Chương 12. Anh hùng cứu mỹ nhân

Mộc Sắc nhíu mày, đối với loại người hành vi  họa thủy đông dẫn* như Tạ Cẩm Thành  trong lòng không vui, vừa muốn mở miệng cự tuyệt, Lôi trưởng lão lại phụ họa: "Mộc Sắc, vẫn là ngươi hướng thiếu môn chủ thỉnh giáo một chút đi."

*Họa thủy Đông dẫn: Đây không phải là điển cố, mà xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh-Pháp từ chối liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Điều này cho thấy rằng các nước phương Tây không hề đồng lòng trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (Liên Xô nằm ở hướng Đông)/ Dịch nghĩa: Tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng gây hại cho mình.

Mộc Sắc: "Trưởng lão?"

Lôi trưởng lão: "Là ngươi."

Lão sớm đã không vừa mắt tên nhãi ranh Tô Ngọc này, lại không thể ỷ vào thân phận trưởng bối đi khi dễ một tên tiểu bối.

Nhưng toàn bộ Vạn kiếm Tông đều biết, Tạ Cẩm Thành bất luận tu vi hay thiên phú đều là thấp nhất, để hắn cùng Tô Ngọc tỷ thí quả thực là đem mặt đưa tới cửa cho người ta đánh!

Còn không bằng để Mộc Sắc lên.

May mắn Tạ Cẩm Thành vẫn còn có chút tự hiểu lấy.

Mắt thấy Mộc Sắc có chút không tình nguyện, Lôi trưởng lão đối cậu nhỏ giọng: "Dưới trướng Vân trưởng lão, với tư chất như vậy của Tạ Cẩm Thành không có khả năng trở thành thủ đồ của hắn. Lần lịch  luyện này ngươi chỉ cần thể  hiện vượt trội, tông chủ mới có cơ hội đưa ngươi làm môn đồ của hắn, trước mắt đây chính là cơ hội tốt hiếm có."

Gã xoa xoa chòm râu tiếp tục nói: " Vân trưởng lão thực lực cường hãn* cường giả như vậy tất nhiên sẽ càng tán thưởng đệ tử có thực lực, ngươi cảm thấy sao?"

*強悍: cường hãn/ dũng cảm, can đảm, mạnh và hung dữ

Ánh mắt Mộc Sắc sáng lên.

"Đệ tử hiểu rồi!"

Tạ Cẩm Thành thấy mới vừa rồi Mộc Sắc vẻ mặt bất mãn vậy mà giờ đây lại như tiêm máu gà, ánh mắt dần sắc bén.

Bộ dáng hắn giống như xem một vở kịch vui, nhìn về phía Tô Ngọc.

Ngươi xui xẻo  rồi.

Thiên phú Mộc Sắc không cao,  nếu là hắn ở kiếp trước cũng sẽ không đem cậu thu làm Vân Dung đệ tử.

Một thế hệ đệ tử kia cường hãn nhất tồn tại.

Kiếp trước hai người này từng gặp gỡ qua, đối với Tô Ngọc mà nói Mộc Sắc quả thực chính là hắn cả đời địch thủ.

Tu luyện công pháp của hắn lực đạo mười phần giống Tạ Cẩm Thành đều là kiêu ngạo bá đạo, mà Mộc Sắc kiếm pháp lại giống như trong bông có kim, lấy nhu khắc cương, Tô Ngọc đối đầu với cậu dù có xuất ra toàn bộ lực cũng đều không áp chế được, bị cậu nhất nhất hóa giải, nghẹn khuất thật sự.

Đây cũng là lý do vì sao Tạ Cẩm Thành phải tìm Mộc Sắc.

Ta không chỉ muốn ngươi thua mà còn phải khiến hắn ghê tởm một phen.

Tô Ngọc thấy Tạ Cẩm Thành chỉ dám gọi người khác lên thay, xùy một tiếng: "Hừ, rùa đen rụt cổ!"

Tạ Cẩm Thành: "Ngươi có tin không lát nữa sẽ có người bị đánh thành bộ dáng chó rơi xuống nước?"

Tô Ngọc chỉ vào Mộc Sắc thoạt nhìn yếu đuối mong manh, cười lạnh: "Bằng hắn?"

Tạ Cẩm Thành nhướng mày, nửa đùa nửa thật nói: "Chỉ bằng hắn, một phát đánh ngươi mười cái."

Tô Ngọc hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không tin.

Mộc Sắc từ trong đám người đi ra, khuôn mặt sạch sẽ tú khí thoạt nhìn phúc hậu vô hại, ánh mắt tựa như chú nai con.

Tô Ngọc bệnh cũ tái phát, nhìn chằm chằm khuôn mặt Mộc Sắc nói: "Ngươi lớn lên cũng thật sạch sẽ, nếu thua ta, ngươi tới bồi ta một đêm, thế nào?"

Mộc Sắc nhíu mày, bị ánh mắt hắn nhìn làm cả người không thấy thoải mái.

Những đệ tử khác của Vạn Kiếm Tông đồng dạng tức giận mà trừng mắt nhìn tên lưu manh Tô Ngọc, tưởng tượng đến thế nào vậy mà có tên không biết xấu hổ như vậy?

Chỉ có Tạ Cẩm Thành vẫn bình thường, hưng phấn nói: "Có thể nha, vậy ngươi thua phải đến Vạn Kiếm Tông đứng canh sơn môn* một tháng, như thế nào?"

*Sơn môn: lối vào núi

"Được thôi!" Tô Ngọc hừ nhẹ.

Mộc Sắc tức giận trừng mắt nhìn Tạ Cẩm Thành, chất vấn hắn dựa vào cái gì mà thay cậu ra quyết định.

Tạ Cẩm Thành vẫn dứng ở phía sau, nói bên tai cậu từng câu từng chữ nhẹ giọng mê hoặc:

"Yên tâm, ngươi có thể thắng, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi."

Mộc Sắc không biết vì sao bản thân cậu sẽ tin lời hắn nói.

Ngữ khí Tạ Cẩm Thành khi đó phảng phất như thay đổi thành người khác, tự tin không giống cái kia phế vật bị mọi người cười nhạo có thể nói ra, thậm chí trong nháy mắt, ở trên người hắn tựa như thấy được bóng dáng của Vân Dung...

Mộc Sắc lấy lại tinh thần khi đã cùng Tô Ngọc đánh nhau.

Cùng Tô Ngọc mới chỉ phòng thủ, còn chưa ra được mấy chiêu, cậu liền cảm thấy Tạ Cẩm Thành nói không sai.

Cậu công pháp hoàn mỹ mà áp chế Tô Ngọc, giống như bày ra một tấm lưới vây khốn Tô Ngọc bên trong, mặc cho hắn liều mạng giãy giụa như thế nào cũng trốn không thoát.

Tô Ngọc cả kinh tức giận: "Ngươi sử dụng cái loại kiếm pháp quái quỷ gì!"

Giống như mặc kệ hắn có ra bao nhiêu lực đánh ra liền bị cậu phản lại tựa như đánh vào bông.

Khoảng cách ngày càng nhiều.

Tạ Cẩm Thành vô tình mà cười nhạo: "Ta nói chờ lát nữa sẽ có người biến thành chó rơi xuống nước, người xem ngươi còn không tin."

Mộc Sắc bên đây đánh nhau phá lệ nhẹ nhàng nhưng dư quang lại dừng trên người Tạ Cẩm Thành ở bên ngoài.

Chỉ qua phán đoán bằng mắt  liền nhìn ra hắn cùng Tô Ngọc tu luyện công pháp gì, lại biết quan hệ khắc chế bên trong, tất nhiên đối với phương diện này tương đương hiểu biết. Thiên phú, kinh  cùng nhãn lực ba thứ thiếu một đều không được, nhìn toàn bộ tông môn cũng chưa chắc có mấy người làm được.

Một tên phế vật như hắn rốt cuộc như thế nào làm được?

Tạ Cẩm Thành nhận ra ánh mắt cậu, đối cậu nở nụ cười bất đồng dĩ vãng quỷ dị, thật giống như đột nhiên bị tháo mất lớp ngụy trang, bại lộ ra gương mặt bản thân che giấu bấy lâu.

Phát hiện?

Phát hiện thì sao, dù sao mọi người bao gồm Vân Dung thì trong mắt họ, hắn chính là một tê phế vật không có bất luận cái gì có thể uy hiếp.

Đây là sự thật.

Mộc Sắc thoáng cái thất thần, tay không kiểm soát được nặng nhẹ, linh lực hội tụ thành mũi kiếm ở trước ngực Tô Ngọc đánh ra một chiêu thật mạnh.

Máu tươi trong nháy mắt ở không trung văng khắp nơi. 

Mang theo mặt nạ-Diệp Thất trong lòng rùng mình.

"Thiếu môn chủ!"

Hắn một chưởng đem Mộc Sắc đánh bay ra xa, theo quán tính ngã nhào trên mặt đất.

Lôi trưởng lão trừng lớn: "Ngươi cự nhiên đối với một tiểu bối mà xuống tay, có xấu hổ hay không!"

Lão rút kiếm muốn xông lên đánh hắn một trận.

Diệp Thất nâng Tô Ngọc đứng dậy, nhìn vết thương trên ngực hắn vô cùng tự trách.

Hắn dùng nửa linh lực triệt hồi ra quỷ dị trận pháp đem Lôi trưởng lão cùng đoàn người toàn bộ vây khốn, quay đầu nhìn Mộc Sắc sắc mặt tái nhợt ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói: 

"Một tên đệ tử nho nhỏ vậy mà dám càn rỡ như vậy, ta hôm nay liền muốn mạng của ngươi!"

Hắn đối với Mộc Sắc thả ra linh thú màu đỏ thật lớn, giương mồm to như máu, nhắm thẳng Mộc Sắc ngã trên mặt đất đánh tới.

Đây là linh thú bổn mạng của Diệp Thất.

Mộc Sắc hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn.

"Né ra!"

Sở Từ triệu ra kiếm lôi điện Ma Nhận đối với linh thú kia hung hăng bổ xuống.

Giằng co một lát, một tiếng thanh thúy đứt gãy, Ma Nhận bị cắt thành hai đoạn ném bay ra ngoài.

Sở Từ cả kinh: "Này rốt cuộc là cái quỷ gì!"

Hàm răng nó vậy mà so với Ma Nhận còn cứng hơn!

Sở Từ còn muốn xông lên lại bị Diệp Thất ném vào trong trận pháp khống chế Lôi trưởng lão, gắt gao vây khốn.

Linh thú kia không còn bất cứ cái gì ngăn cản, thả người bổ nhào vào Mộc Sắc trước mắt, giương vuốt gào rống, nhe miệng đỏ như máu cùng răng nanh hung hăng mà cắn xuống!

Mộc Sắc sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức trực tiếp đem hai mắt nhắm nghiền.

Kết quả loảng xoảng như tiếng lưỡi mác va chạm vào nhau phát ra tiếng vang lớn, răng nanh kia thật lâu không có cắn xuống.

Cậu chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Tạ Cẩm Thành che ở phía trước mặt.

"Ngươi...."

Tạ Cẩm Thành trên tay cầm Thuần Quân đã rút ra khỏi vỏ, gắt gao mà chém vào răng nanh linh thú.

Răng nanh vốn dĩ kiên cố không phá vỡ được thế nhưng xuất hiện vết nứt!

"Thuần Quân...." Mộc Sắc thấp giọng lẩm bẩm nói.

"Hắn cự nhiên có thể rút được Thuần Quân!"

Tất cả mọi người không thể tin nổi mà nhìn hắn.

"Tiểu tử ngươi vậy mà thật sự có thể rút ra  được?" Lôi trưởng lão kích động đến nỗi râu đều muốn bay lên.

Không chỉ có thể rút ra, mới vừa rồi một  cường lực của linh thú kia cũng bị hắn tiếp được.

Rõ ràng cả đường đi hắn đều ôm như thể đó là linh vật?

Tạ Cẩm Thành cũng nhận thấy được linh lực trên cơ thể mình có chút thay đổi,  nguyên bản linh lực hẹp đến gần như không có linh mạch lại không biết vì sao đột nhiên mở ra không ít, từ vô pháp vận chuyển linh lực nháy mắt có thể linh hoạt vận dụng.

Bản thân hắn nghĩ không nhúng tay, những người này dù chết hết đều không cùng hắn có quan hệ.

Nhưng Mộc Sắc không thể chết được, có khả năng hắn còn phải dựa vào để đối phó Vân Dung.

Diệp Thất nhìn Tạ Cẩm Thành nửa ngày mới ló đầu ra, tựa hồ có chút kiêng dè kiếm trên tay hắn.

"Thanh kiếm này là của ngươi?"

Tạ Cẩm Thành thầm nghĩ người này chẳng lẽ còn muốn giết người đoạt của? Hắn ăn nói ngay thẳng: "Không phải của ta."

"Ta nhìn cũng biết không phải của ngươi." Diệp Thất nói "Ngươi sử dụng còn không xuất ra được một phần mười lực so với chủ nhân thanh kiếm, bất quá ta coi trọng thanh kiếm này, ta sẽ không giết ngươi."

Diệp Thất lại lần nữa triệu hoán linh thú, hướng tới Mộc Sắc cắn xé.

"Ta chỉ cần mạng hắn"

Tạ Cẩm Thành dùng kiếm gắt gao ngăn cản.

"Bên kia ngươi có thể tùy tiện giết, chỉ có người này không được."

"Không tránh ra vậy các ngươi cùng nhau chết đi!"

Tạ Cẩm Thành kiếp trước mặc dù thiên phú rộng mở, đời này mới bắt đầu tu hành không bao lâu, có thể ngăn cản Diệp Thất ba lần đã như nỏ mạnh mất đà.

Hắn đem cây độc châm cuối cùng còn thừa lần trước đánh vào đôi mắt linh thú, bay lại chỗ Mộc Sắc kéo cậu liền chạy.

"Chạy!"

Mắt thấy đã chạy khỏi phạm vi công kích, linh thú vốn phải ngã xuống lại hướng  Mộc Sắc một vuốt cào tới.

Tạ Cẩm Thành một tay đem người đẩy ra, chính mình lại đi lên chắn lại, cảm giác đau đớn trong nháy mắt xông thẳng lên, thổi quét toàn bộ linh hồn hắn.

Này cũng quá đau rồi!

Nước mắt ngăn không được mà rơi xuống.

Hắn đau đến không có sức lực, cơ hồ không đứng lên được, càng đừng nói đến chạy.

Bàn tay linh thú thật lớn giơ cao lên, mắt thấy có thể đem 2 người đánh bẹp. Đúng lúc này, Thuần Quân rơi trên đất bỗng nhiên bay lên.

Nó đột nhiên phản phất như có sinh mệnh, chỉ trong nháy mắt liền đem hồn phách linh thú trước mắt chia năm xẻ bảy.

Sau đó, dừng lại ở trên ngón tay thon dài?











Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro