Hồi 4: Về chốn cũ (*)

(*) Bản gốc là về ngạn. Tui không biết từ ngạn này dịch sao cho chuẩn nghĩa vì tra nghĩa nó có nghĩa là bờ, nên để như vậy.

Lâm Thu Biệt nhìn ngọn đèn thắp sáng một khoảng không tăm tối đó, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ đố kỵ oán hận xấu xa, hắn ghen ghét, hắn căm giận không thể lập tức dập tắt ngọn đèn kia.

Nếu hắn hủy nó đi, cho dù Yến Thanh Châu nổi trận lôi đình lần nữa, y cũng nhất định không nỡ xuống tay giết chết hắn, bởi vì đây là thân thể của sư huynh y yêu nhất.

Nắm tay trong tay áo đã nắm chặt tới khảm vào da thịt hằn thành vết. Lâm Thu Biệt bật cười khổ sở, hắn rốt cuộc vẫn không làm được việc tổn thương người khác vì sự ích kỷ của bản thân. Dù cho có phải trả giá bằng sống chết của chính mình, dù cho vì hắn chỉ tham luyến ôn nhu giả tạo kia từ y…

Hai tay Lâm Thu Biệt cẩn thận cầm Tụ Phách Đăng lên, chăm chú nhìn ngắm, chỉ hy vọng ghi nhớ hình dáng này của Tụ Phách Đăng, biết đâu sau này hắn sẽ tìm được một ngọn đèn như thế cho hồn phách chính mình, tìm một đường sống cho bản thân hắn mà không phải trộm lấy vận mệnh người khác.

Một chiếc đèn chỉ có thể tụ một hồn phách, hắn chỉ là một sợi cô hồn từ thế giới khác, đáng lẽ đã chết từ lâu, nhưng giờ phút này trong lòng cũng nổi lên một tia hy vọng muốn có một con đường sống, chẳng sợ hồn phách bị giam hãm trong một chiếc đèn, chẳng sợ khắp thiên hạ này không có bất kỳ ai tình nguyện vì hắn mà tìm kiếm thân thể mới.

Vì sao…? Lâm Thu Biệt cũng không biết. (*)

Một chưởng lực sắc bén bỗng nhiên ập tới từ phía sau lưng, Lâm Thu Biệt không kịp quay đầu lại, ngay sau đó liền bị luồng kình phong kia đánh bay, thân thể đập mạnh lên tường đá, trong vô thức hắn lại theo bản năng vội vàng bảo vệ ngọn đèn trong ngực, hoàn toàn không ngờ tới bản thân bị một chưởng tám phần công lực kia đánh tới hộc ra một ngụm máu. Một thanh kiếm lạnh băng sượt qua mặt hắn, kề ngay cổ họng. Lâm Thu Biệt cúi đầu, Tụ Phách Đăng trong lồng ngực đã bị người kia cướp lấy.

Thân thể đập phải vật cứng, Lâm Thu Biệt chật vật ngã trên mặt đất, hắn lau đi vết máu trên khóe môi, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy được một bóng dáng vô cùng quen thuộc. Yến Thanh Châu cả gương mặt như thể khối hàn băng, toát ra khí lạnh không ngừng, khoảnh khắc y nhìn xuống ngọn đèn trong ngực trong mắt toàn bộ đều là đau lòng cực điểm, y thật cẩn thận che đi ánh nến lay động bên trong, đặt Tụ Phách Đăng lên một nơi an toàn, rồi mới xoay người, từ trên cao nhìn xuống Lâm Thu Biệt chật vật nằm trên mặt đất.

“Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi.” Sát ý trong mắt Yến Thanh Châu giống như ngưng tụ thành thực thể, đâm xuyên qua người Lâm Thu Biệt, thanh âm cũng lạnh như băng: “Cũng không cần vọng tưởng những thứ không thuộc về mình.”

Lâm Thu Biệt gian nan ngồi dậy, hơi hơi hé miệng muốn nói cái gì đó, ngực lại truyền đến một trận đau đớn như thể tê tâm liệt phế, máu tươi từ cổ họng không ngừng trào ra, Lâm Thu Biệt đưa tay lau một cái, càng lau lại càng ho ra nhiều, vết đỏ sậm cũng dần lan rộng tới chói mắt, hắn lại không kìm được ngẩn người.

Yến Thanh Châu nhìn bộ dáng thê thảm mờ mịt của người nọ, trái tim trong lồng ngực đột nhiên nổi lên đau đớn. Y ảo não nghĩ, quả nhiên không thể thương tổn thân thể của sư huynh.

Yến Thanh Châu càng nghĩ càng hận, từ trong tay y hiện ra một luồng ánh sáng xanh nhạt, một chiếc roi màu xanh xuất thế, linh lưu mạnh mẽ toả ra. Đây là thần khí triền hồn, không thương tổn thân thể, chỉ đả thương hồn phách.

Lâm Thu Biệt bỗng nhiên dừng lại động tác, hắn nhìn trường tiên trong tay y, đồng tử trong mắt mãnh liệt co lại, rồi sau đó ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Yến Thanh Châu, chỉ nhìn thấy thần sắc y càng ngày càng lạnh. Đáy mắt nhìn hắn còn nổi lên một tia máu tàn nhẫn, Lâm Thu Biệt không tự chủ được, hệt như trẻ sơ sinh trong bụng mẹ mà co lại cơ thể.

Yến Thanh Châu nhìn một màn này, không biết vì sao lửa giận càng sâu, sau đó không chút do dự vung một roi quất qua, nện lên người Lâm Thu Biệt. Ánh sáng tím lập loè, chỉ thấy sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, giống như đã đau đến phát điên, lại chỉ khẽ run rẩy, không rên một tiếng. Càng ra sức cuộn tròn thân thể càng nhỏ càng tốt, hai tay ôm đầu, tìm cách vùi đầu sâu trong lồng ngực, phảng phất như vậy có thể giảm bớt đau đớn.

“Ngươi chỉ cần diễn huynh ấy cho tốt là được, tâm tư dơ bẩn này của ngươi nếu bị ta phát hiện một lần nữa……” Yến Thanh Châu thu chiếc roi trong tay lại “Ta sẽ khiến ngươi hối hận muốn sống không nổi, muốn chết không xong. Đương nhiên, ta sẽ không để ngươi chết.”

Trong khoảnh khắc Yến Thanh Châu khi nói đến từ chết bỗng nhiên dừng một chút, ngực hơi cứng lại, y không kìm được bước tới trước mặt Lâm Thu Biệt, ngồi xổm xuống đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi nếu biểu hiện tốt, chỉ cần huynh ấy tỉnh lại, ta sẽ giúp ngươi tìm một khối thân thể, để ngươi cũng có thể sống tiếp.”

Lâm Thu Biệt rốt cuộc ngừng run rẩy, nâng mặt nhìn lên về phía Yến Thanh Châu, ngữ khí nhàn nhạt chậm rãi: “Không cần, thân thể trước đây của ta vẫn còn nguyên vẹn.” Hắn đẩy tay Yến Thanh Châu ra, gian nan mà quật cường đứng lên: “Ta sẽ diễn thật tốt, ngươi không cần lo lắng.”

Lời còn chưa dứt, lại không kềm chế được mà ho một tiếng, ho ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó một chiếc bình nhỏ bằng bích ngọc bị Yến Thanh Châu nhét vào lòng bàn tay hắn.

“Dưỡng cơ thể ngươi cho tốt, đừng để sư huynh ta tỉnh lại phải tiếp nhận thân thể ốm yếu này của ngươi.”

Yến Thanh Châu nói xong liền xoay người đem tụ phách đăng rời đi, Lâm Thu Biệt đứng lặng tại chỗ, lẳng lặng nhìn, một lời cũng không nói.

Thân thể còn nguyên vẹn? Từ tầng ba mươi hai cao ốc nhảy xuống, sợ đã là một khối máu thịt nát bươm.

Y không hỏi ngươi thân thể nguyên vẹn thì làm sao hồn phách có thể rời khỏi, không hỏi ngươi trở lại thân thể cũ như thế nào, làm cách nào trở lại? Cũng không hỏi ngươi bị đối xử như thế có phải bị lừa gạt hay không, có cam lòng hay không, có oán hận chút nào không?

Bởi vì y không để bụng.

Lâm Thu Biệt nghĩ, ta lại vẫn từng cho rằng ngươi cũng từng thật tâm yêu thích ta. Dù chỉ là một chút ít tới đáng thương.

Hiện giờ cho dù chỉ muốn hỏi một câu, cũng chẳng có dũng khí.

Thì ra bản thân mình lại yếu đuối đến thế.

(*) Câu này không có trong nguyên tác. Tôi nghĩ Trường Phiêu Bạt lúc này đã yêu Yến Thanh Châu từ lâu, dù cho biết ôn nhu của y đối với hắn chỉ là giả dối, nhưng đời này đây là lần duy nhất có người cho hắn ấm áp, nên Trường Phiêu Bạc bất chấp tất cả, dù chỉ là một sợi hồn lay lắt sống trong đèn cũng muốn giữ lấy tia ấm áp cuối cùng trên thế gian.

_____

Tiểu Vũ: Vừa edit vừa ẩn ẩn đau lòng. Truyện này rất ngắn, có hơn mười chương, mỗi chương chưa tới một trang word, nhưng nội tâm khá tinh tế. Đây là lý do tôi muốn edit lại bộ này.
À quên, lưu lại dấu chân chút, vì chương quá ngắn nên edit cũng rất nhanh, biết đâu tui lại edit xong một bộ truyện trong 1 ngày thì sao *hí hửng*
Hà Nội, 10:55 am
08/12/2020

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro