PHẦN 3: ĐIỀU VĨNH HẰNG NHỎ BÉ (CHƯƠNG 14)
Chương 14: Ước mơ thuở nhỏ
Editor: NAK
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ, Mã Chu Dận đến khu chung cư đón Hồng Kỳ đi hội làng, Phúc Toàn đã ngồi sẵn trong xe.
Anh mặc một chiếc áo phông trắng, râu tóc đều gọn gàng, đổi một cặp kính râm thời trang, giữa ban ngày trông rất tự nhiên, trông đẹp trai hơn nhiều so với mặc đồng phục lần trước.
Còn đi công viên nhận biết cây giống, rõ ràng trang điểm tỉ mỉ đi hẹn hò, Phúc Toàn nhất định cũng ngầm hiểu rõ mục đích của chuyến du lịch hội làng hôm nay.
Hồng Kỳ chào hỏi anh ta: "Anh Phúc Toàn hôm nay đẹp trai quá, trông trẻ ra mấy tuổi."
Phúc Toàn hơi ngại. Mã Chu Dận nói: "Phúc Toàn vốn rất trẻ, mới hai mươi sáu tuổi."
Hồng Kỳ hơi kinh ngạc. Phúc Toàn thân hình vạm vỡ, cằm dưới vuông hình chữ điền. Lần trước thấy cậu ta mặc đồng phục,đeo kính râm, Hồng Kỳ cứ nghĩ cậu ta không ít tuổi, ai ngờ còn nhỏ hơn mình hai tuổi.
Cô bất giác nhìn Phúc Toàn. Thân hình khỏe khoắn đều đặn, ngũ quan lộ ra dưới kính râm cũng cân đối tuấn tú, nếu không phải mắt bị tật, nhất định sẽ là một anh chàng tướng mạo đường đường oai phong lẫm liệt, "26 tuổi, ha ha, rất hợp với Đồng Phúc."
Không phải nói, Phúc Toàn lại đỏ mặt.
Ba người lái xe đi đón Đồng Phúc và Minh Minh. Đồng Phúc hơi bất ngờ khi thấy Phúc Toàn, nhưng cô chỉ cười cười, rất tự nhiên ngồi vào ghế sau. Minh Minh ngồi giữa hai người, nhìn vào giống một gia đình ba người.
Hai người có mưu đồ "xấu xa" ở hàng ghế trước liếc nhìn nhau.
Nhìn tình thế này rất có khả năng, có khi còn chẳng cần họ giúp đỡ ấy chứ.
Công viên Lan Lăng không thu vé, lần này trong công viên tổ chức hội làng, rất nhiều người đều đưa cả nhà đến chơi.
Minh Minh nắm tay Đồng Phúc, nhìn thấy một gia đình đi qua trước mặt cô bé không kiềm được cứ nhìn mãi, đặc biệt các ông bố bế con trên vai, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Hồng Kỳ cố ý hỏi cô bé: "Minh Minh, cháu có muốn ngồi trên vai người lớn không? Ngồi trên cao nhìn được rất xa."
Minh Minh bĩu môi nói: "Nhưng Minh Minh nặng lắm, ngồi trên vai mẹ mẹ sẽ mệt. Các bạn đều có bố bế, bố khỏe hơn."
Hồng Kỳ nhân cơ hội hỏi: "Vậy cháu muốn có bố không? Mẹ tìm bố mới cho cháu, cháu có phản đối không?"
Minh Minh ngẩng đầu nhìn mẹ một cái, ngoan ngoãn nói: "Có bố rồi, mẹ sẽ không phải một mình kiếm tiền nuôi Minh Minh và bà ngoại nữa, đúng không? Vậy cháu đồng ý."
Đồng Phúc cảm động bởi lời nói ngây thơ của cô bé, xoa xoa đầu cô bé: "Bé ngốc.".
Hồng Kỳ tiếp tục giả vờ hỏi bé: "Vậy Minh Minh nói xem, cháu muốn bố thế nào? Ví dụ trong số người cháu biết, cháu muốn ai làm bố cháu?"
"Cháu muốn chú Sa làm bố cháu."
Hồng Kỳ quỳ dưới đất lảo đảo, suýt thì ngã: "Cái gì?".
"Chú Sa đẹp trai, tốt với mẹ, tốt với Minh Minh, cháu muốn một người bố như vậy. Chú Sa cưới mẹ cháu trước, đợi cháu lớn, cháu cũng gả cho chú.".
Hồng Kỳ bất cẩn kéo thêm hai tình địch xinh đẹp cho mình, mặt cô xanh mét. Cô tin Đồng Phúc và Tiểu Anh trong sáng không có gì...
Đồng Phúc cười nói với Minh Minh: "Minh Minh, con không thể gả cho chú Sa. Chú Sa là bạn trai của cô Hồng Kỳ, hai người họ sắp kết hôn."
Minh Minh tiếc nuối: "Ồ."
Mã Chu Dận ở bên không nhịn được cười.
Hồng Kỳ lườm anh, tiếp tục dỗ lừa Minh Minh: "Yêu cầu của Minh Minh về bố mới là đẹp trai, tốt với mẹ và Minh Minh, đúng không?"
Minh Minh gật gật đầu, lại bổ sung: "Còn phải tốt với bà ngoại nữa."
Hồng Kỳ đứng dậy quay về phía Đồng Phúc: "Đồng Phúc em thì sao? Em có yêu cầu gì không?"
Đồng phúc tưởng cô chỉ đùa với Minh Minh, không ngờ cô làm thật: "Hả? Em... em chẳng có yêu cầu gì, chỉ cần nhân phẩm tốt, chấp nhận Minh Minh, hiếu thuận với mẹ em, em đã rất hài lòng rồi."
"Để chị nghĩ xem mấy người chị quen nhé..." Hồng Kỳ cố ý làm ra vẻ suy nghĩ, sau đó phát hiện Phúc Toàn cũng chìm vào suy nghĩ, rõ ràng đang so sánh những yêu cầu của Đồng Phúc với bản thân, "Chị thật sự biết một người phù hợp, nhưng không đẹp trai lắm, em có yêu cầu về ngoại hình không?"
Đồng Phúc nói: "Ngoại hình sao cũng được, vừa đẹp trai con người lại tốt, em cũng không xứng với người ta."
"Đừng tự ti thế, em không phải cũng xinh đẹp lại tốt bụng sao?" Hồng Kỳ quay lại hỏi hai người đàn ông, "Hai người nói có phải không?"
Phúc Toàn gật đầu vô thức, sau đó phát hiện Mã Chu Dận vốn không biểu hiện gì, cùng Hồng Kỳ nhìn mình, Đồng Phúc cũng đang nhìn anh. Anh lại đỏ mặt.
Hồng thành chủ và phu nhân thông đồng ức hiếp người thật thà, bản thân cũng không chịu nổi nữa.
Minh Minh muốn xem xiếc thú, lúc xếp hàng cô bé hỏi Đồng Phúc: "Mẹ, con thấy bên kia có bán kẹo bông, một cái rõ to chỉ một tệ. Mẹ cho con một tệ mua kẹo bông được không ạ?"
Đồng Phúc nói: "Nhưng chúng ta đang xếp hàng, đi ra quay về lại phải xếp hàng lại. Xem xiếc xong đi mua có được không?"
"Con tự đi mua." Minh Minh rụt rè nói: "Con là trẻ con, không cần vé, mua xong quay lại không phải là chen ngang chứ ạ?"
Đồng Phúc thấy hàng bán kẹo bông ở không xa, có thể nhìn được, đưa cô bé một đồng tiền xu: "Vậy con mua xong quay lại ngay, đông người đừng chạy lung tung."
Minh Minh vui vẻ cầm đồng tiền bước chân sáo đi mua kẹo bông.
Ai ngờ không lâu sau, cô cầm chiếc kẹo bông chỉ còn lại que quay lại, lao vào lòng Đồng Phúc khóc lóc. Đồng Phúc vội hỏi: "Minh Minh, kẹo bông của con đâu?"
Minh Minh xụt xịt nói: "Kẹo bông bị rơi rồi... bà nội... bà nội mắng Minh Minh, bà nội bảo Minh Minh cút đi..."
Đồng Phúc nghe không hiểu: "Bà nội nào? Ai ức hiếp con?".
Minh Minh vừa khóc, vừa giơ tay chỉ phía sau lưng.
Đồng Phúc nhìn theo hướng cô bé chỉ, biểu hiện trên mặt trong chốc lát cứng đờ.
Oan gia ngõ hẹp, một đoàn phụ nữ trung niên đi đến, đi đầu chẳng phải là bà nội của Minh Minh, mẹ của Lý Minh Chí đó sao?
Nghiệt ngã hơn đó là, Lý Minh Chí cũng đi sau bọn họ.
Hồng Kỳ từ khi ra nước ngoài học thạc sỹ chưa từng gặp lại Lý Minh Chí, nghe nói anh ta học xong thạc sỹ lại đi Mỹ du học, sau khi tốt nghiệp ở lại bên đó làm việc, định cư không quay về.
Mấy tin tức này đều là mẹ anh ta ngày ngày loan tin khoe khoang khắp nơi, ở thị trấn Hồng Mã không ai không biết. Việc mẹ Lý Minh Chí thích làm nhất chính là chạy đến trước mặt ông nội, lúc trực tiếp lúc gián tiếp khoe khoang nói "Cháu gái ông chẳng phải từ nhỏ thành tích học tập đã hơn con trai tôi sao, bây giờ chỉ làm một công chức quèn ở thành phố Lan Lăng, đâu xuất sắc như con trai tôi, kiếm nhiều tiền ở nước ngoài, sau này vẫn là nhà tôi áp đảo nhà ông". ..
Mấy năm không gặp Lý Minh Chí, anh ta thật sự trông cũng ra dáng lắm, đứng trong đám các bà các cô trung niên, dáng người nổi bật. Mấy người đó hình như là họ hàng bạn bè của mẹ anh ta, một đám bà cô đi hội làng, Lý Minh Chí đi cùng, trông hơi mất kiên nhẫn.
Đi cùng anh ta còn có một cô gái trẻ, hình như là bạn gái, dáng người hơi thấp, da hơi nâu, trông giống người Đông Nam Á.
Lý Minh Chí vẫn chưa nhìn thấy Đồng Phúc và Hồng Kỳ, cúi đầu nói với bạn gái: "Judy, chúng ta qua chỗ yên tĩnh bên kia đi dạo chút, mẹ anh và mọi người thích đi hội làng mua đồ, để họ tự đi được rồi."
Cô gái được gọi là Judy dùng giọng tiếng Trung lơ lớ nói: "Hội . làng rất thú vị, rất nhiều thứ truyền thống, em từng nghe bà nội kể, hôm nay được thấy thật phấn khích quá! Em thích đi cùng với mọi người, như vậy có cảm giác gia đình hơn!"
Xem ra cô gái này là Hoa kiều. Lý Minh Chí giỏi thật, luôn kiếm được bạn gái có điều kiện tốt hơn anh ta, giúp đỡ được cho anh ta, Hồng Kỳ khinh bỉ nghĩ, kéo Đồng Phúc lại: "Chúng ta đi."
Đồng Phúc lại nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, đứng ngây ra đó. Cô hơi nhăn trán, vẻ mặt khiến người ta không đoán được cô đang nghĩ gì.
Bên đó Lý Minh Chí cũng đã nhìn thấy Đồng Phúc, anh ta ôm Judy chặn trước mặt cô, quay người muốn bỏ đi, Judy lại nói: "Đừng mà! Em muốn đi cùng các bác các cô!"
Mẹ Lý Minh Chí phát hiện ra Đồng Phúc, thì dừng chân lại, mặt xị xuống. Những người đi cùng biết Đồng Phúc, nét mặt họ lộ rõ niềm vui trên nỗi đau của người khác tỏ vẻ như đang đợi xem kịch hay.
Minh Minh hơi sợ mẹ Lý Minh Chí, nép mình bên cạnh Đồng Phúc, rụt rè gọi bà: "Bà nội..."
Mẹ Lý Minh Chí lập tức hét lên: "Gọi linh tinh cái gì! Ai là bà nội mày!"
Bà ta không hét lên thì không sao, vừa hét lên Judy cũng phát hiện ra sự đối đầu giữa hai nhóm người. Cô còn chưa hiểu tình hình, mừng rỡ nói: "Oà, đứa bé đáng yêu quá! Bạn anh hả?"
Đồng Phúc nói với Mã Chu Dận: "Anh Mã, anh đưa Minh Minh ra xe được không?" Cô không muốn mâu thuẫn của người lớn ảnh hưởng không tốt đến Minh Minh.
Minh Minh rất sợ bà nội, ngoan ngoãn để Mã Chu Dận bế đi.
Giờ Đồng Phúc mới lạnh lùng nói với mẹ Lý Minh Chí: "Mọi người cùng một thôn, trẻ con thấy bà là bề trên gọi một tiếng bà nội, bà tưởng bà là bà nội thật chắc?"
Sắc mặt mẹ Lý Minh Chí xanh mét, lại không thể vạch khuyết điểm trước mặt con dâu tương lai.
Judy thấy vẻ mặt họ không ổn, hỏi Lý Minh Chí: "Mọi người... có phải bạn bè không?"
Đồng Phúc nhìn Lý Minh Chí một cái, đi đến đưa tay ra chào Judy: "Chào bạn, bạn là bạn gái của Lý Minh Chí phải không?"
Judy không rõ vì sao, mỉm cười bắt tay cô: "Phải, tôi và Charles là người yêu, cô là...".
Đồng Phúc vuốt vuốt tóc: "Tôi là bạn gái cũ của anh ta, cô bé vừa nãy là con gái tôi. Năm nay sáu tuổi. Nhưng lúc tôi mang thai đã chia tay với Lý Minh Chí, cho nên anh ta và con gái tôi không hề có quan hệ gì về mặt pháp luật."
Tiếng Trung của Judy không tốt lắm, một lúc mới hiểu ý của Đồng Phúc, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Sắc mặt Lý Minh Chí biến đổi. Anh ta đưa tay lên tát Đồng Phúc một cái.
Hồng Kỳ đứng sau Đồng Phúc ba mét, vốn không phản ứng kịp. Đồng Phúc bị Lý Minh Chí đánh loạng choạng, Hồng Kỳ lao lên đỡ cô, đằng sau có bóng người nhảy ra còn nhanh hơn cô.
Là Phúc Toàn. Cậu ta một tay ôm Đồng Phúc, tay kia đấm vào mặt Lý Minh Chí.
Phúc Toàn vốn to khỏe, lại làm việc chân tay, thể chất Lý Minh Chí hoàn toàn không thể so với cậu ta, đánh một cái Lý Minh Chí đã ngồi bệt xuống đất, ôm mũi rất lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Mẹ Lý Minh Chí thấy con trai cũng bị đánh, không nhẫn nhịn được, bất kể đối phương là nam hay nữ, lao lên tát vào mặt Phúc Toàn.
Phúc Toàn nghiêng đầu tránh, tay mẹ Lý Minh Chí cào qua mặt anh, kính râm bị bà ta kéo xuống. Bà ta nhìn vào đôi mắt khuyết tật đó liền hét lên, sợ hãi lùi về phía sau.
Phúc Toàn nhân cơ hội kéo Đồng Phúc về.
Lý Minh Chí vừa bò dậy, lại bị Judy đẩy xuống đất. Cô ta tức giận chỉ tay lên án: "Anh lừa tôi! Anh nói nhà anh cũng rất truyền thống, anh và tôi đều phản đối quan hệ trước hôn nhân, anh lại có con gái sáu tuổi! Hơn nữa không nuôi dưỡng họ! Đồ lừa đảo toàn nói lời dối trá! Anh còn dùng bạo lực với phụ nữ!"
Cô ta tức tối nói, đấm một cái vào vị trí lúc nãy Lý Minh Chí bị Phúc Toàn đánh, đúng vào sống mũi anh ta, máu chảy xuống từ hai lỗ mũi.
Judy giận đùng đùng chạy đi, Lý Minh Chí chẳng để ý đến Đồng Phúc, ôm mũi đuổi theo.
Mẹ Lý Minh Chí còn muốn đánh Phúc Toàn cho hả giận, các bà cô khác giữ lại: "Lo con dâu bà trước đã! Trứng vàng sắp bay mất rồi!"
Phúc Toàn kéo Đồng Phúc đi thẳng về phía trước. Bước chân anh rất dài, Đồng Phúc bị anh kéo loạng choạng, Hồng Kỳ đi sau phải chạy mới theo kịp.
Đến tận ghế đá bên rìa công viên, Phúc Toàn mới buông Đồng Phúc ra, lại đi đến hàng kem bên cạnh mua một que kem về đưa cho cô.
Da Đồng Phúc trắng, năm dấu ngón tay đỏ ửng trên mặt. Cô nhận lấy que kem ấn vào má, áy náy nói: "Anh Phúc Toàn, kính của anh..."
Kính râm của Phúc Toàn bị mẹ Lý Minh Chí đánh rơi, anh không lo nhặt, con mắt khuyết tật lộ diện dưới ánh mắt mọi người, trên đường có nhiều người hiếu kỳ quay đầu nhìn anh. Nhưng anh dắt Đồng Phúc và không để ý đến điều đó.
"Xin lỗi, anh Phúc Toàn..."
Phúc Toàn ngồi xuống bên cạnh cô: "Đồng Phúc, anh thực sự không chịu nổi em tự chà đạp bản thân như vậy, còn để bản thân cho người khác chà đạp."
Đồng Phúc ôm mặt không nói, mắt đỏ dần.
Phúc Toàn nhìn Đồng Phúc nói: "Đồng Phúc, chuyện của em, anh không rõ lắm, anh chỉ biết bố của Minh Minh là sinh viên đại học, trong nhà không đồng ý hai người bên nhau. Anh nghĩ em đã chấp nhận sinh Minh Minh, một mình nuôi con bé khôn lớn, không chịu lấy chồng, nhất định là có tình cảm vô cùng sâu đậm với bố Minh Minh, anh ta nhất định là một người rất tốt. Người như vậy anh hoàn toàn không thể so sánh, cho nên anh... Nhưng anh không ngờ lại như vậy, anh ta không hề thấy áy náy với em, còn động tay đánh em không hề do dự. Anh ta lại là một người như vậy, anh..."
Đồng Phúc ôm mặt khóc, Hồng Kỳ ngồi bên ôm lấy cô: "Phúc Toàn, trước đây cậu ta còn quá đáng hơn. Đồng Phúc cực khổ làm việc nuôi cậu ta học đại học, cậu ta thi đỗ thạc sỹ trường chúng tôi, liền quay đầu đá Đồng Phúc, đi theo đuổi con cái nhà có thể có quyền. Đồng Phúc mang thai nhập viện, cậu ta vứt ba ngàn tệ bảo cô ấy phá thai. Tên khốn như vậy không ngờ bây giờ chưa bị báo ứng, còn từng bước lên mây, bây giờ lại còn tìm được bạn gái người Mỹ rồi. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì cậu ta tạo nghiệp nhiều vậy vung tay liền vẩy sạch sẽ, khổ sở đều do Đồng Phúc gánh chịu? Đồng Phúc chưa từng hại ai, sống khổ sở vậy, cậu ta lại ngang nhiên đắc ý làm việc thất đức, đổi là cậu cậu chịu được không?"
Phúc Toàn kéo tay phải Đồng Phúc: "Đồng Phúc, chúng ta đều là người số khổ. Lúc khó nhất, khổ nhất, anh cũng từng oán trách. Tại sao người khác đều sống tốt, chỉ anh chịu nỗi khổ này? Tại sao bố mẹ đẻ không cần anh nữa? Tại sao những người đó đều ức hiếp anh. Có một lần anh bị bọn lưu manh trên phố đánh, năm sáu người đánh một mình anh, mắng anh là tạp chủng, phế vật, độc nhãn long. Buổi tối về nhà anh lén lút mài dao trong vườn, anh thật sự muốn lấy dao giết hết bọn chúng, rồi kết thúc tất cả."
"May mà có bố mẹ, họ nương tựa vào nhau cả đời, không con cái, già rồi nhận nuôi anh. Họ luôn nói anh là ông trời cho họ, không chê anh tàn tật, đối với anh như con ruột. Lúc mẹ hấp hối còn kéo tay anh mà khóc, nói anh nhỏ vậy, sao ông trời không cho bà sống thêm vài năm chăm sóc anh trưởng thành... bố mẹ cực khổ nuôi anh lớn từng này, không phải để anh đi giết người vào tù. Anh nhất định phải sống tốt, mới không phụ ân tình của họ.
Đồng Phúc, vận mệnh của anh và em như vậy, sớm đã không thể mong ông trời có mắt, ác giả ác báo. Chúng ta không thể quyết định người khác sống tốt hay xấu, chỉ có thể quyết định bản thân mình. Em làm như vậy, cho dù lần này phá hỏng chuyện tốt của anh ta, người ta có thể tìm tiếp, em có thể phá cả đời sao? Bản thân em còn bị ăn một cái tát, trong lòng em sẽ dễ chịu chứ?"
Đồng Phúc khóc nói: "Xin lỗi anh Phúc Toàn, em không kiềm được... em hận anh ta không phải chịu trách nhiệm, còn cả đời em lại như vậy..."
"Cái gì là cả đời lại như vậy? Lúc em mới sinh Minh Minh, có phải cũng thấy cả đời sẽ như vậy? Nhìn lại bây giờ xem? Cuộc sống tốt đều do bản thân tự giành lấy, em mới 25 tuổi, sao đã tự ruồng bỏ bản thân?"
Đồng Phúc lau lau nước mắt: "Nhưng một số việc... cố gắng cũng vô ích. Em cũng muốn cho Minh Minh một gia đình hoàn chỉnh, để con bé vui vẻ hạnh phúc trưởng thành, không phải chịu đựng ánh mắt kỳ thị của người khác. Nhưng ai có thể hoàn toàn không để ý? Ai có thể đối với Minh Minh như với con ruột mình?"
Hồng Kỳ vừa muốn nói đỡ Phúc Toàn, cậu ta lại bỗng nhiên tiến bộ, nắm lấy tay Đồng Phúc: "Anh có thể. Đồng Phúc, nếu em không chê, để anh chăm sóc em và Minh Minh nhé."
Đồng Phúc sững sờ, quên lau cả nước mắt, đờ đẫn nhìn Phúc Toàn.
Phúc Toàn nắm lấy tay cô, lấy hết dũng khí: "Lần đầu gặp em anh đã thích em rồi, em xinh đẹp như thế, lại rất tốt... anh tưởng em vẫn nhớ thương bố Minh Minh, còn anh thì như vậy, luôn không dám để em biết... Nếu bố Minh Minh là người tốt, đáng để em nhớ mãi không quên, thì anh chỉ lặng lẽ giấu tình cảm này trong tim, bảo vệ em và Minh Minh giống như anh trai, như chú. Nhưng anh ta là người như vậy! Anh không cam lòng. Đồng Phúc, anh biết điều kiện anh không tốt, nhưng ngoài việc không đẹp trai, không học hành nhiều, đối với em và Minh Minh tuyệt đối hơn anh ta! Ít nhất anh sẽ đối tốt với em, giúp em chia sẻ gánh nặng gia đình, bất cứ lúc nào cũng không bỏ em lại một mình đối diện với khó khăn."
Đồng Phúc còn chưa tỉnh táo lại, nhìn Phúc Toàn không chớp mắt.
Phúc Toàn tưởng cô nhìn mắt mình, anh chợt nhớ mình không đeo kính râm, sắc mặt sầm xuống, lấy tay che trán: "Xin lỗi, anh... có lẽ anh không có tư cách nói những lời này..."
"Không, không phải," Đồng Phúc cuối cùng tỉnh táo lại, nắm lấy cánh tay anh, "Em không có ý đó, em chỉ là quá kinh ngạc... em chưa từng nghĩ còn có người thích em, em quá vui..." Nước mắt cô lại rơi xuống, "Anh Phúc Toàn, anh chưa từng kết hôn, nên tìm một cô gái trong sạch cùng chung sống, chứ không phải loại người như em..."
Phúc Toàn nắm lại tay cô: "Một cô gái trong sạch hay không, không phải nhìn vào cô ấy có từng ở bên người khác không. Hơn nữa trong sạch hay không nói lên được điều gì chứ? Có cô gái trong sạch như nước, nhưng tính khí kém, nhân phẩm xấu, cô ta cao quý hơn như em sao? Đồng Phúc, em là cô gái tốt nhất anh từng gặp, lương thiện, kiên cường, có chí, giỏi giang. Cuộc sống khó khăn vậy, em đều có thể vượt qua , chẳng có cô gái nào tốt hơn em đâu." Anh quay về phía Hồng Kỳ, "Chị Hồng Kỳ, chị nói xem có đúng không?"
Hồng Kỳ cay cay sống mũi vì lời nói của cậu ta: "Không sai, Đồng Phúc đẹp từ trong ra ngoài, không có cô gái nào tốt hơn cô ấy nữa."
"Em đâu có tốt như mọi người nói." Đồng Phúc vừa khóc vừa cười, nước mắt cứ lăn dài, "Anh Phúc Toàn, anh cũng vậy, đừng nói bản thân không bằng người khác. Anh cũng là người tốt nhất em từng gặp, cuộc sống của anh còn khó khăn hơn em, nhưng anh vẫn lạc quan kiên cường lương thiện như vậy, em vừa rồi còn muốn báo thù Lý Minh Chí và mẹ anh ta... anh Phúc Toàn, giống như anh nói với em, có người hai mắt khỏe mạnh, nhưng lại là kẻ mù; còn anh đừng nói chỉ có một mắt, cho dù hai mắt anh đều không nhìn thấy, anh vẫn nhìn rõ ràng, thấu đáo hơn rất nhiều người."
Hồng Kỳ ở bên nói giúp thêm vào: "Không sai, cho nên cậu ấy mới có thể phát hiện cô gái tốt là em."
Phúc Toàn vuốt vuốt tóc Đồng Phúc: "Lúc nhỏ, anh bị người ta ức hiếp, tìm mẹ khóc lóc, anh hỏi bà ấy, tại sao những người và chuyện con gặp đều xấu xa vô cùng vậy? Thế giới này đâu có những thứ tốt đẹp như mẹ nói? Mẹ nói vì anh chỉ có một con mắt, cho nên so với người khác anh càng phải dùng trái tim để nhìn mới có thể phát hiện những nơi tốt đẹp trên thế giới này."
"Đồng Phúc, người khác đều nói số anh không tốt, nhưng anh thấy thật ra anh quá may mắn. Sinh ra bố mẹ không cần, nhưng lại gặp được bố mẹ nuôi, có bao nhiêu đứa trẻ tàn tật bị bỏ rơi còn có thể trưởng thành dưới sự yêu thương như anh? Bố mẹ mất sớm rời xa anh, nhưng anh lại gặp được sư phụ, ông ấy dạy anh cách kiếm cơm ăn, sau này lại gặp Mã tổng, anh ấy không những cho anh một công việc phát huy sở trường nuôi sống bản thân, còn cho anh gặp được em... mọi người đều là quý nhân trong cuộc đời anh. Rất ít người có vận may tốt như anh phải không?"
Hồng Kỳ nghe cậu ta nói vậy, bất giác nghĩ đến Tiểu Anh cũng từng nói những lời tương tự, cô suýt nữa cũng rơi lệ.
Người oán hận có nỗi oán hận riêng, người kiên cường đều kiên cường như nhau.
Đồng Phúc vừa khóc vừa nói: "Nghĩ vậy thật ra em cũng rất may mắn. Em có một người mẹ luôn rất tốt với em, Minh Minh cũng rất hiểu chuyện, rất thân thiết, có họ em mới có thể kiên trì. Anh Phúc Toàn, sau này em không thế nữa... em nhất định... sẽ sống tốt với anh." Cô vừa ngại vừa vui vừa buồn, lao vào lòng Phúc Toàn khóc lớn.
Hồng Kỳ thấy họ như vậy thì thấy mình hình như hơi thừa thãi, liền lùi về một chút và rời đi.
Cô vừa đi thì Phúc Toàn đã phát hiện được, đỏ mặt đây Đồng Phúc ra ngồi ngay ngắn lại. Đồng Phúc cũng nhớ ra bên cạnh còn có một người đang đứng nhìn, liền cúi đầu lau nước mặt che giấu sự ngại ngùng.
Hồng Kỳ trêu chọc nói: "Đồng Phúc, chị xác nhận chút, là em đồng ý Phúc Toàn rồi hả?"
Đồng Phúc đỏ mặt nói: "Em còn phải hỏi mẹ em và Minh Minh, họ đều đồng ý mới được."
Hồng Kỳ cố ý than thở: "Cửa ải mẹ vợ chưa chắc đã dễ dàng."
Phúc Toàn cũng đỏ bừng mặt: "Tôi biết Đồng Phúc nhất định đặt Minh Minh và bà ngoại ở hàng đầu, cho nên từ sớm đã bắt đầu lấy lòng họ, ấn tượng với tôi hình như cũng không tồi, vấn đề chắc không lớn nhỉ..."
Đồng Phúc bật cười, trách móc đẩy anh một cái.
Hồng Kỳ bùi ngùi nói: "Nhìn tên hai người, Đồng Phúc, Phúc Toàn, chính là trời sinh một đôi. Phúc Toàn có Đồng Phúc rồi, phúc khí sẽ vẹn toàn; Đồng Phúc có Phúc Toàn rồi, sau này hai người cùng chung sống, cùng hưởng phúc, viên mãn biết bao."
Hai người nhìn nhau, vui mừng vô hạn.
Phúc Toàn nói: "Bố mẹ đặt cho chúng ta cái tên này, chính là hy vọng chúng ta có ngày hôm nay."
Hai người họ tình cảm bên nhau, điện thoại Hồng Kỳ reo lên, là Mã Chu Dận gọi đến: "Bên chỗ em thế nào rồi? Có căng thẳng không?"
Hồng Kỳ nói: "Không sao rồi, hai người đang ngồi nói chuyện tình yêu ở trên ghế đó."
"Em giỏi lắm, tùy cơ ứng biến hóa giải tiện thể còn tác thành chuyện tốt."
"Đương nhiên, không nhìn xem em là ai sao!" Hồng Kỳ cười nói, "Anh thì sao? Minh Minh thế nào?"
Mã Chu Dận nói: "Anh dỗ bé ngủ rồi, mọi người qua đi."
Hồng Kỳ gọi đôi uyên ương ấy về bãi đỗ xe. Hội làng đương nhiên đi không thành, bốn người thương lượng tìm một chỗ ăn cơm trưa, Phúc Toàn và Đồng Phúc kiên quyết muốn mời cơm cảm ơn việc làm mai.
Lái xe ra khỏi công viên Lan Lăng, Phúc Toàn nói với Mã Chu Dận: "Mã tổng, trên đường thấy cửa hàng kính nào phiền dừng một lát, tôi đi mua cặp kính râm."
Mã Chu Dận nói: "Cậu đừng cứ Mã tổng Mã tổng mãi, người trong công ty chúng ta đều không gọi vậy. Tôi hơn cậu hai tuổi, cậu cũng gọi tôi một tiếng anh giống Đồng Phúc đi."
Phúc Toàn hơi không quen: "Anh, anh Mã."
Hồng Kỳ không kiềm chế được, cười: "Tiểu Anh, em vẫn luôn thấy anh rất nhỏ rất non, sao bỗng nhiên biến thành đại ca rồi, nghe già quá."
"Em còn cười anh, cả xe này em lớn tuổi nhất! Sau này anh bảo họ đổi hết gọi em là chị đại!"
Hồng Kỳ tức giận đánh anh: "Anh chê em già, vậy anh đi tìm mấy em gái hơn hai mươi tươi trẻ non nớt ấy! Bây giờ quay đầu và kịp đấy!"
Mã Chu Dận bất lực nói với Phúc Toàn: "Phụ nữ thật ngang ngạnh, cố chấp, bây giờ biết tính khí Đồng Phúc nhà cậu tốt thế nào rồi chứ?"
Đồng Phúc cười nói: "Ngang ngạnh cố chấp chứng tỏ cô ấy để ý đến anh, đối xử với anh cũng đặc biệt hơn người."
Phúc Toàn tìm hiệu kính bên đường. Đồng Phúc nói: "Anh Phúc Toàn, đừng vội mua kính râm, em thấy không đeo kính cũng không sao. Ngày ngày đeo kính râm tối như vậy, không tốt cho con mắt kia của anh phải không?"
Phúc Toàn nói: "Dù sao không đẹp... anh thường làm việc dưới ánh mặt trời, bác sỹ nói đeo kính râm bảo vệ thị lực."
Hồng Kỳ nhớ lại một chuyện: "Phúc Toàn, cậu có từng nghĩ làm phẫu thuật tạo mắt giả không?"
Phúc Toàn nói: "Lúc nhỏ mẹ tôi cũng từng đưa tôi đến bệnh viện, quá đắt, sau này cũng không nghĩ đến việc này."
"Bây giờ không đắt nữa. Trường chúng tôi có một thầy giáo bị tai nạn xe làm mắt giả, chỉ hơn ba vạn tệ. Bây giờ kỹ thuật cũng tiên tiến, đều là kỹ thuật cao, giống y như thật."
"Rẻ vây? Vậy nghỉ xong tôi sẽ đi hỏi xem." Phúc Toàn nhìn Đồng Phúc một cái, hơi ngại ngùng: "Tôi cũng muốn thật đẹp trai đứng bên Đồng Phúc, tránh bị người ta nói bông hoa nhài cắm bãi phân trâu."
Đồng Phúc nói: "Không phải anh làm vườn sao? Hoa cắm trên phân trâu mới có dinh dưỡng."
Cả xe đều cười, ngay cả Minh Minh cũng dụi mắt tỉnh lại.
Cuối tháng mười, Phúc Toàn phẫu thuật cấy mắt giả tại một bệnh viện ở Lan Lăng. Cậu ta vội vã hết nghỉ lễ liền đến bệnh viện tư vấn, có chút chuyện ở giữa xen vào, phẫu thuật lùi lại hơn nửa tháng sau mới tiến hành.
Mắt giả của bệnh viện đều làm theo màu mắt người phương Đông, mắt Phúc Toàn là màu hổ phách rất nhạt, ở kho không có màu mắt phù hợp, đành đặt ở nước ngoài.
Hồng Kỳ đùa nói: "Phúc Toàn, cậu trời sinh có đôi mắt đẹp nhé!"
Mắt Phúc Toàn đẹp, đường nét khuôn mặt rõ ràng, cơ thể cường tráng, tóc còn xoăn tự nhiên, giống như lai tây. Phẫu thuật xong gỡ băng ra, lần đầu Đồng Phúc thấy dáng vẻ hai mắt nguyên vẹn của anh, cô gái không để ý ngoại hình cũng đỏ cả mặt.
Phúc Toàn đến công ty đón Đồng Phúc, một đám người xuýt xoa, không dám tin anh chính là Trịnh sự phụ ngày ngày đeo kính râm, cúi đầu không nói.
Hồng Kỳ bùi ngùi nói: "Lời cổ nhân cấm có sai, trời bảo vệ kẻ hồng nhan! Chẳng trách ông trời lấy đi một con mắt của cậu!"
Mã Chu Dận cũng nói: "Phúc Toàn, cậu nên làm phẫu thuật này từ sớm."
Đồng Phúc cười nói: "Là em may mắn, anh Phúc Toàn nếu làm phẫu thuật sớm, em không kịp gặp anh ấy, bị cô gái khác cướp mất rồi."
Hai người nam tài nữ sắc, thêm thiên thần nhỏ Minh Minh, cả nhà đứng cùng nhau như bức tranh. Họ đi đến ảnh viện chụp ảnh cưới, ông chủ còn xin treo ảnh của họ ở cổng làm quảng cáo, tặng miễn phí một bữa ăn đắt đỏ.
Thấy ảnh cưới xinh đẹp của Đồng Phúc, tâm lý muốn cưới của Hồng thành chủ cũng phơi phới. Một hôm cô đi trên đường, nhìn thấy ở cổng siêu thị một công ty tổ chức cưới và ảnh viện đang làm tuyên truyền, không kiềm được, cô đi lên xem.
Vừa thấy bức ảnh lãng mạn đẹp đẽ trong đầu hiện lên, một người đi ra từ trong siêu thị khiến nhiệt tình của cô bị dập tắt.
Người đó chính là tình địch số một của Hồng thành chủ, là mỹ nữ Kim Tinh hơn hai mươi tuổi, trẻ trung mơn mởn, gia sản giàu có.
Quan trọng là Kim Tinh cũng nhìn thấy cô, tiến thẳng đến, hơn nữa trong tay cô ta cầm một cốc cà phê nóng hổi.
Hồng Kỳ nhớ lại trải nghiệm lần trước suýt bị cô ta hất coca, đứng thẳng người vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Không gian quanh đây rộng rãi, chỉ cần duy trì cảnh giác, phản ứng ngay, Hồng thành chủ tự tin có thể tránh được sự công kích đáng sợ.
Yêu đương thật không dễ dàng, may mà đối phương chỉ là một cô gái yểu điệu, nếu không cẩn thận đắc tội với người học hóa học, có phải còn cần đề phòng bị tạt axit nữa không?
Kim Tinh đúng cách cô hai mét, dùng ánh mắt khinh thường dò xét cô từ đầu đến chân: "Hồng Kỳ, tôi nhớ ra rồi, trước đây từng gặp cô."
Hồng Kỳ không nói gì nhìn cốc cà phê trong tay cô ta..
"Lúc đó cô xấu chết đi được, đương nhiên bây giờ cũng chẳng đẹp.".
Hồng Kỳ thầm nghĩ: Cô ép tôi nhớ lại dáng vẻ năm đó cô khóc lóc om sòm lăn lộn trên đất hả?
"Hồng Kỳ, rốt cuộc cô tốt ở điểm nào, vừa già vừa xấu vừa nghèo, đọc nhiều sách thì giỏi giang sao? Tiến sỹ thì sao, đại học T thì sao, không phải vẫn về làm công chức quèn, một tháng có thể kiếm mấy ngàn tệ? Hơn vạn tệ? Đã thấy rất giỏi rồi sao? Chẳng đủ tôi mua cái túi! Bà cô sắp ba mươi tuổi rồi, cô có điểm nào xứng với anh Tiểu Dận của tôi!"
Hồng Kỳ rời mắt khỏi cốc cà phê chuyển đến khuôn mặt đẫm nước mắt của Kim Tinh.
Rõ ràng là cô đang bị mắng, người mắng khóc cái gì chứ?
"Nhưng anh ấy thích cô..." Kim Tinh khóc nước mắt nước mũi. đầm đìa, "Anh nói từ nhỏ đã quen cô, thích cô, tôi quen anh ấy cũng rất sớm! Dựa vào đâu mà tôi không bằng cô! Lúc tôi quen anh ấy, anh ấy mới mười sáu tuổi, lúc đó... lúc đó sao tôi không tốt với anh ấy chút, tôi ngày ngày bắt nạt anh ấy, cố ý làm bẩn quần áo để anh ấy giặt, buổi tối không cho anh ấy ngủ, sai anh ấy đi đến nơi rất xa để mua đồ ăn vặt cho tôi, mua về lại vứt xuống đất không ăn... tại sao tôi không hiểu chuyện như thế. Nếu tôi tốt với anh ấy một chút trong lúc anh ấy cần, có lẽ anh ấy sẽ thích tôi...
Hồng Kỳ trầm mặc nhìn cô, khuyên cũng không được, không khuyên cũng không được.
Kim Tinh khóc ướt đẫm mặt, đưa tay lên lau, phát hiện trong tay còn cốc cà phê, roạt một cái mở nắp ra.
Hồng Kỳ tưởng cô ta lại làm như trước, sợ hãi lùi về sau một bước.
Kim Tinh lại ngẩng đầu lên, coi cà phê như rượu ừng ực đổ vào miệng.
Cà phê còn bốc hơi, cô bị bỏng ộc một tiếng nôn ra, cà phê nóng rơi trên cánh tay, vung tay vứt cốc cà phê đi.
Hồng Kỳ lấy chai nước từ trong túi, mở nắp đưa cho cô: "Uống chút nước lạnh cho dễ chịu." Lại lấy hai tờ giấy ướt, giúp cô lau cà phê rơi trên cánh tay, đắp khăn ướt lên để hạ nhiệt.
May mà cà phê không phải nước sôi, chỉ làm đỏ một vùng cánh tay, không nghiêm trọng lắm..
Kim Tinh uống mấy ngụm nước lạnh rồi bình tĩnh lại, ngồi trên bậc thang ở cổng siêu thị, nhận lấy khăn Hồng Kỳ đưa cho cô, vừa sụt sịt vừa lau nước mũi.
Hồng Kỳ ở bên nhìn đến không biết nói gì. .
"Bố tôi nói với tôi, cô là người phụ nữ giống mẹ tôi... bảo tôi đừng tranh với cô..." giọng Kim Tinh nghẹn ngào, "Cô làm sao so được với mẹ tôi, mẹ tôi vừa xinh đẹp vừa dịu dàng vừa tốt, cô chẳng bằng một ngón tay của bà. Nhưng anh Tiểu Dận thích cô, sau này cô phải tốt với anh ấy."
Hồng Kỳ lặng lẽ gật đầu.
"Cô không được khinh thường anh Tiểu Dận của tôi, chê bai anh ấy văn hóa kém. Nếu cô dám chê anh ấy, thì nhường anh ấy cho tôi đi! Còn cả người nhà các cô cũng vậy, nếu họ chê anh ấy không học đại học, không xứng với tiến sỹ như cô, cô phải nói giúp anh ấy."
Hồng Kỳ tiếp tục lặng lẽ gật đầu.
Kim Tinh ôm đầu gối ngồi trên bậc thềm, ngẩng đầu nước mắt lã chã nhìn Hồng Kỳ: "Cô nói xem nếu lúc đó tôi tốt với anh Tiểu Dận một chút, liệu bây giờ anh ấy có thích tôi không?"
Hồng Kỳ thở dài nói: "Tinh Tinh, chuyện trước đây hối hận cũng không có tác dụng. Lần sau cô gặp phải người mình thích, nhớ đối với anh ta tốt một chút, kịp thời giữ lấy anh ta, đừng để lỡ."
"Lại gặp người mình thích..." Kim Tinh vùi mặt vào cánh tay, khóc đến run rẩy bờ vai, "sẽ không nữa, không có ai tốt như anh Tiểu Dận để tôi thích nữa..."
Kim Tinh ngồi khóc ở cửa siêu thị rất lâu, người qua qua lại lại, cô không hề để ý.
Hồng Kỳ đành ngồi cùng cô, đợi cô khóc đủ rồi, gọi taxi đưa cô về.
Đưa Kim Tinh về xong, ảnh viện áo cưới ở cửa siêu thịđã thu dọn.. Buổi tối Mã Chu Dận tăng ca, cô giáo Đinh có buổi tự học tối, Hồng Kỳ định đến quảng trường ẩm thực ở tầng mái trung tâm thương mại ăn cơm.
Đi thang máy đến tầng ba, trước mặt lại nhìn thấy một mỹ nữ quen måt.
Hồng thành chủ phát điên. Hôm nay là ngày hai tình địch cùng xuất hiện sao?
Cô này là mỹ nữ tri thức tóc dài cùng đi mua sắm với Tiểu Anh bị cô bắt gặp, oan gia ngõ hẹp, mỹ nữ rõ ràng cũng nhận ra cô, vẫy tay chào cô từ xa xa: "Hồng Kỳ."
Hồng Kỳ đứng ngay ngắn bên thang máy, vẻ đoan trang đúng mực, chuẩn bị tiếp đón sự công kích của tình địch.
Mỹ nữ đi đến trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn cô, hình như thấy vẻ mặt cô rất kỳ quái: "Em là Viên Sa Sa."
Hồng Kỳ đưa tay về phía cô: "Chào cô Viên."
Mỹ nữ không bắt tay cô, kinh ngạc hỏi: "Chị không nhớ em hả?"
Đương nhiên là nhớ, cô từng khoác tay đi mua sắm với bạn trai tôi, tôi nhớ rất rõ ấy!
Hồng Kỳ cười giả tạo nói: "Chúng ta quen không? Cô Viên xinh đẹp như vậy, nếu từng gặp, tôi nhất định không thể không có ấn tượng."
Mỹ nữ phì cười một tiếng: "Chị Tiểu Kỳ, chị sao thế? Chị học vẻ quan cách ở đâu thế? Em là Sa Sa, Sa Sa em họ của Mã Chu Dận, chị quên em thật rồi sao?"
Hồng thành chủ mất mặt đến tận Thái Bình Dương, hận không thể đào cái hố chui vào.
Viên Sa Sa, trước đây gọi cô ấy là Sa Sa, không biết cô họ Viên, nghe thấy cả tên lại không phản ứng kịp. Nghĩ lại cảnh lúc đó gặp Tiểu Anh và Sa Sa cùng đi mua sắm, chẳng trách anh cây ngay không sợ chết đứng, thấy cô không tránh không né, đến bây giờ cũng không giải thích.
Hai người tìm nhà hàng nói chuyện, Sa Sa cứ cười mãi.
Hồng Kỳ bùi ngùi nói: "Sa Sa, em thay đổi nhiều quá, không nói chị vốn không nhận ra nổi.".
Hồng Kỳ biết con gái mười tám bắt đầu dậy thì xinh đẹp, Sa Sa là minh chứng rõ ràng nhất cho việc này. Cô ấy bây giờ cao ráo trắng trẻo, hoàn toàn không thấy bóng dáng cô gái đen nhẻm béo phúng phính năm nào. "Có phải em trở nên xinh đẹp hơn nhiều không?" Sa Sa đắc ý vén tóc,"Nhiều người từng gặp em đều nói vậy. Lúc nhỏ em là con vịt xấu xí chưa kịp biến thành thiên nga, nhìn anh Tiểu Anh của em là biết gen nhà em không tệ."
"Không chỉ bề ngoài trở nên xinh đẹp", Hồng Kỳ quan sát cô, "Cảm giác khác hoàn toàn, chị không nói ra được, chỉ là thấy em thay đổi rất nhiều."
"Chị muốn nói là khí chất phải không?"
"Đúng đúng đúng, chính là từ này."
Sa Sa bây giờ xinh đẹp và tự tin, khác hoàn toàn cô bé rụt rè nhút nhát hồi đó, đây mới là điều thay đổi lớn nhất.
"Thật ra phải kể đến công của anh Tiểu Anh," Sa Sa quấy đồ uống trong cốc "Anh ấy đến nhà em ở, chắc coi như bước ngoặt của đời em."
Hồng Kỳ không hiểu tình hình nhà Sa Sa, cũng chưa từng nghe Tiểu Anh nói đến.
" Con người của mẹ em... nói thế nào nhỉ, có khuyết điểm mà rất nhiều phụ huynh mắc phải. Chỉ có thể nói anh Tiểu Anh đã dạy em biết làm một người độc lập như thế nào, chứ không phải con rối vâng vâng dạ dạ dưới sự khống chế của bố mẹ."
Hồng Kỳ gặp cô của Tiểu Anh mấy lần, có thể đại khái đoán được cách thức sống chung giữa con cái và người lớn nhà họ.
Sa Sa nói tiếp: "Em phát hiện sau khi không nghe lời mẹ nữa, tình cảm giữa em và bà ấy lại tốt hơn chút, có lúc còn có thể nói mấy câu thật lòng."
"Bố mẹ và con cái vốn không phải quan hệ tuân lệnh cấp trên cấp dưới." Cô và Sa Sa là người thân còn lại duy nhất của Tiểu Anh, Hồng Kỳ vẫn mong anh có thêm mấy người thân lo lắng chăm sóc, "Quan hệ bây giờ của Tiểu Anh và nhà em vẫn ổn chứ?"
"Em và anh Tiểu Anh đương nhiên không có gì để nói, tình cảm anh em bền vững! Mẹ em bây giờ cũng tốt hơn rồi, năm mới tết đến đều gọi điện, thường bảo anh ấy đến nhà chơi."
Hồng Kỳ nói: "Dù sao giọt máu đào hơn ao nước lã."
"Có lẽ vậy, nhưng anh Tiểu Anh bây giờ sống rất tốt, điểm này mới quan trọng. Anh ấy ở công ty bất động sản, giúp em tìm nhà thành phố, lúc đó chỉ có mười mấy vạn, bây giờ tăng lên đến bảy tám chục vạn. Mẹ em ngủ cũng nằm mơ cười, đương nhiên nhiệt tình với anh ấy rồi."
Chủ đề này hơi tăm tối, Hồng Kỳ đổi cái nhẹ nhàng: "Đúng rồi, chị nhớ lần đầu gặp em, em lấy ví dụ một bạn nam lớp em để khuyên bảo chị, sau này em và tiểu thanh mai của em thế nào?"
"Cấp hai đã không liên lạc rồi." Sa Sa phì cười, "Em học trường cấp hai thực nghiệm, cậu ấy ở quê, thấy thành tích của em tốt hơn cậu ấy khiến cậu ấy mất mặt, bề ngoài lại không xinh đẹp, liền không để ý đến em nữa."
Thành tích tốt, không xinh đẹp... Hồng thành chủ tự thấy bản thân mình trong đó.
"Bây giờ anh ta chắc chắn hối hận chết."
"Cái đó chưa chắc." Sa Sa lộ ra vẻ mặt khinh thường, "Loại đàn ông tự ti yếu đuối như vậy, cho dù bây giờ em về tìm anh ta, anh ta cũng chưa chắc dám nhận."
Lúc này đồ ăn đã lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Sa Sa nói: "Lúc nhỏ, em tiếp xúc với nam sinh không nhiều, thân nhất chính là anh Tiểu Anh. Nhà anh ấy xảy ra chuyện lớn vậy, phải đến trường học loại ba để học, nhưng vẫn lạc quan tiến lên, không cắt đứt với chị, em tưởng đàn ông đều giống anh ấy. Anh bạn kia không để ý đến em, em buồn một đợt, không biết mình sai ở đâu khiến cậu ta không vui. Sau này mới biết, người như anh Tiểu Anh mới là số ít, quá khó để gặp được."
Hồng Kỳ gật đầu tán thành.
Sa Sa cố ý thở dài: "Anh Tiểu Anh làm em quen rồi, bây giờ chẳng vừa mắt ai. Nếu anh ấy không phải quan hệ huyết thống với em, em nhất định cướp anh ấy về làm của riêng!" .
Hồng Kỳ đắc ý nói: "Tiểu Anh đâu dễ dàng bị người khác cướp đi vậy."
"Chị đừng có nói, nếu như là ngày xưa, anh em họ thân càng thêm thân, có khi sớm đã không có chuyện của chị."
"Đáng tiếc bây giờ là thời đại mới, cận huyết cấm kết hôn, em đợi kiếp sau đi ha ha ha!"
Sa Sa hờn dỗi trừng mắt nhìn cô một cái: "Hồng Kỳ, sao chị tốt số thế, em thật ghen tị với chị."
Hồng thành chủ nói mà không sợ người ta đánh giá: "Ngoài việc chỉ có một người bạn trai đặc biệt tốt ra, những thứ khác cũng chẳng giỏi giang gì, em không cần quá đố kỵ."
"Đâu chỉ có vậy, chị ngoài việc bạn trai không có gì để chê, tương lai còn không có mẹ chồng! Không những không có mẹ chồng, ngay cả em gái chồng cũng tốt! Quả thật đố kỵ chết được!"
Hôm sau hẹn hò với Mã Chu Dận, Hồng Kỳ kể chuyện gặp Sa Sa cho anh.
Cô dò xét anh từ trên xuống dưới: "Rốt cuộc anh tốt đẹp điểm nào, sao Phúc Toàn, Đồng Phúc, Sa Sa, ai ai cũng nói anh thay đổi họ, coi anh như người dẫn đường trong cuộc sống vậy.".
Phu nhân lần này rất nể mặt thành chủ: "Vậy à? Cho dù là vậy, công lao cũng đều thuộc về em."
"Em?"
Mã Chu Dận mỉm cười nói: "Anh thay đổi họ, còn em thay đổi anh."
Anh mỉm cười nhìn cô chan chứa ân tình, Hồng thành chủ liền mặt đỏ tía tai không chống đỡ được. Cô giả vờ nhìn ra ngoài cửa, trong lòng nghĩ: Không, Tiểu Anh, em không hề thay đổi anh, thứ đáng quý nhất của anh chính là, nhiều năm như vậy anh trước sau không hề thay đổi.
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến cuối năm dương lịch.
Năm nay tết sớm, một tháng nữa, Hồng Kỳ sẽ bước qua tuổi ba mươi. Cô giáo Đinh ngày đêm lo lắng, trên đường gặp người quen ai nấy đều hỏi: "Đây là con gái bà à? Bao nhiêu tuổi rồi? Có đối tượng chưa?", bà chỉ cười ha hà né tránh chứ không đáp.
Hồng thành chủ mừng thầm trong lòng, không quên đâm dao vào phòng tuyến bảo vệ tâm lý ngàn cân treo sợi tóc của cô giáo Đinh: "Mẹ, con thấy người ta ba mươi tuổi đều mừng thọ đâu ra đấy, sắp đến sinh nhật con rồi, mẹ có chuẩn bị làm cho con một cái lễ mừng thọ được không?"
Cô giáo Đinh trách móc nói: "Mừng thọ cái gì, đây gọi là sinh nhật! Trên sáu mươi tuổi mới gọi là mừng thọ." .
"Được thôi tổ chức sinh nhật, mẹ cũng tổ chức cho con một cái nhé? Bạn bè đồng nghiệp chúng con đều là bố mẹ tổ chức cho."
"Người ta kết hôn nhà chồng làm cho, con chưa lấy chồng, làm cái gì mà làm, sợ người ta không biết con ba mươi tuổi rồi hả!"
Hồng Kỳ làm bộ làm tịch: "Trước đây thấy ba mươi tuổi già lắm, thật sự qua lúc này, cũng chẳng có gì mà! Dù sao cũng vậy rồi!"
Một lúc sau, cô giáo Đinh lại hỏi cô: "Tiểu Kỳ, con với người kia, bây giờ thế nào rồi?".
Hồng thành chủ tiếp tục làm bộ làm tịch: "Ai cơ?"
"Còn ai nữa, Tiểu Dận ấy! Chẳng lẽ con còn người khác?"
Hồng Kỳ bĩu bĩu môi: "Mẹ không đồng ý, có thể thế nào được."
Cô giáo Đinh hỏi: "Có phải cậu ta bỏ việc rồi tự mình ra ngoài mở công ty không? Mở công ty gì? Làm ăn có tốt không?"
"Thiết kế lâm viên. Làm ăn rất tốt, nhận không ít hợp đồng. Tháng trước đã hòa vốn rồi, sang năm là bắt đầu có lãi."
"Làm lâm viên à, ngành này bây giờ rất hot. Cô giáo Tiểu Vương ở trường mẹ, chồng cô ấy cũng kinh doanh lâm viên, tuy không phải ngành rất có thể diện, nhưng cũng được, kiếm được không ít."
"Thể diện" tính từ này Hồng Kỳ không thích nghe: "Mẹ, cái gì gọi là thể diện? Công chức, bác sỹ, giáo viên, là thể diện? Tự mình mở công ty làm ăn, thì không có thể diện? Thể diện có thành cơm ăn được không? Người ta không đến ba mươi tuổi, mở công ty làm ông chủ, đẹp trai lại có tiền, chính là đại gia có tiền, không thiếu các cô gái bám lấy, con gái mẹ cũng ba mươi rồi, học tiến sỹ làm công chức quèn, bề ngoài bình thường, gái già không lấy được chồng, thật không biết ai chê ai nữa."
Cô vừa tranh cãi, cô giáo Đinh cũng không vui: "Đều không vừa mắt nhau, thế càng tốt."
Đến đây không có gì để nói nữa, Hồng Kỳ giận dỗi về phòng mình.
Thay xong đồ ngủ, cô giáo Đinh lại đi vào hỏi: "Tiểu Kỳ, rốt cuộc con định thế nào? Con gái tuổi xuân ngắn ngủi, không phí phạm được. Đàn ông có tiền có nhiều cô gái muốn bám lấy, ba bốn mươi tuổi vẫn có thể tìm được con gái trẻ trung xinh đẹp, lúc đó con thế nào?"
"Đợi anh ấy tìm rồi hãy nói." Hồng Kỳ lười nhác cầm quyển tạp chí nằm lên giường, "Dù sao anh ấy không kết hôn, con sẽ không từ bỏ, có bản lĩnh mẹ nói anh ấy đi."
Câu này không biết chạm vào tâm sự nào của cô giáo Đinh, bà ngồi ở mép giường Hồng Kỳ, rất lâu không nói.
Hồng Kỳ phát hiện mắt cô giáo Đinh hơi đỏ, vứt tạp chí ngồi dậy: "Mẹ, mẹ sao thế? Con không nói gì làm mẹ đau lòng chứ?"
"Hai đứa trẻ này, sao đều cố chấp vậy, nói chuyện cũng y như nhau." Cô giáo Đinh quay đầu đi, "Mấy năm trước con ở nước ngoài, mẹ về thăm ông gặp Tiểu Dận. Mẹ nói với cậu ta: Cậu cũng không nhỏ nữa, sớm tìm một cô gái kết hôn đi, đừng lãng phí thời gian với Tiểu Kỳ nhà tôi."
Hồng Kỳ sốt ruột hỏi: "Anh ấy nói thế nào?"
"Cậu ta nói... cậu ta sẽ không lãng phí quá lâu, chỉ đợi đến lúc con kết hôn."
Hồng thành chủ bỗng chốc rơi lệ: "Mẹ! Rốt cuộc mẹ muốn con tìm người thế nào! Con không tìm được! Con không tìm được ai tốt hơn anh ấy!"
Cô giáo Đinh thấy con gái khóc, hơi mềm lòng, lấy khăn giấy đưa cho cô, hỏi: "Tiểu Kỳ, con thật sự kiên quyết như vậy? Cậu ta không tìm người khác, con cũng không tìm?" .
Hồng Kỳ sụt sịt mũi, cứng đầu nói: "Đúng thế, nếu tám mươi tuổi anh ấy không lấy vợ, con cũng không lấy chồng."
Cô giáo Đinh không biết do tức giận hay thật sự hết cách, vứt giấy trong tay đi, quay người nói: "Con gái lớn không giữ được, mẹ không quản nổi con, mặc kệ con!" .
Hồng Kỳ lập tức nở nụ cười nịnh bợ: "Không phản đối chính là đồng ý phải không?"
Cô giáo Đinh trừng mắt nhìn cô: "Lúc khóc lúc cười, ra cái gì chứ! Mẹ bị con làm cho tức đến mức đau cả đầu, mẹ đi ngủ, đừng phiền mẹ, dù sao mẹ nói con cũng không nghe." Bà nói xong đi ra đóng rầm cửa phòng ngủ cô lại.
Hồng Kỳ đứng trong phòng cười hì hì, nghĩ đến tết lại chơi trò như hồi trung thu, gọi Tiểu Anh đi thăm ông nội. Năm mới mọi người thích nhất là nhắc đến tuổi tác, phòng vệ tâm lý của cô giáo Đinh nhất định càng yếu ớt hơn, nhân cơ hội đốn ngã bà.
Ngày hôm sau, Hồng thành chủ quản phu nhân nghiêm ngặt không kiềm chế được chạy đến báo cáo tin tiến triển to lớn này cho phu nhân biết.
Phu nhân cũng đang tăng ca, thành chủ nhìn thấy hơi xót xa: "Gần đây anh đang bận gì, sao cứ tăng ca? Không cần cật lực như vậy chứ."
Mã Chu Dận gập máy tính lại: "Được thôi, hôm nay không tăng ca. Ở bên bạn gái quan trọng, không thể để tương lai đảo lộn."
Hồng Kỳ cười anh: "Tăng ca không bên bạn gái thì tương lai sẽ đảo lộn hả? Xem cái tiền đồ của anh kìa!"
Phu nhân luôn có lý: "Đương nhiên rồi, tăng ca cũng là vì nhanh chóng có thành tựu để mẹ vợ lác mắt, đồng ý gả con gái cho anh. Nếu vì tăng ca để bạn gái chạy mất, vậy không phải tương lai đảo lộn sao?"
Hồng thành chủ vỗ ngực đảm bảo: "Anh chỉ cần đi theo kế hoạch của em, còn mẹ em để em lo!"
"Sao bỗng nhiên tự tin thế?"
Hồng Kỳ kể lại câu chuyện hôm qua với cô giáo Đinh, cười hì hì hỏi anh: " Anh thật sự từng nói vậy với mẹ. Em không kết hôn anh sẽ cứ đợi em?"
Phu nhân không trả lời, quay đi giả vờ thu dọn đồ đạc.
Hồng thành chủ cố ý bới móc: "Em còn tưởng tình cảm của anh với em cứng hơn vàng đấy, cũng không nói đợi em trọn đời trọn kiếp. Nếu em ở bên người khác, anh sẽ thật sự từ bỏ?"
Phu nhân không bị cô lừa, đổi thủ thành công yếu ớt hỏi: "Em không muốn anh đi tìm người khác sao?"
Hồng thành chủ bị phu nhân đánh bại: "Anh đừng dùng giọng đấy nói chuyện được không, em nổi hết da gà lên rồi. Chẳng phải anh nên nói là em ở bên người khác rồi anh đợi em là anh có bệnh sao???"
Mã Chu Dận tiếp tục cúi đầu thu dọn đồ đạc: "Anh chính là có bệnh."
"Hả?" Hồng Kỳ nghĩ một lúc mới phản ứng lại được, trong tim như được rót mật, vươn đến ôm lấy cánh tay anh, "Em cũng thế."
Mã Chu Dận liếc cô: "Có bệnh mới ở bên em, là chuyện tốt sao?"
Hồng thành chủ nũng nịu nói: "Dù sao em cũng sẽ như anh, đấy gọi là vợ hát chồng theo.".
Thấy dáng vẻ ngại ngùng vì cảm động của phu nhân, thành chủ đại nhân không kiềm được xuân tình phơi phới, nhón gót chân hôn lên má anh.
Cảnh này vừa đúng bị cô bé hành chính đang đi vào nhìn thấy. Người ta cũng rất chuyên nghiệp, không làm phiền không ngạc nhiên, lông mày cũng không động: "Sếp, bằng tốt nghiệp của anh còn không? Phải photo thêm một bản."
Anh cứng mặt lấy một tập văn kiện trong ngăn kéo ra: "Dùng xong đặt trên bàn tôi."
Hồng Kỳ nhìn tập văn kiện hơi quen mắt, nói xen vào: "Đây là bằng của anh? Cho em xem nào."
Cô cầm lấy tờ giấy trong tay anh, bên trên in năm chữ lớn "Bằng tốt nghiệp đại học", bên dưới là kiểu cách giống với bằng của cô: "Mã Chu Dận, nam, sinh ngày 19 tháng 10 năm 1983, hoàn thành kế hoạch học tập đại học chuyên ngành lâm viên tại đại học Lan Lăng, đã tốt nghiệp, qua xét duyệt đúng quy định điều lệ đại học nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đạt được học vị cử nhân nông nghiệp. Ngày 05 tháng 07 năm 2007." Bên dưới còn có dấu của hiệu trưởng và đại học Lan Lăng, cùng với hàng chữ "Sinh viên tốt nghiệp đại học".
Cô nắm chặt tờ giấy mỏng manh, trăm ngàn suy nghĩ: "Anh... có được lúc nào thế?"
"Bên trên có viết, năm 2007."
Vậy là lúc cô học năm thứ hai thạc sỹ. Năm 2005, Tiểu Anh chia tay cô về thành phố Lan Lăng, anh chỉ dùng thời gian hai năm, đã hoàn thành chương trình đại học ở đại học Lan Lăng, có được bằng tốt nghiệp.
Những thứ bị mất đi vì sự không công bằng, anh đều đoạt lại nhờ sự nỗ lực của bản thân.
"Hoa viên Cảnh Tú kỳ đầu tiên xây xong lúc nào?"
"Nửa cuối năm 2006. Hỏi cái này làm gì?"
"Vậy không phải năm 2007 anh đã đạt yêu cầu của mẹ em đối với con rể rồi sao?" Hồng Kỳ reo lên, "Sao không bảo em sớm! Biết sớm em đã không học tiến sỹ! Nếu không thì bây giờ con chúng ta đã mấy tuổi rồi!".
"Học tiến sỹ là việc tốt, em vươn tới nơi cao hơn, anh đương nhiên ủng hộ em."
"Tốt cái gì chứ! Học đến mức bây giờ không lấy được chồng!"
Mã Chu Dận mỉm cười nhìn cô: "Không phải có anh tiếp nhận rồi sao."
Hồng thành chủ cảm xúc dâng trào không kiềm chế được: "Không được không được, anh photo cho em một bản bằng tốt nghiệp, em phải về đưa mẹ xem, xem bà ấy còn có lý do gì phản đối!"
Mã Chu Dận hơi ngại: "Trường như đại học Lan Lăng, còn là tự thi, đừng đem ra ngoài khoe khoang."
Hồng thành chủ rất tự hào: "Vậy cũng là cử nhân, bằng cấp học vị nghiêm chỉnh, tại sao không thể khoe khoang? Nhất định phải để cho mẹ em xem."
Mã Chu Dận nói: "Anh vừa làm vừa tự thi, chỉ có thể thi trường trong thành phố. Đại học Lan Lăng không có khoa Kiến trúc, liền chọn chuyên ngành gần nhất là Lâm viên. Không ngờ bây giờ dựa vào nó để kiếm cơm, cũng là duyên phận."
"Vậy anh không thể thực hiện ước mơ lúc nhỏ, thế có tiếc không?"
Anh nhìn cô rất lâu, nói nhỏ: "Ước mơ lúc nhỏ của anh, đã thành hiện thực rồi... Ấy, không đúng, vẫn chưa... sắp thành hiện thực rồi nhỉ..."
Nửa câu sau thêm vào thật mất vui.
Sắp đến Giáng sinh, Hồng Kỳ nhận được một cuộc gọi rất dài từ nước ngoài, là Bạch Lộ Giao gọi đến, lâu rồi cả hai không liên lạc.
"Nghe nói cậu về Lan Lăng làm việc rồi," giọng nói đầu dây bên kia có vẻ trưởng thành, quyến rũ, gợi cảm, "Giáng sinh tớ về nhà nghỉ lễ, cậu rảnh không hai chúng ta gặp nhau nhé?".
Hai người hẹn nhau ăn cơm. Hồng Kỳ đến trước, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Bạch Lộ Giao đúng năm giờ ba mươi xuất hiện. Cô ấy vừa vào cửa, Hồng Kỳ lập tức để ý thấy, những người khác trong nhà hàng cũng chú ý đến cô ấy.
Bàn bên cạnh có người nói: "Mau nhìn cô gái ngoài cửa, có phải là minh tinh không? Đẹp quá!".
Trong nhà hàng mở điều hòa rất nóng, Bạch Lộ Giao vừa vào liền cởi áo khoác ra. Cô để tóc dài ngang vai uốn xoăn, áo khoác dài lông dê màu tím, cắt may vừa người tôn lên đường nét nóng bỏng, làn da trắng ngần lộ ra ở phần cổ chữ V, một đường khe kéo dài đến tận cổ áo, khiến người ta liên tưởng này kia, ngay cả Hồng Kỳ cũng bị cô ấy thu hút đến không thể rời mắt. Mặt cô ấy đẹp một cách phóng khoáng, không hề trang điểm đậm, nhưng rực rỡ, giống như ánh nắng xuyên qua.
Bạch Lộ Giao giống như một đóa hoa thược dược, trước đây còn e ấp bên trong đài hoa, bây giờ nở rộ rực rỡ, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, chậm rãi đi đến trước mặt Hồng Kỳ, không hề để ý ánh mắt mọi người xung quanh đang nhìn cô: "Cậu đến sớm thế, không đợi mình lâu chứ?"
Hồng Kỳ cuối cùng đã tỉnh táo lại: "Chao ôi! Giao Giao, sao bây giờ cậu đẹp thế, như đại minh tinh. Ở Hồng Kông có ai mời cậu đóng phim không?".
Bạch Lộ Giao sau khi tốt nghiệp đến ngân hàng ở Thâm Quyến làm việc khoảng một năm, rồi được phân đến Hồng Kông, làm tiếp ba năm, sau đó chuyển qua ngân hàng nước ngoài, đã sắp có được quyền tạm trú rồi.
"Sau này cậu sẽ định cư ở Hồng Kông không về nữa hả?"
"Bên đó mở cửa hơn." Hành động vén tóc tự nhiên của Bạch Lộ Giao cũng khiến người ta đờ đẫn, "Nói không chừng có thể sẽ ra nước ngoài, cuộc đời dài vậy, ai nói chắc được. Nhưng chắc chắn không về quê, tớ nghĩ, chắc quê hương không chứa được tớ."
Hồng Kỳ cẩn thận hỏi: "Cô và... bây giờ..."
"Cậu muốn hỏi cô giáo phải không?" Bạch Lộ Giao trả lời, "Cô ấy làm giảng viên ở đại học Hồng Kông, chúng tớ ở bên nhau ba năm rồi."
Hồng Kỳ bùi ngùi nói: "Thật tốt. Bố mẹ cậu có biết không?"
"Tớ vẫn chưa công khai. Tin đồn kinh sợ ấy truyền nhanh nhất, tớ đoán họ cũng nghe đồn rồi, có chuẩn bị rồi. Bố mẹ tớ chỉ có một đứa con là tớ, đợi họ nghỉ hưu, tớ định đón họ về bên cạnh để chăm sóc, sớm muộn cũng phải nói thôi. Họ luôn khá chiều tớ, tư tưởng cũng thoáng, tớ tin mình làm được."
Giữa buổi, Hồng Kỳ tranh thủ đi vệ sinh. Quay lại phát hiện có người đàn ông nhân cơ hội đó bắt chuyện với Bạch Lộ Giao. Bạch Lộ Giao chầm chậm nói câu gì đó, người đàn ông mặt biến sắc, hốt hoảng bỏ chạy.
Hồng Kỳ ngồi ngay ngắn cầm ly nước lên uống, nhìn bóng lưng nhếch nhác của người đàn ông đó, hỏi: "Cậu nói gì với anh ta thế? Dọa người ta sợ à."
"Anh ta hỏi tớ thích người như thế nào." Bạch Lộ Giao chậm rãi nói, "Tớ nói tớ thích ngực to hơn tớ, anh ta liền chạy mất."
Hồng Kỳ suýt phun ngụm nước ra. Cô cầm tờ khăn giấy che miệng, chế nhạo nói: "Tớ nhớ... hình như giáo sư Triệu khá gầy."
Bạch Lộ Giao buông tay: "Nói về thẩm mỹ tớ quả thực thích ngực lớn, nhưng cô giáo gầy tớ cũng chấp nhận. Giống như đàn ông không ai không thích ngực lớn, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình cảm của tớ."
Này! Đừng tưởng ngực cậu lớn thì có thể tùy tiện chê bai ngực nhỏ nhé!
Hai người nói những việc trải qua sau khi tốt nghiệp, Bạch Lộ Giao còn kể một số chuyện của họ để Hồng Kỳ mở mang tầm mắt.
Cô nói: "Thành phố Hồng Kông quả thật mở cửa, trước đây tớ che che giấu giấu thấy rất tự ti, bây giờ hoàn toàn không cần. Chúng tớ nắm tay cùng dạo phố, còn có người khen chúng tớ rất xứng đôi. Tớ và cô giáo có sự nghiệp riêng, tài chính tự do, chúng tớ vừa dựa vào nhau vừa cùng nhau cố gắng, trong cuộc sống là bạn đồng hành, trên tinh thần là người yêu, thầy trò, bạn bè; đợi tớ có được chứng minh thư Hồng Kông, chúng tớ sẽ đi Bắc Âu đăng ký kết hôn; nếu muốn có con, tớ có rất nhiều bạn trai đồng ý giúp đỡ, nhưng cô giáo không nỡ để tớ chịu khổ, muốn nhận nuôi một đứa, tớ cũng không ý kiến gì. Tớ không thấy cuộc đời tớ có bất cứ khiếm khuyết gì so với người khác, thậm chí nhìn thấy rất nhiều người phụ nữ khổ sở đấu tranh trong hôn nhân bất hạnh, cả đời buộc chặt vào người đàn ông lạnh lùng xa cách, tớ thấy tớ hạnh phúc hơn họ nhiều."
Hồng Kỳ nói: "Giao Giao, mọi thứ ngày hôm nay của cậu đều do tự bản thân cậu đấu tranh có được, cậu đáng được hưởng những điều như vậy."
Lúc tốt nghiệp Bạch Lộ Giao từng nói, muốn đi con đường khác với người khác thì phải trả giá, chịu đựng nhiều áp lực hơn. Cô quả thật nỗ lực hơn người khác rất nhiều, cũng có được kết quả mà người thường khó với tới.
Bạch Lộ Giao hỏi: "Cậu thì sao? Ở bên bạn trai rồi phải không?"
"Phải, cậu cũng biết hả?"
"Tớ đoán, vì tớ thấy cậu là người có thể xác định rõ mục tiêu để đi tiếp. Bạn trai cậu tớ gặp không nhiều, tớ thấy anh ta và cậu cùng một típ người."
"Không phải chứ, tính cách chúng tớ khác nhau rất nhiều, chắc là bù trừ cho nhau." Hồng Kỳ khi nói về bạn trai mình thì chưa từng khiêm tốn, "Dù sao cũng rất xứng đôi, hì hì. Giao Giao, cậu đừng khinh thường chúng tớ nam nữ yêu nhau, đàn ông và phụ nữ cũng có thể bên nhau hạnh phúc."
Bạch Lộ Giao cười tươi như hoa, Hồng Kỳ nhìn đến hoa cả mắt.
Bạch Lộ Giao nói: "Hồng Kỳ, cảm ơn cậu!"
"Cảm ơn tớ cái gì?"
"Cảm ơn cậu cho tớ lòng tin, để tớ kiên trì ở bên cô giáo." Vẻ mặt Bạch Lộ Giao rất nghiêm túc, "Ngoài cô giáo ra, cậu là cô gái kiên trì, kiên định nhất mà tớ từng gặp."
"Tớ giỏi giang thế sao?" Hồng Kỳ kinh ngạc vì được khen, nâng ly đồ uống trong tay,"Vậy tớ cũng muốn chiếm chút lộc vui của cậu, mong tớ và bạn trai tớ sớm được thừa nhận, chúng ta... đều có thể bạch đầu giai lão với người mình yêu." Bạch Lộ Giao cụng ly với cô: "Nhất định là như thế."
_Hết chương 14_
_NAK_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro