Chương 14. Bị phát hiện

Một đám linh thú vây quanh bọn họ, Vân Dung liền lao ra chắn phía trước mà không cần tốn quá nhiều sức để ứng phó.

Nhìn thấy cục diện không thể kéo dài được bao lâu, đám linh thú này sớm muộn gì đều sẽ bị tiêu diệt.

Tạ Cẩm Thành không cố nhiều nữa, thừa dịp Vân Dung không chú ý tới liền thả người nhảy vào trong vòng sáng màu xanh phía sau.

Kết quả Mộc Sắc đứng bên cạnh tay mắt lanh lẹ một tay túm hắn giữ chặt.

"Sư huynh! Cẩn thận!"

Nửa thân hình Tạ Cẩm Thành đều đã lọt vào, lọt cũng lọt rồi nhưng tay lại bị Mộc Sắc gắt gao túm chặt.

"Ngươi ngàn vạn lần đừng buông tay, chờ ta kéo ngươi lên!"

Xem ra cậu thật sự tưởng  cứu được hắn.

"Mộc Sắc, ngươi mau buông ra." Tạ Cẩm Thành nhíu mày nói.

Trên người Mộc Sắc còn có thương tích, kéo  mạnh khiến miệng vết thương rách ra, vẫn hạ quyết tâm không buông tay.

"Sư huynh, ngươi đừng...lo lắng cho ta, ta không có việc gì." Cậu cắn răng " Ta...l..liền...kéo ngươi lên!"

Tạ Cẩm Thành âm thầm nghĩ ngươi thật sự không cần làm thế.

Ngươi buông tay ra ta liền cảm tạ  ngươi.

Hắn dùng cánh tay khác đem từng ngón tay Mộc Sắc bẻ ra.

Mộc Sắc gấp đến độ mở to hai mắt nhìn.

"Sư huynh?! Ngươi làm gì?"

Tạ Cẩm Thành: "Ngươi yên ổn ở trên đó."

Hắn bẻ ra ngón tay cuối cùng, như ý nguyện mà mặc cho cơ thể rơi xuống dưới.

Rốt cuộc cũng thoát khỏi hai người kia.

Kết quả ở trên truyền đến một tiếng kinh hô.

"Vân trưởng lão!"

Tạ Cẩm Thành trong lòng rùng mình, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ ngày càng gần - là Vân Dung.

Tạ Cẩm Thành càng liều mạng xuống nhanh, hai tay hai chân đều dùng, hận bản thân không thể biến thành cục đá to trực tiếp rớt xuống.

Nhưng tốc độ Vân Dung hiển nhiên so với hắn nhanh hơn nhiều, công phu chớp mắt đưa bản thân đến trước mặt hắn.

Y duỗi tay ôm lấy eo Tạ Cẩm Thành, thân thể hai người nhanh chóng dán sát.

Vân Dung nhẹ giọng kề bên tai Tạ Cẩm Thành nói: "Ôm chặt ta."

Tạ Cẩm Thành không tình nguyện ôm y.

Đem người bao bọc trong lồng ngực sau đó Vân Dung xoay người, vị trí hai người nháy mắt đổi chỗ.

Toàn bộ người Tạ Cẩm Thành dựa hết vào người Vân Dung.

"Sư tôn, chúng ta không đi lên sao?"

Hắn tưởng rằng Vân Dung sẽ mang hắn bay trở về mặt đất, kết quả hai người vẫn còn rớt xuống dưới.

Vân Dung nhíu mày: "Không thể đi lên, phía dưới có cỗ năng lượng lôi kéo chúng ta."

Tạ Cẩm Thành cảm nhận được tốc độ bọn họ rơi xuống càng ngày càng nhanh.

So với lúc chỉ có một mình Tạ Cẩm Thành thì quá nhanh rồi.

Này cỗ năng lượng sẽ căn cứ vào tu vi mạnh yếu cá nhân mà biến hóa khác nhau, tu vi càng cao, lực hút càng lớn. Chờ đợi con mồi rơi vào tròng, sẽ hung hăng đem toàn bộ mà nện xuống đất, liền cảm giác giống như toàn bộ linh lực trong người bị phản phệ.

Giờ phút này linh lực trên người Tạ Cẩm Thành mỏng manh, có ngã xuống cùng lắm là té bị thương, mà so với Vân Dung thì bất đồng, cỗ linh lực cường đại như vậy mà nện xuống, có bất tử cũng bị trọng thương!

Con ngươi  Tạ Cẩm Thành tối sầm lại, hắn nhân lúc Vân Dung không chú ý, lén lúc từ trong lòng ngực y mà tránh thoát ra.

Kết quả mới vừa nhúc nhích, Vân Dung liền buông tay thả hắn ra.

Tạ Cẩm Thành ngẩn người.

Hắn nhìn Vân Dung cách hắn ngày càng xa, cực nhanh động thủ, cơ hồ lợi dụng thời điểm, tay chân vội vàng cùng sử dụng muốn đuổi theo.

Ở khoảnh khắc nhìn thấy thân ảnh hồng y, hắn liền dùng hết toàn bộ linh lực đánh qua!

Cứ như vậy, y chết chắc rồi.

Linh lực trên người gần như khô liệt, cỗ lực hút kia rõ ràng liền trở nên càng yếu đi, Tạ Cẩm Thành chậm rãi phiêu xuống, thời điểm gần xuống đến nơi, hắn nheo mắt bắt đầu tìm kiếm thi thể Vân Dung.

Nếu Vân Dung may mắn không chết, thì người chết sẽ là hắn!

Sau khi đáp đất, trên mặt đất rộng lớn có cái hố thật sâu, hắn liền đi qua nhìn thử, bên trong vậy mà không có người.

Tạ Cẩm Thành nhíu mày: "Hắn vậy mà không chết?"

Hệ thống nhắc nhở hắn: 【Nếu hắn do bị trọng thương mà trốn đi, ngươi bổ một đao cho hắn cũng đúng, bằng không chờ hắn đi ra ngoài,  nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.】

Tạ Cẩm Thành nhìn nhìn xung quanh, nơi này tựa như một cái đáy biển ngầm hình thành ra, mọc đầy các loại thủy thảo san hô, từng đống đá ngầm tạo ra rất nhiều con đường, căn bản không nhìn ra được thông tới nơi nào.

Muốn từ chỗ này tìm ra Vân Dung, thật sự quá khó.

Không có biện pháp, Tạ Cẩm Thành chỉ có thể mò tìm trong vô vọng.

Hắn ở trong chỗ này đi qua đi lại vài vòng, cũng chưa tìm được bóng dáng Vân Dung.

"Coi như bị trọng thương đi, trong thời gian một khắc như vậy, hắn có thể bò đến chỗ nào?"

Tạ Cẩm Thành nhíu mày lẩm bẩm, vừa đi về phía trước.

Cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước là một vũng máu lớn. Giữa vũng máu ấy, Vân Dung đang nằm bất tỉnh.

Tìm thấy rồi!

Ánh mắt Tạ Cẩm Thành sáng lên.

Hắn lập tức chạy tới, rút ra một con dao găm sắc bén, đâm mạnh xuống người đang nằm trên mặt đất.

Nhưng người kia hoàn toàn không có phản ứng, như thể đã chết từ lâu.

Tạ Cẩm Thành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn bắt đầu suy nghĩ cách rời khỏi nơi này.

Bỗng nhiên, hắn ngửi thấy một mùi hương quen thuộc – mùi hoa sơn chi. Tạ Cẩm Thành sững lại, rồi giật mình khi nghe giọng nói lạnh nhạt của Vân Dung vang lên ngay sau lưng:

"Ngươi đang tìm ta sao?"

Toàn thân Tạ Cẩm Thành cứng đờ, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.

Hắn nuốt khan, chậm rãi quay đầu lại.

Trước mặt hắn, Vân Dung đang đứng đó, không chút thương tổn. Quần áo chỉnh tề, không dính một vết máu, đến cả sợi tóc cũng không rối loạn – nào giống người vừa bị thương nặng?

Tạ Cẩm Thành vội quay đầu nhìn lại nơi vừa đâm dao. Ở đó đâu còn máu me hay bóng người gì nữa?

Tất cả... chỉ là ảo giác!

Tạ Cẩm Thành lạnh toát sống lưng.

Xong rồi!

Vân Dung thấy hắn im lặng, tiến lên một bước, đưa tay về phía hắn.

Tạ Cẩm Thành nhìn bàn tay kia, cảm giác như nó đang đến để lấy mạng mình. Hắn hoảng hốt lùi lại một bước, lưng áp sát vào tảng đá phía sau, tim đập đến tận cổ họng.

Hắn sợ hãi nhìn chằm chằm Vân Dung.

Tay Vân Dung dừng giữa không trung một lát, rồi bất chấp hắn kháng cự, nâng mặt hắn lên, nhét vào miệng hắn một viên thuốc đỏ rực.

Tạ Cẩm Thành sợ đó là thuốc độc, giãy giụa định nhổ ra.

Vân Dung giữ chặt cằm hắn, áp môi mình lại, đầu lưỡi ép mở hàm, buộc hắn phải nuốt xuống.

"Là thuốc giải."

Tạ Cẩm Thành dựa vào tảng đá, che cổ họng, ngẩng đầu nhìn Vân Dung, không hiểu y có ý gì.

Chẳng phải vừa xuống đây, hắn đã trúng độc và sinh ra ảo giác sao? Nhưng tại sao Vân Dung lại cho hắn giải dược?

Vân Dung thấy hắn nhìn mình, từ tốn nói: "San hô ở đây có độc. Độc phát tán trong không khí, ai bước vào cũng rất dễ sinh ảo giác."

Y dừng lại một chút rồi tiếp: "Vừa rồi ta ở bên trên cũng bị ảo giác làm nhiễu, thấy ngươi đột nhiên ra tay, nên mới đẩy ngươi xuống."

Tạ Cẩm Thành thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, Vân Dung tưởng hành động của mình là ảo giác.

Hắn tiến tới ôm chặt lấy Vân Dung, thì thầm, giọng đầy tủi thân: "Xuống đây không thấy sư tôn, một mình ta rất sợ..."

Vân Dung nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

"Không sao rồi."

Y cụp mắt, thần sắc trong đáy mắt khó mà nhìn rõ.

"Mới nãy, trong ảo giác ngươi thấy gì?"

Tạ Cẩm Thành giật mình trong lòng, nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh:

"Một con hung thú. Ta dùng dao găm giết nó. Nhưng nhìn lại thì nó đã biến mất, lúc đó mới nhận ra là ảo giác. Sau đó quay đầu thấy sư tôn, ta còn tưởng lại là ảo giác."

Vân Dung không đáp lời.

Tạ Cẩm Thành vòng tay ôm y, bất ngờ cảm thấy người y mềm nhũn, tựa vào mình như đã hôn mê.

"Sư tôn?"

Tạ Cẩm Thành gọi một tiếng, thấy không có phản ứng, liền nắm lấy cổ tay y bắt mạch.

Quả nhiên, Vân Dung đã bị thương nặng!

Tạ Cẩm Thành ôm y lên, rút dao găm, định hạ thủ cắt vào linh phù trên người y.

Nhưng đúng lúc ấy, tay hắn bị giữ chặt lại.

Vân Dung – người tưởng như đã hôn mê – mở mắt ra, bình tĩnh nhìn hắn.

Tạ Cẩm Thành: ......


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro