Chương 29: Giương đông kích tây
Chương 29: Giương đông kích tây.
Thừa Ảnh dĩ nhiên đồng hành cùng Ngộ Tụng Lăng, lo lắng thân thể hắn không thể kỵ mã, Ngộ Tụng Lăng liền để hắn ngồi cùng mã xa với mình.
"Ách ..." Khởi hành chưa đến nửa ngày, đứa nhỏ trong bụng Thừa Ảnh trở mình quấy dữ dội.
"Rất đau? Xe ngựa có xóc nảy quá hay không?" Ngộ Tụng Lăng đau lòng hỏi.
"Không, không việc gì ... A ..." Trong bụng lại một hồi co rút, Thừ Ảnh không thể không cắn môi nhẫn nại
"Còn nói không việc gì?" Ngộ Tụng Lăng nhíu mày, muốn kêu xa phu dừng lại, lại bị Thừa Ảnh ngăn cản.
"Gia, không cần cản đường. Không cần chậm trễ lộ trình. Ta thật sự không sao, nhịn một chút thì tốt rồi."
Ngộ Tụng Lăng bất đắc dĩ thở dài, bảo xa phu đánh xe vững vàng một chút, đem đầu gối Thừa Ảnh đặt lên đùi mình, ôn nhu nói: "Chỉ một lát nữa thôi, ngủ liền không đau nữa."
"Ừ ..." Thừa Ảnh thuận lời đáp theo, cảm nhận ngón tay hắn vuốt ve gương mặt mình, nghiêng mặt qua tựa vào mu bàn tay hắn.
Ngộ Tụng Lăng nắm tay, đan xen ngón tay hắn, Thừa Ảnh luôn thực yên lặng, đem cảm giác vô cùng đau đớn thể hiện trên cái nắm tay đó, lúc sau liền thiếp đi trên đùi Ngộ Tụng Lăng, đều không ai lên tiếng cho đến lúc tới Kim Châu. Ngộ Tụng Lăng dựa vào xe chợp mắt, nghe tiếng Thừa Ảnh thở nặng nhẹ, ngạc nhiên phát giác hắn giống như một tia nước nhỏ đang rót vào trái tim mình.
Vừa đến Kim Châu, Ngộ Tụng Lăng liền lập tức hạ lệnh đến dịch trạm nghỉ ngơi, Cảnh Trực giúp Thừa Ảnh bắt mạch, nói vì đường dài xóc nảy mới có thể khiến hắn khó chịu, cũng không đáng lo ngại, Ngộ Tụng Lăng lúc này mới yên tâm. Hoa Vũ nhạy bén nhìn ra quan hệ giữ Ngộ Tụng Lăng và Thừa Ảnh biến hóa vi diệu, đến cơm chiều liền sắp hai bộ chén đũa làm không khí càng trở nên thân mật.
"Vẫn là không muốn ăn sao?" Ngộ Tụng Lăng phát hiện trừ khi mình gắp đồ ăn cho hắn, Thừa Ảnh sẽ không có tiếp tục gắp cái gì nữa, cơm cũng ăn rất ít.
"Ta vẫn chưa đói." Thừa Ảnh chịu đựng dạ dày nổi lên ghê tởm, khuôn mặt trắng bệch bình tĩnh nói.
"Chạy một ngày đường như thế nào không đói?" Ngộ Tụng Lăng nhíu mày.
"Không có gì, chỉ là mệt mỏi mà thôi." Thừa Ảnh tùy ý cười, "Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn đi Liễu Gia Trang."
"Thừa Ảnh..."
"Gia yên tâm, thuộc hạ kiếm pháp trước giờ vẫn vậy." Vừa nói, kiếm vừa ra khỏi vỏ lại lập tức trở vảo, một quả táo trong mâm bị chia làm hoa tám cánh.
Đem một khối táo nhét vào miệng Thừa Ảnh, Ngộ Tụng Lăng ghé sát lỗ tai hắn mang theo tiếu ý: "Sau này, khi không có người bên cạnh, không cần gọi ta là gia."
"Là?" Thừa Ảnh khó hiểu.
"Ta cũng có tên a." Ngộ Tụng Lăng dở khóc dở cười.
" ... Lăng ..." Miệng ngậm miếng táo, Thừa Ảnh thanh âm không rõ.
"Ừ." Ngộ Tụng Lăng nhẹ nhàng lên tiếng, tâm Thừa Ảnh tựa như có xuân phong lướt qua, nổi lên tầng tầng gợn sóng, ngay cả kiếm cầm trong tay đều không tự giác khẽ run.
Sang ngày, Ngộ Tụng Lăng liền phái Thập Cửu dẫn một đội nhân mã tiên phong, đánh vào Liễu Gia Trang.
"Thập Cửu thương thế còn chưa có khôi phục, phái hắn đi liệu có ..." Thừa Ảnh có chút bận tâm nói.
"Ta đã nhượng Cảnh Trực cho hắn Kim Cương đan." Ngộ Tụng Lăng châm một loại trà thượng hạng, thản nhiên nói.
"Kim Cương đan? !" Thừa Ảnh có chút giật mình, đây chính là linh dược thập phần trân quý, cười khẽ, "Ngươi thật sự là coi trọng hắn."
"Đối lương tài, ta luôn là coi trọng." Ngộ Tụng Lăng để chén trà trong tay xuống, "Nhưng thật ra ngươi ... Nếu là hùng ưng, liền phóng hắn bay lượn khắp chân trời, quá mức bảo hộ, trái lại lại khiến hắn thành một khối lương mộc mục ruỗng."
"A ~ ngươi nói rất đúng." Thừa Ảnh cúi đầu, trong mắt hiện lên từng trải, "Có lẽ bởi vì Thập Cửu hoàn cảnh cùng ta quá mức giống nhau, đều là vô phụ mẫu cô nhi, cho nên đối hắn trong lòng có chút thương tiếc, bảo hộ hắn có phần quá độ."
"A? Hắn cũng là cô nhi?"
"Đúng vậy, hắn từ khi có nhận thức liền là đồng công (lao động trẻ em) tại một kỹ viện. Có người nói hắn là bị người để lại kỹ viện, cũng có người nói kỳ thật mẫu thân hắn chính là vị cô nương nào đấy tại kỹ viện đó. Năm ấy, hắn không chịu nổi ngược đãi nữa, liền tại đêm khuya chạy ra khỏi kỹ viện trốn thoát. Bởi vì tuổi nhỏ lại không hiểu chuyện, không chuẩn bị ngân lượng, cũng không mang y phục chống lạnh, bị đông cứng ngất bên đường, Các chủ đi qua thấy, liền dẫn hắn đme về, như vậy mới giữ được mạng."
"Quả thực rất giống ngươi."
"Đúng thế, lần đầu thấy hắn, chứng kiến cái vẻ mặt quật cường kia, ta luôn nghĩ đến chính mình."
"Khó trách hắn ỷ lại ngươi như vậy, ngươi đối hắn thật đúng là tình thâm ý trọng a." Ngộ Tụng Lăng tiếu phi tiếu nhìn Thừa Ảnh, trong mắt ẩn hiện không thể đoán ra ý vị.
"Ta, luôn đối đãi hắn như đệ đệ, không phải cái loại này cảm tình." Thừa Ảnh bản thân cũng không thể nào tưởng tượng được có ngày hắn lại hướng một ngừoi giải thích như vậy, chỉ sợ người kia hiểu lầm, sợ người kia mất hứng, ngầm chế giễu bản thân thực đã thay đổi.
"A? Cái loại này cảm tình là cái gì?" Ngộ Tụng Lăng tiến lại gầnThừa Ảnh, "Hoặc là nói, Thừa Ảnh ngươi đối ai động cái loại này cảm tình?"
"Ta ... ta đi ra ngoài tuần tra." Thừa Ảnh nói xong liền chạy trối chết, để lại Ngộ Tụng Lăng một mình cười lớn.
Sự thật chứng minh, Thập Cửu quả nhiên không để Lãng phí cái khỏa Kim Cương Đan kia của Ngộ Tụng Lăng. Theo lời Thừa Ảnh, võ công của hắn rất cao, kiếm cũng cực nhanh, trong chiêu thức đều có một cỗ sắc bén, rất giống hắn.
"Gia, Thập cửu công tử đã thành công đem Liễu Gia Trang người dẫn ra." Hoa Vũ thanh âm ngoài xe vang lên.
"Tốt lắm, chúng ta đi."
Liễu Gia Trang bị bọn họ bất ngờ tấn công nên không có bất kỳ chuẩn bị, bên trong trang chỉ còn có lão ấu, nữ nhân cùng tiểu đứa nhỏ, Ngộ Tụng Lăng dẫn ngừoi một đường sát phạt, nhanh chóng tiến vào chánh đường.
Bên kia, Liễu Chấp đoàn ngừoi bị Ngộ Tụng Lăng tinh binh bao vây quanh gò đất, hắn vì cầu bình an thựuc thức thời giao tàng bảo đồ tàn phiến, lại phát hiện những kẻ đó cũng không có phục mệnh cầm quân trở về mà tiếp tục bao vây hắn tại gò đất, tựa hồ đnag đợi cái gì; một loại dự cảm bất thường nổi lên trong lòng, mang vài tên thủ hạ thừa dịp đêm tối thoát khỏi vòng vây, trở lại Liễu Gia Trang thấy khắp nơi đều là xác chết. Vô tri vô giác đi đến chánh đường, Ngộ Tụng Lăng đã tại nơi đây đợi từ rất lâu. Thê nhi hắn già trẻ đều bị treo lên tàng cây, thấy Liễu Chấp thì gào khóc điên cuồng cầu cứu.
"Liễu công tử, bổn hoàng tử tại đây chừo đã lâu." Ngộ Tụng Lăng phe phẩy chiết phiến trong tay cười nói.
"Tứ, Tứ Hoàng Tử." Liễu Chấp run rẩy quỳ rạp xuống, "Tàng bảo đồ tàn phiến ta đã giao, cầu Tứ Hoàng Tử lòng từ bi, buông tha một nhà chúng ta đi."
"Thực đã giao ra?" Ngộ Tụng Lăng đáy mắt hiện lên tia âm tàn, lãnh đạm nói, "Bổn hoàng tử đối giả tạo tàng bảo đồ không có hứng thú."
"Tiểu, tiểu nhân không ró ý tứ cửa Tứ Hoàng Tử." Liễu Chấp sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệhc, mồ hôi lạnh theo thái dương cuồn cuộn rơi xuống, ngày ấy cùng Lung Linh công chúa thương lượng kế sách, rõ ràng ngay cả thân tín của mình đều không biết, Tứ Hoàng Tử như thế nào sẽ ...
"Tàng bảo đồ tàn phiến trong tay các ngươi là mảnh lớn nhất, hơn nữa là cái đánh dấu địa điểm bảo vật; ngưoi đầu tiên sai người làm giả, đem địa điểm thay đổi, sau khi giao tàn phiến, tiếp tục trộm theo dõi đội ngũ của chúng ta tìm ra khu vực, cuối cùng theo mảnh tàn phiến chân chính trong tay ngươi tìm được bảo vật. Ta nói có đúng không, Liễu Chấp?"
Liễu Chấp giờ phút này thấy mưu kế bị thấu triệt, mặt sớm đã xám như tro tàn, rốt cuộc câm lặng không nói nên lên.
"Hiện tại, nói cho ta biết, tàng bảo đồ tàn phiến chân chính ở đâu?" Ngộ Tụng Lăng thanh âm sắc bén hỏi. Thấy Liễu Chấp vãn là câm lặng, miệng gợi lên tia ngoan độc, kéo cung tên, nhắm ngay ngừoi treo trên cây mà phóng tới, tiễn vũ cùng nhẫn trên ngón cái cọ xát, một đoạn dây thừng bị cắt đứt, người từ không trung hạ xuống, ngã đến trước mặt Liễu Chấp, nghẹ thở mà chết.
~~~~~~~~~~~~~~
Đòe mòe anh kia, vợ mang bầu thì ếu để ở nhà đi, còn vác theo làm cái cmng thế, người ta đau thấy mịa luôn thấy không (┛◉Д ◉)┛彡┻━┻
Dấm vẫn bốc mùi suốt từ chương kia đến tận giờ ếu có dấu hiệu giảm các thím ạ. ( ๑' ∀`๑ )
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro