Chương 1171-1180 (Kèm hình ảnh Cố Sanh Tiêu)
Sẽ có một số thay đổi nho nhỏ về ảnh nhân vật ở đầu Chương nha ^^ Vì Na muốn chọn hình ảnh bám sát với nội dung từng chương :3
Chương 1171: Người không thể trêu vào (1)
Lúc này Cố Nhược Vân bị bọn họ vây chung quanh, đến nước chảy cũng không lọt, tuyệt đối là không còn đường lui nào! Nhưng trên mặt nàng thủy chung vẫn không hề mang dáng vẻ cấp bách, luôn là một mảnh điềm nhiên như mây gió.
"Các ngươi tính cùng nhau xông lên?" Thanh âm nàng lành lạnh hờ hững, chậm rãi truyền trong rừng cây, tiếng vang không ngừng, "Cũng được thôi, vậy thì tốc chiến tốc thắng đi."
Ầm!
Khí thế trên người nữ tử bắn ra, nhiều như giang sơn nghìn vạn thước khiến người ta chấn động vạn phần.
3000 Tóc đen bồng bềnh trong gió, sắc mặt của nàng bình tĩnh mà lạnh nhạt, đôi mắt như bóng đêm kia lành lạnh, không chút gợn sóng.
Tàn kiếm tung ra! Phảng phất như một ánh sáng ác liệt xẹt qua hư không, gây nên một trận rung động trên bầu trời! Cuồng phong như cùng tiến lên, gào thét xông về những thủ hạ Lâm gia đang chạy như điên kia. . . . . .
Xoạt!
Kiếm khí sắc bén xẹt qua trước một đám người, những người kia chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy trên ngực truyền đến cảm giác nhói đau, đến khi bọn họ cúi đầu xuống nhìn, đã nhìn thấy một vệt kiếm đâm trên lồng ngực, máu tươi không cầm được tràn ra.
Sau đó, thân thể bọn họ dưới con mắt kinh hoàng của mọi người từ từ ngã xuống ——
Thanh sam nam tử sắc mặt hoàn toàn thay đổi, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Vừa nãy hắn chịu một chiêu kia, còn có thể biện minh là do phòng bị không tốt, nhưng những người này đều là Võ Thánh Sơ Kỳ chân chính! Cũng không kịp phản ứng đã bị một thanh đoạn kiếm (đoạn: hư hỏng) đánh trúng?
Thanh đoạn kiếm này rốt cuộc là lai lịch ra sao? Tại sao lại phát huy được sức mạnh mãnh liệt như vậy?
Cố Nhược Vân đem đoạn kiếm thu lại, lại nhìn đến những người Lâm gia vọt đến từ phía sau nàng, trong tròng mắt lạnh lẽo mang theo nồng nặc sát cơ.
Dường như là cảm nhận được sát khí trên người Cố Nhược Vân, những người kia vội vàng dừng bước, đứng cách nàng mấy mét ở ngoài, cũng không có ai dám có bất kỳ hành động nào, chỉ lo là kết cục sẽ giống những người kia, đến phản ứng cũng không có, đã ngã xuống trong vũng máu.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Thanh sam nam tử sắc mặt rất là khó coi, con mắt nhìn chòng chọc vào Cố Nhược Vân.
Cố Nhược Vân không nói thêm gì, chậm rãi đi đến hướng thanh sam nam tử, trong tay nàng cầm một đoạn kiếm nhuốm máu, mà theo mỗi bước nàng đi, sát khí trên người cũng càng tỏa ra nồng nặc.
"Tiểu nha đầu, ngươi muốn giết ta, sợ là không có dễ dàng như vậy."
Thanh sam nam tử cười lạnh một tiếng, cũng không sợ hãi hướng về Cố Nhược Vân mà đi tới, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ: "Có điều, chỉ cần ngươi đồng ý nhận lỗi, nói không chừng ta giúp ngươi chết toàn thây!"
Nha đầu này thực lực quả thật không tệ, có thể ứng đối với nhiều Võ thánh sơ kỳ như vậy, đáng tiếc, mình đã đạt đến Trung Kỳ, dù cho nàng dựa vào uy lực của đoạn kiếm, cũng không thể đánh bại hắn.
Mà vừa nãy, chính mình mặc dù bị nàng đả thương, cũng là bởi vì quá mức khinh địch, nếu không, nàng tuyệt đối không thể gây thương tổn cho hắn!
Soạt!
Dường như không nghe thấy lời của hắn, Cố Nhược Vân nắm chặt lấy đoạn kiếm trong tay, đột nhiên vung lên, một đạo kiếm khí ác liệt hướng về đối phương.
Khoảng cách của hai người quá mức gần, cho nên thanh sam nam tử căn bản là không né tránh kịp, quan trọng hơn là, vì muốn lấy lại mặt mũi, hắn sẽ không chịu trốn đi! Trực tiếp đứng ra ngăn lại kiếm khí của nàng.
Phanh!
Bàn tay hắn vung lên, liền xuất ra một trường kiếm trước mặt hắn, nhưng mà, lúc đoạn kiếm vung ra kiếm khí chém bên trên trường kiếm, thanh sam nam tử chỉ nghe phịch một tiếng, trường kiếm trong tay liền bị cắt thành hai đoạn, chợt một đạo kiếm khí hung hăng rơi vào trên ngực hắn.
Chương 1172: Người không thể trêu vào (2)
Ầm!
Thanh sam nam tử lui về sau hai bước, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng lúc trắng bệch, cặp mắt sắc bén như dao rơi vào trên người Cố Nhược Vân.
Soạt!
Soạt soạt soạt!
Trong phút chốc, vô số đạo kiếm khí nhào tới trước mặt, từ bốn phương tám hướng phong bế toàn thân hắn, khiến hắn ngay cả một cơ hội đào tẩu cũng không có, tựa gió lạnh xẹt qua cắt vỡ da thịt của hắn, trong nháy mắt huyết dịch tràn ra, khiến hắn cả người đều nhuộm đỏ vì một mảnh máu.
"Xú Nha Đầu, lần này xem như ngươi lợi hại!" Thanh sam nam tử hung hăng cắn răng, con mắt thâm độc nhìn chòng chọc vào Cố Nhược Vân, "Chờ lần sau gặp mặt, ta sẽ khiến ngươi rõ ràng Lâm gia lợi hại như thế nào, chúng ta đi!"
Nói xong lời này, hắn phất tay, nghĩ rằng sẽ mang theo người của Lâm gia còn sống sót rời khỏi nơi này.
Nhưng Cố Nhược Vân làm sao có thể cho hắn cơ hội?
Trong nháy mắt lúc thanh sam nam tử xoay người, vô số đạo ánh kiếm lại từ sau lưng ngang tàng lao đến, những người theo sát bên thanh sam nam tử kia không có cơ hội phản ứng lại, đã gục ở trong vũng máu.
Thế là, toàn bộ phía sau chân núi, cũng chỉ còn sót lại một người là hắn.
Phốc xuy!
Thanh sam nam tử nhìn thấy cảnh tưởng này, liền một câu cũng không kịp nói, bước chân nhất thời nhấc lên bay lên trên không, như một tia chớp hướng về phía sau tránh nạn mà đi.
"Muốn đi sao?"
Một tiếng cười lành lạnh bỗng nhiên vang lên, thời khắc thanh sam nam tử phục hồi tinh thần lại, trước mặt hắn bỗng dưng có nhiều hơn một bóng người.
Nữ tử một thân áo xanh, sắc mặt hờ hững mà bình tĩnh, nhìn thẳng hắn bằng ánh mắt lành lạnh phảng phất có thể xuyên thấu qua trái tim hắn, khiến bắp thịt cả người hắn đều bắt đầu run rẩy.
"Ngươi đến cùng là muốn thế nào?" Thanh sam nam tử căn bản không nghĩ đến, nữ tử mới vừa rồi hắn còn không thèm để trong mắt lại có thực lực cường hãn như vậy! Đặc biệt là thanh đoạn kiếm trong tay nàng, lại có thể phát ra sức mạnh mãnh liệt như vậy.
Cố Nhược Vân nhàn nhạt liếc nhìn thanh sam nam tử: "Nếu đến rồi, vậy mạng của ngươi cũng không cần thiết giữ lại nữa."
Bá!
Một thanh kiếm xuất hiện giữa trời, khiến thanh sam nam tử không ứng phó kịp, hắn vội vàng giơ cán kiếm cũng đã trở thành một đoạn kiếm trong tay mình lên muốn chống đỡ, nhưng một đạo kiếm khí trực tiếp xuyên qua chuôi kiếm của hắn, xuyên trên ngực hắn.
Phụt!
Thanh sam nam tử phun ra một ngụm máu tươi, hai chân nặng nề quỳ trên mặt đất, sắc mặt của hắn vô cùng trắng bệch, con mắt phẫn hận hung hăng trừng mắt Cố Nhược Vân.
"Xú nha đầu, làm người phải biết lưu lại một đường sống cho người khác, lỡ như ngày sau có tái ngộ. Tốt nhất ngươi nên nhận thức điều này, đừng để mọi chuyện quá tệ, nếu không sớm muộn ngươi cũng sẽ hối hận!"
"Xin lỗi, " Cố Nhược Vân nhún vai một cái, khẽ cười nhìn phía thanh sam nam tử, "Ta ngày sau cũng không định gặp lại ngươi, vì vậy dĩ nhiên là không cần lưu lại ngươi! Đúng rồi, trước kia ngươi đã từng hỏi qua tên của ta, ta hiện tại có thể nói cho ngươi biết, ta tên là —— Cố Nhược Vân!"
Cố Nhược Vân!
Ầm!
Như sấm sét giữa trời quang, thanh sam nam tử lập tức ngây ngốc tại tại chỗ, kinh ngạc trợn to hai mắt, tràn đầy vẻ không thể tin nhìn thanh y nữ tử giơ cao đoạn kiếm đứng trước mặt mình, thân thể của hắn vào đúng lúc này cũng không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Cố Nhược Vân!
Nàng chính là Cố Nhược Vân! Nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh Chủ, cũng là người mà Gia chủ hạ lệnh phải bắt bằng được!
Không nghĩ đến hắn lại ở chỗ này gặp được Cố Nhược Vân, chẳng trách nữ nhân này không đem người của Lâm gia để trong mắt.
Xịt!
Ngay lúc trong lòng thanh sam nam tử dường như có một vạn con ngựa dẫm qua, đoạn kiếm trong tay nữ tử đã chém xuống, lúc một đạo kiếm khí vung xuống, không chút lưu tình nào đem tham sam nam tử từ hông chặt đứt, máu tươi ồ ạt trào ra, nhiễm đỏ toàn bộ chân núi.
Chương 1173: Người không thể trêu vào (3)
"Lâm gia. . . . . ."
Cố Nhược Vân đem đoạn kiếm cất đi, lạnh nhạt quét về phía nền đất đã chồng chất thi thể, rất nhanh đã thu hồi biểu hiện, nàng ngửa đầu nhìn phía bầu trời nơi không xa, một vệt sát cơ từ đáy mắt chợt lóe lên.
"Cuối cùng cũng có một ngày, ta sẽ tận diệt Lâm gia, báo thù cho tuyết hận của phụ mẫu!"
Dứt lời, nàng không nói thêm nhiều nữa, một mình đi đến hướng trấn nhỏ xa xa. . . . . .
Lúc này, Cố Nhược Vân không phát hiện ra, trong nháy mắt lúc nàng rời đi, một bóng người đen tuyền từ phía sau cây cổ thụ thoáng ẩn thoáng hiện bước ra, ánh mắt trước sau vẫn ngắm nhìn bóng lưng nàng, trong đôi mắt lãnh khốc hiện lên ánh sáng kích động, không chớp mắt nhìn nàng, , môi nhẹ nhàng mấp máy: "Cuối cùng muội đã đến. . . . . ."
"Đáng tiếc, ta vẫn chưa thể gặp lại muội."
Áo bào đen bao phủ thân thể của nam nhân, cho nên không cách nào thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng mà, giọng nói của hắn mang theo âm thanh khàn khàn, rất là êm tai, chỉ là lúc nói lời này, trong giọng nói pha thêm ôn nhu không khó phát giác. . . . . .
Nam nhân cúi đầu nhìn thi thể đầy đất, hơi cau mày, sau đó vungtay lên, vô tận ngọn lửa màu đen từ trên mặt đất bắt đầu cháy rừng rực, đem thi thể biến thành than tro, theo gió tung bay trong không khí. . . . . .
Cố Nhược Vân không phát hiện ra nam nhân này, nếu như nàng nhìn thấy sự xuất hiện của hắn, bất kể thế nào, cũng phải đem áo bào đen này xốc lên, vì trên người nam nhân này mang đến cảm giác rất quen thuộc. . . . . .
. . . . . .
Mộ Dung thế gia, lục y nữ tử phẫn hận dậm chân, trên dung nhan xinh đẹp tuyệt trần đầy vẻ bức bối, hung hăng phát tiết phẫn nộ trong lòng.
"Thiên Bắc Dạ chết tiệt, lại cứ như vậy biến mất rồi!"
Chính mình vì hắn mà huy động trưởng lão cả gia tộc, nhưng vẫn để nam nhân kia lọt lưới, đồng thời một lần chạy liền biến mất không rõ tung tích, bây giờ chỉ cần nghĩ đến đây, lục y nữ tử trong lòng hừng hực lửa giận, cắn răng nghiến lợi: "Bất kể như nào, ta cũng muốn bắt được ngươi, khiến ngươi trở thành nam nhân của ta! Đây là cái giá ngươi phải trả vì khi đó ngươi đã giết hôn phu của ta!"
Đúng lúc này, một nha hoàn từ ngoài sân đi vào, cẩn thận từng li từng tí tiêu sái đến trước mặt lục y nữ tử, chào một cái: "Tiểu thư, Gia chủ bảo tiểu thư đến gặp người một chuyến."
Lục y nữ tử thở phào, nói rằng: "Ta đã biết."
Trong thư phòng lịch thiệp tao nhã, một lão giả đoan chính ngồi trên ghế, đang lật xem một thư tịch (*sách) trên tay, lão tựa hồ đã cảm nhận được người đang từ bên ngoài thư phòng đi vào, chậm rãi buông sách xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt từ ái rơi trên người lục y nữ tử.
"Thiến Nhi, ta nghe nói gần đây ngươi vừa sử dụng những cường giả bậc cao của Mộ Dung thế gia, chỉ vì bắt một nam nhân?" Lão giả hơi nhíu mày, trong giọng nói không chút bất mãn, nếu có thì chỉ là bất đắc dĩ cùng sủng ái.
"Gia gia, " Mộ Dung Thiến đi bên người lão giả, làm nũng kéo kéo tay lão, nũng nịu, "Tên kia giết Ngô Vân, ta nhất định phải bắt hắn chịu trách nhiệm với một góa phụ như ta!"
Lão giả thở dài bất đắc dĩ, nha đầu này quả nhiên đã bị mình chiều đến hư , chuyện trắng trợn cướp đoạt nam nhân như vậy mà nàng cũng có thể làm được.
Có điều, ai bảo Mộ Dung thế gia bọn họ quyền to thế lớn, đương nhiên Mộ Dung thế gia đại tiểu thư Mộ Dung Thiến nên có quyền này.
"Ngươi không phải là không yêu Ngô Vân sao, càng không muốn phải lập gia đình mà? Vậy ngươi vì sao còn muốn bắt hắn?"
"Ta mặc kệ, ta đúng là muốn đem hắn bắt về để ép hắn cưới ta!" Mộ Dung Thiến mân mê môi, ngữ khí rất tùy hứng, "Trên đời này, chưa có nam nhân nào không vụng trộm nhìn ta một lần, mà hắn lại ngược lại! Chỉ bằng điểm này, ta nhất định phải để hắn trở thành phu quân của ta, mặc dù hắn không đồng ý, ta cũng sẽ trói hắn lại đưa vào động phòng!"
Chương 1174: Người không thể trêu vào (4)
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc Thiên Bắc Dạ dùng ánh mắt âm lãnh vô tình kia nhìn về phía nàng, Mộ Dung Thiến liền hận đến nghiến răng!
Hắn càng chán ghét nàng, nàng lại càng phải gả cho hắn! Hơn nữa còn muốn hắn đem cả tim gan ra để yêu thương nàng! Đó là cái giá cho việc hắn dám can đảm không thèm nhìn nàng!
"Thiến Nhi, vậy chắc ngươi cũng biết thân phận của nam nhân, đã có thê tử nhi tử gì chưa?" Lão giả bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hỏi, "Nếu hắn đã có thê tử, vậy ngươi phải làm thế nào?"
Mộ Dung Thiến trầm mặc, thật ra, điểm này nàng cũng không nghĩ đến, dù sao đối với thân phận thật sự của Thiên Bắc Dạ, nàng căn bản là không biết.
"Gia gia, ta đã nhìn trúng hắn, nếu hắn thật sự đã lấy thê tử, vậy người hãy cho nàng ta một chút hậu hĩnh rồi đuổi nàng ta đi, " Mộ Dung Thiến ngẩng đầu, mở to mắt nhìn lão giả, nói, "Gần đây không phải có một trưởng lão trong gia tộc vừa mang về một đan dược được luyện chế từ đan phương ở khu cổ mộ sao? Đan dược kia gọi là Tụ Linh đan gì đấy, có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện của võ giả, đến lúc đó cho nàng vài viên là được, chỉ cần nhận đủ lợi ích, nàng ta sẽ rời khỏi hắn hắn."
Tụ Linh đan, là đan dược đầu tiên mà Cố Nhược Vân sau khi trọng sinh luyện chế ra, cũng là luyện chế ra từ đan phương cấp thấp nhất trong tay nàng, vậy mà ở trong Đệ Nhất thành này, lại được người ta tôn sùng như bảo bối, có thể hiểu rằng, tuy Đệ Nhất thành có tồn tại Luyện Đan sư, nhưng bởi vì đan phương rất thưa thớt, nên đan dược luyện chế được không phải thực sự trân quý.
Buồn cười chính là, Đại Tiểu thư Mộ Dung gia tộc, lại muốn dùng Tụ Linh đan để dụ dỗ nàng.
"Thiến Nhi, ở trong Đệ Nhất thành này, những người khác ngươi có thể không để vào mắt, cho dù là các thủ hộ thế gia khác, cũng sẽ vì gia gia đây còn sống nên có thể che chở an toàn của ngươi! Nhưng mà. . . . . ." Sắc mặt lão giả bỗng nhiên ngưng trọng, "Có một nơi, ngươi ngàn vạn lần không thể trêu chọc được, nếu không, ngay cả gia gia cũng không giúp được ngươi."
Mộ Dung Thiến sửng sốt, nàng vẫn cho rằng, Mộ Dung thế gia thân là một trong những gia tộc thủ hộ của Đệ Nhất thành, trên đời này không thể có người mà nàng không trêu chọc được! Cho dù là không cẩn thận động đến người của Thành Chủ phủ, thành chủ cũng sẽ nể mặt gia gia mà cân nhắc tha thứ cho nàng.
Thế nhưng gia gia lại nói, có một nơi, nàng ngàn vạn lần không thể động đến?
Nếu không, ngay cả người cường đại như gia gia đều không thể che chở được nàng?
"Nơi đó, chính là Ẩn Môn!"
"Ẩn Môn?"
Mộ Dung Thiến có chút ngốc lăng, nơi này nàng chưa từng nghe nói qua, gia gia lại nói không thể trêu chọc người của Ẩn Môn?
"Thiến Nhi, ngươi chưa từng nghe qua Ẩn Môn này cũng đúng thôi, vì sự tồn tại của nơi đó rất ít người biết, nhưng mà, ngay cả Thành Chủ cũng không dám đắc tội Ẩn Môn kia, ngươi có thể tưởng tượng được Ẩn Môn này có bao nhiêu cường đại," sắc mặt lão giả nặng nề trước đây chưa từng thấy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Thiến, "Việc này vốn không định nói cho ngươi biết, nhưng ngươi hiện tại hành động quá mức tùy hứng, ta mới bất đắc dĩ nói cho ngươi biết chuyện của Ẩn Môn!"
"Có thể nói rằng, sự tồn tại của Ẩn Môn này, so với Đệ Nhất thành càng lâu hơn, có Ẩn Môn mới có Đệ Nhất thành, cho nên, làm sao thế lực của Đệ Nhất thành có thể sánh với Ẩn Môn truyền thừa đã lâu? "
Lão giả thở dài, cười khổ mà nói.
Mộ Dung Thiến lại ngốc lăng, có Ẩn Môn trước rồi mới có Đệ Nhất thành? Ẩn Môn này sao có thể cường đại đến trình độ này?
"Chỉ là, gia gia, vì sao nhiều năm như vậy ta đều chừng nghe qua Ẩn Môn này?"
Lão giả ánh mắt thần tình mịt mù nhìn Mộ Dung Thiến, nói: "Ẩn môn sở dĩ bị xưng là Ẩn Môn, cũng bởi vì thế lực này vẫn ẩn cư bên trong Đệ Nhất thành, cơ bản lại không hề xuất hiện! Vậy nên, mới bị xưng là Ẩn Môn! Ẩn Môn này luôn luôn không quan tâm đến thế sự, chỉ vùi đầu khổ tu, thực lực có bao nhiêu cường đại cũng liền có thể tưởng tượng, bên trong Ẩn Môn kia, hiện giờ nắm quyền là tộc trưởng đại nhân! Nhưng mà, lại còn có một người, sau này địa vị sẽ hơn hẳn tộc trưởng!"
Chương 1175: Người không thể trêu vào (5)
"Người kia, chính là Thánh nữ Ẩn Môn!"
Lão giả hít sâu khẩu khí, tiếp tục nói: "Thánh nữ này nghe nói là được tộc trưởng hai mươi năm trước mang về, thông qua sự tán thành của Thánh thú Ẩn Môn, mới đóng cửa vì Thánh nữ! Bất quá, không có ai biết rõ dung mạo thật sự của Thánh nữ này là cái dạng gì, cũng không biết nàng rốt cuộc tên gọi ra sao, chúng ta chỉ biết là Thánh nữ kia tuổi tác không quá bốn mươi tuổi, cho nên, ngươi ở bên ngoài ngàn vạn lần phải cẩn thận, vạn nhất trêu chọc đến Thánh nữ này, đừng nói là ta, sợ rằng Thành Chủ đại nhân cũng không bảo hộ được ngươi."
Mộ Dung Thiến trịnh trọng gật đầu: "Ta hiểu rồi, gia gia, ta tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc Ẩn Môn, Ẩn Môn này quả nhiên thật là đáng sợ!"
"Tốt lắm, lời nên nói ta đều nói xong rồi, ngươi lui xuống đi." Lão giả phất tay, thanh âm từ ái nói.
"Tôn nữ liền cáo lui ."
Mộ Dung Thiến cười khẽ, sau đó liền từ bên người lão giả khai, hướng về bên ngoài thư phòng đi đến. . . . . .
. . . . . .
Lâm trấn, trên ngã từ đường nhộn nhịp, từ sau khi Cố Nhược Vân xuất hiện liền nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Thực hiển nhiên, từ hồi tỷ thí trên quảng trường kia, khiến cho mọi người trong trấn nhỏ đều nhớ kỹ dung mạo của nàng! Hiện giờ gặp lại nàng, không khỏi hướng ánh mắt về phía nàng, ánh mắt kia hàm chứa khát khao cùng sùng bái.
Phải biết rằng, ở trong mắt cư dân Lâm trấn, Vô Ngần đại sư đã đủ cường đại, nhưng mà nhân vật cường đại như Vô Ngần đại sư,l ại thua trong tay nàng, điều này sao có thể không khiến người ta khiếp sợ?
"Ngươi là Cố Nhược Vân Cố cô nương?"
Bỗng nhiên, hai thân ảnh dừng trước mặt Cố Nhược Vân, chặn đường nàng đi.
Cố Nhược Vân hơi cong mày, nhìn hai người phía trước, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng.
Thực lực của hai người kia, đều ở cảnh giới Siêu Phàm!
"Không sai, " Cố Nhược Vân gật gật đầu, "Ta chính là Cố Nhược Vân, không biết các ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Công tử nhà ta có xem trận tỷ thí của ngươi với Vô Ngần đại sư, cho nên, muốn mời ngươi đến gặp mặt."
Nam tử thân áo xám kia coi nàng như bằng hữu, thanh âm lộ ra vài phần xem trọng.
Một Luyện Đan Sư, cũng đủ khiến cho bọn hắn thân là cường giả cảnh giới Siêu Phàm hạ thấp thái độ!
Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu, rồi mới nói: "Các ngươi ở phía trước dẫn đường đi."
Nàng cũng muốn biết, rốt cục ai muốn gặp nàng.
Trong tửu lâu, cẩm y nam tử dựa vào cửa sổ mà ngồi, lẳng lặng đặt ly nước trà bên môi, ánh mắt thủy chung nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang tự hỏi cái gì.
Thân thể nam tử này cũng thật gầy yếu, hệt như bệnh lâu trên giường, dung nhan tuấn mỹ cũng là vạn phần tái nhợt, không có một chút huyết sắc, tựa như bất kể lúc nào tính mạng cũng có thể tan biến.
Nhưng lại khiến cho Cố Nhược Vân trầm mặc chính là, trong cơ thể người nam nhân này không có một chút linh khí dao động, hơi thở cũng giống như người thường bình thường phập phồng vô định, không chút trầm ổn! Nếu không phải đi theo bên cạnh hắn có hai gã cường giả, phỏng chừng rất nhiều người đều đã đã rằng hắn chỉ là một thường dân.
Chỉ là, Cố Nhược Vân biết, Đệ Nhất thành này không giống với Đại lục, bên trong này không thể tồn tại người không thể tu luyện. Sở dĩ trên người nam nhân này không hề có linh khí dao động, nguyên nhân rất đơn giản, hắn khẳng định đã gặp phải biến cố gì đó, làm cho sức mạnh bị hủy hết đi!
"Công tử, đây có phải là người mà công tử muốn chúng ta mang đến?"
Người mang áo xám đến trước mặt hắn, cung kính cong cong nắm tay, nói.
"Ân, " Nghe thế, nam nhân rốt cục thu hồi ánh mắt của mình, đem tầm mắt chuyển hướng về phía Cố Nhược Vân, "Ta vào Lâm trấn này, ban đầu chính là muốn nhờ cậy Vô Ngần đại sư một việc, hiện giờ thấy được biểu hiện của người cùng Vô Ngần đại sư, ta muốn nhờ ngươi giúp ta."
Chương 1176: Người không thể trêu vào (6)
Cố Nhược Vân cong cong khóe môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn nam nhân tái nhợt kia: "Ngươi muốn ta phục tùng ngươi?"
"Không, " Nam nhân lắc lắc đầu, thanh âm của hắn thực suy yếu, giống như có thể biến mất tức khắc, "Ta là muốn ngươi giúp ta! Mà ta, cũng có thể trả thù lao cho ngươi!"
"Không biết ngươi có thể xuất ra cái gì, " Cố Nhược Vân thản nhiên cười, không cho là đúng nói, "Nếu thù lao kia có thể khiến ta hài lòng, nói không chừng ta có thể xem xét một chút."
Nam nhân mắt nhìn Cố Nhược Vân, chậm rãi mở miệng: "Tên của ta, Phong Ngọc Thanh."
Phong Ngọc Thanh?
Nghe mấy chữ phía sau, Cố Nhược Vân mặt mày chợt trầm xuống, hỏi: "Ngươi là người của Phong Cốc? Là Hoàn khố phế vật Nhị Thiếu gia của Phong Cốc?"
Mọi người đều biết, Phong Cốc Nhị thiếu gia ngang bướng thành tính, sau này lại bị người ta ám toán phế đi thực lực, cho nên vị trí thiếu chủ Phong Cốc mới rơi xuống trên người Phong Tiêu Tiêu! Chỉ là hiện giờ xem ra, Nhị thiếu gia Phong Cốc này thật không giống như trong lời người ngoài đồn đãi.
Phong Ngọc Thanh cười: "Không sai, ta quả thật là Phong Cốc Hoàn khố Phế vật Nhị thiếu gia! Đương nhiên, nếu ta không quá mức ngang bướng, chỉ sợ đã sớm bị Phong Tiêu Tiêu giết! Nhưng ta thật không ngờ, dù cho ta quần áo lụa là thành tính, che dấu tu vi, nàng cuối cùng vẫn không buông tha cho ta!"
"Vô luận như thế nào, ngươi đều là Phong Cốc Nhị thiếu gia, ngươi sớm biết Phong Tiêu Tiêu có ý định sát hại ngươi, vì sao vẫn giấu diếm không nói?" Cố Nhược Vân hơi nhíu mày, hỏi.
Ở trong Phong Cốc, Phong Ngọc Thanh cùng Phong Tiêu Tiêu địa vị bất đồng, Phong Ngọc Thanh thân là con trai trưởng, thế nhưng lại phải kiêng kị một thứ nữ! Ngay cả không có bao nhiêu người biết thân thế của Phong Tiêu Tiêu, nhưng địa vị hai người bọn họ vẫn là không thể đánh đồng.
Cho nên, Cố Nhược Vân không rõ, vì sao Phong Ngọc Thanh thà rằng che dấu bản tính, cũng không đem chuyện Phong Tiêu Tiêu làm nói ra?
Phong Ngọc Thanh cười khổ lắc lắc đầu: "Phong Tiêu Tiêu tâm cơ thâm trầm, ta đấu không lại nàng, hơn nữa, lúc ta còn nhỏ, nàng đã đem những trưởng lão của Phong Cốc âm thầm thu phục, bằng không thì sau khi ta bị phế đi thực lực, cũng sẽ không có nhiều trưởng lão như vậy ủng hộ nàng kế vị! Vì không để Phong Cốc xuất hiện nội loạn, ta cũng không có chứng cứ đích thực, không thể lật đổ Phong Tiêu Tiêu, chuyện này ngay cả phụ thân ta cũng không nói."
Mà ngay cả Phong Ngọc Thanh cũng rất khó có thể tưởng tượng rằng, năm đó Phong Tiêu Tiêu bất quá cũng chỉ là một nữ nhi nhỏ tuổi đã có thể hàng phục nhiều trưởng lão như vậy, khiến cho hắn hoàn toàn không có cơ hội trở tay!
Nếu hắn không có chứng cớ gì đã đứng ra chỉ trích Phong Tiêu Tiêu, tất nhiên Phong Cốc sẽ xảy ra một hồi nội chiến! Mà đây là việc hắn căn bản không muốn xảy ra! Cho nên, vì khiến cho Phong Tiêu Tiêu thả lỏng cảnh giác, khiến chính mình sau khi trưởng thành, liền che dấu bản tính, trở thành Nhị thiếu gia ăn chơi trác táng mọi người đều biết.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến, ở tình huống như vậy, Phong Tiêu Tiêu vẫn hạ sát thủ với hắn! Ngay cả tính mạng cuối cùng cũng được cứu, nhưng lại trở thành một phế vật!
"Nếu ta giúp ngươi, ngươi sẽ cho ta cái gì?"
Cố Nhược Vân nhíu mày, ánh mắt dừng trên Phong Ngọc Thanh dung nhan tái nhợt kia.
"Phong Cốc quyết không thể chấm dứt trên tay Phong Tiêu Tiêu!" Phong Ngọc Thanh trên đôi mày hiện lên một đạo sát khí, "Cho nên, ta muốn ngươi giúp ta đoạt lại vị trí thiếu chủ Phong Cốc! Mà thù lao chính là, ta nguyện ý cho ngươi nửa Phong Cốc!"
Cố Nhược Vân hơi nheo lại con ngươi, vì muốn lấy lại vị trí thiếu chủ Phong Cốc này, Phong Ngọc Thanh phải đánh cược liều lĩnh!
"Phong Cốc cường giả đông như vậy, ta chỉ là một Võ Thánh thôi, bằng năng lực của ta không giúp được ngươi."
Chương 1177: Người không thể trêu vào (7)
Theo lý thuyết, Phong Cốc cùng Cố Nhược Vân quan hệ cũng không phải bằng hữu gì, nếu khiến cho Phong Tiêu Tiêu biết nàng đã đến Phong Cốc, khẳng định sẽ tìm **** đến! Nàng khẳng định có thể hỗ trợ Phong Ngọc Thanh đạt được vị trí này! Chỉ có như thế, mới có thể làm cho Phong Tiêu Tiêu không thể tìm nàng gây phiền toái.
Huống chi, còn có Hỏa Linh Thú cũng liên quan đến chuyện này, nàng đã từng đáp ứng với Hỏa Linh Thú, trợ giúp bộ tộc của nó khôi phục tự do.
Nhưng mà, nàng lại cự tuyệt !
Phong Ngọc Thanh cũng không có nghĩ đến Cố Nhược Vân lại trực tiếp cự tuyệt như vậy, thật ra sửng sốt một chút, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: "Ngươi không muốn một nửa Phong Cốc?"
"Thật có lỗi, nếu ta đã muốn thứ gì, ta có thể bằng chính hai tay mình đạt được, cũng không cần ngươi tặng cho ta!" Cố Nhược Vân thản nhiên cười, "Hơn nữa, con người của ta thật rất yêu quý sinh mệnh của mình, không định vì một người không quan trọng mà mạo hiểm như vậy, ta hiện tại thực lực thấp kém, không thể cùng thế lực như Phong Cốc chiến đấu, cho nên ngươi vẫn là nên đi tìm người khác đi."
Cố Nhược Vân biết, Phong Ngọc Thanh sở dĩ tìm tới nàng, không chỉ là vì nàng lần đó cùng Vô Ngần đại sư một hồi tỷ thí.
Nếu hắn thân là Phong Cốc Nhị thiếu gia, khẳng định mâu thuẫn trước kia của nàng ở Dược Tông với Phong Tiêu Tiêu cũng rõ ràng!
Đây mới là điểm mấu chốt hắn tìm tới nàng!
"Cố cô nương, ngươi là cảm thấy có được một nửa Phong Cốc vẫn còn chưa đủ?" Phong Ngọc Thanh mím môi nhẹ nhàng run rẩy đứng lên, "Chỉ cần ngươi muốn thứ gì, ngươi có thể nói ra, nếu ta có khả năng nhất định sẽ giúp ngươi đạt được!"
Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Ngươi còn không hiểu được ý của ta, ta và ngươi vốn không quen biết, lại chỉ vì một nửa Phong Cốc liền cùng ngươi mạo hiểm? Thật xin lỗi, ta còn không có vĩ đại như vậy! Nguyện ý trợ giúp người khác mà hy sinh chính mình."
Chỉ vì một nửa Phong cốc?
Vừa nghe lời này, hai thân ảnh xám tro đứng cạnh Phong Ngọc Thanh không khỏi đảo cặp mắt trắng dã.
Phỏng chừng, trên đời này có thể khinh thị Phong Cốc như thế, cũng chỉ có nữ nhân này!
Công tử nhà mình đồng ý xuất ra nửa Phong Cốc làm tiền thù lao, trên đời này còn có thù lao nào lớn hơn sao? Vậy mà nàng, không chút do dự cự tuyệt !
"Cố cô nương, ta đây đổi lại là một việc được không?" Phong Ngọc Thanh bình phục lại nội tâm đang gợn sóng, con ngươi xẹt qua một tia sáng, "Ở Nhạc Sơn không xa, có một tòa di tích được khai quật, ta muốn nhờ ngươi theo giúp ta một chuyến, đương nhiên, ta sẽ cho ngươi thù lao không tồi."
Di tích?
Cố Nhược Vân giật mình, tầm mắt hồ nghi dừng trên Phong Ngọc Thanh tái nhợt, hơi nhíu mày: "Di tích đó là cái gì?"
"Cụ thể ta không rõ ràng lắm, chỉ là nghe nói vạn năm trước có một cường giả kể lại, sau khi tiến vào di tích kia có thể may mắn đến được nơi truyền thừa!" Phong Ngọc Thanh hít sâu khẩu khí, nói, "Nếu ta có thể đến được nơi truyền thừa, bằng thực lực của mình ta cũng đủ chiến thắng Phong Tiêu Tiêu, cho nên, ngươi chỉ cần hộ tống ta, trợ giúp ta sau khi đến được nơi truyền thừa, ta nguyện ý lấy nửa Phong Cốc làm thù lao như trước!"
Cố Nhược Vân trầm mặc.
Nói thật, đối với nửa Phong Cốc nàng không có hứng thú, chẳng qua. . . . . . Di tích kia lại khiêu khích hưng trí của nàng.
"Có một việc ta không rõ."
Nàng không nhân lúc Phong Ngọc Thanh nói mà đánh mất trí khôn, ngược lại hỏi: "Bên cạnh ngươi đã có hai cường giả cảnh giới Siêu Phàm, vì sao lại cầu ta đi cùng ngươi một chuyến? Ta so với bọn họ e là tác dụng nhỏ hơn nhiều."
Phong Ngọc Thanh cười cười: "Bởi vì ngươi là một Luyện Đan Sư, di tích kia hung hiểm trùng trùng điệp điệp, có một Luyện Đan Sư bên cạnh, ít nhất yên tâm hơn nhiều, cho nên, ta mới muốn cùng ngươi đi chung."
Chương 1178: Bạch y nữ tử (1)
"Ta đáp ứng ngươi, " Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu, đáy mắt hiện lên một tia sáng, "Bất quá, mặc kệ ngươi có đến được nơi truyền thừa kia hay không, nửa Phong Cốc phải cho ta!"
Cố Nhược Vân quả thật đối với một nửa Phong Cốc không có hứng thú, nhưng mà có thứ gọi là, tuyệt không thể lấy! (Na: đoạn này na cũng không hiểu gì cả :<)
"Mặt khác. . . . . ." Nàng ngừng lại một chút, tiếp tục nói, "Nếu để ta biết ngươi có nửa điểm gian dối trong lời nói của ngươi, ngươi phải nhớ, một Luyện Đan Sư cũng có thể trở thành một Độc Sư! Lúc đó kết cục của ngươi không cần ta nhiều lời."
Một nam nhân có thể che dấu bản tính nhiều năm như vậy, so với Phong Tiêu Tiêu càng thêm nguy hiểm.
Cho nên, Cố Nhược Vân cũng không tin tưởng hắn!
"Ngươi. . . . . ." Người mặc áo xám biến sắc, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, hắn vừa định nói cái gì đó, lại bị Phong Ngọc Thanh giơ tay cản đánh gãy.
Phong Ngọc Thanh tầm mắt dừng trên mặt Cố Nhược Vân, mỉm cười: "Yên tâm, ngươi đối với ta tác dụng còn rất lớn, ta sẽ không đối với ngươi làm cái gì, chỉ là nếu ta không thể đến được nơi truyền thừa kia, ta không thể cho ngươi nửa Phong gia, bởi vì ta không thể cam đoan ta có thể thành công đoạt lại vị trí thiếu chủ Phong gia, nhưng mà ta có thể đáp ứng ngươi một yêu cầu khácchính là tôi có thể đáp ứng ngươi gì một cái yêu cầu."
"Được, " Trầm tư một lát, Cố Nhược Vân gật gật đầu: "Chúng ta khi nào thì xuất phát?"
"Hiện tại luôn đi, trước khi trời tối hẳn có thể đến kịp."
Phong Ngọc Thanh chậm rãi đứng lên, thản nhiên nói: "Chúng ta đi thôi."
. . . . . .
Nhạc Sơn.
Đường núi gập ghềnh phía trước, không biết từ khi nào lại có nhiều cường giả hơn, khiến cho nơi núi non tĩnh lặng lại nồng nặc mùi người.
Lúc này, trên sườn núi, tầm mắt Cố Nhược Vân xẹt qua từng người, sau khi cảm nhận được thực lực của bọn họ, trong lòng cũng không khỏi chùng xuống.
"Xem ra di tích này đưa tới không ít cường giả, có vài người đã đến Siêu Phàm Hậu Kỳ, khoảng cách đến Chí Tôn cũng chỉ còn một bước."
Phong Ngọc Thanh tuy nói bên người mang theo hai cường giảSiêu Phàm, nhưng hai người đều là ở Siêu Phàm Sơ Kì, cùng Hậu Kỳ căn bản là không thể đánh đồng.
Những cường giả này hiển nhiên cũng phát hiện mấy người theo sau mà đến, sau khi thấy thực lực bọn họ không thể tạo uy hiếp cho mình, cũng không nói thêm gì, rất nhanh đã đem ánh mắt thu trở về, lại hướng về đỉnh núi không xa.
"Di tích hẳn là ngay tại trên đỉnh núi này, " Phong Ngọc Thanh đôi mắt chìm xuống, thần sắc lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, "Cố cô nương, nếu sau đó gặp nguy hiểm, ngươi liền trốn sau lưng Phong Nhất và Phong Ngũ."
Hai người xưng là Phong Nhất và Phong Ngũ kia, dĩ nhiên là hai gã mặc áo xám theo sát bên Phong Ngọc Thanh.
Đương nhiên, Phong Ngọc Thanh muốn bọn họ bảo hộ Cố Nhược Vân, cũng không phải muốn Cố Nhược Vân cảm kích, mà là xuất phát từ lo lắng trong lòng! Dù sao trong đoàn người này, một Luyện Đan Sư tồn tại có thể phát huy ra tác dụng rất lớn! Cho nên, nàng tuyệt đối không thể gặp được nguy hiểm, nói cách khác, còn không biết lúc sau sẽ có tình huống gì đột phát.
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, nhưng thật ra cũng không có nói thêm điều gì.
Ngay cả khi có Tử Tà ở bên cạnh để đảm bảo an toàn cho nàng, nhưng mà, theo tình hình bây giờ, nàng cũng không muốn để Tử Tà xuất hiện trong mắt thế nhân.
"Ân?" Đột nhiên, con ngươi Cố Nhược Vân hướng về một nữ tử trong đám người, sau khi nhìn thấy ngọc bội của nàng ta, đáy mắt hiện lên một tia sáng, "Mị tông? Không nghĩ tới ta sẽ gặp lại Mị Tông ở đây."
Nữ tử Mị Tông kia hiển nhiên cũng cảm nhận được phía sau có một ánh mắt, lông mày hơi nhíu, quét về phía Cố Nhược Vân, nhưng mà, tầm mắt của nàng cũng không có dừng lại trên người Cố Nhược Vân, liền chuyển hướng về phía Phong Ngọc Thanh bên cạnh. . . . . .
Chương 1179: Bạch y nữ tử (2)
"Khanh khách."
Mị Tông nữ tử kia cười duyên, mị nhãn lay động, bước đi thướt tha yêu kiều đi đến bên cạnh Phong Ngọc Thanh: "Không nghĩ tới Phong Cốc Nhị thiếu gia cũng sẽ xuất hiện ở nơi này, như thế nào, có thể nào Phong công tử lại có hứng thú với di tích này sao?"
Phong Cốc Nhị thiếu gia?
Vừa nghe lời này, cường giả ở đây đều hướng ánh mắt về đám người Cố Nhược Vân, đáy mắt mang theo khiếp sợ.
Phong cốc Nhị thiếu gia kia hiện giờ không phải đã trở thành một phế vật sao? Vì sao hắn lại đến đến chỗ này?
"Ta chỉ là nghe nói nơi này có một tòa di tích khai quật, định đến xem mà thôi, thuận tiện mang một chút bảo bối về cho phụ thân ta và Tiêu Tiêu tỷ tỷ, " Phong Ngọc Thanh cong khóe môi, cà lơ phất phơ nói, "Như thế nào? Vậy ra Mị Tông các ngươi cũng tới? Bất quá, Mai trưởng lão, ngươi thật đúng là càng ngày càng đẹp, bởi vì sự xuất hiện của ngươi, ta liền cảm thấy di tích này chẳng còn sức hấp dẫn ."
Lúc này Phong Ngọc Thanh đã không còn bộ dáng bình tĩnh ổn trọng kia, cả người đều như một thiếu gia ăn chơi trác táng, đang đùa giỡn con gái nhà lành.
Nhưng ai biết hiện tại trong lòng Phong Ngọc Thanh thiếu chút nữa muốn ói ra, nữ nhân này tuy rằng thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng cũng đã qua tuổi tứ tuần, chính mình lại còn dùng lời nói khiến người ta buồn nôn này, quả nhiên là ghê tởm đến cực điểm.
"Khanh khách, " Mai trưởng lão cười yêu kiều, trong mắt lại lộ ra một tia chán ghét.
Người này bộ dạng không tồi, đáng tiếc là một phế vật mà thôi! Nếu không phải hắn là Phong Cốc Nhị thiếu gia, chính mình còn lười quan tấm đến loại phế vật này, thế nhưng lại còn giở trò cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga mà đùa giỡn nàng.
"Phong thiếu gia, không biết vị cô nương này là gì của ngươi?"
Khi nói lời này, nàng khẽ nhíu mày, hai tròng mắt đánh giá Cố Nhược Vân.
Phong Ngọc Thanh rùng mình, trên mặt lại mang theo trêu tức tươi cười: "Mai trưởng lão, nữ nhân đi theo bên cạnh ta, ngươi cho rằng còn có thể là ai?"
Lời của hắn hàm chứa ý tứ không rõ, nhưng thật ra lại làm cho Mai trưởng lão có một loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Phong Cốc Nhị thiếu gia này từ trước đến nay hoa tâm, đổi nữ nhân như thay quần áo, cho nên, nữ nhân đi theo bên cạnh hắn, nói vậy cũng là một trong những tình nhân của hắn.
Nghĩ vậy, Mai trưởng lão xoay người nhìn phía Cố Nhược Vân, nhíu mày, nói: "Cô nương, không biết danh tính của ngươi. . . . . ."
"Niệm Dạ, hãy gọi ta là Niệm Dạ."
Cố Nhược Vân chậm rãi mở miệng, nói.
Mị Tông cùng Phong Cốc quan hệ không tồi, khẳng định sẽ biết đến cái tên Cố Nhược Vân này, hơn nữa, theo lời của Phong Ngọc Thanh thì rõ ràng đang muốn che dấu thân phận nàng, cho nên, ở loại tình huống này, nàng bất đắc dĩ lại dùng tên giả.
"Niệm Dạ?"
Mai trưởng lão trầm ngâm một hồi lâu, nàng quả thật không có nghe qua cái tên này, vì vậy, nàng trong lòng tuy nghi ngờ nhưng thật ra hoàn toàn tin tưởng.
"Phong thiếu gia, ta khuyên ngươi một câu, di tích này quá mức nguy hiểm, bằng thực lực của ngươi lại muốn tới đây căn bản là muốn chết, huống chi còn mang theo một nữ tử chân yếu tay mềm?" Mâu quang Mai trưởng lão lóe lên, nói, "Nếu để cho Tiêu Tiêu tiểu thư biết, sợ là sẽ nổi giận."
Phong Ngọc Thanh cười hai tiếng: "Không nghĩ đến Mai trưởng lão cũng quan tâm ta như vậy, thật đúng là khiến ta thụ sủng nhược kinh, không bằng sau khi rời khỏi, Mai trưởng lão tới Phong Cốc gặp ta, sao nào? Tôi đã sớm muốn thử cảm giác ngủ cùng Mai trưởng lão ngươi."
Sắc mặt Mai trưởng lão lạnh đi, cũng rất mau đã khôi phục bình thường, cười duyên nói: "Phong thiếu gia đừng nói đùa, ân sủng của ngươi ta có thể nào nhận được? Ta còn có việc phải rời khỏi đây trước, lúc đó sẽ gặp lại tại di tích."
Chương 1180: Bạch y nữ tử (3)
Một phế vật, cũng dám tơ tưởng đến nàng, quả thực là đang nằm mơ!
Mai trưởng lão hừ một tiếng, vặn vẹo eo nhỏ mảnh khảnh hướng về đội ngũ Mị Tông.
Nhìn thân ảnh nàng rời đi, Phong Ngọc Thanh ngột ngạt thở ra một ngụm khí: "Nàng ta cuối cùng cũng đi rồi! Ta thật sợ nếu nàng ta tiếp tục tra hỏi, lại không cẩn thận bại lộ thân phận của ngươi, Cố cô nương, vô luận như thế nào ngươi cũng không thể để cho bọn họ biết ngươi là Cố Nhược Vân!"
Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, ánh mắt thủy chung dán trên bóng lưng Mai trưởng lão rời đi, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Đúng rồi, " Phong Ngọc Thanh quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, nói, "Ngươi hẳn là còn chưa biết chuyện của Mị Tông, Mị Tông này bởi vì tu luyện công pháp đặc thù, cần "dùng - dương - bổ - âm", cho nên, đệ tử Mị Tông chẳng những thực lực thiên phú đều rất mạnh, trọng yếu hơn là, người của Mị Tông, đều có thuật ẩn dung! Cho nên Mai trưởng lão này tuy rằng thoạt nhìn trẻ tuổi, cũng đã hơn năm mươi rồi."
Cố Nhược Vân nhíu nhíu khóe môi: "Nguyên lai ngươi lại có khẩu vị nặng như vậy, người lớn tuổi như thế cũng ăn được?"
Nghe nói như thế, Phong Ngọc Thanh sắc mặt cứng lại, trên mặt lộ ra một chút cười khổ: "Ta lúc đó chẳng phải không còn cách nào sao? Mọi người đều biết ta hoa tâm háo sắc, ta đây cũng chỉ có thể dùng biện pháp như thế đem nàng đuổi đi! Nếu không vạn nhất nàng lại đòi theo chúng ta vào di tích thì biết cự tuyệt như thế nào?"
Có trời mới biết, khi nói lời kia, chính hắn cũng muốn ói ra! Nhưng vì đuổi Mai trưởng lão đi, hắn cũng không có biện pháp khác.
"Đi thôi."
Nhìn mọi người đã khởi động, Phong Ngọc Thanh cũng đứng lên, một đôi mắt kia tràn ngập cơ trí hiện lên một tia sáng không rõ.
Nhạc Sơn.
Ngay cả phần đông Linh Tú, sau khi cảm nhận được ở đây có nhiều cường giả như vậy, đều ẩn nấp hết cả, sợ trêu chọc phải nhóm người không mời mà đến này, cho nên, đám người Cố Nhược Vân đang tiến về đỉnh núi Nhạc Sơn đều không gặp phải Linh Thú hung mãnh xuất hiện.
Nhưng là, sắc mặt Phong Ngọc Thanh lại càng ngưng trọng, ánh mắt thật sâu ngóng nhìn chỗ đỉnh núi không xa, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
"Ta cảm nhận được, phía trên đỉnh núi này, tựa hồ có cái gì đó bất thường, " mâu quang hắn hơi chùng xuống, "Có lẽ, lúc này đây thám hiểm di tích không dễ dàng như ta nghĩ."
Chỉ là, hắn phải thử một lần, đây biện pháp duy nhất để hắn chiến thắng Phong Tiêu Tiêu!
Hơn nữa nếu có thể đến nơi truyền thừa kia, chẳng những thực lực của hắn sẽ khôi phục, hơn nữa sẽ đạt được một cảnh giới mới. . . . . .
"Mai trưởng lão, ngươi nói Phong Ngọc Thanh tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì?"
Trong đội ngũ Mị Tông, một hắc y nữ tử nhẹ nhàng nhướng mày, nàng thấy thần sắc của Phong Ngọc Thanh luôn mang lại cảm giác phức tạp, nhiều hơn chính là trầm tư.
"Chuyện này còn cần phải nói sao?" Mai trưởng lão cười lạnh một tiếng, "Phế vật Phong Ngọc Thanh tới nơi này còn có thể có cơ duyên gì? Không phải là muốn trong di tích gặp được kỳ ngộ để hắn khôi phục thực lực thật sự hay sao! Đáng tiếc chính là, vô luận hắn cố gắng như thế nào đều không thể làm được! Vận trưởng lão, chuyện này chúng ta không cần nói cho Phong Tiêu Tiêu, dù sao phế vật này cuối cùng vẫn là kẻ vô tích sự."
Nữ tử xưng là Vận trưởng lão kia mặt mày trầm xuống, thật lâu sau, tầm mắt nàng mới từ trên người Phong Ngọc Thanh dời hướng về phía Cố Nhược Vân, nói: "Chẳng biết tại sao, ta lại cảm giác nữ tử này không đơn giản."
Mai trưởng lão liếc Cố Nhược Vân, nhạo báng một tiếng: "Nữ nhân này đi theo bên người Phong Ngọc Thanh, không phải là vì nhìn trúng thân phận thiếu chủ Phong Cốc của hắn sao? Nếu không, nàng sao phải đi nịnh bợ một phế vật?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro