Chương 18
Sáng sớm hôm sau, Lucius cùng Dumbledore đều thu được một phong thư, người gửi ký tên là Sherlock Lanceder. Lucius ngay lập tức báo cho Narcissa, sau khi rửa mặt chải đầu liền đi vào phòng y tế.
"Sherlock Lanceder? Em có chút ấn tượng. Hắn quản lý một cửa hàng độc dược ở hẻm Knockturn, chỉ nhìn một thông cáo đã nhận ra Sevyrus không phải người đơn giản, liền gửi thư yêu cầu gặp mặt để quyết định xem hắn có tiếp tục trung thành với gia tộc Prince hay không." Narcissa suy tư nói. Trước kia Sevyrus đã cho nàng xem bức thư mà Sherlock gửi, mà nàng khi ấy còn cảm thán người này có con mắt cực kỳ tinh tường.
Lucius gật đầu: "Sevyrus để người này ở lại trong trang viên Prince, hắn hẳn không chỉ là một người quản lý cửa hàng."
Hai người đi vào phòng y tế, ngay lập tức nhìn thấy vị Tinh linh xám đang cẩn thận khom lưng giúp Sevyrus lau mặt. Họ có chút kinh ngạc nhận ra sự lo lắng trong ánh mắt vị tinh linh này.
Một tiếng cười khẽ vang lên làm bọn họ chú ý. Lúc này họ mới phát hiện ra ở giường bệnh bên cạnh có một người đàn ông mắt xám tóc xám đang ngồi: "Hai vị là thiếu gia Malfoy và tiểu thư Black đúng không? Ta là Sherlock Lanceder, đồ đệ của vị gia chủ đời trước Alpharus Prince."
Hai người rất nhanh phát hiện ra khi nói đến thân phận của mình, Sherlock vốn không có cảm giác tồn tại mấy bỗng phát ra sự kiêu ngạo cùng tự tin không thể bỏ qua. Người này tuyệt đối không đơn giản.
"Rất vui được gặp ngươi. Sevyrus sao rồi?" Narcissa mở miệng dò hỏi. Tinh linh xám đang chiếu cố Sevyrus, nàng cũng không cần đến tận nơi quan sát.
Sherlock nhìn Dikinerat đang hoàn toàn làm lơ sự có mặt của ba người: "Quản gia của chúng ta có biện pháp trừ bỏ nguyền rủa và tàn lưu của pháp thuật hắc ám. Nhưng hiển nhiên ngài hiệu trưởng đã ngăn chặn thương tổn lan ra, vậy nên ta cho rằng không cần quá gấp gáp trị liệu."
Hắn đẩy mắt kính một chút rồi tiếp tục nói: "Ta đã nhờ hiệu trưởng thay ta hẹn gặp ngài Potter. Một giờ sau sẽ có một cuộc đàm phán kịch liệt trong phòng hiệu trưởng. Vậy nên ta hi vọng có thể biết về những gì đã xảy ra càng rõ ràng càng tốt."
Nhìn dáng vẻ này, gia tộc Potter lần này quả thật ăn phải trái đắng. Narcissa nhìn Lucius một chút để xác nhận suy nghĩ của mình rồi nở nụ cười: "Đương nhiên, ta cho rằng để ngài Potter cùng nhau xem lại ký ức có quan hệ đến chuyện đã xảy ra sẽ là một lựa chọn không tồi. Ngài Lanceder, Sevyrus là bạn tốt của ta, ta có thể cùng tham dự cuộc đàm phán này không?"
Sherlock nhìn cô bé tóc vàng đang mỉm cười, gật đầu: "Đương nhiên, có tiểu thư Black trợ giúp, ta nghĩ đàm phán sẽ càng cẩn thận chu đáo hơn". Nàng đưa ra một chủ ý khá xuất sắc.
"Vậy ta sẽ mang Aradus đến đây." Lucius gật đầu với Sherlock rồi rời đi. Ayler Aradus là người có tư duy kín kẽ nhất trong ba người, cũng là người tỉnh táo nhất. Điểm này có thể nhìn ra được từ chuyện hắn ngay lập tức phản ứng lại mà phân công đồng bạn làm việc khi có chuyện xảy ra.
Narcissa nói những gì nàng biết cho Sherlock một lần. Nàng nói đến hình ảnh mình nhìn thấy lúc chạy tới hiện trường, không khỏi có chút lo lắng nhìn về phía Sevyrus. Nửa khuôn mặt Sevyrus tím đen, hơi thở pháp thuật hắc ám cực kỳ dày đặc, tất cả đều làm nàng cực kỳ bất an.
"Mắt phải chỉ sợ ít nhiều có chút ảnh hưởng, tuy rằng không nhất định sẽ hoàn toàn mất đi thị lực." Sherlock thở dài: "Cho dù là pháp thuật của tinh linh cũng không thể hoàn toàn khôi phục sự tổn thương đến từ sự kết hợp của nguyền rủa và pháp thuật hắc ám." Kỳ thật thương tổn trực tiếp ở mắt, mà nguyền rủa cùng pháp thuật đều có tính ăn mòn, việc không tổn thương tới đại não đã là chuyện cực kỳ may mắn.
Narcissa cùng Sherlock nhìn Sevyrus. Dikinerat ngồi ở đầu giường, tuy trên mặt không thể hiện cảm xúc gì nhưng từ ánh nhìn của hắn có thể nhận thấy tâm tình hắn không tốt chút nào.
"Nerat hắn cực kỳ không vui." Sherlock nhún vai. Narcissa là bạn tốt của Sevyrus, hắn lại không phải Prince, nên hắn cũng không cần quá nghiêm túc chú trọng từng hành động: "Bởi vì ta bảo hắn tạm thời đừng trị liệu cho Sevyrus. Sevyrus cực kỳ quan trọng đối với hắn, không chỉ vì nàng là gia chủ." Không nói đến việc Tinh linh xám vốn khinh thường nhân loại, chỉ nói việc tinh linh có cuộc sống dài lâu hơn nhân loại rất nhiều là đủ hiểu tại sao rất ít tinh linh nguyện ý có cảm tình với nhân loại. Bởi vì bọn họ đương nhiên sẽ đối mặt với sự tử vong của nhân loại, có cảm tình đồng nghĩa với có bi thương. Tinh linh là một chủng tộc trọng tình nghĩa, vậy nên, khi nhận ra sự coi trọng của Dikinerat với Sevyrus, Sherlock cũng cực kỳ kinh ngạc.
hắn biết được yêu cầu của hắn đã khiến hắn hoàn toàn đắc tội Dikinerat, dù cho Dikinerat cũng hoàn toàn hiểu được điều này cực kỳ có lợi với Prince, cũng không làm Sevyrus tổn thương thêm. Haiz, Tinh linh xám còn hẹp hòi hơn đa số Slytherin nữa, Sherlock chửi thầm.
Narcissa cũng từ trong câu nói này thu được vài tin tức. Nàng quả thật cao hứng thay cho bạn tốt của mình. Cảm tình của tinh linh - đây là một vinh dự rất khó đạt được.
Lúc này, Lucius đã mang theo Ayler trở lại: "Đây là Ayler Aradus, một trong các học sinh năm nhất Slytherin bị công kích lúc đó." Để Ayler tham dự vào lần đàm phán này, trừ bỏ suy xét đến việc trực tiếp nhìn ký ức có thể khiến lão Potter bị đẩy vào thế bị động, cũng coi như đề cao việc Sevyrus trong lúc vô ý bảo hộ Ayler lên đến trình độ của gia tộc. Aradus cũng là một gia tộc quý tộc thuần chủng, tuy không có ảnh hưởng trong giới chính trị nhưng về mặt buôn bán nguyên liệu độc dược lại có chỗ đứng không nhỏ, trước mắt đang nắm giữ vị trí trung lập trong cuộc đối đầu của Tử thần thực tử và Hội phượng hoàng.
Gia tộc Prince sẽ là đối tượng hợp tác của gia tộc Malfoy, Lucius hoàn toàn không ngại tăng thêm một bước củng cố ân huệ của Prince với gia tộc Aradus, nhất là khi hắn gần như không phải xuất lực một chút nào.
"Thực xin lỗi, đều do chúng ta phản ứng quá chậm. Học tỷ Prince vì bảo vệ chúng ta nên mới không kịp phòng ngự công kích của Potter." Tuy rằng hắn không biết người đàn ông này là ai, nhưng hắn hẳn là đại biểu của gia tộc Prince trong chuyện này, Aradus ngay lập tức hành lễ xin lỗi.
"Dù thế nào đi nữa, với các vấn đề có liên quan đến Gryffindor, đương nhiên người nhà Slytherin sẽ đứng trên cùng một chiến tuyến" Sherlock chỉ đơn giản nói vậy, gật đầu với Ayler: "Ta là Sherlock Lanceder, trong thời gian gia chủ còn chưa tỉnh lại, ta sẽ tạm thời thay gia chủ xử lý các sự vụ của Prince. Vị này là quản gia của gia tộc Prince, Dikinerat."
"Rất vui được gặp ngài, ngài Lanceder" Ayler là con trai cả của gia tộc Aradus, mà Sherlock chỉ là một đứa con riêng của một gia tộc quý tộc nhỏ, nhưng Ayler vẫn dùng lễ nghi ngang hàng đối với Sherlock. Hiển nhiên, một chiếc bùa che chắn do Sevyrus thi triển đã thu phục được Ayler.
Kỳ thật lúc đó tình huống không quá nghiêm trọng. Bùa chú của Sirius có trực tiếp đánh trúng cũng sẽ không ra vấn đề lớn, chỉ là bùa chú mới do James sử dụng đã gây náo động, vậy nên sự trợ giúp của Sevyrus với ba đứa nhỏ đã bị phóng đại vô số lần. Đương nhiên, trong đó cũng có công sức Lucius vài lần kéo Ayler trực tiếp tham dự, còn tỉ mỉ thuật lại toàn bộ quá trình.
Sherlock đương nhiên hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, nhân dịp Ayler không chú ý gật đầu với Lucius rồi đứng lên: "Vậy chúng ta đế phòng hiệu trưởng đi, Nerat, tiểu thư Black."
Ayler cẩn thận nhìn vị Tinh linh xám đang cực lực áp chế lửa giận trong đôi mắt, sau khi ba người kia ra khỏi phòng y tế thì quay người nói với Lucius một cách tôn kính: "Vậy phiền học trưởng Malfoy giúp ta xin phép chủ nhiệm" Hai tiết học đầu tiên của hắn hôm nay là hai tiết độc dược.
"Đương nhiên." Lucius cười gật đầu. Hôm qua Slughorn thoái nhượng với Dumbledore, vậy nên hắn đã mất đi phần lớn sự tôn kính trong Slytherin.
Mọi người đi vào phòng hiệu trưởng sớm hơn ước định năm phút, nhưng hiển nhiên Charlin Potter giờ phút này tâm thần không yên, sớm đã có mặt trong phòng hiệu trưởng. Cũng giống Sherlock, sau khi nhận được tin tức từ phía Dumbledore, Charlin không thể bình tĩnh được, lập tức dùng mạng Floo đi vào phòng hiệu trưởng, gọi con trai tới hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Ưu điểm lớn nhất của Gryffindor chính là thành thật, ít nhất James Potter không hề giấu diếm bất cứ điều gì, cũng không tự bào chữa cho bản thân.
Nghĩ đến việc bây giờ bọn hắn còn đang trong phòng hiệu trưởng, xung quanh còn có bức hoạ của các đời hiệu trưởng khác, Charlin Potter mới miễn cưỡng áp chế lửa giận của bản thân, đuổi con trai về đi học trước.
Mà lúc này, cuối cùng Charlin cũng chờ được người của gia tộc Prince xuất hiện. Một người nở nụ cười cực kỳ giả dối, một 'người' lại giữ gương mặt vô cảm nhưng không hề che giấu sự tức giận.
"Ngài Potter, ta là Sherlock Lanceder, đồ đệ của gia tộc Prince. Vì gia chủ còn chưa thanh tỉnh, nên ta thay mặt đến gặp ngài. Vị này thì chắc ngài cũng rõ ràng - quản gia Dikinerat." Đầu tiên hắn đương nhiên phải giới thiệu bản thân. "Tiểu thư Black là vì lo lắng cho gia chủ nên cùng tiến đến. Còn vị này là Ayler Aradus, một trong những người có liên quan. Hắn nguyện ý cung cấp ký ức để chúng ta hiểu rõ về những chuyện đã xảy ra hơn."
Không chờ Charlin nói thêm gì, Sherlock nhìn về phía Dumbledore đang giữ nụ cười có phần cứng đờ: "Ngài hiệu trưởng, chắc hẳn ngài có thể cho chúng ta mượn dùng chậu tưởng ký chứ? Là hiệu trưởng của Hogwarts, ngài nhất định cũng mong sự tình có thể được xử lý một cách công chính."
Dumbledore vốn nghĩ cho dù đã kế thừa gia tộc, Sevyrus cũng chỉ là một cô bé không có thế lực chống đỡ sau lưng, khi nàng tỉnh lại ông có thể 'thuyết phục' nàng chấp nhận dùng việc trừ điểm và phạt cấm đoán để giải quyết chuyện này. Tuy rằng tối hôm qua ông phát hiện người thừa kế gia tộc Malfoy và gia tộc Parkinson đều tham gia, nhưng ông vẫn thành công làm Slughorn thoái nhượng. Đến khi có chút yên lòng thì vừa sáng sớm ông đã bị một phong thư đánh thức, mà lúc này nhìn đến người viết thư, ông cũng cảm nhận được người này cực kỳ khó đối phó.
"Albus, phiền ngài." Không chờ Dumbledore nói chuyện, Charlin đã lên tiếng. Dumbledore quả thật cạn lời, Gryffindor a....
Sau khi rời khỏi Chậu tưởng ký, sắc mặt mọi người đều không tốt lắm. Nụ cười giả tạo trên mặt Sherlock càng thêm rõ ràng: "Ngài Potter, ngài hiệu trưởng cũng có thể chứng minh gia chủ đại nhân của ta chịu thương tổn kết hợp từ cả pháp thuật hắc ám và nguyền rủa. Hiện tại ngài cũng tận mắt nhìn thấy đầu đuôi mọi chuyện rồi, ngài nghĩ sao?"
Gương mặt dữ tợn của con trai khi thi triển bùa chú vẫn còn lúc ẩn lúc hiện trong đầu Charlin. Hắn không nghĩ tới con trai của hắn có thể không chút do dự liên thủ với người khác công kích bạn học như vậy, còn dùng bùa chú không rõ tác dụng tấn công người khác. Những lời ngày thường hắn dạy dỗ James đã vất đi đâu rồi? Nghĩ thế, hắn càng thêm phẫn nộ. Chỉ là lúc này điều hắn cần làm là đối mặt với người nhà nạn nhân.
"Ngài Lanceder, ta thật sự xin lỗi đã để chuyện như thế xảy ra." Charlin áy náy mở miệng.
Dumbledore đương nhiên biết vị cấp dưới thẳng thắn trung thành này của mình sẽ nói gì tiếp theo, vội vàng mỉm cười giải hoà: "Ngài Lanceder, đây chỉ là một việc ngoài ý muốn. Bọn nhỏ đều tuổi trẻ, có chút nông nổi, đặc biệt lại là Gryffindor và Slytherin, một ít xung đột là không thể tránh khỏi. Hơn nữa Sevyrus, James và Sirius đã có xung đột từ năm thứ nhất, James cùng Sirius cũng không ít lần vào phòng y tế." Trong lời nói của ông có chút bảo vệ James: "Hiện tại Sevyrus cũng không có gì đáng ngại..."
"Hiệu trưởng, xin lỗi vì phải ngắt lời ngài." Narcissa mở miệng: "Ngài cho rằng Sevy không còn gì đáng ngại? Mắt phải của Sevy không biết sẽ thế nào, bà Pomfrey cho rằng có khả năng cao sẽ hoàn toàn mất thị lực. Hiệu trưởng, ngài thật sự không biết hay cảm thấy việc bị mù không phải vấn đề gì?"
Sau khi không cam lòng mà chất vấn một cách phẫn nộ, Narcissa hít sâu một hơi, tạm bình ổn sự lo lắng của bản thân: "Rất xin lỗi, Sevyrus là bạn thân của con, con có chút thất thố. Nhưng lại nói, 'ngài' tiểu Potter dùng nguyền rủa của pháp thuật hắc ám đi. Gryffindor vẫn luôn dùng pháp thuật hắc ám để nhận định Slytherin là những phù thuỷ hắc ám tà ác, không biết hắn nhìn nhận thế nào về pháp thuật hắc ám? Hay có thể nói Gryffindor căn bản là chỉ tìm cớ để cô lập Slytherin mà thôi? Hiện tại con cực kỳ hoài nghi rốt cuộc Gryffindor dựa vào tiêu chuẩn nào để tự xưng là chính nghĩa, dũng cảm?" Ỷ tuổi còn nhỏ, Narcissa không ngại ngần một lần rồi lại một lần tăng thêm tính nghiêm trọng của vấn đề. Dù sao thân phận của nàng là tiểu thư thứ ba của nhà Black, cũng chỉ mới mười hai tuổi thôi, Dumbledore cũng chẳng thể trách gì nàng.
Mà nghe được những lời của Narcissa, mặt Charlin càng ngày càng trắng bệch.
Nụ cười của Sherlock sâu không thấy đáy: "Tiểu thư Black, ta rất cảm kích sự giữ gìn của ngài đối với gia chủ đại nhân. Nhưng ta nghĩ chuyện này không cần liên luỵ tới hai nhà Slytherin và Gryffindor, như thế quá nghiêm trọng rồi." Dumbledore âm thầm gật đầu với những lời nói của Sherlock, nhưng lại có chút khó hiểu vị Lanceder rõ ràng xuất thân từ Slytherin này vì sao không đi theo con đường Narcissa đã trải sẵn mà lấy được lớn nhất lợi ích. Nhưng ngay sau đó ông cũng đã hiểu được ý của Lanceder: "Ta cho rằng chuyện này có thể giải quyết riêng trong hai gia tộc là được. Ngài nói đúng không, ngài Potter?"
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thế." Charlin trả lời, giọng có chút suy yếu, thoạt nhìn đã hoàn toàn không thể chiến đấu thêm: "Albus, xin hãy cho chúng ta mượn một nơi để trao đổi riêng." Trong thời kì mẫn cảm như vậy, gia tộc của mình trả giá một chút vẫn còn hơn mấy tin tức như học sinh Gryffindor vây công đánh lén đàn em Slytherin, Gryffindor dùng pháp thuật hắc ám trọng thương Slytherin bị đăng lên Nhật báo tiên tri.
Biết bản thân đã không thể thay đổi điều gì nữa, Dumbledore chỉ có thể mở phòng bí mật phụ thuộc văn phòng hiệu trưởng ra, để Sherlock, Dikinerat cùng Charlin đi vào. Sau khi đạt được mục đích, Narcissa cũng mỉm cười tạm biệt, mang Ayler rời đi phòng hiểu trưởng.
Vị tiểu thư vốn dĩ không có gì quá nổi bật của gia tộc Black kia xem ra kỳ thật còn khó đối phó hơn vị đại tiểu thư Black nổi tiếng toàn trường kia nhiều... Dumbledore không nhịn được vỗ trán cảm thán.
Người chấn động nhất chính là Ayler Aradus. Sherlock cùng Narcissa phối hợp nói vài câu ngắn ngủi liền ngăn chặn Dumbledore, còn đạt được mục đích nói chuyện riêng với Charlin. Từng từ ngữ sử dụng, từng biểu cảm, ngữ khí đều làm Ayler mở rộng tầm mắt.
Tuy hắn đã tiếp cận huấn luyện của người thừa kế theo truyền thống, nhưng Aradus cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, đương nhiên người thừa kế sẽ không được huấn luyện tốt như các gia tộc lớn. Hơn nữa, việc làm ăn của gia tộc Aradus cũng tương đối đơn giản, lại mới kéo dài mấy trăm năm. Ayler cũng còn nhỏ, hắn chưa từng thấy cảnh tượng như thế bao giờ.
Sau khi thoát khỏi sự chấn động, Ayler càng thêm sùng bái Sevyrus. Narcissa là bạn thân của Sevyrus, Sherlock là người phát ngôn tạm thời của Sevyrus. Dưới tình huống như vậy, đương nhiên hắn sẽ theo bản năng dời tất cả cảm nhận của mình về phía Sevyrus.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro