Chương 55 - TG 3: Một tờ khế ước giả mạo
Editor: Yunmoon
Bùi Lương đâu phải chưa từng giết người, nhớ ngày ấy thân ở loạn thế, nàng đã từng thấy qua những gì trong bóng tối?
Trật tự sụp đổ mang đến hỗn loạn, sống trong cái thời đại ấy, phàm là kẻ có chút ưu thế mà có thể kiềm chế bản thân, không ức hiếp áp bức người khác, mới là điều hiếm có.
Bùi Lương trước kia làm ăn lớn, thế lực phức tạp khó gỡ, dưới tay người tài giỏi vô số kể, nhưng trước khi có được cơ nghiệp tập đoàn nghiêm minh quy củ như vậy, đâu phải chỉ vung tay hô hào là có được.
Dưới tay không phải chưa từng xuất hiện những kẻ "khôn lỏi", mượn chút quyền lợi nàng ban cho mà ức hiếp kẻ yếu.
Ví dụ như có kẻ đứng đầu nông trang, hoặc quản sự mỏ khoáng, ỷ vào chút quyền hành nhỏ mọn mà hoành hành ngang ngược, khi nam bá nữ.
Bùi Lương hạ lệnh xử tử những kẻ đó không phải là ít, thậm chí có lần nàng tự mình ra tay, giả trang thành dân thường.
Vậy thì càng không cần phải nói đến cảnh tượng địa ngục trần gian mà nàng tận mắt chứng kiến trong chiến loạn.
Cho nên đối với một số chuyện, nàng thật sự không có cảm giác gì.
Nhất là với bản tính của nàng, điều nàng hận nhất trên đời chính là bị người thao túng chi phối, đây quả thực là đang lặp đi lặp lại nhảy múa trên giới hạn cuối cùng của nàng.
Lúc trước Bùi Phú Quý, kẻ không tính là đại gian đại ác, chỉ cần có ý định như vậy, Bùi Lương đã có thể nổi sát tâm, huống chi Bùi lão thái thái, một bà già độc ác này?
Bùi Lương, dưới ánh mắt kinh hãi của hai người, nhanh chóng phát động thân pháp, trong nháy mắt đã đến gần giường.
Nàng trực tiếp "rắc" một tiếng tháo cằm của Bùi Tam thúc, rồi phong bế huyệt vị của hắn, khiến hắn đứng chôn chân tại chỗ.
Còn Bùi lão thái thái lúc này vốn đã suy yếu vô cùng, phản ứng chậm chạp, đợi bà ta muốn hét lớn thì cũng bị Bùi Lương tháo cằm.
Hai người nhất thời không nói được lời nào, không thể tin nhìn Bùi Lương, trong miệng phát ra tiếng "ô ô", nước bọt chảy xuống từ khóe miệng, trông chật vật vô cùng.
Hai vị mỹ nhân thấy vậy định hét lên, nhưng bị Bùi Lương liếc mắt. Hai người đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, đã học được cách giữ bình tĩnh trước đại sự.
Bùi Lương hài lòng mỉm cười với hai người. Không sai, không hổ là người của lão thái thái. Tỉ mỉ bồi dưỡng, chọn lựa ra như là hy vọng lôi kéo Giang gia, quả nhiên gặp chuyện không sợ hãi.
Bùi Lương nói: "Ta cũng thích những mỹ nhân thức thời. Dù sao cái cổ xinh đẹp như vậy, vẽ lên một dao hoặc vặn gãy thì không đẹp chút nào."
Hai vị mỹ nhân sợ đến chết khiếp, nghe Bùi Lương nói như khen thưởng mà thực chất là đe dọa, liền ngậm miệng không dám hé răng.
Hai nàng chỉ là những cô gái bình thường, cả đời đều học cách lấy lòng đàn ông. Thân thể yếu đuối, chạy vài bước đã thở dốc.
Nếu các nàng dám lớn tiếng kêu cứu, hoặc mở cửa chạy ra ngoài, với thân pháp của đại tiểu thư, sợ là còn chưa bước ra khỏi cửa, đầu đã lìa khỏi thân.
Lúc này trong phòng năm người, hai người không dám nói, hai người không thể nói, cả phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, lộ ra một cỗ tử khí.
"Á! Á!" Bùi lão thái thái trong cổ họng phát ra những âm thanh không rõ.
Bùi Lương lại không hề để ý, mà cầm lấy chiếc gối đầu bên cạnh bà ta, còn nghịch ngợm vỗ vỗ lên tay.
Rồi nàng mới hướng đối phương mỉm cười: "Tổ mẫu thực ra không cần quá bi thương."
"Phụ thân và đại ca đều ra đi rất nhanh, tổng cộng không đến một nén nhang, dù có đau đớn cũng không kéo dài bao lâu, so với những người mà họ đã tra tấn, nào đáng một phần vạn?"
"Đại ca thì có lẽ gian nan hơn một chút! Lúc đó không nói được lời nào, máu tràn vào khí quản, khó chịu như bị đổ nước ớt nóng vào vậy, thở ra toàn là bọt máu. Cả người bị nỗi sợ hãi sắp chết bao trùm. Còn bị chặt mất thứ kia. Ta thấy hắn đau đến mức không thể kêu thành tiếng."
"Với sự khinh bỉ và ghét bỏ mà hung thủ dành cho hắn, hắn hiểu rất rõ, mấy ngày hạ táng cũng không thể giữ được toàn thây. Chỉ sợ không thể toàn vẹn mà xuống mồ, kiếp sau cũng khó khăn."
"Bởi vậy, lúc chết, đôi mắt kia thế nào cũng không thể nhắm lại."
"Đương nhiên, phụ thân cũng vậy, dù sao ai có thể nghĩ đến, Bùi chưởng môn võ công cái thế, lại chết tại Trảm Nguyệt sơn trang của mình, không hề có điềm báo trước, dễ dàng như trở bàn tay, cứ thế mà chết?"
Bùi lão thái thái đâu phải kẻ ngu, những lời này có lẽ Bùi Tam thúc nghe không hiểu ra sao.
Nhưng Bùi lão thái thái lại biết rõ mười mươi tình trạng tử vong của con trai và cháu trai.
Lúc này, nghe Bùi Lương tỉ mỉ miêu tả chi tiết trước khi chết của bọn họ, đâu phải như lời nàng nói ban đầu, là sau khi hai người chết mới vào nhà tù thấy thảm trạng thi thể phụ huynh?
Lời này rõ ràng là đang nói, Bùi Lương đã trơ mắt nhìn phụ huynh mình thống khổ chết đi như thế nào.
Vậy tại sao nàng lại biết? Nếu nàng đã biết từ trước đó, tại sao không cảnh báo? Tại sao phải đợi đến khi thi thể cha anh nàng gần như lạnh ngắt mới gọi người?
Hạ Vân Sa vốn chỉ là một con mèo ba chân, một tên tiểu tặc, dù con trai và cháu trai bà ta có thực sự nảy sinh ý đồ với nàng, muốn trêu đùa. Với công lực của con trai bà ta, sao có thể trúng kế của một tên tiểu tặc?
Bùi lão thái thái trong nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện, hung thủ căn bản không phải hai người kia, mà chính là đứa cháu gái ngoan trước mắt bà ta.
Nhưng bà ta nghĩ mãi không ra! Tại sao lại như vậy? Trước đó có rất nhiều điểm đáng ngờ, Bùi lão thái thái đã nghi ngờ lời nói của Bùi Lương là giả, nhưng cũng chỉ cho rằng nàng ta nhìn thấy hung thủ bỏ trốn, có chỗ bao che mà thôi.
Bởi vì ai có thể đoán được, ai có thể nghĩ ra, nàng ta sẽ làm loại chuyện đối với mình trăm hại không một lợi, khiến người ta không thể tưởng tượng nổi như vậy?
Phụ huynh chết, Bùi gia suy sụp, không còn chỗ dựa, từ đại tiểu thư hiển hách của tứ môn bát phái biến thành một đứa đáng thương sau này sẽ gặp nhiều khó khăn, ai cũng có thể ức hiếp. Chuyện này đối với nàng ta rốt cuộc có lợi gì?
Loại hành vi hoàn toàn trái với bản năng tư lợi của con người này, dù Bùi lão thái thái thông minh xảo quyệt đến đâu, cũng không thể nghĩ tới nước này.
Bà ta lúc này chính tai nghe được, thậm chí còn khó tin.
Nhưng đã muộn rồi, bởi vì Bùi Lương đã đặt chiếc gối lên mặt bà ta.
Bùi lão thái thái liều mạng giãy dụa, nhưng bà ta vốn đã lớn tuổi, lần này lại vì bệnh nặng mà sức tàn lực kiệt, làm sao còn sức lực?
Sự giãy dụa của bà ta trước Bùi Lương chẳng khác nào con cá sắp chết trên thớt gỗ. Bùi Lương thậm chí hờ hững nhìn Bùi Tam thúc lúc này, rồi mỉm cười với hắn.
Trong lúc Bùi Tam thúc nhìn nàng như nhìn thấy ác quỷ từ địa ngục, sợ đến mặt mày trắng bệch, con ngươi co rút lại, chất lỏng tanh hôi chảy ra từ dưới háng...
Bùi Lương dùng giọng điệu thản nhiên như đang bàn về thời tiết mà nói với hắn: "Tam thúc, ban đầu, ngài cứ an phận ở dưới chân núi, làm một Phú ông, như vậy cũng không tệ."
"Người ta sống trên đời phải biết tự lượng sức mình, quyền thế giàu sang tuy tốt, nhưng ngài thử nghĩ xem, cái mạng tàn của mình có thể gánh vác được bao nhiêu việc lớn?"
"Không biết tự lượng sức mình, thì cũng thôi đi. Sao một con chuột lại dám tính toán đến lên đầu con hổ? Ban đầu, ngài lên núi phúng viếng cha và huynh ta, nếu chỉ vì giúp đỡ tang sự, cháu gái tự nhiên mang ơn ngài."
"Nhưng ngài tuổi cao như vậy rồi, có gì không tốt, nhất định phải cùng lão thái thái lẫn vào một chỗ mà xen vào chuyện của người khác? Bà ấy già rồi hồ đồ, không hiểu chuyện, lẽ nào ngài cũng không hiểu sao?"
Lúc này, Bùi lão thái thái giãy dụa càng lúc càng kịch liệt, tựa như cơ thể đã biết đến giới hạn, bản năng cầu sinh đang liều mạng phản kháng.
Bùi Lương vừa nói chuyện, tay lại như mọc thêm mắt, dù Bùi lão thái thái giãy dụa thế nào, đều có thể chuẩn xác che phủ lên mặt bà ta, tuyệt đối không cho bà ta hít vào một tia hơi thở khai của nước tiểu mà Bùi Tam thúc, đứa con bất hiếu, đã bài tiết ra. Hiếu cảm động trời.
Nàng quay đầu lại, dùng giọng điệu dạy dỗ bất đắc dĩ y hệt một đứa trẻ nói với lão thái thái: "Tổ mẫu, người coi trọng nhất là thể diện và phô trương. Dù thường tự so mình với các mệnh phụ triều đình, nhưng ngày thường bọn tiểu bối cũng chiều theo người. Sao bây giờ người lại không để ý đến dáng vẻ của mình vậy?"
"Khi còn sống, dù có giả vờ thanh cao, giữ gìn thể diện, như gió trăng đi nữa. Cả một đời diễn kịch, đến chính mình cũng bị lừa gạt, tự cho là quyền hành ngập trời, coi mọi người như sâu kiến, đến lúc sắp chết vẫn là thảm hại."
"Nhưng con gián, con sâu không ra gì trong kênh rạch, dù có cố gắng giả giống người đến đâu, cuối cùng vẫn lộ ra bản chất bỉ ổi, chẳng khác nào trò hề."
"Giống như con trai và cháu trai của người vậy, ôm cổ họng giãy giụa trên mặt đất, liều mạng muốn sống, trông thật buồn cười và thú vị."
"Bọn họ thích nhìn người khác thống khổ mà chết, tự cho là nắm giữ sinh tử, hơn người một bậc, nhưng đến lượt mình thì ra cũng chẳng khác gì. Thậm chí trông còn khó coi hơn."
Thân thể Bùi lão thái thái kịch liệt run rẩy vài lần, cuối cùng dần dần mềm nhũn.
Bùi Lương nhấc hai chiếc gối lên xem xét, phía dưới là đôi mắt đỏ ngầu, chết không nhắm của Bùi lão thái thái.
Khuôn mặt Bùi lão thái thái vốn đã gầy gò cay nghiệt, lúc này lại dữ tợn như ác quỷ, Bùi Tam thúc tận mắt chứng kiến mẹ ruột mình trút hơi thở cuối cùng, đã sợ hãi đến mất hồn.
Lúc này Bùi Lương thình lình nhấc chiếc gối lên, dọa hắn đến mức mí mắt khẽ đảo, suýt ngất đi tại chỗ.
Bùi Lương không chút lưu tình giáng hai bạt tai như trời giáng xuống, mạnh đến mức Bùi Tam thúc miệng đầy máu, cơn đau dữ dội lại khiến hắn tỉnh lại.
Hắn vừa tỉnh đã nhìn chằm chằm vào đôi mắt không nhắm của Bùi lão thái thái, muốn gào thét. Nhưng Bùi Lương đã nhanh tay giải huyệt đạo, rồi đạp một cước mạnh.
Cả người hắn bị đạp thẳng ra ngoài phòng.
Bùi Lương đi theo ra ngoài, vẻ mặt tràn đầy bi thống và phẫn hận.
Chỉ vào Bùi Tam thúc, nàng thống mạ: "Cha và huynh ta xương cốt còn chưa lạnh, Tam thúc ngươi, thân là em trai của phụ thân, không lo hậu sự cho huynh trưởng, đã không kịp chờ đợi muốn đoạt gia nghiệp của ta, nắm giữ sinh kế của cả nhà ta."
"Còn chạy đến trước mặt tổ mẫu bức bách gào thét. Tổ mẫu vốn đã vô cùng bi thương vì cái chết của phụ huynh, hôm qua vất vả lắm đại phu mới cứu được một hơi, vốn đã là dầu hết đèn tắt. Ngươi thân là con của người, lại vào lúc này đau khổ bức ép bà, tổ mẫu không muốn thuận theo ý ngươi, ngươi lại không chút đoái hoài mà ra tay cướp đoạt."
"Tổ mẫu đáng thương của ta, lại bị ngươi, đứa con bất hiếu này, tức chết tươi rồi!"
Bùi Tam thúc vốn đã bị Bùi Lương tát cho trọng thương, trong tai ù ù, trước mắt tối sầm, như muốn ngất đi. Thậm chí hắn không thể nghe rõ nàng đang nói gì, đừng nói đến việc miệng đầy máu, cằm lệch chỗ, muốn phản bác thế nào.
Nhưng hắn có ngu ngốc, chỉ từ vài câu nói và thái độ đột ngột thay đổi của những người xung quanh cũng biết Bùi Lương muốn đổ tội giết tổ mẫu lên đầu hắn.
Bùi Tam thúc kinh hoàng khiếp sợ, trong khoảnh khắc như nhìn thấy từ người Bùi Lương bóng dáng người anh trai xưa kia của hắn, tâm địa độc ác, không nhận người thân.
Nếu anh trai hắn còn sống, hắn có đánh chết cũng không dám có ý niệm này, bây giờ thấy cháu gái thân cô thế cô dễ bắt nạt, hắn lại chưa bao giờ nghĩ đến đối phương, một cô gái trẻ tuổi, cũng tâm ngoan thủ lạt, mở miệng đổi trắng thay đen.
Bùi Tam thúc vội vàng khoát tay lắc đầu với những người xung quanh, nhưng có ích gì?
Tuy nói Bùi lão thái thái cố ý để Bùi Tam thúc tiếp quản Trảm Nguyệt môn, nhưng đó chỉ là ý muốn của bà ta.
Cả nhà Bùi Tam thúc ở đây không có căn cơ, võ công lại thấp kém, tài năng, nhân phẩm, sự quyết đoán, không có gì khiến người ta vừa ý.
Lúc này lại bị đứa cháu gái còn quá trẻ dễ dàng đánh trọng thương, chưởng môn nhân như vậy làm sao phục chúng?
Huống hồ, không có uy thế của Bùi lão thái thái, người của Bùi gia tự nhiên vẫn quen nghe lệnh đại tiểu thư, bởi vậy Bùi Lương ra lệnh một tiếng, liền lập tức có người dựng Bùi Tam thúc dậy, tống vào địa lao.
Còn bên kia, vợ và con gái Bùi Tam thúc vừa mới chật vật được giải cứu, đang la hét om sòm, đòi tìm lão thái thái làm chủ, muốn cho Bùi Lương một trận đẹp mặt.
Kết quả, chỗ dựa đầu tiên của họ chết rồi, vừa tới đã gặp Bùi Tam thúc mặt mày be bét máu me bị xác vào ngục như con cá chết. Không cần ai mời, cả nhà ba người trực tiếp đoàn tụ trong địa lao.
Cả nhà Bùi Tam thúc, giấc mộng đẹp về việc tiếp quản Bùi gia từ đó mà đắc đạo thăng thiên, chưa đầy nửa ngày đã tan vỡ.
Sau khi tiễn Bùi Tam thúc đi, Bùi Lương trở lại phòng Bùi lão thái thái, kéo ra chiếc tủ lọt vào tầm mắt nàng ngày hôm qua, khi nàng lừa dối Bùi thái thái.
Đó là một chiếc tủ đựng đồ trang sức quý giá.
Người bình thường mở chiếc tủ khóa tinh xảo này ra, nhìn thấy những món trang sức vô cùng quý giá kia, hẳn là sẽ thỏa mãn.
Tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, những món đồ đắt tiền này chỉ là ngụy trang, kẻ trộm có lấy cũng chỉ lấy chúng, sẽ không còn hứng thú với chiếc tủ nữa.
Nhưng thể tích thực tế của các ngăn kéo trong tủ, theo Bùi Lương thấy lại có một chút không cân xứng.
Thế là Bùi Lương trực tiếp xé lớp tường kép ra, quả nhiên thấy bên trong cùng là một khoảng không sâu lắm, nhưng dài chừng hai thước, dày khoảng ba ngón tay.
Bên trong tường kép rỗng tuếch, Bùi Lương nhếch mép, rõ ràng đã đoán được trước.
Nàng ra khỏi phòng, phân phó các nha hoàn bà tử thay áo liệm cho thi thể lão thái thái.
Bùi Lương liên tiếp giết ba người, tang sự làm đã quen tay. Quan tài và áo liệm của lão thái thái đã được chuẩn bị sẵn. Một nhà ba người gặp nhau làm bạn, đường xuống âm phủ cũng không còn cô quạnh.
Sau khi bàn giao mọi việc xong và bước ra khỏi cửa, Bùi Lương lại thấy hai mỹ nhân mà lão thái thái đã chuẩn bị, lúc này đang run lẩy bẩy đứng ở cửa ra vào.
Vừa thấy Bùi Lương, ánh mắt họ tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi, lập tức quỳ xuống trước nàng, trong mắt đầy vẻ cầu xin.
Cũng không trách họ, Bùi Lương vì muốn ra tay bất ngờ, không để cho thủ vệ bên ngoài sân phát hiện ra sơ hở, nên đã không đuổi họ ra trước, tránh gây ra xung đột nguy hiểm với lão thái thái, hoặc để người ngoài nhìn ra điều bất thường.
Hai người họ đã nghe toàn bộ những lời Bùi Lương nói, đều là những mỹ nhân thông minh lanh lợi, sao có thể không hiểu ý tứ trong đó?
Đại tiểu thư tự tay giết tổ mẫu, bị họ tận mắt chứng kiến, lại còn nghe được rất nhiều sự thật kinh hoàng hơn.
Rõ ràng là nàng không có ý định để họ sống.
Nhưng với sự giảo hoạt tàn nhẫn của đại tiểu thư, việc giết người diệt khẩu, loại bỏ mối lo ngại như Tam lão gia một cách quyết đoán, còn có cả những sự thật mà ngay cả lão thái thái cũng không thể tin được. Hai người khiếp sợ trước uy danh của Bùi Lương, nào dám mở miệng? Chỉ có thể hy vọng đại tiểu thư bỏ qua cho họ.
Bùi Lương thấy hai mỹ nhân dáng vẻ kinh hoảng như thỏ ngọc, liền cảm thấy hứng thú.
Hỏi các nàng: "Các ngươi biết làm gì?"
Đây là xem các nàng có giá trị sử dụng hay không.
Cô nàng có vẻ ngoài diễm lệ vội vàng đáp: "Nô tỳ Hồng Tụ, giỏi xoa bóp. Sau khi đại tiểu thư luyện công, nếu thân thể mệt mỏi khó chịu, nô tỳ có thể giúp đại tiểu thư thư thái đôi chút."
Cô nàng có vẻ ngoài thanh thuần nhu nhã nói: "Nô tỳ Thanh Y, giỏi điều hương, nếu đại tiểu thư tâm tình không tốt hoặc khó ngủ, nô tỳ cũng có thể giúp đại tiểu thư thư giãn một phen."
Cổ đại khác với hiện đại, hiện tại một chút tài mọn cũng có thể đem ra khoe khoang, vì người không thiếu nền tảng để thể hiện, tài năng ít khi bị vùi dập.
Nhưng cổ đại lại khác, dám nói mình giỏi về một lĩnh vực nào đó, thì tuyệt đối không chỉ là có kỹ năng vững chắc mà thôi.
Bùi Lương khinh miệt hừ một tiếng: "Những mỹ nhân kinh tài tuyệt diễm, hiểu ý người như vậy, lại chuẩn bị tặng cho họ Giang kia, sợ hắn không có phúc hưởng thụ."
Hai mỹ nhân trong lòng lạnh lẽo, đại tiểu thư nhắc đến Giang công tử, e là đã nhớ ra thân phận của hai người, càng sẽ không tha cho họ.
Đang lúc tuyệt vọng, họ lại nghe đại tiểu thư nói: "Chuyện tốt như vậy sao có thể để người khác hưởng?"
"Đưa vào phòng ta, rửa mặt sạch sẽ, lấy mấy tấm gấm dệt ta mới nhận tháng trước, còn có vàng bạc châu báu trong kho, trang điểm cho hai người họ."
"Rồi lưu lại bên cạnh ta hầu hạ."
Lệnh này vừa thốt ra, những người xung quanh đều có chút ngơ ngác, trong thoáng chốc còn tưởng rằng là Đại thiếu gia đang phân phó chuyện nạp di nương. Chẳng phải trước đây đại tiểu thư ghét nhất những chuyện oanh oanh yến yến này sao?
Mấu chốt là Đại thiếu gia ra tay còn không hào phóng đến thế.
Bùi Lương lại ôn tồn nói với hai người: "Ta còn có việc bận, hai người các ngươi về phòng chuẩn bị một chút, tinh dầu, khí cụ hoặc là vật liệu chế hương cứ sai nha hoàn đi lấy."
Hai vị mỹ nhân cũng ngơ ngác, nhưng đại tiểu thư đã phân phó như vậy, vậy mạng nhỏ của các nàng chắc là tạm thời giữ được rồi?
Hơn nữa, đại tiểu thư hào phóng như vậy, lại khiến người ta có chút ... mong chờ?
Những người xung quanh mơ hồ, nhưng bây giờ toàn bộ Bùi gia đại tiểu thư là lớn nhất, đám người chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh.
Chỉ là, ngoài những người nhà họ Bùi khác ra, có một nha hoàn đứng ở góc sân, chứng kiến toàn bộ quá trình này, trong lòng ngơ ngác rồi lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Ánh mắt đáng lẽ nhìn đi lại rơi vào hai vị mỹ nhân kia, trong miệng lại không hiểu sao có vị chua chát.
Lão thái thái vừa chết, Bùi Lương nhanh chóng đoạt lấy quyền phát ngôn, liên tiếp ra lệnh, khiến cục diện hỗn loạn ban đầu của Bùi gia dần trở nên rõ ràng.
Nàng triệu hồi những người còn lại, củng cố kết cấu an toàn của Trảm Nguyệt sơn trang, không cần đuổi bắt hung thủ một cách vô vọng nữa, mà trực tiếp liên hợp với mấy đại môn phái gây áp lực lên Vọng Thu phái.
Chất vấn bọn chúng vì sao lại ra lệnh cho nữ đệ tử trong môn phái ly gián, xúi giục Hàn Vị Lưu đến cửa báo thù, thậm chí dùng thủ đoạn tiểu nhân đánh lén sát hại chưởng môn và Thiếu chủ.
Lúc này còn vu khống Bùi gia đại tiểu thư giết cha giết anh, quả thực tâm địa đáng chết.
Vọng Thu phái mượn tay Hàn Vị Lưu, vậy có phải chăng việc Hàn gia bị diệt môn cũng có liên quan đến ngươi?
Bùi gia đã rộng rãi phát thiệp anh hùng, nếu Vọng Thu phái không đưa ra được lời giải thích thỏa đáng, vậy mối thù giết chưởng môn này, Trảm Nguyệt môn cùng các đại môn phái giữ gìn quy củ giang hồ, dù phải đổ máu cũng sẽ đòi lại công đạo.
Người của Vọng Thu phái tức giận đến biến sắc, tình thế vốn dĩ nằm trong tầm kiểm soát đột nhiên vượt ra ngoài, thậm chí còn bị đổ tội ngược lại.
Bây giờ Vọng Thu phái căn bản không thích hợp để lộ diện quá nhiều dưới sự chú ý, chỉ riêng việc đối phó với những kẻ gần đây có ý đồ dò xét, Vọng Thu phái đã gặp nhiều nguy hiểm.
Hạ Vân Sa sau khi trở về môn phái liền trốn tránh truy nã, đã được đưa đi xa, còn Hàn Vị Lưu thì không ai biết tung tích.
Vọng Thu phái vô cùng tức giận, nhưng trước mặt lại chỉ có thể tỏ ra vẻ sợ hãi nhu nhược của một môn phái hạng hai, cả ngày khúm núm trước những phái lớn và người của Trảm Nguyệt môn đến điều tra, tức đến nghẹn thở.
Bùi Lương ổn định lòng người Trảm Nguyệt môn, dùng chuyện của cả nhà Bùi Tam thúc để trấn áp những kẻ có tâm tư lung lay trong hậu trạch sau cái chết của lão thái thái.
Rồi nàng nhanh chóng sắp xếp tang sự, lợi dụng việc Vọng Thu phái bị đổi vị thế để làm bia đỡ đạn. Những kẻ có dã tâm, dù có mưu đồ gì cũng phải mượn danh nghĩa báo thù cho chưởng môn để ra mặt, thế là lại chạy đến Vọng Thu phái một cách nhiệt tình.
Điều này giúp Bùi Lương, người có võ công chưa đủ để trấn áp mọi người, giảm bớt áp lực.
Một môn phái hưng thịnh, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào người dẫn đầu, trên thực tế, Trảm Nguyệt môn cũng có không ít người võ công cao cường.
Chỉ là môn phái võ lâm, nói thẳng ra cũng giống như Xã hội đen hiện đại, là một tập đoàn bạo lực.
Tập đoàn như vậy, nhất định phải có một con rồng mạnh mẽ không ai dám tranh cãi, mới có thể ngăn chặn được đám sói hoang có năng lực mạnh mẽ.
Bùi Lương tạm thời không có được võ lực đó, nhưng việc nàng thể hiện tài năng và sự quyết đoán trong việc nắm giữ đại cục khi mọi người còn chưa kịp xử lý mớ hỗn loạn, lại khiến người của Trảm Nguyệt môn tâm phục khẩu phục.
Hơn nữa, nàng là dòng chính duy nhất còn lại của Bùi gia, những kẻ có dự định cũng không thể không tranh thủ sự ủng hộ của nàng.
Trong lúc thế cục chưa rõ ràng, Giang gia và Tào gia còn chưa tỏ thái độ, những kẻ bất an trong Trảm Nguyệt môn cũng không dám làm chim đầu đàn.
Bùi Lương liền dựa vào sự phản ứng chậm chạp này, cùng với sự cân bằng mong manh, tạm thời nắm giữ quyền phát ngôn của Trảm Nguyệt môn.
Nhưng sự cân bằng này trước sau gì cũng sẽ bị phá vỡ.
Vào ngày tang lễ, Giang gia và Tào gia, những người có hôn ước với Bùi gia, cuối cùng cũng đến.
Bằng không thì sao gọi là người đi trà lạnh? Dù Giang gia cách Bùi gia không gần, nhưng nếu là đặt vào dĩ vãng, khi Bùi gia còn rực rỡ, vào những ngày vui như sinh nhật Bùi chưởng môn.
Người của Giang gia và Tào gia thường phải đến sớm một hai ngày.
Bây giờ Bùi chưởng môn nằm trong quan tài, không thể nào oán hận hai nhà lạnh nhạt, hai nhà nhân cơ hội lạnh nhạt một chút, cũng chẳng có gì đáng nói.
Ba người nhà họ Bùi, tự nhiên là không đáng để Bùi Lương quỳ linh giữ đạo hiếu thay họ, nên nàng thay Quản gia đón khách ở ngoài linh đường.
Trong linh đường cũng không quạnh quẽ, một đám tiểu thiếp và con thứ khóc đến đứt ruột gan, náo nhiệt vô cùng.
Giang gia và Tào gia cùng nhau đến, người của Giang gia ngoài Giang chưởng môn và vị hôn phu hiện tại của nguyên chủ là Giang Tốn ra, còn có em trai của Giang chưởng môn là Giang Ngỗ và vợ hắn, Hỏa Thạch Lưu.
Giang Ngỗ và Giang Tốn tuy là chú cháu, tuổi tác chênh lệch cũng không lớn, chỉ khoảng năm tuổi mà thôi.
Hai chú cháu nhà Giang gia, gần như được coi là người cùng lứa, đứng chung một chỗ lại khác biệt rất lớn.
Giang Tốn là Ngọc Diện công tử thanh danh hiển hách trong giang hồ, tướng mạo phong lưu, văn võ song toàn, là người trong mộng của vô số nữ hiệp giang hồ – đương nhiên cũng là của nguyên chủ.
Còn Giang Ngỗ thì phổ thông hơn nhiều, dù trong giang hồ cũng có chút danh vọng, võ nghệ cũng coi như bất phàm, nhưng khi đứng cạnh Giang Tốn, đừng nói là chú cháu, càng giống như công tử thế gia và tùy tùng của hắn.
Nhưng một người không đáng chú ý như vậy, lại cưới được nữ hiệp Hỏa Thạch Lưu diễm danh vang xa, mấy năm qua khiến bao người ghen tị.
Chỉ là lúc này ba người đứng chung một chỗ, dù nhìn thế nào, Giang Tốn và Hỏa Thạch Lưu mới giống một đôi, bất kể là tướng mạo, khí chất, hay sự ăn ý đều rất xứng đôi.
Đây không phải Bùi Lương nhìn người bằng con mắt dâm đãng, mà quả thực hai người này có một chân.
Trong nguyên tác, nguyên chủ bị hành hạ đến chết ở Giang gia, Hỏa Thạch Lưu có công lao không nhỏ.
Người mà nàng ta thực sự muốn gả là Giang Tốn, nhưng xuất thân thấp hèn, dù bản thân có chút danh tiếng, lại không thể làm chủ mẫu đời sau của Giang gia.
Tỷ muội này cũng thật là ngoan tâm, đã không thể gả cho người trong lòng, bèn lùi một bước mà cầu. Thế là, Giang Ngỗ bất hạnh trở thành kẻ thế thân.
Hai người sớm đã ngầm thông khúc khuỷu, Hỏa Thạch Lưu bản thân không thể gả cho Giang Tốn, đương nhiên đối với nguyên chủ, kẻ có thể gả cho Giang Tốn, ghen ghét khôn nguôi.
Dưới mắt ả, nguyên chủ chỉ là một kẻ vô dụng, chỉ có gia thế, học võ không tinh, vụng về già mồm. Cái gọi là vẻ đẹp dưới ánh trăng, chẳng qua cũng chỉ là ỷ vào gia thế hiển hách mà thôi.
Trong giang hồ thiếu gì mỹ nhân, ngay cả ả năm xưa cũng diễm danh vang xa, đâu đến lượt Bùi Lương kia diễm áp quần phương?
Chỉ là dựa vào việc biết đầu thai, mà dễ dàng có được những thứ mà ả vĩnh viễn không thể chạm tới.
Cho nên đợi Bùi gia suy sụp, nguyên chủ không nơi nương tựa, cái vị tiểu thẩm vốn tính tình vui vẻ hào phóng, đối xử thân thiện với nàng, liền lộ ra bộ mặt cay nghiệt, bị ghen tỵ và oán hận làm cho biến chất.
Mà lúc này, Hỏa Thạch Lưu nhìn thấy Bùi gia đầy rẫy thê lương, trong lòng thống khoái vô cùng.
Trên mặt lại làm ra vẻ đau lòng lo lắng, kéo tay Bùi Lương nói: "Muội muội nén bi thương, sinh tử vô thường, chắc hẳn Bùi thế huynh cùng lão phu nhân cũng không muốn thấy muội chìm trong bi thống."
"Ta thấy muội so với lần trước còn gầy hơn nhiều ―― "
Hỏa Thạch Lưu nhìn sắc mặt Bùi Lương, những lời phía sau thực sự nói không nên lời.
Trên mặt đối phương đâu có vẻ đau khổ? Đừng nói gầy, sắc mặt dường như còn hồng nhuận hơn lần trước gặp mặt, dù trên mặt không có biểu tình gì, cả người vẫn tràn đầy sức sống, tinh thần vô cùng.
Thật đúng là ứng với câu nói kia, lấy hoa làm da, lấy nguyệt làm thần.
Lúc này Bùi Lương chẳng những không thê lương thảm đạm, mà quả thực như đóa đào nở rộ rực rỡ nhất, da thịt trắng mịn, nhìn như thổi nhẹ cũng tan, cả người tỏa ra một mùi hương thanh mát cao nhã.
Hỏa Thạch Lưu cảm thấy không ổn, quả nhiên nhìn lại, ánh mắt Giang Tốn dán chặt vào người nàng, như bị keo dính, kéo cũng không rời.
Hỏa Thạch Lưu thầm hận không thôi, Giang Tốn lại bước đến trước mặt Bùi Lương, ôn tồn nói: "Sư muội đừng sợ, có ta ở đây."
Giang Tốn về ngoại hình, quả đúng là rồng phượng trong loài người. Khác với Bùi Thiếu chủ, kẻ này thậm chí từ trong ánh mắt cũng không thể nhìn ra một tia hèn mọn, âm hiểm.
Hắn nhìn người phụ nữ với ánh mắt tràn đầy chuyên chú và thâm tình, nếu không phải Bùi Lương tự nhận mình là tra nữ, lại biết rõ tên này quan hệ nam nữ hỗn loạn đến mức dù so với những thoại bản diễm tình cũng phải thở dài, thì thật đã tin rồi.
Lúc này Giang Tốn nhìn Bùi Lương, trong mắt dường như không còn ai khác, giọng điệu lo lắng lại tràn đầy sức mạnh khiến người ta muốn dựa dẫm: "Thế bá và thế huynh dù không còn, nhưng nàng vẫn còn ta."
"Gần đây nàng một mình khổ sở chống đỡ, đều gầy đi rồi, yên tâm đi, sau này ta sẽ không để nàng phải chịu đựng những chuyện đau lòng như vậy nữa."
Những lời này chỉ có Giang Tốn dám nói, Hỏa Thạch Lưu không tiện lên tiếng, hắn nói ra thì chẳng có chút trở ngại nào.
Bùi Lương cảm thấy rất thú vị, liền làm ra vẻ mặt khổ sở nói: "Sư huynh nói không đành lòng để ta chịu khổ, nhưng cha và huynh trưởng còn có tổ mẫu đều đã qua đời nhiều ngày như vậy, cũng không thấy huynh đến giúp đỡ, hôm nay lại cùng các khách nhân khác, đến vào giờ chót, có thể thấy lời huynh nói thương xót ta là giả."
Giang Tốn đâu nhẫn tâm để mỹ nhân khổ sở, vội vàng nói: "Vừa nghe tin dữ này, chúng ta cũng không thể tin, nhưng so với những nghi thức xã giao này, chắc hẳn sư muội càng mong muốn hung thủ sớm ngày bị bắt, mang đến trước linh cữu thế bá, để an ủi vong linh của người."
"Thế là đến nay chúng ta đều bận rộn truy tra hung thủ, vì thế ta đã đi một chuyến Thục Trung trong đêm, bức bách Vọng Thu phái giao ra tên nữ đệ tử kia, chỉ tiếc ả ta đã sớm bỏ trốn, dù có thể truy trách Vọng Thu phái, việc truy bắt hung thủ lại không mấy hiệu quả."
"Trong lòng ta uể oải, thấy mình vô dụng, không còn mặt mũi gặp sư muội, một đường thấp thỏm, cuối cùng vẫn bị sư muội trách tội."
Nói rồi lộ ra vẻ mặt bi thương vô tội, đôi mắt hoa đào kia như có vật gì muốn rơi xuống, nhìn kỹ lại thì không.
Nhưng lại khiến những người đàn bà ở đây lòng dạ mềm yếu đến rối bời.
Có điều, khẩu vị của Bùi Lương lại đặc biệt, khóc giả sao có thể đáng yêu bằng khóc thật? Mặc dù nàng cũng không phải là không thưởng thức loại dối trá đó, nhưng cách chơi lại là một kiểu khác.
Vì vậy, nàng thở dài nói: "Ta cũng sớm có cảm giác này, sư huynh xuất thân hiển hách, từ nhỏ đã được người tung hô quá cao, đến mức đặt ra tiêu chuẩn vượt quá khả năng, không biết tự lượng sức mình."
"Chuyện đại sự như truy bắt hung thủ này, huynh chỉ cần đoán cũng biết Bùi gia phái ra nhiều người như vậy đều tay không trở về, một mình huynh công phu lực áp quần hùng, hay là so với bộ khoái Lục Phiến môn tâm tư tỉ mỉ hơn, hay là mặt mũi và danh tiếng của huynh đặc biệt dễ dùng hơn một chút?"
"Cuối cùng quả nhiên xám xịt trở về phải không? Sớm biết như vậy, huynh đừng cố tỏ ra giỏi giang làm gì, thành thật đến sớm một chút dựng đài đỡ đần cũng coi như làm chút việc."
"Dù sao huynh cũng biết xấu hổ, vậy thì coi như còn chút tự biết mình, cũng không đến nỗi quá vô phương cứu chữa."
Nói rồi Bùi Lương thở dài: "Cha chết, huynh mất, vị hôn phu thì đặt ra tiêu chuẩn quá cao, còn mặt dày nói với ta là đã chịu khổ rồi, về sau sẽ không để ta nếm trải cay đắng nữa."
"Ta ngược lại nghĩ, cũng không có cái mệnh đó a ~"
Những lời này, Giang Tốn cảm thấy mình bị nói đến cùng không khác gì tôm mềm chân yếu, vốn chỉ là lời khách sáo, ai ngờ Bùi Lương lại nhận hết vào mình.
Mặt hắn có chút cứng đờ, câu nói làm ra vẻ cũng trở nên lúng túng. Chỉ là nghĩ đến Bùi Lương lúc này mất cha tang huynh, tức giận lây sang hắn cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng Giang Tốn chưa kịp nói gì, vị hôn thê của Bùi Thiếu chủ, tiểu thư nhà họ Tào tên Tào Hủy đã không thể nhịn được nữa.
Nàng tính tình nóng nảy, lúc này trừng mắt nhìn Bùi Lương: "Ngươi đừng có không biết tốt xấu, Giang sư huynh vì ngươi bôn ba mấy ngày, ngựa chạy chết hai con, dù không có công lao cũng có khổ lao. Cái việc bé như mở nút chai hạ nhân cũng làm được, Giang sư huynh có lý do gì mà không thể không đến? Hắn một lòng vì ngươi, ngươi lại không chút thông cảm, chà đạp tâm ý của hắn."
"Giang sư huynh đã đủ khó khăn rồi, ngươi sao còn muốn trách móc nặng lời với hắn như vậy?"
Bùi Lương nhìn Tào tiểu thư, vẻ mặt nghi hoặc: "Sao ngươi biết hắn chạy chết hai con ngựa?"
Tào Hủy nói: "Trên đường lên núi nói chuyện phiếm, Giang sư huynh nói."
Bùi Lương nhìn về phía Giang Tốn, "bốp" một tiếng tát thẳng vào mặt hắn.
Những người xung quanh giật mình, Hỏa Thạch Lưu và Tào Hủy thì bị biến cố đột ngột này làm cho tim thắt lại, cả hai cùng nhau run lên, rồi khi nhìn về phía Bùi Lương, trên mặt đều mang theo sát ý.
Hỏa Thạch Lưu còn biết giữ ý tứ, dù sao quan hệ ngoài mặt vẫn còn đó, trước mặt mọi người không dám hành động lỗ mãng.
Nhưng Tào Hủy thì ngu hơn nhiều, thấy vậy giận không kềm được, đưa tay muốn đánh Bùi Lương: "Ngươi muốn chết..."
Nhưng tay nàng bị phụ huynh đè xuống.
Thật nực cười, hôm nay Bùi gia đang lo tang sự, các môn phái và hào kiệt giang hồ đều đến.
Dù Bùi gia xem như xong, thế suy đã định, nhưng đây mới có mấy ngày, trà còn chưa nguội hẳn, mà lại đi ức hiếp một cô bé mồ côi trên linh đường của người ta, Tào gia còn muốn giữ danh tiếng sao?
Tào Hủy bị quát lớn, nhưng vẫn trừng mắt Bùi Lương giận dữ.
Bùi Lương không hề để ý, hỏi Giang Tốn: "Xảy ra chuyện gì?"
Giang Tốn vẫn còn ngơ ngác, vừa giận vừa mờ mịt, nhưng vẫn cố giữ phong độ quân tử: "Sư... sư muội đột nhiên nổi giận như vậy là sao?"
Bùi Lương nói: "Lúc trước chỉ coi ngươi đặt tiêu chuẩn quá cao, không biết tự lượng sức mình, mắt nhìn người không tốt, bị người thổi phồng vài câu liền bay đến tận trời."
"Không ngờ ngươi còn nói dối thành tính, khoác lác khoe khoang. Tào tiểu thư kiến thức nông cạn, việc ngươi khoe khoang những chuyện vô căn cứ trước mặt nàng có lợi ích gì?"
"Chẳng lẽ được nàng tán dương vài câu mà tối nay ngươi có thể uống thêm được hai lượng nước đái ngựa sao? Cha ta chết chưa đến bảy ngày, các ngươi nhận được tin tức ít nhất cũng phải sau một ngày, ngươi còn phải cùng hai nhà tụ tập lên núi, trong khoảng thời gian đó việc điều tra hỏi han dù sao cũng phải tốn thời gian. Nhìn đôi mắt sáng ngời có thần của ngươi, nghĩ đến chắc không phải thức đêm thức hôm truy tra tình hình."
"Thời gian còn lại tổng cộng còn bao nhiêu? Ngươi chạy chết hai con ngựa thử xem? Ngươi coi thường ngựa vậy sao?"
Lời này nói ra quá đỗi hợp lý, đám người cũng không thể phản bác.
Giang Tốn đương nhiên không hề đi giúp đỡ điều tra hung thủ, chỉ là nói suông mà thôi, ở bên ngoài phải làm ra vẻ, cũng để tiện tính toán những chuyện tiếp theo.
Nhưng không ngờ bị Bùi Lương không chút nể nang vạch trần.
Vạch trần còn chưa tính, đối phương vừa đánh vừa mắng, liên tiếp như vậy, Giang Tốn vốn là một công tử thế gia phong quang tễ nguyệt. Lúc này trong mắt mọi người, hắn thật chẳng khác nào kẻ nói năng ngọt xớt, đặt điều vượt quá khả năng, lại còn trêu ghẹo tiểu cô nương giữa lúc vị hôn thê mất cha.
Có kẻ vốn dĩ không ưa cái vẻ đạo mạo của Giang Tốn, hoặc có người ái mộ nữ hiệp một lòng hướng về Giang Tốn, thấy cảnh này, trên mặt càng lộ vẻ hóng hớt, không chê chuyện lớn.
Giang Tốn từ trước đến nay luôn giữ vẻ khí độ đoan trang, nào từng bị người dùng ánh mắt hèn mọn như nhìn kẻ trộm mà dò xét? Lập tức tức giận đến nghẹn thở, trên mặt cười gượng gạo nói: "Sư muội nói phải, có lẽ vừa rồi gió lớn, Tào sư muội nghe lầm, mới gây ra hiểu lầm này."
Sợ Bùi Lương lại muốn trút giận lên mình, hắn vội vàng nói: "Chúng ta hãy đi phúng viếng Thế bá trước đã."
Bùi Lương thấy kéo dài thời gian vậy đủ rồi, liền không ngăn cản nữa.
Đám người vào linh đường, theo quy củ giang hồ phúng viếng một vòng, nghỉ ngơi xong, chưởng môn các phái lớn theo thứ bậc ngồi xuống.
Giang gia nháy mắt với một môn phái nhị lưu đang xuống dốc, kẻ kia liền đứng lên.
Mở miệng hướng Bùi Lương nói: "Bùi đại tiểu thư, theo lý thuyết không nên nhắc chuyện này hôm nay, chỉ là Bùi chưởng môn và lão thái thái đều đã qua đời, Trảm Nguyệt môn dù trước đây thân cận với Kim Hồng phái ta, nhưng cũng lo sổ sách bất bình. Hơn nữa, việc liên quan đến phái Nhung Thác, ta cũng không nỡ để Trảm Nguyệt phái đang rối ren còn phải tốn tâm tốn sức đảm bảo tài vụ cho Kim Hồng phái ta."
"Thế nên Kim mỗ đành dày mặt mở lời này."
Bùi Lương nhíu mày, ý cười trên mặt không giảm: "Kim chưởng môn có việc cứ nói."
Kim chưởng môn nói: "Năm ngoái phụ thân ngươi, Bùi chưởng môn, vì muốn mua một lô lớn tơ lụa ngân khí phiến ở Bắc Biên, trong tay không đủ tiền, liền kéo Kim Hồng môn ta góp vốn. Hứa hẹn sau này chia cho ta ba phần lợi nhuận."
"Đây là chứng từ lúc đó." Kim chưởng môn nói rồi móc ra một tờ văn khế, đưa cho mọi người xem.
"Vốn dĩ người trong giang hồ chúng ta không nên coi trọng vật ngoài thân, như việc tiền bạc qua lại bình thường, Bùi đại tiểu thư bây giờ trăm mối tơ vò, coi như lụa gấm tặng cô cũng chẳng sao."
"Chỉ là số lượng thực sự quá lớn, một phái môn nhân tử đệ, cũng phải ăn uống chi phí sinh hoạt, thực sự không phải lúc để hào phóng."
Bên này Kim chưởng môn vừa dứt lời, Giang chưởng môn Giang gia liền đứng lên, cau mày nói: "Kim huynh, dù ngươi lo lắng cũng không phải không có lý, nhưng còn ở linh đường, không kịp chờ đợi sợ như vậy là không thỏa đáng."
Kim chưởng môn mặt dày mày dạn nói: "Kim mỗ xấu hổ, nơi này hướng các vị hào kiệt bồi tội, chỉ là năm nay Kim Hồng môn gian nan. Bùi gia nếu không có biến cố lớn này, có Bùi chưởng môn tài ba như vậy, tạm hoãn một hai cũng không sao. Nhưng trước mắt..."
Nói rồi nhìn về phía Bùi Lương, ý tứ rất rõ ràng. Hiện tại không mau giục Bùi gia trả tiền, về sau sợ là không đòi được.
Có người cảm thấy hắn lúc này không ổn, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cũng là đạo lý này, huống hồ thiếu nợ phải trả tiền, nói đến cùng Kim gia vẫn chiếm lý.
Giang Tốn lúc này đứng lên mở miệng nói: "Lương sư muội là thê tử sắp cưới của ta, chuyện của nàng lúc này cũng là chuyện của ta, Kim chưởng môn có việc cứ nói với ta."
Kim chưởng môn lại lắc đầu: "Giang công tử, không phải ta không tin ngươi, chỉ là số tiền này quá lớn, mà thê tử sắp cưới? Bùi tiểu thư đang chịu tang, giữ đạo hiếu sợ là phải nhiều năm."
"Trong khoảng thời gian đó, khả năng xảy ra biến cố quá lớn, Giang công tử thứ lỗi cho ta nói thẳng, dù Giang gia hiển hách, khoản tiền khổng lồ này cũng không phải nói ra là có ngay. Ta, Kim mỗ, nói câu khó nghe, nếu đến lúc đó Bùi gia không ổn, không có khả năng hoàn trả, mà Giang gia và Bùi gia lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong mối quan hệ thông gia này. Ngài bảo Kim mỗ ta phải làm sao?"
"Chẳng lẽ phải đánh đến tận cửa, bức bách các cô nhi quả phụ các nàng hay sao? Đó không phải là chuyện Kim mỗ ta có thể làm được, cho nên vẫn là nói rõ ở đây, để phòng sau này tổn thương tình nghĩa."
Lời này tuy có phần khó nghe, nhưng lại hợp lẽ. Gã họ Kim này dù hiện tại hùng hổ dọa người, nhưng trong lời nói vẫn lộ vẻ, nếu Bùi gia thật sự cùng đường mạt lộ, hắn cũng sẽ không truy cùng giết tận, điều này thực khiến nhiều người thầm khen ngợi.
Giang Tốn trên mặt lộ vẻ lo lắng, nhìn về phía Giang chưởng môn, âm thầm cầu xin.
Giang chưởng môn có chút do dự, cuối cùng cũng thở dài một tiếng, khẽ gật đầu.
Giang Tốn lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, quay đầu lại hướng Kim chưởng môn nói: "Kim chưởng môn, ta Giang gia nguyện đứng ra đảm bảo cho Bùi gia, nếu ngài không yên lòng, ta và Lương sư muội lập tức thành hôn."
Người chung quanh xôn xao, người trong giang hồ coi trọng sự linh hoạt tùy cơ ứng biến, giữ đạo hiếu dù quan trọng, nhưng hiện tại bang phái nguy nan, lại thêm Trảm Nguyệt môn không có người chủ trì, nhanh chóng thành hôn có Giang gia chống lưng cũng là một lựa chọn không tồi.
Chỉ là Giang gia lại nguyện ý thay Bùi gia đang trên đà sụp đổ đảm bảo một khoản tiền khổng lồ như vậy, ai trong số những người đang ngồi mà không tán thưởng Giang gia nhân nghĩa?
"Giang công tử không hổ là quân tử trọng tình trọng nghĩa, gia tộc vị hôn thê gặp nạn, không những không chê bai, còn cùng nhau đồng tâm hiệp lực."
"Đó cũng là gia phong tốt của Giang gia, Giang chưởng môn quả thật là người đoan chính, mới dạy dỗ được con cái như vậy."
"Vừa rồi Bùi đại tiểu thư còn có thái độ ác liệt với Giang công tử, rất có vẻ giận cá chém thớt, thực sự có chút không biết tốt xấu."
"Bùi gia trước đây có hôn ước với Hàn gia, sau khi Hàn gia ... liền vội vàng rũ sạch, quả thực có chút không tử tế. Bây giờ tình cảnh tương tự, Giang gia lại không rời không bỏ, như vậy lập tức thấy rõ cao thấp."
Bùi Lương có chút buồn cười, Giang gia này muốn chiếm hết thể diện sao?
Lúc này Kim chưởng môn như bị đề nghị của Giang Tốn làm lay động, gật gật đầu nhìn về phía Bùi Lương: "Bùi đại tiểu thư nói sao?"
Bùi Lương bất đắc dĩ nói: "Kim chưởng môn, cầm một tờ khế ước giả mạo đến linh đường, ngay trước mặt các vị anh hùng lừa gạt tiền tài."
"Ngài bảo ta nói sao đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro