Chương 9: Thuần Âm chi nhân

Chương 9: Thuần Âm chi nhân.

Thừa Ảnh tỉnh lại đã là một ngày sau đó, kỳ quái chính là, trong khoảng thời gian hắn bị khống chế lại có thể nhớ mang máng sự tình.

"Thuộc hạ đả thương Tứ Hoàng Tử, tội đáng chết! Thỉnh Tứ Hoàng Tử giáng tội!" Bất chấp thân thể chưa phục hồi, Thừa Ảnh liền kiên trì muốn tới hướng Ngộ Tụng Lăng xin thỉnh tội.

"Ngươi bị cổ độc khống chế, ta không trách ngươi." Ngộ Tụng Lăng nhàn nhạt nói.

"Nhưng bởi vì thuộc hạ suýt gây sai lầm lớn, thuộc hạ đáng thụ phạt."

"Ha? Vậy ngươi nói ta nên phạt ngươi thế nào? Ám sát hoàng tử, chính là tử tội." Ngộ Tụng Lăng khóe miệng tự tiếu phi tiếu (giống như đang cười nhưng rất nhẹ)

"Thuộc hạ cam nguyện chịu chết." Thừa Ảnh không có ngẩng đầu, tất nhiên là không thấy Ngộ Tụng Lăng biểu tình, nghe hắn trả lời đoạn tuyệt, hiển nhiên là đã chuẩn bị tinh thần.

Ngộ Tụng Lăng khóe miệng cương một chút, rất nhanh lại trở về vẻ mặt lãnh đạm như xưa, để sách trong tay xuống, từ tốn mở miệng: "Ngươi nói ngươi có tội, ngươi chết rồi, như thế nào chuộc tội? Ta muốn một người chết có ích gì?"

"Kiếp sau thuộc hạ nguyện làm hoàng tử trâu ngựa, chuộc tội kiếp này."

"Ha ha ..." Ngộ Tụng Lăng cười nói, "Người chết là người chết, không là gì cả. Ai cũng không rõ đến tột cùng liệu có kiếp sau, nếu thật sự có, kiếp sau ngươi dựa vào cái gì thực hiện lời hứa kiếp này?"

"Này ..."

"Ngươi sống, đối với ta mới có tác dụng, nếu không, ta sẽ chẳng phải tốn sức cứu ngươi." Ngộ Tụng Lăng nhẹ nhàng chụp lấy bờ vai của hắn.

"Vâng, thuộc hạ đã rõ." Thừa Ảnh như trước trả lời ngắn gọn.

"Ta phải tìm được kẻ hạ cổ." Ngộ Tụng Lăng trầm giọng nói, "Phái người đi thăm dò, có tin tức, lập tức báo ta."

"Vâng, thuộc hạ liền đi thăm dò!"

"Ngươi không cần đi, mấy ngày nay hảo hảo tĩnh dưỡng đi." Ngộ Tụng Lăng nói xong, đột nhiên cảm thấy bên tai thấp thoáng một hồi tiêu thanh, từ xa lại gần, nghe như tiếng người ai oán. "Ngươi nghe thấy không?"

"Gì ạ?" Thừa Ảnh khó hiểu hỏi.

"Tiếng tiêu."

"Tiếng tiêu?" Thừa Ảnh cẩn thận nghe ngóng, "không có a, không có bất kỳ thanh âm."

Ngộ Tụng Lăng mặt biến sắc, bời vì hắn dần nhận ra này tiêu khúc, chính là bản hắn vì Thừa Ảnh trị liệu thổi qua. <Lãm Thần Ma Âm quả nhiên vô cùng tà ác.> Ngộ Tụng Lăng thầm nghĩ. Bên tai, tiếng tiêu ngày càng rõ rệt hơn, Ngộ Tụng Lăng tim đập càng lúc càng nhanh, cả người sinh ra một loại khô nóng khó hiểu.

"Tứ Hoàng Tử, ngươi không sao chứ?" Thừa Ảnh lo lắng hỏi.

"Không việc gì, có thể có chút mệt mỏi, ngươi lui xuống trước đi." Ngộ Tụng Lăng phất tay khiến Thừa Ảnh lui ra ngoài, chính mình liền nhập bí sử vận công chữa thương.

Thừa Ảnh đương nhiên nhận ra điểm khác thường, lại biết chắc hắn không muốn nói thì ai hỏi cũng không ra sự. Đứng trong hành lang, nghĩ Ngộ Tụng Lăng lời nói, thì thào: "Tiếng tiêu hắn chỉ là cái gì?" Trong đầu nhanh chóng nhớ lại sự tình phát sinh mấy nay, mơ hồ cảm thấy đã từng nghe qua một loại tiếng tiêu, "Đúng rồi!" Thừa Ảnh vỗ tay một cái, liền nhớ tới Ngộ Tụng Lăng ngày ấy đúng là vì mình dùng tiếng tiêu bức cổ trùng; mà cái kia khúc, hắn tựa hồ đã nghe qua đâu đó. Thừa Ảnh ngồi tại tảng đá, hai tay ôm đầu nhớ lại từng tí một chuyện đã qua, bỗng nhiên nghĩ đến thời gian ở Ám Ảnh các, Các chủ từng thổi qua này khúc tử, lúc ấy giáo đầu lập tức lệnh mọi người mau che lỗ tai, tập trung liễm khí, mà bọn hải tặc trước mặt Các chủ đều chảy máu đến chết, dù hắn chưa hề động tay.

"Có lẽ ... các chủ nơi đó sẽ cho ta đáp án."

Vẫn là cái ngã tư đường kia, Ám Ảnh các giống như bảy năm trước, già nua và cũ kĩ. Thừa Ảnh đi vào, chứng kiến cảnh một đám đứa nhỏ đang tập luyện, giáo đầu kia vẫn là bộ dáng khó đăm đăm, chỉ là đầu đã bạc hơn.

"Ngươi muốn tìm ai?" Giáo đầu hướng Thừa Ảnh đi tới, "Ngươi ..." Người trước mắt dung mạo khiến giáo đầu có cảm giác quen thuộc, loại này quen thuộc làm hắn nhớ lai mình từng dạy một Ảnh, một ảnh vệ ưu tú, xuất sắc.

Thừa Ảnh vừa hành lễ, đang muốn mở miệng, một trận kình phong thổi qua, một thân trường bào xám thân ảnh liền hiện ra trước mắt, So với giáo đầu, Hải các chủ bộ dạng cũng không có gì biến hóa, vẫn mặc áo bào màu tro như cũ, chân đeo giày rơm, tóc tùy ý tán ở sau lưng, tay áo rỗng tuếch.

"Các chủ."

"Công tử không phải ta Ám Ảnh các nhân, không cần gọi ta Các chủ." Hải các chủ lãnh đạm nói.

"Các chủ, hắn là ..." Giáo đầu bên cạnh nhắc nhở.

"Các chủ, ta là thập ngũ." Thừa Ảnh lại nói.

"Ám Ảnh các không có thập ngũ." Hải Các chủ như trước thản nhiên nói, "Ly Ám Ảnh các, liền không là Ám Ảnh các nhân, đi theo kỳ chủ, sau này sinh tử, đều cùng Ám Ảnh các ta không can hệ. Công tử hôm nay tới, hẳn không phải cùng ta ôn chuyện, thỉnh nói thẳng ý đồ."

<Hắn vẫn không khác gì trước kia.> Thừa Ảnh nghĩ thầm, vì thế cười nói:"Ta tới hướng Các chủ thỉnh giáo một khúc nhạc, một khúc ...Có thể lấy mạng người."

Hải Các chủ mặt biến sắc, bảo: "Đi theo ta." Liền ra ngoài, Đi đến một nơi tương đối trống trải rồi dừng lại, nhẹ nhàng huýt sáo.

Thanh âm kia khúc chiết uyển chuyển, thật là quỷ dị, Thừa Ảnh chỉ thấy đầu một trận hoa mắt chóng mặt, vội vàng tập trung liễm khí. Chim bay vọt ra, tán loạn trên không trung.

"Tiến bộ không ít." Dừng huýt sáo, Hải Các chủ khẽ gật đầu, "Đây là Lãm Thần Ma Âm."

"Lãm Thần Ma Âm?"

"Một loại tà giáo thất truyền ma công."

"Chưa từng nghe qua."

"Bởi vì những người biết nó, phần lớn đều không còn trên cõi đời này."

"Lời này có ý tứ gì?" Thừa Ảnh thực kinh hãi.

"Nói nó tà công, nguyên tại thế này, thời gian học không vấn đề gì, nhưng một khi sử dụng, chính là đưa mình đến cửa tử." Hải Các chủ thanh âm như trước bình thản, hắn thậm chí còn không hỏi ai học Lãm Thần Ma Âm, bởi vì vô luận là ai, hắn rất nhanh liền biến thành xương trắng.

"Kia, vậy phải làm thế nào/" Thừa Ảnh không giữ được ngày xưa bình tĩnh, liên thanh âm đều phát run, "Chính là, Các chủ ngươi trông không hề hấn gì? Ngươi không phải cũng học được Lãm Thần Ma Âm sao? Nhất định là có biện pháp trị liệu, phải không?"

"Biện pháp?" Hải Các chủ cười lạnh một tiếng, tựa như phiền muộn nói, "Ngươi cho cánh tay của ta như thế nào biến mất?"

Vừa nói một câu, Thừa Ảnh lại kinh hãi, hắn nói không sai, Hải Các chủ không hành tẩu giang hồ, thân phận cũng rất thần bí; lời đồn về hắn trên giang hồ, ngoài việc hắn họ Hải cùng việc chưởng quản Ám Ảnh các thì không có tung tích gì; nhưng cơ hồ tất cả đều biết, Ám Ảnh Hải các chủ chính là một nhân vật không thể trêu chọc. Không ai biết vỗ công của hắn ra sao, bởi vì phàm là kẻ qua tay hắn, đều thành người chết, người chết dĩ nhiên không thể nói.

"Ngươi ... tự phế song chưởng?" Thừa Ảnh vẻ trấn định hỏi.

"Ta có thể giữ được tính mạng đã tính là may mắn."

"Thật sự không có biện pháp khác sao?"

"Có cũng như không."

"Là sao?" Thừa Ảnh hiện tại cũng không có tâm tư đoán già đoán non.

Hải Các chủ thản nhiên nói một câu, một câu khiến Thừa Ảnh khiếp sợ không thôi.

Thừa Ảnh tâm tư nặng nề tiêu sái ra khỏi Ám Ảnh các, "Âm khi âm khắc sinh ra Thuần Âm chi nhân sao?" Thừa Ảnh cười lắc đầu, "tất cả chuyện này chẳng lẽ đều là số mệnh sao?" Từ trong lòng liền lấy ra một cái trường mệnh tỏa (vòng cổ ...), đây là thứ hắn đeo trên cổ lúc được nhặt về, cũng là thứ duy nhất cha mẹ lưu lại cho hắn, đầu ngón tay khe khẽ vuốt vuốt mặt trên có khắc sinh thần bát tự (ngày sinh tháng đẻ), thì thào nói: "Cha, nương, cảm tạ hai người ..."

~~~~~~~~~

Lời tác giả:

Là thuần âm chi nhân, không phải người âm hiểm nha ~~~~

~~~~~~~~~~~~~

Em ơi, nó muốn em chết đã chẳng vật vã tốn sức cứu em làm gì, một đao chém luôn có phải xong chuyện hay không mà ở đó đòi chịu phạt, muốn phạt thì sau này phạt cách khác nha (づ。 ╯▽╰。) づ . Ôi đờ mờ 2 đứa đầu gỗ, vờn nhau hoài làm ngộ nhức nách quá sức ( ಥД ಥ)

Chương sau là tới cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy ◤(¬ ‿¬) ◥

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro