Chương 62 - TG 3: Sao nơi nào cũng có ngươi vậy?


Editor: Yunmoon

Hồng y nam tử kia chẳng mảy may để tâm đến những ánh mắt xung quanh, tuy rằng ai nấy đều lộ vẻ cảnh giác, nội kình vận chuyển, thân thể căng như dây đàn, thậm chí có kẻ tay đã đặt lên chuôi kiếm.

Mọi người đều sẵn sàng nghênh địch, ấy vậy mà kẻ đứng giữa vòng xoáy lại thản nhiên tự tại, dường như toàn thân đều là sơ hở.

Tuy nhiên nhìn kỹ, lại thấy y như tường đồng vách sắt.

Những người có mặt nơi đây, phần nhiều còn chưa kịp hoàn hồn, trong lòng kinh hãi khôn xiết. Nếu không phải vị đại sư Thiếu Lâm kia lên tiếng cảnh báo, e rằng bọn họ đến giờ vẫn chẳng hay biết Ma giáo yêu nhân đã quỷ dị tiềm nhập bên cạnh. Lại thêm công pháp quỷ mị tà dị của Ma giáo, nếu không phải chúng nghênh ngang hiện diện, mà âm thầm hạ độc, có lẽ toàn bộ sảnh nghị sự này đã thành bãi tha ma từ lâu.

Hồng y nam tử nọ tựa hồ bất mãn với sự tĩnh lặng bao trùm, hệt như người đang nghe chuyện hăng say, bỗng dưng đoạn cao trào bị cắt ngang. Đối với thân phận và tình cảnh của mình, y chẳng hề tự giác, ngược lại còn liếc nhìn đại sư kia một cái, vẻ mặt có phần bất mãn:

"Con lừa trọc Thiếu Lâm kia thật lắm chuyện, cớ sao lại chọn lúc này mà lên tiếng?"

Đại sư Thiếu Lâm tự vẫn giữ vẻ mặt từ bi, trầm mặc không nói, song kẻ nào đến gần ắt sẽ nhận ra, trong lòng vị sư thầy này chẳng hề yên ả.

Vị đại sư Thiếu Lâm kia, nếu không có gì bất ngờ, chính là người có nội lực thâm hậu nhất nơi đây. Bậc cao nhân như vậy, càng có khả năng phán đoán chính xác sức mạnh của đối thủ.

Dẫu cho nơi này tụ tập tinh anh của tứ môn bát phái, cùng hầu hết các môn phái chính đạo trong giang hồ, cũng không thể khiến họ cảm thấy nắm chắc phần thắng. Nghĩ cũng biết, đối phương đã dám nghênh ngang xuất hiện, ắt phải có chỗ dựa vững chắc.

Xem ra hôm nay khó bề yên ổn, đại sư bất đắc dĩ thở dài: "A Di Đà Phật!"

Hồng y nam tử lại thúc giục Bùi Lương: "Bùi chưởng môn, sau đó thì sao? Thu gia tiểu thư rốt cuộc là cùng kẻ nào bỏ trốn?"

Lời này khiến xem thường tất cả các hiệp sĩ có mặt ở đây, làm cho người Giang gia cuối cùng cũng không thể ngồi yên.

Nơi này chính là đại bản doanh của Giang gia, hôm nay vì tiếp đãi các môn phái giang hồ, gần như đã triệu tập toàn bộ tử đệ trong môn, toàn bộ sơn trang phòng thủ nghiêm mật, kín như thùng sắt.

Lại thêm các cao thủ của các đại môn phái tề tựu, vốn dĩ phải là nơi an toàn nhất thiên hạ, chỉ sau hoàng cung.

Nhưng lại bị kẻ khác thần không biết quỷ không hay xông vào, thậm chí người đầu tiên phát hiện yêu nhân còn không phải là người của Giang gia.

Giang gia nếu còn muốn dẫn đầu tiêu diệt Ma giáo, bước đầu tiên này đã thành chuyện nực cười.

Thế là, trong đại sảnh Giang gia, ba vị trưởng bối có tuổi đời cao nhất thân hình khẽ động, trong nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài phòng khách.

Trường kiếm đã tuốt khỏi vỏ, tay áo trắng phấp phới, ba người như chim bằng lướt gió, phối hợp ăn ý lạ thường, mỗi người từ một góc độ hiểm hóc mà người thường khó lòng tránh né, vây kín mà xông lên.

Mũi kiếm lạnh lẽo đồng loạt chỉ thẳng vào Hồng y nam tử. Bốn gã yêu nhân Ma giáo đứng sau lưng Hồng y nam tử kia lại không hề có ý định hộ giá, dường như kẻ xông lên không phải ba vị cao thủ tuyệt đỉnh, mà chỉ là ba con kiến cỏ không chút uy hiếp.

Thái độ vô trần trước mắt càng khiến ba người thêm phần giận dữ.

Kẻ dẫn đầu, Nhị gia của Giang gia, phẫn nộ quát: "Yêu nhân Ma giáo, chúng ta chưa tìm đến các ngươi, các ngươi dám tự tìm đến đây, thật là càn rỡ hết mực! Tốt lắm, hôm nay đến rồi thì đừng hòng rời khỏi!"

Ba mũi kiếm gần như đồng thời đâm tới, tốc độ nhanh như chớp giật, mọi người dường như đã thấy cảnh tượng máu tươi của tên yêu nhân Ma giáo văng tung tóe tại chỗ. Đúng vào lúc mũi kiếm chỉ còn cách yết hầu đối phương một gang tấc, Hồng y nam tử mới chậm rãi xuất thủ.

So với ba người Giang gia nhanh như điện xẹt, khí thế hung hăng, động tác của đối phương lại chậm rãi đến lạ thường, khiến người ta có ảo giác rằng khi tay hắn còn chưa kịp nhấc lên, cổ họng có lẽ đã bị xuyên thủng.

Vậy mà chính cái động tác lười biếng ấy lại khiến ba người Giang gia không thể tiến thêm tấc nào, mũi kiếm đột ngột dừng giữa không trung.

Hồng y nam tử nhàn nhã giơ tay phải lên, trên tay thậm chí không có binh khí, chỉ ngón trỏ và ngón giữa khép lại, hướng thẳng vào tâm kiếm trận của ba người mà đâm tới.

Ba người Giang Nhị thúc tựa như đụng phải tường đồng vách sắt, chân khí dội ngược, chấn đến sắc mặt trắng bệch.

Ba người khựng lại một khắc, nam tử kia lại tùy tay vạch một đường, ba người liền thân hình cứng đờ, nội kình tiêu tán, trực tiếp từ không trung rơi xuống. Miệng phun máu tươi, nhất thời không thể đứng dậy.

"Nhị đệ! Tam đệ! Ngũ đệ!" Giang chưởng môn kinh hãi thốt lên.

Ngay cả hắn cũng không thể dễ dàng phá vỡ kiếm trận của ba người như vậy.

Hồng y nam tử kia chỉ với một ngón tay và một cái phất tay, lại khiến người ta thấy được kiếm ý mãnh liệt ẩn chứa bên trong, chân khí ngưng tụ, lấy khí làm kiếm, đây đã đạt đến trình độ vô kiếm lầm trận.

Một chiêu này khiến các cao thủ có mặt càng thêm cẩn thận. Vừa rồi còn nghe nói, Ma giáo tân nhậm giáo chủ mới lên ngôi gần đây, tuổi trẻ dễ đối phó, không bằng giáo chủ già trước kia gian xảo quỷ quyệt, công lực thâm hậu.

Giờ xem ra, không ít lão nhân từng tham gia trận chiến năm xưa, lúc này lại cảm thấy đối diện với vị giáo chủ trẻ tuổi trước mắt, áp lực cũng không hề nhỏ hơn năm đó.

Hồng y nam tử kia ngược lại vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo vì đã một chiêu đánh bại Tam lão Giang gia, lực chú ý lại đặt vào câu chuyện bát quái kia.

Lại lần nữa cất tiếng hỏi Bùi Lương: "Nói tiếp đi, Thu gia tiểu thư rốt cuộc là cùng kẻ nào bỏ trốn?"

Thật khiến Phật cũng phải nổi cơn tam bành, vậy nhưng sau khi chứng kiến cảnh Tam lão Giang gia thất bại, những người có mặt tạm thời không ai dám hành động khinh suất.

Liền nghe Bùi chưởng môn mở lời: "Các hạ chính là đương kim giáo chủ của Thánh Diễm giáo?"

"Không sai."

"Xin hỏi tôn tính đại danh?"

"Tư Đồ Trác."

Vẻ mặt đối phương dường như không có chút nào mất kiên nhẫn, Bùi Lương cũng không hỏi thêm gì nữa.

Nàng chỉ nói: "Giáo chủ muốn nghe chuyện tầm phào trong giang hồ này, nếu là lúc bình thường, ta tự nhiên vui lòng pha trà dâng nước, tiếp đãi nồng hậu."

"Chỉ là hiện tại trường hợp không tiện, so với chuyện phiếm này, ta quan tâm hơn tình hình đệ tử Trảm Nguyệt môn của ta ở bên ngoài. Giáo chủ có thể giải đáp thắc mắc, để ta yên tâm ngồi xuống, tiếp tục câu chuyện chăng?"

Những người xung quanh lúc này mới chợt bừng tỉnh, hoặc là nói đã có người nhận ra, lại không dám tin.

Năm kẻ yêu nhân này nghênh ngang xuất hiện trên nóc nhà, tuần tra canh gác của Giang gia sơn trang đâu phải là người chết, đệ tử các môn phái đông đảo như vậy cũng đâu phải là kẻ mù.

Dù bên trong không có tiếng đánh nhau, nhưng với sự nhạy bén của người trong giang hồ, giờ phút này cũng nên phát hiện ra điều gì đó.

Lúc này bên ngoài hoàn toàn tĩnh mịch, tựa như bị ngăn cách, quả thực, Giang gia hiện tại tụ tập các đại môn phái, võ lực sung túc, trái lại, xét một khía cạnh khác, lại càng dễ dàng bị kẻ địch nhất kích toàn diệt.

Dẫu sao, ai cũng không ngờ tới, vị tân giáo chủ này so với lão giáo chủ trước kia còn cuồng vọng hơn, lại dám một mình xông vào nơi này.

Hồng y nam tử nghe vậy, khẽ gật đầu với Bùi Lương: "Nể tình Bùi chưởng môn hôm nay đã cung cấp không ít chuyện thú vị, cũng coi như là một trong số ít kẻ thức thời giữa đám ngu muội bảo thủ."

"Nếu Bùi chưởng môn giải đáp thắc mắc cho ta, thì đệ tử Trảm Nguyệt môn chỉ cần không hành động thiếu suy nghĩ, sẽ an toàn vô sự."

Chung quanh vang lên tiếng hít lạnh, không ngờ đối phương lại xem chuyện này như trò đùa.

Kẻ vừa sợ vừa giận quay đầu nhìn về phía Bùi Lương, vị chưởng môn này từ khi bắt đầu nghị sự đã có phần che chở Ma giáo, giờ đây, mối uy hiếp đến môn nhân lại được buông xuống một cách nhẹ nhàng.

Sự nghi kỵ âm u cùng với bất bình vì đối phương dẫn đầu giải trừ uy hiếp, khiến đám người dồn nộ khí vào Bùi Lương.

Bùi Lương dường như không thấy, dù sao nàng cũng đã có nhận thức nhất định về đám người ngu xuẩn, kém cỏi này. Thậm chí không thể tưởng tượng nổi Phần Thiên môn vì sao đến tận bây giờ vẫn chưa thể trở lại đỉnh phong.

Đã năm mươi năm rồi, chỉ dựa vào vốn liếng tích lũy và đa phần kẻ địch ngu ngốc mà thôi.

Tân nhiệm giáo chủ Ma giáo Tư Đồ Trác, nhìn như đặc biệt hào phóng với Trảm Nguyệt Môn, một bộ dáng vẻ như có chút cảm kích vì thái độ thẳng thắn vừa rồi của nàng.

Nhưng có cái gọi là không sợ thiếu, chỉ sợ chia không đều, sự hào phóng này của hắn lại đẩy Trảm Nguyệt Môn vào tình cảnh bất lợi, khiến cho thái độ trước đó của nàng trở nên vô ích.

Cái tâm tư khó đoán, lúc âm lúc tình của đối phương, còn có ý nhắm vào nàng không hề che giấu, ngược lại khiến Bùi Lương có chút hoài nghi.

Tâm nhãn xoay chuyển mấy trăm vòng, trên mặt cũng không một chút chần chờ.

Được đối phương hứa hẹn, nàng liền nói: "Thu gia tiểu thư cùng ai bỏ trốn, ta cũng không rõ ràng lắm."

Vừa nghe đến đây, rõ ràng ánh mắt Tư Đồ Trác liền trầm xuống, lộ vẻ không hài lòng với kết quả. Tự nhiên, Thu gia cũng có vẻ mặt tương tự.

Chưa đợi bọn họ phản ứng, Bùi Lương đã tiếp lời: "Kẻ đã khiến Thu tiểu thư quyết đoán lựa chọn bỏ trốn, hẳn đã nhận thức được Đạo gia dù thế nào cũng sẽ không đồng ý để nàng cùng người trong lòng kết duyên."

"Cớ sự này là vì sao? Hoặc là người trong lòng của Thu tiểu thư thân phận mẫn cảm, hoặc cùng Thu gia có mối thù không thể hóa giải, hoặc là thân phận thấp hèn đến mức không có chút hy vọng nào."

"Nếu không, với hiền danh của Thu tiểu thư, nhất định đã cùng người trong lòng cố gắng. Thu chưởng môn có thể hồi tưởng lại trong vòng một tháng gần đây, có ai đến cầu hôn mà bị từ chối, nay lại mai danh ẩn tích chăng?"

Thu gia trong giang hồ vốn có thanh danh không tệ, cùng các môn phái không nói là hoàn toàn giao hảo, nhưng cũng chưa từng nghe nói kết thù oán.

Thu tiểu thư không phải hạng nữ hiệp thường xuyên bôn tẩu giang hồ, phần lớn thời gian đều ở trong nhà, nếu như là tư tình nảy sinh cùng hạ nhân trong nhà, hai người đồng thời mất tích, quá mức dễ thấy, Thu gia không phải kẻ ngốc, khẳng định cũng sẽ liên tưởng, bức hỏi nha hoàn thân cận liền sẽ rõ chân tướng.

Hiển nhiên phương diện này không có ai nghi ngờ, vậy thì khả năng Bùi Lương nói càng thêm lớn.

Thu chưởng môn dường như nhớ ra điều gì, đột nhiên nói: "Là ba tháng trước, một du hiệp vô môn vô phái đột nhiên đến cửa cầu hôn, ta đã đuổi hắn đi, sau đó hắn dây dưa quanh phủ mấy tháng, vậy mà từ khi Tố Nhi mất tích, hắn liền không thấy bóng dáng."

"Ta còn tưởng hắn có gan thì có thể đã đi Ma giáo tìm người, không ngờ rằng — "

Xem ra án đã phá, song không ai tin Bùi Lương lúc này nói chỉ là phỏng đoán mà thôi.

Trước khi đám người Ma giáo xuất hiện, nàng đã nói chuyện này một cách chắc chắn, một bộ hoàn toàn loại trừ hiềm nghi của Ma giáo, hiển nhiên là đã xác minh.

Bây giờ nói chuyện lại không thẳng thắn, lại chẳng hiểu vì sao thu lại ba phần dáng vẻ.

Chẳng qua lúc này cũng không rảnh để tìm hiểu dụng ý của Bùi Lương, đám người hiện tại quan tâm hơn là con cháu của các gia tộc.

Thế là, chưởng môn các phái dồn dập tiến lên, cùng Tư Đồ Trác giương cung bạt kiếm nói: "Chuyện phiếm đừng dây dưa, hôm nay Tư Đồ giáo chủ đến đây, lại còn áp chế đệ tử các phái ta, là có đại sự gì muốn cùng chúng ta bàn bạc?"

Tư Đồ Trác rõ ràng lộ vẻ chưa tận hứng, dù đã biết cuối cùng chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng vẫn có một cỗ cảm giác không được thỏa mãn.

Hắn quét mắt nhìn đám người, ánh mắt dừng lại trên người Bùi Lương, sắc mặt đối phương không có chút nào không đúng, tuy nhiên Tư Đồ Trác chắc chắn đối phương cố ý.

Trong lòng Tư Đồ Trác không vui, song thời gian rốt cuộc có hạn.

Mấy vị Đại hộ pháp lợi dụng bí pháp trận hình và dược vật để ngăn cách các nhân vật quan trọng của các phái với đại quân đệ tử liên hợp bên ngoài, cũng chỉ được nhất thời.

Năm người đơn độc xâm nhập hiện trường nghị sự của Chính Đạo Liên Minh, dù võ công cao cường đến đâu, cũng là đơn thân độc mã. Lợi dụng sự kiềm chế lẫn nhau giữa các phe trong ngoài để các cao thủ của các đại môn phái không dám hành động khinh suất, tuy vậy đến cùng không thể coi thường bọn họ.

Chính sự quan trọng, Tư Đồ Trác liền mở miệng nói: "Hôm nay đến đây, ngoài việc Thánh Diễm giáo ta cùng các vị cố nhân hai mươi năm xa cách, rất là tưởng niệm ra, tiện đường cũng dự định hỏi chư vị để đòi lại ba loại chí bảo mà giáo ta đã gửi gắm tại các phái."

"Ồ? Xin chỉ giáo cho?" Có người hỏi.

Năm đó, các đại môn phái vây công Ma giáo, cả hai bên đều tổn thất nặng nề. Ma giáo dù bị bức ra khỏi Trung Nguyên, nhưng trước khi đi cũng không để yên cho những môn phái tham gia vây quét lúc đó.

Trước khi rời đi, Ma giáo đã khởi động phong sơn đại trận, địa hình hiểm trở, cạm bẫy vô số. Trong sơn môn trong nháy mắt sương độc tràn ngập, đường đi biến đổi khôn lường, con đường duy nhất ra vào là chiếc cầu treo trước vực sâu vạn trượng cũng bị độc dịch ăn mòn. Nếu không nhanh chóng rút lui, bị mắc kẹt bên trong, dù là cao thủ đỉnh tiêm cũng khó toàn mạng.

Đã là như vậy, lúc trước cũng không ít người bỏ mạng trên đường rút lui, cho nên một số kẻ tham gia vây quét, những công pháp vũ khí hoa mắt loạn thần, liên thành chí bảo của Ma giáo, ngược lại là mất cả chì lẫn chài.

Nơi nào có ai được lợi lộc gì? Đây cũng là nguyên nhân khiến tứ môn bát phái phần lớn ấp úng khi nhắc đến việc liên hợp thảo phạt lần này.

Nói cho cùng, chuyện không có lợi lộc gì, còn phải hy sinh số lượng lớn tinh anh tử đệ, mạo hiểm khiến môn phái suy yếu, không đủ lợi ích thì sao có thể làm?

Nghĩ đến đây, liền có người hận cũ thù mới xông lên đầu: "Hoang đường! Vật của Ma giáo, phần lớn tà ma hại người, dù có đặt trước mặt chúng ta, cũng không ai thèm khát. Càng khỏi cần nói đến việc lén lút cất giấu."

"Mọi người đừng tin lời yêu nhân, đừng nghi ngờ đồng minh, mục đích của bọn chúng lần này, chính là để ly gián, phá hoại liên minh."

Tư Đồ Trác nghe vậy lại cười một tiếng: "Đám ô hợp không có đầu óc, dù có tụ tập đông đến đâu, ta Tư Đồ Trác có gì phải sợ?"

"Bất quá cái trò cười bằng mặt không bằng lòng của các ngươi, bản tọa lại thấy thú vị."

"Lý nào lại như vậy ——"

Kẻ kia còn đợi cãi lại, đã thấy một nữ tử thân hình uyển chuyển bên phải Tư Đồ Trác chậm rãi cởi xuống khăn che mặt.

Nữ tử kia ngày thường yêu mị đa tình, luận về dung mạo có lẽ không tính là tuyệt đỉnh giai nhân, nhưng toàn thân phong tình, còn có đôi mắt như biết nói, muốn nói lại thôi, quả thực mê hoặc lòng người.

Ánh mắt nàng rơi xuống trên thân nam nhân, liền như rót mật vào xương, khiến kẻ khác mềm nhũn cả người.

Kẻ kia vốn đang giận dữ không thôi, lập tức quên bẵng chuyện vừa rồi, trong mắt trong lòng dường như chỉ còn lại bóng hình nữ tử kia.

Một vị chưởng môn thấy vậy, lập tức nghiêm giọng quát: "Ngưng thần! Chớ nhìn vào đôi mắt yêu mị đó!"

Nhưng đã muộn, chỉ thấy nữ tử yêu mị kia khẽ hé đôi môi đỏ thắm, chậm rãi thở ra.

Dù chưa đến gần, dường như ai nấy đều có thể ngửi thấy hương thơm Câu Hồn mê hoặc.

Mấy vị hiệp sĩ đứng gần, công lực không sâu, lập tức tinh thần hoảng hốt, trên mặt lộ ra vẻ ngây ngô, đâu còn dáng vẻ nghiêm trọng trước tình thế nguy cấp.

Nếu lúc này có kẻ địch xung quanh, một đao chém xuống, những người này e rằng đã sớm vong mạng.

Các chưởng môn thấy vậy vô cùng mất mặt, vẫn là bang chủ Cái Bang đứng ra, lão khất cái kia cười ha ha một tiếng:

"Sắc là dao cạo xương, không thể chạm vào, không thể chạm vào! Chi bằng rượu ngon thịt béo trong tay, tự nhiên là bách độc bất xâm!"

Thanh âm này, cũng giống như vị đại sư Thiếu Lâm vừa rồi, được rót vào nội lực hùng hậu, khiến những đệ tử thất thố kia kinh hãi bừng tỉnh, nhận ra mình không ngờ đã rời khỏi vị trí ban đầu, không biết tự lượng sức mình mà tiến gần mấy tên yêu nhân, thậm chí có kẻ còn đứng ngay dưới ánh mắt của đối phương.

Nếu đối phương tùy tiện tung ra một chưởng, với trạng thái vừa rồi, e rằng đã chấn vỡ thiên linh cái. Tất cả lập tức xấu hổ giận dữ xen lẫn mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Chính đạo bên này liên tục mất mặt, nhưng Tư Đồ Trác lại không hề lay động.

Hắn một tay chống cằm, như cười như không nhìn đám người: "Mấy vị chưởng môn giữ gìn thân phận, mặc kệ đám ô hợp kia gào thét không tiến, là định cùng bọn ta giằng co mấy ngày sao?"

Điều này sao có thể? Đệ tử bên ngoài không rõ sống chết, dù có biết Ma giáo cũng sẽ không thong dong như vẻ bề ngoài, càng không dám đem tính mạng của nhiều môn phái tinh anh ra đùa giỡn.

Giang gia vốn muốn mở miệng, nhưng Giang chưởng môn còn chưa kịp nói, đã bị Tư Đồ Trác cắt ngang:

"Kẻ ô uế vô sỉ không xứng cùng ta trò chuyện."

Giang gia còn ôm mộng thống lĩnh chính đạo diệt ma, đối phương lại thẳng thừng nói hắn không xứng, điều này làm họ sao có thể nhẫn nhịn, huống chi còn có ba người bị trọng thương ở phía trước.

Giang chưởng môn liền nói: "Chư vị chưởng môn, yêu nhân Ma giáo này bất quá chỉ là hư trương thanh thế, nếu bọn chúng thật sự có bản lĩnh dốc sức đối kháng chúng ta, thì đã không ở đây nhiều lời."

"Hãy liên thủ, trước tiên bắt lấy những yêu nhân này, yêu pháp của chúng tự nhiên sẽ tan rã, cũng có thể sớm xác định tình hình đệ tử bên ngoài."

Lời này ngược lại nhận được sự ủng hộ của mấy môn phái, trong đó Vô Cực phái, một trong tứ môn bát phái, là tích cực nhất.

Chưởng môn Vô Cực phái bước ra khỏi hàng, vận khởi chưởng pháp của môn phái liền đánh về phía Tư Đồ Trác, trước đó, nghĩa khí lẫm liệt cất giọng nói: "Tinh anh chưởng môn của tứ môn bát phái tề tựu tại đây. Chỉ là năm tên yêu nhân, lại từ chối nhường nhịn, mưu lợi cá nhân, để yêu nhân này kiềm chế không tiến, thật nực cười, quả thực là sỉ nhục của chính đạo ta."

Vừa dứt lời, chưởng kình như bài sơn đảo hải ập xuống đã đối đầu với Tư Đồ Trác.

Chưởng môn Vô Cực phái tuyệt đối là một cao thủ tuyệt đỉnh không thể nghi ngờ, đối phương mấy chục năm khổ luyện tâm pháp chí cao của môn phái là Vô Cực công, lời đồn rằng hắn là kỳ tài có thiên tư cao nhất kể từ Khai Sơn tổ sư.

Mấy năm gần đây, hắn thậm chí còn cải tiến và tinh luyện tâm pháp của môn phái, tự sáng tạo vô số chiêu thức tuyệt đỉnh. Nếu không phải Vô Cực phái trong tứ môn bát phái có căn cơ yếu nhất, thì chỉ riêng thực lực của chưởng môn, tuyệt đối xếp vào top ba.

Bởi vậy, hắn không giống như ba người Giang gia vừa rồi, ngay cả Tư Đồ Trác cũng phải nghiêm túc đối đãi.

Tư Đồ Trác vẫn không dùng binh khí, lấy ngón tay làm kiếm, trong nháy mắt đã giao đấu với đối phương mấy chiêu.

Vô Cực Chưởng như dãy núi ập xuống, so với chỉ kiếm hời hợt của Tư Đồ Trác, dường như có thể phá hủy chiêu thức nhẹ nhàng kia bất cứ lúc nào.

Nhưng Tư Đồ Trác mỗi chiêu đều có thể đâm thẳng vào chỗ sơ hở gần như không thể hiện của Vô Cực Chưởng, dồn lực một chút, dễ như trở bàn tay đã phá vỡ thế chưởng.

Mấy chiêu qua đi, chưởng môn Vô Cực phái mồ hôi đầm đìa, nhưng Tư Đồ Trác trên mặt lại càng thêm thong dong, thậm chí vì dần thích ứng với vận hành chưởng lực và nội lực lưu động của đối phương, mỗi chiêu đều như tứ lượng bạt thiên cân.*

(*) 4 lạng đấu nghìn cân

Trong lần giao thủ cuối cùng, Tư Đồ Trác thay đổi góc độ tấn công, phảng phất như lộ ra sơ hở.

Chưởng môn Vô Cực phái lộ ra nụ cười may mắn, nhưng nụ cười vừa nở, một trận đau đớn vì khí vận hành ngược dòng truyền đến.

Đối phương cong môi cười một tiếng, đưa tay chỉ thẳng vào mi tâm của hắn.

Ngón trỏ khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, nhìn như không có chút lực sát thương, nhưng chưởng môn Vô Cực và đám người phía sau lại như thấy một thanh cự kiếm đột ngột từ mặt đất mọc lên.

Mang theo khí thế một kiếm diệt vạn quân, tập trung vào một điểm.

Đám người càng thêm kinh hãi trước công lực thâm hậu của Tư Đồ Trác, riêng chưởng môn Vô Cực trong kiếm thế lại chỉ ý thức được một sự kiện:

Chết!

Hắn sắp chết.

Hắn không thể chết, nếu không... là vì cái gì?

Trong tình thế cấp bách, chưởng môn Vô Cực không kịp nghĩ nhiều, dưới chân thân pháp biến đổi, thân hình như quỷ mị, chệch hướng mấy bước, rồi vòng quanh kiếm thế mà lui, uyển chuyển tránh né.

Cố gắng giảm thiểu tổn thương tỏa ra từ kiếm phong, cả người cũng bình an rơi xuống đất.

Chưởng môn Vô Cực sống sót sau tai nạn, nhẹ nhàng thở ra.

Lại nghe phía trên truyền đến một tiếng cười nhạo, là thanh âm của Tư Đồ Trác.

Thân thể chưởng môn Vô Cực cứng đờ, thầm nghĩ không ổn, quả nhiên đối phương lại lên tiếng: "Thì ra là thế, Thánh Diễm công pháp đã rơi vào tay ngươi."

Chung quanh một trận xôn xao, kẻ nhãn lực kém hoặc kiến thức nông cạn có lẽ không hiểu rõ.

Nhưng tứ môn bát phái và những lão nhân từng tham gia tiêu diệt Ma giáo trước đây lại nghe rõ mồn một.

Có người liền không thể tin mà hỏi: "Khâu chưởng môn, vừa rồi ngươi thi triển, chẳng lẽ là Già Nguyệt Bộ của Ma giáo?"

Kẻ khác không đợi Khâu chưởng môn đáp lời đã lên tiếng: "Không sai, hai mươi năm trước ta tận mắt thấy Ma giáo giáo chủ sử xuất chiêu này, thân pháp quỷ mị, huyễn ảnh trùng điệp. Có thể uốn thân thể đến cực hạn, tránh né những công kích mà người thường không thể tránh, đây nhất định là Già Nguyệt Bộ không thể nghi ngờ."

"Khâu chưởng môn làm sao lại luyện thành công pháp của Ma giáo?"

"Khâu chưởng môn ——"

"Khâu chưởng môn ——"

Khâu chưởng môn của Vô Cực phái sắc mặt trắng bệch, những người khác của Vô Cực phái vội vàng biện bạch: "Nói bậy! Bộ pháp này là do chưởng môn tự sáng tạo!"

"Chỉ là có chút tương tự với công phu mà giáo chủ Ma giáo đã dùng ngày đó thì sao? Thiên hạ võ công vốn là trăm sông đổ về một biển, sao có thể chỉ vì mấy lời của yêu nhân mà nghi ngờ chưởng môn của chúng ta?"

Lời này không ai để ý, chỉ có những kẻ trẻ tuổi dễ bị lung lay hoặc những đệ tử bảo vệ chưởng môn vô điều kiện của mình mới tin. Chỉ riêng chiêu số tương tự và sự khác biệt trong vận hành công pháp, các cao thủ ở đây sao có thể không nhận ra?

Lúc này, Tư Đồ Trác đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Khâu chưởng môn.

"Với công lực của ngươi, vốn dĩ ngay cả ta cũng khó có thể dễ dàng đánh bại ngươi, nhưng đáng tiếc vàng thau lẫn lộn, công pháp tuyệt đỉnh của Thánh Diễm giáo ta, lại bị ngươi chắp vá đông tây, xuyên tạc dung hợp."

"Uy lực giảm đi một nửa không nói, sơ hở lại lộ ra không ít. Ta vốn có lòng muốn nhìn xem kẻ trộm công pháp Thánh Diễm, luyện công pháp của giáo ta hai mươi năm qua đã đạt đến cảnh giới nào, có thể chống đỡ một trận chiến hay không. Nhưng không ngờ lại bị sửa đổi đến hoàn toàn biến dạng, rời rạc như vậy."

Lời này chẳng khác nào đã kết luận, quả thực với tuổi tác và công lực của Tư Đồ Trác, dù lợi hại đến đâu, với thực lực của Khâu chưởng môn cũng không nên thua nhanh như vậy.

Thì ra là lợi dụng ma công để bổ khuyết chỗ thiếu sót trong công pháp của mình, nhưng lại không có đủ bản lĩnh để dung hội quán thông, triệt để điều hòa, nên bị người chân chính tu hành ma công dễ dàng nắm được sơ hở mà đánh bại.

"Vậy những chiêu thức tự sáng tạo của Khâu chưởng môn thì sao?"

"E rằng cũng là từ công pháp Ma giáo mà ra, bị cắt xén sửa đổi."

"Thảo nào những công pháp đó thường có cảm giác dính liền không khớp, trước đây còn cho rằng chưởng môn Khâu tự sáng tạo không dễ, nên dù có tỳ vết cũng có thể hiểu được, sửa chữa tinh tiến cũng được, nhưng không ngờ lại là như vậy."

Khâu chưởng môn và những đệ tử Vô Cực Môn mấy ngày nay được chỉ điểm đứng tại đây, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Hôm nay qua đi, danh dự của Vô Cực Môn họ e rằng cũng sẽ như Giang gia, hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nhưng dù vậy, Khâu chưởng môn vẫn cho rằng việc bại lộ là đáng giá. Quan trọng là hắn còn sống.

Nhưng câu nói tiếp theo của Tư Đồ Trác lại khiến hắn hồn phi phách tán.

Tư Đồ Trác đột nhiên thản nhiên nói một câu: "Nếu không phải ngươi nóng nảy muốn che giấu che giấu sự thật mà cố ý nhảy ra, bản tọa còn không nhanh chóng xác định mục tiêu như vậy."

"Dù sao căn cứ hồi ức của những giáo chúng cuối cùng rút lui lúc đó, tiến vào mật thất của giáo chủ có hai người, ngoài ngươi ra, còn có một đệ tử của Dược Vương Cốc."

"Ban đầu bản tọa nghi ngờ hắn đầu tiên nhưng để cẩn thận, hay là hỏi thử người của Dược Vương Cốc xem sao."

Nói đoạn, ánh mắt hắn rơi vào Cốc chủ Dược Vương Cốc.

Nhưng lúc này, Phương Cốc chủ của Dược Vương Cốc đã sắc mặt tái mét, không thể tin nhìn Khâu chưởng môn.

Hắn thì thào mở miệng: "Bí tịch ma công của ngươi là từ mật thất kia mà có?"

"Ngươi cùng huynh trưởng ta cùng nhau ngộ nhập, cuối cùng ngươi ra ngoài, huynh trưởng ta lại bị vạn thạch chặn ở bên trong, lúc đó đại trận phong sơn của Ma giáo khởi động lại, các phái khẩn cấp rút lui."

"Huynh trưởng ta bị chôn sống ở đó, bây giờ lại phát hiện ngươi từ đó có được một quyển bí tịch tuyệt đỉnh của Ma giáo?"

Đám người nghe vậy, có những lão nhân trước đây cũng nhớ lại chuyện này. Lúc ấy, toàn bộ người Dược Vương Cốc vô cùng bi ai, Khâu chưởng môn cũng hối hận khôn nguôi vì không thể cứu được người kia.

Dù lúc đó có chút giận chó đánh mèo, nhưng theo thời gian trôi qua, lý trí hồi phục, mọi người cũng biết lỗi không nằm ở đối phương.

Nhưng nếu một người chết trong mật thất của giáo chủ, một người lại mang về bí tịch tuyệt thế, thì toàn bộ sự việc có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Khâu chưởng môn vội vàng muốn phủ nhận, nhưng Tư Đồ Trác lại như cảm thấy bằng chứng chưa đủ, còn thêm vào một câu: "Vạn thạch cũng không liên quan đến đại trận phong sơn."

"Dù sao, đại trận phong sơn là để bảo vệ Thánh Sơn, vạn thạch lại là cơ quan phong bế kẻ tự tiện xâm nhập, chức năng khác nhau. Nếu không kịp đào tẩu trong đại trận phong sơn, việc bị vây ở mật thất hay bên ngoài cũng không có gì khác biệt, ngược lại mật thất còn an toàn hơn."

Lời này từ miệng Ma giáo giáo chủ Tư Đồ Trác nói ra dù không thể tin hoàn toàn, nhưng người Dược Vương Cốc lại tin.

Cốc chủ Dược Vương Cốc phóng người nhảy lên, với thế sét đánh không kịp trở tay, mang theo sát ý hướng Khâu chưởng môn tấn công.

Khâu chưởng môn đã điều chỉnh lại chân khí bị đảo ngược, nhưng nội thương không hề nhẹ. Lúc này gặp phải sự tấn công không màng hậu quả của Phương Cốc chủ và mấy người Dược Vương Cốc, dù võ công cao cường, cũng phải chật vật chống đỡ.

Cũng may tứ môn bát phái không muốn nội chiến trước mặt yêu nhân Ma giáo, đại sư Thiếu Lâm và lão khất cái Cái Bang liền tiến lên, mỗi người ngăn một bên.

Đại sư Thiếu Lâm chắp tay thở dài: "A Di Đà Phật, chân tướng sự việc này, sau này hẵng bàn được không? Phương Cốc chủ."

Với sự can thiệp của Thiếu Lâm và Cái Bang, Dược Vương Cốc không thể không tạm lui một bước, dù sao Vô Cực Môn cũng không thể trốn thoát.

Nhưng chính đạo còn nể mặt, Ma giáo thì không.

Phương Cốc chủ còn chưa kịp gật đầu, liền nghe phía sau đại sư Thiếu Lâm truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Mọi người kinh hãi nhìn lại, phát hiện Tư Đồ Trác vốn ở trên nóc nhà không biết từ lúc nào đã xuống dưới.

Ngay khoảnh khắc lão khất cái Cái Bang vừa tách Khâu chưởng môn ra, y đột nhiên quỷ mị xuất hiện trước mặt Khâu chưởng môn bằng Già Nguyệt Bộ.

Một giây sau, Khâu chưởng môn đã kêu gào thảm thiết, cả người ngã xuống đất, tứ chi vặn vẹo, như thể quần áo ướt bị vắt khô.

Sắc mặt Tư Đồ Trác lạnh lùng, nói với đại sư Thiếu Lâm và lão khất cái vốn muốn duy trì cục diện: "Tranh chấp giữa hai phái, bản tọa không can thiệp."

"Chỉ là Thánh Diễm công pháp của ta, không thể để cho hạng người tục tĩu vụng về như hắn sử dụng."

Nếu như trước đây, yêu nhân Ma giáo trước mặt mọi người phế bỏ chưởng môn một môn phái, tất sẽ khiến quần hùng phẫn nộ.

Song tình hình hôm nay, kẻ trong giang hồ học trộm bí tịch của người khác, bị phát hiện thì bị phế bỏ công lực vốn là lẽ thường, huống chi Khâu chưởng môn vì độc chiếm bí tịch, che giấu bí mật học trộm ma công, lại còn ám hại đồng bạn, hại chết huynh trưởng của Phương Cốc chủ, sự tình này e rằng đã rõ ràng đến tám chín phần mười.

Những người có mặt nhất thời không thể tìm ra lý do để phản bác.

Nhưng Tư Đồ Trác lại hồn nhiên chưa thỏa mãn với điều đó.

Y bước qua Khâu chưởng môn đang nằm thảm thiết như vải rách, tiếp tục nói: "Bí tịch Thánh Diễm công pháp, ít ngày nữa ta sẽ đích thân đến quý môn thu hồi. Những chiêu thức phái sinh từ Thánh Diễm công, nếu Vô Cực Môn các ngươi dám sử dụng bên ngoài, kết cục sẽ như thế này."

"Vật bảo thứ nhất này tạm thời coi như bản tọa đã thu hồi, tiếp theo là vật bảo thứ hai ——"

Những người xung quanh nghe đến đây, trong lòng không khỏi chấn động. Nếu như có thể cùng ma công nổi danh, khiến Ma giáo giáo chủ đích thân đến thu hồi bảo vật.

Thì những môn phái trước đây tham gia thảo phạt, tử thương thảm trọng mà không thu hoạch được gì, sao có thể cam tâm chỉ bị vài người riêng lẻ chiếm đoạt?

Đây cũng là lý do vì sao trước đây khi nhắc đến, chỉ có số ít người hiểu rõ trong lòng, rằng trước tiên nên gạt bỏ thành kiến, bắt giữ đối phương mới là đạo lý, cuối cùng rốt cuộc vẫn không thể thống nhất hành động. Đơn đả độc đấu, ngay cả đại sư Thiếu Lâm cũng không có khả năng toàn thân trở ra dưới tay Ma giáo giáo chủ và bốn vị hộ pháp tà công kia.

Đối phương dễ như trở bàn tay hóa giải ưu thế về số lượng ở đây, khiến mọi người kiềm chế lẫn nhau, lại đúng lúc khơi dậy ý khó bình về việc môn phái mình tử thương thảm trọng trước đây.

Kẻ không kịp chờ đợi muốn che đậy mục đích của Khâu chưởng môn đã bại lộ, giờ đây chưa đạt được chí bảo, cảm thấy không đáng liều mạng tử thương thảm trọng để bảo vệ những người kia.

Mà kẻ đã đạt được, có vết xe đổ của Khâu chưởng môn, lúc này nhảy ra lại càng thêm đáng nghi.

Trong mắt Tư Đồ Trác lóe lên một tia giọng điệu mỉa mai không còn che giấu, tiếp tục nói: "Vật bảo thứ hai, chính là Vô Tương thần thủy của giáo ta."

"Phương thuốc này từ lâu đã thất truyền, trong đó một vị dược liệu mấu chốt cũng đã tuyệt diệt, thế gian chỉ còn lại ba giọt."

"Không màu không vị, dù Y Tiên tái thế cũng không thể phát giác. Một giọt có thể khiến người ta chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân cái chết không thể nào kiểm chứng."

Những người xung quanh nghe vậy nhìn nhau, loại độc dược này dù bá đạo, rơi vào tay ai cũng khiến người bất an, nhưng số lượng lại thưa thớt đến mức như vậy, cũng coi như là điều may mắn trong bất hạnh.

Có người âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Lại nghe Tư Đồ Trác tiếp tục nói: "Nếu chỉ có vậy, Vô Tương thần thủy đương nhiên không xứng đáng là thánh vật của giáo ta."

"Thuốc này sau khi uống vào, sẽ không lập tức phát tác, người trúng độc không có chút dị thường nào trong vòng một tháng, một tháng sau mới đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, dù ai cũng không thể tra ra hung thủ."

Dù sao một người trong một tháng phải ăn uống bao nhiêu lần? Làm sao có thể loại trừ khả năng trúng độc? Thời gian dài như vậy, không có chứng cứ tại chỗ thì chẳng khác nào tùy tiện vu oan.

Đám người hít một hơi khí lạnh, có người vội hỏi: "Vậy làm thế nào xác định là chết bởi loại thuốc này, hay là đột tử thông thường?"

"Đơn giản thôi, người trúng Vô Tướng thần thủy mà chết, đầu ngón tay sẽ ửng đỏ nóng lên, sau khi chết thi thể sẽ biến đổi chậm hơn so với bình thường gấp hai đến gấp ba lần."

Vừa dứt lời, thân hình y đã xuất hiện trước mặt Sư thái Ngọc Thanh của phái Nga Mi, mắt nhìn chiếc Thiết Thủ vòng biểu tượng thân phận chưởng môn trên tay đối phương.

Giữa vòng tay khảm ba viên bảo thạch, viên ở giữa có sắc U Lam đặc biệt xinh đẹp.

Sư thái Ngọc Thanh giật mình, vội vàng vung phất trần, những sợi tơ mỏng trên phất trần trở nên cứng đờ như kim châm, vô số châm dài đồng loạt hướng yết hầu Tư Đồ Trác mà đâm tới.

Tư Đồ Trác đưa tay vẽ một vòng tròn giữa không trung, những kim châm tản ra tứ phía liền bị gom lại với nhau, rồi bị chặt đứt tận gốc.

Tư Đồ Trác cười: "Trong giáo ta có người từng tham gia trận chiến trước đây, nói chưởng môn tương lai mà phái Nga Mi phái đi lúc đó, hình như là người có thiên tư tuyệt hảo, hạng người kinh tài tuyệt diễm."

"Lần này trở về, vốn tưởng rằng sẽ được chiêm ngưỡng phong thái của cố nhân năm xưa, không ngờ Nga Mi hiện tại lại do hạng người tầm thường như vậy nắm giữ, thật khiến người ta thất vọng đến cực điểm."

Ngọc Thanh sư thái đã ngoài tứ tuần, đối ngoại tính tình nghiêm khắc ngay thẳng, tuy không có thiên tư xuất chúng, nhưng lại vô cùng chăm chỉ, chấp chưởng Nga Mi cũng được mọi người tin phục.

Lúc này nghe vậy, nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ, đang muốn thu hồi phất trần để biến chiêu tấn công.

Một tiếng xương nứt rõ ràng vang lên, Ngọc Thanh sư thái đau đến sắc mặt dữ tợn, chiếc Thiết Thủ vòng biểu tượng chưởng môn đã bị y sờ sờ gỡ xuống.

Cả bàn tay bà rũ xuống một cách bất thường, rõ ràng đã mất khả năng phòng kháng.

"Chưởng môn!"

"Tặc tử Ma giáo, trả lại Thiết Thủ vòng cho chưởng môn!"

Tư Đồ Trác hiển nhiên không hề hứng thú với chiếc vòng tay, y xé chiếc Thiết Thủ vòng dễ dàng như xé giấy, lấy ra viên lam sắc bảo thạch ở giữa, rồi ném trả chiếc vòng đã biến thành một đống sắt vụn.

Ngắm nghía viên lam bảo thạch một lát, y mới hài lòng nói: "Vô Tướng thần thủy, dù chỉ còn lại hai giọt, có thể trở về Thánh giáo cũng là có còn hơn không."

"Cái gì?"

Dù trong lòng dường như đã đoán trước, nhưng khi sự thật được phơi bày, vẫn khiến những người xung quanh kinh hãi tột độ.

Vô Tướng thần thủy kia, trong tay Ngọc Thanh sư thái, lại đã thiếu mất một giọt, điều này có nghĩa là...

Lập tức có người phản ứng lại, cất tiếng: "Nhâm chưởng môn của Nga Mi phái, vốn là người được kỳ vọng kế thừa, hình như là sư tỷ của Ngọc Thanh sư thái, trước kia danh chấn giang hồ, được xưng là Ngọc Như tiên tử."

"Đúng vậy, Ngọc Như tiên tử tài mạo song toàn, thiên tư xuất chúng, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh... Ngọc Như tiên tử chết như thế nào?"

"Nguyên nhân cái chết không rõ, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử..."

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Ngọc Thanh sư thái, ngay cả mấy vị sư thái lớn tuổi của phái Nga Mi cũng sắc mặt trang nghiêm nhìn chằm chằm nàng:

"Chưởng môn, chuyện này chúng ta cũng cần một lời giải thích."

Trước đây, việc Ngọc Như tiên tử kế vị là mục tiêu mà mọi người cùng hướng tới, môn nhân Nga Mi đời đó ai cũng không tôn sùng bà? Điều này thậm chí còn vượt xa uy vọng hai mươi năm chấp chưởng của Ngọc Thanh.

Nhưng nội bộ phái Nga Mi còn giữ lễ độ, có người lại không thể giữ được bình tĩnh.

Một đạo trường tiên vụt tới, trong nháy mắt cuốn đi Ngọc Thanh sư thái đang bị trọng thương. Khi mọi người kịp phản ứng, đối phương đã xuất hiện ở một nơi khác trong đình viện rộng lớn.

Chỉ thấy Ngụy chưởng môn của Thiên Hạc phái túm lấy Ngọc Thanh sư thái, bàn tay siết chặt cổ đối phương, trên mặt tràn đầy hận ý và sát ý:

"Khi Ngọc Nhược qua đời, đầu ngón tay ửng đỏ nóng lên, sau khi chết ba ngày, hai gò má vẫn còn hồng hào như người sống!"

"Ngọc Nhược, là do ngươi hạ độc!"

Đám người lúc này mới nhớ ra, Ngụy chưởng môn của Thiên Hạc phái cả đời không lập gia đình, lúc ấy cùng Ngọc Như tiên tử là đôi vị hôn phu thê đã đính ước, khi đó cũng là cặp đôi Kim Đồng Ngọc Nữ được người trong giang hồ ngưỡng mộ.

Ngụy chưởng môn đối với Ngọc Như tiên tử tình thâm vô cùng, lúc Ngọc Như tiên tử đột nhiên hương tiêu ngọc vẫn, y đã bi thống đến mức muốn tuẫn táng theo, hiện tại sao có thể chấp nhận được sự thật này? Lại càng không thể chịu đựng kẻ thù sát hại vị hôn thê vẫn còn sống trên đời?

Ngụy chưởng môn siết chặt tay, dẫu Ngọc Thanh lại càng thêm đáng nghi, đám người ở đây cũng không thể để y giết đối phương ngay tại chỗ.

Dù sao bà hiện tại vẫn là chưởng môn một phái, không phải thân phận có thể tùy ý đánh giết.

Thế là vội vàng có mấy người tiến lên ngăn cản, Ngọc Thanh sư thái lòng cầu sinh mãnh liệt, không màng đến nỗi đau bàn tay trái bị gãy, liều mạng dùng khuỷu tay tấn công.

Nay Ngụy chưởng môn đã đỏ mắt, dù liều mạng bị thương cũng gắt gao không buông tay, thân là người bị hại, mọi người càng không thể ra tay nặng với y.

Trong lúc giằng co, cuối cùng cũng đoạt được Ngọc Thanh sư thái từ tay y, mà trong hỗn loạn, không biết ai vô tình xé rách áo ngoài của Ngọc Thanh sư thái.

Một chiếc túi thơm màu sắc diễm lệ, rõ ràng không hợp với đạo bào thanh lịch trầm tĩnh của bà rơi ra.

Mọi người nhìn kỹ, trên túi thơm thình lình thêu chữ 【Tốn】, nếu là ba năm trước đây có lẽ không ai nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy là trùng hợp.

Nhưng bây giờ, đám người đồng loạt nhìn về phía Giang Tốn, thái độ trong ánh mắt đã rất rõ ràng...

【Sao nơi nào cũng có ngươi vậy?】

【Sao nữ nhân nào ngươi cũng vụng trộm được vậy?】

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro