Chương 44: Mâu thuẫn

Chương 44: Mâu thuẫn

Ngộ Tụng Lăng thấy Phi Mặc khóc đến mệt, liền cho người đưa hắn trở về phòng nghỉ ngơi, chính mình lại trầm ngâm nhìn gãy nát phượng vĩ cầm, trong đầu hiện lên một ít chuyện vụn vặt mấy ngày nay. Mình tại sao lại đối với người chỉ gặp qua một lần liền mê muội? Cái gọi là nhất kiến chung tình, Ngộ Tụng Lăng cho tới bây giờ đều cảm thấy rất hoang đường. Nhưng với Phi Mặc, thật sự mới gặp liền mê mẩn. Tiếng đàn của hắn, giọng nói, dáng điệu, nụ cười của hắn đều rất hấp dẫn ánh mắt của mình, lại chỉ là hấp dẫn.
Ngộ Tụng Lăng từng tâm động, hắn hiểu được đó là loại nào tư vị. Cổ tay áo bị Phi Mặc nước mắt tẩm ướt còn chưa khô, Ngộ Tụng Lăng cũng đã đối hắn hai mắt đẫm lệ không có quá nhiều ấn tượng, nghĩ đến lúc Thừa Ảnh tại sinh Duyên Thụy đau đớn mà nhỏ nước mắt, tuy rằng đã là chuyện mấy tháng trước, lại vẫn rõ mồn một trước mắt. Kia từng khỏa vô thanh nước mắt, như ngọn nến nhỏ sáp mỡ, nhỏ vào trong lòng, nổi lên thương yêu.Đối với một cái sống ở đế vương gia Hoàng Tử, có thể bình an sống đến hơn 20 tuổi, vu oan hãm hại thủ đoạn sớm chỉ còn dư lại mánh khóe, đối với chuyện Phi Mặc muốn hãm hại Thừa Ảnh, Ngộ Tụng Lăng cũng không thấy kỳ quái, cái mà hắn để ý hơn chính là, một cầm sư vào phủ không quá 10 ngày, làm sao sẽ biết Thừa Ảnh kiếm pháp ngoại trừ dưới trướng mình liền là đệ nhất.
Gây ra dấu vết này, đơn giản là khiến cho người ta cảm giác dùng kiếm tay trái là như thế, dùng kiếm tay phải tất nhiên phải cao hơn hẳn một bậc. Mà kiếm pháp cao hơn hẳn, cũng chỉ có một mình Thừa Ảnh có thể làm được.
Ngộ Tụng Lăng khóe miệng câu lên, ám cười một tiếng thông minh bị thông minh hại. Thừa Ảnh kiếm pháp cao siêu, người trong phủ đều biết, nhưng chỉ có cực ít người biết, Thừa Ảnh nhưng thật ra thuận tay trái, tay trái của hắn dùng kiếm, so với tay phải càng hung hiểm ngoan độc hơn. Sở dĩ bình thường, hắn chỉ dùng tay phải, bởi vì hắn ít gặp được kẻ đáng giá ra tay bằng tay trái. Ngộ Tụng Lăng không có vạch trần sự dối trá của Phi Mặc, chỉ muốn xem hắn rốt cuộc là điều ra bao nhiêu con cá, xem ra chính mình hẳn là chuẩn bị tuyến đường dài hơn, mồi béo hơn.
Sáng sớm, Thừa Ảnh bưng điểm tâm đưa đến chỗNgộ Tụng Lăng, lại ở cửa phòng bếp thấy Phi Mặc đang khoan thai tiến đến.
"Về sau, gia điểm tâm đều để ta làm đem đến." Phi Mặc nhíu mày nhìn thấy Thừa Ảnh, trong mắt đã tràn ngập đắc thắng khiêu khích cùng cao ngạo, "Gia niệm tình ngươi cùng hắn ngày xưa tình cảm, không đành lòng trực tiếp nói với ngươi, nhưng ngươi cũng cần nhạy bén chút, gia là Hoàng Tử, là nhân trung chi long, làm sao có thể bị một người bên cạnh trói buộc, thời gian lâu, dĩ nhiên là chán ghét, cần thay đổi mới khẩu vị."
Thừa Ảnh không để ý tới hắn, vẫn như trước bưng đĩa cháo trong tay. (ăn cháo bằng đĩa sao, quả là vương tử, ăn uống cũng phải khác người =)))
"Ngươi không có nghe thấy lời nói của ta sao? !"Thừa Ảnh hờ hững khiến Phi Mặc trên nổi giận, "Gia đối với ngươi không có hứng thú, ngươi cần gì phải tự lừa mình dối người, rước lấy nhục nhã!"
"Ta không có lừa mình dối người, là ngươi đang gạt ta." Thừa Ảnh thanh âm thực bình tĩnh, "Gia cũng không có không kiên nhẫn, hắn nếu là đối một người mất đi hứng thú, nhất định sẽ dùng phương thức trực tiếp nhất để cho kẻ đó biến mất, "
"Sao?" Phi Mặc có chút kinh ngạc nhìnThừa Ảnh, hắn phát hiện, đối với đối thủ này, mình tựa hồ là đánh giá quá thấp.
"Ta theo hắn sắp tám năm." Thừa Ảnh gợi lên một thoáng cười nhạt, thản nhiên nói, "Tâm của hắn tàn nhẫn đến thế nào, ta so với ngươi còn rõ ràng hơn."
"Các ngươi đang nói chuyện gì?" Ngộ Tụng Lăng chậm rãi đi tới, nhìn thấy Phi Mặc cùng Thừa Ảnhtrong lúc giằng co, khẽ cười nói.
"Nên ăn điểm tâm." Thừa Ảnh không trả lời hắn.
"Này không vội." Ngộ Tụng Lăng khoát tay, khiếnPhi Mặc về phòng trước, sau đó quay đầu đối Thừa Ảnh nói, "Ngươi theo ta lại đây một chuyến."
Ngộ Tụng Lăng đem Thừa Ảnhđến phòngDuyên Thụy, bỗng nhiên giơ ngón tay lên lắc lắc một chút trước mặt Thừa Ảnh, Thừa Ảnhthấy trên ngón tay hắn có một nhợt nhạt ấn ký.
"Đây là?" Thừa Ảnh khó hiểu nhìn hắn.
"Thụy nhi dấu răng." Ngộ Tụng Lăng thần bí nói.
"Thật sự? Hắn... mọc răng sao?" Thừa Ảnh trong mắt lòe ra vui sướng. (mẫu tính trỗi dậy :D)
"Ừ, lúc hắn vừa mới cắn ngón tay, ta cảm giác được." Ngộ Tụng Lăng cười tươi như đứa bé, "Hẳn là vừa mới bắt đầu mọc, còn chưa thể nhìn ra."
Thừa Ảnh ôm lấyNgộ Duyên Thụyđang y y nha nha tự chơi một mình, ôn nhu nói: "Thụy nhi ngoan, đem miệng mở ra cho phụ thân nhìn xem."
Ngộ Duyên Thụy làm sao chịu nghe lời của hắn, chính là cúi đầu đùa nghịch ngón tay của mình, cũng không để ý đến hắn.
"Ngươi như vậy sẽ không được đâu, xem ta." Ngộ Tụng Lăngmột bộlên giọng chỉ dạy, chìa cái ngón tay vô địch kia, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Ngộ Duyên Thụy, quả nhiên rất nhanh hấp dẫn ánh mắt của hắn, Ngộ Tụng Lăng ngón tay lại một lần nữa khiêu khích tựa như cọ nhẹ lên môi, Ngộ Duyên Thụy nhanh chóng hé miệng cắn. Trong nháy mắt, ngay tại hắn há mồm, Ngộ Tụng Lăng đã nhanh tay rút lại ngón tay rồi đem Thừa Ảnh ngón tay đặt vào.
"Là nhũ răng cửa sao." Thừa Ảnh cảm giác được dưới ngón tay có một chút cứng rắn, cười đến híp mắt.
Ngộ Duyên Thụy phát hiện mình bị lừa, bất mãn nhếch môi làm bộ muốn khóc, Thừa Ảnh nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của hắn, còn ôn nhu cọ xát, động tác này khiến Ngộ Duyên Thụy rất là dễ chịu, nhắm mắt lại thoải mái hưởng thụ. Ngộ Tụng Lăng bị tình cảnh trước mắt ấm thành một mảnh, vươn cánh tay đem Thừa Ảnh cùng đứa nhỏ đang ôm vào trong ngực.
Cánh tay vừa chạm đến eo Thừa Ảnh, cảm giác được hắn có một chút cứng ngắc, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, lại vẫn bị Ngộ Tụng Lăng phát hiện.
"Làm sao? Không thích?" Ngộ Tụng Lăng hơi kỳ quái hỏi.
"Không, không có..." Thừa Ảnh trả lời trái với tâm tình.
"Là ... bởi vì Phi Mặc?" Ngộ Tụng Lăng từ trong ánh mắt hắn nhìn ra, tựa hồ đã hiểu ra chuyện gì.
"Ta..." Bị nói trúng tâm tư, Thừa Ảnh có chút không biết phải làm sao.
"Vì cái gì? Ta có thể dung hạ được Thập Cửu, vì cái gì ngươi không thể chấp nhận một người khác làPhi Mặc?" Ngộ Tụng Lăng nhíu mày, trong giọng nói mang theo một tia bất mãn.
"A ~~" Thừa Ảnh cười khổ một tiếng, mang theo một tia bất đắc dĩ cùng xin lỗi, "Ta cũng không phải ngươi a... phân tự tin giống ngươi, ta nghĩ là ta không học được..."
Sau khi trở lại phòng, Ngộ Tụng Lăng còn đang suy nghĩ lời nói mới đây của Thừa Ảnh. "Chẳng lẽ ngươi đối với ta, lại không có nửa điểm tín nhiệm?" Ngộ Tụng Lăng thì thào tự nói, ngực giống bị cái gì đó trùng điệp đè nặng, ép tới hắn thở không nổi, buồn rầu dị thường.
"Gia, trà nguội lạnh, ta cho ngài đổi một ly." Hoa Vũ đi tới đem chén nước trà rửa qua, lại lần nữa châm trà.
"Hoa Vũ, ngươi cảm thấy Thừa Ảnh đối với ta cũng là thật tâm sao?" Ngộ Tụng Lăng nhìn như vô ý lờ mờ hỏi.
"Tự nhiên là thật tâm." Hoa Vũ không hề nghĩ ngợi buột miệng nói ra, "Thừa Ảnh đại nhân đối ngài tâm ý, chỉ cần là mở to mắt cũng nhìn ra được a."
"A?" Ngộ Tụng Lăng cười khẽ, "Vậy ngươi cảm thấy ta đối với hắn như thế nào?"
"Này..." Hoa Vũ đảo mắt một chút, cười nói, "Gia đối Thừa Ảnh đại nhân cũng là phi thường quan tâm."
Hoa Vũ là Ngộ Tụng Lăng nhìn từ nhỏ đến lớn, hắn tâm tư nơi nào trốn được ánh mắt của mình, trong lòng cười khổ một tiếng: "Xem ra trong mắt hắn ta đối Thừa Ảnh cảm tình xa không kịp hắn đối với ta. Hắn đều nghĩ thế này, như vậy bản thân Thừa Ảnh thì sao chứ?" Cẩn thận hồi tưởng, hắn dung hạ được Thập Cửu, cũng là bởi vì hắn nhận định Thừa Ảnh trong lòng chỉ có chính mình. Loại tự tin này, một nửa là xuất phát từ trời sinh đế vương khí phách, một nửa khác, cũng là Thừa Ảnh cấp cho. Từ nhỏ chịu đế vương gia dạy dỗ, đối với bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì cũng không thể biểu hiện ra hỉ ác (vui buồn giận dữ), không thể để cho kẻ khác nhìn được tâm tư bản thân, dùng bữa là như thế, cư xử với người ngoài cũng vậy.
"Chẳng lẽ là bởi vì ta không nóng không lạnh, mới khiến cho ngươi bất an gấp bội sao?" Ngộ Tụng Lăng trong lòng lặng lẽ tự hỏi.
"Ta cũng không phải ngươi a... phân tự tin của ngươi, ta nghĩ ta là không học được..."
Khi Thừa Ảnh nói lời này, vẻ cô đơn trong mắt hắn càng khiến Ngộ Tụng Lăng bồi hồi mãi trong đầu. Tuy rằng cũng không biết biểu đạt trong lòng yêu thích như thế nào, nhưng Ngộ Tụng Lăng nghĩ có vài việc, cần phải thử một lần.
"Ngươi nói, hắn có phải hay không giận ta? Hắn có thể hay không cảm thấy được ta không tin tưởng hắn?" Thừa Ảnh lay lay nôi, vẻ mặt buồn khổ đối Ngộ Duyên Thụy nói. Đứa bé trong nôi mở to đôi mắt vô tội, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hiển nhiên không rõ ý tứ trong lời nói của hắn.
"Chính là miệng ta rất ngu ngốc, hắn hỏi ta cái gì, ta chỉ biết thành thành thật thật trả lời... Ta là của hắn ảnh vệ, không nên nói dối hắn... Nhưng là, nếu lời nói thật của ta để cho hắn không vui..." Thừa Ảnh thì thào tự nói thật lâu, rốt cục quyết định đứng lên, hắn muốn đi làm một việc chính mình thập phần không am hiểu —— giải thích.
~~~~~~~~~~~~~~
Ngược tí tẹo, có người cũng nhận ra mình đáng bị đánh =v="""

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro