Chương 1: Lần đầu gặp nhau

Chương 1: Lần đầu gặp nhau

Ám Ảnh Các không phải tên một địa điểm mà để chỉ một tổ chức, một tổ chức thần bí. Ám Ảnh chuyên bồi dưỡng Ảnh vệ, dù không có phong quan chức tước nhưng lại có vai trò hết sức quan trọng với triều đình. Họ là những hộ vệ mạnh nhất, là sát thủ siêu đẳng, là Ảnh.

Đường phố tịch mịch, bỗng xuất hiện một tuấn mã hắc sắc từ nơi xa chạy tới, bốn vó đạp tuyết, chân không chạm đất, là bảo mã hiếm thấy. Trên lưng ngựa là một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt còn chưa thoát khỏi vẻ ngây ngô non nớt nhưng đã có vẻ đẹp khiến kẻ khác phải thất thần. Thiếu niên dừng lại ở ngã tư, xoay người xuống ngựa, tiến vào một giáo trường. Bên trong có mười mấy thiếu niên giống hắn đang luyện tập, hắn liền dắt ngựa nghênh ngang lướt qua mặt bọn trẻ, những đứa trẻ đó thấy hắn cũng không tự chủ sửng sốt một chút. Vậy mà thiếu niên cẩm y đó cũng không kỳ quái, dường như là thói quen. Quả đúng là "Này tiên nhân tướng mạo, nhân gian thấy được bao lần?", đó là suy nghĩ không của riêng ai.

Hiệu luyện (lão luyện) đại hán nhìn đến thiếu niên kia, cùng tùy tùng bên cạnh nhỏ giọng vài câu liền nhanh chóng tiến lên phía trước, quỳ gối, cung kính chào: "Cấp Tứ Hoàng Tử vấn an!"

Những kẻ khác cũng nhao nhao quỳ xuống, vội vã lên tiếng: "Cấp Tứ Hoàng Tử vấn an!"

"Tất cả bình thân!" Thiếu niên mở miệng, thanh âm lộ ra vẻ lười nhác.

Một người từ trong nội đường tiến tới. Người nọ tuổi chừng hơn bốn mươi, một thân áo xám trường bào, tay áo trống trơn, nguyên lai là không có tay, dưới chân xuyên một đôi giày rơm không đúng mùa. Đứng trước thiếu niên cũng không cúi lạy, chỉ hơi vuốt cằm: "Cấp Tứ Hoàng Tử vấn an!"

"Hải Các chủ không cần đa lễ." Tứ Hoàng Tử khoát tay, "Bổn hoàng tử hôm nay tới đây, là muốn tự mình chọn lấy một Ảnh."

"Thuộc hạ hiểu được." Các chủ gật đầu, ra lệnh một tiếng, trên giáo trường lập tức đội ngũ chỉnh tề.

Tứ Hoàng Tử cầm lấy cung tên bên mình, tay cầm điêu linh tiễn (tên có chạm trổ, điêu khắc), dùng sức kéo căng dây cung tựa như trăng mùa thu, tên rời khỏi cung như lửa điện, đáp lên cây dương liễu cuối giáo trường, một mảnh cây dương liễu còn bị bửa ra, chầm chậm rơi xuống.

"Hảo tiễn pháp!" Mọi người tại đây đều lặng lẽ cảm thán.

Tứ Hoàng Tử giơ đoạn dây thừng trên tay, từ tốn mở miệng: "Kẻ nào nguyện ý bị treo trên cây, chịu ta một mũi tên, nếu tránh được tử, liền là của ta Ảnh vệ!"

Tất cả đều lặng ngắt như tờ, ai cũng biết, bị trói trên cây không thể dùng sức, cho dù có khinh công cũng vô tác dụng, huống chi Tứ Hoàng Tử tên như chẻ tre, muốn né thật cũng khó.

"Không có sao?" Tứ Hoàng Tử khóe miệng treo lên một tia tiếu ý: "Ám Ảnh Các toàn cao thủ, như thế nào lại nhát gan vậy?"

"Ta tới thử xem." Trong đám đông vang lên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, một thiếu niên thân hắc y chậm rãi tiến lên, người nọ khẽ cúi đầu, đôi lông mi dài, rậm rạp nhẹ nhàng rung động. Sau khi hành lễ, thiếu niên ngẩng đầu, mang theo ánh mắt đen thâm thúy, tựa như tiểu báo đang rình mồi.

"Ngươi tên gì?" Tứ Hoàng Tử thản nhiên hỏi.

"Ảnh Thập Ngũ" Hắc y thiếu niên trả lời thật rõ ràng.

"Hảo, đem hắn treo lên." Tứ Hoàng Tử vung tay, hai tên hạ nhân liền đem Ảnh Thập Ngũ trói lại.

"Các chủ, Thập Ngũ, không có nguy hiểm tính mạng chứ?" Hiệu luyện đại hán kia liền ghé tai Hải các chủ lo lắng hỏi.

"Ám Ảnh các không cần kẻ yếu. Nếu chết, hắn không có đủ tư cách ở đây." Hải Các chủ lạnh lùng trả lời, không mang theo nửa điểm cảm tình, đại hán kia chỉ có thể từ bỏ.

"Tiễn đã chuẩn bị tốt?" Tứ Hoàng Tử cười khẽ, đem cung kéo căng, mũi tên ngay thẳng, ngón cái thượng nhẫn phỉ thúy khẽ ma sát mũi tên, phát ra một tia tiếng vang cực nhỏ, tên giương trước mặt, Ảnh Thập Ngũ khóe miệng lại hơi hơi gợi lên một tia tiếu ý, đem nội lực tích tụ thổi ra, giảm tốc mũi tên, hai tay bị trói khẽ chống xuống dưới, cả người lấy dây thừng làm điểm tựa, chổng ngược lên không trung, tên bay vút ra phía sau, nháy mắt chạm vào thân cây, đầu tiễn vỡ vụn từng khối, rơi tán loạn trên mặt đất. Cái kia đầu tiễn, đúng là làm bằng sáp.

Hải Các chủ vung ống tay áo, mang theo một trận kình phong, dây trói Ảnh Thập Ngũ liền chặt đứt, "Tứ Hoàng Tử, này liệu có hài lòng không?" Trong thanh âm khó kiềm được ý cười.

"Chính hợp ý ta." Tứ Hoàng Tử gật đầu, lại hướng Thập Ngũ hỏi, "Ngươi biết tiễn của ta đã đổi qua?"

"Dạ". Thập Ngũ gật đầu, "Mũi tên này cùng cái trước bắn ra liền bất đồng tiếng gió, rõ ràng là nhẹ đi rất nhiều, cho nên tiễn đầu cũng không phải đồng thiết."

"Vậy nên ngươi mới ung dung?" Tứ Hoàng Tử nhíu mày, "Tốt lắm, bổn hoàng tử cần cũng không phải là cam chịu tử mãng phu, mà là một kẻ thông minh có thể nghĩ biện pháp bảo toàn mạng sống bổn hoàng tử cùng chính hắn."

Tứ Hoàng Tử kéo ra một hộp kiếm gấm vóc, trên mặt ai nấy đều thoáng rùng mình.

"Thanh kiếm này gọi Thừa Ảnh." Tứ Hoàng Tử đem một thanh kiếm cổ giao cho Thập Ngũ, "Bổn Hoàng tử hôm nay lấy tên thanh kiếm này đặt cho ngươi, từ nay về sau không gọi Ảnh Thập Ngũ, mà là của ta ảnh vệ - Thừa Ảnh. Mong ngươi không làm nhục nhục danh tự của nó."

"Thừa Ảnh tạ Tứ Hoàng Tử ân điển." Thừa Ảnh quỳ trên mặt đất, nhìn thấy Tứ Hoàng Tử đem bút lông mạnh mẽ viết ra ba tự "Ngộ Tụng Lăng" , lúc sau đem tờ giấy tiêu hủy, lấy tro tàn cùng máu tươi chính mình trộn trong rượu. Thừa Ảnh đem rượu một hơi uống cạn sạch, thề tự nguyện vĩnh viễn trung thành Tứ Hoàng Tử Ngộ Tụng Lăng.

Trên đường trở về, Ngộ Tụng Lăng ngồi trên lưng ngựa, Thừa Ảnh dắt ngựa, từ từ mà đi. Mặt trắng nõn dần dần đỏ ửng, chân cũng có chút mềm, đây là loại cảm giác Thừa Ảnh chưa bao giờ có.

"Ngươi không là say rượu đi?" Ngộ Tụng Lăng hỏi.

"Vâng, Các chủ nói uống rượu tựu hỏng việc, trong các không được uống rượu."

"Uh ... thói quen tốt."

Lời nói sau đó, Thừa Ảnh nghe được không rõ lắm, tay dắt ngựa một đường tiến lên phía trước, trời chiều dư âm huy hoàng chiếu sáng cả con đường.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Phải nói lại là một chương ngắn quá nên làm rất chi là thích =)))))))))

Thừa Ảnh hình như lớn hơn Tứ Hoàng Tử 1-2 tuổi gì đó (ngộ thích) nhưng ở đoạn đầu ngộ vẫn để ẻm kêu một tiếng "Dạ" vì ngộ thấy lúc đó mặt ẻm chắc chắn rất đáng yêu (●'∀`●)

Thừa Ảnh dễ thương lắm huhu, tin ngộ đi, nhất là sau này bị-ai-đó trêu chọc. (ngộ cũng muốn chọc ẻm nữa) ♪ ( '▽`) ♥

Truyện này ngộ ưng ngay từ chương đầu, tới chương cuối lại càng ưng nữa. Vì sao thì ngộ sẽ hơm spoil đâu, từ từ tận hưởng nha các bạn. (¬‿¬) 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro