Chương 29+30


Chương 29:

Phong Dã lại phái Tào Vũ dẫn đại quân đến dưới thành Thái Nguyên khiêu chiến, lần này thay vì chửi bới kiểu chợ búa trước kia, mà Yến Tư Không cho họ một câu, lệnh toàn quân phải cùng hô.

Thế là, ngày nào LaNhược Tân thân làm Tổng binh cũng đều nghe được ngoài thành vang dội một câu khiến hắn tức sôi máu --- Tạ La tổng binh áp giải tù binh trăm dặm.

Cứ hô mấy ngày như thế, vào một đêm, Phong Dã đột nhiên phái ba vạn binh đánh lén kho lúa trên núi Vinh Nguyên của Thái Nguyên.

Kho lúa được gác bởi hai vạn trọng binh, địa thế hiểm trở, đường núi nhỏ hẹp, dễ thủ khó công, đánh hạ kho lúa này khó không thua gì đánh hạ thành Thái Nguyên.

Họ tập kích kho lúa, đương nhiên LaNhược Tân phải phái binh tới viện, mà tướng hắn phái đi, quả nhiên, chính là Uông Muội.

Sau khi Uông Muội gặp ba vạn quân do Tiền Thốn Hỉ chỉ huy, hai bên lập tức lao vào hỗn chiến. Tiền Thốn Hỉ nhanh chóng yếu thế, song cũng không ham chiến, mà cho đánh chuông lui binh ngay, trở về Diên Châu.

Chưa đầy bao lâu, bọn họ liền nghe tin Uông Muội trúng tên trong hỗn chiến, bị thương rất nặng.

Phong Dã lập tức bỏ số tiền lớn mua chuộc thân tín của Uông Muội, để kẻ này đi xách động* Uông Muội, hứa ban tước phong hầu cho hắn.

*Xách động: dụ địch theo mình

Đương nhiên Uông Muội đoán được LaNhược Tân muốn thừa dịp giết bậy hắn trên sa trường, bây giờ hắn không chết, nhưng không có nghĩa là an toàn, văn thần trong triều còn đang tranh cãi nên phạt La Nhược Tân thế nào, trừ phi hoàng đế trực tiếp thế La Nhược Tân, bằng không hắn còn phải chịu bao nhiêu cái ám tiễn nữa? Nhưng lâm trận đổi tướng là tối kỵ binh gia, huống hồ La gia chiến công hiển hách, đâu thể nói phạt là phạt cho xong.

Yến Tư Không dùng giọng Phong Dã viết một bức thư ngôn từ khẩn thiết cho Uông Muội, bày tỏ tấm lòng son ủng hộ minh chủ, cứu nạn thiên hạ.

Nhưng Uông Muội mãi không hồi âm, nghe thân tín bên cạnh nói, Uông Muội không muốn làm phản thần, hiện đang do dự.

Yến Tư Không biết, sở dĩ Uông Muội do dự là vì đang chờ phán quyết và xét xử của triều đình. Nếu triều đình thay LaNhược Tân thật thì binh quyền Thái Nguyên sẽ rơi vào tay Uông Muội, nhưng còn không, y không tin Uông Muội không sợ.

Song rốt cuộc triều đình định xử trí LaNhược Tân thế nào, chính y cũng chưa rõ, trong mắt y và Phong Dã, LaNhược Tân đi hay ở đều có lợi với họ.

Không bao lâu sau, thánh chỉ triều đình truyền đến Thái Nguyên, LaNhược Tân bị giáng ba cấp, phạt bổng ba năm, nhưng tạm thời vẫn giữ phong hào và quyền tổng binh, cho gã lấy công chuộc tội.

Nghiêm phạt thế này thà không phạt còn hơn, nhưng có thể nói là trời giúp Phong Dã, quả nhiên, chưa được mấy ngày, bọn họ nhận được hồi âm của Uông Muội, trong thư lên án mạnh mẽ triều đình bất công và La Nhược Tân tính toán hãm hại hắn, hắn bằng lòng theo Sở vương, theo Lang vương.

Vì vậy, bọn họ thỏa thuận với Uông Muội, vào đêm trăng tròn, Phong Dã chỉ huy đại quân tập kích Trung Nguyên nửa đêm, sau khi nhận được tín hiệu thì Uông Muội mở cửa thành, quân Phong gia lập tức tràn vào Thái Nguyên, giáp công trong ngoài với Uông Muội, chiếm hạ thành trì.

Trong cái oi bức của mùa hè, Phong Dã âm thuần chuẩn bị cho trận đại chiến, trong lòng nghênh ngang đắc ý, hừng hực dã tâm chinh phục Trung Nguyên.

Rốt cuộc, bọn họ cũng chờ đến rằm cuối cùng của mùa thu, Phong Dã đích thân dẫn bảy vạn đại quân, ồ ạt xuất phát.

Khi xuất binh đến ngoại thành Thái Nguyên, mây đen che trăng, đất trời u ám, chỉ có thể nương vào ánh đèn dầu treo trên cổng thành Thái Nguyên nhìn loáng thoáng được hình dáng nó.

Thái Nguyên tường cao khe sâu, tháp tên san sát, thành cao năm trượng, mấy dặm chu vi, tường dày hơn trượng, chứa mấy vạn binh, chỉ riêng hào thành đã rộng mấy trượng. Hùng quan* mênh mông như thế, cò bay còn mỏi cánh, huống chi là người bằng xương thịt. Đây là tòa thành kiên cố nhất họ từng gặp, chưa đủ hai mươi vạn đại quân tuyệt không công nổi thành trì tường đồng vách sắt trước mắt.

*Hùng quan: cửa ải hiểm yếu.

Nhìn tòa thành hùng vĩ trong bóng tối, con ngươi Phong Dã cháy rực quyết tâm.

Yến Tư Không cũng nhìn chằm chằm về phía trước, đại chiến sắp tới, vậy mà trái tim y lại đập loạn liên hồi. Thành bại ở đêm nay, nếu họ công thành Thái Nguyên thì họ sẽ thực sự có sức mạnh nhập chủ kinh đô, khi ấy Phong Dã giậm chân một cái cũng đủ thiên hạ phải run sợ.

Trên tường thành Thái Nguyên, ngọn đèn dầu cực Nam đột nhiên phụt tắt, rồi lại bùng lên, cứ vậy hai lần liên tiếp, đó là tín hiệu Uông Muội bảo bọn họ tấn công.

Phong Dã liếc Yến Tư Không. Yến Tư Không nói: "Lệnh Trương Dung tiên phong, thăm dò thực hư, phòng ngừa có bẫy."

"Trương Dung." Phong Dã quát.

"Có mạt tướng."

"Dẫn năm nghìn binh mã dò đường."

"Rõ!"

Trương Dung dẫn năm nghìn binh dũng cảm xung phong, đám người Phong Dã thì đi theo sau. Trên thành Thái Nguyên nhất thời hỗn loạn, tướng sĩ sầm sập xông lên thành lầu giương cung bắn tên, nhưng mấy cái tên lưa thưa này sao ngăn được đại quân dời núi lấp biển.

Khi Trương Dung vọt tới dưới thành, cầu treo từ từ hạ xuống, cửa thành cũng được mở ra từ bên trong. Trương Dung xung trận ngựa lên trước, vượt cầu treo, đánh thẳng vào thành!

Phong Dã mừng rỡ, lệnh đại quân tiến quân thần tốc. Trong màn đêm tăm tối, trống dậy như sấm, tiếng thấu trời xanh, Thái Nguyên mở cửa thành trong mắt họ trở thành đàn dê mất hàng rào, bọn họ đang chém giết, chiếm lấy đệ nhất hùng quan vùng Trung Nguyên!

Xông vào thành, bên trong thành đã thành địa ngục trần ai, Phong Dã lệnh Yến Tư Không mang binh ở ngoài thành ngự hậu, còn hắn sẽ đích thân ra trận giết địch.

Yến Tư Không ngẩng đầu nhìn thành Thái Nguyên cao ngất trước mắt, chợt cảm thấy kỳ quái.

Đại quân ồ ạt đổ xô vào thành, Phong Dã cũng giục ngựa vượt cầu treo, nhưng khi sắp tiến vào thành, hắn lại đột nhiên ghìm dây cương lại, nhìn xung quanh.

Phong Dã quay mặt, tìm Yến Tư Không trong đại quân. Ánh mắt Yến Tư Không chưa từng rời khỏi hắn, trong ánh lửa bập bùng, họ tìm đến nhau cách thành hào bảo vệ. Mặc dù không thấy rõ mặt đối phương, song khoảnh khắc ấy họ tựa như nắm bắt được biểu cảm của nhau.

Trước khi vào thành, họ đều phát hiện ra có chỗ kỳ lạ. Một là cửa thành mở quá khinh địch, thật khiến người khác hoài nghi, hai là đang giữa trời hè, thành lâu treo đèn mà không có muỗi, muỗi thích nhất là ánh lửa, đáng nhẽ phải thấy một đám đen thùi lùi từ xa, nhưng ở đây treo nhiều đèn như thế mà lại lác đác vài con, chỉ duy nhất có một khả năng, là đám muỗi bị rất nhiều hơi người thu hút.

Phong Dã quát lớn: "Có mai phục, lui binh!"

Yến Tư Không cũng hạ lệnh: "Trong thành có bẫy, đánh chiêng thu binh."

Tiếng chiêng lui binh vừa vang, chớp mắt tiếp theo tiếng trống trận lập tức dội lại. Vốn trên cổng thành chỉ có tàn binh thưa thớt, lại đột nhiên xuất hiện vô số đầu người, trong tay mỗi kẻ đều cầm theo cung nỏ, tên trút xuống như mưa. Trong thành cũng ầm ầm thanh âm hỏa lực, tiếng kêu thảm thiết văng vẳng bên tai.

Dây kéo cầu treo sột soạt, cầu đang từ từ được kéo lên.

Phong Hồn tru lên đầy lo lắng, liều mình xông đến thành hào.

Yến Tư Không gào khàn giọng: "Phong Dã, trở về ---"

Phong Dã thúc vào bụng ngựa, Túy Hồng đội mưa tên chạy như điên về phía cầu treo. Hiện tại cầu treo đã kéo cao hơn nửa người, Túy Hồng dồn lực vào bốn vó, đá bay mép cầu treo. Thân ngựa vọt lên giữa không trung như chim khổng lồ sải cánh, đưa Phong Dã bay qua thành hào, nhanh nhẹn hạ xuống đất.

Phong Dã vung giáo, liên tục đánh bay những mũi tên nhọn lao về phía mình, song vẫn không ngăn được một mũi tên xuyên thủng giáp ngực hắn.

"Bảo hộ Lang vương, bảo hộ Lang vương!" Yến Tư Không nhìn tên qua lại bên người như con thoi, hai mắt y hằn máu, gào đến lạc giọng.

Binh giáp xách khiên xông tới, che chắn cho Phong Dã và Phong Hồn. Tiếng chiêng ngày một nhanh, cũng ngày một vang, đại quân tới như thủy triều, rồi lại rút như thủy triều, bại lui trong chật vật, mà tướng sĩ trúng mai phục trong thành Thái Nguyên, có lẽ không còn khả năng nhìn thấy sắc trời ngày mai nữa.

Tên mưa chưa dừng, tiếng pháo sau lưng đã vang lên, đạn pháo rơi xuống đất nổ đoàng đoàng, đánh quân Phong gia tan nát tơi bời.

Phong Dã nén cơn đau, điên cuồng gào quân chỉnh đốn trận hình, lui binh trật tự. Hắn biết đằng trước chắc chắn có phục binh, đằng sau chắc chắn có truy binh, nên lệnh Vương Thân mang tinh binh mở đường, còn mình thì dẫn trọng binh bọc hậu đằng sau.

Trên đường quả nhiên gặp phải phục binh, Vương Thân chiến đấu dũng mãnh, lãnh đạo kỵ binh Phong Lang tinh nhuệ của Phong gia, ai trong số họ cũng đều là những binh sĩ có thể lấy một chọi mười, họ liều mạng mở ra một con đường máu cho đại quân.

Mà Phong Dã và Yến Tư Không đằng sau, quả nhiên thấy được trong thành Thái Nguyên thả truy binh đuổi theo. Bọn họ đã chuẩn bị từ trước, lệnh đội hỏa lực ứng chiến truy binh, hai bên đánh đến một mất một còn, thây người rải rác một cõi, quân Phong gia hao binh tổn tướng, truy binh Thái Nguyên cũng chẳng khá hơn, đuổi mấy dặm liền lui.

Dọn sạch đám truy binh và phục binh, sắc mặt Phong Dã đã trắng bệch, máu trên vai chảy như suối, nhưng hắn vẫn cố không để mình ngã xuống. Hắn là cờ hiệu quân Phong gia, nếu hắn ngã, tam quân sẽ gục.

Trong lòng Yến Tư Không đau xót, lệnh đại quân nhường một đường để Túy Hồng đưa Phong Dã trở về Diên Châu trị liệu sớm.

Nhưng Yến Tư Không hoàn toàn không ngờ, sau khi chạy được mấy dặm, truy binh Thái Nguyên lại quay lại, đuổi tận giết tuyệt quân đuôi bọn y. Bây giờ, bọn họ phòng thủ kém, thương vong nặng nề, máu và xác người lúc chạy trốn đủ để lát một thành trì.

Lúc về đến Diên Châu, quân Phong gia chán nản chật vật, trên đất la liệt kẻ tàn phế và người bị thương. Họ như những con gà trống bại trận, đến cả ánh mắt cũng mất đi sức sống, khác hẳn với đại quân hừng hực chí chiến đấu lúc xuất phát trước kia.

"Mau, gọi đại phu!" Yến Tư Không đích thân đỡ Phong Dã xuống ngựa, Phong Hồn thì bảo vệ bên người hắn, không cho phép bất luận kẻ nào đến gần ngoài Yến Tư Không ra.

Đỡ Phong Dã vào doanh, hai tay Yến Tư Không run rẩy cởi giáp cho hắn.

Mặt Phong Dã lấm tấm mồ hôi, hắn hơi híp mắt lại, thấp giọng nói: "Ta không sao, đi, đi chỉnh đốn tam quân..."

"Có tướng quân Vương Thân rồi, bây giờ ngươi phải trị thương cho tốt đã." Yến Tư Không cẩn thận muốn cởi giáp ngực của hắn xuống, lại bị vướng mũi tên. Y nhìn vai và ngực Phong Dã liên tục chảy máu, hai mắt nhất thời nhòe đi.

Trong lòng Yến Tư Không tràn đầy hối hận, bởi vì bọn họ cấp thắng, bởi vì bọn họ khinh địch nên mới rơi vào bẫy của kẻ thù, lần này họ không chỉ thất bại thảm hại, mà Phong Dã cũng bị thương.

Y không dám tưởng tượng, nếu họ phát hiện ra điểm kỳ lạ muộn hơn, nếu Túy Hồng không thể đưa Phong Dã bay qua thành hào, nếu hiện tại Phong Dã cũng bị vây trong thành Thái Nguyên cùng Trương Dung và mấy ngàn tướng sĩ khác, thì y sẽ ra sao?

Phong Dã vươn tay, nhẹ nhàng lau viền mắt ướt át của y, thấp giọng nói: "Đừng sợ, ta không sao, Phong Dã ta, hôm nay bại ở đây, sau này chắc chắn đòi lại...cả gốc lẫn lãi."

Đại phu mang hòm thuốc vội vào.

Phong Hồn xù lông, nhe nanh sắc bén.

"Hồn nhi, lui!" Yến Tư Không lạnh lùng nói.

Phong Hồn 'ư' lên một tiếng, do dự mãi mới trở về bên cạnh Phong Dã, nó húc đầu vào chân hắn, ư ử.

Đại phu dùng dao chặt mũi tên, cắt lý y* của Phong Dã, trầm giọng nói: "Lang vương, thuộc hạ phải rút mũi tên ra."

*Lý y: Trang phục lót

Phong Dã mặt không đổi sắc đáp: "Rút."

Đại phu cầm tên, rút mạnh.

Phong Dã chỉ nhíu mày, không một tiếng kêu rên. Yến Tư Không lại cảm thấy mũi tên đó như đâm vào ngực mình.

Máu chảy ra, thấm ướt giường dưới người. Đại phu lại lấy châm, châm từng cây vào đại huyệt xung quanh, sau đó cho Phong Dã uống thuốc mê, rồi xử lý miệng vết thương.

Yến Tư Không đứng bên cạnh, nắm tay Phong Dã, nhìn lỗ máu đáng sợ trên ngực hắn mà lòng đau như cắt.

Phong Dã uống thuốc mê xong, thần trí mơ màng, hắn nhỏ giọng nói: "Trong thành Thái Nguyên, có cao nhân." Dứt lời liền bất tỉnh.

Chương 30:

Bình minh ngày hôm sau, Yến Tư Không nhận được tin tướng quân Trương Dung bị vây, chết trận tại chỗ, quân Phong gia đánh trận Thái Nguyên thiệt một vạn năm, bị bắt ba nghìn, bị thương gần vạn.

Đây là thất bại lớn nhất từ khi Phong Dã xuất chinh đến nay. Nếu không tính lần đầu tấn công vào Mậu Nhân thì đây là lần thất bại đầu tiên của Phong Dã, cũng chính là lần đầu thất bại của Yến Tư Không y.

Yến Tư Không nhìn Phong Dã mê man, nhẹ nhàng dùng khăn tẩm rượu lau trán cho hắn, đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da sốt cao chỉ cảm thấy nóng bỏng. Y đã canh bên giường cả đêm, y phải canh đến khi nào Phong Dã mở mắt mới thôi.

Đời này Yến Tư Không y thắng rất nhiều, bại cũng rất nhiều, được rất nhiều, mà sai cũng chẳng ít. Trước đây y cho rằng y và Phong Dã có thể bách chiến bách thắng, cho dù đánh trận binh lực khác xa, cho dù chiến trường lắm điều khó đoán, nhưng lần thất bại này lại đặc biệt khiến y hối hận và không cam lòng cực kỳ.

Bọn họ không chỉ bại vì tự đại và khinh địch, y dám khẳng địch bọn họ đã thành công chia rẽ La Nhược Tân và Uông Muội, hai kẻ này đều là những kẻ dễ nổi nóng, tuyệt sẽ không bắt tay chung chiến thuyền, khả năng duy nhất là có người ngoài cuộc phát hiện ra kế ly gián này, rồi tương kế tựu kế bày bẫy bọn y.

Trước khi hôn mê Phong Dã có nói trong thành Thái Nguyên có cao nhân, không sai, vị cao nhân ấy, có lẽ vừa vặn mang họ Thẩm.

Nếu họ chỉ bị phục kích thì nhiều nhất là bởi vì liên tục lập nhiều chiến công mà thiếu tỉnh táo, khinh thường La Nhược Tân và Uông Muội, cái cốt khiến bọn họ hoài nghi Thái Nguyên có 'cao nhân' là cuộc truy binh lần hai sau khi đã rút quân ấy.

Rút quân là một khâu cực kỳ quan trọng trong chiến tranh. Giống như tiến công, nó cần trận hình thứ tự, quân kỷ nghiêm minh và tướng lĩnh sáng suốt, cho dù phải lui binh trong hoàn cảnh thế nào, cho dù là đang chạy trốn thì cũng phải biết dùng trọng binh bọc hậu để ngừa truy binh.

Binh pháp có nói 'quy sư vật yểm, cùng khấu mạc truy *' chính là đạo lý này, nhưng không phải tất cả đều quy sư** hết, nên giặc cùng đường cũng không được truy, cho dù đối phương tan tác thảm bại, chạy bán sống bán chết cũng đừng mang theo suy nghĩ hốt trọn cả mẻ.

*Địch quân thua chạy thì đừng chặn đánh, giặc tới đường cùng chớ nên đuổi theo.

**Có thể hiểu là mất hết chí chiến đấu

Phong Dã danh chấn thiên hạ, La Nhược Tân chắc chắn phải biết Phong Dã sẽ dùng quân ngự hậu ứng chiến truy binh, nhưng kẻ này hám công to, mãi mới rửa được nhục, đánh bại quân Phong gia cực kỳ dũng mãnh, rồi lại còn bắn trọng thương Lang vương, đương nhiên gã cảm thấy bây giờ quân Phong gia đang như chó chết chủ, nhất định phải đuổi theo giáng một đòn mạnh mẽ, thế nên gã đã phái truy binh đi đánh với kỵ binh tinh nhuệ của Phong Dã, song kẻ đánh được quân Phong Lang uy chấn tứ hải ít nhất đương thời chưa tồn tại trên đời, và quả nhiên chúng không thảo phạt được, đành hậm hực bỏ về.

Nếu trận chiến này dừng lại tại đây thì bình thường, nhưng Thái Nguyên lại phát lệnh truy binh lần hai mới là nguyên nhân khiến Phong Dã nói 'Thái Nguyên có cao nhân'.

Sau khi thất bại trong cuộc truy binh lần một, đương nhiên họ sẽ không ngờ được La Nhược Tân lại phái người truy tiếp lần hai, vậy nên bọn họ mới điều kỵ quân Phong Lang chặn phục binh trên đường thay cho lính thường, sợ rằng đến chính La Nhược Tân cũng không ngờ mình lại có thể cho quân đi truy kích lần hai, mà lần truy kích này quân Phong gia không còn trọng binh ngự hậu nữa mới bị thương vong nặng nề.

Truy lần đầu thì không nên truy, vì truy ắt cá chết lưới rách, nhưng nếu La Nhược Tân cố tình truy thì điều này cho thấy rõ cao nhân trong thành Thái Nguyên không ngăn được gã, còn lần truy binh thứ hai chính là thần lai chi bút*, chắc chắn không phải do La Nhược Tân nghĩ ra, nhất định là có người chỉ điểm.

*Thần lai chi bút: tác phẩm của thần

Yến Tư Không nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến một người --- Thẩm Hạc Hiên.

Triều đình chắc chắn không còn ai dùng được nên y nghĩ đến ngay kẻ duy nhất từng chặn được Phong Dã này. Tuy kẻ này không biết ăn nói, cương trực quật cường, còn dám chỉ thẳng mặt hoàng đế, song e cũng là kẻ duy nhất trên đời này ngang tài ngang trí với Yến Tư Không y.

Yến Tư Không hối hận vì mình đã có nhiều cơ hội diệt trừ Thẩm Hạc Hiên mà không chịu xuống tay, thậm chí còn tự tay thả kình địch mới để bọn họ thất bại thảm hại trận Thái Nguyên.

Con người ta sẽ phải trả giá thật lớn cho sai lầm của mình, nhưng cái y không muốn nhất chính là khiến Phong Dã phải chịu thay y.

Nhìn Phong Dã mê man trên giường bệnh, Yến Tư Không yên lặng cầm tay hắn, đặt nó bên má mình, trong lòng chỉ mong Phong Dã mau chóng hồi phục, rồi như Phong Dã từng nói, những gì bọn họ đánh mất nhất định sẽ đòi lại gấp đôi.

-----------------------------------------

Đã bị thương lại sốt cao không ngừng, Phong Dã mê man khoảng hai ngày mới hạ nhiệt, bản thân cũng yếu ớt tỉnh lại.

Hắn vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt tiều tụy và ánh mắt lo lắng của Yến Tư Không. Toàn thân vô lực, lồng ngực đau nhức, nhưng hắn vẫn cố vươn tay về phía y.

Yến Tư Không nắm tay hắn, bản thân như trút được gánh nặng: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh."

"Ta...ngủ bao lâu rồi?" Phong Dã mở miệng ra mới phát hiện giọng mình khàn không thành tiếng, cổ họng còn khô rát hơn.

Yến Tư Không rót cho hắn chén nước, cẩn thận nâng đầu hắn dậy, giúp hắn uống, rồi đáp: "Hai ngày. Ngươi bị sốt."

"Đã lâu không bị bệnh." Phong Dã thấp giọng nói.

"Ngươi bị thương đương nhiên người sẽ yếu đi." Yến Tư Không vuốt ve mặt Phong Dã, ôn nhu nói: "Tên không bắn vào chỗ yếu hại, ngươi sẽ khỏe lại nhanh thôi."

Phong Dã nhếch miệng: "Hồi trẻ ta còn bị thương nặng hơn, đây đã tính là gì."

Yến Tư Không trầm mặc, trên người Phong Dã có bao nhiêu vết thương, y là người rõ nhất.

Phong Dã hít sâu một hơi, ánh mắt u ám: "Quân ta tổn thất bao nhiêu?"

Yến Tư Không trầm ngâm một hồi, báo tình hình thương vong đúng như thực.

Sắc mặt Phong Dã càng tái nhợt hơn, môi lắp bắp, rõ ràng đang kiềm nén lửa giận. Đây là lần thất bại đầu tiên của Lang vương danh chấn thiên hạ, phẫn nộ, nhục nhã, không cam lòng còn dày vò hắn đau đớn hơn cả thể xác.

"Là chúng ta tự đại khinh địch." Yến Tư Không nhỏ giọng nói.

"Ta thấy không chỉ vậy." Phong Dã lạnh nhạt đáp.

Đúng lúc này, thị vệ bước vào trướng: "Yến đại nhân, tổng binh Thái Nguyên..." Hắn thấy Phong Dã đã tỉnh liền vội vàng quỳ xuống đất, vui vẻ nói: "Lang vương ngài tỉnh rồi."

Phong Dã trầm giọng: "Tổng binh Thái Nguyên làm sao?"

"Dạ..." Thị vệ nâng rương gỗ trong tay lên: "Tổng binh Thái Nguyên phái người...đưa tới cái này." Hắn càng nói càng nhỏ, rương gỗ nhỏ này rất dễ gợi cho người ta nghĩ đến 'thứ đó' bên trong, hắn biết không nên để Phong Dã đang bị thương thấy, lại không ngờ Phong Dã đã tỉnh.

Yến Tư Không mắng: "Ngươi lui xuống trước đi, không thấy Lang vương đang mệt à?"

"Vâng."

"Đứng lại." Phong Dã chống giường định dậy.

"Phong Dã, ngươi đừng động đậy, sẽ tác động đến vết thương." Yến Tư Không định đè hắn xuống, lại không dám dùng lực, thấy hắn muốn đứng dậy, không thể làm gì khác hơn là đỡ hắn dậy, giúp hắn lót gối mềm sau lưng.

Phong Dã run rẩy chỉ vào rương gỗ: "Mở ra."

"Phong Dã..."

"Mở ra!"

Thị vệ không biết làm sao, đành phải cẩn thận mở rương gỗ.

Trong rương, chính là đầu của Trương Dung.

Phong Dã giận sôi máu, vẻ mặt dữ tợn, toàn thân phát run.

"Phong Dã." Yến Tư Không xoay mặt hắn lại, để hắn nhìn về phía mình: "Tướng quân Trương Dung chết trận sa trường, anh dũng trung trinh, ngươi phải báo thù cho hắn, báo thù cho quân Phong gia, đừng trúng kế bọn chúng."

Phong Dã ra sức thở hổn hển, vô cùng đau đớn: "Trương Dung theo ta từ đất Thục, trung dũng song toàn, nhiều lần lập chiến công..."

"Ta biết, ta sẽ thay ngươi trợ cấp người nhà của hắn." Yến Tư Không nói với thị vệ: "Lui xuống đi, lệnh nội vụ chuẩn bị tang lễ cho Trương tướng quân."

"Khoan..." Phong Dã hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Trong đó có thư, đưa ta."

Trong rương quả nhiên có một phong thư. Thị vệ dâng lên, rồi lui xuống.

Yến Tư Không chậm rãi mở thư ra, trên đó chỉ viết một bài thơ ngắn.

Tham phu tuẫn tài, liệt sĩ tuẫn tiết

Khoa giả tử quyền, phẩm thứ mỗi sinh

Tri loạn phủ nguy, tòng ngô sở chí

Đạo bất tương đồng, bất tương vi mưu

**Tạm dịch:

Tham phu chết theo của, liệt sĩ chết theo danh

Tham danh chết theo quyền, phàm phu thường tham sống

Trị loạn an nguy, là theo chí người

Tư tưởng khác thì mưu cầu khác

Đề tên --- Thẩm Hạc Hiên.

Phong Dã nghiến răng nghiến lợi: "Quả, nhiên, là hắn!"

Yến Tư Không chỉ cảm thấy máu sôi sùng sục, trên mặt lập tức cắt không còn giọt máu.

Thẩm Hạc Hiên, bởi vì yêu tài, ta mới lần lượt tha ngươi, ngươi chẳng những không cảm ơn, mà còn thiết kế hại ta, hại Phong Dã, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ cho tên ngu trung nhà ngươi đầu thai lần nữa!

Phong Dã vo tròn lá thư, ném vào mặt Yến Tư Không, cả giận nói: "Đây chính là hậu quả của việc ngươi lòng dạ đàn bà!"

Yến Tư Không rủ mắt, trầm giọng đáp: "Là lỗi của ta, ta hối hận vì đã không giết hắn."

"Ngươi..." Phong Dã ho khan kịch liệt.

"Phong Dã!" Yến Tư Không lo lắng đỡ hắn, rất sợ hắn tác động đến vết thương, nhưng đã muộn, y thấy được máu đã rịn ra vải lụa trắng, khoang mũi Yến Tư Không chua xót, y dùng sức cắn môi, như thể chỉ có đau đớn mới giúp y xoa dịu oán hận với bản thân.

Phong Dã ho nửa ngày mới thôi. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Yến Tư Không, thấy y đã cắn môi đến bật máu, nhất thời không đành lòng, hắn vươn tay, nhẹ tách khớp hàm của y ra.

Yến Tư Không đỏ mắt nhìn hắn.

Phong Dã nhẹ giọng nói: "Hiếm thấy ngươi nhận sai, hiếm thấy ngươi hối lỗi."

Yến Tư Không nhìn Phong Dã phờ phạc mà lòng khó chịu cực kỳ.

Phong Dã ôm y vào lòng: "Nói ngươi nghe, Phong Dã ta không sợ bại, không sợ thua, sớm muộn gì ta cũng chém hết kẻ địch cản đường gục dưới chân ngựa ta. Thái Nguyên cũng được, kinh sư cũng thế, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Tên tiểu nhân lấy oán trả ơn này không ngăn được quân Phong gia của ta!"

Yến Tư Không gật đầu: "Không sai, không ai ngăn được quân Phong gia." Ánh mắt y kiên nghị mà băng lãnh: "Phong Dã, ta nhất định giúp ngươi chiếm hạ Thái Nguyên."

Phong Dã vùi sâu mặt vào hõm cổ Yến Tư Không, nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự ấm áp nhỏ bé, tựa như làm vậy hắn mới có thể tạm thời quên đi đau đớn và thất bại, xấu hổ và giận dữ. Trên đời này không còn ai cho hắn được như vậy nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro