Chương 32: Chuyện cũ

Chương 32: Chuyện cũ.

Lung Linh công chúa biết kế hoạch của Liễu Chấp đã thất bại, Tứ Hoàng Tử đã tập hợp đủ tàng bảo đồ, tức giận đến mức cắn nát một cái ngân nha (răng bạc), giận cá chém thớt lung tung, dùng bồ câu đưa thư cấp báo cho Tam Hoàng Tử, rồi lập tức trở về đế đô.

Hoàng thượng biết Ngộ Tụng Lăng đã thu thập toàn bộ tàng bảo dồ, long nhan đại duyệt (cực kì vui vẻ), ban thưởng gấp bội, Ngộ Tụng Lăng cùng Lung Linh công chúa tức đến nổ đom đóm mắt. Ngộ Tụng Lăng cũng không thèm để bụng, cùng lúc đó, hắn lại nhận được tin tức tốt lành, Yên Nhiên đã thành công lừa Lưu Đông ăn con rết đỏ bột phấn, hiện tại hắn đã là Tam Hoàng Tử thân cận trí tướng, trở thành con rối tay trong trung thành của Ngộ Tụng Lăng.

Đến Ôn Nhu Hương, Yên Nhiên vẫn như cũ lẳng lặng bước ra la trướng, nhẹ nhàng cúi đầu, tươi cười vẫn thực ôn nhu, bình tĩnh không gợn sóng.

"Ngươi làm tót lắm." Ngộ Tụng Lăng cười, đối diện hắn là Yên Nhiên kiêu sa đang ngồi trên đùi, "Ta cũng sẽ tuân thủ lời hứa, chuộc ngươi ra ngoài."

"Tạ Tứ Hoàng Tử." Yên Nhiên rót một chén, đặt bên môi Ngộ Tụng Lăng, "Yên Nhiên mời ngài."

"Ha ha ~" Ngộ Tụng Lăng hơi mở miệng, đem rượu uống cạn, nhẹ nhàng nâng cằm Yên Nhiên, cẩn thận nhìn dung nhan tinh xảo trước mặt - hoàn mỹ có đủ, tuyệt sắc cũng không hàm chút cảm tình.

"Ngươi muốn ta cho ngươi cái gì?" Ngộ Tụng Lăng nhẹ giọng hỏi.

"Có thể tại Tứ Hoàng Tử bên người hầu hạ, Yên Nhiên đã rất mãn nguyện rồi." Yên Nhiên luôn luôn khéo léo trả lời như vậy.

"Không thành thật." Ngộ Tụng Lăng cười khẽ, ghé sát vào tai nàng thấp giọng, "Ta trả tự do lại cho ngươi, được không?"

Yên Nhiên nghe đến hai chữ "tự do", thân thể không khỏi chấn động mỉm cười, chén rượu trong tay đổ đầy cũng sóng sánh bắn ra ngoài không ít.

Ngộ Tụng Lăng đem khế ước đưa tới tay Yên Nhiên: "Đây là vũ phường ta vì ngươi mua, từ nay về sau ngươi chính là lão bản ở đó."

"Thậ, thật chứ?" Yên Nhiên run rẩy tiếp nhận tờ giấy xem xét, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng vui sướng không thê rtin được, không gióng với vẻ dịu dàng quyến rũ trước đó, trong mắt nàng ẩn chứa đôi dòng lệ quang, tâm tình biểu đạt không thể ngờ. "Ngài thật sự thả ta, cho ta tự do?"

Thanh âm rất nhẹ, có điểm khàn khàn khàn thận trọng, giống như sợ đối phương sẽ cải biến chủ ý, thấy Ngộ Tụng Lăng gật đầu, liền cười rạng rỡ, thân thể quỳ rạp xuống hành lễ: "Tạ Tứ Hoàng Tử."

"Ngươi biết không? Ngươi đối ta cười qua cả trăm ngàn lần cũng không đẹp bằng nụ cười lúc này, kuynh quốc khuynh thành, bổn hoàng tử nay đã được tận mắt chứng kiến." Ngộ Tụng Lăng vuốt ve môi Yên Nhiên, "Ngươi là một nữ nhân xinh đẹp, cũng rất thông minh, hẳn là phải có một cuộc sống tốt đẹp, cho nên ngươi vẫn nên là tự mình hưởng thụ cuộc sống đi."

Sau đó không lâu, ở thị trấn Lâm Thủy nọ, có mở một gian vũ phường nho nhỏ, không có tên, cho nên mọi người đều gọi nó là gian vũ phường kia. Chưa ai thực sự gặp qua lão bản, bởi vì nàng luôn dùng lụa mỏng che mặt, nhưng vũ kỹ thực xuất sắc, tính lại rất nhẫn nại, bền bỉ; rất nhiều gia đình đã đem nữ nhân nhà mình vào đó học ca múa.

Qua vài tháng, Ngộ Tụng Lăng vì việc tìm kiếm bảo vật mà bon ba tứ phía, hắn lo lắng thân thể Thừa Ảnh, không thích hợp hối hả ngược xuôi, liền để hắn lưu tại trong phủ; tàng bảo đồ kia vẽ thật đơn giản, hơn nữa đã mấy chục năm trôi qua, rất nhiều địa phương đã sớm cùng năm đó bất đồng, nhiều lần trắc trở, rốt cục có một chút tiến triển, hắn vội vàng quay về đế đô bẩm báo. Rời cung hồi phủ, sắc trời đã tối, hắn không có khiến Hoa Vũ kinh động kẻ khác, một thân một mình đi đễn tĩnh viên Thừa Ảnh ngụ. Trong bóng đêm, hắn nhận ra Thừa Ảnh ngồi trước cửa sổ, khoác cái văn kiện hồ cừu hắn tặng ngắm trăng, bên cạnh vẫn là thanh kiếm dựng đứng - vật bất ly thân, ngón tay gõ lên chuôi kiếm có quy luật, đúng là khúc Ngộ Tụng Lăng thường thổi.

"Còn chưa ngủ sao?" Ngộ Tụng Lăng mỉm cười hỏi.

Thừa Ảnh quay đầu, nhìn dưới ánh trăng là vị tuyệt sắc công tử xuyên tử kim trường bào, cười đến ngọt ngào; thoáng nhìn thấy thân ảnh hắn, hớt hải đứng dậy, ánh mắt có chút kinh hỉ, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn.

"Ta đã trở về." Ngộ Tụng Lăng cười nhẹ bước qua, nhìn thấy Thừa Ảnh đứng dậy, ánh mắt chôn tại gò bụng đã hở lên của hắn. "Trưởng thực nhanh a, đã lớn đến vậy."

Ngộ Tụng Lăng đứng phía trước so sánh, "Lớn cỡ nửa trái dưa hấu a."

"So với dưa hấu có phần hơn." Thừa Ảnh nâng tay vuốt ve bụng, trên mặt là biểu hiện mà Ngộ Tụng Lăng chưa từng thấy - yêu thương tươi cười.

<Thực sự là biến tính tình.> Ngộ Tụng Lăng nghĩ thầm, nâng tay đặt trên bụng hắn, cảm nhận lòng bàn tay ấm áp, cứng rắn, lâu lâu còn động vài cái, thật là kỳ diệu.

"Đang nhìn cái gì?"

"Ánh trăng, đêm nay trăng rất đẹp."

"Ừ, là trăng tròn." Ngộ Tụng Lăng tung người nhảy lên nóc nhà, nhìn về phía Thừa Ảnh, "Lến được không? Có muốn ta đỡ ngươi không?"

Thừa Ảnh cười khẽ, hai chân đạp nhẹ nhàng nhảy, liền đứng thật vững vàng bên cạnh Ngộ Tụng Lăng.

"A ~ Tiểu báo chính là tiểu báo." Ngộ Tụng Lăng cười thầm, tùy tiện nằm lên đám gạch ngói vụn.

Thừa Ảnh cũng nghiêng người nằm xuống, quay mặt lẳng lặng nhìn Ngộ Tụng Lăng.

"Ngươi không phải đang ngắm trăng sao? Xem ta làm cái gì?"

"Gia so với trăng còn đẹp hơn."

"Ha ha ~~ Thừa Ảnh a, miệng lưỡi ngươi ngày càng trơn tru." Ngộ Tụng Lăng xoay người đối diện Thừa Ảnh, ngón tay như ngọc từ lồng ngực trượt xuống bụng hắn, chạm vào gò bụng nổi cao cao, thần sắc trên mặt dần trở nên bất đắc dĩ.

"Gia đang phiền lòng cái gì?" Thừa Ảnh bình tĩnh hỏi, hắn biết, đây là vấn đề sớm hay muộn bọn hắn cũng phải đối mặt, sau khi sinh hạ đứa bé này thì cần giải thích thân phận hắn thế nào; người kia thân là Tứ Hoàng Tử, chính mình bất quá là cái cô nhi không cha không mẹ, là ảnh vệ sống tại nơi bí mật gần đó, có tư cách gì mà sóng vai cùng hắn. Nhợt nhạt cười, "Gia, đứa nhỏ này không thể thay đổi được gì. Gia vẫn là Tứ Hoàng Tử, ta vẫn là Thừa Ảnh, nếu gia tin tưởng, liền đem đứa nhỏ giao cho ta giáo dưỡng, bằng bổng lộc của mình, ta chắc chắn hắn sẽ sống thực hảo."

"Ai ..." Ngộ Tụng Lăng thở dài, ngồi dậy, tựa đầu chôn ở khuỷu tay, rầu rĩ nói, "Ta lúc còn là tiểu đứa nhỏ ở trong thư phòng phụ hoàng từng thấy một bức họa, trên đó họa một nam nhân thanh tú, trong lòng ôm một anh nhi, một anh nhi không có mặt. Ta lúc ấy rất kỳ quái, liền hỏi phụ hoàng vì sao anh nhi kia không có mặt, phụ hoàng nói ta biết, người trong bức họa kia là một vị cố nhân rất trọng yếu đối với hắn, đứa nhỏ trong lòng không có mặt là bởi vì chưa xuất thế đã chết, hắn chưa thấy dung mạo đứa nhỏ kia, vì vậy không thể nào hạ bút."

Ngộ Tụng Lăng nhìn về phía xa xa, tựa hồ nhớ lại chuyện thật lâu trước kia: "Nhị hoàng tử sau khi mất, Hiền Phi vì bị đả kích quá lớn mà cả ngày điên điên khùng khùng, bị đưa vào lãnh cung. Mẫu hậu từng nói, đó là nàng đời này lần đầu tiên hại người, cho nên thường xuyên trộm phái người đút lót cung nữ thị vễ trong lãnh cung, làm bọn họ chiếu cố Hiền Phi nhiều hơn; ta cũng thường lén vào đó thăm Hiên Phi, nói cũng kỳ quái, tuy rằng nàng vừa thấy mẫu hậu liền mắng mỏ không ngớt, nhưng đối ta lại rất hòa ái, không biết có phải là tại ta cùng Nhị hoàng tử niên kỷ xấp xỉ nguyên nhân không, mỗi lần ta đến đềm đem mấy thứ điểm tâm tốt nhất cho ta ăn, còn thường xuyên kể chuyện xưa cho ta nghe. Nàng là Thừa Tướng thiên kim, từ nhỏ liền nhận thức phụ hoàng, cho nên nói rất nhiều chuyện về phụ hoàng trước đây, trong đó có mọt chuyện liên quan đến một vị Bách Lý tộc công tử."

"Bách Lý tộc?" Thừa Ảnh cũng ngồi dậy, càng cẩn thận nghe.

"Nàng nói phụ hoàng thực thích vị ngoại tộc công tử kia, nhưng phụ thân hắn lại cực lực phản đối, buộc hắn cùng nước láng giềng hòa thân, chính là ngênh thú mẫu hậu ta, thậm chí còn đem Thái tử vị ra uy hiếp."

"Dù sao như vậy cũng mới là môn đăng hộ đối." Thừa Ảnh thấp giọng cảm thán.

"Lúc ấy Nguyên quốc vừa mới ổn định, đang cần bành trướng sức mạnh, hòa thân, quả thật là kế sách hay. Sau lại nghe tiên đế an bài, nghênh thú mẫu hậu ta, mà vị công tử kia, bởi vì đột nhiễm trọng bệnh, buông tay nhân gian."

Ngộ Tụng Lăng lộ ra một nụ cười khổ: "Ta lúc ấy không biết vì cái gì, đối hai chuyện này thực ắn tượng sâu sắc, thời gian trôi qua, ta cũng dần đoán được chuyện lúc nhỏ, tự nhiên là đem vị Bách Lỹ công tử cùng người trong bức họa kia liên hệ lại. Nếu ta đoán đúng, vị cố nhân trong bức họa kia chính là Bách Lỹ công tử, cái gọi là đột nhiên nhiễm trọng bệnh, kỳ thực là khó sanh mà chết."

~~~~~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Ngộ rõ ràng rất nỗ lực, chăm chỉ í nha nha nha nha nha ~~~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương này thực sự rất buồn, truyện có nhiều cp phụ nhưng không phải tất cả đều tốt đẹp, giống như chuyện của Hoàng Đế.

Ngộ đã từng đọc qua rất nhiều motif thế này nhưng lại chọn bộ đây để edit cũng có lý do cả. Vì anh công là người biết dám nghĩ dám làm, quan trọng là dám chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Hơn thế nữa, một khi đã nhận trách nhiệm lại thực biết trân trọng yêu thương những gì mình có, không phải ai cũng có can đảm như vậy.

Có rất nhiều truyện đi vào bế tắc chỉ vì các tuyến nhân vật chính quá sức cố chấp, cảm giác vô cùng mệt mỏi. Thay vì cứ cố khư khư bảo vệ cái chính kiến chưa chắc đúng của mình thì hãy thử thả lỏng bản thân, thuận theo những gì đã xảy ra đi, đôi khi đó lại là cơ hội để bắt đầu những điều tốt đẹp.

Và điểm mình thích hơn cả ở cặp này chính là sự chân thành đến từ cả hai dù ban đầu chỉ là từ một phía. Nhưng chính vì biết chấp nhận, đối diện thực tại và đương đầu với thử thách mà họ mới đến được với nhau. Đôi khi không cần đến những lời ngọt ngào sáo rỗng, chỉ cần là những hành động nho nhỏ quan tâm lẫn nhau cũng đủ để thể hiện tình cảm rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro