Chương 16: Tổng Tài Cặn Bã.
EDIT: morticia.
"Khụ khụ." Mùi rượu cay chạy thẳng vào dạ dày, Hà Tịch nhịn không được ho ra.
Đường Lịch cười nói, "Sảng khoái ghê ha! Tôi giữ lời, sau này không tìm cô gây phiền phức nữa!" Nhưng nụ cười thấy thế nào cũng không có ý tốt.
Hà Tịch đẩy anh ta ra, "Nhường đường, tôi đi rửa tay."
Thiệu Thần Phong nhìn bóng lưng cô đi xa, thọc tay Đường Lịch, "Này, hơi lố rồi đấy!"
Đường Lịch lơ đễnh, "Nồng độ hơi cao thôi mà? Ông quên lần trước ở Lam Điều cô ta cũng say khướt đấy à? Nói rõ cô ta biết uống rượu!"
Hà Tịch nhanh chóng chạy vào toilet, ly rượu này nồng độ cồn cao, tránh say mèn làm trò cười cho thiên hạ, cô vẫn nên đi toilet cho tỉnh táo lại đi! Chỉ là có lẽ chuyện hôm nay thất bại rồi.
Hà Tịch không ngừng tát nước lạnh vào mặt, dù tác dụng chỉ bé tí tẹo, nhưng ít ra có còn hơn không.
"Mục đích của cô."
Hà Tịch trong men say, đột nhiên nghe thấy giọng nói thanh lãnh sau lưng. Cô đột nhiên quay đầu, trên mặt mang theo giọt nước, lại lấp lánh dưới ánh đèn, lóe sáng.
"Gì cơ?" Hà Tịch thấy người trước mặt này hơi quen, nhưng say rượu nên cô không thể tập trung tinh thần, trong chốc lát không thể nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.
"Mục đích của cô." Lục Cửu lặp lại lần nữa, giọng nói thanh lãnh, không mang chút tình cảm nào.
Hà Tịch khẽ nhếch miệng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt thanh thản lạnh lùng, không mang chút độ ấm. Cô hơi hất cằm lên, trên cao nhìn xuống đánh giá người đàn ông trước mặt, "Mục đích của tôi?"
"Mục đích cô trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi."
"A." Hà Tịch cười nhẹ, "Tôi trăm phương ngàn kế?"
Lục Cửu mặt không đổi sắc, giữ nguyên giọng nói thanh lãnh, "Ngày 6 tháng 6, 11 giờ đêm, hôm sau phải thi cao trung. Nửa đêm lại chạy ra khỏi nhà vượt nửa thành phố đến phía Tây, vừa khéo cứu được tôi; đêm ngày mùng 8 tháng 6 ở Lam Điều, cô mượn say cưỡng hôn tôi. Hôm nay, cô lại đột nhiên xuất hiện trong thọ yến ông nội tôi. Vậy, mục đích của cô."
Hà Tịch chậm rãi lại gần anh, nhanh nhẹn đẩy anh lên bồn rửa tay, một tay vuốt ve bên hông anh, một tay khác nâng cằm anh, "Bảo bối, mấy thứ này em đừng hỏi. Ngoan ngoãn nghe lời, tôi cam đoan em vẫn là tiểu tình nhân được sủng ái nhất, ai cũng không hơn em được."
Lục Cửu: "..."
Hà Tịch cúi người, dán lên người anh, "Không nghe lời sẽ bị phạt đấy, em muốn bị phạt ở đâu? Ở đây? Ở đây? Hay là ở đây..."
Nụ hôn của cô nhẹ nhàng rơi lên mi tâm, khóe mắt, chóp mũi... anh. Cuối cùng hôn lên môi mỏng.
Lục Cửu: "..."
Hà Tịch hai tay ôm cổ anh, đầu lưỡi chui vào miệng anh công thành đoạt đất. Con ngươi Lục Cửu sâu thẳm, nhưng không đẩy cô ra, ngược lại một tay ôm ngang hông cô, một tay chế trụ đầu cô, hôn sâu hơn.
Cửa nhà vệ sinh nam đột nhiên bị mở ra, sau đó một chuỗi âm thanh giày da đạp lên sàn vang lên. Thanh âm từ xa lại gần, cuối cùng dừng chỗ hai người đang hôn nồng nhiệt, "Nhường chút."
Giọng nói réo rắt đánh thức Hà Tịch, cô buông Lục Cửu ra, lông mày cau lại, rất không vui. Nhưng đến lúc quay người nhìn rõ người đến, con mắt cô sáng lên, "Đường Triêu! Tôi đang tìm anh!"
Đường Triêu không để ý đến cô, vẫn giữ nguyên giọng nói lãnh đạm lặp lại lời vừa rồi, "Nhường đường chút."
Hà Tịch còn định nói gì đó, bị Lục Cửu ôm thắt lưng né sang bên cạnh.
"Cô tìm anh ta làm gì?"
Hà Tịch bị anh ngắt lời hơi không vui, nhưng nghĩ tới người đàn ông trước mặt này là tiểu tình nhân mình sủng ái nhất, cô nhịn lại ôn nhu giải thích, "Bảo bối đừng nháo, tôi tìm Đường Triêu có chính sự cần bàn."
"Chính sự gì?"
"Tôi định tìm anh ta ký hợp đồng, em đừng ngắt lời, miễn làm hư chuyện của tôi."
Ký hợp đồng? Lục Cửu đương nhiên biết bây giờ cô đang tham gia The Voice, lại không ngờ cô muốn ký hợp đồng với công ty Đường Triêu. Phản ứng đầu tiên của anh là từ chối, vì anh cũng không muốn cô xuất hiện trong tầm mắt công chúng, dẫn tới quá nhiều ong bướm. Nhưng nghĩ bạn gái nhỏ nhà mình tính tình bá đạo, đại khái, không, là chắc chắn không nghe lời mình.
Đúng, bạn gái, người nào đó đã tự động cho mình một danh phận.
Lục Cửu hơi đau đầu, nhưng Đường Triêu kia đúng là lựa chọn tốt, ngành giải trí loạn bao nhiêu anh đã từng nghe nói rồi, Đường Triêu xem ở mặt mũi anh có lẽ sẽ che chở cô mấy phần.
Đường Triêu đi qua hai người bọn họ, đi lên trước bồn rửa tay, xắn tay áo lên, chậm rãi rửa tay. Anh đẹp trai thì làm gì cũng đẹp trai.
"Đường Triêu, anh nghe thấy chưa?"
Đường Triêu vừa xoa tay, cũng không quay đầu lại đáp, "Nghe rồi."
"Vậy anh..."
Đường Triêu quay đầu, giương mắt lên quét hai người một vòng, "Tôi không đồng ý."
Hà Tịch nhíu mày, "Vì sao?"
"Ban đầu tôi rất xem trọng biểu hiện của cô trong The Voice, chuyện ký hợp đồng với cô tôi đã an bài xong xuôi..." Nhà đầu tư The Voice là truyền thông Đường Triêu, Hà Tịch và Cố Nhất Minh đều là hạt giống tốt mà bọn họ xem trọng, Đường Triêu cũng chú ý, đương nhiên nhận ra cô.
Trên mặt Hà Tịch không hề thay đổi, "Ồ? Vậy bây giờ thì sao?"
"Bây giờ tôi bỏ quyết định này, tôi thích nghệ sĩ trong sạch, cô còn chưa debut, đã cấu kết với cậu ấm nhà giàu, sau này hẳn có không ít chuyện xấu, tinh lực để bồi dường nghệ sĩ như cô, còn không bằng bồi dưỡng mười nghệ sĩ trong sạch!"
Hà Tịch câu môi cười, trong mắt là hào quang tự tin không ai bì nổi, "Nhưng mười nghệ sĩ trong sạch cũng không có giá trị cao như tôi! Đường tiên sinh tin tưởng tôi đi, tôi có thể mang đến lợi nhuận nhiều hơn số tiền anh đầu tư!"
"Ồ? Chắc chắn vậy?"
"Đương nhiên! Vả lại, để bày tỏ thành ý của tôi, tôi sẽ đoạn tuyệt sạch sẽ với người đàn ông này, không để bất kỳ chuyện xấu nào bị truyền ra."
"Hà Tịch!" Lục Cửu quát khẽ.
Đường Triêu nhếch miệng, lộ ra nụ cười đầu tiên trong đêm nay, "Được, ngày mai tôi phái người đi tìm cô."
Hà Tịch cũng nhếch miệng cười, đưa tay phải ra, "Vậy thì, hợp tác vui vẻ."
Đường Triêu nắm lấy, "Hợp tác vui vẻ."
Chờ đến lúc Đường Triêu đi rồi, Lục Cửu đã giận đến giới hạn, "Hà Tịch! Em coi tôi là cái gì? Gọi là đến đuổi là đi! Nếu em đã trêu chọc tôi trước, thì đừng có tùy tiện nói dừng!"
Anh đại khái là cực kỳ phẫn nộ, ngực nhấp nhô liên tục, trên khuôn mặt tuấn mỹ là sương lạnh, Hà Tịch thở dài, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, đàn ông nổi giận thì đừng nói nhiều, trực tiếp hôn! Không có gì mà một nụ hôn không thể giải quyết! Nếu có, vậy hai cái.
Hôn xong, Hà Tịch bưng mặt Lục Cửu, "Bảo bối đừng tức giận, thương thương, tôi lừa anh ta thôi, em vĩnh viễn là tiểu tình nhân được sủng ái nhất! Nhưng sau này phải ủy khuất em làm tình nhân bí mật thôi, Đường Triêu nói đúng, quan hệ của chúng ta không thể công khai..."
Lục Cửu không biết nên khóc hay nên cười, anh rất muốn mở não người này ra xem bên trong có cái gì! Rốt cuộc là tại sao anh chỉ có thể làm tình thân bí mật?!
Thấy anh nửa ngày không nhả ra một câu, Hà Tịch không khỏi nhíu mày, "Bảo bối đừng nháo, em như thế anh mệt mỏi lắm! Nghe lời chút, anh còn có thể sủng em thêm một hồi!"
Lục Cửu: "..."
Anh nhịn nửa ngày vẫn nhịn không được nghi ngờ trong lòng, dò hỏi, "Hà Tịch, bây giờ quan hệ của chúng ta là gì?"
Hà Tịch kỳ quái nhìn anh một cái, "Em hỏi quan hệ gì? Là kim chủ với tình nhân đấy, lúc trước em đã đồng ý với anh rồi, an phận, đừng vọng tưởng đến vị trí không thuộc về mình. Trước khi anh chán em, em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ không bạc đãi em!"
Trán Lục Cửu nổi gân xanh, anh cảm thấy mạch não của người phụ nữ này không được bình thường, nhưng dù thế nào anh cũng không nghĩ tới cô coi anh là tình nhân! Tình nhân danh xứng với thực! Anh vẫn bị bao nuôi!
"Vậy kim chủ mỗi tháng cho tôi bao nhiêu tiền?"
Hà Tịch không thấy anh nghiến răng nghiến lợi, cô bây giờ đã hết kiên nhẫn, không nhịn được nói, "Không phải chính em nói em yêu tôi thật lòng, không lấy tiền vẫn nguyện ý đi theo tôi à? Em thanh cao như thế anh mới thành toàn cho em!"
Thì ra là anh phải cấp lại! Lục Cửu hít sâu một hơi, "Vậy kim chủ đại nhân, tối nay em muốn tôi làm ấm giường không?"
"Không cần, tối nay anh về với Ti Ôn Chi." Nghĩ nghĩ, Hà Tịch lại bổ sung một câu, "Em đừng nghĩ nhiều, anh ta chỉ là bạn học của anh, người anh thích nhất vẫn là em."
Lục Cửu đã chết lặng, "Tôi đưa em về, kỹ thật lái xe của cậu ta không tốt."
"A, cũng được."
Lục Cửu một tay đặt lên lưng cô, một tay khác đẩy cửa ra ngoài, Hà Tịch không thấy anh đặt tay lên lưng cô có gì sai, dù sao đây cũng là tiểu tình nhân cô sủng ái nhất mà!
Ngoài cửa toilet, Ti Ôn Chi cúi đầu đứng đó, không biết đứng được bao lâu rồi. Cậu cúi đầu, không thấy rõ cảm xúc trên mặt, nửa ngày sau, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lên tay Lục Cửu đang đặt bên hông Hà Tịch, lộ ra nụ cười tự giễu, "Hà Tịch, đây là mục đích tối nay của cậu à?"
Hà Tịch nhướng mày, "Có ý gì?"
"Không có gì," Ti Ôn Chi cười cười, "Sau này cậu tự giải quyết cho tốt đi." Nói xong quay người rời đi.
Hà Tịch hỏi Lục Cửu, "Hình như anh ta tức giận?"
"Đâu có, em nhìn nhầm rồi." Lục Cửu đương nhiên nhìn ra Ti Ôn Chi có tình ý với Hà Tịch, nên Ti Ôn Chi hiểu lầm, anh không định giải thích, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, vừa lúc bớt một tình địch, "Đi thôi, tôi đi lấy cho em canh giải rượu."
"Tôi không say!"
"Đúng đúng, em không say, là tôi say!" Lục Cửu không chấp nhặt với quỷ rượu, một đường kéo cô vào đại sảnh.
Nhưng mà ý định tuyên cáo chủ quyền của anh không thành, được nửa đường Hà Tịch đẩy anh ra. Nói đùa, cô mới che dấu quan hệ của bọn họ, sao có thể lắc lư công khai trước mặt người khác? Dù sao bây giờ cô là tổng tài bá đạo, không phải ngốc bạch ngọt, đúng, smart online.
Tác giả có lời muốn nói:
Lần này Hà Tịch không chỉ là tổng tài bá đạo, mà còn là tổng tài cặn bã.
EDIT: morticia.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro