Chương 24: Phân kỳ

Chương 24: Phân kỳ (khác nhau).

"Ngươi ở đây bần thần làm cái gì? Còn không mau đem hai kẻ vô lễ với ta giết!" Lung Linh công chúa gào to, "Còn bọn ngươi nữa, nhanh đi giết hai kẻ kia! Mau!"

Đám ngừoi Miêu phía sau đồng loạt tiến lên, người thiếu niên kia bỗng nhiên nói khẽ với Thừa Ảnh: "Đi theo ta, ta biết một cái đường nhỏ."

Thừa Ảnh, Ngộ Tụng Lăng cùng ngừoi ngọ một chiêu đánh một chiêu rút, người nọ bỗng nhiên búng vào một bụi cây, chỉ chỉ phía dưới một cái đường hẹp quanh co nói: "Đây là đường tắt xuống núi, các ngươi nhanh đi đi!"

"Đa tạ ngươi, Thập Cửu." Thừa Ảnh cảm động nói.

"Ngươi ... thực là Thập Ngũ?" Thiêu niên gọi Thập Cửu kia có chút kích động.

Thừa Ảnh vươn tay, bóc mặt nạ da người trên mặt hắn. Thập Cửu đồng tử đột nhiên phóng đại, lộ ra vui sướng quang mang, người trước mắt àny, chính là hình ảnh đồng bạn hắn tại Ám Ảnh các Thập Ngũ, mặc dù nhiều năm đã qua, hình dạng hắn cũng có chút biến hóa, nhưng hắn có thể thấy được cái ánh mắt thâm thúy bình tĩnh của thiếu niên năm nào vẫn còn nguyên.

"Thập Ngũ!"

"Ha ha, hiện tại tên ta là Thừa Ảnh." Thừa Ảnh cừoi khẽ, "Thập Cửu, ngươi mau trở về đi, tránh để vị công chúa kia sinh nghi."

"Mang hắn đi theo!" Ngộ Tụng Lăng bỗng lạnh lùng nói.

"Gia ..."

"Hừ, thả hắn trở về, ngươi cho là hắn có thể sống?" Ngộ Tụng Lăng cười lạnh, Lung Linh là hạng người gì sao hắn lại không biết, ảnh vệ này bảo hộ không tốt, để nàng bắt được, trở về cũng không có đường sống.

"Vậy làm như thế nào mới được." Thừa Ảnh trên mặt bình tĩnh hiện ra một tia lo âu.

"Dẫn hắn về." Ngộ Tụng Lăng lặp lại.

Thừa Ảnh thấy Ngộ Tụng Lăng nói có lý, Thập Cửu theo mình trở về, tốt xấu gì cũng giữ được mạng, vì thế đối hắn nói: "Thập Cửu, ngươi theo chúng ta cùng đi đi."

"Nhưng ta, dù sao cũng là công chúa ảnh vệ ..." Thập Cửu trong mắt hiện lên tia do dự, nhưng nhìn Thừa Ảnh, ngẫm lại ngày thường công chúa đối chính mình đủ loại vũ nhục, kiên định nói: "Hảo, ta cùng Thập Ngũ đi!"

Ngộ Tụng Lăng đoàn người dọc theo đường nhỏ, rất nhanh liền đến chân núi, Ngộ Tụng Lăng thủ hạ sớm ở nơi này chờ đợi cả ngày, chứng kiến bọn hắn bình an đi ra, đều nhẹ nhàng thở ra.

Trở lại Tĩnh Âm Tiểu Trúc, Ngộ Tụng Lăng sai ngừoi đem Thập Cửu giam lỏng, lại gọi Thừa Ảnh một mình vào phòng: "Ngừoi kia, cũng là Ám Ảnh các ảnh vệ?"

"Dạ." Thừa Ảnh đáp, "Hắn cùng thuộc hạ từng ở Ám Ảnh các luyện tập."

"Võ công thế nào?"

"Không kém thuộc hạ."

"Các ngươi ... Giao tình không nhỏ a ..." Ngộ Tụng Lăng như có suy nghĩ gì đó liền nói.

"Hắn từng cứu thuộc hạ tính mạng." Thừa Ảnh thành thật trả lời, nghĩ nghĩ lại nói, "Thập Cửu lf một lương tài, gia sao không cân nhắc việc thu hắn cho mình dùng."

"Thu cho mình dùng?" Ngộ Tụng Lăng cười lạnh, "hắn vừa mới phản bội chủ tử của mình."

"Lung Linh công chúa được nuông chiều từ bé nên tính tình thô bạo, làm nàng thuộc hạ tất đã hàn tâm. Có thể gia cùng nàng bất đồng, Thập Cửu đối ngài sẽ trung tâm."

"A ha ~~" Ngộ Tụng Lăng cười to, "Ta chưa bao giờ thấy Thừa Ảnh ngươi cũng có lời nói bợ đỡ như vậy, xem ra cái kia ảnh vệ đối ngươi rất trọng yếu a."

"Chúng ta, đều là cô nhi, đồng bệnh tương lân, huống chi trước kia hắn lại từng cứu ta ..." Thừa Ảnh không biết mình vì sao lại giải thích nhiều như vậy, chính là hắn không muốn Ngộ Tụng Lăng hiểu lầm.

"Từ khoảnh khắc các người rời khỏi Ám Ảnh các, chính là tùy thân theo chủ, sau này trên sa trường gặp lại, xuống tay cũng không thể lưu tình, đây là Các chủ các ngươi giáo huấn, ta nghĩ ngươi hẳn là nhớ rõ." Ngộ Tụng Lăng biểu tình dần dần trở nên nghiêm túc.

"Dạ."

"Nhi nữ tình trường, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ta không hy vọng chuyện như vậy sẽ phát sinh trên người ảnh vệ của ta."

"Dạ."

"Người kia nếu dẫn theo về, có nghĩ là ta cần lưu lại hắn." Ngộ Tụng Lăng cũng nhận ra võ công Thập Cửu rất cao, nếu có thể vì chính mình bán mạng tự nhiên là như hổ chắp cánh, "nhưng là ..." Ngộ Tụng Lăng từ trong lòng xuất ra một cái bọc giấy, đưa cho Thừa Ảnh, "Ngươi đem cái này khiến hắn nuốt vào."

"Con rết đỏ bột phấn!" Thừa Ảnh kinh hãi, "Gia muốn đem hắn biến thành khôi lỗi (con rối)?"

"Hắn hôm nay có thể phản bọi Lung Linh công chúa, sau này cũng có thê rphản bội ta. Không đem hắn biến thành khôi lỗi, tra sao có thê ryên tâm giữ hắn bên người." Ngộ Tụng Lăng nói rất tự nhiên.

"Thập Cửu phản bội Lung Linh công chúa là bởi vì nàng không phải minh chủ, chim khôn biêt slựa cây mà đậu, hắn nếu đi theo gia, sẽ trung thành và tận tâm." Thừa Ảnh giải thích.

"Nếu không đây?" Ngộ Tụng Lăng hỏi ngược lại.

"Vậy hắn sẽ thành vong hồn dứoi kiếm của ta." Thừa Ảnh trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

"Ta nói rồi, đại sự cần làm, tâm phải ngoan, thằng rằng giết lầm, còn hơn bỏ sót." Ngộ Tụng Lăng thanh âm lại lạnh vài phần, "Thừa Ảnh, chẳng lẽ vì ngừoi kia mà ngươi muốn phản bội bổn hoàng tử đi?"

"Thừa Ảnh không dám!" Thừa Ảnh lui từng bước quỳ rạp xuống đất.

"Vậy mới tốt." Ngộ Tụng Lăng âm trầm nói, "Ta không muốn đem cái này bột phấn cũng dùng ở trên thân ngươi."

"A ~" Thừa Ảnh trong lòng cừoi khổ, "Coi như không có cái kia bột phấn, ta từ lâu cũng trở thành khôi lỗi của ngơi ..."

Ngộ Tụng Lăng khoát tay, Thừa Ảnh liền đứng dậy rời đi, tới cửa, từ phía sau hai khỏa tiền đồng xen kẽ tiếng gió sượt qua tai hắn, cắm vào khung cửa.

Thừa Ảnh chính là tiếp tục tiến về phía trước, kiếm cầm trên tay không rời. Ngộ Tụng Lăng có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bóng lưng hắn, <Quả nhiên, hắn không thể trở thành một thanh kiếm. Kiếm sẽ không làm trái ý nguyện chủ nhân, mà hắn, coi như ngoài thuận nhưng trong lòng vẫn là giống lúc đem hắn trờ về, là một kiệt ngạo bất tuân tiểu báo.>

Đêm đến, Thừa Ảnh ngồi trên nóc phòng Ngộ Tụng Lăng, khung trung phất phơ bay bay vài cái bông tuyết, mái ngói đều phủ một lớp băng mỏng, Thừa Ảnh nhìn ngón tay đông lạnh đén đỏ lên của mình, đặt bên miệng nhẹ nhàng thở ra một hơi "A ~~~", một vòng khí tròn còn chưa chạm tay liền tiêu tán trong gió rét. Thừa Ảnh cừoi khổ một tiếng, trước kia, Ngộ Tụng Lăng đều khiến mình vào phòng mà thủ vệ, nhưng sự việc hôm nay đối hắn, có lẽ hắn lúc này cũng không muốn gặp mình. Tiểu đông tây trong bụng cũng không lựa lúc mà nhảy vào giúp vui, có thể là mấy ngày nay bôn ba thật sự quá mệt mỏi, có lẽ là thời tiết cũng khiến hắn hiểu là bị lạnh, đang tại trong bụng Thừa Ảnh luyện quyền cước đấm đá bất mãn, trên trán đã là một tầng mồ hôi lạnh, gió tuyết rét lạnh thổi qua mặt, càng lúc càng lạnh.

~~~~~~~~~~~~~~

Dỗi rồi, dấm này chua quá =)))))))) Đúng là bỏ thì thương mà vương thì tội ....

Nhưng mà có đứa vẫn đáng bị ăn vả, này thì ngược thụ, này thì ngược, này thì ....

<( ╬◣ 益◢)╯_ ˍ▁ ▂▃▄▅▆◣ (/  ̄ #)3 ̄ )/


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro