Chương 23+24


Chương 23:

Một án Tân Biên Sử này bắt đầu dậy sóng từ buổi lâm triều nọ.

Chiêu Vũ đế đọc tấu chương của Thái Trung Phồn, vốn hàng năm chỉ đắm chìm hưởng lạc, bỏ bê triều chính, mà nay lại giận tím mặt, chất vấn Vương Sinh Thanh ngay tại chỗ.

Tấu chương Thái Trung Phồn gửi đến Nội các đã ba ngày, ba ngày này nhìn tưởng bình yên nhưng kỳ thực không biết đã trải qua sóng to gió lớn thế nào.

Tấu chương quan viên ngoài kinh dâng lên được đưa vào theo cấp bậc rồi chuyển giao lần lượt, sau khi vào kinh sẽ đến Nội các trước, các quan ở Nội các sẽ phê ý kiến rồi gửi tất cả lên thánh thượng, thánh thượng phải chăm chỉ phê duyệt tấu chương hàng ngày, bình thường sẽ cân nhắc kỹ càng nội dung phiếu nghĩ*. Đồng thời, năm tên thái giám chấp bút ở Ti Lễ giám sẽ phụ hoàng đế xử lý chính vụ, mà tấu chương sau khi qua tay hoàng đế hoặc thái giám chấp bút, còn phải giao cho thái giám đứng đầu Ti Lễ giám làm bước "phê hồng**" cuối cùng, mới có hiệu lực và thực thi. Từ Nội các đến Ti Lễ giám, kỳ thực số phận tấu chương vẫn do hoàng đế quyết định, nhưng tên vua lười biếng Chiêu Vũ đế thì gần như không thể nào đọc tấu chương, thế nên thái giám giữ ấn Ti Lễ giám hay còn là hoạn quan đứng đầu hai bốn nha môn tất nhiên sẽ nắm quyền triều chính, cũng chính bởi vậy mà nhiều năm qua hơn nửa tấu chương vạch tội Tạ Trung Nhân đều biến mất không còn tăm hơi..

*Các đại thần viết kiến nghị/lời phê lên một tờ giấy rồi dán ở trên tấu chương được gọi là 'phiếu nghĩ'.

*Hoàng đế dùng bút đỏ để phê chuẩn gọi là 'phê hồng' hay còn có tên khác là 'phê chu'. Vốn đây là quyền của hoàng đế nhưng sau do hoạn quan nắm giữ, dẫn đến chuyện hoạn quan lộng quyền.

Do đó, sơ tấu chĩa mũi nhọn vào Vương Sinh Thanh lại bị Chiêu Vũ đế đọc được, phải hiểu rằng trong đó có biết bao chi tiết chấn động lòng người.

Mà ban đầu Yến Tư Không sắp đặt chuyện này đã tin tưởng sẽ chuyện bé xé ra to, bởi vì Thái Trung Phồn từng chủ quản Lại bộ Công Khảo ti, quan viên được hắn đề bạt trải khắp triều đình, mặc dù bây giờ hắn thất thế nhưng uy tín thì vẫn còn, huống chi đảng hoạn quan gây thù ở khắp nơi, có thời cơ tốt để đối phó bọn họ như vậy, tất được nhiều người tiếp tay.

Sơ tấu này dấy lên một trận sóng to gió lớn trong triều đình, dù cho cố tình hay vô tình viết sai thì Tân Biên Sử đã được in ngàn quyển, phát đến các nơi và các nước ngoài vùng, mà Chiêu Vũ bị đảo thành Vũ Chiêu lại cực kỳ châm chọc, ắt sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng.

Nghe nói trên buổi lâm triều, Vương Sinh Thanh và Hoắc Lễ tái xanh mặt, quỳ xuống đất tạ lỗi rồi biện minh, có lẽ Chiêu Võ đế cũng cân nhắc hai người này đều là quan Nội các nên mặc dù cực kỳ bất mãn nhưng vẫn không hỏi tội ngay trên triều, mà hạ lệnh điều tra kỹ chuyện này, thu lại tất cả các sách sử đã phát, xét duyệt lại lần nữa.

Lâm triều về, tất cả quan viên viện Hàn Lâm đều bị cấm túc ở các Văn Uyên. Phần lớn mọi người không rõ cho nên bàn luận sôi nổi, chỉ có Yến Tư Không và Thẩm Hạc Hiên ngồi ngay ngắn trước bàn, vẻ mặt nghiêm túc, không nói một lời.

Chiêu Vũ đế chưa triệu Tam Pháp ti* ngay, mà trước tiên phái người điều tra biên tập là người nào, xét duyệt là người nào, rất dễ dàng liền tra ra được ba người Lưu Chiêu Lâm, Yến Tư Không và Thẩm Hạc Hiên, còn cả một tên văn thư chỉ là người thu thập tài liệu cũng bị liên lụy vào.

*Tam Pháp ti: Ba cơ quan tối cao của triều đình thời nhà Minh, nhà Thanh Trung Quốc, họp lại thành một tòa án cao nhất để xét xử các vụ quan trọng, gồm "Hình bộ" 刑部, "Đô sát viện" 都察院 và "Đại lí tự" 大理寺. Tòa án lớn này gọi là "tam pháp ti" 三法司.

Bốn người tạm thời chưa bị hạ ngục nhưng hôm đó cũng bị tra hỏi luân phiên, đã làm rõ toàn bộ câu chuyện.

Lưu Chiêu Lâm được phân cho giai đoạn này, Lâm Việt trợ giúp đọc và tìm hiểu sử liệu, Lưu Chiêu Lâm biên tập, Yến Tư Không thẩm tra, Thẩm Hạc Hiên xét duyệt, Hoắc Lễ và Vương Sinh Thanh chủ trì, người chịu trách nhiệm trong án này đã rõ ràng sáng tỏ, nhưng rốt cuộc phải chịu hình phạt nào mới là chuyện quan trọng.

Không khó để tưởng tượng, Tạ Trung Nhân đang cầu tình cho Vương Sinh Thanh, còn phái đối lập tất nhiên không dễ bỏ qua cơ hội tốt này, dẫu sao Vương Sinh Thanh là người cẩn thận, nhiều năm rồi mới lần đầu lộ cái đuôi.

Mặc dù một tay Yến Tư Không tạo nên cục diện ngày hôm nay nhưng y không thể nào tham gia vào quá trình phát triển, thậm chỉ không cả biết được tin tức trước tiên nên chỉ có thể mặc cho xử trí, lúc này y cũng thấp thỏm bất an như bao người khác, nhưng không phải sợ mà là lo chuyện sẽ thoát khỏi tầm tay mình.

Vu Cát thả chúng Hàn Lâm đi, chỉ giữ mấy người liên quan đến vụ án.

Nhan Tử Liêm khách khí: "Vu công công, mấy người này xử trí thế nào? Không thể để chúng mãi trong các Văn Uyên được."

Vu Cát cười: "Nhan các lão, bệ hạ một là phái ta tới thẩm tra, hai không hạ ngục bọn chúng, đã là cho bọn chúng con đường sống rồi. Hơn nữa bệ hạ chưa công khai mà thả về nhà sẽ không thích hợp lắm, không bằng cứ tạm giam ở đây đi."

"Chuyện này..." Nhan Tử Liêm trầm ngâm rồi lại nói: "Vu công công, có thể cho ta thẩm bọn chúng không?"

Vu Cát khẽ nhíu mày, tựa hồ không cho rằng đây là ý kiến hay.

Vu Cát này là Đề đốc thái giám của Ti Lễ giám, cũng là thái giám hầu vua chính, quản lý sinh hoạt thường ngày của hoàng đế và tất cả các sự vụ liên quan đến lễ nghi ở trong cung. Mặc dù không độc tài chuyên chế như Tạ Trung Nhân nhưng bởi vì được hoàng đế cực kỳ tín nhiệm nên ngay cả Tạ Trung Nhân cũng không dám đắc tội hắn. Hắn không tham gia vào tranh đấu giữa các đảng phái, do đó rất khó bị lôi kéo.

Nhan Tử Liêm chắp tay nói: "Nếu công công quyết định tạm giữ bọn chúng bên trong các, vậy thì cũng coi như là nội vụ của viện Hàn Lâm ta."

Vu Cát đáp lễ: "Các lão cứ tự nhiên, nhưng chỉ có thể thẩm từng người một."

"Đa tạ công công."

Ánh mắt sâu xa của Nhan Tử Liêm lướt qua người bọn họ, cuối cùng liền rơi trên người Yến Tư Không: "Tư Không, theo ta."

Người trong phòng đều khó hiểu, Yến Tư Không không phải chủ bút cũng không phải chủ trì. Một người nửa vời như vậy, sao Nhan Tử Liêm lại muốn thẩm y?

Bọn họ chỉ nghĩ rằng Nhan Tử Liêm thích Yến Tư Không nên cũng không suy nghĩ nhiều, duy có Thẩm Hạc Hiên là trên mặt sinh nghi.

Nhan Tử Liêm dẫn Yến Tư Không vào thư phòng của mình, chỉ chỉ các ghế bên cạnh.

Yến Tư Không cung kính khom mình, sau đó quỳ xuống.

"Bảo con ngồi thì con cứ ngồi đi."

Yến Tư Không dừng lại: "Tạ lão sư." Rồi y đứng dậy, ngồi lên ghế.

"Hôm nay con cũng hiểu đại khái tình hình rồi đấy, hoàng thượng trước nay không quả quyết, bây giờ chắc chắn Tạ Trung Nhân đang cầu tình cho Vương đại nhân, nhiều năm qua Vương đại nhân cũng coi như là tận tụy với công việc." Nhan Tử Liêm khinh thường hừ một tiếng: "Mặc dù không trọng dụng nhưng hoàng thượng sẽ nể tình lúc trước, nói không chừng còn chuyện lớn hóa nhỏ."

Yến Tư Không chắp tay: "Lão sư nói rất có lý."

"Sao ta thấy con không vui mừng?" Nhan Tử Liêm nheo mắt nhìn y: "Chẳng lẽ con không hy vọng mình được phạt nhẹ sao?"

Yến Tư Không bình tĩnh đáp: "Học sinh tất nhiên hy vọng chúng ta được phạt nhẹ, nhưng học sinh cho rằng, nếu bệ hạ thật sự chuyện lớn hóa nhỏ dưới sự khuyên can của Tạ công công thì chuyện này cũng chẳng chuyện nhỏ hóa không được, phạt nhẹ Vương đại nhân, tất sẽ phạt nặng chúng ta."

Nhan Tử Liêm gật đầu: "Con lại nghĩ được tới đây, không tệ, như vậy theo con, chuyện này phải giải quyết thế nào?"

Yến Tư Không mím môi không đáp, chỉ lặng lẳng nhìn Nhan Tử Liêm, hồi lâu mới nói: "Học sinh không dám nói."

"Con không dám nói gì?" Nhan Tử Liêm nhướn mày.

"Lão sư không tin học sinh, học sinh tất không dám nói."

Nhan Tử Liêm híp mắt: "Con có ý gì?"

Yến Tư Không đứng lên, sau đó trịnh trọng quỳ xuống đất: "Vương đại nhân làm Thứ phụ, cản trở lão sư ở Nội các nhiều năm, con tin rằng lão sư không muốn thấy Vương đại nhân dễ dàng thoát tội."

Nhan Tử Liêm 'ừ' một tiếng thật thấp: "Nói thử."

Yến Tư Không nhìn Nhan Tử Liêm thật sâu: "Sơ tấu của Thái đại nhân thoát khỏi nanh vuốt của Ti Lễ giám thế nào để rồi cuối cùng bị hoàng thượng đọc được, con tin rằng lão sư khẳng định rõ hơn ai hết."

Nhan Tử Liêm khẽ vuốt chòm râu trắng, sắc mặt lão nghiêm túc, trợn mắt nhìn Yến Tư Không một hồi: "Nói tiếp, ta muốn nghe con nói bừa."

Yến Tư Không cúi đầu: "Học sinh không dám."

"Nói." Nhan Tử Liêm vỗ án: "Con còn muốn tiền đồ của con không?"

Yến Tư Không lặng lẽ nhếch môi rồi ngẩng đầu lên lần nữa, nghiêm túc nói: "Thứ học sinh nói thẳng. Tin tưởng ba ngày này, lão sư với đồng liêu đã làm rất nhiều việc mới không để sơ tấu Thái đại nhân chìm xuống đáy biển. Nay lửa đang vượng, nếu không thừa dịp thêm củi lúc này, nhất định sẽ yên lặng dập tắt, còn lũ quan tép riu như chúng con sẽ chịu phạt án này."

Nhan Tử Liêm gật đầu, trong mắt lóe lên tán thưởng: "Như vậy, phải làm sao mới khiến lửa này cháy mạnh hơn?"

"Vương đại nhân làm quan nhiều năm, ngay cả con còn biết chuyện hắn tham ô, bán quan, chắc hẳn lão sư và các đồng liêu còn hiểu rõ hơn hết. Lúc này bệ hạ đang chán ghét Vương đại nhân thì đây là cơ hội tốt ngàn năm có một để vạch tội hắn, chỉ cần bệ hạ biết từng chuyện hắn đã làm thì chữ viết sai trên Biên Sử chẳng phải nghiêm trọng hơn sao? Đến lúc đó lão sư và chư vị đại nhân chỉ cần cầu tình cho chúng con mới thật sự chuyện lớn hóa nhỏ."

Nhan Tử Liêm thấp giọng cười nhẹ: "Tư Không, con vẫn luôn thông minh."

"Lão sư quá khen, học sinh chỉ muốn tự vệ thôi." Yến Tư Không nói: "Huống chi, học sinh còn nghĩ, lão sư khẳng định đã nghĩ ra từ lâu rồi."

"Không sai, chuyện này đã trong kế hoạch của bọn ta. Nếu có thể diệt trừ Vương Sinh Thanh thì quả là một đả kích lớn với đảng hoạn quan."

Yến Tư Không thầm vui mừng trong lòng, Nhan Tử Liêm nói lời này với y đã chứng minh rằng y bắt đầu được đồng ý dấn thân vào sâu hơn lưới quyền lợi rồi.

"Các con đều là học sinh của ta, tất nhiên ta sẽ tận lực cứu các con. Chỉ là, ta còn một vấn đề."

"Thỉnh lão sư hỏi."

Nhan Tử Liêm đột nhiên nghiêng người về phía trước, đôi mắt nâu xám nhìn chằm chằm Yến Tư Không, ánh mắt kia rành đời mà sắc bén: "Con...có thật sự không soát ra không?"

Yến Tư Không hơi ngẩn người, sau đó nằm sấp trên đất, run rẩy đáp: "Học sinh thật sự không soát ra."

Nhan Tử Liêm ngồi ngay ngắn người lại, nhẹ giọng: "Được rồi, con tạm lui đi."

Trong lòng Yến Tư Không căng như dây đàn.

Nhan Tử Liêm quá thông minh sáng suốt, dùng mánh khóe dưới mí mắt người này chẳng khác nào đang bí quá hóa liều, nhưng chính vì vậy mà người này mới đáng cho y dồn sức lực. Chỉ là, y phải cẩn thận hơn mới được...

Chương 24:

Hôm đó, trừ việc trần thuật đầu đuôi câu chuyện cho Vu Cát và một phen đối thoại với Nhan Tử Liêm ra thì Yến Tư Không gần như không nói chuyện với ai khác.

Bọn họ ngồi trơ trong phòng công văn cả một đêm. Thời tiết đã vào thu, đêm khuya lạnh giá, Yến Tư Không chợp mắt muốn ngủ kỳ thực lại không buồn ngủ chút nào, một là vì lạnh, hai vì tâm sự nặng nề, y có thể nghe rõ tiếng răng va vào nhau của ai đó, bên ngoài có lính cấm vệ canh gác nên không ai dám lên tiếng, quả thật là một đêm khó chịu.

Chờ khi trời lờ mờ sáng rồi, trên triều tất xảy ra một trận sóng gió, và có lẽ số mạng của họ sẽ có kết quả rất nhanh thôi.

Không biết bây giờ Phong Dã đang làm gì nhỉ...

Chuyện Tân Biên Sử nhất định đã truyền khắp kinh thành rồi, Phong Dã thì sớm đã biết, cũng thề và cam kết chân thành rằng sẽ giúp y, nếu tình hình biến hóa thoát khỏi dự đoán khiến Nhan Tử Liêm không bảo vệ được y thì Phong Dã chính là bùa cứu mạng của y.

Qua chuyện này, y còn có thể đào ra rốt cuộc Phong Kiếm Bình bố trí bao nhiêu thế lực trong triều, bao nhiêu người là tay chân của ông ấy.

----------------------------------

Trời tờ mờ sáng, tiếng chuông Cảnh Dương đầu tiên vang lên, đánh thức vương triều Đại Thịnh bắt đầu một ngày mới. Các Văn Uyên không xa điện Hoàng Cực dùng để lâm triều là bao, tiếng chuông đồng từng trải trăm năm mưa gió giống như tiếng sấm rền vang động trái tim từng vị quan, nhắc nhở họ ơn vua tựa biển cả, thiên uy như sóng dồn.

Yến Tư Không nhắm mắt lại, phảng phất như có thể thấy được bên trong Ngọ Môn, quan quân tướng lĩnh đã trang nghiêm vào hàng, hàng trăm đại thần nối đuôi nhau theo hai bên trái phải, thái giám hầu vua vung roi tiên, bọn họ ngang qua cầu Kim Thủy, bước vào điện Hoàng Cực, lạy năm dập ba trước thiên tử ngồi trên đài vàng...

Đã từng, đó là mơ ước lúc ấy của y, là mơ ước của cha y, là mơ ước của thế thế hệ hệ người đọc sách ở Yến gia. Đã từng, cho rằng thiên tử sở dĩ là thiên tử, vì người là thần trời ban xuống, là con của trời. Và đã từng, y thề rằng sẽ phụ tá thiên tử trở thành minh chủ nhân dân kính yêu, an ủi chúng sinh.

Sau đó y mới biết, hoàng đế cũng chỉ là một con người, từ Chu thiên tử đến Chiêu Vũ đế, thiên hạ đổi họ vô số lần, thiên tử đổi qua vô số người, giặc cỏ dân gian cũng có thể làm thiên tử, chỉ cần tay nắm binh quyền, 'xóa bỏ thiên mệnh' của thiên tử 'làm trái đạo trời' là được, thiên tử chỉ là chiến lợi phẩm của kẻ thắng, từ xưa đã vậy rồi.

Hiểu rõ đạo lý này, y nhất định sẽ không đi cùng đường với những trung thần phụng chủ kia.

Bây giờ hẳn đã vào triều rồi, chắc Nhan Tử Liêm sẽ để Lục khoa đô cấp sự trung* dâng thư vạch tội Vương Sinh Thanh trước, rồi những trọng thần khác sẽ tiến giáo theo, quan liêu có phẩm cấp như Vương Sinh Thanh chẳng có ai là sạch sẽ, đủ loai tội danh như tham ô hối lộ, bán quan bán tước, lộng quyền độc đoán chỉ cần liệt kê từng cái là được, y tin tưởng mấy chuyện 'tính trước' này, Nhan Tử Liêm đã sớm chuẩn bị.

*Lục khoa đô cấp sự trung: Là quan chế phẩm chính thất, gồm Trung thứ khoa,Hải khoa, Đông khoa, Tây khoa,Nam khoa, Bắc Khoa (có đời đổi thành Lại khoa, Hộ khoa, Lễ khoa, Binh khoa, Hình khoa, Công khoa).

Bởi vì Chiêu Vũ đế vẫn đang bực chuyện Tân Biên Sử mà lúc này lại thấy hắn nhiều tội trạng như vậy, lại thêm quân thần kích thích một phen, có lẽ sẽ bắt giam Vương Sinh Thanh ngay lập tức.

Miễn Chiêu Vũ đế hỏi tội Vương Sinh Thanh trên triều, thì dù chỉ là giam giữ chờ thẩm tra, chuyện này cũng coi như thành rồi, bởi vì sau này vô luận Tạ Trung Nhân có cầu tình thế nào, với tính tình cực kỳ sĩ diện hão của Chiêu Vũ đế, cũng tuyệt không thể để Vương Sinh Thanh trở lui toàn thân.

Trong lúc Yến Tư Không bình tĩnh suy nghĩ thì những người khác ở trong phòng lại ngày càng khẩn trương.

Nhất là Lưu Chiêu Lâm, hắn trầm mặc cả buổi tối, cuối cùng cũng không nhịn được mà xin canh phòng một ly nước uống.

Sau khi thủ vệ kia xin phép xong liền rót một ly nước cho hắn.

Lưu Chiêu Lâm bưng chén nước, hai tay run rẩy, chén đã tới bên mép rồi mà nước ấm vẫn văng ra ngoài hơn nửa.

Thẩm Hạc Hiên ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ chân hắn một cái, trầm giọng: "Lưu huynh, bình tĩnh."

Lưu Chiêu Lâm gật đầu, sắc mặt phờ phạc.

Yến Tư Không nhìn Lưu Chiêu Lâm, trong lòng bình tĩnh không gợn sóng. Trong đám Tiến sĩ Lưu Chiêu Lâm không nổi bật mấy. Tài học, gia thế, tướng mạo đều phổ thông, ngày thường lời nói và hành động cũng không trưởng thành gì, một người như vậy còn không hợp lăn lộn trên quan trường bằng Thẩm Hạc Hiên. Còn về Lâm Việt kia, cũng chỉ là một văn thư nho nhỏ chịu tội thay người khác thôi.

Trong lòng y đã sớm không còn nhiều lương thiện cho nên y không hề thấy áy náy, chỉ cần đạt được mục đích thì y có thể hy sinh cả bản thân, nói chi là người ngoài.

Đến gần xế trưa, lâm triều mới kết thúc, các Văn Uyên cũng truyền đến nhiều tiếng người hơn.

Hồi lâu, cửa phòng mới bị đẩy ra, chỉ nghe một người quát: "Áp giải Biên Tu viện Hàn Lâm Lưu Chiêu Lâm đến Đại Lý tự*."

*Đại Lý tự: Tòa án tư pháp và sửa đổi là một cơ quan chính phủ trung ương trong một số triều đại Trung Quốc và Việt Nam. Nó thường chịu trách nhiệm xem xét các thủ tục tố tụng tư pháp ở tất cả các cấp hành chính và chỉ ra các vụ kiện để tái thẩm bởi các quan chức tòa án hoặc chính hoàng đế.

Chén trà trong tay Lưu Chiêu Lâm 'choang' một tiếng rơi xuống đất, sắc mặt hắn xám như tro tàn.

Hai tên lính cấm vệ giữ hai bên người hắn rồi dẫn ra khỏi các Văn Uyên, ba người còn lại thì chỉ biết giương mắt nhìn quan truyền lệnh.

Người kia nói: "Ba người các ngươi tạm trở về nhà, không được rời khỏi, không được tiếp xúc với người ngoài, chờ nghe xử lý."

Ba người cùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không bị bỏ tù thì hơn nửa là bọn họ đã thoát được kiếp này.

Lâm Việt thở dài: "Lưu huynh sẽ ra sao đây?"

Thẩm Hạc Hiên nói: "Thánh thượng tự có định đoạt, ngươi ta không cần nhiều lời, trở về thôi."

Yến Tư Không đứng dậy đi ra ngoài. Lúc rời khỏi các Văn Uyên, y liền bắt gặp Nhan Tử Liêm và mấy tên Đại học sĩ khác đang thương lượng cái gì đó trong phòng nghị sự.

Yến Tư Không tất nhiên rất muốn biết trên lâm triều xảy ra chuyện gì, nhưng y không đặt câu hỏi mà chỉ khom lưng với mấy người kia, sâu xa nói: "Học sinh cảm ơn lão sư."

Nhan Tử Liêm nhìn y: "Muốn cám ơn thì con phải tạ Thánh thượng, các con về đi, nhớ, chuyện này không thể lắm miệng nữa, yên lặng chờ thánh ý."

"Vâng."

--------------------------------------------------

Yến Tư Không đi cả đêm không về. Thời điểm thấy y, A Lực kích động đến đỏ cả mặt, có lẽ hắn cho rằng Yến Tư Không không thể về được ngay.

Yến Tư Không lộ vẻ mệt mỏi: "Ta muốn tắm."

A Lực gật đầu mạnh.

Nước tắm chuẩn bị xong rồi, Yến Tư Không liền lê thân xác mệt mỏi bước chân vào trong nước, khi thân thể được ấm áp và dễ chịu bao bọc hoàn toàn thì cũng là lúc đại não căng thẳng của y được thả lỏng.

Y nhắm mắt nín thở, chìm cả người vào trong nước, dưới nước ấm áp và yên tĩnh ngăn cách ngũ giác của y, xung quanh tĩnh lặng tựa như chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của mình, cảm thấy trong cái thùng gỗ nho nhỏ chật hẹp này lại mang đến sự an toàn đặc biệt, sự sống hình thành trong cơ thể mẹ có phải cũng cảm nhận như vậy không?

Đợi đến khi không thể nín thở được nữa, Yến Tư Không mới ngoi lên mặt nước, y há miệng thở dốc, lau sạch nước trên mặt, rồi mở mắt ra.

"A..." Yến Tư Không nhìn nam nhân cao lớn chẳng biết xuất hiện trong phòng từ lúc nào mà bị dọa cho hết hồn.

Phong Dã không khỏi cười khanh khách hai tiếng: "Ta không cố tình dọa ngươi đâu."

Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Ngươi còn bảo không phải cố tình dọa ta, sao lại yên lặng không tiếng động như thế chứ?"

"Ta biết ngươi bị giam lỏng tại nhà, còn không được tiếp xúc với người ngoài nữa, nên ta không đi bằng cửa chính, không thể làm gì khác hơn là trèo tường phá cửa sổ." Phong Dã đi tới, gối hai cùi chỏ lên rìa thùng, ánh mắt sâu xa thẳng thừng đánh giá Yến Tư Không.

Mái tóc đen ướt nhẹp dán chặt vào gò má tôn lên làn da trắng sáng như ngọc, hàng mi dài còn đọng nước hài hòa với đôi mắt và bờ môi mỏng hồng, đến cả đôi vai mảnh khảnh hơi nổi lên trên mặt nước cũng mê người cực kỳ.

Phong Dã vén một lọn tóc của Yến Tư Không, nhẹ giọng nói: "Ngươi từng nghe về câu chuyện về thủy yêu chưa?"

Yến Tư Không không hiểu nên hỏi lại: "Thủy yêu gì cơ?"

"Nghe nói có một con thủy yêu, dáng dấp xinh đẹp động lòng người, biết dùng sắc đẹp để cám dỗ người đi ngang qua mé sông rồi kéo bọn họ vào trong nước..." Mặt Phong Dã chậm rãi xích lại gần Yến Tư Không, mập mờ nói: "Để giao hoan và hút linh khí."

Yến Tư Không lạnh nhạt trả lời: "Đây chỉ là chuyện hù dọa trẻ con mà thôi."

"Đúng vậy, nhưng..." Môi Phong Dã như chuồn chuồn chấm nước mà chạm vào chóp mũi, cằm, gò má của Yến Tư Không, hắn cười khẽ: "Nếu ngươi là thủy yêu thì ta cam tâm tình nguyện xuống hoàng tuyền cùng ngươi." Dứt lời, bàn tay hắn giữ gáy Yến Tư Không, mạnh mẽ chặn lấy bờ môi y.

Yến Tư Không rủ mi mắt, che giấu cảm xúc trong con ngươi, bị động đón nhận nụ hôn này.

Phong Dã hôn chăm chú lại động tình, đầu lưỡi càn quét sạch sẽ từng tấc trong miệng Yến Tư Không. Hơi nóng không ngừng bốc lên kết hợp với nụ hôn nồng cháy này, rất nhanh liền khiến y choáng váng.

Thời điểm Phong Dã buông y ra, y phải hít thật sâu mấy hơi mới hoàn hồn lại.

Phong Dã cười đùa: "Có muốn ta tắm giúp ngươi không?"

Yến Tư Không đáp: "Ta không có hứng trêu đùa với ngươi, hôm nay ta...vẫn còn bị cấm túc, chờ xử lý."

"Đây cũng là mục đích ta tới." Phong Dã vẩy nước, nhẹ nhàng tạt vào gò má, đầu vai của Yến Tư Không, trong mắt không giấu được dục vọng trần trụi.

Yến Tư Không kinh ngạc: "Ngươi...ngươi có tin gì sao?"

"Tất nhiên."

"Nói mau."

Phong Dã bật cười: "Ngươi muốn bàn chuyện với ta trong thùng nước này à?"

Yến Tư Không liền cầm khăn vải: "Ta ra ngay."

Phong Dã dù bận vẫn nhàn nhìn y, ánh mắt kia hiển nhiên tràn đầy mong đợi.

Yến Tư Không đứng dậy khỏi thùng nước, đồng thời cũng dùng khăn vải bọc lấy thân mình.

Mặc dù chỉ chớp mắt thôi nhưng Phong Dã vẫn được một lần thực sự thưởng thức thân thể trắng nõn thon dài kia.

Yến Tư Không cười nhạo: "Ta có ngươi cũng có, rốt cuộc có gì đẹp chứ?"

"Người của ta..." Phong Dã cười xấu: "Chỗ nào cũng đẹp."

Yến Tư Không lắc đầu, y lấy khăn vải khác, lau tóc mình.

Phong Dã giằng lấy khăn vải: "Ngươi ngồi xuống, để ta." Vừa nói vừa ấn y xuống ghế, cẩn thận lau mái tóc dài đen nhánh của y.

Yến Tư Không nhìn khung cảnh cực kỳ quái dị trong gương đồng nhưng lại không cảm thấy mất hài hòa ở đâu, tựa hồ y đã bị Phong Dã lay động nên mới cảm thấy nam nhân sống chung với nam nhân chẳng có gì là ghê gớm.

Quan trọng nhất chính là, chuyện thế gian này chưa bao giờ tới không, muốn được cái gì phải trả giá rất lớn, cái giá phải trả bao gồm tất cả những gì y có thể hy sinh.

Xưa nay Phong Dã lỗ mãng bá đạo mà bàn tay lau tóc cho Yến Tư Không lại ôn nhu dị thường, hai người không nói gì rất lâu. Yến Tư Không nhìn chằm chằm vào hai người trong gương đồng, không cách nào dời mắt đi, vẻ mặt chuyên chú lại cẩn thận của Phong Dã khiến y cảm thấy chướng mắt cực kỳ.

"Được rồi." Giọng Yến Tư Không chợt trở lạnh: "Mau nói cho ta rốt cuộc ngươi biết cái gì."

Lúc này Phong Dã mới nói: "Trên buổi lâm triều, tổng cộng có bốn vị đại thần vạch tội Vương Sinh Thanh. Bệ hạ tức giận liền giam hắn vào ngục, sau đó Nhan các lão hỏi bệ hạ, Hoắc Lễ và mấy tiểu Hàn Lâm liên quan đến án Tân Biên Sử nên xử lý thế nào."

"Bệ hạ nói sao?"

Phong Dã cười đáp: "Bệ hạ hỏi ngược lại Nhan các lão nên xử lý thế nào."

Trong lòng Yến Tư Không có thể đoán được đại khái.

"Nhan các lão cho rằng người liên quan đến án này nên phạt, nhưng người vô tình và cố tình không nên phạt giống nhau." Phong Dã vuốt ve mái tóc y, đắc ý nói: "Sau đó...Ngươi cảm tạ ta thế nào đây?"

Yến Tư Không liếc hắn trong kính: "Vậy ngươi phải nói trước, ta nên cảm tạ ngươi cái gì?"

"Ta đi cả đêm cầu xin Lại bộ Lưu thượng thư và Hình bộ Tả thị lang Mạnh Tuấn, bảo bọn họ bảo vệ ngươi, Hoắc Lễ và Thẩm Hạc Hiên, đặt trọng tâm án này lên người Vương Sinh Thanh, các ngươi phần nhiều là bị liên lụy, chỉ chủ bút mới có khả năng bị Vương Sinh Thanh xúi giục."

Yến Tư Không thở dài một hơi, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu nổi sóng.

Nghĩ đến lúc lâm triều, nếu Nhan Tử Liêm xin xử nhẹ thì hoàng thượng tất sẽ cho rằng lão thiên vị học sinh mình, nói không chừng trong lúc tức giận còn truy cứu nặng hơn, nhưng Nhan Tử Liêm rất biết cách trả lời, hơn nữa còn thêm mấy vị trọng thần cầu tình cho bọn họ nên hoàng thượng cũng lười so đo.

Bây giờ Vương Sinh Thanh và Lưu Chiêu Lâm đã bị tống vào ngục, mặc dù bốn người bọn họ khó thoát tội nhưng hiển nhiên sẽ không bị phạt nặng.

Lúc này Yến Tư Không mới hơi nở nụ cười, y trịnh trọng nói: "Phong Dã, cảm ơn ngươi."

Phong Dã cười đáp: "Ta đã nói ta sẽ bảo vệ ngươi mà."

Yến Tư Không xoay người, ngẩng đầu nhìn Phong Dã: "Ngươi nói xem, lần này Vương đại nhân có thể trở mình được nữa không?"

"Ta quản hắn trở mình hay không làm gì." Phong Dã ném khăn vải xuống, cầm y phục Yến Tư Không lên: "Mặc vào, đừng để bị lạnh."

"Hắn thuộc đảng hoạn quan, thường chống đối lão sư ta ở Nội các, nếu có thể đánh bại hắn ngay một lần..."

"Chuyện của họ, ngươi đừng quan tâm." Phong Dã ngắt lời y, vẻ mặt chợt nghiêm túc hơn vài phần: "Ngươi phải nhớ ngươi chỉ là một Hàn Lâm nho nhỏ, không nên tham gia vào tranh chấp đảng phái gió tanh mưa máu này làm gì."

Yến Tư Không lẳng lặng nhìn Phong Dã: "Ta là học sinh của Nhan Tử Liêm, còn là lão sư của thái tử. Phong Dã, ngươi thật sự cảm thấy ta giữ được mình sao?"

Phong Dã nhất thời cứng họng nhưng hắn vẫn khôi phục lại mà ra lệnh: "Ta không quan tâm chức tước, thân phận của ngươi là gì, nhưng ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm, rơi vào vũng nước sâu này, đây không phải chuyện ngươi muốn thăm là dò được, ngươi hiểu không?"

Yến Tư Không muốn nói lại thôi, y nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phong Dã mà ý thức được Phong Dã chắc chắn đã biết vài chuyện nào đó nhưng lại không muốn nói với y, đành phải gật đầu: "Hiểu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro