Chương 56. Đường đao*
*可糖可刀可车 (糖刀) là thuật ngữ văn hóa mô tả nội dung hình ảnh, có thể mang lại cảm giác ngọt ngào như kẹo đường cho người khác, nhưng cũng là cảm giác đao găm vào tim mà tác giả mang đến cho độc giả, thậm chí có những tình tiết "bẻ lái" không ngờ của tác giả.
Editor: Lưu Hii
Hồi Tuyên phủ phải đi mấy dặm đường, nên phải an bài xe ngựa.
Giang Châu Tư vốn có thể trực tiếp vượt nóc băng tường, sức lực của đôi bàn chân nàng vô cùng kinh người, nên nàng cũng không muốn ngồi xe ngựa, nhưng vẫn nhẫn nại hạ mình bồi tiểu sư muội ngồi xe.
Đột nhiên, Giang Châu Tư nhìn thấy tiểu sư muội như nghĩ đến cái gì đó, Tạ Trọng Tự vén rèm cười khẽ, nàng chống cằm nói với Tuyên Giác đang cưỡi ngựa bên cạnh nói “Này, Ly Ngọc, ngươi có biết ngọc bội này từ đâu mà có không? Ta hỏi sư tỷ, tỷ ấy cũng không biết rõ lắm. Là ngươi bảo tỳ nữ đặt ở đầu giường của ta sao?”
Nàng vung vẩy tay đang cầm lấy trang sức được khắc thỏ ngọc đó.
Ngọc truỵ này là lúc đó chàng dùng hạt (?) mà khắc thành, Tuyên Giác đương nhiên biết nó từ đâu mà đến, nhưng câu hỏi này của Nhĩ Ngọc.... Không tiện đáp lại.
Tuyên Giác chỉ gật đầu đáp “Không phải Điện Hạ đưa hai miếng ngọc cho ta sao, lúc trước ta khắc ngọc làm hỏng mất một miếng, đó là dùng miếng khác khắc lại. Nhưng mà... Đầu giường?”
Chàng như nghi hoặc nhướng mày, nói “Ta đặt nó trên giá bác cổ* gần cửa phòng cơ mà. Có lẽ là do có người buổi sáng quét dọn thấy được nên mang vào trong phòng.”
*博古架: Kệ đựng đồ kiểu cổ.
Lời này nói ra cũng không sai.
Lúc trước bao cổ tay của nàng rơi mất một bộ phận nhỏ, là rơi ở gần đó, tỳ nữ quét dọn nhặt được cũng đem nó đặt trên giường nàng... Vì chỉ có vài tỳ nữ, nhưng khách nhân lại nhiều, các nàng không dám quấy nhiễu khách đang ngủ, lại sợ truyền lời không kịp lúc, nên chỉ có thể đặt đồ vặt nhặt được ở nơi khách nhân vừa nhìn liền thấy được.
Cùng cái con hồ ly già ngàn năm này đấu trí đáu dũng quá mệt óc, Tạ Trọng Tự cười cười có lệ nói, “Thật đáng yêu, ta rất thích, cảm ơn. Ngươi đã từng luyện khắc ngọc sao? Hay là tay nghề khéo léo sẵn có?”
Giang Châu Tư ngồi một bên “....”
Mấy hôm trước muội còn nói muốn đập vỡ thứ này đấy!!!
“Rất lâu trước kia có đoạn thời gian đã từng luyện qua.” Ánh mắt Tuyên Giác nhất thời ngây ra, “Nếu Điện Hạ thích, đó là vinh hạnh của ta.”
Giang Châu Tư nhìn tiểu sư muội cười thật tươi buông mành xuống, sau đó nàng lật mặt như vở hí kịch ở đất Thục, gương mặt Tạ Trọng Tự trầm xuống, nàng rũ mi chơi đùa món trang sức đang đeo bên eo, không biết suy nghĩ chuyện gì, nàng bắt đầu thất thần.
Giang Châu Tư mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nàng không hỏi cũng không nhúng tay vào, chăm chút cho Quả Đào ăn.
Tạ Trọng Tự nghĩ rất đơn giản, trước tiên cứ ổn định Tuyên Giác ở Tô Châu. Hiện nay hai người cúi đầu không thấy mặt ngẩn đầu liền thấy ngay, nếu bại lộ chuyện gì đó, vậy thì cảnh tượng chắc sẽ náo nhiệt lắm.
Chờ khi quay về Vọng Đô, biển rộng mặc lá nhảy, nàng trốn trong cung đông hạ xuân thu không ra khỏi cửa, Tuyên Giác cũng không có cách nào làm gì nàng...
Chàng chắc sẽ không phát rồ, chủ động tìm đến Phụ Hoàng và Hoàng Huynh xin một cọc hôn sự đâu nhỉ?
Lúc quay về Tuyên phủ đã quá trưa, con mèo trắng lười biếng nằm vươn vai trên bờ tường, nó lại lười biếng ban cho Tạ Trọng Tự vừa nhảy khỏi xe ngựa một cái liếc mắt, lúc nhìn thấy nàng lông mao trên người nó dựng lên như đám rừng.
Tạ Trọng Tự đón lấy Cẩm Quan từ tay lão quản gia, nàng đặt con ưng như hổ đang rình mồi lên vai, nhìn con mèo trắng dựng thẳng đuôi, bày ra tư thế muốn chạy trốn.
Tạ Trọng Tự nhìn thấy nó kinh ngạc nói “Ai? Bím tóc trên đỉnh đầu nó là ai tháo xuống cho nó? Không có thứ che đậy cái đầu trụi lủi kia, thật là xấu!”
Mèo trắng “...”
Tuyên Giác “...”
Tạ Trọng Tự cười tủm tỉm, nàng vẫy vẫy tay dụ dỗ mèo trắng “Lại đây, có cá khô ăn này.”
Lại đây, ta lại thắt cho ngươi cái bím tóc!
Nàng cho Cẩm Quan một ánh mắt ý bảo nó tránh đi, sau đó rất có kiên nhẫn đem đồ ăn ở trong tay lắc tới lắc lui.
Mèo trắng rốt cuộc không kìm được, nó nhảy xuống thận trọng đi tới vài bước, ăn bốn năm con cá khô, hoàn toàn buông lỏng phòng bị...
Sau đó, đại ý thất Kinh Châu*.
(*大意失荆州: ý chỉ lơ là bất cẩn, sơ ý dẫn đến hậu quả tàn khốc.)
Nhìn con mèo già nằm trong lòng ngực Tạ Trọng Tự giương nanh múa vuốt không cố kỵ, Tuyên Giác sợ nó vươn vuốt cào trúng nàng, liền quát “Tuyết Đoàn! Không được nháo!”
Chàng lại nói với Tạ Trọng Tự “...Điện Hạ, ngài buông nó xuống đã, móng vuốt của nó rất nhọn...”
Không ngờ đến lần này Tạ Trọng Tự rất có kinh nghiệm, nàng móc chút thức ăn ra nhét vào miệng Tuyết Đoàn, thừa dịp Tuyết Đoàn chép chép miệng, tay trái nàng ấn chặt hai chân trước của nó, tay phải nhanh nhẹn bện một cái bím tóc.
Nàng kéo lấy sợi dây tua rua dài màu đỏ trên mặt ngọc bội, sau đó dùng răng tháo nó xuống, trực tiếp đựng lên một đống lửa nhỏ trên đỉnh đầu của con mèo trắng.
Tuyên Giác “......”
Từ khi nào mà nàng lại mang theo nhiều đồ ăn vặt như vậy?!
Việc lớn đã hoàn thành, Tạ Trọng Tự vô cùng hài lòng ôm lấy mèo trắng, nàng khoe với những người đứng bên cạnh “Sao hả?”
Nhóm nô bộc nghẹn cười, yên lặng cúi đầu.
Cánh tay trái của Giang Châu Tư phát ra một tiếng “răng rắc” nho nhỏ, một thanh chuỷ thuỷ nhỏ đang phản chiếu ánh nắng mặt trời nằm trong cơ quan ngay chỗ khuỷu tay nàng chuẩn bị bắn ra, sáng đến mức có thể soi bóng người.... À không là bóng mèo. Nàng nhìn chằm chằm Tuyết Đoàn, con mèo già lập lức sống không còn gì để luyến tiếc rú lên một tiếng “méooooo” đầy thê lương.
Giang Châu Tư thu hồi chuỷ thủ, nói “Thấy rồi, bất nhẫn tốt thị*. Bản thân bọn họ cũng không nỡ nhìn nó nữa kìa.”
(*不忍卒视: không nỡ, không đành lòng nhìn tình trạng thê thảm của người khác.)
Tạ Trọng Tự chưa từng tự hoài nghi qua mắt thẩm mỹ của mình. Vì nàng thật sự có căn cơ, chính là gương mặt của nàng, nàng diện cái gì cũng đẹp. Còn nữa, khi ở trong cung, đều là cung nữ thay nàng chuẩn bị y phục, lúc ra cửa nàng cũng ăn vận vô cùng đơn giản, quả thật ở phương diện này nàng chưa bao giờ phí nhiều tâm tư. Cho nên, phong cách ăn mặc của nàng cách xa mắt thẩm mỹ của nàng cả vạn dặm, bình thường một chút cũng không nhìn ra chuyện khác thường.
“Hả?” Tạ Trọng Tự chớp chớp mắt, bỗng ngẫm ra “... Khó coi lắm sao?”
“Không có, khá tốt.” Tuyên Giác trợn mắt nói dối, trực tiếp gạt bỏ chuyện bản thân hôm qua đã tự tay cắt bỏ cái bím tóc trên đầu con mèo nhà mình “Màu đỏ, rất có không khí vui mừng!”
“Vậy được rồi.” Tạ Trọng Tự hài lòng thả con mèo trắng xuống đất, gọi Cẩm Quan quay về, nàng vỗ vỗ đầu Tuyết Đoàn ý bảo nó có thể đi chơi được rồi.
Sau đó nàng cùng Giang Châu Tư đến thiên viện chuẩn bị dùng bữa trưa.
Chờ con ưng cùng với chủ nhân của nó đi xa, con mèo trắng mới dám “meo meo” lẻn đến bên chân Tuyên Giác, đem đống lửa rực cháy trên đỉnh đầu hướng về phía chàng, như muốn nói mau tháo bỏ giúp nó đi.
Tuyên Giác nửa ngồi xổm, trong mắt chứa ý cười, thành khẩn nói “Thật sự cũng.... Khá đẹp mắt, hay là ngươi cứ làm quen với nó đi?”
“Méoo!” Tuyết Đoàn phẫn hận nhìn vị chủ nhân phản bội, nó vung cái đuôi vào mặt Tuyên Giác, mắt không thấy tâm không phiền, nhảy tót ra ngoài.
Con mèo trắng giẫm lên mặt nước của cây cầu có mái che, làm nước bán lên tung toé.
Vài ngày sau, mồng bảy tháng 11*, có mưa nhỏ.
(*âm lịch.)
Màn mưa mờ mịt như một tấm màn mỏng, giấu trời che đất, một vùng sông nước mờ ảo mông lung.
Hôm nay là ngày vợ chồng Lâm Mẫn nhập táng, đúng lúc là lập đông, thích hợp làm lễ mai táng.
Tạ Trọng Tự có chút hoảng hốt, hoá ra rời khỏi Dương Châu, một đường xóc nảy đến Tô Châu cũng đã qua một tháng.
Giang Châu Tư nói với nàng đã gặp được Diệp Trúc, có lẽ tạm thời nàng sẽ được bình an. Phía Kinh Thành, nàng cũng đã nhờ vả sư tỷ dùng bí pháp truyền tin, trực tiếp truyền tin tức đến Thích gia...
Không biết Phụ Hoàng lệnh ai đến thu xếp việc này.
Mồng bảy ngày hôm ấy, nàng và Tuyên Giác đi đến ngoại ô rất sớm.
Đây là ngọn đồi gần cạnh thành nam, dựa núi gần sông, địa hình cao dốc, quả thật phong thuỷ không tồi.
Đoàn người trừ Tạ Trọng Tự không ai bung ô dù, mưa rơi ướt tóc, gió đầu đông quật thẳng vào mặt.
Dù cho Tạ Trọng Tự nấp dưới tán ô, mặc nhiều lớp xiêm y dày nhũng vẫn không ngăn được cái lạnh đầu đông.
Đào hố mai táng, lấp đất dựng bia.
Chỉ nửa tháng trôi qua, Tề Nhạc giống như đốt cháy giai đoạn lớn thêm vài tuổi, ít nhất thì hiện giờ thần thái của hắn cũng xem như trầm ổn điềm đạm.
Hắn nửa ngồi xổm, vừa đốt vàng mã vừa lải nhải “Cái hố bên Cổ Nam kia, ta đã tuỳ tiện nhét hai cái xác khác về. Chỗ mới ở nơi này cũng không được tốt lắm, dù sao thì nơi có phong thuỷ tốt nhất ở Tô Châu cũng bị Tề gia chiếm hết, ta cũng không có khả năng trắng trợn mang hai người về mảnh đất bên đó...”
Tề thiếu gia lải nhải, cũng không sợ trưởng bối nằm bên dưới nghe thấy phiền.
Tạ Trọng Tự đứng ở một bên mỉm cười, không biết hùng tâm tráng chí* của kẻ dở hơi này đời này có thể thực hiện được hay không.
(*Chí lớn, tham vọng cao.)
Chờ Tề Nhạc bái tế xong, Tạ Trọng Tự định đốt một nén hương, nàng định đem ô gác sang một bên, bỗng nhiên một bàn tay thon dài tiến đến đón lấy cán ô.
Nàng giương mắt liền thấy con ngươi trong suốt của Tuyên Giác, cách màn mưa biểu cảm trên gương mặt chàng càng thêm yên tĩnh, chàng khẽ nói “Đưa ta là được.”
Tạ Trọng Tự nhìn Giang Châu Tư đang ôm cánh tay dựa vào thân cây cách đó không xa, rũ mi chợp mắt, hệt như mọi chuyện không liên quan đến mình, nàng yên lặng nuốt câu “Sư tỷ có thể bung dù giúp ta” về.
Người phía sau trường thân lập ngọc, chàng nghiêng người che ô trên đỉnh đầu của Tạ Trọng Tự, chờ đốt nén hương xong, không đợi nàng mở miệng Tuyên Giác đã đem ô nhét về tay nàng.
Không biết có phải do ảo giác hay không, lúc đầu ngón tay lạnh lẽo của chàng chạm nhẹ vào lòng bàn tay nàng trong chớp mắt làm cả người Tạ Trọng Tự run rẩy tê dại.
Tạ Trọng Tự “....”
Nàng hợp tình hợp lý hoài nghi, tên nhãi này đang quyến rũ nàng.
Tạ Trọng Tự có chút tâm phiền ý loạn, nàng như gặp đại địch lui về phía sau vài bước, thối lui đến bên cạnh Giang Châu Tư, lui xong lại cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to.
Giang Châu Tư vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng mang bộ dáng đạm mạc như chuyện hồng trần phức tạp này không liên quan đến nàng, nghe được tiếng bước chân liền xốc mắt lên ra dấu hỏi “Còn bao lâu nữa?”
“Còn phải tế bái trước bia mộ, non nửa canh giờ nữa là có thể đi rồi.” Tạ Trọng Tự giải thích, nói “Sư tỷ không đốt một nén hương cho họ sao?”
Giang Châu Tư “chậc” một tiếng, ra dấu “Phiền toái.”
Tuy lời là như thế nhưng nàng vẫn tiến lên đốt hai nén hương cắm trước mộ.
Tựa như nàng sợ phiền toái, nhưng nàng vẫn giúp bọn họ báo thù, lại thuận tay mang lệnh bài về Tề gia báo tin thay người chết, giờ phút này đây, nàng lại thuận tay đốt nén hương an ủi vong linh bọn họ, nàng không thể nói ra, chỉ có thể ở trong lòng nhàn nhạt nghĩ: Dù sao thì ta cũng đã thay các ngươi giết hết bọn chúng, an tâm yên nghỉ đi thôi.
Giang Châu Tư rời khỏi tán cây, chỉ còn mỗi Tạ Trọng Tự một mình tránh ở đó. Nàng bình tĩnh lại, càng nghĩ càng thấy uất ức. Dựa vào cái gì Tuyên Giác tiến lên một bước nàng phải lui một bước chứ??
Cái đạo lý gì đây??
Bình tĩnh mà suy xét, đời trước, nàng chưa bao giờ gây ra chuyện gì sai trái với chàng.
Dù cho cuối cùng là tự tay nàng giết chết chàng, thì cũng là ân oán tiêu tan, nàng còn đem mạng của mình trả về cho chàng.
Nghĩ như vậy, Tạ Trọng Tự hết uất ức, nàng cảm thấy có chút tức giận.
Vốn dĩ ký ức của đời trước bị nàng đè sâu trong não, không muốn nhớ lại những hồi ức đó, sợ người tốt đẹp sẽ mềm lòng, sợ nhìn thấy người giãy giụa thống khổ...
Rốt cuộc, đời trước nàng chỉ xem nó là một giấc mộng, không hề xảy ra, thậm chí là không hề có thật.
Tuy nhiên, ngoại ô Tô Châu mưa bụi triền miên, nàng như bị màn mưa vây khốn trong một không gian vô cùng yên tĩnh, biến mất trước mắt mọi người.
Những ký ức đó bắt đầu không đè nén được nữa điên cuồng phá vỡ mặt nước thoát ra ngoài.
Nhìn nàng thấy trước Cẩm Ngọc cung là hoa hải đường rậm rạp, mùa xuân năm ấy vẫn còn tuyết lặng lẽ rơi, vốn là những ngày xuân ấm áp nay lại chuyển lạnh, có loài hoa nở muộn, đến giữ năm mới chậm rãi khoe sắc, rực rỡ xinh đẹp.
Lan Linh quỳ mọp trên mặt đất, người nàng run bần bật, không dám ngước nhìn vì Đế Vương đnag giận dữ phía trên, môi răng nàng rung lên hồi lâu mới ú ớ nói, “... Nương nương nàng, nàng khăng khăng muốn đến Đại điển phong Hậu.... Bọn nô tỳ không ngăn nàng được...”
“Không ngăn được?” Tuyên Giác vô cùng hứng thú mà nhấm nuốt ba từ này, “Thế nên không thể đến báo cho Trẫm?”
Một câu liền xé nát chuyện Tạ Trọng Tự trộm trốn ra ngoài....
Không phải không ngăn được, mà là căn bản không biết, dù cho sau này Tạ Trọng Tự có nói dối là những tỳ nữ này không ngăn này được, chàng có thể tin, nhưng lời khai này của Lan Linh căn bản Tuyên Giác không tin.
Chàng không thể chịu đựng được chuyện Tạ Trọng Tự đến đó nhìn thấy Đại điển phong Hậu.
Lan Linh nghẹn lời, co người thành con chim cút, sợ Tuyên Giác không vui sẽ trực tiếp lấy mạng nàng.
Lúc này, Tạ Trọng Tự ở một bên lạnh lùng nói “Được rồi, là ta trộm trèo tường ra ngoài, các nàng không biết. Chuyện này không liên quan đến các nàng. Ngươi lấy cung nhân ra trút giận thì có bản lĩnh gì, ha, có bản lĩnh thì người đừng thú Trần Mặc.”
Không biết có phải ảo giác của Lan Linh hay không, nàng cảm thấy, vị Đế Vương vốn đang tức giận không nhẹ, hàn khí xung quanh bỗng tăng lên, thật lâu sau chàng lạnh nhạt ra lệnh, “Người của Cẩm Ngọc cung, lôi ra ngoài đánh một trăm bản.”
Tạ Trọng Tự lạnh lùng quát “Tuyên Giác!”
Ngay cả Thích Văn Lang da dày thịt béo đánh hắn một trăm bản cũng suýt chút nữa là lấy mạng hắn, Cẩm Ngọc cung cơ bản toàn là cung nữ, các nàng sau có thể chịu nổi!
Tuyên Giác liếc nhìn nàng “Sao nào? Điện Hạ muốn cản ta?”
Tạ Trọng Tự nhìn chàng chằm chằm nói “Ngươi điên rồi!”
Tuyên Giác cười khẽ thành tiếng, sau một lúc lâu, chàng cong người khẽ thì thầm bên tai Tạ Trọng Tự “Được thôi, không giết bọn họ. Điện Hạ lấy cái gì để trao đổi với ta đây?”’
Đây là lần đầu tiên Tạ Trọng Tự cảm nhận được mùi đàn hương mát mẻ đó trên người chàng có thể làm cho người ta hít thở không thông, không cách nào hô hấp nổi.
Nàng cũng cười rộ lên, khí chất diễm lệ toàn thân như thoát ra ngoài không che đậy nữa, so với hoa hải đường còn quyến rũ hơn, nàng dùng cánh môi khiêu khích cọ qua má Tuyên Giác, cũng nhẹ giọng ở bên tai chàng “Ngươi muốn ta dùng cái gì để trao đổi, hử?”
Không khí ái muội lan ra khắp nơi, nhưng cơn sóng dữ vẫn còn, cung nhân phía dưới không một ai dám ngẩn đầu.
Tuyên Giác tức giận nhíu chặt mày, chàng đứng dậy phất tay áo quát “Còn không lôi ra ngoài!”
Các cung nhân mềm nhũn ngã xuống, mắt thấy thị vệ tiến lên, các nàng hoảng hốt đưa ánh mắt cầu cứu về phía Tạ Trọng Tự.
Gương mặt Tuyên Giác tỏ vẻ không kiên nhẫn, chàng lạnh lùng cười “Không muốn mắt nữa?”
“Ly Ngọc, đừng giận chó đánh mèo lên bọn họ.” Tạ Trọng Tự bỗng nhiên giữ chặt ống tay áo chàng, ống tay áo được thêu hoa văn phức tạp, “Coi như ta cầu xin người.”
Lời này là Tạ Trọng Tự cố ý nói cho đám cung nhân bên dưới nghe, nàng nghĩ vốn dĩ khắp nơi đều là kẻ theo dõi của các thế lực muốn kiềm hãm nàng, cho dù thật sự không phải như nàng nghĩ, nàng cũng không chút đau lòng cho bọn họ...
Nhưng nàng cũng không ngại bố thí một chút ân tình, giả vờ yếu thế, gieo hạt giống ân tình vào trong lòng các cung nhân này.
Thêm nữa, nàng vốn chính là muốn tự mình sa ngã, tổn thương người cũng tổn thương mình, lời nàng vừa nói ra, Tuyên Giác giận dữ đến bật cười, chàng đột nhiên áp người lên người Tạ Trọng Tự, thâm thuý lặp lại câu nói kia, từng câu từng chữ như nện vào tim nàng “Cầu ta? Nhĩ Ngọc, nàng lấy cái gì để cầu ta?”
Tạ Trọng Tự ngồi trên giường, nàng cười khanh khách nâng tay câu lấy cổ Tuyên Giác, nàng rướn người đến bên môi Tuyên Giác không nặng không nhẹ hôn một cái, tư vị trong đó không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Tuyên Giác trầm xuống, gân xanh nơi thái dương gò lên, chàng giật cổ tay Tạ Trọng Tự ra muốn đứng dậy rời đi.
Tạ Trọng Tự lại câu chặt cổ chàng hơn, đầu lưỡi nàng chậm rãi lướt qua kẻ hở giữa môi răng chàng, cuối cùng cũng nghe được tiếng thở dốc khó nhịn của Tuyên Giác, giọng nói chàng khàn khàn như muốn dùng chút lý trí cuối cùng đè nén dục vọng được khơi lên “Dừng lại.”
Nói xong liền muốn đứng dậy rời đi, chàng bước chưa được vài bước đã dừng lại... Tạ Trọng Tự kéo lấy món đồ trang sức ở đai lưng chàng, ngọc bội song hoàn chàng đã đeo khi còn niên thiếu.
Nàng cười tủm tỉm, trong chớp mắt liền giơ tay hướng về phía tay vịn bằng gỗ ở cạnh giường hung hăng đập mạnh.
Ngọc, vỡ nát.
Đồng tử Tuyên Giác co rút “Nàng....”
Ngay sau đó, Tuyên Giác hít sâu một hơi, Tạ Trọng Tự vô ý bị mãnh ngọc cắt qua lòng bàn tay phải, nàng tóm lấy đai ngọc của chàng bàn tay từ từ ôm vòng eo chàng, cười khúc khích “Thứ đó trông thật là chướng mắt, mà cũng không tiện lắm... Đúng không?”
Trong đầu Tuyên Giác “phựt” một tiếng như có thanh chao chặt mất lý trí.
Chàng đếm số lần bình phục hô hấp của mình, thần sắc ngược lại vô cùng ôn hoà bình tĩnh, sau một lúc lâu mới chặn ngang bế Tạ Trọng Tự lên, đi vào điện phía trong. Giờ này khắc này, chàng dường như không còn tức giận, vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như cũ, đầu lưỡi chàng lướt qua lòng bàn tay nàng cuốn đi giọt máu nơi đó, vô cùng nâng niu dịu dàng.
Chỉ có Tạ Trọng Tự biết, chàng thật sự tức giận, còn hơn việc trách phạt cung nhân. Quá trình này bị chàng ung dung chậm rãi kéo dài, mỗi tấc da thịt của nàng đều có cảm giác như chiếc thuyền nhỏ lung lay trong mưa rền gió dữ, thân bất do kỷ chỉ có thể trôi theo dòng nước.
Thị giác của nàng bị vải lụa che lại, nàng không thể nhìn, càng không thể trừng Tuyên Giác.
Chẳng qua nàng cũng không có sức lực trừng chàng.
Tạ Trọng Tự thở dốc rung rẩy co rút trong vòng tay chàng, Tuyên Giác thở một hơi nóng bỏng bên tai nàng, thấp giọng cười khẽ nói “Không cầu xin ta sao?”
Mồ hôi cùng nước mắt chung một dòng, chúng mờ mịt thấm vào vải lụa thêu hoa văn tinh xảo, nàng cong người, vui sướng tột độ mang đến sự tê dại đến chết lặng, làm người ta cảm thấy ý thức như bị con tằm gặm nhấm đến không còn sót lại chút gì.
Ý thức nàng bắt đầu mông lung, Tạ Trọng Tự thấp giọng nỉ non xin tha, Tuyên Giác không chút mềm lòng, chàng chỉ dịu dàng hôn lên lòng bàn tay phải không còn chảy máu của nàng. Thật lâu sau chàng mới nhẹ giọng nói “Tay đau sao?”
Lúc này , Tạ Trọng Tự cong người run rẩy không nói nên lời, đầu ngón tay nàng run lên, tấm vải lụa che mắt bị người tháo xuống, nàng thấy thần sắc Tuyên Giác vẫn thanh tỉnh như cũng, có lẽ cũng có dục, chẳng qua là nó bị chàng đè nén sâu nơi đáy mắt.
Chỉ nhìn gương mặt ôn hoà đơn thuần này, dù cho có giọt mồ hôi khẽ lăn từ chân mày xuống, thì không ai có thể đoán được người này đang nghĩ gì muốn làm gì.
Ánh nắng ngoài điện chiếu vào nội điện, chúng lặng lẽ trườn lên những giọt mồ hôi trên sườn mặt cùng xương quai xanh của chàng, mạ lên một tầng ánh sáng dịu nhẹ.
Trời đã sáng.
Tay cũng không còn đau, Tạ Trọng Tự mơ màng lắc đầu.
Nụ hôn dịu dàng rơi xuống má cùng chiếc cổ thon dài của nàng, cuối cùng tiến đến vành tai nhẹ nhàng ma sát, chàng khẽ thở dài nỉ non “... Hà tất như vậy?”
Lúc Bệ Hạ ôm người vào nội điện, người bên ngoài nên quỳ thì tiếp tục quỳ.
Lan Linh kinh hồn táng đảm quỳ nơi đó. Nàng biết, sau chuyện này, không ít cung nhân ở Cẩm Ngọc cung dần dần trung tâm với nương nương.
Nàng là cung nữ chưởng sự, vốn là người có trách nhiệm lớn nhất, ngày ấy nàng quỳ ở cửa ngoại điện một ngày một đêm... Nghe được động tĩnh trong nội điện chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Quỳ đến đờ đẫn, ngày thứ hai nàng lảo đảo đứng lên, bưng nước ấm hầu hạ Tạ Trọng Tự rửa mặt.
Nước ấm lướt qua da thịt, cả người Tạ Trọng Tự vẫn còn run rẩy, nàng mệt mỏi khép hờ mắt, chỉ nói một câu “Nhớ kỹ, ngươi thiếu ta một cái mạng.”
Có lẽ là do Tuyên Giác cố ý dày vò nàng, nàng có thể thong thả nghỉ ngơi, bắt đầu nuôi dưỡng người của mình.
Những chuyện lưỡng bại câu thương xung đột đan xen, tồn tại vô cùng chân thật. Tạ Trọng Tự càng nghĩ càng run rẩy, cái lạnh từ đầu ngón tay lan rộng khắp cơ thể, nàng như bị giam hãm trong khoảng thời gian đó, trầm luân trong thống khổ, sinh tử không thoát được.
Bỗng nhiên nàng nghe Quả Đào gọi nhỏ “Sao vậy? Sao vậy?”
Tạ Trọng Tự đột nhiên hoàn hồn, nàng thở hổn hển, một lần nữa quay về nhân gian.
Miễn cường bình ổn lại nhịp tim hỗn loại, trả lời “Không sao, có chút không thoải mái. Đã xong rồi sao?”
Giang Châu Tư đáp “Ừ, đi thôi.”
Tạ Trọng Tự nheo mắt nhìn cách đó không xa, Tuyên Giác đang nói chuyện gì đó với Tề Nhạc.
Nàng nghĩ nghĩ, có phải nên trả thù một chút hay không?
Ý niệm này vừa nổi lên, Tạ Trọng Tự không nghĩ ra cách thực hiện, huống chi những ngày này, nàng bảo sư tỷ chú ý đến hướng đi của Tề Nhạc, nàng cũng vội vàng điều tra Tề gia, bận đến mức chân không chạm đất, nên cơ hội chạm mặt Tuyên Giác rất ít.
Buổi chiều ba ngày sau, Giang Châu Tư vội vàng chạy đến, nói với nàng “Tề Nhạc được gia pháp hầu hạ, bị thương không nhẹ.”...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro