Chương 11. Công cụ làm ấm giường

Người thiếu niên kia thần sắc kiêu ngạo đứng giữa đám người, trên người mặc một bộ áo gấm quý khí bức người, cao ngạo quét nhìn một vòng, nâng cao cằm, cả gương mặt tỏa ra khí thế kiêu ngạo không coi ai ra gì. 

Giống như năm đó dùng kiếm nâng cằm Tạ Cẩm Thành, đối hắn nói "Phế vật" biểu tình giống nhau như đúc.

Tạ Cẩm Thành nhịn không được, nhíu mày thở dài một tiếng.

Linh Thú Môn thiếu chủ mấy năm gần đây vậy mà không có bị người khác đánh chết, đúng thật là kỳ diệu.

Thời điểm Tạ Cẩm Thành mới vừa trọng sinh, phát hiện mọi sự việc đều xảy ra biến hóa không nhỏ. 

Khi đó cha mẹ hắn vốn nên từ trần mà hắn cũng cùng Sở Từ bái nhập Vạn Kiếm Tông. Nhưng mà kiếp này hắn thế mà lại chưa gặp được Sở Từ, cha mẹ vẫn còn sống.

Hệ thống nói với hắn là bởi vì Vân Dung trọng sinh vào một trăm năm trước, rất nhiều sự việc bởi vì y mà đã xảy ra thay đổi. Không chỉ như thế, hiện tại y còn là tông môn thủ đồ.

Tạ Cẩm Thành không dám tự chui đầu vào lưới mà đi Vạn Kiếm Tông, vì thế chỉ có thể đi Linh Thú Môn ở xa nhất Vạn Kiếm Tông.

Sau đó gặp thiếu chủ Linh Thú Môn, Tô Ngọc.

Người này có một sở thích đó là nuôi dưỡng những nam sủng xinh đẹp. Toàn bộ nam tử đẹp ở Linh Thú Môn cơ hồ đều không chạy thoát bàn tay hắn.

Tạ Cẩm Thành cũng không ngoại lệ.

Là một phế vật xinh đẹp, Tô Ngọc cảm thấy có thể được chính mình coi trọng đã là phúc khí của hắn.

Cho nên lúc Tạ Cẩm Thành cự tuyệt, hắn thẹn quá hóa giận mà dùng kiếm chĩa thẳng ngay cằm Tạ Cẩm Thành, nhíu mày châm chọc:

"Những phế vật có khuôn mặt đẹp chút giống như ngươi, ở trong tiên môn, không bị ta "chơi", cũng chỉ có thể bị người khác xâm hại!"

Tạ Cẩm Thành cảm thấy lời hắn tuy rằng khó nghe, lại là lời nói thật.

Không có tu vi thiên phú kiếp trước, hắn chỉ có thể mặc người xâu xé.

Nhưng hắn vẫn đối Tô Ngọc kích đểu lại.

"Ta đây tình nguyện bị người khác thượng." Hắn nhìn chằm chằm đũng quần Tô Ngọc, nhướng mày cười "Ngươi hẳn nên tự mình hiểu lấy."

Tạ Cẩm Thành không biết sống chết đem Tô Ngọc tức đến cắn chặt hàm răng, môi phát run.

"Được, nếu ngươi không sợ sống chết vậy ta đây liền thành toàn cho ngươi."

Tiếng nói vừa dứt hắn đã bị Tô Ngọc đánh hôn mê.

Tạ Cẩm Thành đoán được Tô Ngọc bị hắn làm cho tức đến thẹn quá giận sẽ không giết hắn, chỉ biết theo mong muốn của hắn, đem hắn coi như nô lệ đưa ra ngoài.

Nhưng mà lúc hắn từ trong hôn mê tỉnh lại, đẩy ra cái nắp rương, nhìn một loạt toàn trưởng lão quen thuộc đời trước, hắn sợ ngây người.

May mắn kiếp này những người này đều không quen biết hắn.

Sở Từ chỉ nhìn hắn một cái, liền kinh thường quay mặt đi, đối với tông chủ phẫn uất nói: "Linh Thú Môn Tô Ngọc có ý gì? Đưa một tên nam sủng tới đây, nghĩ người Vạn Kiếm Tông chúng ta khó coi giống hắn sao?"

Có người ở một bên phụ họa: "Đúng! Hắn rõ ràng muốn khiêu khích chúng ta!"

Nhưng cuối cùng bọn họ cũng chỉ làm như giảng đạo lý, không cần thiết đối một tên nam sủng gây khó dễ, chỉ nói đem hắn đuổi đi, ghi thêm một mối nợ đối với Linh Thú Môn.

Tạ Cẩm Thành rạo rực đang muốn đứng lên rời đi, ngẩng đầu tông thẳng vào lòng một người nào đó.

Cái cỗ khí bằng lạnh áp bức quen thuộc giống nhau, trực tiếp làm Tạ Cẩm Thành chết đứng tại nơi đó.

Sở Từ nhìn Vân Dung đang tiến vào, tốt tính mà giải thích: "Người này là nam sủng Linh Thú Môn thiếu chủ-Tô Ngọc đưa tới."

"Nam sủng?" Vân Dung nhíu mày.

Tạ Cẩm Thành cúi đầu, cắn chặt hàm răng, cả người sợ tới mức ứa ra mồ hôi lạnh.

Tô Ngọc chỉ là muốn chiếm tiện nghi của hắn, mà người trước mặt này muốn mạng của hắn!

Hắn có thể nghĩ đến sau trọng sinh tiên hạ thủ vi cường, Vân Dung cũng có thể nghĩ tới nhổ cỏ tận gốc.

"Đúng vậy." Tạ Cẩm Thành nhỏ mọn mà thừa nhận thân phận chính mình, chỉ hy vọng đối phương đừng nhận ra mình.

Một người là thiên chi kiêu tử người người khen ngợi, một người lại là nam sủng không hơn không kém, Vân Dung chắc sẽ không đem hai thân phận hai kiếp liên hệ lại.

Hắn lặng lẽ ngẩng đầu, liếc nhìn thần sắc Vân Dung, lại thấy y từ trước đến nay không có bất gì biểu cảm nào trên mặt nay lông mày lại nhíu chặt lại, con mắt nhạt nhẽo trở nên sâu thẳm.

Nội tâm Tạ Cẩm Thành hoảng hốt, này rõ ràng nhận ra thân phận của hắn!

"Ta đây liền xuống núi!"

Hắn vòng qua Vân Dung muốn bỏ chạy, mới đi không được hai bước, một cỗ linh lực hội tụ thành xiềng xích liền đem hắn gắt gao trói chặt.

Vân Dung nhẹ nhàng động một chút ngón tay, Tạ Cẩm Thành liền từ bên ngoài bay đến trên tay y.

"Tông chủ, người này ta mang đi."

Vân Dung muốn thu nạp ta sao? Hắn rõ ràng muốn mạng ta!

Tông chủ như suy tư gì đó mà nhìn ánh mắt phản kháng không thôi của Tạ Cẩm Thành, đối với Vân Dung nói: "Hiếm khi ngươi chịu mở miệng muốn cái gì, nếu ngươi đã muốn thì tùy ngươi xử lý đi."

Tạ Cẩm Thành khóc không ra nước mắt bị Vân Dung mang đi, tưởng rằng mình chết chắc rồi, kết quả Vân Dung ném hắn ở Trường Minh Phong nửa tháng cũng chưa có làm gì hắn.

Nửa tháng sau, hắn liền trở thành đồ đệ Vân Dung.

Thu hồi lại suy nghĩ, Tạ Cẩm Thành nhìn cố nhân xưa, không thể không cảm thán một câu: Thật là cmn oan gia ngõ hẹp.

Tô Ngọc lúc này cũng chú ý tới ánh mắt của hắn, nhanh chóng nhận ra hắn.

"Là ngươi!"

Hắn cau mày vẻ mặt bất mãn "Ngươi tại sao còn chưa chết? Ta cho người ném ngươi ở Vạn Kiếm Tông, đám người kia cự nhiên không đâm mấy nhát kiếm làm chết ngươi?"

Tạ Cẩm Thành từ phía sau chậm rãi đi ra, tươi cười đầy mặt.

"Làm thiếu môn chủ thất vọng rồi, ta không những không chết mà còn lăn lộn như cá gặp nước."

Tô Ngọc xem quần áo thêu hoa văn Vạn Kiếm Tông trên người hắn, cười lạnh nói: "A, Vạn Kiếm Tông hiện giờ càng ngày càng không kén, người làm ấm giường cho Linh Thú Môn bọn ta vậy mà cũng có thể thu làm đệ tử."

Sắc mặt đệ tử Vạn Kiếm Tông tức khắc đều trở nên có chút khó coi.

Hệ thống đối Tạ Cẩm Thành nói: 【 hắn mắng ngươi. 】

Tạ Cẩm Thành nhàn nhạt nói: 【 ta không điếc. 】

Hắn đối Tô Ngọc lễ phép cười, thong thả ung dung nói: "Đương nhiên không so được với Linh Thú Môn,  đệ tử nội môn ai cũng đều làm ấm giường được, bên ngoài có thể đánh địch, bên trong còn có thể hầu hạ người, công phu trên giường tất nhiên cực kỳ lợi hại, mở cửa tiếp khách kiếm linh thạch đã đủ nuôi sống người một núi nhà ngươi rồi."

Bản thân Tô Ngọc phóng đãng nhưng không dung thứ người khác chửi bới Linh Thú Môn, hung khí đỏ mắt.

"TẠ CẨM THÀNH"

"Ta đây." Tạ Cẩm Thành cười tủm tỉm,  trước sau như một không sợ chết mà nhìn hắn khiêu khích.

Tô Ngọc triệu hồi roi gai ngược lập tức xông lên giáo huấn hắn, lại bị thanh niên mang mặt nạ khuyết bên cạnh ngăn cản lại.

"Thiếu môn chủ, không thể." Hắn đối với Tô Ngọc lắc lắc đầu, dùng ánh mắt hướng tới Tạ Cẩm Thành, chỉ tay ý bảo.

Tô Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm thanh kiếm trên tay Tạ Cẩm Thành, tràn ngập oán khí nhưng ánh mắt lại mang theo sợ hãi, cuối cùng vẫn là quay mặt qua chỗ khác.

Một hồi trò khôi hài tạm thời kết thúc.

Lôi trưởng lão đối chúng đệ tử dặn dò: "Thủy thiên bí cảnh ở bên trong cực kì nguy hiểm, các ngươi chỉ được vây bên ngoài tìm linh tài, sau nửa canh giờ tại chỗ này hội hợp."

Vạn Kiếm Tông đệ tử lần này tới đây chỉ vì tìm kiếm linh tài đúc bản mạng kiếm của mình.

Linh Thú Môn cùng bọn họ bất đồng, tu luyện chính là thuật ngự thú, tới đây vì trong thủy thiên bí cảnh khắp nơi có linh thú.

Vốn dĩ hai bên đến theo như nhu cầu, nước sông không phạm nước giếng, nhưng hôm nay Tô Ngọc lại vạch rõ.

Hắn đối với thanh niên mang mặt nạ khuyết nói: "Diệp Thất, ta không thích ở cùng nhóm người bọn họ, ngươi chia nơi này làm hai, mỗi người một nửa."

Thanh niên gật đầu, ở trong bí cảnh tạo ra một đạo linh lực.

"Kể từ giờ, đừng ai tới trêu chọc ta."

Linh Thú Môn cường hãn, mặt khác tiểu môn phái tự không dám có lời dị nghị, đều chạy tới bên nửa lãnh địa của Vạn Kiếm Tông.

Lôi trưởng lão biết người này xưa nay kiêu ngạo ương ngạnh, cũng khó chơi vô cùng, kinh thường không thèm cùng hắn tranh luận quá nhiều, hừ lạnh một tiếng liền dự tính cho đệ tử xuất phát.

Tạ Cẩm Thành lại nhíu mày.

Hắn chỉ vào Linh Thú Môn một nửa kia nói: "Chúng ta muốn bên kia."

Bởi vì lối vào chỗ sâu của thủy thiên bí cảnh ở bên kia mà Tạ Cẩm Thành muốn tìm thủy kính vừa lúc được giấu ở chỗ sâu trong bí cảnh.

Tô Ngọc lại cực kì bá đạo: "Không được!"

"Ngươi có tư cách gì cùng ta ra điều kiện?"

Tạ Cẩm Thành nhướng mày: "Vậy đánh một trận đi, người thắng được chọn."

Tô Ngọc cười nhạo một tiếng: "Chỉ dựa vào ngươi? Một tên phế vật lúc trước đến cả kiếm còn không nhấc lên được, ngươi đang nói đùa với ta sao?"

Tạ Cẩm Thành: "Không dám?"

Tô Ngọc động thủ ném ra roi kim hoàng cao cấp lấp lánh, ở giữa không trung phát ra tiếng bùm bùm vang lớn.

"Chờ đấy, ta nhất định đánh cho ngươi khóc cha gọi mẹ!"

Nhân phẩm Tô Ngọc so với bình phong tuy kém một chút nhưng làm môn chủ thân sinh chi tử, thiên phú hắn ở Linh Thú Môn lại là số một số hai.

Tạ Cẩm Thành vỗ vỗ bả vai Mộc Sắc đứng bên cạnh, vẻ mặt tín nhiệm mà nhìn hắn: "Sư đệ, dựa vào ngươi."

Mộc Sắc: ???????????? 








Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro