Chương 14: Phục kích
Chương 14: Phục kích
Trên đường trở về thành, Thừa Ảnh luôn có một tia dự cảm chẳng lành, gần đến cửa thành thì một đoàn bóng xám bỗng dưng xuất hiện trước xe, ngựa bị kinh động, phát ra từng trận kêu "hí ..híiiiiiii."
"Sao lại thế này?" Ngộ Trụng Lăng trong xe hỏi.
"Có sói." Thừa Ảnh trầm giọng đáp.
"Loại địa phương này sao lại có sói được?" Ngộ Tụng Lăng kỳ quái vén màn xe, quả nhiên, một con sói đang cong mình đối diện với bọn họ, bóng đêm chung quanh liền dấy lên vài điểm u u (yếu ớt) lục hỏa. Hiển nhiên bọn hắn bị bầy sói bao vây.
Bạt kiếm, thu kiếm, con sói kia liền đầu một nơi thân một nẻo. Nhưng điều này tựa hồ cũng không khiến những con sói khác sợ hãi, chũng nó vẫn như trước từng bước, từng bước một tiến lại gần xe ngựa.
"Cẩn thận! Bọn sói này có độc!" Ngộ Tụng Lăng nhìn thấy móng vuốt màu tím đen của chúng thì lập tức nhắc nhở.
Thừa Ảnh lại nhảy lên, rút kiếm chém bốn con sói, cảm thấy có gì đó không đúng lắm; một con sói bị chém một chân lại không có vẻ có cảm giác đau, vẫn như trước lảo đảo công kích lại.
"Chúng bị khống chế." Ngọ Tụng Lăng sắc mặt phát lạnh, lại nghe được từ xa xa vài tiếng vang lục lạc, "Đinh linh linh ~ đinh linh linh ~", toàn bộ mấy con sói đều còng người lại, phát ra tiếng gầm nhẹ.
"Thừa Ảnh, mau bịt tai lại!" Ngộ Tụng Lăng cười lạnh một tiếng, đem ngọc tiêu đặt bên môi, ma âm chợt khởi, lục lạc thanh âm thanh thúy, ngọc tiêu làn điệu ngâm nga, pha trộn lẫn nhau trên không trung.
"Ngao ô ~~ ngao ô ~~" bầy sói ngửa mặt lên trời thét dài, lại xông vào chém giết lẫn nhau. Thừa Ảnh mặc dù đã chặn lại lỗ tai, nhưng trong lòng lại phảng phất một đám âm phù tấu ra, rất rõ ràng.
Lá cây rung động sột soạt, mấy tên bịt mặt từ trong rừng cây nhảy xổ ra, kiếm hướng thẳng Ngộ Tụng Lăng, đồng thời tấn công. Thừa Ảnh vội rút kiếm nghênh đón, nhưng kẻ thù cứ nườm nượp, hơn nữa đều là cao thủ, Thừa Ảnh lấy một địch đông, dần dần lực bất tòng tâm. Ngộ Tụng Lăng phát hiện mình trúng kế, Lãm Thần Ma Âm một khi tấu lên, liền không thể dừng lại nửa đường, nếu không liền bị Ma Âm phản lại, hậu quả khó lường. Mấy tên bịt mặt này hiển nhiên cùng bầy sói bất đồng, bọn chúng hẳn đều đã bịt hết lỗ tai, sẽ không bị Ma Âm ảnh hưởng, mà mình bây giờ lại không thể động đậy, chỉ trông chờ vào một mình Thừa Ảnh đối phó với cả đám cao thủ, thật sự là quá sức.
Ngộ Tụng Lăng lòng nóng như lửa đốt, tiếng tiêu lại tự nhiên vững vàng, hắn biết rõ, thân ở hoàn cảnh xấu, càng không thể tự loạn trận cước, may hắn từ nhỏ liền nuôi dưỡng tính khí gặp biến không sợ hãi, mới có thể chế trụ nội tâm hoảng loạn cùng bất an; đột nhiên xuất hiện một cái thanh điệu, bọn sói bị khống chế liền ào ào quay lại tấn công đám người bịt mặt.
Có chấn động rất nhỏ dưới lòng đất, lại có mười mấy tên bịt mặt chui ra, Ngộ Tụng Lăng giương mắt nhìn lên, Thừa Ảnh nửa người đã hoàn toàn đẫm máu, bầy sói bị chém cũng chỉ sót lại vài con. Ngộ Tụng Lăng thổi ra âm phù cuối cùng, ba tên vung kiếm xuất hiện ngay trước mặt.
<Nơi này liền là nơi ta táng thân sao.> Ngộ Tụng Lăng trong lòng lần đầu liền sinh ra tuyệt vọng. Bỗng nhiên một cổ lực đạo đem chính mình phá khai, Ngộ Tụng Lăng khi lấy lại tinh thần thì kiếm này đã đâm vào Thừa Ảnh thân thể.
"Thừa Ảnh!" Ngộ Tụng Lăng lấy tay cầm ngọc tiêu đâm xuyên qua cổ họng kẻ bịt mặt kia, ôm Thừa Ảnh không ngừng run rẩy.
"Ngươi không có việc gì ~ là tốt rồi ~" vết máu loang lổ càng lúc càng nổi bật trên gương mặt tái nhợt của Thừa Ảnh, hắn gương mặt luôn lãnh đạm lại hiện lên một tia vui sướng tươi cười, cứ như vậy rồi lẳng lặng đổ gục vào trong lòng Ngộ Tụng Lăng.
"Thừa Ảnh! !"
Ngộ Tụng Lăng sốt ruột vì hắn điểm huyệt cầm máu, xe ngựa đã không còn cách nào dùng được, Ngộ Tụng Lăng đem Thừa Ảnh vác lên lưng, vận khinh công hướng phía trong thành tháo chạy.
Ngộ Tụng Lăng tâm tư phát loạn, một kiếm kia đâm vào sâu đến vậy, hơn phân nửa là sống không nổi, hắn đẩy mình ra hứng trọn mũi kiếm dĩ nhiên trong tâm đã có tư tưởng ắt phải chết sao. Từng có vô số người nói qua nguyện ý vì mình mà chết, nhưng trong lòng hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ là hứa suông mà thôi, Thừa Ảnh theo mình bảy năm, chỉ có lúc thề với mình mới nói qua, mà nay hắn lại dùng cái hành động này để thực hiện lời thề.
"Ách ..." Sau lưng, Thừa Ảnh phát ra từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
"Thừa Ảnh, kiên trì, chúng ta lập tức tới." Ngộ Tụng Lăng bước nhanh hơn. Dưới chân như có gánh nặng ngàn vàng, Ngộ Tụng Lăng cảm thấy khí lực trong thân thể mình từng chút một bị người hút lấy, lập tức cắn chặt răng, nắm thật chặt cánh tay Thừa Ảnh, "Cảnh Trực trong nhà nhiều thế hệ đều làm ngự y, hắn nhất định có thể cứu ngươi, nhất định có thể!"
Trong đêm đen, hai bóng người ở trong thành lặng lẽ chạy như bay, Ngộ Tụng Lăng bất chấp trên trán mồ hôi túa ra như suối, hai tròng mắt sáng rực trong đêm lộ ra tia kiều diễm tử mang. (tử ở đây là tím, mang = mù mịt, có thể hiểu là một tia mêng mang mịt mờ màu tím)
Khi quay lại chỗ ở, sau khi đem Thừa Ảnh giao cho Cảnh Trực, Ngộ Tụng Lăng gần như đổ nhào xuống đất, dựa vào Hoa Vũ nâng đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
"Gia, ngài bị thương?" Hoa vũ lo lắng hỏi.
"Không." Ngộ Tụng Lăng thở hổn hển đáp, "Chỉ là có chút mệt mỏi."
"Ta đỡ ngài về phòng ngỉ ngơi trước đi."
"Không cần, ta nghỉ ở đây là tốt rồi." Ngộ Tụng Lăng bản thân cũng khống biết tại sao ngay cả khí lực để đi cũng không có, chỉ có thể ngồi trên ghế, một cánh tay tại bàn chống đầu, nhắm hờ mắt, "Bên trong nếu có động tĩnh gì, nhớ gọi ta."
"Vâng."
Trong phòng, Cảnh Trực thấy trước ngực Thừa Ảnh cái kia miệng vết thương, tâm trạng liền chùng xuống, thương nặng như vậy, cho dù may mắn giữ được mạng, tâm mạch nhất định bị hao tổn, võ công của hắn, phân nửa cũng phế theo. Tay đáp tại Thừa Ảnh mạch, Cảnh Trực cả kinh, tâm mạch hắn được một cỗ hùng hậu nội lực bảo hộ, che chở.
"Đây là làm sao?" Cảnh Trực tự thì tháo lẩm bẩm, tổn thương nặng vậy mà tâm mạch không hề hấn, đúng là kỳ tích, thêm nữa, cái nội lực bảo vệ hắn là ở đâu đến.
"Gia ~ gia ~ cảnh đại phu đã ra rồi." Hoa Vũ nhẹ giọng gọi.
"Hắn thế nào?" Ngộ Tụng Lăng mặt mày ủ rũ nôn nóng đứng dậy hỏi.
"Hồi gia, Thừa Ảnh đại nhân trước mắt không có nguy hiểm đến tính mạng, chính là thương thế nghiêm trọng, cần hảo hảo điều dưỡng."
"Hảo, tốt lắm." Ngộ Tụng Lăng cảm thấy trong lòng có một tảng đá lớn rốt cục rơi xuống, mệt mỏi toàn thân lại ập đến.
"Gia, ngài bị thương ở đâu sao?" Cảnh Trực thấy gương mặt tuấn tú của hắn đầy tiều tụy, hốc hác, lo lắng hỏi.
"Ta không có bị thương, chính là cảm thấy rất mệt." Ngộ Tụng Lăng nhàn nhạt đáp.
"Thỉnh gia ngồi xuống, để ta vi ngài bắt mạch." Cảnh Trực ấn lên cổ tay Ngộ Tụng Lăng, cảm thấy mạch tượng của hắn tập phần yếu ớt, gần như hư thoát, lại là cả kinh, <điều này sao có thể? ! Tứ Hoàng Tử rõ ràng không bị thương, mạch tượng như thế nào lại suy yếu đến vậy? Chẳng lẽ ...>
"Gia vận công thử xem."
"Hoàn toàn không thể vận nội lực." Ngộ Tụng Lăng thử vài lần, cau mày nói.
Ngẫm lại cái kia cỗ hùng hậu nội lực bảo vệ tâm mạch ngụ trên người Thừa Ảnh, Cảnh Trực bụng đầy nghi vấn, liền kê cho Ngộ Tụng Lăng vài cái bổ khí kiện thể dược, sau đó về phòng nghiên cứu.
"Thừa Ảnh nói ngày đó Tứ Hoàng Tử tà hỏa công tâm, nhất định cùng thuần âm chi thể giao hợp mới có thể bảo mệnh ... Mà lúc sau, Tứ Hoàng Tử mượn Thừa Ảnh thân thể công phá tà hỏa, luyện thành Lãm Thần Ma Âm .. Như vậy, Thừa Ảnh ..." Cảnh Trực một bên lầm bầm lầu bầu một bên lật sách tới lui, "Chẳng lẽ là ma công trong cơ thể Tứ Hoàng Tử bảo hộ Thừa Ảnh? Đem nội lực của hắn chuyển dời đến thân thể Thừa Ảnh, cho nên Tứ Hoàng Tử mới có thể hư thoát vì hao tổn quá độ, và Thừa Ảnh mới có thể tránh được kiếp nạn này?" Như vậy giả thuyết, Cảnh Trực cũng cảm thấy khó có thể tin được, nhưng lại là cách giải thích hợp lý nhất cho tất cả chuyện này.
~~~~~~~~~~~~~
Tâm ngày càng động rồi ( ~o  ̄▽ ̄)~ o . Dù sao cũng là có qua có lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro