Chương 19

Buổi sáng, còn chưa đến giờ đến phòng tác chiến, Lệ Phù Thanh vẫn mặc đồ ở nhà, dáng vẻ lười biếng dựa vào sô pha, vừa lướt điện thoại xem video. Ánh mắt hắn khựng lại một chút khi thấy có người đang bàn tán về trận chiến chỉ huy trên chiến trường giả lập hôm qua.

"Hôm qua trên chiến trường tôi không kịp phản ứng, hôm nay nghĩ lại mới thấy trùng đực các hạ cố tình thả mồi nhử."

"Thoạt nhìn các hạ dùng nghi binh đánh lạc hướng đối phương, yểm trợ cánh phải từ chỗ yếu đánh thọc vào, nhưng thực chất lại cố ý bỏ rơi cánh phải, lồ lộ bày ra trước mắt đối phương mà nói: 'Xem đây, cánh phải của chúng tôi đã tách khỏi chiến cuộc rồi, còn không mau đến bao vây đi.'"

"Sau khi bỏ rơi chúng tôi, các hạ liền không đoái hoài nữa, mặc chúng tôi tự do phát huy, cố gắng tiêu hao sự chú ý của sĩ quan chỉ huy đối phương."

"Đối phương dùng cánh trái bao vây cánh phải bên tôi, định điều cánh trái đến cứu viện, các hạ lại vui vẻ mà thật sự bỏ mặc cả cánh trái, đối phương nhanh chóng dùng trung quân cắt ngang chiến trường, quay lại bao vây luôn cả cánh trái."

"Các hạ biết địch lấy mạnh đánh yếu, căn bản không định dụ địch vào sâu, hắn chỉ muốn cánh trái và trung quân của đối phương tách khỏi chủ hạm, cho nên không tiếc dùng toàn bộ chúng tôi làm mồi."

"Tổng hợp những điều trên, các hạ căn bản là nhắm vào việc đánh tổng chỉ huy đối phương."

"Thù hận gì mà sâu đậm vậy, trong tình huống mô phỏng đau đớn trăm phần trăm mà còn bày trò như thế."

"Không hổ là trùng đực các hạ, đến đánh nhau cũng phải bày đặt hoa lá hẹ."

"Chả bù với tui, tui nóng nảy, ghét nhau là lao ra ngoài mà đấm thẳng luôn! Đấm ở chiến trường giả lập làm gì cho mất công!"

"Đây là lý do điểm an toàn của bồ thấp tè đó."

"Đã hiểu, sau này có thù oán gì thì lên chiến trường giả lập đánh một trận, đau đớn trăm phần trăm chân thật cũng chẳng khác gì thực tế."

——
"Atticus các hạ."

Lệ Phù Thanh nghe tiếng gọi, rời khỏi diễn đàn, ngẩng đầu lên nhìn. Đôi mắt màu vàng dưới ánh mặt trời sáng rực như dát vàng: "Chuyện gì?"

Ánh mắt Norn dừng lại trên mắt hắn một thoáng, rồi đưa chiếc hộp được gói ghém cẩn thận trong tay cho hắn.

Lệ Phù Thanh vươn tay nhận lấy, mở ra xem thì thấy điểm tâm ngọt. Trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc: "Anh cho tôi điểm tâm ngọt?"

Không đúng, chẳng phải Norn luôn cảm thấy xấu hổ vì là thư nô sao, sao đột nhiên lại đưa điểm tâm ngọt cho hắn?

"Có chuyện gì cần tôi giúp sao?"

Norn lắc đầu: "Không có."

Anh cũng chẳng có chuyện gì cần Atticus giúp đỡ, anh chỉ là...

Đột nhiên nhớ ra điều gì, Lệ Phù Thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của Norn: "Yên tâm, tôi sẽ bảo kê cho anh."

"Bảo kê?" Đến lượt Norn nghi hoặc. Hắn nhíu mày suy nghĩ, vẫn không hiểu mình có chuyện gì cần hắn bảo kê. Hơn nữa, một trùng đực bảo kê cho trùng cái, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Norn hỏi: "Sao tự dưng căng thẳng vậy?"

Lệ Phù Thanh lấy ra một miếng điểm tâm cắn thử: "Chẳng phải hai ngày nữa là hỗn chiến tích điểm của trường quân đội Hitech các anh sao? Tôi biết anh muốn trả thù Hessanze. Cứ yên tâm đánh hắn đi, có tôi ở đây hắn không làm gì được anh đâu."
Norn lạnh nhạt nhìn cái giọng điệu có vẻ bao dung kia: "Ngài thả tôi về trường quân đội, chẳng lẽ là để tôi giúp ngài đánh Hessanze một trận?"

Lệ Phù Thanh quay đầu nhìn anh, nhét nửa miếng điểm tâm còn lại vào miệng, vừa nhai vừa nhíu mày lắc đầu: "Không phải giúp tôi, là giúp chính anh."

"Khuất nhục, chán ghét, không cam lòng, những cảm xúc này nghẹn lâu trong lòng anh sẽ lên men thành thù hận, từ đó thúc đẩy anh làm ra những chuyện rất phiền phức. Anh là thư nô của tôi, tôi bênh vực trùng của mình, nhưng lại không thích phiền phức, cho nên anh cứ đi đánh hắn một trận xả giận đi, sau đó thì cố gắng đừng gây chuyện, ít nhất là trong lúc còn là thư nô của tôi."

Nghe vậy, ánh mắt Norn dừng lại trên người hắn, trầm mặc một lát rồi nói: "Ngài và Hessanze hình như có chút thù oán với nhau đúng không!"

Lời này nói ra rất nghiêm túc và chắc chắn.

Lệ Phù Thanh lắc đầu phủ nhận: "Không, giữa tôi và hắn không có thù hận gì cả."

Norn không tin. Trùng đực trước mắt có lẽ không có ác ý với anh vì anh đã cứu hắn ở hoang tinh, nhưng nếu nói Atticus sẽ bênh vực một thư nô, thậm chí còn suy xét đến cảm xúc của thư nô mà bảo anh đi đánh một trùng đực khác để trút giận, anh không tài nào tin được.

"Cái điểm tâm ngọt này khá ngon, anh mua ở đâu vậy?" Lệ Phù Thanh ngẩng đầu hỏi.

"Quảng trường Phồn Tinh, tiệm bánh ngọt Biển Sao."

Đồ ngọt Biển Sao là tiệm bánh ngọt nổi tiếng nhất ở Thủ Đô tinh, giá cả cũng đắt đỏ. Norn phải cố ý tích cóp thêm hai ngày mới đủ tiền mua, sáng sớm hôm nay đã phải đi xếp hàng mới mua được một hộp như vậy.

Bởi vì anh phát hiện Atticus rất thích ăn đồ chua ngọt, hơn nữa Noah trải qua mấy ngày điều trị đã có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng anh ít nhiều cũng có chút cảm kích Atticus, liền mua một hộp điểm tâm ngọt như vậy, tiêu hết số tiền anh lén lút dành dụm được.

"Ăn ngon lắm, cảm ơn." Lệ Phù Thanh đứng dậy khỏi sô pha, cầm hộp điểm tâm ngọt định đi chia sẻ với anh trai.

Vừa ra khỏi cửa, hắn đã thấy Lôi Thản từ dưới lầu bước nhanh vào phòng khách, miệng gọi: "Atticus."

Nghe thấy tiếng gọi, Lôi Thản ngẩng đầu nhìn, do dự một chút rồi bước dài một bước, mấy bước đã đến trước mặt hắn.

Ánh mắt Lôi Thản dừng lại trên khuôn mặt không chút sắc máu của Lệ Phù Thanh, không tự giác nhíu mày hỏi: "Biển tinh thần của anh lại bạo động?"

Một trùng đực, sao biển tinh thần lại dễ dàng bạo động như vậy?

"Ừ, chiều hôm qua không cẩn thận liền bạo động." Lệ Phù Thanh thờ ơ nói, từ hộp đồ ngọt cẩn thận chọn một miếng trông có vẻ được đưa cho Lôi Thản.

Lôi Thản không nhận, sắc mặt không tốt lắm, nhét hộp đang cầm trong tay vào lòng ngực Lệ Phù Thanh, rồi xoay người rời đi.

Lệ Phù Thanh thu tay cầm điểm tâm về, rũ mắt nhìn hộp đồ ngọt giống hệt hộp Norn đưa hắn lại xuất hiện trong lòng ngực. Ánh mắt hắn khẽ động, trầm tư một lát rồi chợt nhận ra, Lôi Thản có chút thiện cảm với hắn sao?

Hoặc là nói hiện tại Lôi Thản cũng không còn bài xích hắn nữa?

Hắn dò xét nhìn bóng lưng Lôi Thản đã đi xa, khóe môi khẽ cong lên trong chớp mắt, ôm hộp điểm tâm ngọt trong lòng rồi xoay người đi lên lầu.

Enes không có ở nhà, không biết đã ra ngoài từ lúc nào. Lệ Phù Thanh không tìm thấy anh liền đi về phía phòng đối chiến.

Nhiệm vụ chính của hắn hiện tại là vượt qua kỳ thi tuyển sinh của trường quân đội Hitech. Hôm qua biển tinh thần bạo động, khiến tốc độ hồi phục vốn đã chậm chạp của cơ thể này tạm dừng lại, bất quá cũng may vẫn còn một tháng rưỡi thời gian, chút ngoài ý muốn này không cản trở được gì.
Bầu trời xanh mùa hè giống như mặt biển đảo ngược, ngay cả gió thổi vào mặt cũng mang theo hương vị đặc trưng của mùa hè. Hessanze đi theo quản gia Herbert vào nhà, nghĩ ngợi rồi xoay người đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh nhìn lướt qua, tiện tay cầm một hộp gì đó, vừa ăn vừa đi về phía phòng tác chiến ở phía sau biệt thự.

Trong phòng tác chiến, Atticus đang giao chiến kịch liệt với thư nô của hắn.

Không thể không nói, ý thức tác chiến và phản ứng của Atticus ngay cả Norn cũng không sánh bằng, nhưng cơ thể hắn quá yếu ớt. Ý thức dù có đỉnh cao đến đâu mà cơ thể không theo kịp cũng vô ích.

Hessanze tùy ý dựa vào khung cửa, vừa ăn hộp điểm tâm ngọt vừa không chớp mắt quan sát.

Thư nô tên Norn mặc áo ba lỗ đen, những đường cong cơ bắp rắn chắc trên cánh tay lộ ra rõ ràng, khiến ai nhìn cũng không thể nghi ngờ sức mạnh tiềm ẩn của nó. Mỗi cử động của Norn đều tràn đầy sức mạnh.

Mái tóc màu xám trắng ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt hổ phách trĩu nặng như đang kìm nén điều gì. Vẻ hoang dã mạnh mẽ ẩn sâu trong cốt tủy, thứ mà trước đây chỉ cần liếc mắt là thấy rõ, giờ đây qua bao nhiêu tôi luyện đã lắng lại, giống như con sói dữ cuối cùng cũng hiểu được cách ngủ đông, vô thức lộ ra sự nguy hiểm.

Hessanze lơ đãng huýt sáo, tiếc thật, một thư nô quyến rũ như vậy đáng lẽ phải là của hắn mới đúng.

Mang theo chút tiếc nuối, Hessanze chuyển ánh mắt sang Atticus.

Atticus mặc một bộ đồ tác chiến màu xanh biển, dây lưng thắt chặt nơi eo càng làm nổi bật vẻ sắc bén. Làn da vốn tái nhợt được màu xanh biển tôn lên càng thêm trắng bệch. Sống lưng thon gầy, đường cong sắc sảo khẽ cong ra một đường tuyệt đẹp. Dưới hàng mi rủ xuống, đôi mắt màu vàng như thiên luân, tĩnh lặng như mặt nước hồ thu, vô cớ toát ra một cảm giác áp bức nặng nề.

Vẻ ngoài bình tĩnh của Atticus, luôn khiến hắn cảm thấy như đang ẩn chứa một áp lực nghẹt thở từ biển sâu thăm thẳm.

Hessanze nhét một miếng điểm tâm ngọt vào miệng. Phải nói, loại điểm tâm chua chua ngọt ngọt này ăn khá ngon. Trước đây hắn toàn ăn đồ ngọt thuần túy, không chút vị chua nào, thỉnh thoảng nếm thử một hương vị mới bất ngờ lại không tệ.

Đang đối luyện với Norn, Lệ Phù Thanh vô tình liếc thấy gì đó, động tác khựng lại, suýt chút nữa bị khuỷu tay Norn đánh trúng mặt.

Norn nhanh chóng dừng động tác nguy hiểm lại, theo ánh mắt Atticus nhìn sang, ánh mắt anh dừng trên chiếc hộp có chút quen mắt trong tay Hessanze .

Thấy bọn họ không đánh nữa, Hessanze còn đang nghi hoặc không hiểu chuyện gì, liền thấy Atticus mặt mày lạnh tanh, không chút biểu cảm đi tới trước mặt hắn.

Ánh mắt Lệ Phù Thanh dừng lại trên chiếc hộp trong tay Hessanze : "Từ đâu ra?"

"Tôi? Tôi đương nhiên từ nhà tới chứ!" Hessanze vẻ mặt như thể "cậu đang hỏi câu ngớ ngẩn gì vậy."

Lệ Phù Thanh liếc mắt nhìn hắn: "Tôi nói là hộp điểm tâm ngọt này."

Hessanze dùng ngón trỏ chỉ ra phía sau, theo lẽ thường nên nói: "Lấy từ tủ lạnh nhà cậu."

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng nguội lạnh.

Lệ Phù Thanh nhanh tay giật lấy hộp điểm tâm ngọt, rũ mắt nhìn miếng điểm tâm ngọt còn sót lại bên trong. Trầm mặc một lát, ánh mắt hắn nhìn Hessanze không mấy thiện cảm: "Cậu tự tiện lấy đồ vật, không biết hỏi một tiếng sao?"

Mắt Hessanze giật giật: "Một hộp điểm tâm ngọt mà cậu làm như chuyện tày trời vậy?"

Lệ Phù Thanh mím chặt môi, đóng hộp lại, xoay người bỏ đi.

Bản thân hắn rất ít khi nhận được lòng tốt từ người khác, khó khăn lắm mới có được liền muốn mang cho anh trai xem, cùng anh trai chia sẻ, không ngờ một chút lơ đãng đã bị trùng kia ăn sạch.

Mặt Hessanze âm trầm, hắn hảo tâm đến huấn luyện đặc biệt cho Atticus, vậy mà tên trùng đực này lại tiếc một hộp điểm tâm không cho hắn ăn?!

Hessanze nghiến chặt răng, đang chuẩn bị tiến lên đoạt nốt miếng điểm tâm ngọt thừa trong tay Lệ Phù Thanh để ăn, liền đột nhiên nghĩ đến điều gì đó mà dừng bước.

Atticus đã sống mười chín năm ở hoang tinh.

Một nơi hoang vu, khắc nghiệt và nghèo khó như vậy, có lẽ hắn thật sự rất khó có cơ hội ăn điểm tâm ngọt.

Nghĩ vậy, mặt Hessanze âm trầm tặc lưỡi một tiếng đầy vẻ mất kiên nhẫn, gọi số quang não của tiệm bánh ngọt kia bảo mang cả một xe đến.

Đồ ngọt này trùng cái khó mua, nhưng trùng đực đều được hưởng đãi ngộ tuyệt đối. Phải một lúc sau đồ ngọt mới được đưa đến, Hessanze đích thân ôm một rương, đi đến trước mặt Lệ Phù Thanh đặt phịch xuống: "Ăn đi, ăn cho hết."

Hắn không tin không thể bẻ cái tính keo kiệt này của tên kia. Thân là trùng đực sao có thể keo kiệt, không phóng khoáng như vậy? Một hộp điểm tâm cũng tiếc, không vứt đi thì đều là làm mất mặt trùng đực hắn!

"......?"

Lệ Phù Thanh chớp mắt, nhìn cái rương trước mặt, dấu chấm hỏi trên đầu gần như sắp hiện ra thành hình.

Norn nhìn Hessanze rồi lại nhìn cái rương trên mặt đất. Ảo giác à? Sao anh cảm thấy trùng đực Hessanze này đôi khi trông có vẻ ngu ngu...?

Lệ Phù Thanh nhận lấy điểm tâm ngọt Hessanze đưa, cũng chia 1/3 cho Norn.

Norn vốn không định lấy, nhưng Hessanze bất mãn vì đồ của mình bị chia cho một thư nô, nhăn mặt âm trầm nói một tràng về việc thư nô nên được quản giáo như thế nào với Lệ Phù Thanh.

Thấy vậy, Norn mặt không biểu cảm nhận lấy điểm tâm ngọt.

Hiện tại anh có chút tin tưởng giữa Atticus và Hessanze không có thù hận gì, chỉ là do Hessanze quá thiếu đòn.

Thấy Lệ Phù Thanh không phản ứng gì về lời hắn nói về thư nô, Hessanze chán nản ngậm miệng, quay đầu nhìn hộp vừa bị Atticus lấy đi, nghĩ nghĩ đã ăn thì ăn cho trót, vươn tay tính ăn nốt miếng điểm tâm ngọt còn lại.

Giây tiếp theo, mu bàn tay hắn đã bị đánh bốp một tiếng.

Hessanze mất kiên nhẫn ngẩng đầu lên, vừa định mắng thì đã bị Lệ Phù Thanh giơ tay nhét một miếng điểm tâm ngọt vào miệng.

"Đó là Lôi Thản cho, muốn để lại cho anh trai." Lệ Phù Thanh vừa nói, vừa không ngừng nhét điểm tâm ngọt vào miệng Hessanze .

Điểm tâm ngọt này ngọt lịm, đối với Lệ Phù Thanh mà nói có chút quá ngọt, hắn không thích ăn.

Hessanze giơ tay chặn miệng, cắt ngang ý định dùng điểm tâm ngọt làm nghẹn chết hắn, nói năng hàm hồ: "Lôi Thản, ai cơ?"

"Em trai tôi."

"Em trai cậu? Nhà cậu chẳng phải chỉ có hai trùng đực sao?"

"Lôi Thản là trùng cái."

"Trùng cái?" Hessanze nhớ tới trùng cái được Atticus che chở ở Barceloud, mới tỉnh ngộ nói: "Ngày đó cậu che chở trùng kia vì đó là em cậu à!"

"Không đúng, cậu là trùng đực, cậu che chở trùng cái làm gì?"

Lệ Phù Thanh đưa hộp điểm tâm ngọt trong tay cho Norn, khó hiểu nhìn Hessanze : "Cậu ấy là em tôi, đương nhiên phải che chở."

Hessanze trợn mắt: "Có tật xấu, ba ngày tới cậu không gặp được anh trai cậu đâu. Cái điểm tâm ngọt này nên ăn sớm đi, để qua đêm không ăn được đâu."

Lệ Phù Thanh nghi hoặc: "Vì sao?"

Hessanze nhìn hắn, khóe miệng đột nhiên nhếch lên một nụ cười tùy ý, trong mắt ánh lên vẻ ác ý, ý vị thâm trường nói: "Sau này cậu sẽ biết."

...

Đêm khuya, cảm nhận được điều gì đó, Lệ Phù Thanh rời giường, chân trần bước tới đẩy cửa sổ ra.

Khi cửa sổ mở ra, ánh trăng lập tức tràn ngập căn phòng tối tăm. Ánh mắt Lệ Phù Thanh xuyên qua những ngôi sao rơi xuống phương xa, cảm nhận được tinh thần lực đang bao trùm toàn bộ hành tinh Thủ Đô với tốc độ cực nhanh. Trong đôi mắt vàng kim của hắn hiện lên vẻ nghi hoặc nhạt nhòa, tinh thần lực của anh trai?

Anh trai đang làm gì?

"Cộc cộc cộc" tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Lệ Phù Thanh thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn ra cửa, nhấc chân bước tới.

Vừa ra cửa, hắn đã thấy Norn đứng ở cửa phòng, vẻ cảnh giác trong mắt còn chưa tan hết, hiển nhiên anh cũng vừa bị đánh thức.

"Atticus các hạ." Thấy Lệ Phù Thanh, Norn lên tiếng.

Lệ Phù Thanh gật đầu, vươn tay mở cửa.

Ngoài cửa đứng chính là Lôi Thản, trong mắt cậu mang theo vẻ sốt ruột. Thấy Lệ Phù Thanh, mắt Lôi Thản sáng lên, định đưa tay kéo hắn, đột nhiên nhớ ra điều gì lại rụt tay về: "Atticus, biển tinh thần của Leray bạo động, anh có thể giúp trấn an một chút không?"

Trong mắt Lôi Thản lộ rõ vẻ khẩn cầu. Những năm gần đây, Leray vì ra chiến trường, khiến biển tinh thần bạo động càng thêm thường xuyên. Enes lúc tâm trạng tốt thì tiện tay trấn an một chút, nhưng phần lớn thời gian Enes đều mặc kệ, để Leray tự mình chịu đựng.

Nếu là trước đây, Lôi Thản tuyệt đối sẽ không tùy tiện đến tìm Atticus như vậy. Nhưng trong mấy năm tích lũy, diện tích biển tinh thần của Leray bị vật chất đen ô nhiễm ngày càng lan rộng. Điều này khiến lần bạo động này của y dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước đây. Nếu cứ mặc kệ, rất có khả năng sẽ tổn thương não vực, sau này sẽ không bao giờ có thể ra chiến trường nữa.

Nghĩ đến việc Atticus vừa bị bạo động biển tinh thần gần đây, Lôi Thản ban đầu đã đi tìm Enes trước, chỉ là không thấy anh ở phòng, đành phải đến tìm Atticus.

Biển tinh thần bạo động, Lệ Phù Thanh không hề xa lạ. Lý do hắn không lạ là vì chính hắn đã trải qua 2 lần bạo động biển tinh thần. Hắn căn bản không có kinh nghiệm trấn an biển tinh thần của trùng cái khác.

Lệ Phù Thanh nói điều này với Lôi Thản, trong mắt Lôi Thản hiện lên một tia bối rối, nhưng vẫn khẩn cầu hắn qua xem thử.

Lệ Phù Thanh cuối cùng vẫn đi theo Lôi Thản đến xem Leray, dù có giúp được hay không thì dù sao cũng phải thử.

Leray được Lôi Thản đưa đến trang viên Heather trong đêm. Để trốn tránh 2 trùng đực Atticus và Enes, y gần như quanh năm ở quân bộ, có thể không về thì tuyệt đối sẽ không về.

Điều này gây ra không ít trở ngại trên con đường Lệ Phù Thanh hoàn thành tâm nguyện đầu tiên của nguyên chủ.

Trong phòng, Leray đã bán trùng hóa. Vảy đen mịn từ đuôi mắt lan rộng, trùng văn đen bò đầy nửa bên má. Chiếc đuôi xương sắc nhọn nguy hiểm không ngừng đập mạnh xuống đất, đôi cánh lớn dữ tợn khiến căn phòng trở nên chật hẹp.

Đôi mắt màu hổ phách phủ đầy tơ máu, lý trí hỗn loạn, tiếng gầm gừ nguy hiểm phát ra từ cổ họng y. Những giọt máu mịn chảy ra từ làn da, tinh thần lực cuồng bạo cuốn phăng mọi thứ trong phòng, trên vách tường xuất hiện những vết cắt sâu hoắm như bị đao chém.

Lôi Thản và Norn vừa đến gần đã bị tinh thần lực cuồng bạo đẩy lùi lại hai bước. Ngược lại, Lệ Phù Thanh như không cảm thấy gì, cất bước tiến lên.

Ngửi thấy mùi máu tanh, mắt Lệ Phù Thanh lóe lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào một tia tinh thần lực của Leray, thứ tinh thần lực bạo động đối với trùng cái mà nói khi đến gần hắn lại trở nên dịu ngoan, giống như trùng cái khi đối diện trùng đực vậy.

Tinh thần lực của hắn lan tràn về phía Leray, dễ dàng tiến vào biển tinh thần của y mà không gặp phải bất kỳ cản trở nào.

Vừa tiến vào biển tinh thần của Leray, Lệ Phù Thanh theo bản năng biết phải làm gì, đó như là bản năng khắc sâu vào gien của trùng đực.

Tinh thần lực bạo động dễ dàng bị vuốt phẳng, nhìn biển tinh thần bị vật chất đen ô nhiễm gần một nửa, Lệ Phù Thanh tiện tay giúp y gột rửa vật chất đen đi.

Điều này đối với trùng đực mà nói rất đơn giản, đơn giản như động ngón tay vậy.

Tinh thần lực giương nanh múa vuốt hưng phấn cắn nuốt vật chất đen gần như không còn, sau khi ra ngoài lại bị trùng chủ ghét bỏ, bị tùy tay cắt đứt vứt bỏ.

Nhìn Leray ngã trên mặt đất lâm vào hôn mê, Lệ Phù Thanh do dự một chút, tiến lên định kéo y lên sô pha, nhưng cuối cùng lại không kéo nổi.

Nhíu mày, Lệ Phù Thanh nhìn cánh tay mình, không tin lại thử thử, cuối cùng thỏa hiệp xoay người ra phòng, gật đầu với Lôi Thản, mặt không biểu cảm nói: "Được rồi."

Lôi Thản vội vàng nói cảm ơn rồi vào phòng.

Ánh mắt Lệ Phù Thanh dừng lại trên cánh tay Lôi Thản, một lát sau thu hồi tầm mắt, dẫn Norn trở về phòng.
———
Ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, ngoài phòng tiếng ve kêu râm ran khúc độc tấu của mùa hè. Trong phòng điều trị, Norn ngồi bên khoang điều trị, nhìn em trai nằm bên trong.

Sau khoảng thời gian điều trị này, sắc mặt Noah đã tốt hơn nhiều, tuy vẫn gầy gò xanh xao, nhưng đã không còn vẻ hấp hối sắp chết kia.

Norn đã không nhớ rõ mình bao lâu rồi chưa nói chuyện với Noah.

Trong trí nhớ, giọng Noah luôn yếu ớt vô lực, miệng luôn nói trên người đau quá, không muốn điều trị, bảo anh nhanh chóng từ bỏ mình, nhưng thực tế đôi mắt màu hổ phách kia lại mang theo khát vọng sống tha thiết.

Mỗi khi Norn sắp không chịu nổi gánh nặng mà bỏ cuộc, anh luôn nhớ đến đôi mắt của Noah và hình ảnh lúc trước khi thư phụ qua đời, Noah nép vào lòng anh nắm chặt vạt áo trước ngực anh.

Một thời gian rất dài, Noah là trụ cột sống sót của anh.

Năm 14 tuổi anh ra ngoài làm thuê, tiền kiếm được hay bị cướp, anh và Noah thường xuyên đói bụng.

Noah nhỏ bé mới 2 tuổi, nghe thấy bụng anh kêu đói, liền sẽ lon ton chạy tới lấy đầy một bát nước, chập chững bưng đến trước mặt anh, nói: "Anh ơi, uống nước xong bụng sẽ không đói nữa."

Anh ra ngoài kiếm tiền, Noah nhỏ bé sẽ ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế nhỏ sau cửa đợi anh.

Anh kiếm tiền về, Noah sẽ đứng trên chiếc ghế đẩu mở cửa cho anh, còn dùng đôi tay nhỏ bé đấm chân cho anh, nghiêm túc hỏi anh có mệt không.

Norn đương nhiên rất mệt, tay và lưng anh đầy những vết phồng rộp và máu.

Anh rất mệt, nhưng anh muốn Noah sống sót.

Chính anh có thể chết, nhưng Noah phải sống sót.

"Anh ơi."

Giọng nói mỏng manh như ảo giác vang lên.

Norn không phản ứng lại, cho đến khi lại một tiếng anh trai vang lên, anh mới giật mình, cúi đầu nhìn Noah trong khoang điều trị.

Đối diện với đôi mắt màu hổ phách trong veo không một chút tạp chất, tim Norn đột nhiên nhảy lên, ngẩn người một lát mới mở miệng nói: "Noah."

Giọng nói trầm thấp mang theo sự run rẩy khó nhận ra.

Noah cong cong đôi mắt, ánh mắt khẽ động, dừng lại trên cổ Norn: "Anh trai, bị, thương, sao?"

Sao lại quấn băng vải?

Quá lâu không nói chuyện, giọng cậu khàn đặc, mỗi một chữ đều như tiếng gió, nếu tai Norn không nhạy, có lẽ thật sự không nghe thấy cậu đang nói gì.

Norn vươn tay sờ soạng băng vải trên cổ, trầm mặc một lát rồi gật đầu: "Bị thương nhẹ thôi, không nghiêm trọng."

Noah đột nhiên tỉnh lại, Norn nhất thời không đi được, nghĩ nghĩ anh gửi tin nhắn cho Atticus, nói mình có chút việc, có lẽ sẽ đến phòng tác chiến muộn một chút.

Cũng chính bởi thái độ gần như dung túng của Atticus trong thời gian này, mới khiến anh dám gửi tin nhắn này, bằng không......

Trong phòng tác chiến, nghe thấy tiếng nhắc nhở của quang não, Lệ Phù Thanh cúi đầu nhìn, rồi tiếp tục nghiên cứu lịch huấn luyện đặc biệt mà Hessanze mới đưa cho hắn.

Hessanze lười biếng nằm trên ghế nói: "Cái tên thư nô của cậu gan càng ngày càng lớn rồi đấy."

Lệ Phù Thanh không phản ứng hắn, dựa theo bảng huấn luyện đứng dậy mở hệ thống trọng lực chuẩn bị rèn luyện sức chịu đựng.

Hessanze cúi đầu chơi quang não, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó nói với Lệ Phù Thanh: "Đúng rồi, lần này kỳ thi tuyển sinh trường quân đội Hitech có một tên điên cũng muốn tham gia."

"Cậu phải chú ý cái tên trùng đực đó, gã tên Theodore Sarhas, nếu gặp phải gã, tôi kiến nghị cậu bảo tên thư nô của cậu vác khoang điều trị đến hiện trường để kịp thời chữa trị."

"Gã không lương thiện như tôi đâu, gã chính là một tên điên thực thụ lại không biết kiêng nể ai."

......

Theodore Sarhas.

Miller nhìn tư liệu hệ thống cung cấp, hít nhẹ vào một hơi, nếu loại trùng đực ngang ngược không kiêng nể gì này thật sự đến hành tinh Thủ Đô, ngay cả gã cũng phải cẩn thận tránh chạm mặt.

Khác với Hessanze tuy thô bạo âm hiểm, nhưng chỉ thích tra tấn những kẻ cứng đầu thu hút sự chú ý của hắn, chỉ cần khéo léo trước mặt hắn một chút, thường sẽ không chọc đến sự chú ý của hắn.

Nhưng cái tên Theodore Sarhas này thì khác, mọi hỉ nộ của gã đều không thể đoán trước, giây trước thích tra tấn kẻ cứng đầu, giây sau có lẽ lại thích tra tấn những kẻ khéo léo.

Trùng đực này đã thực sự minh họa bốn chữ hỉ nộ vô thường.

Chính là một tên điên có vấn đề về thần kinh.

Miller tuy thích theo đuổi kích thích, nhưng nếu rơi vào tay trùng đực này thì kích thích quá mức, nói không chừng mạng cũng khó giữ.

Chỉ là...

Ánh mắt Miller dừng lại trên người Norn đang ôm Noah rời khỏi cửa sau bệnh viện.

Chỉ là, gã còn muốn nhờ Sarhas hoàn thành một việc.

Norn, ở một mức độ nào đó, khiến Miller cảm thấy thất vọng.

Trong khoảng thời gian này, Miller lần lượt thu nạp không ít trùng cái, mà con dao gã từng cho là sắc bén nhất, lại tự phủ lên lưỡi dao những ràng buộc, khiến con dao cùn lại, đẹp mà vô dụng.

Đứa em trai bị bệnh tật giày vò nhiều năm của Norn đang dần dần có dấu hiệu hồi phục.

Hôm qua Miller đến xem, phát hiện sóng điện não của trùng cái tên Noah này ngày càng mạnh mẽ, gã đánh giá rằng đứa bé hôn mê nhiều năm này có lẽ sẽ tỉnh lại sau đôi ba ngày nữa.

Ban đầu Miller cho rằng, Norn bị áp bức khuất nhục, nô tính bị thù hận gột rửa sẽ là một con dao đủ sắc bén.

Không ngờ qua khoảng thời gian quan sát này, anh dường như đã bị trùng đực không theo quy tắc nào là Atticus nắm thóp.

Không hề làm nhục anh, cho phép anh che đi trùng văn thư nô, cho phép anh tiếp tục xuất hiện ở trường quân đội để kiếm tiền, thậm chí bệnh của em trai anh cũng sắp khỏi.

Một loạt chiêu trò như vậy, con dao Norn này không thể tránh khỏi cùn đi.

Bất quá cũng không phải là không có cách khiến con dao này sắc bén trở lại.

Giống như kế hoạch ban đầu của gã, chỉ cần Noah chết trong tay trùng đực, không cần biết chết trong tay trùng đực nào, chỉ cần cái chết của Noah liên quan đến trùng đực, thì những ràng buộc tồn tại của con dao Norn này sẽ tan vỡ.

Kỳ thực khiến Noah chết trong tay trùng đực Atticus kia là hiệu quả tốt nhất.

Rốt cuộc cho rằng đó là cứu rỗi, lại là bàn tay độc ác đẩy xuống vực sâu, đặt lên người ai, người đó cũng sẽ phát điên.

Chỉ là, điều Miller không ngờ tới chính là, cái tên Atticus chết tiệt kia lại là một kẻ đam mê ở lì trong nhà!

Trong khoảng thời gian này Miller chưa thấy hắn ra khỏi cửa bao giờ!

Hắn không ra khỏi cửa, dù có bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu âm mưu cũng đều vô ích.

Cho nên chỉ có thể đặt mục tiêu lên người trùng đực có chút điên khùng kia - Sarhas.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro