Chương 21: Tự thị mộng đổng

Chương 21: Tự thị mộng đổng (Như một giấc mơ)

Sáng sớm hôm sau, Ngộ Tụng Lăng tỉnh lại không thấy Thừa Ảnh bên cạnh cũng không ngạc nhiên cho lắm, hắn lười biếng ung dung dậy rửa mặt, Thừa Ảnh vẫn theo nếp cũ đứng thẳng bên cạnh hắn, im lặng đợi lệnh. Chuyện tối hôm qua, hai người im lặng tựa như đã bàn bạc sẽ không trao đổi về nó.

"Ngươi tình huống hiện tại không thích hợp tiếp tục làm ảnh vệ." Ăn cơm xong, Ngộ Tụng Lăng nói, "Trở về hảo hảo tu dưỡng đi."

Thừa Ảnh chính là lẳng lặng nghe, cũng không có nói gì, trong lòng hắn hiểu rõ, Ngộ Tụng Lăng nói rất đúng, mấy tháng này nội lực của hắn ngày càng sa sút, năng lực phản ứng cũng trì trệ hơn trước, đối với Ngộ Tụng Lăng căn bản không cần đến tác dụng bảo hộ của hắn.

"Ngươi dọn đến vương phủ của ta, ở đó có một cái tĩnh viên cảnh đẹp và tịch mịch, ngươi ở đấy có thể an tâm ~ dưỡng thai." Dưỡng thai hai chữ này vừa ra khỏi miệng, mặt cả hai đều đỏ lên, "Đám ngân phiếu này, ngươi cầm đi."

Ngộ Tụng Lăng từ trong lòng lôi ra một tá ngân phiếu, đặt vào tay Thừa Ảnh. Thừa Ảnh nhìn đến đám ngân phiếu trong tay, ánh mắt thống khổ mà bi thương, <Nguyên lai trong mắt ngươi, ta thật sự chỉ là một cái tiểu quan.> một loại vũ nhục dâng lên trong lòng, Thừa Ảnh quỳ rạp xuống đất, hai tay đem ngân phiếu nâng quá đầu, lạnh lẽo nói: "Thuộc hạ sẽ cử ảnh vệ khác đến thay vị trí của mình, ta sẽ trở lại chỗ ta tu dưỡng, mấy ngân phiếu này ta không dùng đến, thỉnh gia thu hồi lại đi!"

"Chỗ của ngươi?" Ngộ Tụng Lăng khẽ nhíu mày, có chút bất mãn nói, "Ngươi chịu được, đứa nhỏ trong bụng ngươi chịu được sao? ! Ở vương phủ, luôn có hạ nhân hầu hạ, sẽ khá hơn một chút. Về phần mấy cái ngân phiếu này, hừ, nếu muốn bọn hạ nhân hầu hạ tốt, đầu tiên phải đem khen thưởng tốt đã, quy củ trong vương phủ ngươi có thể không hiểu, nhưng cái này ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Vương phủ không phải Ám Ảnh các, không phải chỉ cần kiếm đủ sắc trong tay đã là tốt."

Ngộ Tụng Lăng đem ngân phiếu nhét trở lại trong tay Thừa Ảnh, ngữ khí cũng trở nên ôn nhu, "Hầm rượu trong Tĩnh viên hình như không có rượu, ngươi cho người bố trí, sắp xếp lại, ta xử lý xong chuyện nơi đây, trở về hảo hảo cùng ngươi uống một chén."

"Gia ~ sẽ đi ~ xem ta?" Thừa Ảnh co chút không dám tin tưởng mở to hai mắt, thấy khẩu hình Ngộ Tụng Lăng biến hóa.

"Sẽ." Ngộ Tụng Lăng cừoi khẽ, mang theo một tia vui sướng chính hắn cũng chưa phát giác mà xoay người rời đi.

Tư Đồ Dung cảm thấy thân thể mình đã không còn đáng lo ngại nữa, liên không muốn ở lì trong phòng, sáng sớm ôm Đường Kế, tiện kéo luôn Đường Huyền cùng nhau đến viện phơi nắng. Ánh nắng vàng rực ấm áp chiếu lên người, nhìn Đường Huyền bên cạnh, lại nhìn nhìn tiểu đông tây đang ngủ trong lòng hắn, tâm thoản mãn không nói nên lời.

"Huyền, ngươi xem, người nọ không phải Tứ Hoàng Tử ảnh vệ sao?" Tu Đồ Dung bỗng nhiên chỉ vào hướng trù phòng.

Đường Huyền nhìn sang hướng hắn chỉ, một người đang bận bịu trước bếp lò, đúng là Tứ Hoàng Tử ảnh vệ Thừa Ảnh sao.

"Hắn như thế nào lại ở đây?" Tư Đồ Dung kỳ quái hỏi, "Tứ Hoàng Tử không phải có trù tử rồi sao?"

"Ai biết ..."

"Đứng lại! —— đừng chạy! ——" xa xa truyền đến tiếng kêu la, Tư Đồg Dung cùng Đường Huyền vừa nhìn, là giang hồ nhân sĩ ở Tĩnh Âm Tiểu Trúc rình mò mấy nay nhảy tới. Chắc là thừa cơ không có người để ý liền trốn thoát từ phòng thẩm vấn.

"Nhìn bộ pháp, hình như là Kim Đao Liễu gia Phi Vân." Tư Đồ Dung biết nhiều liền nhận ra lai lịch kẻ nọ.

"Không thể để cho tên này biến cái sân tốt đẹp thành gà bay chó sủa như thế được." Đường Huyền đang muốn nhảy lên, chỉ nghe "loảng xoảng" một tiếng, người nọ đụng vào bàn ngã lăn, một bàn đồ ăn tất cả đều đổ xuống đất.

"Tiên sư! Bỏng chết lão tử! Ngươi xú trù tử, trừng mắt ta làm cái gi? !" Người nọ nhìn thấy Thừa Ảnh mặt hàn sương nhìn hắn, thập phần khó chịu, đang muốn tiếp tục mắng chửi, thấy truy binh phgiá sau càng ngày càng đông, rõ là mình bị bao vây lại, bước một bước đem kiếm dí vào cổ Thừa Ảnh, hô to: "Các ngươi không được tới đây! Nếu không ta giết hắn!"

Hắn vốn không thựuc sự nghĩ rằng những người đó sẽ vì tên trù tử này mà thả mình đi, chỉ là nếu như có người bán cung đến đây, có thể đem tên trù tử này làm nhục thuẫn (khiên thịt), ngăn cản một chút kéo thời gian.

Hắn chính là vạn lần không ngờ đến, những người đó thực sự dừng, cách xa hắn vài thước, không ai động, cũng không ai nói chuyện, chính là ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bọn hắn. Tất cả đều nhận ra, người bị đặt kiếm trên cổ "trù tử" kia không ai khác, chính là Tứ Hoàng Tử ảnh vệ Thừa Ảnh đại nhân. Nếu là hại hắn bị thương, mình có mấy cái mạng, mấy cái đầu cũng không đủ đề thế vào.

Tên kia còn đang nghĩ mừng thầm mấy người này thật dễ bị hù, nhưng ngay sau đó, hắn liền cao hứng không nổi, bởi vì rõ ràng là mình cầm kiếm, hiện tại, kiếm lại ở trong tay tên trù tử đó, kinh hãi nhất chính là, tay cầm kiếm của mình, giờ phút này đnag tại dứoi chân hắn.

<Hắn là quỷ sao? !> Nghĩ tới dạng này, thân thể liền không xong ngã quỵ xuống đất. Tay cùng chân đều đã không cánh mà bay, chỉ có chỗ bị chặt đứt còn đang nhễu nhễu chảy máu.

"A! ! ——" một tiếng kêu rên thảm thiết, tến kia liền bị gia đinh kéo đi.

"Tốc kiếm a ..." Đường Huyền nói.

"Xuống tay thật ác ..." Tư Đồ Dung nói.

Thừa Ảnh lại chỉ nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn đang nghiêng ngả trên mặt đất, trầm mặc không nói gì.

Tứ Hoàng Tử chẳng biết từ lúc nào đã đi qua, nhặt một cái chân gà trên mặt đất, thổi thổi bụi đất dính trên đó, bắt đầu say sưa ăn.

"Gia ~" một động tác kia, khiến Thừa Ảnh hết sức chấn động, đừng nói là Thừa Ảnh, ngay cả Tư Đồ Dung cùng Đường Huyền đều nhìn đến choáng váng. Đường đường là Tứ Hoàng Tử, nhưng lại ăn đồ rơi trên mặt đất lại còn dính bụi bẩn, lời này nói ai khác nhất định đều không tin đi.

Ngộ Tụng Lăng ăn từng miếng nhỏ, bộ dạng thựuc tinh tế cùng nhã nhặn. Đường Huyền mặc dù không tin cái gọi là quý tiện thiên sinh (tức trời sinh địa vị), nhưng hắn phải công nhận rằng được hoàng thất lễ nghi hun đúc nuôi dưỡng trong nhiều năm, Ngộ Tụng Lăng ngay cả khi ăn đồ ăn nhặt trên đất, bộ dạng vẫn là hết sức ung dung tao nhã. Cái gọi là cao quý từ trong trứng, chính là như vậy đi.

"Mùi vị không tệ, chính là hơi mặn." Ngộ Tụng Lăng cười cười.

"Gia, đều ô uế, không cần ăn." Thừa Ảnh thưa dạ nói.

"Ha ha ~" Ngộ Tụng Lăng dùng áo nhẹ nhẹ lau sạch vết dầu mỡ dính trên khóe miệng, "Có ai hiểu làm được mâm cơm, cũng là vô cùng vất vả. Ngươi đi hỏi Tư Đồ Dung, lãng phí lương thực, theo như quân pháp phải xử trí thế nào?"

"Chính là ..."

"Sao ngươi lại nghĩ muốn tự mình xuống bếp?" Ngộ Tụng Lăng đến bên cạnh Thừa Ảnh, mỉm cười hỏi.

"Ta ... chỉ là ... trước khi đi, muốn làm vài món đồ ăn quê nhà, cấp gia thưởng thức ..." Thừa Ảnh bình tĩnh kiềm chế tia đổ ửng hiện trên mặt, rất nhanh lại khôi phục như thường.

"Ha ha... Không tồi." Ngộ Tụng Lăng ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, "Trù nghệ của ngươi, cần thời gian tiến bộ. Hảo hảo luyện tập, chờ ta sau khi trở về, lại đánh giá."

"A, thuộc hạ tuân mệnh!" Thừa Ảnh ôm quyền đáp.

"Hiện tại nói ta đã biết là được." Ngộ Tụng Lăng cười càng được mùa.

"Ta ... đã biết." Thừa Ảnh đầu lại cúi thấp hơn nữa.

Thừa Ảnh tại đêm tối liền khởi hành quay về đế đô, trước khi chia tay Ngộ Tụng Lăng chỉ lãnh đạm nói: "Đi đường cẩn thận.", mà Thừa Ảnh cũng chỉ là cung kính ứng lại, "Vâng." Không có bất kỳ lưu luyến chia tay, nhưng Đường Huyền - lại lộ ra ý cười như hồ ly, tại bên tai Tư Đồ Dung nhẹ nhàng nói: "Ta với ngươi đánh cược, cái kia tiểu ảnh vệ, đối với Tứ Hoàng Tử mà nói, hẳn là không giống người thường."

~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời tác giả :

Một chút tiến triển nha.

~~~~~~~~~~~~~~~

Người ta nói là phải đội vợ lên đầu thì sống mới lâu được, dù chưa thực sự cưới người ta về nhưng anh Lăng cũng muốn sắp đội vợ lên đầu rồi. Ai nấu anh không care nhưng vợ anh nấu thì có rơi xuống đất ăn vẫn ngon nhé. Bởi vậy tha thứ cho anh tội ngược em nó chương trước đới :v

Thực ra ngộ ko thích em Dung lắm nhưng ngộ lại ưa anh Đen .... đhs luôn.



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro