Chương 54 - TG 3: Nhưng ta có một vấn đề
Editor: Yunmoon
Bùi Lương cũng không thực sự nhàm chán đến vậy, thế là sau khi hai cha con tắt thở, cô đến bên cạnh Bùi Thiếu chủ.
Đẩy cái thứ kia trên mũi dao vào lòng bàn tay hắn, thở dài một hơi nói: "Đùa thôi."
"Làm em gái sao lại để anh chết không toàn thây được."
Nhưng mà biểu hiện lần này, khiến Hàn Vị Lưu và Hạ Vân Sa, những người đã sớm choáng váng, càng thấy lạnh sống lưng.
Từ khi Bùi Lương cắt cổ cha ruột mình, biểu hiện của cả hai đều là ngơ ngác.
Tiếp theo lại lưu loát xử lý anh trai mình, thậm chí còn chặt cái thứ kia xuống, một loạt thao tác khiến người ta nhìn mà không thể tin vào sự thật trước mắt.
Có một khoảnh khắc, Hàn Vị Lưu thậm chí còn cho rằng Bùi Lương trước mắt là người khác giả trang.
Nhưng bản thân hắn vốn là cao thủ dịch dung, từ nhỏ lười biếng tập võ, ngược lại có hứng thú sâu sắc với những vật kỳ lạ cổ quái, đồng thời có chút kỹ nghệ mà cha mẹ hắn coi là "bàng môn tà đạo" lại rất giỏi.
Với sự hiểu biết của hắn về Bùi Lương, đối phương không thể nào là giả mạo, vậy thì tại sao cô lại tự tay giết chết phụ huynh mình?
Hàn Vị Lưu trước kia dù đơn thuần, nhưng trong vòng mấy tháng gặp họa diệt môn, tâm tính tự nhiên trưởng thành nhanh chóng.
Bùi Lương là đại tiểu thư của Trảm Nguyệt môn, địa vị và vinh hoa đều dựa vào cha và huynh trưởng, xét từ tình cảnh này, dù cha và anh trai cô tội ác tày trời, giết họ thì cô có lợi gì?
Huống chi cô đã có thể xuất hiện ở đây, còn cả những lời Bùi Thiếu chủ nói khi đắc ý, cô tuyệt đối không phải người hoàn toàn không biết gì về phẩm hạnh của cha và anh trai mình.
Chẳng lẽ là hoàn toàn tỉnh ngộ? Lý do này Hàn Vị Lưu tự nghĩ một chút cũng thấy buồn cười.
Nhưng sự thật là Bùi Lương đã giết người.
"Ngươi, ngươi..." hắn thì thào, không biết nên nói gì.
Bùi Lương lại không để ý đến hắn, chỉ hờ hững cầm chiếc chìa khóa trên tường, mở khóa cho Hàn Vị Lưu.
Tiếp theo lại đi mở khóa cho Hạ Vân Sa.
Nói về nữ chính Hạ Vân Sa này cũng thú vị, cô ta có loại trực giác sinh tồn như động vật nhỏ, lúc tình cảnh không ổn thì cố gắng thu nhỏ sự tồn tại, không dám nói thêm một lời.
Nhưng lúc này thấy Bùi Lương chẳng những tự tay giết cha diệt anh, còn thả họ ra, có vẻ như không có ý định giết họ.
Tâm tư cô ta lập tức linh hoạt hẳn lên, cái miệng vốn không ngừng nói của cô ta lại bắt đầu: "Ngươi cũng là người thức thời ha, ngược lại không giống phụ thân cùng huynh trưởng ngươi, xấu xa đến cùng, còn biết quay đầu là bờ."
"Bọn họ tội ác tày trời, chết cũng đáng xuống mười tám tầng địa ngục, còn may, ngươi kịp thời dừng cương trước bờ vực, quân pháp bất vị thân."
"Ngươi yên tâm đi, đợi chúng ta rời khỏi đây, chân tướng rõ ràng khắp thiên hạ, nhất định sẽ đem sự tình của ngươi một năm một mười nói ra, tuyệt không để ngươi bị liên lụy bởi phụ huynh."
Nói xong, đẩy Hàn Vị Lưu một cái, Hàn Vị Lưu thân vốn đã bị thương nặng, bị nàng ta không biết nặng nhẹ đẩy, liền cau mày.
Hạ Vân Sa thúc giục nói: "Ngươi cũng nói một câu đi, Bùi cô nương đều đã làm đến mức này rồi, những sự tình kia cũng không phải do nàng ta gây ra, ngươi không thể lại trách nàng ta."
Hàn Vị Lưu trầm mặc, ánh mắt phức tạp nhìn Bùi Lương. Thù diệt môn, đâu thể dùng lý lẽ đơn giản mà phân giải?
Bùi Lương lại mỉm cười, vẻ mặt như nhận ân tình: "Hạ cô nương nhiệt tình quá, thực khiến ta hổ thẹn."
"Ha ha ha, không cần không cần." Hạ Vân Sa không biết lấy đâu ra hào khí, cười nói: "Là Bùi cô nương mình tâm tính trong sáng, không chịu thông đồng làm bậy, đây mới là bản sắc giang hồ nhi nữ chúng ta."
Bùi Lương ý cười càng sâu: "Đừng khen ngợi ta nữa, Hạ cô nương nhiệt tình như vậy, khiến ta sau này muốn vu oan hãm hại ngươi cũng không nỡ."
Nụ cười trên mặt Hạ Vân Sa cứng đờ, hoảng hốt tưởng mình nghe lầm. Nàng quay đầu lại, rồi cảm thấy trong tay có vật gì đó, nâng lên xem xét, rõ ràng là cây đao Bùi Lương dùng giết cha diệt huynh.
Ngay sau đó, Bùi Lương nói: "Sau khi thẩm vấn hai vị, phụ thân huynh trưởng ta đột nhiên nổi sắc tâm, thèm muốn nhan sắc của Hạ cô nương, liền đẩy ta ra, cởi khóa sắt cho Hạ cô nương, muốn làm chuyện bất chính."
"Hạ cô nương giả vờ phối hợp, rồi thừa cơ cắt cổ phụ thân ta. Sau đó giải khóa cho Hàn Vị Lưu, dụ huynh trưởng ta ra ngoài, hợp mưu sát hại."
Nói rồi, Bùi Lương còn khẽ gật đầu: "Tuy có chút gượng ép, nhưng ta lại không biết. Ta chỉ biết mình bị đẩy ra, trở về liền thấy thi thể phụ huynh và huynh trưởng bị chặt chỗ kia cho hả giận mà thôi."
Nói xong, Bùi Lương hướng hai người cười tủm tỉm: "Hai vị có một khắc đồng hồ để trốn, cố lên!"
Hạ Vân Sa kinh ngạc đến ngây người, chỉ vào Bùi Lương, vừa thẹn vừa giận: "Ngươi, ngươi... rõ ràng là ngươi giết người, dựa vào cái gì đổ tội cho ta?"
Bùi Lương đáp: "Ta sao lại muốn giết phụ huynh mình? Họ là trụ cột của Trảm Nguyệt môn, là căn cơ vinh hoa của ta. Họ vừa mất, ta từ tiểu thư danh môn biến thành một cô nhi đáng thương, thân mang đại họa. Ta có dù chỉ một lý do nhỏ nhoi để ra tay sao?"
"Huống hồ, trên người ta không hề vương chút máu nào."
Hạ Vân Sa cúi đầu nhìn lại, quả nhiên, y phục và tay của đối phương sạch sẽ lạ thường. Vừa rồi, Bùi Lương dùng phương thức tàn khốc như vậy để liên sát hai người, mà lúc này, trên người nàng ta lại không dính một giọt máu.
Đều là người trong giang hồ, Hạ Vân Sa dù võ công chỉ là mèo cào, nhưng khinh công và tài chạy trốn không tệ, cũng có chút nhãn lực. Nàng ta tự nhiên biết, để làm được điều này, cần kinh nghiệm lão luyện đến mức nào.
Ngược lại là chính nàng, khi được đưa đao, vết máu trên lưỡi dao đã vấy bẩn khắp người. Sau khi được cởi trói, nàng ta đắc ý quên hình, giẫm lên vũng máu của hai người kia, hiện tại khắp nơi đều là dấu chân dính máu của nàng ta.
Hạ Vân Sa trừng mắt nhìn Bùi Lương: "Ngươi vu oan giá họa, dựa vào cái gì làm như vậy? Ta và ngươi không oán không thù."
Bùi Lương khẽ gật đầu: "Không liên quan đến tư thù. Ta đối với Hạ cô nương kỳ thực cũng rất thưởng thức, chỉ là sư môn của Hạ cô nương dạo gần đây quá nhàn rỗi."
"Nếu không còn việc gì làm, ta liền giúp quý phái tìm chút chuyện vậy."
Sắc mặt Hạ Vân Sa lập tức lộ vẻ chột dạ, Hàn Vị Lưu nhìn vào, sao có thể không hiểu?
Thực ra, hắn đã sinh nghi từ lâu. Bản thân Hạ Vân Sa vì chút chuyện nhỏ nhặt mà dây dưa với hắn, đã khiến hắn vô cùng phiền phức. Chỉ là sau khi cùng nhau rơi vào tay Trảm Nguyệt môn, đối phương cũng vì liên lụy hắn mà chịu không ít khổ sở.
Hàn Vị Lưu cảm thấy ít nhiều có chút áy náy, nên đè nén mối nghi ngờ này xuống. Giờ bị Bùi Lương vạch trần, hắn chỉ cảm thấy quả không ngoài dự liệu, ngược lại không mấy bất ngờ.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Các ngươi Vong Thu phái cũng thật để mắt ta. Ta, Hàn mỗ, giờ cửa nát nhà tan, chỉ còn lại cái mạng cỏn con này, cũng đáng để các ngươi trăm phương ngàn kế."
Án diệt môn của Hàn gia, nguyên nhân trên giang hồ cũng có nhiều đồn đoán. Hai giả thuyết chính được nhiều người tin là, một là Cừu gia báo thù, hai là hoài bích có tội.
Dù sao, động cơ của người trong giang hồ cũng chỉ có mấy thứ đó. Hàn gia lại không phải hạng dễ bắt nạt, muốn đối đầu với gia tộc lớn như vậy, điều kiện thúc đẩy phải đủ lớn, thường thì ai lại làm chuyện tốn công vô ích như thế?
Giang hồ hiểm ác, tiểu nhân không thiếu. Đã có những suy đoán như vậy, khi thấy Hàn Vị Lưu giờ đã mất chỗ dựa, không ít kẻ sẽ tìm cách dò la, xem Hàn gia rốt cuộc có bảo vật gì hiếm có, đến mức dẫn tới họa diệt môn.
Hạ Vân Sa không phải người đầu tiên tiếp cận Hàn Vị Lưu với ý đồ khác trong mấy tháng nay, và chắc chắn cũng không phải người cuối cùng.
Nhưng hắn vừa nói vậy, Hạ Vân Sa lại tủi thân đến đỏ hoe cả mắt: "Ngươi, ngươi sao có thể như vậy?"
"Không phải ai tiếp cận ngươi cũng đều có ý đồ xấu."
Bùi Lương thầm nghĩ, chuyện này thật sự không phải do ngươi quyết định. Lần này nàng ta thu được nguyên tác quả thực thiếu trang thiếu mục, hơn nữa rất nhiều chỗ còn có thông tin sai lệch.
Có thể chỉ từ những thông tin hạn chế đó mà suy ra, môn phái nhị lưu mà Hạ Vân Sa thuộc về, thoạt nhìn bình thường, tần suất xuất hiện cũng không cao, lại khiến Bùi Lương phải nghi ngờ.
Tham gia vào vụ diệt môn Hàn gia có ba đại môn phái, nhưng Bùi Lương dám chắc chắn, ba nhà này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Bùi Lương lúc này đã giết cha ruột và anh ruột, nhiệm vụ thiết yếu tiếp theo là hoàn toàn nắm quyền kiểm soát Trảm Nguyệt môn, đồng thời khiến nó không rơi vào tình cảnh ai cũng có thể lấn tới chỉ vì chưởng môn và Thiếu chủ cùng lúc qua đời.
Đương nhiên, nàng không thể dung thứ cho một môn phái đáng ngờ lại quá mức nhàn nhã và ẩn dật.
Nàng muốn kéo đối phương từ bóng tối, nơi chưa từng bị ai để mắt, ra ánh sáng mặt trời, khiến mọi người đều cầm kính lúp soi mói những chỗ khả nghi của đối phương, hạn chế hành động của họ.
Về phần nữ chính Hạ Vân Sa, nói thật lòng, tính tình nàng ta tuy có hơi ồn ào, nhưng Bùi Lương thực sự không có ác cảm với nàng ta. Nhưng cũng không thể phủ nhận, nàng ta thực sự rất dễ lợi dụng.
Cả ở phía sư môn của nàng ta lẫn ở phía nàng.
Thế là Bùi Lương "hảo ý" nhắc nhở: "Hạ cô nương, các ngươi còn nửa khắc đồng hồ."
Hạ Vân Sa thấy Hàn Vị Lưu không để ý tới mình, cuối cùng tức giận đến dậm chân, nói với Bùi Lương: "Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của ngươi!"
Nói xong, nàng ta chạy ra ngoài.
Bùi Lương lại không để ý, thấy Hàn Vị Lưu vẫn chưa rời đi, nhíu mày: "Ngươi còn không đi?"
Hàn Vị Lưu phức tạp nhìn nàng: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu, Bùi Lương xưa nay sống rất rõ ràng.
Nàng đáp: "Trảm Nguyệt môn của hiện tại khiến ta ghê tởm, cho nên muốn cải tạo nó thành dáng vẻ lý tưởng của ta. Đầu tiên phải thanh lý hai con sâu bọ đáng ghét này."
Nói rồi, nàng dùng mũi chân đá đá vào người phụ tử nhà họ Bùi, rồi nói với Hàn Vị Lưu: "Có lẽ ngươi cảm thấy chuyện Hàn gia gặp phải đã vô cùng bi thảm, nhưng đó thực ra chỉ là một trong vô số việc ác mà bọn chúng đã gây ra."
"Ví dụ như hắn đây." Bùi Lương liếc mắt nhìn Bùi Thiếu chủ: "Hắn từng muốn cưỡng ép nạp một nông nữ, nhưng đối phương đã có hôn phu, thà chết không theo."
"Sau đó, quả nhiên ngày hôm sau, cả nhà nàng ấy đều chết hết, trước khi chết còn chịu đủ tra tấn nhục nhã. Hôn phu của nàng vác cuốc định đến Trảm Nguyệt môn báo thù, nhưng còn chưa vào đến cổng lớn, kết cục cũng giống như ngươi bây giờ."
"Chỉ có điều hắn không may mắn như vậy, còn có thể ra khỏi nhà tù. Bọn chúng rất thích lấy việc tra tấn người làm thú vui."
Đương nhiên, nguyên chủ cũng chẳng phải người tốt lành gì, đối phương như Bùi Thiếu chủ nói, quả thật đáng ghét, máu tươi ướp xác, dù tay chưa động việc dơ bẩn nào. Nhưng làm như không thấy, lặng lẽ đứng xem, còn muốn giữ mình trong sạch, đã là một chuyện nực cười.
Cuộc sống sung túc mà nguyên chủ hưởng thụ cũng được xây dựng trên những trái ngọt của tội ác này, cho nên theo Bùi Lương, thật sự không có gì đáng để xót thương.
Thấy Hàn Vị Lưu lòng đầy xúc động, cừu hận lại bị khơi dậy, Bùi Lương nói: "Xin lỗi đã cướp đi cơ hội tự tay báo thù của ngươi."
"Nhưng cũng không ngại nói cho ngươi biết, hung thủ diệt môn cả nhà ngươi, ngoài bọn chúng ra, còn có hai nhà nữa, hiện giờ đều là thông gia của Bùi gia."
Bùi gia con vợ cả chỉ có một trai một gái, Bùi Thiếu chủ mấy tháng trước vừa mới đính hôn, vị hôn thê chính là thiên kim của XX phái. Còn Bùi Lương, như vừa rồi nàng ta nói, sau khi Hàn gia bị diệt, cũng hủy hôn ước, rồi đính hôn với Giang gia.
Hàn Vị Lưu giận đến đỏ cả mắt, xem ra mối quan hệ thông gia giữa ba nhà này chính là sự liên kết chặt chẽ, cùng nhau ước định bảo mật, và chia sẻ lợi ích.
Trong nguyên tác, hai nhà này vốn dĩ sau khi phụ tử Bùi gia bị giết, các thông gia đến dự tang lễ, vô tình bị Hàn Vị Lưu, lúc đó còn ẩn mình tìm manh mối, phát hiện ra manh mối.
Hiện tại Bùi Lương ngược lại đã giúp hắn tránh khỏi những đường vòng, trực tiếp nói cho hắn biết.
Tuy nói là nói, Bùi Lương lại nhắc nhở: "Nhưng thứ lỗi cho ta nói thẳng, với công phu hiện tại của ngươi, tìm đến bọn chúng cũng chỉ có kết cục giống như tùy tiện xông vào Trảm Nguyệt môn."
"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sao không ẩn mình khổ luyện võ nghệ, đợi thần công đại thành, rồi có oán báo oán, có thù báo thù? Dù sao ngươi cũng mang trong mình tuyệt thế bí tịch."
"Không cần ngươi quan tâm!" Hàn Vị Lưu trừng mắt nhìn nàng.
Bùi Lương nhún vai, vô thức đưa cổ tay lên muốn xem giờ, nhưng phát hiện trống trơn. Nàng cũng không để ý, không nhìn thái độ của Hàn Vị Lưu mà nói: "Ngươi còn một nén nhang thời gian, sau một nén nhang, dù ngươi còn ngây ngốc ở đây, ta cũng sẽ hô lớn lên để dẫn người đến."
"Ngươi chắc chắn bây giờ không trốn?"
Nam chính nhìn sâu vào Bùi Lương một chút, ánh mắt lại rơi vào thi thể phụ tử nhà Bùi, hận không thể nghiền xương hai kẻ đó thành tro.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm gì, quay người rời khỏi địa lao.
Sau một nén nhang, quả nhiên trong địa lao truyền đến tiếng thét chói tai kinh hãi của đại tiểu thư.
Tất cả thủ vệ trong địa lao đều bị dẫn đến đó, rồi họ nhìn thấy thi thể chưởng môn và Thiếu chủ ngã trong vũng máu.
Thiếu chủ còn bị chặt hạ nam căn, chết càng nhục nhã thê thảm.
Người của Trảm Nguyệt môn hít một ngụm khí lạnh, rồi toàn bộ Trảm Nguyệt sơn trang đều náo loạn.
Lão thái quân của Trảm Nguyệt môn, Bùi lão phu nhân, khi nghe tin này thì trực tiếp hoa mắt ngất đi.
Sau khi Phu nhân mất Bùi trưởng môn không tục huyền (cưới vợ kế), nhưng hai cha con trong hậu viện lại có không ít tiểu thiếp trẻ đẹp, con thứ cũng có mấy người.
Nhưng trong số con thứ, hoặc là tuổi còn nhỏ, hoặc là tư chất bình thường, lúc này trụ cột sụp đổ, ai có thể chống đỡ được?
Đừng nói đến bọn họ, ngay cả Bùi Thiếu chủ đã trưởng thành, thực tế trong đám người cùng thế hệ cũng chỉ được coi là bình thường, chẳng qua là ỷ vào thân phận mà có được tài nguyên mà người thường khó đạt tới, cố gắng lắm thì mới ra hình ra dáng, ra ngoài được khen một câu thiếu niên anh kiệt, chỉ là hình thức mà thôi.
Nếu chỉ có Bùi chưởng môn chết, thì tên công tử bột Bùi Thiếu chủ kia cũng chẳng chống đỡ nổi.
Lúc này hai nam đinh tráng niên đều chết hết, đối với Bùi gia mà nói, chẳng phải là tai họa ngập đầu sao?
Trong sơn trang hỗn loạn một mảnh, hậu trạch khóc lóc thảm thiết, lão thái thái ngất xỉu không ai chủ trì đại cục, Bùi Lương thì giả ngu vẩy nước.
Ngược lại nàng ta cố tình kéo dài thời gian để hai người kia trốn chạy.
Nhưng những chuẩn bị khác thì Bùi Lương lại không hề mập mờ.
Đến khi chạng vạng tối, lão thái thái cuối cùng cũng tỉnh lại, thấy đã bỏ lỡ thời gian phong tỏa sơn trang, hai hung thủ có lẽ đã chạy xa.
Mệnh lệnh đầu tiên là cho người ta tỏa ra tìm kiếm khắp nơi, bất kể giá nào cũng phải bắt người trở lại.
Thứ hai là cho người ta phát ra lệnh truy nã giang hồ, nhưng ngược lại không truy nã Hàn Vị Lưu.
Dù sao bây giờ ai cũng biết cả nhà Hàn Vị Lưu bị diệt, hắn một lòng tìm kiếm kẻ thù, người này đột nhiên xuất hiện ở Trảm Nguyệt môn, còn giết cả nhạc phụ tương lai và anh vợ, vậy thì đầu đuôi câu chuyện đã rõ ràng rồi còn gì?
Cho nên, lệnh truy nã chỉ có một mình Hạ Vân Sa, đồng thời mũi nhọn chĩa thẳng vào Vong Thu phái sau lưng nàng.
Lão thái thái này nếu đặt ở thời hiện đại, cũng là một người tài giỏi, am hiểu về quan hệ xã hội và xử lý khủng hoảng.
Bà ta biết rằng nhiều miệng không chỉ có Trảm Nguyệt môn, hai kẻ kia bỏ trốn, tất nhiên sẽ ồn ào nói ra chân tướng.
Thế là, bà ta trực tiếp đổ hết tội lỗi lên Vong Thu môn, tuyên bố Vong Thu môn có ý đồ bất chính, mưu đồ công pháp của Bùi gia.
Phái ra đệ tử xinh đẹp trong môn phái dụ dỗ Hàn Vị Lưu, trước mặt Hàn Vị Lưu tạo ra lời dối trá, khiến hắn hiểu lầm Bùi gia là hung thủ diệt môn, rồi đến cửa báo thù.
Bùi chưởng môn và Bùi Thiếu chủ xem hắn như con rể và em rể tương lai, tự nhiên không hề phòng bị, không ngờ lại bị hai người đánh lén mưu sát.
Tóm lại, người chết là hai người của Bùi gia, tự nhiên chiếm được mấy phần lý lẽ, hơn nữa với công phu của Hàn Vị Lưu và Hạ Vân Sa, nếu muốn giết Bùi chưởng môn võ công cao cường danh mãn giang hồ, trong tình huống bình thường hoàn toàn không thể, chỉ có thể là đánh lén.
Cho nên, dù hai người sau khi rời khỏi đây có ồn ào nói ra chân tướng, cũng không thể tự bào chữa.
Hai người trẻ tuổi không đủ năng lực gánh vác tội lớn như vậy, mặc kệ là đổ tội hay truy cứu trách nhiệm, Vong Thu phái tự nhiên sẽ bị lôi ra.
Bùi Lương tính toán đúng như vậy, đối với sự sắp xếp của lão thái thái, nàng rất hài lòng.
Cho nên, khi bị lão thái thái gọi đến, nàng cũng không hề mập mờ.
Khi Bùi Lương đến, trong phòng lão thái thái tràn ngập mùi thuốc gay mũi. Bà ta ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên trán quấn băng đô, cả người trông vô cùng yếu ớt.
Lão thái thái đã đuổi đi mấy nhóm nữ quyến đang hoảng loạn, lúc này Bùi Lương tiến vào, ánh mắt của bà ta sắc như dao, từ đôi mắt tam giác đã nhăn nheo vì tuổi già, lộ ra vẻ cay nghiệt oán độc, bắn thẳng vào người Bùi Lương.
Giọng bà ta lạnh lẽo, nói với Bùi Lương: "Lại đây, ngồi bên cạnh ta."
Bùi Lương làm theo lời bà ta, vừa ngồi xuống liền bị lão thái thái nắm chặt cổ tay. Đối phương trông thì suy yếu, nhưng lực tay lại lớn đến kinh ngạc.
"Lúc đó ngươi cũng ở địa lao, vì sao để hai con tiện nhân kia chạy trốn?"
Bùi Lương đáp: "Huynh trưởng đuổi ta sang phòng bên cạnh, ta ngại chuyện đó dơ bẩn, không muốn nghe động tĩnh, nên đi xa một chút."
"Đến khi phát giác không ổn trở lại nhà tù, hai người bọn họ đã trốn rồi, trên mặt đất chỉ còn thi thể phụ thân và huynh trưởng."
Lão thái thái nhìn chằm chằm từng biểu lộ trên mặt Bùi Lương, như muốn nhìn thấu tâm can nàng. Rồi bà ta cười lạnh một tiếng: "Đã trốn rồi? E rằng lời này là giả."
"Hai con tiện nhân kia vốn dĩ võ công không đủ, lại bị trọng thương, nếu ngươi thật sự phát giác không ổn mà quay lại, hẳn là đuổi kịp ngay, sao có thể không ngăn được?"
Lực đạo trên tay lão thái thái tăng thêm, bà ta gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Lương nói: "Có phải hay không ngươi còn vương vấn tên tiểu tử kia? Cho nên trơ mắt nhìn hắn bỏ đi?"
Bùi Lương nắm lấy tay lão thái thái, từ từ gỡ bàn tay khô quắt của bà ta ra khỏi người mình, chậm rãi nhưng không thể nghi ngờ.
Lão thái thái vốn chỉ vì con trai cháu trai chết mà giận chó đánh mèo, nghĩ lung tung, nhưng phản ứng của Bùi Lương lại khiến bà ta không thể tin.
Bà ta giận dữ, liền nghe Bùi Lương cười cười nói: "Tổ mẫu quá lo lắng rồi, thù giết cha giết anh, sao lại là lúc nghĩ đến chuyện tình trường?"
"Huống hồ, cháu gái giờ đã có hôn ước, tổ mẫu nói vậy thực không ổn."
Bùi lão thái thái nghe vậy, tựa hồ hiểu ra điều gì, rồi nở một nụ cười thâm trầm:
"Ngươi cũng thật thức thời, biết giờ cha anh ngươi đã chết, chỗ dựa duy nhất là nhà chồng tương lai, Giang gia. Con bé ngoan của ta, ngươi ngược lại so với cha anh ngươi còn biết nắm được buông được."
"Ngươi cho rằng nửa đời sau đã có chỗ dựa, nên giờ có thể ung dung không vội? Quả thật ngu xuẩn."
"Bùi gia mới là cây đại thụ của ngươi, là chỗ ngươi dựa vào. Ngươi cho rằng Bùi gia thất thế, Giang gia sẽ còn nâng niu ngươi? Chỉ vì danh tiếng và bí mật, bọn họ vẫn sẽ cưới ngươi, nhưng cái vị ăn nhờ ở đậu không dễ chịu đâu, ngươi nhìn biểu tiểu thư nhà Giang gia thì biết."
Chuyện này Bùi lão thái thái nói quả không sai, trong nguyên tác, sau khi phụ tử Bùi gia chết, nguyên chủ vẫn gả vào Giang gia.
Chỉ có điều sau đó Bùi gia sa sút thảm hại, Bùi lão thái thái dù có mưu kế thủ đoạn, nhưng tuổi tác đã cao, lại gặp phải cú sốc lớn như vậy, thân thể suy yếu, không quá hai năm cũng qua đời.
Sau khi bà ta mất, nguyên chủ vốn dĩ đã ở tình cảnh chẳng ra gì, tất nhiên là bị người người ức hiếp, cuối cùng chịu đủ đày đọa mà chết ở Giang gia.
Nhưng Bùi Lương không hề để lời của Bùi lão thái thái vào tai, mà nói thẳng: "Tổ mẫu, lúc này giận chó đánh mèo lẫn nhau chẳng có ý nghĩa gì."
"Hơn nữa, nếu không phải phụ huynh háo sắc, đến nỗi việc thẩm vấn Hàn Vị Lưu quan trọng như vậy cũng có thể gạt sang một bên, chỉ vì cái khoái lạc nhất thời đó, thì sao lại có kiếp nạn này?"
"Chữ sắc trên đầu có dao, bọn họ đã đâm đầu vào đó, tổ mẫu ngày thường dung túng cũng không thể thoát khỏi liên quan, phải không?"
Bùi lão thái thái làm sao chịu được những lời này? Bà ta hít sâu một hơi, suýt chút nữa tức chết, ánh mắt âm ngoan trừng trừng Bùi Lương: "Đừng tưởng ta không có cách trị ngươi."
Bùi Lương giả vờ đầu hàng, vẻ mặt bất đắc dĩ như muốn nói "bà lại muốn nói nữa à, thật là không chịu nổi", khiến lão thái thái tức đến muốn thổ huyết.
Bùi Lương nhân cơ hội này đột ngột hỏi: "Tổ mẫu, bảo bối của Hàn gia ở đâu?"
Bùi lão thái thái không ngờ chủ đề lại đột ngột chuyển sang đây, mắt bà ta theo bản năng liếc về một hướng, rồi cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Lương: "Ngươi muốn làm gì?"
Bà ta cười lạnh: "Ngươi vừa không có tài trí, công phu cũng chẳng ra gì, lẽ nào còn muốn nắm giữ những thứ kia trong tay sao?"
Bùi Lương nhún vai: "Tổng cộng ba món đồ, bí tịch võ công, bản đồ kho báu, còn có ba loại ám khí thần binh."
"Trong đó bí tịch và bản đồ kho báu có thể sao chép, ba loại binh khí vừa vặn mỗi nhà một món, đó cũng là lý do ban đầu ngài và cha chỉ kéo hai nhà kia vào cuộc, chia nhiều không được."
"Nhưng trừ binh khí ra, hiện tại bí tịch và bản đồ kho báu đều là lợi thế của kẻ nhanh chân. Cha và huynh trưởng đã không còn, nếu Bùi gia không nhanh chóng bồi dưỡng được người lãnh đạo xuất sắc, đừng nói từ tứ môn bát phái biến thành hạng chót, thậm chí còn có khả năng bị loại khỏi danh sách. Riêng Giang gia và Tào gia, ngài có chắc chắn cân bằng được hai nhà, để bọn chúng không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?"
Dù sao chia làm hai phần vẫn nhiều hơn chia làm ba phần.
Quả nhiên, sắc mặt Bùi lão thái thái âm trầm, rõ ràng trong lòng cũng có nỗi lo này.
Nhưng bà ta không kiên nhẫn nói chuyện với Bùi Lương, liền phất tay đuổi nàng ra ngoài: "Ngươi về trước đi, những chuyện này không cần một đứa con gái như ngươi quan tâm."
Bùi Lương cũng không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài, phía sau lưng nàng, ánh mắt Bùi lão thái thái rất thâm sâu.
Vừa ra khỏi phòng Bùi lão thái thái, Bùi Lương thấy một nha hoàn đang quét rác trong sân. Đất quét khá sạch, nhưng khi đi ngang qua nha hoàn, Bùi Lương ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt trên người đối phương.
Nhìn kỹ lại, dáng người nha hoàn quả thật hơi cứng nhắc, giống như đang cố chịu đựng cơn đau nào đó. Khi thấy Bùi Lương nhìn sang, mặt nha hoàn vội lộ vẻ kinh hoảng kính sợ.
Giọng cô ta lắp bắp: "Đại, đại tiểu thư!"
Bùi Lương nhếch mép, lấy từ trong tay áo ra một bình thuốc, ném thẳng vào ngực đối phương, không nói gì rồi rời đi.
Đa số nhân lực của Trảm Nguyệt môn đều đã đuổi theo bắt Hàn Vị Lưu và Hạ Vân Sa, người ở lại trông nhà không còn nhiều. Các nha hoàn hạ nhân trong sơn trang, vì hậu trạch bên kia đang loạn thành một mớ, hiện giờ cũng bận rộn đến chân không chạm đất.
Ngay cả bên chỗ lão thái thái, ngoài mấy đại nha hoàn tất bật đi lại sắc thuốc hầu hạ, cũng không có mấy người.
Lúc này lại có người nhàn nhã quét rác trong sân?
Sau khi Bùi Lương rời đi, nha hoàn kia nắm chặt bình thuốc trong tay, nhìn theo bóng lưng nàng, ý thức được mình đã bị nhìn thấu.
Nhưng cũng may hiện tại người trong Trảm Nguyệt sơn trang ít, phần lớn lại đang hoảng loạn, nên cô ta vẫn chưa bị lộ.
Chỉ là nha hoàn vẫn thu lại chổi, rời khỏi sân, không biết đi đâu.
Bùi Lương rời khỏi chỗ lão thái thái, sau khi ăn bữa tối liền dặn nha hoàn hầu hạ mình đi ngủ.
Đến khi trời tối hẳn, nàng lại mang theo chút đồ đạc lỉnh kỉnh ra khỏi phòng.
Nàng một đường tránh né những người tuần tra ban đêm, đi đến phía sau ngọn núi lớn của Trảm Nguyệt sơn trang.
Ngọn núi này nếu chỉ dùng sức chân, đi cả ngày lẫn đêm cũng không hết. Dù Bùi Lương hiện tại thân thể là người luyện võ, lại dùng khinh công, cũng tốn gần nửa canh giờ mới đến nơi.
Đó là một cửa hang chật hẹp của một sơn động, cửa hang không có mạng nhện, rõ ràng gần đây có người ra vào.
Sơn động không lớn, một tia sáng cũng không lọt vào. Bùi Lương đành phải lấy ra bó đuốc tự chế, cách làm rất đơn giản, lấy vải ngâm dầu trong đèn phòng mang ra, trên đường tiện tay nhặt một cành khô quấn nhẹ lại là thành.
Khi dùng thì châm lửa vào cành cây, cả sơn động liền bừng sáng.
Trong động có một người ngồi trên chiếc giường đá, bộ quần áo bẩn thỉu rách nát không biết bao lâu chưa thay, râu tóc rối bù như rơm rạ.
Hắn ngồi xếp bằng, rõ ràng đã biết trước có người xâm nhập. Khi Bùi Lương châm bó đuốc, đôi mắt sáng rực khác thường của hắn càng thêm nổi bật dưới ánh sáng.
Đối phương ban đầu còn vẻ mặt cảnh giác, nhưng khi nhìn rõ mặt Bùi Lương, liền kích động nhảy phắt xuống khỏi giường đá:
"Nữ nhi, nữ nhi của ta! Con tìm được cha rồi sao?"
Vừa nói, đôi tay đen sì của hắn đã đặt lên mặt Bùi Lương xoa nắn, khiến mặt nàng lập tức có thêm mấy dấu tay đen, trông rất buồn cười.
Nhưng không lâu sau, sắc mặt đối phương liền thay đổi: "Không đúng, ngươi không phải con gái ta, con gái ta không lớn như vậy."
"Con gái ta đâu? Ai bắt cóc con gái ta?" Vừa nói, cả người hắn tỏa ra sát ý nồng đậm, tinh thần hoàn toàn không ổn định.
Đây chính là lý do Bùi Lương dám vừa đến đã giết phụ tử nhà họ Bùi.
Dù sao, bọn họ vốn cũng sống không được bao lâu, nguyên nhân cái chết trong nguyên tác cũng không khác mấy cái cớ nàng vu oan cho Hạ Vân Sa.
Chỉ là nếu không có người này ở đây, Bùi Lương sau khi xử lý phụ tử nhà họ Bùi thì sẽ bỏ trốn, mai danh ẩn tích để tích góp lại vốn liếng.
Chứ không phải tiếp tục ở lại đây, chờ đợi sau khi gia chủ chết, các thế lực khác ném tới những ánh mắt dòm ngó xâm chiếm.
Bùi Lương thấy đối phương phát điên, tràn đầy tính công kích, không hề hoảng sợ, ngược lại bình tĩnh móc ra một chồng giấy và một cây bút than
Nàng ngồi xếp bằng xuống giường đá, tiện thể nói: "Đến đây, ta cho ngươi xem con gái."
Có lẽ trong tướng mạo của Bùi Lương có vài phần bóng dáng con gái năm xưa, đối phương dù phát điên cũng không làm hại Bùi Lương, nghe nàng nói vậy, có chút chần chừ dừng lại:
"Nhìn, nhìn con gái?"
"Ừ! Đường tỷ ta, ta và dung mạo của nàng giống nhau, khẳng định có liên hệ."
Đối phương ở điểm này cũng dễ bị lung lay, lại nhìn kỹ mặt Bùi Lương, trong mắt tỏa sáng: "Đúng rồi đúng rồi, ngươi và dung mạo của nó giống nhau, nhất định gọi được nó, ngươi cùng ta cùng nhau gọi nó trở về."
Bùi Lương gật đầu: "Trước tiên nói về khuôn mặt, có phải như thế này không?"
Bùi Lương dựa theo ấn tượng mơ hồ khi còn bé của nguyên chủ, phác họa ra hình dáng một bé gái tám chín tuổi.
Người kia liền nhìn chăm chăm vào tờ giấy vẽ của Bùi Lương dưới ánh lửa sáng ngời, càng nhìn ánh mắt càng sáng.
Vì ký ức của nguyên chủ thực sự quá xa xôi, hắn còn vừa giúp sửa đổi: "Mắt to hơn chút nữa, chỗ này có nốt ruồi, mũi tròn tròn, đúng đúng đúng, lúc giận dỗi thì thích chu mỏ như thế này."
Đó là một bé gái đáng yêu như tuyết ngọc, con gái của đại bá nguyên chủ cũng là tiền chưởng môn của Trảm Nguyệt môn.
Năm tám tuổi, Cừu gia đến cửa báo thù, thừa lúc Bùi đại bá không ở sơn trang, bắt đi con gái ông, một đường bị đuổi đến vách núi này, thấy không còn đường trốn, liền sát hại con gái rồi tự mình nhảy xuống sườn núi.
Sau khi Bùi đại bá trở về, đối mặt với thi thể lạnh lẽo của con gái, còn có người vợ đang mang thai không chịu nổi đả kích, động thai khí sinh non, kết cục một xác hai mạng.
Bùi đại bá lúc ấy liền phát điên, không thể chấp nhận sự thật vợ con chết vì mình, từ đó về sau liền ở lại nơi này, điên điên khùng khùng, lúc tỉnh lúc mê, suốt ngày gọi hồn con gái về nhìn ông.
Chỉ có điều Bùi Lương, người tiếp thu ký ức của nguyên chủ, hiểu rõ rằng cái gọi là Cừu gia kia, căn bản không phải là món nợ mà Bùi đại bá gây ra.
Hai người chỉ là khi hành tẩu giang hồ, chợt có xung đột mà thôi, ghét nhau, nhưng không có thâm thù đại hận.
Thực tế là cha của nguyên chủ, Bùi chưởng môn, đã lợi dụng thân hình và công pháp tương tự của hai anh em, lẻn vào nhà người ta sát hại độc đinh nhà họ, rồi vu oan cho Bùi đại bá.
Bùi đại bá không phải con ruột của Bùi lão thái thái, mà là trưởng tử của lão môn chủ đời trước và người vợ đầu, tính tình trầm ổn, thiên tư ưu việt, trong giang hồ hiếm có đối thủ, đương nhiên là người kế vị Trảm Nguyệt môn đời sau.
Nhưng Bùi chưởng môn và Bùi Thiếu chủ lại là loại người ác tận, ngụy quân tử, được thừa hưởng sự giáo dưỡng không thể tách rời từ mạch của Bùi lão thái thái.
Bản thân Bùi đại bá không có sơ hở, nhưng sau khi có vợ con, mọi chuyện lại khác. Đó vốn dĩ là một âm mưu được thiết kế nhằm vào ông.
Bùi lão thái thái nhiều năm ẩn nhẫn không lộ, nhưng một khi ra tay thì chắc chắn trúng đích, bà ta hiểu rõ nhược điểm tính cách của Bùi đại bá đến mức nào?
Sau khi con gái mất, Bùi đại bá liền không còn quan tâm đến Trảm Nguyệt môn nữa, thậm chí toàn bộ Trảm Nguyệt môn tan hoang sụp đổ, ông cũng chưa từng xuống núi.
Danh hào của ông chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong những lời thở than của người giang hồ khi nhắc đến Trảm Nguyệt môn, chủ yếu vẫn là Bùi Lương đào ra từ ký ức không mấy thiên vị của nguyên chủ.
Sau khi phác họa xong, Bùi Lương lại dùng son phấn mang theo để tô màu.
Kiểu vẽ mô phỏng chân thật hình người này ở hiện đại rất phổ biến, nhưng đối với cổ đại lại là kỹ xảo hội họa chưa từng xuất hiện.
Bản phác họa chì sau khi hoàn thành đã rất giống, thêm chút màu sắc vào, quả thực như người đang soi gương.
Không đúng, trong gương còn không rõ ràng đến thế.
Bùi đại bá run run cầm lấy tờ giấy vẽ, nước mắt rơi xuống, nhưng ông nhanh chóng lau đi, tránh làm bẩn bức họa.
Ông đưa tay chạm vào, rồi lại giật mình vì tay mình quá bẩn, vẻ mặt như nhặt được trân bảo mà không biết làm sao, khiến người ta thấy xót xa.
Bùi Lương nói: "Đại bá, cùng con xuống núi. Con sẽ dạy cho người cách lúc nào cũng có thể nhìn thấy con gái."
Bùi đại bá ngước mắt nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt sáng suốt chưa từng thấy, cuối cùng ông phất tay với nàng, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ ra hiệu nàng rời đi.
Bùi Lương cũng không dây dưa, chỉ lặng lẽ xuống núi.
Khi nàng về đến phòng thì đã là giờ Dần ngày hôm sau. Ngủ muộn nên sáng tự nhiên không dậy nổi.
Đến gần trưa thì bị tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài đánh thức.
Bùi Lương vừa ngồi dậy, còn chưa xuống giường thì có một phụ nhân mặc đồ sang trọng nhưng có vẻ mệt mỏi phong trần bước vào.
Đối phương thấy Bùi Lương vẫn còn trên giường liền the thé cười mở miệng: "Ôi chao, mặt trời đã lên cao thế này rồi mà đại tiểu thư vẫn chưa rời giường sao?"
"Sắp phải gả đi rồi, nhà mẹ đẻ nuông chiều cô, nhà chồng sẽ không nuông chiều cô đâu. Đã sớm nói với lão thái thái, con gái trưởng mất mẹ càng phải nghiêm khắc dạy dỗ, bà ấy lại không để ý, nuôi cô thành cái đức hạnh lười biếng không đoan trang thế này."
"Xem xem giờ giấc thế này là sao? Cha anh xương cốt còn chưa lạnh mà đã có tâm trí ngủ nướng?"
Rồi một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi đi vào, nhìn phòng Bùi Lương vẻ mặt hưng phấn: "Mẹ ơi, đồ của con để đâu ạ?"
Phụ nhân chỉ: "Cứ xếp trên giường trước đi, đợi tỷ con dọn tủ ra rồi bỏ vào."
Thiếu nữ kia không đợi được, sai bảo các nha hoàn vú già xung quanh: "Vậy các ngươi mau giúp tỷ ta thu dọn đi, dù sao tỷ ấy mấy ngày nữa là phải gả rồi, dọn sớm hai ngày cũng không sao."
Người đến là vợ con của Bùi Tam lão gia, em ruột của Bùi chưởng môn. Bùi chưởng môn khác với Bùi đại bá, dù là em trai ruột cũng không để ở lại Trảm Nguyệt sơn trang.
Sau khi tự mình lên nắm quyền chưởng môn, Bùi chưởng môn liền cho một khoản tiền rồi đuổi cả nhà em trai xuống núi, ngày thường chu cấp sinh hoạt phí cố định.
Bùi chưởng môn tuy là một kẻ ngụy quân tử tội ác tày trời, nhưng chấp chưởng Trảm Nguyệt sơn trang khoảng mười năm, dù không thể so sánh với Bùi đại bá, nhưng công phu và năng lực cũng không tệ.
Còn Bùi Tam thúc lại là một kẻ hoàn toàn vô dụng, nhưng dù là kẻ vô dụng, đối với Bùi lão thái thái mà nói, đó vẫn là con trai ruột.
Bùi chưởng môn còn có mấy đứa con thứ, dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không phải không có thiên tư tốt. Theo lý thuyết, lẽ ra nên chọn người ưu tú để bồi dưỡng, mưu đồ chấn hưng môn phái sau này.
Nhưng Bùi lão thái thái lại giỏi giở mưu kế, trong mắt chỉ luôn nhìn chằm chằm vào quyền lực trong tay mình.
Cháu trai, còn lại là những đứa con thứ cháu trai trước kia không thân cận, tự nhiên chẳng có tình cảm gì. Người ta có mẹ đẻ, bà ta lại tâm ngoan thủ lạt diệt trừ mẹ đẻ để nắm người trong lòng bàn tay.
Nhưng người ta giờ đã trưởng thành, người rồi sẽ lớn, hiện tại kết thù sâu, sau này chỉ khổ cho bà ta và con cái bà ta.
Thế nên, việc vợ con Bùi Tam thúc xuất hiện ở đây rất dễ giải thích. Cũng như lý do vì sao hai người kia dám làm càn trong phòng nàng, mà những người hầu xung quanh không dám hé răng.
Xem ra, ngay từ sáng sớm, mọi người trong Trảm Nguyệt sơn trang đều biết, nơi này sắp đổi chủ nhân.
Bùi Lương gần như bật cười trước những trò hề của lão thái thái, nàng đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, rồi tiện tay túm lấy tóc hai mẹ con, xách như xách gà ném ra ngoài.
Hai mẹ con la hét om sòm, gọi người đến giúp đỡ. Nhưng Bùi Lương lại xách thẳng hai người ra khỏi sân, ném lên ngọn giả sơn nhọn hoắt, khiến họ mắc kẹt trên đó.
Công phu của nguyên chủ không phải thuộc hàng đỉnh cao, nhưng trong đám nữ hiệp trẻ tuổi cùng thế hệ, nàng vẫn có chút danh tiếng. Còn cả nhà Bùi Tam thúc thì căn bản chỉ như những phú hộ luyện vài đường quyền cước thông thường.
Sau khi ném hai người ra khỏi sân, Bùi Lương thậm chí còn quay lại rửa mặt, rồi mới ra ngoài nói với mọi người: "Trông coi nhà của ta cẩn thận, ta đi chỗ lão thái thái một chuyến."
Mọi người xung quanh lúc này mới hiểu ra, dù Bùi gia có đổi chủ, đại tiểu thư cũng sắp gả vào Giang gia. Hiện tại Bùi gia không có người lãnh đạo, vẫn cần dựa vào sự tồn tại của nàng.
Cả nhà Bùi Tam thúc quả thật là kiến thức hạn hẹp, vừa đắc thế đã đắc ý vênh váo, lại không biết rằng người ta không phải là một cô nhi hoàn toàn không có chỗ dựa, chưa đến lượt các ngươi đến ức hiếp.
Bùi Lương đi vào sân của lão thái thái, lão thái thái bày vẽ phô trương, lần này người còn đông hơn lần trước.
Có nha hoàn còn muốn ngăn Bùi Lương lại để thông báo, nhưng bị Bùi Lương một tay hất sang bên.
Nàng dùng âm lượng đủ để mọi người nghe thấy, cười nói: "Giang hồ cỏ rác, sao lại có kiểu phô trương của hoàng thái hậu thế này?"
Lời này vừa ra, mặt các nha hoàn xung quanh trắng bệch, không dám ngăn cản nữa.
Bùi Lương đá văng cửa phòng, liền thấy Bùi lão thái thái vẫn còn trên giường dưỡng bệnh, còn Bùi Tam thúc thì ngồi bên dưới, y hệt đứa con hiếu thảo, ân cần hỏi han.
Hai người đều nghe thấy tiếng động của Bùi Lương, lúc này sắc mặt Bùi lão thái thái âm trầm, còn Bùi Tam thúc thì vội vàng quát lớn: "Ăn nói kiểu gì vậy? Ngươi thật là phản nghịch!"
Bùi Lương không thèm để ý đến hắn, chỉ hỏi Bùi lão thái thái: "Tổ mẫu, vừa rồi con nghe Tam thẩm nói, con sắp phải lập gia đình?"
Bùi lão thái thái cười nhưng không tươi: "Hôm qua nói chuyện với con một lát, tổ mẫu cũng biết con đã trưởng thành, có chủ ý của riêng mình."
"Vừa vặn, bây giờ Bùi gia đang lúc nguy nan, để tổ mẫu làm chủ, con gả vào Giang gia sớm ngày, cũng tránh việc để tang lâu ngày mà bên kia sinh lòng nghi kỵ."
"Sau khi con vào cửa, nhất định phải giữ gìn cẩn thận trái tim của tôn tế, những ngày tháng sau này của Bùi gia, đều phải nhờ vào con."
Dự định của lão thái thái cũng đơn giản, đã sợ Giang gia và Tào gia bí mật liên kết, từng bước chiếm đoạt Bùi gia, thậm chí vì bảo mật mà độc chiếm lợi ích, nảy sinh ý đồ sát hại những người còn lại của Bùi gia.
Chi bằng gả Bùi Lương đi sớm, để Tào gia lầm tưởng Bùi gia và Giang gia đã đạt được thỏa thuận chung, thà chịu thiệt một chút lợi ích, ít nhất phải bảo toàn cơ nghiệp của Bùi gia.
Đồng thời, thái độ của Bùi Lương hôm qua cũng khiến bà ta cảm nhận được nguy cơ.
Kẻ kia dường như ôm dã tâm cầm lái, dẫu bản thân tài năng có hạn, nhưng ả là trưởng tỷ, lại kết thông gia với Giang gia, những đệ đệ bên dưới, nhờ ả nâng đỡ, ắt có thể trở thành kẻ có tiếng nói nhất trong Trảm Nguyệt môn.
Bùi lão thái thái há dung thứ cho Trảm Nguyệt môn có kẻ nữ nhân thứ hai nắm giữ quyền ngôn sau mình?
Vốn dĩ tưởng rằng Bùi Lương dẫu bất mãn, cũng chẳng dám cự hôn, mà sẽ nhanh chóng hoàn thành hôn sự.
Nào ngờ Bùi Lương lại chẳng chút khách khí mà nói: "Tổ mẫu vì Bùi gia mà hao tâm tổn trí đến vậy, việc trong đêm khuya gọi cả nhà Tam thúc đến, lại có dụng ý chi?"
"Nếu nói cả nhà Tam thúc đến chỉ vì phúng viếng phụ thân, Tam thẩm chẳng phải cũng quá coi không coi mình là người ngoài?"
"Nhưng nếu nói là muốn giúp một tay trong lúc nguy nan, tổ mẫu nên rõ ràng, hiện tại Bùi gia cần một người lãnh đạo hữu lực, dù tuổi còn nhỏ nhưng có thể chống đỡ cũng tốt, coi như rèn luyện. Tam thúc là kẻ vô dụng, dù có thêm mười người như vậy, ngoài việc tuyệt đối nghe lời tổ mẫu ra, còn có ích gì cho Bùi gia?"
"Ngươi... to gan!" Bùi Tam thúc mặt đỏ bừng, nhảy dựng lên: "Ngươi dám hỗn xược với ta?"
Bùi Lương hờ hững mỉm cười: "Tam thúc đừng để ý, cháu gái nói chuyện thẳng thắn vốn chẳng phải chuyện một ngày hai ngày. Cũng không thể nói vài lời nói thật là bất kính với ngài được."
Bùi Tam thúc tức đến phát điên, nhưng Bùi lão thái thái lại lão luyện hơn nhiều, trên mặt bà ta vẫn giữ bộ ngoài cười nhưng trong không cười, thậm chí lúc này còn cố tỏ vẻ hiền lành.
Rồi bà ta vỗ tay, cửa phòng vừa mở ra, bên ngoài liền bước vào hai vị mỹ nhân yểu điệu thướt tha, quyến rũ động lòng người.
Dù Bùi Lương đời trước là trùm giới giải trí, dưới tay có vô số trai xinh gái đẹp, thì hai mỹ nhân này nếu đặt vào hiện đại, cũng là hạng nhan sắc có thể dễ dàng gây sốt trên mạng, tuyệt đối không cần tài năng gì, chỉ dựa vào giá trị nhan sắc cũng đủ để ra mắt.
Bùi lão thái thái nói với Bùi Lương: "Nếu con sớm đã không có ý gì với hôn sự này, vậy tổ mẫu sẽ tặng con hai nha hoàn làm của hồi môn."
"Con xuất thân hiển hách, lại là đại mỹ nhân có tiếng trong giang hồ, vốn không cần học những thuật quyến rũ đàn ông. Nhưng Giang công tử kiến thức uyên bác, muốn lay động tâm hắn, chỉ với chút thủ đoạn của con e là không đủ."
"Nếu cha anh con còn sống, tổ mẫu đương nhiên sẽ không làm kẻ ác này, chỉ là hiện tại Bùi gia đang gặp bước đi khó khăn, chúng ta không thể thua thêm chút nào nữa."
Bùi Lương nhìn lão thái thái, đột nhiên bật cười: "Cháu gái khi nào nói là nguyện ý gả vào Giang gia?"
Sắc mặt Bùi lão thái thái liền sa sầm: "Mặc đồ tang mà xuất giá, Bùi gia ta giờ còn mặt mũi nào? Con dù bất mãn với quyết định của tổ mẫu, cũng không thể tùy hứng như vậy."
"Vài ngày sau, các lộ anh hùng sẽ tề tựu đến phúng viếng, đến lúc đó ta sẽ tuyên bố chuyện này, con gả thì gả, không gả cũng phải gả."
Bùi Lương lại quay người, đóng cửa phòng, chậm rãi cài then cửa cẩn thận.
Rồi nàng quay lại, hướng Bùi lão thái thái nói: "Tổ mẫu là tổ mẫu, an bài hôn sự cho cháu gái, con tự nhiên không thể không theo."
"Nhưng con có một thắc mắc."
Bùi lão thái thái có một dự cảm chẳng lành, nhưng lại không thể nói ra được.
Liền nghe Bùi Lương nói: "Nếu người trước đó, đã vì tử tôn đều vong mà vô cùng bi thương, không chịu nổi đả kích mà buông tay trần thế."
"Một người đã chết, không thể nào đến lúc đó lại có thể từ trong quan tài nhảy ra, chỉ trỏ con được, phải không?"
Bùi lão thái thái và Bùi Tam thúc nghe vậy, hít vào một ngụm khí lạnh, không thể tin nhìn Bùi Lương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro