Chương 30: Sinh Tử Môn
Chương 30: Sinh Tử Môn.
"Nương! ! ~~ "
Liễu Chấp khóc rống lên ôm lấy lão phụ kia, trong mắt tản ra ngọn lửa thù hận.
"Đó chỉ là khởi đầu." Ngộ Tụng Lăng vẫn như cũ tự nhiên tự đắc nói, "Nếu ngươi không giao tàng bảo đồ tàn phiến ra đây, những người này từng người một sẽ chết trước mặt ngươi."
"Không cần a... Phụ thân cứu mạng..."
"Ta không muốn chết a... Cứu ta..."
Những người bị treo lên đều lớn tiếng gào khóc trong hoảng loạn, Liễu Chấp lẩy bẩy ôm chặt lấy di thể mẫu thân hắn đang dần dần lạnh đi trong tay.
"Còn chưa thông suốt?" Ngộ Tụng Lăng lại bắn mọt mũi tên, Liễu Chấp tiểu thiếp cũng ngã xuống trước mặt hắn, hương tiêu ngọc tổn.
"Dừng tay! Mau dừng tay!" Liễu Chấp mắt thấy Ngộ Tụng Lăng nhắm đến tiểu nhi tử của mình, định nhảy xổ lên ngăn cản nhưng lại bị thị vệ tóm lại không thể tiến tới, khóc lớn quỳ rạp dưới đất, cầu xin dừng tay, "Ta giao, ta giao cho ngươi chân chính tàn phiến! Cầu ngươi mau dừng tay ..."
"Sớm thông suốt như vậy có phải tốt không." Ngộ Tụng Lăng đưa mắt nhìn Liễu Chấp, thản nhiên nói.
Liễu Chấp dẫn đường phía trước, đưa đến hầm rượu, khởi động cơ qua, giữa mảng thạch bích tìm một cái hộp gỗ, Liễu Chấp lấy từ trong hộp một mảnh da thuộc, giao vào tay thị vệ. Thị vệ đem nó cấp trình Ngộ Tụng Lăng, hắn đem nó cùng tàng bảo đồ trong tay mình hợp lại so sánh, xác nhận nó là hàng thật, liền thỏa mãn thu vào.
Lúc này, Liễu Chấp trong mắt bỗng hiện lên tia tàn nhẫn, giơ tay đẩy tên thị vệ bên cạnh, xông thẳng vào Ngộ Tụng Lăng, thét lớn: "Chịu chết đi!" Hắn nắm lấy Ngộ Tụng Lăng thắt lưng hướng vào một chỗ góc tường tông thẳng vào.
Mặt đất dưới chân bỗng nứt toác ra, Liễu Chấp lôi Ngộ Tụng Lăng cùng rơi xuống, Thừa Ảnh nhanh tay tiến đến bắt lấy tay áo Ngộ Tụng Lăng, cùng bọn họ rơi xuống.
Hang rất sâu, bên dưới là mọt đống cỏ khô. Ngộ Tụng Lăng vận khởi khinh công hạ lên phía trên, vội vàng sợ đến người bên cạnh.
"Khụ khụ ~ gia ~ ta ở đây ~"Thừa Ảnh cầm tay Ngộ Tụng Lăng, hắn từ nhỏ được Ám Ảnh Các huấn luyện, năng lực thấu thị bóng đêm rất mạnh, trong động một mảnh tối đen, Thừa Ảnh lại nhanh chóng có thể thích ứng, cũng có thể xác định chuẩn xác Ngộ Tụng Lăng vị trí.
"Thừa Ảnh, ngươi có làm sao không? Có bị thương không?" Ngộ Tụng Lăng thanh âm lộ ra vẻ khẩn trương cùng bất an chưa bao giờ có.
"Không, không bị thương." Thừa Ảnh đối Ngộ Tụng Lăng phản ứng có chút kinh ngạc, Tứ Hoàng Tử luôn là người gặp biến cũng không sợ hãi lại cũng có thể thất kinh như vậy, trong lòng đồng thời trào dâng một cỗ ngọt ngào, hắn thực để ý đến mình.
Ngộ Tụng Lăng cũng phát giác bản thân thất thố, vội vàng buông tay, ngữ khí cũng đã khôi phục vẻ lãnh đạm ngày thường: "Không có việc gì là tốt rồi."
"Ách ..." Một trận co rút dồn dập trong bụng khiến Thừa Ảnh hai tay ôm bụng cười rên rỉ, tuy Thừa Ảnh khinh cong tuyệt đỉnh, nhưng từ nơi cao như vậy ngã xuống, muốn nói không có một chút sứt mẻ là chuyện không thể; đứa nhỏ trong bụng trở mình vật lộn dữ dội, chỉ chốc lát sau trên người Thừa Ảnh đã phủ một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng thầm mắng: "Tiểu đông tây, may mắn ngươi tại trong bụng ta, nếu là người khác, từ nơi cao như vậy ngã xuống, ngươi đã sớm mất mạng! Còn không mau ngoan ngoãn một chút!"
"Ngươi ..." Ngộ Tụng Lăng nhìn về phía Thừa Ảnh, đôi tinh mâu kia dù là trong bóng đêm cũng có thể lóe lên ánh sáng (mắt mèo hả ta), cánh môi phập phồng, cuối cùng lại không nói gì, chỉ là đem Thừa Ảnh bảo hộ sau người.
"Cẩn thận Liễu Chấp." Thừa Ảnh nhịn đau nói, vừa mới rơi xuống Liễu Chấp liền mất tích không thấy đâu, biết đâu lại đang nấp ở nơi nào đó lựa lúc xông ra đánh lén.
Ngộ Tụng Lăng đỡ lấy Thừa Ảnh, dọc theo duy nhất một cái đường nhỏ tiến về phía trước, từng tiếng ò ồ thở dốc từ xa vọng đến, âm thanh kia càng lúc càng rõ ràng.
"Có bốn kẻ, võ công cũng không thấp." Thừa Ảnh nghiêng tai qua nghe, cau mày nói.
"Nhưng khí này rất đục, hẳn là tâm thần không yên." Ngộ Tụng Lăng bõng nhiên dừng lại, trầm giọng đối Thừa Ảnh nói, "Ngăn lỗ tai lại."
Dứt lời từ trong lòng lấy ra một cái ngọc tiêu, đặt bên môi thổi lên. Ma Âm lượn lờ, đáy mắt là hình ảnh mấy cái mạt băng trong động phát ra ánh sáng quỷ dị tím như ngọc.
Tiếng tiêu bi thảm thê lương, tiếng thở dốc kia lại càng hỗn độn, mơ hồ xen lẫn tiếng vang của xích sắt va vào nhau.
"Kỹ quái, rõ ràng là đã bị Ma Âm ăn mòn, vì cái gì cũng không chịu sự khống chế của ta?" Ngộ Tụng Lăng trong lòng thực buồn bực, "Chẳng nhẽ nội lực của bọn chúng đã cao cường đến mức Lãm Thần Ma Âm cũng không thể nào khống chế nổi?"
"A! ~~ dừng lại ~~ đừng thổi!" Liễu Chấp bỗng nhiên lảo đảo nhảy xổ ra, thần tình trên mặt khi thì đau đớn khi thì điên khùng. Bỗng nhiên giương tay lên, mười sáu thanh kim đao hình quạt bày ra, phóng ra từng cái một.
"Đinh đinh đang đang" một đạo ảnh kiếm xẹt qua, mười sáu thanh kim đao đều bị đánh vỡ rơi lả tả trên mặt đất.
"Ách ..." Liễu Chấp bị một kiếm đâm vào dưới mạn sườn, kêu lên một tiếng đau đớn, hướng đường nhỏ ở sâu bên trong tháo chạy.
"Ngươi... Không có việc gì?" Ngộ Tụng Lăng kỳ quái nhìn lên Thừa Ảnh.
"Ừ, có vẻ như Lãm Thần Ma Âm đối ta không có ảnh hưởng gì." Thừa Ảnh quay đầu, tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt làm lộn xộn, tùy ý phất phơ, lọ ra khỏa chu sa trên thái dương, đỏ thẫm như máu, giống như một khỏa dục tích nhãn lệ (giọt nước mắt ướt át).
Tiến thẳng về phía trước, chỉ thấy Liễu Chấp miệng phun máu tươi, hiển nhiên đã bị nội thương rất nặng, mạng cũng không giữ được lâu.
"Khụ khụ ~ ta chết ~ các ngươi cũng đừng hòng sống sót đi ra ngoài!" Liễu Chấp hung hăng nói, "các ngươi nghĩ là ta không biết sao? Cho dù ta có đem tàng bảo đồ tán phiến giao cho các ngươi, ngươi cũng không bỏ qua ta cùng gia nhân!"
"Dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sanh. (Lửa thiêu không hết, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh). Diệt cỏ tự nhiên phải trừ tận gốc." Ngộ Tụng Lăng thản nhiên đáp.
"Hừ, cho nên, ta muốn các ngươi chôn cùng ta! Ha ha! ~~" Liễu Chấp cười đến điên cuồng, bỗng nhiên vang lên vài tiếng lịch kịch, lúc đến đường lại di động vị trí, vốn chỉ có một cái lối nhỏ, hiện tại lại thành bốn cái.
"Đây là cái gì? Ngươi rốt cục là giở trò quỷ gì? !" Thừa Ảnh đem kiếm để tại yết hầu Liễu Chấp, lớn tiếng hỏi.
"Ha ha ~~ võ công của ngươi cao tới đâu? Kiếm thuật có hảo thì đã sao? Biết nơi này là nơi nào không? Đây là Liễu gia các đời bỏ tù những kẻ phạm trọng tội - Sinh Tử Môn! Tùy sinh nhập tử, vào sẽ không tái trở ra! Các ngươi không thể thoát được, ha ha ~~ "
Liễu Chấp nổi điên lên, cười to kêu gào mất mãn, gần như là nói không nên lời, chính là tức giận la hét.
Ngộ Tụng Lăng cùng Thừa Ảnh đi qua xem xét cẩn thận phân rõ, nguyên lai là trên thạch bích dùng xích sắt xuyên qua bốn người, bón kẻ đó đều râu tóc xồm xoàm lộn xộn, hiển nhiên đã lâu không có chải chuốt, tại cổ họng bọn hắn lại phát ra âm thanh bì bõm, không thể nói chuyện.
"Ngươi đã cắt hết lưỡi bọn họ." Thừa Ảnh thấy hình phạt, lại khẳng định. "Hơn nữa, nhìn ánh mắt bọn họ đờ đẫn vậy, xem ra đã điên rồi."
"Khó trách Lãm Thần Ma Âm không khống chế được, là bởi vì ở trong này quá lâu rồi nên không nghe tới." Ngộ Tụng Lăng vẫn là lạnh nhạt nói, không có chút thương hại.
"Khụ Khụ ~ chẳng bao lâu nữa, ngươi liền giống bọn chúng thôi, khụ khụ ~ không đúng, ngươi sẽ chết, bởi vì mấy người đưa cơm đều bị các ngươi giết sạch rồi ~ ha ha ~ khụ khụ ~" Liễu Chấp vừa nói vừa ho ra máu, từng đợt, tưng đợt theo khóe miệng mà chảy ra.
Ngộ Tụng Lăng nghĩ một chút, nắm Liễu Chấp áo đưa đến trước mặt bốn người kia, bọn họ thấy Liễu Chấp thì nguyên bản hỗn độn ánh mắt bỗng lộ ra tinh quang, giương nanh múa vuốt gào thét, giống như là muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.
"Xem ra ta đoán không lầm." Ngộ Tụng Lăng ôm lấy khóe miệng, "Bọn họ đều là huynh đệ của ngươi."
~~~~~~~~~~~
Vẫn biết muốn hành sự lớn thì phải tàn nhẫn, cơ mà giết cả họ nhà người ta thì cũng ...
Đòe mòe, ngộ chửi thằng cha kia bao lần rồi nhở, con vợ có bầu mà ếu biết nâng niu chăm sóc ...凸 (メo ▼皿 ▼o ) 凸
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro