Chương 1111-1120 (Kèm hình ảnh Tử Tà)

Sẽ có một số thay đổi nho nhỏ về ảnh nhân vật ở đầu Chương nha ^^ Vì Na muốn chọn hình ảnh bám sát với nội dung từng chương :3

#Tiếc_gì_1_vote_ủng_hộ_người_dịch_nào=))

----------------------------------------

Chương 1111: Cường giả hội tụ Dược phủ (3)

Bấy giờ  Đại Trưởng Lão cũng không nghĩ đến, Hồng Liên Lĩnh Chủ đúng là trên đường đi tới Chủ thành, mà lúc hắn đến Chủ thành, chính là lúc Lam gia bọn họ tận thế. . . . . .

Đèn hoa rực rỡ treo lên.

Trước cửa Dược phủ, toàn bộ đường phố đều là một mảnh náo nhiệt phồn vinh, vô số xe ngựa sang trọng ngừng lại, bon chen chật hẹp cả đường lớn, thậm chí ngay cả một người cũng không thể đi qua.

Cũng tương tự có không ít cường giả đứng trên không đi xuống, đáp xuống thuốc cửa Dược phủ.

Nhìn đến những cường giả kia, toàn bộ người dân Chủ thành đều không nhịn được hít một ngụm khí lạnh

Võ Đế tụ hội!

Trên đời này, ngoại trừ chủ nhân Dược phủ, ai còn có được sức ảnh hưởng lớn như vậy?

Không kìm được lòng, những dân chúng không cách nào được Dược phủ mời kia, đáy lòng bất giác sinh ra một loại ao ước, nhìn không chớp mắt những cường giả đang bước vào cửa lớn Dược phủ.

Thời điểm cường giả tiến vào cửa chính Dược phủ, những gì mọi người nhìn thấy là hình ảnh sau.

Một nữ tử thân áo xanh, giống như tùng trúc băng lãnh, dung nhan cực kỳ thanh lệ, phảng phất tuyệt trần, nàng ngũ quan tinh xảo, lông mày có chứa khí thế lành lạnh, khiến người ta vừa đi vào phòng khách liền cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, phảng phất nhiệt độ chung quanh đều giảm xuống mấy phần.

Mà ở bên người thanh y nữ tử, một đứa nhỏ Lolita năm, sáu tuổi đôi mắt to tròn chớp chớp, tò mò quan sát chung quanh, còn một tên béo mập khuôn mặt cười híp, lộ ra mấy phần ngây thơ.

Có thể làm cho người ta kỳ quái chính là, tiểu lolita  này không chỉ có một thân y phục đỏ rực, mà ngay cả lông mày cũng màu đỏ, đỏ như bông hoa máu nở rộ, lộ ra tàn nhẫn cùng âm lãnh, làm người ta nghẹt thở.

Có điều. . . . . .

Dược Phủ chủ nhân không phải nói mời bọn họ tham gia tiệc tối sao?

Tiệc kiểu gì thế này?

Mọi người liền phục hồi tinh thần lại, trong giây lát liền phát hiện ra vấn đề này, chẳng lẽ Dược phủ mời bọn họ đến, nhưng không chuẩn bị gì cả?

"Mọi người gần như đã đến được một nửa, " Cố Nhược Vân nụ cười nhạt, mặt mày lành lạnh nói, "Thế nhưng, còn thiếu mấy người! Chờ khi tất cả mọi người đến đông đủ, ta sẽ tuyên bố một chuyện!"

Nói xong lời này, Cố Nhược Vân cũng chẳng có thêm động tác gì, thậm chí chưa từng chào hỏi những vị khách này, cứ ngang nhiên ngồi xuống.

Cảm nhận được khí thế lạnh nhạt của nàng, tất cả mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, trống tin đập thình thịch, không biết Cố Nhược Vân tìm bọn họ đến, rốt cục vì chuyện gì?

Nhưng mà, dù cho tất cả mọi người trong lòng đều có   ý nghĩ, nhưng không có một người nào dám to gan nói ra.

"Ha ha, Cố nha đầu, chúng ta không tới chậm chứ?"

Bỗng nhiên, một tiếng cười lớn sang sảng từ ngoài cửa truyền vào.

Sau khi nghe thấy tiếng cười kia, vẻ lành lạnhgiữa lông mày Cố Nhược Vân cuối cùng cũng coi như xuất hiện ý cười, nói rằng: "Giang lão, ngươi rốt cuộc đã tới, ta chờ các ngươi đã lâu."

"Ha ha, vừa nãy ta cùng Giang lão có một chút chuyện trì hoãn, cho nên tới trễ  , để xin lỗi, chờ lần sau ta cùng Giang lão sẽ mời người coi như bồi tội, như thế được không?"

Nói lời này, thình lình chính là lúc Giang lão tiến vào cùng Cổ lão, mặt mỉm cười, không giống nụ cười sang sảng của Giang lão, tiếng nói của hắn rõ ràng mang theo ôn hòa trầm ổn.

"Được."

Cố Nhược Vân nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chờ sau khi ta đem sự tình xử lý xong, đương nhiên sẽ nhận lời mời của hai ngườ, hiện tại các người trước tiên vào chỗ đi, Vệ Y Y,  châm tràcho hai vị này."

Giang lão cùng Cổ lão cũng không khách khí, cười ha ha   hai tiếng liền đi tới   chỗ ngồi bên trên.

Chương 1112: Cường giả hội tụ Dược phủ (4)

Ngaysau khi hai người mới vừa ngồi xuống, một tiếng cười khẩy từ ngoài cửa truyền vào: "Không nghĩ tới lại bị hai nhà các ngươi tới trước một bước, ta cùng Mộc gia đến chậm."

    Mộc gia, chính là gia tộc thần bí cường đại nhất trong   tứ đại thế lực, thậm chí ngay cả ba gia tộc còn lại cũng không biết Mộc gia này gốc gác là cái gì! Cho dù là từ trước đến giờ Tam gia cùng Mộc gia quan hệ tốt, cũng không biết Mộc gia gia chủ thực lực mạnh như thế nào!

    Nhưng hôm nay phía trước  cũng không phải là vị Mộc gia gia chủ thần bí kia, mà chỉ là tôn nữ của Mộc gia, Mộc Du Du.

    "Cố nha đầu," Giang lão chỉ lo Cố Nhược Vân không quen biết những người này, liền nhỏ giọng giải thích một câu, "Vừa nãy mở miệng nói chuyện chính là Lam gia  Đại Trưởng Lão, mà ông lão bên cạnh Đại Trưởng Lão, cũng chính là Lam gia Lão Gia chủ, bên cạnh đó là một nữ tử trẻ tuổi, nhưng là thiên tài trẻ tuổi nhất Mộc gia, Mộc Du Du! Sự tồn tại của nữ tử này cũng xem như là truyền kì, đương nhiên, so với Cố nha đầu ngươi, nàng vẫn là kém quá xa."

    Cố Nhược Vân cũng không nhìn về phía những người khác, mà là ánh mắt rơi vào trên người Lam gia Lão Gia chủ, đáy mắt xẹt qua một tia kỳ lạ.

    Nếu ta không đoán sai, ông lão này, chính là gia gia của Lam Ca!

    "Ha ha."

    Cổ lão cười lạnh một tiếng, trào phúng  mở miệng nói: "Ta không nghĩ tới Lam gia các ngươi có lá gan tới nơi này, chẳng lẽ các ngươi không biết Lam Chước đã làm cái gì?"

    Tuy nói Cổ lão tính khí ôn hòa, nhưng chỉ đối với người có qua lại thân thiết, nếu không, không có tính khí, hắn làm sao có thể làm gia chủThượng Cổ gia?

    Bây giờ chỉ cần nhớ đến Cố Nhược Vân suýt chút nữa chôn thây dưới biển lửa, lửa giận trong lòng hắn không nhịn được bùng phát.

    Đại Trưởng Lão cười lạnh một tiếng, liếc nhìn hai ông lão, liền hướng về  chỗ ngồi khác đi tới.

    Ngay lúc cái mông của hắn vừa định đặt xuống chỗ ngồi, bỗng nhiên, một lực nặng nề đánh vào bên trên   ghế tựa, bộp một tiếng, khiến ghế gỗ trở nên chia năm xẻ bảy.

    Ầm!

    Ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người,cái mông  Đại Trưởng Lão ngã xuống đất, mà so với cái đau đớn trên bàn tọa, nhục nhã lại càng nhiều hơn! Vì thế, sắc mặt của hắn một mảnh tái nhợt, ánh mắt âm trầm nhìn về Cố Nhược Vân.

    "Đây chính là cách Dược phủ các ngươi đãi khách? Lại dùng loại ghế chất lượng kém đến tiếp đãi khách!"

    Cố Nhược Vân nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó thu hồi   ánh mắt, phảng phất vừa nãy người ra tay đem ghế tựa đánh nát tựa như không phải nàng.

    Đại Trưởng Lão  sắc mặt càng ngày càng khó coi, thời điểm hắn muốn nói lời nhục mạ, một thanh âm cười nhạo lặng lẽ truyền đến.

Thanh âm non nớt này nương theo tiếng cười lanh lảnh, trong nháy mắt truyền vang khắp phòng khách.

    "Các ngươi những người này thật buồn cười, Dược phủ ta thân là chủ nhân, vẫn chưa để cho các ngươi ngồi xuống, các ngươi liền tự mình  ngồi xuống, đúng là không coi chính mình là người ngoài."

    Chu Tước khắp mặt toàn là nụ cười, một đôi mắt cong cong như lưỡi liềm, nếu không có lệ khí ác độc này, cũng thật giống như là một hài tử năm, sáu tuổi.

    Nếu như không có ai nói, sẽ rất khó tưởng tượng đến, tiểu nữ oa lolita này, sẽ là một lão yêu quái sống vạn năm.

    "Có điều. . . . . ." Nụ cười trên dung nhan đáng yêu béo mập của Chu Tước càng sâu, "Ghế của Dược phủ chúng ta, không phải loại người như ngươi có thể ngồi lên ! Mà chúng ta đã không cho ngươi ngồi, ngươi đứng thẳng lên cho ta! Có nghe không!"

     Cuối cùng, giọng nói nàng thay đổi, khí thế thô bạo hiện ra, dĩ nhiên đã không còn dáng dấp ngây thơ như ngày trước.

Chương 1113: Cường giả hội tụ Dược phủ (5)

Cố Nhược Vân nhẹ vỗ về chén trà trong tay, nụ cười trên khóe môi càng ngày càng hờ hững, dĩ nhiên đem sự tình trước mắt hoàn toàn ủy thác cho Chu Tước.

    Đại Trưởng Lão  ánh mắt chìm xuống: "Cường giả cấp bậc này như chúng ta được mời đến tham gia tiệc tối, vậy mà ngươi lại để một đứa bé tới càn quấy! Đúng là không biết lễ phép! Không có giáo dưỡng!"

    Cũng khó trách Đại Trưởng Lão không đem Chu Tước để trong mắt, dù sao Lam Chước trước kia ở nơi này bị Chu Tước làm hại, cũng không kể thực ra cho Đại Trưởng Lão. Nếu không thì, vô luận như thế nào, Đại Trưởng Lão cũng không dám nói ra những lời ấy.

    Bên cạnh Mộc gia liếc nhìn Chu Tước, đáy mắt lóe lên một vệt sáng, chợt trầm mặc lại, không biết đang suy nghĩ gì.

    "Chẳng lẽ Lam Chước vẫn chưa nói gì với Lam gia các ngươi sao?" Chu Tước khanh khách  nở nụ cười, nhưng lúc này đây, nét cười của nàng không đến đáy mắt, trong tròng mắt màu đỏ kia như nhiễm phải ánh sáng khát máu, "Người đắc tội bản đại nhân, sẽ chết rất thê thảm! Nếu như ngươi cũng muốn cùng Lam Chước quỳ gối trên đường lớn nhận sai như thế, bản đại nhân tất nhiên sẽ cho ngươi được toại nguyện!"

    Đại Trưởng Lão sắc mặt hơi đổi, hắn biết Lam Chước lúc đó tựa hồ là bị cái gì mê hoặc, ở trên đường lớn không tự chủ được  nói ra chuyện đó. Chẳng lẽ, chuyện này lại là tiểu nha đầu này  giở trò quỷ?

    Sao có thể có chuyện đó?

Tiểu nha đầu trước mắt xem ra nhiều nhất mới năm, sáu tuổi a, tuổi nhỏ như vậy, nên còn chưa bắt đầu tu luyện, nàng làm sao có khả năng có được thực lực này?

    Có điều, Đại Trưởng Lão tựa hồ quên, ở trên Đại lục, Linh Thú thực lực mạnh mẽ  là có thể tùy ý đổi tuổi tác, giống như Chu Tước, dù cho sống hơn vạn năm, nhưng có thể lấy vẻ ngoài Lolita xuất hiện, đồng thời che mắt tất cả mọi ngườitrên đời.

    "Ha ha," Đại Trưởng Lão phục hồi tinh thần lại, cười lạnh một tiếng, hai mắt lạnh lùng liếc nhìn hai lão giả đang thảnh thơi thưởng thức kịch vui trên ghế, nói: "Ta chỉ không hiểu đạo tiếp khách của Dược phủ các ngươi, vì sao Cổ lão cùng Giang lão có thể ngồi,nhưng  ta chỉ có thể đứng? Bên trong Chủ thành, địa vị của ta so với bọn họ cũng không kém! Ngươi làm như thế, chẳng phải là quá trái đạo lí?"

    Nghe Đại Trưởng Lão nói, mọi người đều vì hắn mà toát mồ hôi lạnh.

    Lam gia thế lực đúng là mạnh mẽ, không bằng Cố Nhược Vân là một Luyện Đan Sư, rất nhiều thế lực nịnh bợ nàng đều không kịp. Nhưng mà, điều gì làm cho Đại Trưởng Lão có lá gan lớn như vậy, ngang nhiên kêu gào với nàng?

    "Đạo lí?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười, con ngươi lành lạnh nhìn về phía Đại Trưởng Lão, nói, "Ở địa phận của ta, đạo lí là gì, lẽ ra nên do ta quyết định, Giang lão cùng Cổ lão là bạn vong niên của ta, hơn nữa hai lão gia tử lớn tuổi, đi đứng bất tiện, ta để cho bọn họ ngồi xuống cũng là chuyện đương nhiên, còn ngươi. . . . . ."

    Cố Nhược Vân ánh mắt đánh giá Đại Trưởng Lão, nụ cười trên mặt càng sâu.

    "Ta thấy ngươi nóng tính dồi dào, khí huyết cũng không bất ổn, căn bản là không nhất định phải ngồi xuống!"

    Đại Trưởng Lão nắm thật chặt nắm đấm, trên dung nhan tái nhợt mang một tia phẫn nộ.

    Giang lão và Cổ lão lớn tuổi, đi đứng bất tiện? Đối với Võ Giả mà nói, đặc biệt là bọn họ đã đạt cảnh giới này, có cái gì mà chống đỡ không nổi?

    Huống chi, chính mình so với hai lão này đều lớn tuổi như nhau.

    Coi như nàng đang viện cớ, thì cũng phải tìm một lí do đáng tin một chút, câu nói như này cho dù là đứa bé ba tuổi cũng không thèm tin.

    "Cố Nhược Vân, ngươi đừng ỷ việc ngươi là Luyện Đan Sư, ỷ thế hiếp người, dù những người khác sợ ngươi, Lam gia ta cũng không sợ ngươi!" Đại Trưởng Lão rốt cục không kìm nén được lửa giận, tức miệng mắng to, "Ta cho ngươi biết, chỉ với việc ngươi hôm nay làm cho Lam gia ta nhục nhã, ta sẽ không để yên cho ngươi!"

Chương 1114: Cường giả hội tụ Dược phủ (6)

Trước khi tới đây, hắn cũng đã cùng người Mộc gia thương lượng trước rồi.

    Chờ giết được Cố Nhược Vân, Thần khí sẽ về  Lam gia hết thảy, phương pháp luyện đan thì lại quy về Mộc gia! Mà được Mộc gia giúp đỡ, bọn họ hoàn toàn có thể rất nhanh giải quyết được Cố Nhược Vân!

    Nếu nàng ta chết, thân phận là Luyện Đan Sư này, sẽ không còn gì hấp dẫn nữa!

    "Lam Hồng, " Giang lão đột nhiên đập bàn đứng lên, cười lạnh một tiếng, nói, "Ngươi vẫn đúng là không đem Giang gia ta để trong mắt! Dám ngang nhiên khiêu khích Cố nha đầu, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta là người chết?"

    Cổ lão trước sau vẫn không nói gì, nhưng lông mày nhíu chặt cũng biểu lộ sự bất mãn của lão.

    Đại Trưởng Lão cười ha ha hai tiếng: "Giang lão, coi như cùng thuộc tứ đại thế lực, ta khuyên ngươi một câu, đừng làm chuyện gió chiều nào theo chiều ấy này, ngươi có biết Cố Nhược Vân đã đắc tội ai không? Người nàng đắc tội, lại là Hồng Liên Lĩnh Chủ, Hồng Liên lãnh địa từ đã lâu phát xuống mệnh lệnh muốn truy sát nàng! Như vậy ngươi còn muốn giúp đỡ nha đầu này?"

    Hồng Liên lãnh địa muốn truy sát nàng?

    Cố Nhược Vân lông mày nhẹ nhàng giật một cái, nàng rất muốn nói, Hồng Liên Lĩnh Chủ chính là phụ thân nàng, vì thế Hồng Liên lãnh địa làm sao có khả năng phát xuống loại mệnh lệnh này?

    Đương nhiên, nàng biết, mặc dù nàng nói ra chân tướng của sự việc, cũng chắc chắn sẽ không có người tin tưởng nàng.

Cố Nhược Vân không đem Đại Trưởng Lão  để ở trong lòng, đương nhiên sẽ không nói ra quan hệ của mình và Hồng Liên Lĩnh Chủ. Nhưng việc này không có nghĩa là nàng có thể chịu nhẫn nhịn.

    "Khanh khách," Chu Tước lanh lảnh  nở nụ cười, trong đôi mắt tràn đầy ý cười, nhưng ngữ khí tràn đầy trào phúng, "Ngươi nói Hồng Liên Lĩnh Chủ muốn truy sát nàng? Ta còn chưa từng nghe qua chuyện vô lí như vậy! Hổ dữ còn không ăn thịt con, Hồng Liên Lĩnh Chủ là phụ thân của Gia chủ ta, làm sao có thể muốn giết nàng? Ngươi chắc chắn người nói cho ngươi biết điều này không muốn hại ngươi?"

    Chu Tước đã sớm không nhịn được rồi.

Thời điểm ở Phong Lạc thôn lần đầu nhìn thấy Bạch Âm cùng Lam Chước, nàng đã muốn đem chuyện này nói ra. Chỉ vì lúc đó nàng ở trong Thượng Cổ thần tháp không ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ ngu xuẩn này trước mặt Cố Nhược Vân phách lối.

    Hiện tại có cơ hội này, nàng làm sao có thể không nói?

Đầu óc Giang lão lúc này đơ ra, trong đầu một mảnh nổ vang, hắn kinh ngạc  nhìn về phía Cố Nhược Vân, muốn dò hỏi nàng chân tướngchuyện này.

    Hồng Liên Lĩnh Chủ là phụ thân của Cố Nhược Vân?

    Tại sao bọn họ chưa từng nghe nói chuyện này? Hồng Liên Lĩnh Chủ này không phải độc thân, không có nhi nữ (Na: "nhi" là con trai, "nữ" là con gái nha) sao?

    "Ha ha!"

    Đại Trưởng Lão cười phá lên lên, theo đó, người bên trong đại sảnh cũng đều cười theo, nhưng mà, bọn họ cũng không  khuếch đại như Đại Trưởng Lão, có mấy người thậm chí vì không muốn đắc tội Cố Nhược Vân, cố gắng nín cười.

    Không gì đáng trách, tất cả mọi người đều nghĩ bị được Chu Tước đùa bỡn.

    Bọn họ đã từng gặp người không biết tự lượng sức mình, cũng chưa từng có ai hoang tưởng đến mức độ này !

    Hồng Liên Lĩnh Chủ là ai? Đó là một người được toàn bộ Đại lục xưng là kẻ điên! Thực lực cường hãn có thể tưởng tượng đã đành, đồng thời còn không thèm nói đạo lí! Nàng ta thật ngu ngốc, giả mạo ai không nói, lại giả mạo con gái kẻ điên này? Chẳng lẽ nàng thấy mình sống quá lâu rồi, nên muốn chết?

    Người phương nào cũng biết rằng, Hồng Liên Lĩnh Chủ và phu nhân hắn phân tán nhiều năm, vẫn chưa tái giá, lại từ đâu lại chui ra một cô con gáihơn hai mươi tuổi? Đây rõ ràng là trêu bọn họ!

    "Ngươi nói nàng là  con gáiHồng Liên Lĩnh Chủ?" Đại Trưởng Lão  trong mắt đầy châm chọc, chỉ vào Cố Nhược Vân, cười nhạo nói: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta đều ngớ ngẩn sao! Hồng Liên Lĩnh Chủ căn bản không có con gái, nàng lại là từ nơi nào nhô ra? Sau này các ngươi muốn giả mạo người khác, tốt nhất nên đi tìm hiểu tình huống người kia trước, để tránh gặp phải trò đùa như bây giờ, haha!"

Chương 1115: Cường giả hội tụ Dược phủ (7)

Nghe Đại Trưởng Lão cười khoa trương như thế, Cố Nhược Vân nhàn nhạt nở nụ cười, nàng đã sớm biết, nếu nói ra những lời này, sẽ phải nhận kết quả như này!

    Vì thế, trước kia bị Bạch Âm nói xấu, nàng cũng không mở miệng giải thích nguyên nhân.

Huống chi, ở trong mắt nàng, bất luận là Bạch Âm hay người Lam gia, đều là những con rối làm trò cười thôi, nàng cũng chẳng thèm để ở trong lòng.

    Chu Tước  sắc mặt thay đổi, nàng làm thế nào cũng không nghĩ tới, những người này sẽ không tin mình!

    "Chủ nhân của ta vốn là  con gáiHồng Liên Lĩnh Chủ, trong tay nàng có lệnh bài của Hồng Liên Lĩnh Chủ, điều ta nói  toàn bộ là sự thật!"

    "Lệnh bài?" Đại Trưởng Lão chế nhạo một tiếng, " Lệnh bài Hồng Liên lãnh địa ở trong tay Bạch Âm Sứ giả, trên tay các ngươi có thể chỉ là hàng nhái, hàng giả thôi! Ta là tuyệt đối không tin tưởng Hồng Liên Lĩnh Chủ sẽ có con gái, trừ phi hắn chính miệng tuyên bố ra tin tức này!"

Thân phận của Cố Nhược Vân ở Hồng Liên lãnh địa cũng không còn là bí mật, chỉ duy nhất có Bạch Âm rời đi trước nên mới không biết.

    Nhưng mà, Hồng Liên Lĩnh Chủ từng trêu chọc vô số kẻ địch, ngoại trừ Đệ Nhất thành  Lâm gia ra, còn có rất nhiều thế lực cùng hắn đối địch! Vì không để những người kia tìm Cố Nhược Vân gây phiền phức, nên mới đưa việc này che giấu đi.

    Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, chính vì hắn  che giấu, mới tạo cho Cố Nhược Vân tình cảnh như bây giờ.

    "Trì."

    Mắt thấy Chu Tước còn muốn tiếp tục cùng người ta tranh luận, Cố Nhược Vân nhàn nhạt cắt đứt lời của nàng, âm thanh lành lạnh nói: "Bọn họ muốn nói điều gì thì cứ kệ bọn họ đi, ngươi hà tất vì bọn họ mà lãng phí miệng lưỡi? Như vậy cũng không có ích lợi gì."

    Chu Tước trong lòng có chút không cam lòng, cũng không dám làm trái Cố Nhược Vân, chỉ có thể đem lửa giận đè ép xuống.

    Giang lão há miệng, muốn lên tiếng dò hỏi, cũng đúng lúc này, Cố Nhược Vân đã đem ánh mắt chuyển hướng về phía hắn, khẽ gật đầu.

    Một động tác này, đã là câu trả lời cho tất cả câu hỏi của Giang lão!

    Nhất thời, hắn cảm thấy như sấm đánh xuống đầu, lập tức ngốc tại chỗ.

Cũng ngây ngốc như hắn còn có Cổ lão, hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương! Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, Cố Nhược Vân lại là con gái Hồng Liên Lĩnh Chủ!

    Chẳng trách, chẳng trách nha đầu này lại biến thái như vậy, ngoại trừ cái tên Đại Biến Thái kia ra, còn ai có thể nuôi dưỡng được Tiểu biến thái như vậy?

    Buồn cười là bọn họ trước kia còn định, nếu Hồng Liên Lĩnh Chủ thật sự làm khó nha đầu này, vô luận thế nào, bọn họ đều phải bảo hộ nàng an toàn, coi như là báo đáp lại nàng ân cứu mạng.

    Nhưng mà, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, hai người kia lại là quan hệ cha con,  Hồng Liên Lĩnh Chủ thân làm phụ thân, sao lại đi thương tổn tới con gái mình?

    Giang lão chậm rãi thở ra, khóe miệng mang theo cười khổ, rất hiển nhiên, Cố Nhược Vân ngày hôm nay xác thực đã dọa hắn sợ, sau đó, trái timcăng thẳng rất nhiều ngày, cũng rốt cục thả lỏng ra.

    "Ta và ân oán với Lam gia, sau đó sẽ giải quyết," Cố Nhược Vân đưa mắt thu lại, liếc nhìn Lam Chước, tức thì nhìn về phía mọi người, nói, "Hiện tại ta có những chuyện khác muốn tuyên bố."

    "Các ngươi cũng biết thân phận của ta, ta ở đại hội của Dược Tông hoàn thành nhiệm vụ, vì thế Dược Tông đem Bắc Tạp lãnh địa này biếu tặng cho ta, từ đây về sau, ta chính là Bắc Tạp lãnh địa  Lĩnh Chủ!"

Thanh âm lành lạnh của nàng chậm rãi rơi vào trong đám người, làm cho cả phòng khách đều trở nên yên lặng như tờ.

    Cố Nhược Vân  ý tứ đã rất rõ ràng.

    Ta là Bắc Tạp lãnh địa  Lĩnh Chủ, này từ nay về sau, Bắc Tạp lãnh địa cũng chỉ có thể nghe theo hiệu lệnh của ta! Tất cả mọi người các ngươi, đều chỉ có thể thần phục ta, trở thành thuộc hạ của ta.

Chương 1116: Cường giả hội tụ Dược phủ (8)

"Cố Nhược Vân, ngươi đang ở đây nói giỡn?" Đại Trưởng Lão cười lạnh một tiếng, "Muốn thống nhất toàn bộ Bắc Tạp lãnh địa, chuyện này đến Dược Tông cũng không có làm được, nhưng ngươi như vậy lại có ý nghĩ kỳ lạ? Ta cho ngươi biết, Bắc Tạp lãnh địa là địa bàn của Tứ Đại Gia Tộc, một mình ngươi là ngoại lai thế lực, căn bản là đang nằm mơ."

    Giang lão nở nụ cười: "Lam gia trưởng lão, nói cũng không thể nói như vậy, Dược Tông không để cho Bắc Tạp lãnh địa thống nhất, đó là do Dược Tông không có cái thế lực này. Cố nha đầu lại không như thế, nàng thân là một Luyện Đan Sư, bất kể là thực lực vẫn là có sức ảnh hưởng, đều vượt xa Dược Tông, vì lẽ đó, nàng muốn làm lãnh chủ nơi này, cũng không phải không thể."

    "Giang lão," Đại Trưởng Lão  sắc mặt trở nên âm trầm, trầm giọng nói rằng, "Chẳng lẽ ngươi muốn nương nhờ vào nàng? Giang gia mấy trăm năm  cơ nghiệp, ngươi thế nhưng lại muốn đưa đến trên tay người ngoài, ngươi như vậy làm sao đối diện với  liệt tổ liệt tông Giang gia?"

    Nghe vậy, Giang lão không phản ứng nở nụ cười: "Lam gia trưởng lão, có một việc ngươi tựa hồ đã lầm, mặc dù Giang gia thần phục nàng, ta vẫn là Giang gia gia chủ, ngoại trừ có thêm một người thủ lĩnh ở ngoài, những cái khác vẫn không thay đổi."

    Kỳ thực, đối với việc thần phục Cố Nhược Vân, Giang lão đúng là không có ý kiến gì.

    Dù sao nha đầu này cứu hắn mấy lần, lẽ ra nên báo lại nàng ân đức. Huống chi, lấy thực lực Cố Nhược Vân mà xem, Giang gia nếu thần phục nàng, chỉ có chỗ tốt, cũng không có chỗ hại!

    "Ha ha, nha đầu này ta rất yêu thích, nếu nàng quả thật thống nhất toàn bộ Bắc Tạp lãnh địa, vậy ta và nha đầu này liền trở thành người một nhà, như vậy cũng không tồi."

nếu quả như thật làm cho nàng nhất thống   Bắc thẻ lãnh địa, vậy ta cùng nha đầu này liền trở thành người một nhà, như vậy ngược lại cũng không tồi." Cổ lão mỉm cười, ôn hòa nói.

    Đại Trưởng Lão dù sao cũng không nghĩ tới, hailão gia hoả  này sẽ đồng ý yêu cầu thái quá như vậy, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

    "Giang lão, Cổ lão, các ngươi sẽ hối hận !" Đại Trưởng Lão hít vào một hơi thật sâu, chuyển hướng về đông đảo cường giả phía sau, đáy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, "Các ngươi thì sao? Chẳng lẽ các ngươi cũng cam tâm trở thành  thuộc hạ dưới tay người khác, cả đời trung thành với người khác? Không có nhân quyền và tự do?"

Nhất thời, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều suy xét lời Đại Trưởng Lão .

    Lấy thực lực của bọn họ, bây giờ ở Bắc Tạp lãnh địa cũng là đe dọa tứ phương, cần phải trung thành với người khác sao?

    "Có một việc, ngươi đã lầm, " Cố Nhược Vân chậm rãi đứng lên, khuôn mặt vẫn lành lạnh, lạnh giọng nói, "Ta không phải đang  thương lượng với các ngươi chuyện này, mà là thông báo cho các ngươi biết! Bắc Tạp lãnh địa này đã trở thành địa bàn của ta, mà ta, lại là Lĩnh Chủ! Phục tùng ta, có thể tiếp tục sống ở đây, nếu không thì. . . . . ."

    Nàng cười khẽ, nhưng nụ cười kia làm cho người ta kinh hãi run rẩy.

    "Nếu các ngươi từ chối thì cũng chẳng sao, chỉ là từ nay về sau, các ngươi chẳng còn là người của Bắc Tạp lãnh địa."

    Không sai!

    Nàng không cùng bất luận người nào thương lượng việc này, mà là trực tiếp ép buộc bọn họ!

    "Cố Nhược Vân, dù ta khâm phục năng lực của ngươi, ngươi có thể cho rằng, bằng vào những người các ngươi, có thể đối kháng với những cường giả ở đây nhiều như vậy?" Đại Trưởng Lão cười vang, "Ta thật không biết có nên nói ngươi còn trẻ vô tri, còn chưa biết trời cao đất rộng!"

    "Vậy sao?"

    Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhấc khóe môi, nụ cười thanh đạm như gió.

Ngay thời điểm Đại Trưởng Lão còn chưa kịp hiểu hai chữ kia của nàng, ầm một tiếng, một cơ thể khổng lồ từ trên trời giáng xuống, khiến căn phòng đánh phá thành một lỗ hổng, sau đó, Đại Trưởng Lão chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, một vật khổng lồ liền hung hăng đập vào mặt hắn.

    Một luồng cứt thối phả vào mặt, khiến dạ dày Đại Trưởng Lão như cuộn hết cả lên (Na: nguyên văn là "dời sông lấp biển", nhưng Na chẳng hiểu nghĩa là gì....), thời điểm hắn mở mắt ra, lại phát hiện mặt của mình đối diện  một cái mông. . . . . .

Chương 1117: Cường giả hội tụ Dược phủ (9)

Trong chớp mắt này, sắc mặt Đại Trưởng Lão xanh như lá trúc, hắn thật sự rất muốn tức giận mắng một câu, ngươi ****** đi đại tiện đã chùi đít chưa vậy?

    Nhưng lúc này, hắn đã hoàn toàn bị cái mông này ép cho hụt hơi,căn bản là nói không ra lời.

Tên mập to lớn ngồi trên mặt hắn kia, lại giống như chưa phát hiện chuyện gì, cũng không có ý định đứng dậy.

    "Cút ngay!"

Đại Trưởng Lão bị tên mập ép tới mức suýt nữa thổ huyết, rốt cục phát ra một tiếng, giọng hắn đầy phẫn nộ, như có lửa giận mãnh liệt phun trào.

    Phốc!

    Ngay sau khi tiếng rống giận của Đại Trưởng Lão phát ra, phụt một tiếng, một luồng mùi thối kèm theo khí nóng phả vào mặt, hun (Na: "hun" này là hun trong "thịt hun khói" nhé =))) hắn muốn hôn mê.

Tên mập chết bầm này, lại dùng cái mông quay về mặt hắn, còn thả một cái rắm!

Nghĩ đến trước kia mình ở Dược phủ chịu sỉ nhục, Đại Trưởng Lão nội tâm phẫn nộ càng sâu, sắc mặt cũng biến thành cái dạng hết sức khó coi.

    "Á, thật ngại quá, " Tên mập lúc này mới phản ứng lại, sau đó đem cái mông từtrên mặt  Đại Trưởng Lão dời đi, chậm rì rì  đứng lên, ngại ngùng sờ sờ sau gáy, ha ha cười nói, "Bản vương chỉ là không cẩn thận té xuống, không phải cố ý ngồi trên mặt của ngươi."

    Hắn vẻ mặt rất là vô tội, nhưng mọi người đều không tự chủ rùng mình một cái.

    Lúc này Đại Trưởng Lão, một khuôn mặt già nua đã bị tên mập này hun thành màu xám xanh, đôi mắt cũng trở nên choáng váng, dù không bị ngất đi, cũng hoàn toàn không xác định được phương Bắc là hướng nào.

Nhìn đến vẻ thê thảm của Đại Trưởng Lão, mọi người không nhịn được nhìn hắn bằng vẻ đồng tình.

    Quả nhiên, thà rằng đắc tội ma quỷ, cũng đừng đắc tội người Dược phủ!

Bọn họ cũng không thèm tin rằng, tên mập chết bầm này thật sự không cố ý! Nếu không, hắn (TV) cũng không thể ngồi trên mặt hắn (ĐTL) lâu như vậy cũng không chịu xuống, đồng thời còn quay về phía hắn (ĐTL) thả một cái rắm.

"Ta lặp lại lần nữa lời nói vừa rồi, nhưng sẽ không có lần thứ ba" Cố Nhược Vân như thể không phát hiện được trò khôi hài trước mắt, đưa mắt quét qua mọi người ở đây, thản nhiên nói, "Ta gọi các ngươi đến, không phải để thương lượng chuyện này, mà là thông báo cho các ngươi! Từ nay về sau, Bắc Tạp lãnh địa này là địa bàn của ta, còn ta chính là Bắc Tạp lãnh địa Lĩnh chủ!"

    Giọng điệu của nàng, hờ hữnggiống như gió nhẹ.

    Nhưng mà, những lời nói này, như những cây búa lớn, hung hăng đập vào lòng mọi người, trong lòng bọn hắn khơi dậy vạn đợt sóng.

    Có điều, bọn họ từ trước đến giờ tự do quen rồi, làm sao có thể đồng ý phục tùng với người khác? Lúc này đây, tất cả mọi người trầm mặc lại, tựa hồ là đang suy nghĩ đối sách.

Bây giờ Đại Trưởng Lão đã bất tỉnh nhân sự, Giang lão cùng Cổ lão lại đứng về phía Cố Nhược Vân, còn Lam gia Lão Gia chủ cùng Mộc gia Mộc Du Du kia ..... Thì từ đầu đến cuối cũng không nói một lời.

    "Rống!"

Một tiếng gầm giận dữ đột nhiên truyền đến, khiếp sợ đến nỗi tim mọi người đều run rẩy mấy lần, tất cả đều vội vàng nhìn ra đằng sau, chợt nhìn thấy dung nhan Thú Vương đầy vẻ dữ tợn.

Giờ khắc này, một khuôn mặt béo mập dữ tợn hướng về bọn họ nhe răng trợn mắt, như thể muốn đem bọn họ ăn tươi nuốt sống.

    "Linh Thú?" Mộc Du Du kinh ngạc trừng mắt nhìn Thú Vương, trên dung nhan thanh tú xẹt qua một tia trầm tư.

Cái người phì nhiêu thịt mỡ này, là một con Linh Thú, hơn nữa thực lực cũng không kém!

Chẳng trách người Dược phủ to gan hung hăng như vậy, nguyên lai là do có được con át chủ bài này.

    Xem ra lần này, Mộc gia cũng thật là xem thường những người này. . . . . .

    Hơn nữa, nếu như Dược phủ lấy ra con át chủ bài này, Mộc gia cũng nên một lần nữa suy nghĩ về việc cùng Lam gia  liên minh. Dù sao, vì trợ giúp Lam gia cùng với vài tờ đan phương, đem toàn bộ Mộc gia liên lụy cũng không có lợi ích gì.

Chương 1118: Hồng Liên Lĩnh Chủ đến (1)

"Lời ta vừa mới nói, các ngươi có dị nghị gì không?" Ánh mắt Cố Nhược Vân đảo qua mọi người ở đây, nhàn nhạt như mây nói.

Mọi người đều trầm mặc lại, không ai có can đảm nói lời không tuân.

Nhìn đến vẻ mặt những người này, trên dung nhan thanh lệ của Cố Nhược Vân hiện lên một tia cười nhạt: "Được, nếu các ngươi đều không dị nghị gì, từ nay về sau, ta sẽ là chủ Bắc Tạp lãnh địa này!"

Bên trong phòng này, người duy nhất phản đối Cố Nhược Vân chỉ có Đại Trưởng Lão, mà giờ đây lão hoàn toàn bị Thú Vương hun đến mức không đứng lên nổi, càng không thể nói bất cứ điều gì, chỉ có thể để hạ nhân Lam gia khiêng hắn đi.

    Lam gia Lão Gia chủ thở dài một tiếng, cũng không nói thêm cái gì, hắn luôn có một loại linh cảm,  hành động của Đại Trưởng Lão hôm nay, tất sẽ phá huỷ toàn bộ Lam gia.

    "Ha ha," Giang lão cười đùa hai tiếng, chân thành hướng về Cố Nhược Vân chúc: "Chúc mừng a, Cố nha đầu, Bắc Tạp lãnh địa này cuối cùng cũng thống nhất trong tay ngươi, cho dù thế nào, đối với Lĩnh chủ như người, lão gia hỏa ta cũng không có bất kì ý kiến gì."

    Cố Nhược Vân cười, nàng cũng không nói thêm gì, một đôi mắt lành lạnh nhìn về phía Đại Trưởng Lão đang bị người nhấc kia, vệt tia sáng lạnh lẽo chợt lóe.

    "Ôi."

    Lam gia Lão gia chủ nặng nề thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng liếc nhìn Cố Nhược Vân, sau đó chớp mắt rời đi, bước chân rã rời đã cho thấy hắn già đi không ít.

    "Cố cô nương," Mộc Du Du chậm rãi tiến lên, ánh sáng trong đôi mắt xinh đẹp khiến người ta không hiểu được,"Dù rằng ta thay thế gia gia tham gia yến hội lần này, có điều, Mộc gia có muốn cống hiến cho ngươi hay không, để ta trở về cùng gia gia thương lượng mới đưa ra quyết định, được chứ?"

    Cố Nhược Vân nhún nhún vai, không cho là đúng nở nụ cười: "Bất luận Mộc gia thương lượng ra kết quả gì, quyết định của ta cũng sẽ không thay đổi."

    Ý là, vô luận như thế nào, Mộc gia các ngươi đều phải thần phục ta, nếu không thì, Bắc Tạp lãnh địa này, sẽ không còn chỗ để các ngươi tồn tại!

    Mà đại lục này vốn là Cường Giả Vi Tôn (Na: đại khái là kẻ mạnh thì có quyền đó), vì thế, Cố Nhược Vân cũng không cho là mình đã quyết định sai điều gì.

    "Chính là nơi này."

    Lúc này, ở ngoài cửa thành, mộtbóng người  lãnh khốc đứng ở trong hư không, hồng y mỏng phất lên cao, trên dung nhan nam nhân anh tuấn hiện lên một nụ cười: "Vân nhi nếu đã đến Bắc Tạp lãnh địa, hẳn là bây giờ đang ở Dược phủ."

Nghĩ đến việc đã lâu chưa gặp lại con gái,  tâm tình Hồng Liên Lĩnh Chủ bỗng nhiên kích động lên, như tia lửa xẹt qua hư không, hướng về Dược phủ cách đó không xa vọt tới........

    . . . . . .

Trong nghị sự phòng ở Lam gia, Đại Trưởng Lão dung nhanâm trầm, ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ. Sắc mặt của hắn hết sức khó coi, trên khuôn mặt già nua còn có màu xám tro chưa hết.

    "Đại Trưởng Lão, ta thấy việc này coi như bỏ đi."

    Lão Gia chủ khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

    Đáng tiếc là, hắn dù cho thân là Lam gia Lão Gia chủ, nhưng không cách nào chi phối người của Trưởng Lão Đoàn này, nếu không thì, cũng không cần phải trưng cầu ý kiến Đại Trưởng Lão! Ngược lại hắn cho rằng, Lam gia cùng Cố Nhược Vân đối địch, tất nhiên không có kết quả tốt .

    "Bỏ đi?" Đại Trưởng Lão cười lạnh một tiếng, "Chuyện này sao có thể để yên như thế? Lão phu vô luận như thế nào, cũng sẽ không buông tha Dược phủ các người! Huống chi, chúng ta nếu đã đắc tội nàng rồi, nếu không diệt trừ nàng, sợ là nàng cũng sẽ không buông tha chúng ta!"

    Lão Gia chủ hơi cau mày, tiếp tục nói: "Đại Trưởng Lão, cái người đàn ông trung niênlớn lên cực kỳ mập mạp kia, ngươi có thể cảm thụ được sức mạnh trên người hắn, nếu như ta không đoán sai, thực lực của hắn, đã hơn Võ Đế!"

Chương 1119: Hồng Liên Lĩnh Chủ đến (2)

Trên cả Võ Đế!

    Đó là một sự tồn tại kinh khủng cỡ nào?

    Ở mảnh đại lục này, cũng chỉ có người của Đệ Nhất thành mới nắm giữ thực lực như vậy! Cũng không nghĩ đến, bên cạnh nàng lại nắm giữ một Linh thú cảnh giới Võ Thánh!

    Đại Trưởng Lão đôi mắt cũng chìm xuống. Nếu như hắn vừa bắt đầu liền biết Cố Nhược Vân nắm giữ một con át chủ bài như vậy, vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không lựa chọn cùng nàng đối địch. Đáng tiếc, nếu đã đắc tội nàng, vậy cũng chỉ có thể đắc tội đến cùng.

    Nghĩ tới đây, Đại Trưởng Lão hít vào một hơi thật sâu, âm thanh âm trầm nói: "Chúng ta còn có một tia hi vọng cuối cùng! Đó chính là Hồng Liên Lĩnh Chủ! Dù cho đều là cường giả Võ thánh, ta cũng tin tưởng, Linh Thú kia không phải là  đối thủ của Hồng Liên Lĩnh Chủ! Mà Cố Nhược Vân này đã đắc tội Hồng Liên lãnh địa, chỉ cần chúng ta cùng Hồng Liên Lĩnh Chủ liên thủ, nàng —— chắc chắn phải chết!"

    Không sai!

    Hồng Liên Lĩnh Chủ này là kẻ điên, khi thực lực còn đang ở Võ Đế cao cấp, đã có thể chiến thắng cường giả  Võ thánh của Đệ Nhất thành! Chỉ cần có hắn ra tay, một trăm Cố Nhược Vân cũng không đủ bị giết !

    Vì thế, đây mới là nguyên do hắn dám ngông cuồng hung hăng như thế.

    "Ầm!"

    Đang lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một gã hộ vệ vội vã đi vào, còn chưa kịp giải thích, bên tai liền truyền đến tiếng Đại Trưởng Lão  quát lớn.

    "Là ai cho phép ngươi không hỏi ý lão phu liền tự tiện xông vào nghị sự phòng?"

    Đại Trưởng Lão  ngữ khí âm lãnh, mang theo dày đặc  sát khí truyền đến, sợ đến mức tên hộ vệ kia vội vàng quỳ trên mặt đất, run run rẩy rẩy nói: "Bẩm báo Lão Gia chủ, các vị trưởng lão, thuộc hạ là có chuyện muốn báo cáo."

    "Hừ."

    Đại Trưởng Lão hừ lạnh một tiếng, âm trầm nói: "Ngươi bây giờ tốt nhất nói ra có việc gì trọng yếu khiến ngươi làm tráinhư vậy, nếu không thì, lão phu sẽ giết ngươi!"

    "Đại Trưởng Lão," thân thể hộ vệ run rẩy một hồi, cúi đầu, vội vàng trả lời hắn, "Là có người vừa ở cửa thành báo cáo, có người nói có một nam tử cực kì giống Hồng Liên Lĩnh Chủ đang tiến vào Chủ thành, đi về phía Dược phủ".

    Nghe vậy, Đại Trưởng Lão sửng sốt một chút, chợt kéo theo một trận mừng như điên, tim cũng không nhịn được bắt đầu nhảy lên.

    "Điều ngươi nói là thật?"

    "Bẩm báo Đại Trưởng Lão, thuộc hạ nói là thật, nam tử này thân mang hồng y cùng Hồng Liên Lĩnh Chủ thật rất giống nhau, cho nên mới đến bẩm báo các Trưởng lão." Hộ vệ hoảng sợ run rẩytrả lời, âm thanh đều mang theo run rẩy.

    "Được, ha ha ha!"

    Đại Trưởng Lão ngửa đầu điên cuồng cười hai tiếng, tiếng cười kia truyền vang toàn bộ căn phòng.

    "Người đâu, chúng ta bây giờ liền đi Dược phủ! Mặt khác thông báo cho Bạch Âm cô nương cùng với người của Mộc phủ, nói là, chúng ta đi xem trò hay."

    Nếu Hồng Liên Lĩnh Chủ đến rồi, vậy thì giờ chết của Dược phủ này cũng không xa.

"Cố Nhược Vân! Ta xem ngươi nhờ vào cái gì xưng bá Bắc Tạp lãnh địa!" Đại Trưởng Lão hừ lạnh một tiếng, mang trên mặt âm trầm  cười, "Hơn nữa sẽ rất nhanh thôi, đến tính mạng ngươi cũng khó bảo toàn, ai cho phép ngươi vọng tưởng đắc tội Hồng Liên Lĩnh Chủ!"

    Lúc này, Mộc Du Du đã về tới Mộc phủ, đồng thời đem mọi chuyện xảy ra ở Dược phủ nói ra, lúc này, hết thẩy trưởng lão Mộc phủ đều tụ tập thương thảo con đường sau này.

    "Du Du, điều ngươi nói là thật? Chủ nhân Dược phủ xem ra là thật không đơn giản?"

Người nói lời này, là một thanh y lão giã ngồi ở chính giữa, thời điểm này, lão giã mang trên mặt một vệt trầm tư, trầm giọng hỏi.

Chương 1120: Hồng Liên Lĩnh Chủ đến (3)

Mộc Du Du khẽ gật đầu, trên dung nhan tú lệ lộ ra vẻ nghiêm túc: "Gia gia, ta cảm thấy, chúng ta tốt nhất đừng dính dáng nên chuyện này! Cố Nhược Vân này bên người có một Linh Thú Võ thánh, dù cho gia gia người trước đây đã âm thầm đạt tới Võ Thánh, thế nhưng. . . . . ."

Đôi mắt xinh đẹp của nàng xẹt qua một ánh sáng quái dị, tiếp tục nói:" Nàng ta có thể đem con Linh Thú này giữ được bên đừng, đã chứng tỏ rằng, Linh Thú này chưa hẳn là át chủ bài mạnh nhất!"

    Có thể Giang lão bọn họ cũng không nghĩ đến, Mộc gia gia chủ sớm đã là mộtcường giả Võ thánh.

    Hắn bởi vì không thể rời khỏi Mộc gia, cũng không muốn tiến vào Đệ Nhất thành, vì lẽ đó trong thời điểm đang đột phá đi về nơi cực kì hẻo lánh, đồng thời đem việc này giấu đi.

    Vì lẽ đó, Giang lão dù cho biết lão già Mộc gia thực lực rất mạnh, cũng không rõ ràng hắn đến tột cùng đạt tới cái cấp bậc đó.

    Mộc lão gia tử gật gật đầu: "Không sai, Du Du, ngươi phân tích  rất chính xác! Dựa theo ý nghĩ của người bình thường, át chủ bài sẽ được sử dụng ở thời điểm cấp bách nhất, nếu nàng có thể tùy tiện để một Linh Thú Võ thánh xuất hiện, vậy thì đã chứng tỏ rằng, trong tay nàng rõ ràng có một át chủ bài mạnh hơn! Nha đầu kia đúng là không đơn giản."

    Mộc Du Du nhẹ nhàng nở nụ cười, đáy mắt lập loè tầm nhìn ánh sáng: "Gia gia, ta cảm thấy việc chúng ta cùng Lam gia  liên minh nên suy nghĩ thêm một chút, dù sao, ta cũng không muốn vì Lam gia mà đem Mộc gia chúng ta lôi xuống nước."

    Giữa lúc mọi người dồn dập gật đầu tán đồng, cũng đang lúc này, một bóng người vội vã từ ngoài cửa chạy vào.

    "Bẩm báo Gia chủ, vừa nãy  người của Lam gia đến, nói là Hồng Liên Lĩnh Chủ đã đi trước Dược phủ, để chúng ta đi xem trò hay."

    Hồng Liên Lĩnh Chủ?

    Mộc lão gia tử ngẩn ra, hơi nhíu mày, trên mặt xuất hiện lần nữa một màn trầm tư.

    "Hồng Liên Lĩnh Chủ đến rồi?" Mộc Du Du nhấc lên khóe môi, cười như gió thoảng, "Trước kia Lam gia nói cho chúng ta biết, Cố Nhược Vân cùng Hồng Liên Lĩnh Chủ có cừu oán, còn nói trước kia nàng câu dẫn Hồng Liên Lĩnh Chủ không có kết quả, chọc giận Hồng Liên Lĩnh Chủ! Không biết lần này Hồng Liên Lĩnh Chủ tới nơi này, có phải thật hay không vì đối phó Cố Nhược Vân?"

    "Có điều. . . . . ." Mộc Du Du chớp mắt một cái, nụ cười trên mặt càng sâu, "Ta ngược lại không cho rằng Hồng Liên Lĩnh Chủ đến nơi này chỉ vì Cố Nhược Vân! Nếu như hắn thật sự muốn giết Cố Nhược Vân, đã sớm giết Cố Nhược Vân ngay khi nàng động thủ với hắn, vì sao lúc trước thả nàng, hiện tại lại tìm đến nàng?"

    "Du Du," Mộc lão gia tử khẽ cười một tiếng, trên dung nhan già nua tràn đầy ý cười, "Vậy ý ngươi là như thế nào?"

    Mộc Du Du trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi mở miệng: "Có thể, là Hồng Liên Lĩnh Chủ cũng biết Cố Nhược Vân trong tay nắm giữ Thần khí, cho nên muốn muốn tới cướp đi Thần khí này, thế nhưng, ta có thể cảm giác được, Cố Nhược Vân cũng không tầm thường như điều nàng biểu hiện ra, ở trong tay nàng, càng là nắm giữ con át chủ bài rất cường đại, lúc đó, chúng ta chỉ cần xem cuộc vui, tọa quan hổ đấu cũng không phải không thể."

    Mộc lão gia tử hài lòng gật gật đầu, rất hiển nhiên, những điều Mộc Du Du suy nghĩ này, cũng đúng là vấn đề hắn đang cân nhắc.

    Không thể không nói, cháu gái này vẫn làm cho hắn hài lòng nhất, so với những nam tử Mộc gia mạnh mẽ kia. Đáng tiếc, nàng thân là nữ nhi, nếu không thì, hắn vẫn đúng là muốn đem vị trí Gia chủ truyền cho nàng.

    "Được, nếu Lam gia mời chúng ta xem trò hay này, vậy thì ngươi mang theo người của Mộc gia đi tới Dược phủ, hảo hảo nhìn một chút trò vui này. Có thể tuồng vui này sẽ khiến Mộc gia chúng ta đưa ra quyết định cuối cùng."

#Tiếc_gì_1_vote_ủng_hộ_người_dịch_nào=))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro