chương 100
Đến lúc mặt trời lặn, Tiêu Cảnh Đình vẫn điều khiển xe ngựa như thường lệ, đi về phía Tinh Thành nhưng lại đụng phải một đoàn xe lớn.
Tiêu Cảnh Đình ở trong đoàn xe phát hiện vài người quen, một người là Âu Dương Minh Nguyệt, một là Âu Dương Tĩnh, một người nữa là Âu Dương Cẩm Bằng, không sai Tiêu Cảnh Đình gặp phải đoàn xe của Âu Dương gia đi Tinh Thành.
Ngay khi xe ngựa Tiêu Cảnh Đình sắp tiếp cận đoàn xe Âu Dương gia, đã bị đội thị vệ của Âu Dương gia yêu cầu giữ khoảng cách nhất định.
Âu Dương Cẩm Nguyệt đang buồn chán lại bỗng nhiên phát hiện bóng dáng của Tiêu Tiểu Phàm liền nghiêng đầu sa nói chuyện phiếm.
“Tiêu thúc thúc, ngươi cũng muốn đến Tinh Thành phải không?” Âu Dương Cẩm Nguyệt bước đến trước mặt Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ngươi cũng đến đó sao?”
Âu Dương Cẩm Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy!”
Tiêu Tiểu Phàm đang ôm bình sữa tò mò nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, nói: “Tiểu muội muội, ngươi đến Tinh Thành làm gì nha?”
Âu Dương Cẩm Nguyệt chống hông, tức giận nói: “Ta là tiểu tỷ tỷ.”
Tiêu Tiểu Phàm lắc chân, treo lơ lửng trên không, nói: “ Ngươi xem, bây giờ ta cao hơn ngươi rồi.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt hừ một tiếng, nâng cằm lên, cười âm hiểm mà nói: “Tin hay không ta đạp ngã ngươi?”
Tiêu Tiểu Phàm phồng má, nói: “Ngươi thật là hung dữ nha!”
Âu Dương Cẩm Nguyệt cười đắc ý, nói: “Biết sợ rồi sao.”
“Tiểu thư, ngươi làm gì ở chỗ này! Nhanh chóng quay lại đoàn xe đi, nơi này không an toàn đâu.” Một nữ tử trung niên nhìn về phía đám Tiêu Cảnh Đình, nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt nói lời thấm thía.
Tiêu Cảnh Đình hờ hững liếc nhìn nữ tử kia một cái. Tu vi của nữ tử trung niên là luyện khí sáu tầng tu vi, ánh mắt khi nhìn hắn và Hứa Mộc An đều là đề phòng cùng khinh thường. Giống như một nhà bọn họ là thứ gì không lên được mặt bàn, sợ bị bọn họ ô nhiễm.
Âu Dương Cẩm Nguyệt cau mày, nói: “Ngươi đến đó trước đi, ta chơi một lát sẽ trở về.”
“Tiểu thư, ngươi còn nhỏ rất dễ bị người khác lừa.” Nữ tử trung niên lo lắng nhìn về phía Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Cảnh Đình trợn to mắt, hắn trông giống kẻ lừa đảo lắm sao? Nói đùa, thời điểm còn ở trên địa cầu, hắn vẫn luôn là học sinh ba tốt, phát triển toàn diện về đức trí thể mỹ a!
Âu Dương Cẩm Nguyệt có chút không kiên nhẫn nói: “ Dì Du ta đã lớn như vậy rồi, sẽ không dễ bị lừa đâu.”
“Tiểu thư, ngươi mới có 6 tuổi thôi.” Tiền Du mỉm cười.
Âu Dương Cẩm Nguyệt bất mãn nói: “6 tuổi thì sao, 6 tuổi đã lớn lắm rồi, lại có nhiều thị vệ như, ta ở đây cũng không thể xảy ra chuyện gì?”
Tiền Du còn muốn nói gì nữa, Âu Dương Cẩm Nguyệt đã mất kiên nhẫn xua tay: " Thôi được rồi, dì Du ngươi đừng nói nữa, ta không phải là trẻ con nữa, ngươi đừng có xen vào việc của người khác.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng có thể là bởi vì xuất thân, trên người luôn có một loại khí thế.
Sắc mặt Tiền Du thay đổi, không dám tức giận với Âu Dương Cẩm Nguyệt, sắc mặt nàng ta không tốt, hai mắt liếc qua Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An.
Tiêu Cảnh Đình không khỏi có chút phiền muộn, thầm nói: Đây là chọn quả hồng mềm để niết a! Nữ nhân này không dám đắc tội Âu Dương Cẩm Nguyệt, liền lạnh mặt nhìn hắn, bản thân vậy mà không có sức uy hiếp bằng một tiểu nữ hài 6 tuổi, Tiêu Cảnh Đình cảm nhận được cảm giác thất bại sâu sắc.
Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiền Du vừa rời đi về phía Âu Dương Minh Nguyệt, cũng không biết cùng Âu Dương Minh Nguyệt nói chuyện gì.
Tiêu Cảnh Đình không cần đoán cũng biết, nữ nhân kia sẽ không có lời nào tử tế.
Tiền Du chẳng qua chỉ là luyện khí sáu tầng, nhưng nàng ta ỷ vào hậu trường là hầu phủ mà xem thường hắn.
Tiêu Cảnh Đình vẫn luôn cảm thấy thế giới này đều là nhìn tu vi, bỗng nhiên phát hiện thế giới này có hậu trường cũng rất quan trọng!
“ Nữ nhân kia là ai nha? Có quan hệ gì với ngươi?” Tiêu Tiểu Phàm hỏi.
“Nàng là nhũ mẫu của ta.” Âu Dương Cẩm Nguyệt nói.
Tiêu Tiểu Phàm trợn to mắt, nói: “Ngươi lớn như vậy rồi mà còn uống sữa!”
Mặt Âu Dương Cẩm Nguyệt đỏ lên, tức giận nói: “Ta đã sớm cai sữa, chỉ là nhũ mẫu vẫn luôn chăm sóc ta.”
Tiêu Tiểu Phàm gật đầu, nói: “ Vậy sao?”
Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn bình sữa trong tay Tiêu Tiểu Phàm, tức giận nói: “Ngươi còn nói ta, nhìn xem trong tay ngươi là thứ gì, sữa thú, ngươi lớn như vậy mà còn uống sữa.”
Tiêu Tiểu Phàm khẽ hừ một tiếng, nói: “Không có văn hóa, đây không phải là sữa thú mà là rượu sữa, nam hài tử đương nhiên phải uống rượu.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt nghi ngờ nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nói: “ Thật sao? Chỉ là một chút mùi rượu cũng không có, ngửi lên mùi sữa thật ra tương đối nặng nha.”
Tiêu Tiểu Phàm khẽ hừ một tiếng, nói: “Không có nhãn lực, là rượu.”
“Hừ, rõ ràng là sữa thú lại giả mạo rượu.” Âu Dương Cẩm Nguyệt ngạo mạn nói.
“Vốn là rượu, ai giả mạo?” Tiêu Tiểu Phàm bất mãn nói.
“Âu Dương tiểu thư, ngươi đi Tinh Thành làm gì nha?” Tiêu Tiểu Đông lộ ra vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Nhìn Tiêu Tiểu Đông lộ ra vẻ mặt ngây thơ tò mò, Tiêu Cảnh Đình nhịn không được xoa xoa cái mũi.
“Ta đi tham gia tuyển chọn.” Âu Dương Cẩm Nguyệt nói.
Tiêu Tiểu Đông có chút tò mò hỏi: “ Tuyển chọn cái gì nha?”
Tiêu Tiểu Đông nói bóng nói gió, hỏi ra được rất nhiều chuyện, ví dụ như trong Tinh Thành là cánh cổng để tu giả đi tới Thanh Vân Tiên Môn. Man Hoang đại lục từ góc độ nào đócó thể nói là lãnh địa của Thanh Vân Tiên Môn, Thanh Vân Tiên Môn cũng không quá quan tâm nơi này, chỉ âm thầm hỗ trợ một số thế lực quản lý mảnh đại lục này.
Hầu phủ là một trong những thế lực được Thanh Vân Tiên Môn nâng đỡ, Thanh Vân Tiên Môn sẽ định kỳ tới Man Hoang đại lục, thu một số đệ tử có tư chất tốt, nhưng về sau số lượng đệ tử Thanh Vân Tiên Môn đã bị các đại gia tộc chia cắt. Người Thanh Vân Tiên Môn đều trực tiếp lựa chọn từ các thế lực lớn.
Man Hoang đại lục có vô số thiếu niên, lựa chọn đệ tử không phải là một việc dễ dàng, những tiểu hài tử trong đại gia tộc từ nhỏ đã được bồi dưỡng cẩn thận, trình độ biểu hiện còn cao hơn so với đệ tử gia tộc bình thường nhiều, cho nên sứ giả Thanh Vân Tiên Môn đương nhiên sẽ ưu tiên lựa chọn đệ tử của những đại gia tộc đó.
Huống chi, đại gia tộc mặc kệ có đệ tử trúng cử hay không, đều sẽ tặng một phần đại lễ cho sứ giả Thanh Vân Tiên Môn, mà những gia đình bình thường kia hoàn toàn không thể đưa ra món đồ quý giá nào.
Tiêu chuẩn thu nhận đệ tử của Thanh Vân Tiên Môn rất cao, ở Man Hoang có không ít đại gia tộc, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Lần này Âu Dương Cẩm Nguyệt đi tham gia tuyển chọn, tổ tiên Âu Dương gia từng có một người trúng cử Thanh Vân Tiên Môn, nghe nói đã là tu giả Kim Đan kỳ.
Chỉ là chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi, vị tu giả Kim Đan kia đã sớm khai chi tán diệp* trong địa giới Thanh Vân Tiên Môn, người Âu Dương gia có quan hệ với vị tu giả Kim Đan cũng đã lục tục ngã xuống.
*ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường
Bởi vì một phần tình nghĩa hương khói, vị tu giả Kim Đan vẫn có một chút chiếu cố Âu Dương gia, nhưng người nọ càng để ý con cái của hắn ở Thanh Vân Tiên Môn.
Vì sự phát triển của Âu Dương gia, mỗi năm bọn họ đều sẽ lựa chọn những thiếu niên và thiếu nữ đúng tuổi tham gia tuyển chọn. Chỉ là bởi vì sự cạnh tranh rất khốc liệt nên đã vài thập niên không có người trúng cử. Nghe nói tư chất của Âu Dương Cẩm Nguyệt vô cùng tốt, lần này Âu Dương gia gửi gắm hy vọng trên người nàng rất lớn.
“Tiểu tử, ngươi biết đường đi Tinh Thành sao?” Âu Dương Cẩm Nguyệt hỏi Tiêu Tiểu Phàm.
Tiêu Tiểu Phàm gật đầu, nói: “Nhận thức.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt hừ một tiếng, nói: “Nói dối.”
Tiêu Tiểu Phàm phồng má, nói: “Tại sao ta phải nói dối, chúng ta có bản đồ.”
Âu Dương Cẩm Nguyệt liếc nhìn bản đồ một cái, nói: “ Bản đồ này không chính xác. Chiếu theo bản đồ này, các ngươi chỉ có thể đến bên ngoài Tinh Thành, không thể vào bên trong được.”
“ Sao lại không thể vào bên trong!” Tiêu Tiểu Phàm hỏi.
“ Bao phủ cả Tinh Thành đều là ảo trận.” Âu Dương Cẩm Nguyệt đắc ý nói.
Tiêu Tiểu Phàm trợn to mắt, nói: “ Vậy ảo trận bao lớn nha!”
Âu Dương Cẩm Nguyệt khẽ hừ một tiếng, khoe khoang nói: “Không biết đi, ảo trận ở Tinh Thành là một do một tu giả Kim Đan bố trí.”
“Kim Đan tu giả, rất lợi hại sao?” Tiêu Tiểu Phàm hỏi.
Âu Dương Cẩm Nguyệt ghét bỏ nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nói: “Kim Đan tu giả không lợi hại, vậy ai lợi hại! Ngươi chưa từng thấy qua Kim Đan tu giả đi?”
Tiêu Tiểu Phàm nghiêm túc gật đầu, nói: “Ta chưa từng thấy qua!” Tiêu Tiểu Phàm nghiêng đầu nói: “Ngươi gặp qua chưa?”
Âu Dương Cẩm Nguyệt có chút lúng túng nói: “Không có.”
Tiêu Tiểu Phàm hừ một tiếng, “Ngươi cũng chưa thấy qua, còn cười ta.”
“Cẩm Nguyệt mau trở lại.”
Nghe được lời Âu Dương Minh Nguyệt nói, Âu Dương Cẩm Nguyệt nhìn về phía Tiêu Cảnh Đình cười xin lỗi rồi trở về bên trong đội ngũ Âu Dương gia.
“Cẩm Nguyệt tiểu thư, ngươi làm sao có thể hỗn cùng loại người như vậy, ngươi không biết a! Tên Tiêu Cảnh Đình này, cư xử không đúng mực, mơ ước vợ của huynh đệ, ăn chơi trác táng, còn dùng tiêu dao tán, cha nào con nấy, có phụ thân như vậy, nhi tử làm sao có thể tốt hơn được. Tiểu thư lương thiện nhưng trên đời này có rất nhiều người xấu, nếu không cẩn thận tiểu thư ngài liền bị người ta lợi dụng.” Nhìn đến Âu Dương Cẩm Nguyệt trở về, Tiền Du bắt đầu nói một tràng.
Âu Dương Cẩm Nguyệt có chút bất mãn nhìn Tiền Du, nói: “Dì Du, ngươi nghe tới tin tức ở đâu vậy! Tin đồn không đáng tin nha.”
Khi còn nhỏ Âu Dương Cẩm Nguyệt rất thích Tiền Du, chỉ là sau khi lớn lên một chút hiểu chuyện hơn, thấy Tiền Du luôn cáo mượn oai hùm* còn muốn khống chế nàng, Âu Dương Cẩm Nguyệt trở nên xa cách Tiền Du rất nhiều.
*ví kẻ ranh ma dựa vào thế lực của người khác để uy hiếp, chèn ép mọi người
Tiền Du nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, không có lôi Âu Dương Tĩnh ra nhận tội.
“Dì Du, ngươi lui xuống đi.” Âu Dương Minh Nguyệt thản nhiên nhìn Tiền Du nói.
Khoé miệng Tiền Du co lại một chút, không cam lòng mà lui xuống.
Âu Dương Minh Nguyệt híp mắt, thầm nói: Tiền Du là người nhà mẹ đẻ mẫu thân, ban đầu đối xử với Cẩm Nguyệt cũng không tệ, nhưng là gần đây dã tâm hình như càng lúc càng lớn.
Tiêu Cảnh Đình sờ cằm, tiêu hóa lời Âu Dương Cẩm Nguyệt nói.
“Tinh Thành bao phủ bởi ảo trận. Chẳng trách người ta nói, kể cả khi tới địa giới Tinh Thành, cũng không nhất định có thể tìm được Tinh Thành.” Tiêu Cảnh Đình suy nghĩ một chút rồi nói.
Tiêu Tiểu Phàm ôm bình sữa, nói: “Cha, Thanh Vân Tiên Môn mà nha đầu kia nhắc đến, nghe rất khí phách đó!”
“Tiểu Phàm muốn đi sao?” Tiêu Cảnh Đình cười cười hỏi.
Tiêu Tiểu Phàm vội lắc đầu, nói: “Không muốn.”
“Vì sao vậy!” Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Tiêu Tiểu Phàm có chút xấu hổ nói: “ Con muốn ở cùng phụ thân và mẫu phụ.”
Tiêu Cảnh Đình xoa xoa đầu Tiêu Tiểu Phàm, nói: “Thật không có tiền đồ nha.”
Tiêu Tiểu Phàm cọ tay Tiêu Cảnh Đình, cười hi hi.
Bên này người một nhà đang đùa giỡn, bên kia Tiền Du đã tức giận đi về phía đám người Tiêu Cảnh Đình, nói: “Nghe nói, ngươi chính là đệ đệ của Tiêu Thanh Nham, thích tẩu tử của mình, tác phong cũng không ra gì.”
Tiêu Cảnh Đình: “……” Hắn đã cải tà quy chính thật lâu, vậy mà còn lấy những những chuyện cũ rích đó ra nói. Hiện tại ở Mạc thành, hắn chính là điển hình của câu lãng tử quay đầu quý hơn vàng a! Người Mạc Thành người gặp được hắn, ai mà không giơ ngón tay cái! Được rồi, quan thất phẩm trước mặt Tể tướng, giống như người Mạc Thành trong mắt người Hầu phủ, đều là đồ nhà quê.
“ Chuyện đó đều đã là quá khứ.” Tiêu Cảnh Đình nói. Những chuyện ban đầu nguyên chủ làm, hắn cũng không thể phủ nhận.
“Hừ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Là chuyện quá khứ, ngươi nói cũng thật nhẹ nhàng.” Tiền Du cười lạnh.
Tiêu Cảnh Đình: “……” Treo bảng hiệu Hầu phủ chính là thế a! Phải biết rằng, dù sao hắn cũng là cao thủ luyện khí bảy tầng, nữ nhân này chỉ là luyện khí sáu tầng, lại không để hắn vào mắt.
Tiêu Cảnh Đình âm thầm trợn mắt trong lòng, thầm nói: Bà vú cũng thật khủng bố a!
“Cẩm Nguyệt tiểu thư, là Âu Dương đại tiểu thư, các ngươi nên hiểu rõ thân phận của mình. Cẩm Nguyệt tiểu thư cùng các ngươi chính là khác nhau một trời một vực, các ngươi đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi có ý gì.” Tiền Du nói.
Tiêu Cảnh Đình: “……” Một tiểu nha đầu mà thôi ! Hắn có thể có ý gì nha.
“Khác nhau một trời một vực là gì nha?” Tiêu Tiểu Phàm tò mò hỏi.
Tiền Du đen mặt, âm u nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nói: “Khác nhau một trời một vực chính là Cẩm Nguyệt tiểu thư cao cao tại thượng*, cả đời này ngươi đều không thể đuổi kịp được .”
*cao cao ở phía trên, chỉ địa vị cao, còn để chỉ lãnh đạo xa rời quần chúng, xa rời thực tế
Tiêu Tiểu Phàm không cho là đúng nói: “Nàng cũng không cao hơn ta bao nhiêu! Gần đây ta lớn lên rất nhanh, sẽ nhanh chóng cao hơn nàng.”
Tiền Du dùng ánh mắt không có thuốc chữa nhìn Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Tiểu Phàm ngây thơ vô số tội chớp mắt một cái.
“Ngu ngốc.” Tiền Du khẽ hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Tiêu Tiểu Đông nhìn bóng lưng Tiền Du, trong mắt xẹt qua vài tia lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro