#63
Hít một hơi thật sâu, cậu vội vã đi về hướng cửa lớn bên kia ——- cậu muốn hít thở chút không khí trong lành bên ngoài, bằng không cậu thực sự sợ mình lại không nhịn được đau lòng, đến lúc đó bật khóc thì thật thê thảm.
Ngạn Tuấn chỉ mất năm phút đã giải quyết được mấy cái chuyện phiếm ồn ào bên này, cũng thoái thác các cuộc trò chuyện với mấy vị khách hàng tương lai mà rời đi. Anh quay đầu lại chỉ nghĩ đến tìm hình bóng vẫn luôn khiến mình bất an, nhưng ngay cả bóng dáng của cậu cũng không thấy đâu nữa.
Lần đầu tiên, trên mặt Ngạn Tuấn hiện lên một tia kinh hoảng và lửa giận; cũng là lần đầu tiên, cậu trai kia dám lừa anh!
***
Nói Trưởng Tĩnh ngốc có đúng không đây?
Đau lòng khổ sở nói là muốn tìm nơi hít thở không khí, kết quả là vừa ra cửa lớn liền hướng về phía bụi cỏ bên tay phải mà ngồi xổm xuống.
Bộ lễ phục xanh nhạt trên người hòa vào màu sắc của bụi cỏ lại trở nên vô cùng nổi bật, hơn nữa lại còn cất tiếng khóc hu hu nức nở, muốn không bị phát hiện cũng khó.
“Trưởng Tĩnh , rốt cuộc thì sao mi lại khóc chứ? Người ta có nói gì sai, mi với Tuấn ca dù có đứng cùng nhau cũng không đẹp mắt bằng Vương tiểu thư đứng với anh ấy. Vương tiểu thư xinh đẹp lại tài giỏi, mà ngươi cái gì cũng không có. Mi không thông minh, tay chân còn vụng về, phải cần người khác suốt ngày bảo vệ, tất cả đều là sự thật! Nhưng mà… Nhưng mà…”
Cậu nức nở vài tiếng. “Nghe thấy người ta nói như vậy, sau này mình không nên ở bên cạnh Tuấn ca nữa. Nhưng mình thật là khổ sở, mình thật sự không nghĩ tới lại phải nhường Tuấn ca cho người khác…”
Cậu cứ thế lấy tay gạt nước mắt vừa trào xuống, rồi lại lau, dùng hết sức mà lau. “Mình không thể khóc, lát nữa Tuấn ca mà phát hiện ra không thấy mình sẽ lo lắng.” Nhưng mà nước mắt thật không thể nào lau sạch, thật đáng ghét!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro