PHẦN 3: ĐIỀU VĨNH HẰNG NHỎ BÉ (CHƯƠNG 15 - CHƯƠNG CUỐI)
Chương 15: Lời hứa chưa từng quên
Editor: NAK
Hồng Kỳ dự định sẵn rồi, tết nói trước với ông nội, gọi Tiểu Anh đến nhà làm khách, nhân cơ hội giới thiệu bạn trai.
Không ngờ vừa qua tết dương, kế hoạch của cô bị rối loạn bởi một chuyện bất ngờ.
Thứ sáu thời tiết âm u, chiều tối có mưa nhỏ. Hồng Kỳ ăn cơm cùng Mã Chu Dận, oán trách một câu: "Trời lạnh vậy còn mưa, tuyết rơi mới phải chứ." Cô lại bị miệng quạ đen nhập thân. Bên ngoài mưa lớn dần, sau đó chuyển thành mưa kèm tuyết, rồi thành tuyết lớn. Hai người ăn cơm xong đi ra, đã thấy bên ngoài những bông tuyết đang bay phấp phới tầng tầng lớp lớp, tầm nhìn rất khó, rất nhiều người bị kẹt ở cổng trung tâm thương mại.
Mã Chu Dận nói: "Nhà anh gần đây, hay là đến ngồi một lát, đợi tuyết nhỏ hơn anh sẽ đưa em về.".
Hồng Kỳ trêu đùa nói: "Ít khi thấy tuyết rơi lớn vậy. Nếu giống bão tuyết năm 2008, anh nói xem em chịu nguy hiểm bị tuyết vùi lấp để cố về nhà, hay chịu nguy hiểm bị mẹ đánh gãy chân vì ở lại nhà anh?"
Sắc mặt phu nhân lại bất thường: "Muốn đánh cũng là đánh gãy chân anh, em sợ gì chứ."
Trên đường tích một lớp tuyết mới, tuyết như bông che khuất tầm nhìn, xe chỉ có thể lái với tốc độ ba bốn mươi cây số. Hồng thành chủ đành miễn cưỡng đến nhà phu nhân tránh tuyết.
Về đến chung cư, cô cởi áo khoác, ôm cốc trà nóng cho ấm tay, đi đến ban công nhìn ra bên ngoài, trước mắt toàn là tuyết trắng xóa.
Đợi từ tám giờ đến mười giờ, tuyết không hề có dấu hiệu nhỏ đi. Hồng Kỳ ngồi trên sô pha xem tivi, đài truyền hình cũng bắt đầu chiếu các loại tin tức về trận tuyết rơi, bão tuyết từ báo động vàng chuyển thẳng thành đỏ, tai nạn xe liên hoàn, xe mất lái đâm vào lan can xảy ra ở nhiều nơi, lãnh đạo thành phố nửa đêm đến nơi nào đó tổ chức cứu nạn, kêu gọi nhân dân ở trong nhà không được ra ngoài...
Hơn mười giờ cô giáo Đinh gọi điện đến: "Tiểu Kỳ, có phải tuyết lớn con bị kẹt bên ngoài không? Có nghiêm trọng không?"
"Con ở chỗ Tiểu Anh, đến nhà anh ấy tránh tuyết, đang xem tivi." Để chứng minh là mình không nói dối, cô cố ý tăng âm lượng tivi lên cho cô giáo Đinh nghe.
Cô giáo Đinh hỏi: "Vậy con có về không?"
"Về, về chứ." Hồng Kỳ lập tức tỏ vẻ quyết tâm, "Đợi tuyết nhỏ hơn chút con sẽ bảo anh ấy lái xe đưa con về. Mẹ với bố thì sao? Đều về nhà rồi chứ?"
"May mà tối nay bố với mẹ đều không có tiết, về nhà từ sớm rồi. Các thầy cô và học sinh tự học buổi tối ở trường đều bị kẹt. Cô giáo Vương dưới tầng không dám ngồi xe, đi bộ về, vừa về đến nhà. Con cũng chú ý chút, lái xe chậm chút không sao, an toàn là hàng đầu."
Mười phút sau, cô giáo Đinh lại vội vội vàng vàng gọi đến: "Tiểu Kỳ, con có xem tin tức tivi không? Vừa có tai nạn liên hoàn ở cầu Trung Quảng, năm sáu chiếc xe rơi hết xuống sông, chỗ ngay đường Tam Lý gần nhà chúng ta! Trời lạnh thế này, cứu lên không biết còn sống hay không! Các con đừng lái xe thì hơn, thật sự nguy hiểm lắm!"
Hồng Kỳ hỏi: "Vậy con về kiểu gì? Chẳng lẽ đi bộ về nhà như cô giáo Vương?".
"Con ở trong phòng đừng ra ngoài, ngày mai tuyết ngừng rơi rồi hãy về."
Hồng Kỳ đờ đẫn chốc lát.
Cô giáo Đinh bảo cô đừng về ở lại nhà Mã Chu Dận, mẹ có biết qua đêm ở nhà đàn ông độc thân có nghĩa gì không?
Hồng Kỳ không tin cô giáo Đinh không nghĩ đến chuyện đó, vì thế cô dứt khoát dập điện thoại, quyết định làm con gái ngoan của mẹ.
Mã Chu Dận đang làm việc trên máy tính ở trước bàn sách, quay đầu hỏi: "Mẹ em giục em về nhà à?"
"Mẹ em nói gần nhà xảy ra tai nạn liên hoàn, bên ngoài tuyết lớn đường trơn nguy hiểm lắm, bảo em..." cô giơ điện thoại trong tay lên, "... bảo em hôm nay ở lại chỗ anh." .
Đèn làm việc vẫn sáng trên bàn, ánh sáng rõ ràng chiếu qua lưng anh. Cô như nhìn thấy ánh mắt anh bỗng sáng lên, nhưng lập tức lại quay người đi nhìn màn hình máy tính: "Anh còn chút việc sẽ xong ngay, nếu em không vội thì xem tivi một lát đi."
Nếu em không vội... Em vội gì chứ!
Hồng Kỳ tiếp tục ngồi trên sô pha xem tin tức tivi. Ban nãy anh đang tăng ca, cô xem tivi nghịch điện thoại, không hề cảm thấy gì, bây giờ khoảng cách hai người vẫn vậy, ai làm việc nấy, nhưng không khí hình như... khác rồi.
Trên tivi vẫn chiếu tin tức tuyết rơi ở các nơi, phóng viên đội bão tuyết vất vả làm việc, cảnh sát và phòng cháy vội vã chạy đi chạy lại, trong tivi âm thanh hình ảnh hỗn loạn. Mỗi lời họ nói Hồng Kỳ đều nghe được, nhưng chỉ là không biết đang nói gì.
Cô nghe thấy tiếng Tiểu Anh gõ trên bàn phím, còn cả hơi thở nặng nề của mình.
Cô lặng lẽ quay đầu nhìn anh. Anh nhìn màn hình chăm chú, đường nét khuôn mặt dịu dàng lộ ra dưới ánh đèn, cô nhìn sang chiếc giường đôi rộng hai mét, buổi sáng anh đi làm vội, chăn không gọn gàng, túm tụm thành một đống ở trên giường.
Hồng thành chủ nhìn nhìn phu nhân, lại nhìn nhìn đống chăn lộn xộn ấy - không sai, trong đầu cô đang nghĩ đến cảnh phu nhân bị cô lột sạch sẽ nằm trên giường, đỏ mặt kéo một góc chắn che bộ phận quan trọng, ngại ngùng đợi đến giai đoạn thành chủ đại nhân lâm hạnh.
Mã Chu Dận bận thêm mười mấy phút, tắt máy tính, quay đầu thấy Hồng Kỳ nhìn mình chằm chằm. Anh không kiềm chế được: "Mặt em sao đỏ vậy, bị nóng mặt hả?".
Hồng Kỳ đưa tay lên sờ, hai má nóng ran. Cô nói: "Hơi nóng."
"Chắc ban quản lý thấy bên ngoài tuyết rơi nhiệt độ giảm, nên tăng nhiệt độ điều hòa tổng." Anh cũng thấy nóng, cởi bớt áo len, lại mở hai cúc cổ áo sơ mi, cầm cốc nước trên bàn lên uống hai ngụm.
Hành động này khiến Hồng Kỳ càng khô hết cả cổ.
Thôi xong, đừng quyến rũ vậy chứ, đặc biệt là động tác cởi áo len từ dưới lên trên! Tư thế cởi cúc áo cũng rất hấp dẫn! Lúc uống nước yết hầu còn cử động!
Hồng thành chủ thấy lửa nóng trên mặt sắp đốt đến cả trong tim.
Cô cũng uống hai ngụm nước, phát hiện chẳng có tác dụng gì: "Ồ... em muốn tắm."
Bất kể là để giảm nhiệt hay chuẩn bị sẵn sàng, tắm là điều cần thiết.
Mã Chu Dận đi đến cửa phòng vệ sinh bật đèn lên: "Ở đây nước nóng cả ngày, tắm lúc nào cũng được. Khăn tắm em chịu khó dùng của anh vậy, sữa tắm đều ở đây, em xem còn thiếu gì không."
Mấy thứ đó đều không phải trọng điểm có được không...
Hồng Kỳ yếu ớt nhìn anh một cái: "Tắm xong em mặc gì?"
"Ồ, anh lấy cho em." Anh quay đầu đến tủ quần áo tìm đồ, không hiểu được ánh mắt của thành chủ.
Hồng thành chủ rất oán hận. Nhưng không sao, thân là chủ gia đình, người chủ đạo trong mối quan hệ của hai người, chuyện phòng the thành chủ đại nhân cũng có nghĩa vụ dẫn dắt phu nhân, cô không hề ngại làm bên tấn công.
Phu nhân vẫn đưa cô ba bộ lần trước, một bộ áo tắm, một áo sơ mi, một bộ đồ ở nhà.
Hồng thành chủ quyết tâm không sĩ diện như lần trước, đồ ở nhà trực tiếp loại bỏ, áo tắm cổ rất rộng, tiếc là phần trên của Hồng thành chủ không đáng xem lắm, quan sát trong gương rất lâu, cảm thấy sexy không bằng lộ khuyết điểm, từ bỏ thì hơn. Thật muốn cướp ngực của Bạch Lộ Giao về lắp vào cơ thể mình!
Cuối cùng cô chọn áo sơ mi nam. Hồng thành chủ từ nhỏ thích hoạt động, đôi chân cũng được coi như thon dài khỏe mạnh thẳng tắp, áo sơ mi vừa đẹp che đi khuyết điểm lại tôn lên ưu điểm. Hơn nữa rất nhiều sách đều nói, phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi nam là gợi cảm nhất!
Cô soi đi soi lại trong gương rất lâu, mở hai cúc cổ để lộ xương quai xanh, xắn tay áo đến khủy tay, mô phỏng dáng vẻ các mỹ nữ trong phim, nhìn mọi chỗ xác định không vấn đề gì, mở cửa đi ra khỏi phòng tắm.
Mã Chu Dận ngồi trên sô pha xem tivi. Trong tay anh cầm điều khiển màn hình tivi, ánh mắt lại đờ đẫn, tâm hồn không biết đã bay đi đâu rồi.
Trên tivi đang phát quảng áo mua sắm buổi đêm thực phẩm chức năng từ tinh hoàn hải cẩu, giọng nói của người dẫn chương trình sục sôi hùng hồn như đang cắt tiết gà.
Hồng Kỳ ngồi xuống bên sô pha, chỉ chỉ tivi: "Bây giờ anh... anh cần cái này hả?"
"Hả? Anh, anh không cần..." Anh tỉnh táo lại, mặt đỏ tía tai vội vàng đổi kênh, "Cứ chiếu cứ chiếu liền bắt đầu phát quảng cáo mua sắm, anh không để ý..."
Đổi đến kênh khác, cũng là kênh mua sắm, lần này chiếu quảng cáo là sau sinh phụ nữ chăm sóc cơ thể thế nào để giữ chân chồng, lời quảng cáo là "làm phụ nữ quan trọng nhất".
Hồng thành chủ mặt vô hồn nói: "Cái này em cũng không cần, em vẫn là gái trinh."
Phu nhân đứng dậy lắp bắp: "Anh, anh đi tìm khăn cho em lau tóc, nếu không dễ bị cảm..." Rồi loạng chà loạng choạng ra ban công rút khăn.
Lấy khăn vào, Hồng Kỳ đã đổi sang kênh thể thao, đang chiếu bóng đá.
Mã Chu Dận thở phào, ngồi xuống bên cạnh cô vừa lau đầu giúp cô, vừa nói chuyện linh tinh chuyển sự chú ý: "Tóc anh ngắn, trong nhà không có máy sấy tóc, em ngồi dưới điều hòa một lát cho khô rồi hãy ngủ, nếu không dễ bị đau đầu. Chăn ở trong tủ lâu rồi chưa phơi, anh đắp cái đó, em đắp cái anh đang dùng, mới thay vỏ hai ngày trước..."
Hồng Kỳ ngẩng đầu nhìn anh: "Sao phải đắp hai chiếc chăn?
Mắt phu nhân đỏ bừng lên, cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Chỗ anh chỉ có một phòng, để em ngủ giường, anh ngủ sô pha..."
Hồng thành chủ tức giận rồi, hất tay anh ra, lật người ngồi lên đùi anh, nắm lấy cổ áo anh giận dữ hét: "Mã Chu Dận! Rốt cuộc anh có phải đàn ông không! Em đã vậy rồi, anh lại nói với em là ngủ sô pha!"
Thành chủ ở trên phu nhân ở dưới, mắt to trừng mắt nhỏ.
Hồng thành chủ thấy vô cùng thất bại. Cô mặc như vậy để quyến rũ bạn trai, lộ chân ngồi trên người anh, lời nói cũng không thể rõ ràng trực tiếp hơn, phu nhân lại chỉ đờ đẫn nhìn cô, chẳng có phản ứng gì...
Ạch, hình như không đúng, cô rút lại câu nói cuối cùng..
Hồng thành chủ ngồi xuống dưới một chút, tiến gần cọ cọ, muốn xác nhận bản thân có phán đoán nhầm hay không.
Đôi mắt đen nhánh trước mặt bỗng co mạnh lại, người bị cô đè dưới thân bỗng nhiên ưỡn ẹo đứng dậy.
Hồng Kỳ không ngờ tư thế này anh còn có thể đứng dậy, cơ thể đổ ra phía sau, vội ôm lấy cổ anh: "Anh làm gì thế?"
"Sô pha bé quá, đổi nơi khác đi em."
"Hả?"
Hai tay anh đặt trên mông cô, ôm trên người như gấu trúc ôm cây, quay người mấy bước đã từ sô pha đi đến bên giường, vứt thẳng cô lên giường, sau đó cả người phủ xuống.
Cảm giác yếu thế, lực bất tòng tâm này khiến Hồng thành chủ anh minh thần vũ luôn luôn dẫn đầu rất không vui, cô chống người muốn phản thủ thành công, nhưng lập tức bị cơ thể nặng nề đè xuống.
Đệm là đệm cao su, cả người chìm xuống, nhẹ bẫng vô lực. Động tác anh dịu dàng thoải mái, nhưng ẩn trong đó là sự mạnh mẽ không thể kháng cự, nặng nề bao vây lấy cô, giống một xoáy nước dịu dàng hút cô vào, không thể kháng cự, không thể trốn tránh.
Trên giường không có gối, cô có ảo giác thất bại, đầu óc choáng váng không thể suy nghĩ, trên người mặc áo sơ mi của anh, dễ dàng bị anh thành thục cởi ra. Hai mắt cô mơ màng nhìn anh, mái tóc dài hơiướt xoã trên giường, đôi môi bị hôn đỏ ửng, hơi mở ra, như mời gọi không lời.
Sự che chắn cuối cùng trên người bị cởi xuống, da thịt lộ ra. Cô nâng chân vòng qua eo anh, kéo anh về phía mình, khát khao mọi chỗ trên cơ thể đều được áp sát vào nhau.
Trên tivi vẫn đang phát bóng đá, bình luận viên kích động hét lên: "Số 7 cầm bóng vượt người! Đi vào vòng cấm! Hậu vệ đối phương không kịp phòng thủ mở rộng khung thành trống! Chỉ cách khung thành một bước chân!"
Họ cũng chỉ cách của một bước chân.
Cô có thể cảm nhận được anh đang kìm nén bản thân, thân nhiệt nóng bỏng, nhịp tim đập, ngại ngùng mà dũng cảm gõ cánh cửa chưa từng mở ra vì ai.
Cảnh tượng này cô tưởng tượng vô số lần, thời thiếu nữ đọc tiểu thuyết mặt đỏ tim đập, sáu năm trước cô đã chuẩn bị sẵn sàng, đến giờ đã muộn nhiều năm như vậy.
Cô và anh đều đợi quá lâu, không chờ được nữa.
Nhưng khi có được sự chấp thuận của chủ nhân, anh lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt anh khiến cô cảm thấy, cho dù bên ngoài trời sập xuống, băng tuyết lấp kín cả thế giới, cũng không hối hận.
Anh mở miệng nói lại hơi mất hứng: "Tiểu Kỳ... lần trước em... là lúc nào..."
Cô vừa cắn cằm anh vừa tùy tiện trả lời: "Ngày hai mươi mấy."
"Bây giờ không phải là rất nguy hiểm sao... sẽ có thai..."
"Vậy càng tốt, có con kết hôn, mẹ em phản đối cũng không có tác dụng."
Câu trả lời này khiến anh dừng lại triệt để, hít một hơi dài: "Không được, mẹ em vốn đã không thích anh. Nếu anh làm việc này, bà ấy càng thấy anh là kẻ vô lại nhân phẩm thấp kém."
Hồng Kỳ bĩu môi nói: "Vậy tránh thai thôi, nhà anh có bao không?
"Không..."
"Một người đàn ông hai mươi tám tuổi như anh, trong nhà không chuẩn bị sẵn cái này?"
"Anh sống một mình, chuẩn bị cái đó làm gì?"
Hồng thành chủ trừng mắt nhìn phu nhân lẩm bẩm. Hóa ra anh thật sự không định làm gì cô, yêu nhau gần nửa năm rồi, trong nhà lại không có bao.
Anh không kiềm chế được cúi đầu hôn cô, rõ ràng cũng không cam tâm: "Hay là bây giờ anh xuống tầng mua... dưới tầng có siêu thị...".
Cô không vui nói: "Sắp mười hai giờ rồi, siêu thị đóng cửa lâu rồi chứ?"
"Đi về phía Nam qua hai ngã ba có hàng tiện lợi mở cả ngày..."
"Bên ngoài thời tiết như vậy, anh đội bão tuyết đi mười mấy phút mua bao cao su?"
Mã Chu Dận bất lực nhìn cô, vừa không dám manh động, vừa không nỡ bỏ qua như vậy.
"Hay là..." cô ôm cổ anh nũng nịu nói, "Cuối cùng... anh ra ngoài...".
Cô nhẹ nhàng lắc eo dụi dụi anh, cảm giác anh giật bắn lên như bị điện giật, lập tức trốn về phía sau, giữ chắc eo cô trên giường không cho cô động đậy, giọng nói cũng không ổn định: "Anh không có kinh nghiệm... không đảm bảo khống chế tốt. "
Cơ thể tiếp xúc thân mật bị tách ra, cô khó chịu uốnéo, không thắng được anh, bị anh giữ trên giường không được: "Ngày mai uống thuốc tránh thai cấp tốc không được sao?"
Anh hít sâu hai hơi: "Cái đó không đảm bảo... hơn nữa không tốt cho sức khoẻ..."
Hồng thành chủ bị lửa dục vọng thiêu đốt không thể hóa giải tức giận: "Sao anh lề mề thế? Phiền chết đi được! Rốt cuộc làm hay không làm! Không làm thì dẹp!"
Dựa vào tính khí cô, cô chỉ muốn lật người đè phu nhân xuống cưỡng bức cho xong, nhưng về thể lực cô vốn không phải đối thủ của anh, bị anh giữ rất chặt, cuối cùng đành dùng chân đang vòng trên eo anh đá anh hai cái xả giận.
Hai người nằm đó không động đậy, nghỉ ngơi một lúc lâu, nhưng hình như chẳng có tác dụng nghỉ ngơi gì.
Hồng thành chủ bất lực nhìn trần nhà nói: "Bây giờ thế nào?".
Mã Chu Dân buông cô ra, nằm xuống bên cạnh cô, kéo chăn đắp cho hai người: "Không sớm nữa... ngủ đi..."
Cô đưa tay ra chạm vào anh: "Anh nghĩ là có thể ngủ được?"
Bàn tay dưới chân bị anh nắm lấy, ánh mắt bên cạnh trở nên u ám thâm trầm: "Thật ra... không làm thật, cũng được..."
Hồng thành chủ hất tay anh ra không cần nghĩ: "Muốn ăn thì ăn cá lớn thịt lớn, ai muốn ăn đậu phụ giá thành thịt cá!"
"Được thôi..." Anh thất vọng đứng dậy xuống giường, cầm chiếc khăn tắm khoác lên người: "Em ngủ trước, anh đi tắm."
Anh không ngủ được, em ngủ được chắc?
Hôm sau là cuối tuần, tuyết tan trời tạnh, Hồng Kỳ đến bữa tối mới về nhà.
Cô giáo Đinh lại không hỏi câu nào, bày sẵn cơm gọi cô ra ăn, giống như bình thường cô tan làm về nhà, chứ không phải ở nhà bạn trai một ngày một đêm.
Hồng Kỳ cười thầm trong lòng, biết thái độ của cô giáo Đinh cuối cùng đã chuyển từ không chấp nhận thành chấp nhận, không kiềm chế được liền hiếu thảo liên tiếp gắp đồ ăn cho bà.
Năm mới cô cũng theo kế hoạch cũ, thông đồng trước với ông nội, gọi Mã Chu Dận về nhà cũ ăn tết, tiện gặp anh em họ hàng, coi như xác nhận thân phận bạn trai.
Căn nhà Mã Chu Dận đập đi xây lại sửa chữa xong đã nửa năm, Hồng Kỳ lần đầu vào thăm quan.
Nhà mới khác hoàn toàn so với nhà cũ. Cổng hướng Nam chuyển thành hướng Đông, mở ra hướng đường bê tông mới, lan can màu đen chuyển thành màu trắng, cơ bản từ Đông đổi sang bên Tây, bên ngoài càng đổi mới hoàn toàn. Hồng Kỳ theo anh đi vào vườn, oán trách nói: "Không phải anh từng nói xây nhà thành lâu đài làm sính lễ cưới em sao, đến bây giờ vẫn là biệt thự nông thôn quê mùa."
Mã Chu Dận nói:"Xây nhà mình thành lâu đài, em muốn ở sao?"
"Anh lo em ở hay không làm gì, cái muốn đó là tâm nguyện! Nói không giữ lời!"
"Anh nói đương nhiên giữ lời." Anh không nói nhiều, kéo cô đi vào phòng.
Vừa vào phòng, không khí quen thuộc đã ập đến.
Kết cấu trong nhà lại y hệt nhà cũ, ngoài cổng và phòng khách trang trí mới nguyên, các phòng khác đều giữ lại gần hết đồ đạc. Nguyên liệu, kiểu cách, hoa văn sửa chữa đều rất giống trước kia, đến nỗi bây giờ nhìn vào hơi lỗi thời.
Hồng Kỳ đi trong nhà anh, giống như từng đi trong nhà Tiểu Anh mười mấy năm trước, những nơi khác nhau ấy, giống như những thay đổi này là do thời gian.
"Nhà anh từng có án mạng, hàng xóm sợ hãi, cho nên bên ngoài xây khác hoàn toàn, để họ chịu chấp nhận hơn." Mã Chu Dận giải thích nói: "Phòng khách cũng thế. Bên trong và trên tầng chỉ có mình anh ở, nên giữ nguyên như cũ."
Hồng Kỳ đi trên cầu thang quen thuộc, từ tầng một lên tầng hai. Tính cách cô thoải mái lại hay quên, chuyện không vui ít khi nhớ đến. Hiện trường máu me năm đó đều quên rồi: "Vậy anh không sợ sao?"
"Sợ gì? Quỷ?" Anh cười khổ, "Anh lại hy vọng trên đời có quỷ, cho dù là nghịch quỷ ác quỷ, cũng chứng minh bố mẹ không hề bỏ anh đi. Nhưng vốn không có."
Cô dừng lại ở góc tầng hai. Lúc đó chính là ở đây cô phát hiện ra thi thể cô giáo Chu, cũng là ở đây ngăn chặn ông chủ Mã, cứu Tiểu Anh.
Mã Chu Dận hỏi: "Vậy em thì sao, em có sợ không?"
"Em là tiến sỹ khối tự nhiên có tinh thần khoa học, em chẳng tin mấy cái đó." Hồng Kỳ phóng khoáng nói, "Hơn nữa cho dù có thật, họ là cha mẹ anh, từ nhỏ cũng rất tốt với em, em việc gì phải sợ."
Mã Chu Dận đứng bên cạnh cô nhìn phía cầu thang, rõ ràng cũng nhớ lại chuyện cũ. Anh bất giác đưa tay ra, vén tóc bên tai cô, theo đường tóc vuốt xuống, dừng lại ở vết sẹo bị tóc mái che đi: "Thật sự nhớ lại, vẫn sẽ sợ. Em lại lao lên chặn dao cho anh, nếu lúc đó cha anh chém lệch một chút, hoặc ra tay mạnh hơn chút, em sẽ..."
"Không sao," Hồng thành chủ hào sảng xua xua tay, "Lúc nhỏ nghĩ đơn giản, không nghĩ nhiều thế. Em lớn hơn anh, làm chị đương nhiên phải bảo vệ em trai."
Mã Chu Dận liếc cô một cái: "Ai làm em trai em chứ." Câu này nghe hơi quen tai.
"Bây giờ đương nhiên không phải chị em rồi, nhưng lúc đó thật sự là muốn bảo vệ anh. Em cũng chỉ bảo vệ anh chút xíu, sau này anh chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu tủi thân, em đều không có cách nào..."
Anh bỗng nhiên nhớ lại gì đó, quay người đi vào phòng: "Đúng rồi, cho em xem thứ này."
Hồng Kỳ đi theo anh vào phòng ngủ vốn thuộc về ông chủ Mã và cô giáo Chủ, căn phòng này bây giờ thành kho chứa đồ. Anh mở tủ, lấy ra một hộp giấy.
Hồng Kỳ hiếu kỳ hỏi: "Cái gì thế?"
Anh không trả lời, đặt chiếc hộp xuống bàn trang điểm cũ của Cô giáo Chu, cẩn thận lau đi bụi bẩn, lấy một thứ từ bên trong ra.
Đó là một đôi giày cao gót nữ, nhìn là biết đồ cũ từ nhiều năm trước, kiểu dáng chất liệu đều cũ kỹ. Màu sắc vẫn là màu trắng sữa, để quá lâu đã ố vàng, nhưng được lau rất sạch sẽ, đặt trong túi nilon trong suốt, để vào trong hộp giữ gìn cẩn thận.
Hồng Kỳ thấy quen mắt: "Đây là..."
"Di vật của mẹ. Lúc đó bị cảnh sát tịch thu, sau khi kết án anh đến Sở Cảnh sát nhận về. Vẫn luôn để ở nhà cũ không được cất giữ cẩn thận, hơi cũ rồi."
Hồng Kỳ nhớ ra, đây là đôi giày cô giáo Chu đi hôm mất. Đôi giày cao gót màu trắng đi trên chân cô giáo Chu, vô cùng yểu điệu xinh đẹp tôn đôi chân dài hơn, rất nhiều nữ sinh cực kỳ ngưỡng mộ.
Mã Chu Dận cầm đôi giày trong tay. "Tiểu Kỳ, em còn nhớ không? Lúc đó em chặn cha anh lại, đá anh xuống cầu thang, ông ấy chém em một dao, sau đó đuổi theo anh, thật ra anh bị ông ấy bắt được."
"Hả?" Hồng Kỳ kinh hãi, "Vậy làm sao anh chạy được? Cha anh không hạ thủ được chứ?"
Lúc ấy trên mặt cô toàn là máu, hoàn toàn không nhìn thấy sau này xảy ra chuyện gì.
"Không phải, ông ấy bắt lấy anh, cầm dao kề vào cổ anh, anh tưởng anh chết chắc rồi. "
"Lúc này có một thứ bay đến đập vào dao ông ấy, anh nhân lúc ông ấy cúi người nhặt dao giằng co chạy mất."
Hồng Kỳ sững sờ nhìn anh.
"Tiểu Kỳ, em nhớ lại chưa? Là em cầm giày của mẹ ném bay dao của ông ấy, cứu anh một mạng."
Chuyện cũ nhiều năm trước, cô đã không nhớ rõ chi tiết nhỏ trong đó, đặc biệt là những chuyện đau khổ, khó khăn, máu me đầm đìa, cô không có cách nào chịu thay Tiểu Anh, cũng không thể giúp anh chịu đựng, chỉ có thể lựa chọn quên dần.
"Em và mẹ, cùng bảo vệ anh." Anh đặt giày vào hộp giấy, ngẩng đầu lên. Trong mắt anh ánh sáng ẩn hiện, đó là tín niệm chèo chống anh bao nhiêu năm chưa từng thay đổi.
"Tiểu Kỳ, những năm đó, em vẫn luôn bảo vệ anh."
Tháng Giêng vừa qua, thời tiết ấm lên từng ngày. Mùa xuân là mùa đắt hàng của cây giống, công ty Mã Chu Dận vừa mới bắt đầu làm thi công lâm viên, mùa xuân là lúc bận nhất, tăng ca trở thành chuyện thường ngày.
Hồng thành chủ không kiềm được than thở, người ta yêu nhau đều là đàn ông chịu khó đưa đón bạn gái đi làm, tan làm thì đón về, chỉ có cô hằng ngày chăm chỉ chạy đến công ty bạn trai.
Câu trả lời của phu nhân cho việc này là: "Cho nên em cũng đương nhiên có quyền làm chủ gia đình, sau này nhà chúng ta em có quyền quyết định. Đây là thẻ lương, xin hãy nhận lấy."
Hồng thành chủ ngạo mạn biểu hiện kết quả này miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Một hôm tan làm, cô đi xe buýt đến công ty Mã Chu Dận như bình thường. Tivi di động trên xe đang phát quảng cáo của một kênh trong thành phố, thành phố Lan Lăng xây dựng một công viên chủ đề hoạt hình ở gần biển, ngày mùng một tháng năm bắt đầu mở cửa.
Hồng thành chủ lười nhác xem quảng cáo, bỗng nhiên bị thu hút bởi một cảnh trong đó. Hình ảnh chỉ có mấy giây, đợi cô cẩn thận nhìn lại, đã qua quảng cáo khác rồi.
Cô đờ đẫn nhìn màn hình, không chắc chắn có phải mình hoa mắt không. Sao lại trùng hợp thế? Hình ảnh công viên ban nãy..
Ba phút sau, quảng cáo của công viên hoạt hình lại chiếu lần nữa. Lần này cô nhìn rõ rồi, lập tức gọi điện cho Mã Chu Dận: "Tiểu Anh! Bên cạnh anh có tivi không! Mau xem kênh thành phố!"
Mã Chu Dận nói: "Anh ở công ty, không có tivi. Kênh thành phố sao thế?"
"Quảng cáo của kênh thành phố! Mau xem mau xem! Ui trời kết thúc rồi! Lát nữa sẽ chiếu lại, anh mau tìm cái tivi đi!".
"Quảng cáo gì?".
"Chính là quảng cáo công viên hoạt hình ấy! Trong đó có một lâu đài, rất giống cái hồi nhỏ anh đắp! Không có tivi thì anh lên mạng xem, trên mạng chắc chắn có!"
"Ô, em nói cái đó hả? Anh cười nhạt một tiếng, "Thích không?"
Hồng Kỳ đờ đẫn chốc lát, "Cái gì?"
"Vốn nói mùa thu năm ngoái sẽ xây xong, vừa kịp lúc em tốt nghiệp về nhà. Ai ngờ kéo dài thêm nửa năm, bây giờ mới xây xong, hình như không cần nữa."
Hồng Kỳ sững sờ rất lâu mới hiểu được: "Anh nói là... cái lâu đài đó, là anh xây?".
"Cũng không hẳn. Mấy năm trước Cục Du lịch định xây công viên này, để khẳng định là kết tinh tri thức của nhân dân Lan Lăng, công khai thu thập sáng kiến toàn dân trong thành phố, anh cũng nộp một bản. Chú Bưu là một trong các nhà đầu tư, cũng có chút quan hệ nội bộ, không ngờ được sử dụng, còn gửi cho anh hai vạn tệ tiền thưởng."
Tâm trạng Hồng thành chủ lúc này giống như nữ chính trong phim thần tượng được nam chính lái trực thăng khinh khí cầu lấy 9999 đóa hồng cầu hôn, lãng mạn ảo mộng đến mức bay lên trời, nói năng lộn xộn: "Vậy ngày mai chúng ta đi xem nhé? Ồ không phải, mùng một tháng năm mới mở cửa... mùng một tháng năm chúng ta đi chơi nhé! Nhất định phải đi! Em đi mua vé ngay! Bây giờ mua vé được không? Có dễ mua không?"
Nghe giọng cười nho nhỏ truyền đến từ ống nghe bên kia: "Xem em vội vàng kìa. Lúc đó anh chắc chắn có vé miễn phí, em không phải sốt ruột, muốn đưa bố mẹ đi cũng được."
Hồng thành chủ không thể bỏ qua cơ hội khoe khoang, về đến nhà thấy bố mẹ đang ngồi xem tivi trên ghế sô pha, đúng lúc phát đến quảng cáo đó, không kiềm chế được, liền khoe: "Mẹ nhìn thấy tòa lâu đài cát kia không? Là Tiểu Anh thiết kế."
Cô giáo Đinh hơi kinh ngạc: "Không phải cậu ta làm lâm viên sao, sao lại đi thiết kế cái này?".
Thầy giáo Hồng nói: "Làm lâm viên thiết kế nhà trong công viên có gì sai."
Cô giáo Đinh trách móc chồng: "Tên là công viên, thật ra là công viên giải trí, nơi tụi trẻ vui chơi, ông già rồi không hiểu đừng giả vờ hiểu."
Hồng thành chủ giải thích đầu đuôi một lượt, khoe khoang bạn trai một hồi: "Tiểu Anh giỏi thật, bao nhiêu người tham gia, còn có không ít kiến trúc sư chuyên nghiệp nữa! Anh ấy vốn có năng khiếu, nếu không phải trong nhà có chuyện, bây giờ nhất định đã là kiến trúc sư nổi tiếng rồi!"
Còn chuyện chú Bưu giúp đi cửa sau, đương nhiên bỏ qua không nhắc đến.
Trên phố toàn là quảng cáo của công viên, ai ai cũng biết, hơi giống như niềm tự hào của người dân Lan Lăng, có thể thấy được Cô giáo Đinh và thầy giáo Hồng rất có thể diện.
Mấy ngày sau, Hồng Kỳ đi qua trường trung học số 5, cùng về nhà với cô giáo Đinh và cô giáo Lý sống chung khu. Đi đến cổng trường, gặp một cô giáo trẻ tuổi chào hỏi hai người họ, tặng mỗi người một hộp kẹo cưới.
Cô giáo Đinh giới thiệu cho Hồng Kỳ nói: "Đây là cô giáo Tiểu Vương ở trường mẹ, mùng một tháng năm sẽ kết hôn. Chồng cô ấy cũng làm lâm viên, hai đứa có thể làm quen chút."
Cô giáo Tiểu Vương nói: "Đây chính là con gái tiến sỹ của cô phải không? Nghe danh đã lâu! Nhà cô cũng có bạn bè người thân kinh doanh lâm viên hả?"
Hồng Kỳ nói: "Bạn trai tớ mở công ty thiết kế lâm viên."
Hàn huyện một hồi, cô giáo Tiểu Vương cũng tặng Hồng Kỳ một hộp kẹo cưới, lấy ảnh cưới cho cô giáo Đinh và cô giáo Lý xem.
Cô giáo Lý nói: "Ngoại cảnh rất đẹp mà, vừa là bờ biển lại vừa có lâu đài phương Tây, là cảnh thật sao? Chụp ở đâu thế? Con trai cô cũng sắp kết hôn, đang chuẩn bị chụp ảnh cưới. Tụi trẻ đều muốn cá tính, không chịu chụp cảnh trong nhà, nói giả quá không đẹp."
Hồng Kỳ vừa nhìn đã phát hiện ra, trong ảnh chẳng phải là tòa lâu đài cát cô mong mỏi muốn đi mà trên quảng cáo chiều đó sao?
Cô giáo Tiểu Vương nói: "Ảnh của cháu quả thật là mới lần đầu tiên, chụp ở công viên hoạt hình, bây giờ còn chưa mở cửa. Cháu đăng ký tham gia hôn lễ tập thể do thành phố tổ chức, tổ chức ở chính tòa lâu đài này, mới để chúng cháu vào trước chụp ảnh. Cô giáo Đinh, cô giáo Lý, các cô mùng một tháng năm có bận gì không?".
Cô giáo Đinh nói: "Ở nhà nghỉ ngơi. Hôm cháu cưới cần giúp gì không?"
Cô giáo Tiểu Vương nói: "Giúp thì không cần. Nhà cháu và nhà chồng đều ở tỉnh khác, bên này không định tổ chức tiệc. Hôn lễ tập thể này cho mỗi đôi vợ chồng hai mươi vé miễn phí vào tham gia hôn lễ, hai bọn cháu ở đây ít bạn bè, nếu các cô có hứng thú, thì đến chung vui với cháu, tiện thể chơi một chuyến."
Cô giáo Lý nói: "Cho vé miễn phí? Vậy cho cô hai vé, vừa đúng con trai và con dâu muốn đi chơi, nghe nói 180 tệ một vé đấy!"
Cô giáo Tiểu Vương lấy bốn vé đặc biệt in chữ hỉ từ trong túi ra: "Cả nhà cô cùng đi chơi đi, bên trong rất thú vị, ngày mở cửa còn biểu diễn rất nhiều tiết mục."
Cô giáo Lý vui mừng nhận lấy vé. Cô giáo Tiểu Vương lại muốn cho cô giáo Đinh, cô giáo Đinh nói: "Vé thì không cần đâu, nhà cô cũng có người tặng vé miễn phí, đến lúc đó nhất định sẽ chung vui với cháu."
Cô giáo Tiểu Vương nói: "Cô quen người bên trong?"
Cô giáo Đinh đoan trang trả lời: "Tòa lâu đài trong ảnh của cháu là con rể cô thiết kế, cho cô rất nhiều vé mời, nhà cô mùng một tháng năm sẽ đi chơi. Vé của cháu tặng cho giáo viên trẻ trong trường chúng ta ấy, nhất định rất nhiều người muốn đi."
Cô giáo Tiểu Vương và cô giáo Lý kinh ngạc nịnh hót cô giáo Đinh và Hồng Kỳ một hồi. Cô giáo Đinh tuy biểu hiện rất điềm nhiên, giả vờ khiêm tốn miệng liên tiếp nói không có gì, nhưng trong lòng chắc chắn vô cùng đắc ý, Hồng Kỳ ở bên nhìn cứ buồn cười.
Vừa nãy bà nói Tiểu Anh là con rể bà đấy!
Vì tuyên truyền quảng cáo đầy đủ, thêm kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm, ngày công viên giải trí mở cửa rất náo nhiệt. Cả nhà Hồng Kỳ hơn mười giờ sáng vội đến tham dự hôn lễ cô giáo Tiểu Vương, nghe nói du khách vào cửa đã hơn mười nghìn người rồi..
Hôn lễ tập thể một trăm người cũng là chiêu trò của công viên lần này, làm đâu ra đấy. Cô dâu chú rể mặc comple áo cưới, không khí rõ ràng khác hẳn người khác, đừng nói đến lần này kéo ra năm mươi đôi cô dâu chú rể, đứng ở quảng trường cạnh biển, sau lưng là trời xanh biển rộng cát vàng và tòa lâu đài như cổ tích, không chỉ lãng mạn, quả thật là khí thế hừng hực.
Ngoài khách khứa của cô dâu chú rể, du khách trong công viên lần lượt kéo đến xem, đâu đâu cũng là tiếng chụp ảnh tanh tách. Phía công viên mời đài truyền hình đến đưa tin tức, máy bay trực thăng bay vòng vòng trên trời, vừa quay phim vừa rác cảnh hoa, ruy băng, như đang quay phim thần tượng, ngay cả thầy giáo Hồng và cô giáo Đinh cũng khen: "Khí thế thật."
Tổ chức xong hôn lễ tập thể, cô giáo Tiểu Vương chạy lại chụp ảnh cùng người thân bạn bè. Cô vui mừng đến đỏ cả mặt, liên tiếp nói: "Thích quá! Phấn khích quá!". Còn quay lại nói với cô giáo Lý và cô giáo Đinh: "Nhà hai cô cũng sắp tổ chức chuyện vui phải không? Nhất định phải đến đây."
Cô giáo Lý vui mừng xếp hàng, hỏi: "Ở đây có để người ngoài một mình tổ chức hôn lễ sao?" .
Chồng của cô giáo Tiểu Vương nói: "Tôi nói rồi, lúc không có hoạt động thì bên ngoài mượn tổ chức tiệc, giá ngang với khách sạn 5 sao, phải xếp hàng đặt trước. Hôm nay hoạt động hôn lễ tập thể này được lên tivi, sau này nhất định tranh vỡ đầu, muốn đặt phải nhanh lên."
Mã Chu Dận nói: "Thông báo vừa ra đã có người đặt rồi, mỗi ngày nhiều nhất hai hôn lễ, đã xếp đến tận tháng mười hai rồi."
Cô giáo Đinh nói: "Đến cả cuối năm rồi à? Vậy muộn quá, nhà chúng ta tìm khách sạn bình thường thì hơn."
Hai bố con họ Hồng nhìn nhau cười hiểu ý.
Thầy giáo Hồng nói: "Tiểu Dận, cháu chắc chắn quen biết ai đó, có thể nhờ họ xen vào không?"
Mã Chu Dận cúi đầu nhìn Hồng Kỳ, cô quay lưng lại với cô giáo Đinh, cười miệng ngoác đến mang tai: "Để cháu nghĩ cách."
Cô giáo Đinh bị cô giáo Tiểu Vương gọi đi chụp ảnh, Hồng Kỳ nắm tay bạn trai đi dạo trên bãi biển.
Đi được một đoạn xa xa, quay lại nhìn nhìn tòa lâu đài sừng sững trên bãi biển, Hồng thành chủ cũng cảm thấy nếu không thể tổ chức hôn lễ ở đây thì đáng tiếc quá: "Anh có lấy được suất trong nửa năm tới không thế?"
Phu nhân vỗ ngực thề thốt: "Không thành vấn đề. Em muốn tháng mấy nhỉ?"
Hồng thành chủ hơi kinh ngạc: "Anh bản lĩnh thế! Không phải đều đăng ký đủ rồi sao, sao còn tùy chọn được?"
Vẻ mặt phu nhân dương dương tự đắc: "Anh đã tính trước hết rồi, chưa mở cửa đã chọn sẵn trước. Lúc đó còn không biết khi nào mẹ em mới gật đầu, cho nên anh nhờ mấy người bạn, chọn ngày đẹp mỗi tháng đều chiếm một suất."
Hồng Kỳ hỏi: "Chúng ta chỉ có thể kết hôn một lần. Thừa ra thì làm thế nào? Trả lại có được không?"
"Trả gì mà trả! Lúc mới bắt đầu giá không cao, bây giờ tranh giành như thế, bán lại còn lo không ai cần sao?"
"Anh còn muốn tranh thủ kiếm lời!"
Phu nhân tủi thân nói: "Người ta ôm giấc mơ và sự nhiệt tình với kiến trúc để nộp bản vẽ, ai ngờ công viên chủ đề đang yên đang lành lại làm thành hội trường hôn lễ, tiền thưởng chỉ có hai vạn tệ, không cho anh kiếm chút tiền chênh lệch để bù đắp tổn thương tinh thần sao?"
Hồng thành chủ không phục: "Hội trường hôn lễ thì sao, công viên chủ đề đẹp đẽ cao quý, tổ chức hôn lễ thì bẽ mặt anh hả?"
Phu nhân nhỏ tiếng nói: "Tòa lâu đài đó có ý nghĩa đặc biệt với chúng ta mà, vốn là xây cho em bây giờ ai ai cũng đến tổ chức hôn lễ, không phải độc nhất vô nhị nữa..."
Hồng thành chủ nghiêm khắc phê bình tư tưởng ích kỷ hẹp hòi của phu nhân: "Anh thiếu tinh thần chia sẻ quá, vui một mình không bằng vui cả nhà có hiểu không? Nhiều cô dâu chú rể tổ chức hôn lễ ở đó, vui mừng may mắn biết bao!"
"Được thôi, em luôn có lý, em nói gì thì là thế..." Hai người nắm tay nhau chầm chậm đi dạo trên bãi biển.
Hồng Kỳ lại quay đầu nhìn tòa lâu đài cát, hỏi: "Tiểu Anh, anh có ở bên em trọn đời không?"
Mã Chu Dận nhìn cô kỳ lạ: "Đương nhiên, sao hỏi vậy?"
"Lúc nhỏ anh nói muốn xây một tòa lâu đài để cưới em, không ngờ thành sự thật." Hồng thành chủ bùi ngùi nói: "Việc gần như không thể anh đều làm được, xem ra anh quả thật giữ lời, cho nên anh nói theo em trọn đời, nhất định cũng có thể làm được."
"Anh vốn nói lời giữ lời, đã từng thất hứa lúc nào chưa?"
Biển nổi gió, từng đợt sóng biển xô vào bờ cát, xóa đi dấu chân của du khách rồi nhẹ nhàng rời đi.
Trên bãi cát có rất nhiều trẻ con chân trần nghịch cát, trong đó có một đôi bé trai bé gái đang đắp lâu đài cát, nhìn thấy thủy triều dâng lên, vội vã đưa tay ra chặn thủy triều để bảo vệ lâu đài. Nhưng bốn cánh tay nhỏ bé đầu chặn nồi thủy triều, lâu đài đắp được một nửa trong chốc lát bị sóng đánh tơi tả.
Cô bé tỏ vẻ hơi chán nản. Cậu bé nói: "Không sao, vừa nãy xây không đẹp, chúng ta đến chỗ cao hơn xây lại."
Hai đứa xách chiếc xẻng đi lên chỗ cao hơn, mặt nhìn về phía lâu đài cát, mô phỏng hình dáng lâu đài, tiếp tục xây lâu đài nhỏ của chúng.
Nghi thức hôn lễ trong lâu đài đón nhận đợt cao trào mới, những tràng pháo tay vang lên không ngớt.
Cô bé ngưỡng mộ nhìn dải lụa màu bay lượn trên bầu trời: "Sau này chúng ta cũng đến đây làm lễ kết hôn nhé."
Cậu bé chỉ lo cúi đầu phải cát: "Tớ chẳng thèm, xem tớ xây cái khác còn đẹp hơn cái này, chúng ta đến đó kết hôn. Chỉ có hai chúng ta, không cho người khác vào.".
Hồng Kỳ đi qua chỗ chúng, nghe cuộc đối thoại non nớt của hai đứa trẻ, không kiềm chế được quay đầu lại nhìn Tiểu Anh.
Câu chuyện như vậy vẫn luôn xảy ra, chưa từng đứt đoạn. Anh dùng cát xây một tòa thành, nói sau này cưới em về.
Lời thề nhỏ bé lúc nhỏ, anh và em luôn ghi nhớ trong lòng, chưa từng quên đi.
Bây giờ, đã thành hiện thực.
_Hết chương 15_
_NAK_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro