Chương 39: Một mình địch hết

Mộ Như Nguyệt cười cười: "Cho dù ngươi hối hận ta cũng sẽ không hối hận, kêu Mộ Đình Nhi lên đây, tất cả mọi người cũng cùng lên đi, đánh xong còn trở về ngủ."

Cuồng vọng, kiêu ngạo.

Nhất thời làm nhóm thanh niên tuổi trẻ khí thịnh đỉnh đầu bốc hỏa, hận không thể lập tức giáo huấn nàng một trận, để cho cái loại ếch ngồi đáy giếng này biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.

"Hừ." Dạ Thiên Phong hừ lạnh, ánh mắt chán ghét nhìn Mộ Như Nguyệt, đừng tưởng rằng hắn không biết nữ nhân này muốn dùng cách này để hấp dẫn lực chú ý của hắn, mấy năm gần đây vì muốn hắn chú ý đến nàng mà đã làm không biết bao nhiêu chuyện rồi.

Hiện tại đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua hắn nguyện ý cho nàng cơ hội xấu mặt một lần...

Khóe môi hơi cong lên, Dạ Thiên Phong thu quạt xếp lại, cười lạnh nói: "Nếu ngươi đã muốn như vậy, bổn thế tử sẽ thành toàn cho ngươi, cho nên, lần thi đấu này lấy một địch hết, Mộ Như Nguyệt đấu với 20 người dự thi khác."

Lấy một địch hết, căn bản là phải thua không thể nghi ngờ.

Thiên Nguyên nhíu mày, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, như thế cũng tốt, triệt bớt ngạo khí của thiếu nữ này, có đôi khi quá mức cuồng ngạo cũng không phải chuyện tốt.

Tại đại lục này, người không có bản lĩnh mà cuồng vọng như vậy sẽ luôn chịu thiệt thòi lớn.

Dạ Thiên Phong vừa dứt lời, mấy thanh niên đã sớm bị lời nói của Mộ Như Nguyệt chọc giận đều hầm hè xoa xoa tay, bộ dáng muốn hung hăng đập nàng một trận.

"Mộ Như Nguyệt!" Mộ Đình Nhi cắn răng, hung tợn nhìn thiếu nữ trên võ đài, khi thấy biểu tình làm như không thấy của nàng, trong lòng hừ lạnh, không nói hai lời, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất tung người nhảy lên đài.

Nhìn hành động của Mộ Đình Nhi, những người khác hai mặt nhìn nhau cũng liên tiếp nhảy lên võ đài.

Trên đài, bầu không khí nhất thời khẩn trương.

Đám người Lý Lộ âm thầm đổ mồ hôi thay Mộ Như Nguyệt, nàng chỉ là một võ giả cấp ba, sao có thể cùng lúc đối mặt với nhiều người như thế? Huống chi trong số những người đó còn có một Mộ Đình Nhi là võ giả cấp bốn.

Đúng lúc này có người động thủ trước...

Một bạc tiên (cái roi màu bạc) như xà đánh về phía Mộ Như Nguyệt, Mộ Như Nguyệt nhanh tay lẹ mắt nhấc chân đá bạc tiên qua một bên, nghiêng người tránh một quyền hung hãn bên cạnh, hung hăng đánh một quyền vào ngực thanh niên phía trước.

Thanh niên kia lui về phía sau hai bước, hét lớn một tiếng lại nhảy vào chiến đấu.

Những người này đều bị Mộ Như Nguyệt công kích chọc giận, chiêu thức càng ngày càng ngoan độc, quyền cước cũng càng lúc càng nhanh, giống như muốn lấy ưu thế đông người chèn ép nàng. Nhưng càng đánh mọi người càng cảm thấy không thích hợp...

"Mộ Như Nguyệt thật sự là võ giả cấp ba sao?"

"Không đúng, khí thế này rõ ràng là của võ giả cấp bốn, chẳng lẽ nàng đột phá trong vòng ba ngày?"

Mười lăm tuổi đạt võ giả cấp bốn cũng không ngạc nhiên, dù sao Mộ Đình Nhi mới mười bốn đã là võ giả cấp bốn. Nhưng nếu một võ giả cấp bốn bị nhiều người công kích như vậy mà còn lông tóc không tổn hao gì thì sao?

Đương nhiên, nếu bọn họ biết Mộ Như Nguyệt chỉ mất 3 tháng đã đột phá cấp bốn, phỏng chừng sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt. Này mà thiên tài gì? Rõ ràng chính là yêu nghiệt!

"Bá!" Dạ Thiên Phong nhịn không được đứng bật dậy, ánh mắt gắt gao nhìn Mộ Như Nguyệt.

Võ giả cấp bốn? Nàng đột phá cấp bốn khi nào? Nếu Mộ Đình Nhi không dùng thanh nguyên đan, có lẽ đến ngày mai cũng không đột phá được đến cấp bốn, chẳng lẽ thiên phú của nữ nhân này mạnh hơn Mộ Đình Nhi?

Cho tới bây giờ, Dạ Thiên Phong mới phát hiện mình đã xem nhẹ một chuyện.

Ba tháng trước trên người Mộ Như Nguyệt rõ ràng không có nguyên khí dao động, nếu không phải nàng che giấu sâu, nói cách khác chuyện nàng đột phá đến cấp bốn là chuyện xảy ra trong vòng ba tháng này.

Ba tháng từ một phế vật biến thành võ giả cấp bốn, cho dù đệ tử được coi là thiên tài trong Thanh Vân Môn cũng không làm được.

Nếu thật sự như thế, thiên phú nữ nhân này quả thật đáng sợ.

Ánh mắt Dạ Thiên Phong hơi dao động, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì, lúc này hắn đã bắt đầu nhìn thẳng vào Mộ Như Nguyệt.

Dù sao ở đại lục này, người đều là hiện thực.

Mộ Như Nguyệt là phế vật không có tư cách để hắn liếc mắt dù chỉ một cái, nhưng nếu nàng có thể từ phế vật biến thành thiên tài thì sao? Có lẽ mười lăm tuổi đạt võ giả cấp ba cũng không có gì hiếm lạ, bởi vì Mộ Đình Nhi mười bốn tuổi đã đạt cấp ba, hơn nữa đệ tử trong Thanh Vân Môn ưu tú hơn Mộ Đình Nhi nhiều không đếm xuể.

Nhưng nếu thiên tài này trong vòng ba tháng mà được như bây giờ, hắn không thể không coi trọng.

Dạ Thiên Phong mãi suy nghĩ mà không chú ý đến ánh mắt của Mộ Đình Nhi.

Khi chiến đấu, Mộ Đình Nhi vẫn luôn liếc sang nam nhân nàng yêu, cho nên cũng thấy được ánh mắt hắn nhìn Mộ Như Nguyệt đã không giống như trước.

Trong ánh mắt đó bao hàm quá nhiều cảm xúc nhưng không có chán ghét và khinh thường như trước.

"Mộ Như Nguyệt!" Ánh mắt Mộ Đình Nhi hiện lên phẫn nộ và sát khí, gương mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo, căm hận trừng mắt nhìn thiếu nữ đối diện.

"Ta muốn ngươi chết! Ngươi nhất định phải chết!"

Tiện nhân này đã hấp dẫn sự chú ý của thế tử, nàng tuyệt đối không để nàng ta sống sót.

Mộ Đình Nhi nắm chặt nắm tay sau đó buông lỏng ra, lấy một bao giấy màu vàng trong vạt áo, cẩn thận mở ra, không nói hai lời nuốt đan dược bên trong xuống.

"Oanh!" khí thế trên người nàng bỗng tăng lên, từ cấp bốn nhảy lên cấp năm.

Dạ Thiên Phong rốt cuộc không ngồi yên được nữa, đứng lên, trong ánh mắt nhìn Mộ Đình Nhi có cảm xúc không rõ: "Chung quy Đình Nhi vẫn dùng thăng nguyên đan này."

Thăng nguyên đan, có thể khiến võ giả đột phá một cấp trong thời gian ngắn, liên tục trong nửa canh giờ, mà qua nửa canh giờ sẽ trở lại như cũ.

Nhưng mà mọi người đều biết loại đan dược này có để lại di chứng, không phải vạn bất đắc dĩ, Dạ Thiên Phong không hi vọng Mộ Đình Nhi dùng nó.

Hơn nữa dùng đan dược cũng là một loại hành vi yếu thế.

Sau khi Mộ Đình Nhi dùng thăng nguyên đan đột phá lên cấp năm, cảm nhận được nguyên khí mạnh mẽ không nhịn được điên cuồng cười ha hả, tựa như thấy được bộ dáng tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia run rẩy phủ phục dưới chân mình.

Hiển nhiên hiện tại Mộ Đình Nhi đã bị tức đến điên rồi, đánh mất hết lý trí, hiện tại trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, giết nữ nhân được thế tử chú ý này.

"Mộ Như Nguyệt, cuối cùng ngươi vẫn không đấu lại ta!" Mộ Đình Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia, hận không thể tiến lên xé nát mặt nàng, chính khuôn mặt này làm nàng hận đến mức không thể kiềm chế.

Trong nháy mắt, sát khí nổi lên, Mộ Đình Nhi công kích về phía Mộ Như Nguyệt.

Trường kiếm lạnh băng, lóe hàn quang, Mộ Đình Nhi rất muốn nhìn thấy bộ dáng đối phương sợ hãi run rẩy, cho nên cũng không công kích trí mạng mà là muốn hủy dung nhan kia.

Nàng nghĩ, chỉ cần xé nát khuôn mặt này thì sẽ không thể câu dẫn nam nhân được nữa.

Mộ Như Nguyệt từ đầu đến giờ vẫn chưa dùng kiếm, hiện tại đã rút kiếm ra, mặt không đổi sắc nghênh đón công kích hùng hổ của đối phương, hai kiếm chạm vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, Mộ Như Nguyệt cảm thấy cánh tay tê dại, khóe miệng tràn ra vết máu nhàn nhạt.

"Mộ Như Nguyệt, ngươi biết sai lầm lớn nhất đời này của ngươi là gì không?" Mộ Đình Nhi cười lạnh một tiếng, dùng thanh âm chỉ có người trên võ đài nghe được, nói: "Sai lầm lớn nhất đời này của ngươi chính là sinh ra là nữ nhi Mộ gia, ta rõ ràng ưu tú hơn ngươi nhưng lại chỉ là dưỡng nữ, dựa vào cái gì ngươi có huyết mạch Mộ gia? Căn bản không công bằng, nếu thân phận của ta không phải là dưỡng nữ thì không cần phải làm nhiều chuyện như vậy mới có thể cướp được phụ thân, muội muội và vị hôn phu của ngươi."

Hận, nàng hận Mộ Như Nguyệt, cũng hận chính phụ thân mình.

Chính là vì phụ thân mình quá vô dụng mới khiến nàng không có bối cảnh tốt, loại phế vật như thế căn bản không xứng làm cha nàng, cũng may phế vật kia còn yêu thương nữ nhi như nàng, nếu không thì cũng không cố ý liều chết cứu Mộ lão phu nhân chỉ vì tìm chỗ dựa cho nàng.

Nhưng nếu cha nàng là nhân trung chi long hoặc Hoàng đế của quốc gia này, vậy không phải nàng muốn gió được gió muốn mưa được mưa sao? Sao còn phải tự mình nỗ lực như vậy?

Nói cho cùng, là nam nhân kia quá vô dụng, trước nay nàng luôn khinh thường loại người vô dụng này.

"Ngươi thật sự ưu tú hơn ta?" Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, nụ cười kia trong mắt Mộ Đình Nhi lại giống như ác ma, "Năm đó ngươi đã làm gì ta sợ không ai rõ ràng hơn ngươi đi."

Sắc mặt Mộ Đình Nhi biến đổi, chẳng lẽ nàng ta đã biết chuyện đó? Không, tuyệt đối không thể, lúc trước nàng làm rất cẩn thận kín đáo, nàng ta tuyệt đối không thể biết được chuyện đó.

Nghĩ vậy, Mộ Đình Nhi trấn định lại, vẻ mặt trào phúng nói: "Mộ Như Nguyệt, ngươi đừng nghĩ vu oan cho ta, rõ ràng chính mình là phế vật, dù có tu luyện được cũng không so được với ta."

Lúc nói câu này, nàng hạ thanh âm xuống rất thấp cho nên những người trên đài cũng không nghe thấy hai người nói gì với nhau.

Bất quá cuộc nói chuyện đã nhanh chóng kết thúc, Mộ Đình Nhi cầm kiếm vọt ra phía sau Mộ Như Nguyệt, mũi kiếm lạnh băng nhằm thẳng vào cổ đối phương.

Nhưng Mộ Như Nguyệt tựa như có mắt đằng sau, nhẹ nhàng vung kiếm chặn công kích của Mộ Đình Nhi lại. Gió thu lạnh run, lá vàng rụng rực rỡ.

Lúc này trên võ đài chỉ còn lại hai người.

Mọi người nhìn những thân thể nằm ngang dọc trên đài, hung hăng nuốt nước bọt, cho dù trận này Mộ Như Nguyệt thua vì Mộ Đình Nhi dùng đan dược cũng không ai dám nói nàng là phế vật.

Nếu Mộ Đình Nhi không dùng đan dược, có lẽ cũng đã sớm ngã xuống rồi.

"Bệ hạ, người cảm thấy Mộ Như Nguyệt này thế nào?" Cơ Như Nhã mỉm cười vuốt vuốt tóc mình, đôi mắt đẹp mang chút tò mò, "Ta rất hiếu kì, rõ ràng nàng không phải phế vật nhưng tại sao lại có lời đồn đãi như vậy?"

Tử Nguyệt hoàng cũng không rõ sao lại xảy ra chuyện như vậy, nếu sớm biết Mộ Như Nguyệt có thiên phú này, hắn đã tùy ý gả nàng cho con cháu mình, làm sao có thể tiện nghi cho tên tiểu tử ở Quỷ Vương phủ kia? Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Nguyệt Hoàng có chút không thoải mái.

Cơ Như Nhã cười cười, không nói thêm gì nữa, nàng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, nụ cười bên môi càng thêm mê hoặc lòng người.

Mà hiện tại, ánh mắt mọi người đều dán chặt trên võ đài...

Tốc độ Mộ Đình Nhi rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta khó có thể chống đỡ, nàng dùng tốc độ hoa cả mắt công kích Mộ Như Nguyệt, khiến người ta vừa nhìn giống như hư ảnh, không cách nào biết kiếm ở đâu là thật.

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Mộ Như Nguyệt không hề có chút hoảng loạn nào, thân thể không ngừng nghiêng trái nghiêng phải tránh né kiếm thế hoa mắt này.

Mọi người đều khẩn trương, nhìn hai nữ tử trên võ đài không chớp mắt.

Mộ Y Tuyết nắm chặt nắm tay nhỏ trắng nõn như phấn, ánh mắt lo lắng: “Cha, ngươi nói Đình Nhi tỷ tỷ sẽ thắng được không?”

Mộ Tính cười cười xoa đầu Mộ Y Tuyết, tự tin nói: “Tuy hôm nay nghịch nữ này thật sự khiến người ta hoảng sợ nhưng hiện tại Đình Nhi là võ giả cấp năm, sao có thể thua nữ nhân kia được? Cho nên nàng nhất định sẽ thắng, chỉ cần nàng đạt hạng nhất, những chuyện trước kia sẽ coi như chưa hề xảy ra.”

Mộ Y Tuyết chớp chớp đôi mắt đáng yêu, nghiêm túc gật đầu, Đình Nhi tỷ tỷ là thần tượng trong lòng nàng, tuyệt đối không thể thua Mộ Như Nguyệt.

Đúng lúc này, Mộ Như Nguyệt nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Mộ Đình Nhi, nàng buông lỏng trường kiếm trong tay làm cho trường kiếm lơ lửng trên không trung.

Đột nhiên, thanh trường kiếm tách ra thành hai trường kiếm giống nhau như đúc, bay thẳng về phía Mộ Đình Nhi, xung quanh hai thanh kiếm đều bao phủ bởi hai ngọn lửa, giờ phút này, hai thanh kiếm giống như hai quả cầu lửa cực nóng gần như đốt cháy cả không khí chung quanh.

Đây là kiếm kỹ mà kiếp trước Mộ Như Nguyệt tu luyện, vạn kiếm quy tông, tuy chỉ là tầng thứ nhất của vạn kiếm quy tông nhưng đã đủ để đối phó với loại võ giả cấp năm hữu danh vô thực như Mộ Đình Nhi rồi.

“Không!” Mộ Đình Nhi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai chân run rẩy không ngừng, nàng vội vàng nâng hàn kiếm lên đỡ nhưng sau khi kiếm của nàng tiếp xúc với hai thanh hỏa kiếm nóng rực kia, hàn kiếm trong tay nàng tan thành một vũng nước.

Đây là hàn kiếm mà Mộ Tình đã tốn một số tiền rất lớn để mua cho nàng, nghe nói là dùng băng ngàn năm không tan chế tạo thành, có thể giúp kiếm kỹ hệ băng của nàng phát huy hiệu lực mạnh mẽ.

Ai ngờ lại bị hỏa kiếm của Mộ Như Nguyệt hòa tan.

Nhìn hai thanh kiếm ngày càng đến gần, Mộ Đình Nhi cắn chặt răng rút hồng trù bên thắt lưng xuống hung hăng ném về phía hai thanh kiếm, còn chưa tới gần đã hóa thành tro tàn.

Xong rồi, nhất định là xong rồi.

Mộ Như Nguyệt ác độc như vậy nhất định sẽ giết nàng!

Nhưng mà nàng còn chưa muốn chết a.

Nghĩ đến đây, Mộ Đình Nhi rốt cuộc cũng không cần thể diện nữa, hô lớn về hướng dưới đài: “Cha, thế tử điện hạ, mau cứu ta, Mộ Như Nguyệt nói nếu ta chết thế tử điện hạ sẽ là của nàng, cho nên nàng muốn giết ta.”

Nghe lời nói của Mộ Đình Nhi, Mộ Như Nguyệt cười trào phúng nhưng cũng không thu hồi công kích, đương nhiên nàng cũng chưa từng muốn lấy mạng Mộ Đình Nhi...

"Bá!"

"Lả tả!"

Vài tiếng thanh thúy vang lên, hai thanh kiếm trực tiếp cắt quần áo Mộ Đình Nhi thành mảnh vụn, lộ ra thân thể trắng nõn kiều nộn, càng bắt mắt hơn là cạnh rốn nàng rõ ràng còn lưu dấu vết hoan ái, nhìn màu sắc hẳn là đã qua một thời gian.

“A!” Mộ Đình Nhi thất thanh hét lớn, vội vàng giơ tay ra trước ngực che con thỏ ngọc run rẩy, nhưng nàng vừa động cũng khiến người ta nhìn thấy trên cánh tay nàng đã không còn thủ cung sa.

Mộ gia Mộ Đình Nhi hiển nhiên đã không còn thân trong sạch.

Ngay lập tức, những ánh mắt háo sắc, khinh bỉ nhìn về phía nàng, các nam nhân hiếm có cơ hội được nhìn thân thể kiều mỹ như thế đương nhiên không thể dời mắt được, còn các nữ nhân lộ ra ánh mắt trào phúng.

Bọn họ còn tưởng Mộ Đình Nhi cỡ nào ưu tú, thì ra là một tiện nhân chưa lập gia đình đã tằng tịu với người ta.

“Phong Nhi, đây là nữ nhân ngươi muốn cưới?” Ánh mắt Tử Nguyệt hoàng lạnh xuống, sắc mặt khó coi nói, “Chưa lập gia đình đã không còn thân trong sạch, làm chuyện đồi phong bại tục như thế, ta không cho phép nữ nhân này bước vào hoàng gia!”

Nếu là bình thường, Dạ Thiên Phong nhất định sẽ vội vàng giải thích nhưng hiện tại hắn không hề nói câu nào, chỉ giương mắt nhìn Mộ Đình Nhi trần truồng trên võ đài, hơi nhăn mày.

Ba ngày trước, Mộ Đình Nhi nói ra những lời ác độc đó, hắn lựa chọn tin tưởng nàng. Nhưng hiện tại, nữ nhân hắn sắp cưới bị nhiều người nhìn thấy hết, tuy đây không phải ý của nàng nhưng sau khi thành thân cứ nghĩ đến nhiều ánh mắt dâm tà nhìn nữ nhân của hắn như vậy, hắn cảm thấy không thoải mái.

Có thể nói Dạ Thiên Phong có bản tính mà các nam nhân đều giống nhau, hắn có thể chịu được nữ nhân của mình tâm tư ác độc nhưng không thể chịu được người bên gối bị nhiều người thấy hết như thế. Thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng được trong đầu mấy nam nhân kia nhất định nghĩ đến cảnh cùng Mộ Đình Nhi lăn lộn trên giường.

Sau khi dùng chiêu thức vạn kiếm quy tông xong, Mộ Như Nguyệt kiệt sức, cả người vô lực, quần áo trên người cũng ướt đẫm mồ hôi, dán chặt vào thân thể nàng, phác họa đường cong hoàn mỹ.

Đúng lúc này, một thiếu niên ở phía sau lảo đảo đứng lên, trong tay hiện lên một ngọn lửa bắn về phía Mộ Như Nguyệt.

Đột nhiên xảy ra biến cố khiến mọi người sửng sốt, nhưng Mộ Như Nguyệt tựa như có mắt sau đầu, nghiêng thân thể qua một bên, sau đó dùng toàn bộ sức lực đá thiếu niên kia, trong nháy mắt, thiếu niên kia bay lên không trung thành một đường cong đẹp mắt, bay thẳng về hướng Mộ Đình Nhi.

Thiếu niên kia còn chưa kịp thu lại nắm tay cho nên liền đánh vào người Mộ Đình Nhi, hiện giờ Mộ Đình Nhi đứng còn không vững sao có thể chống đỡ được. Trong chốc lát, thân thể mềm mại kia rớt xuống võ đài. Mà thiếu niên kia cũng hoàn toàn kiệt sức ngất đi.

Trên võ đài lớn như vậy, thân thể nằm tứ tung ngang dọc, chỉ duy độc một dáng người ngạo nghễ đứng thẳng. Mọi người nhịn không được nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt đứng trên đài.

Mộ mình nàng địch hết đạt được thắng lợi. Hơn nữa ngay cả Mộ Đình Nhi dùng đan dược tăng lên cấp năm cũng không phải đối thủ của nàng. Nữ nhân này rõ ràng chính là yêu nghiệt, còn ai có thể biến thái bằng nàng?

Ánh mắt Dạ Thiên Phong lóe lóe, hắn đến bên cạnh Mộ Đình Nhi, dùng quần áo che thân thể nàng lại, tung người nhảy lên võ đài ngước mắt nhìn thiếu nữ đứng trước mặt hắn.

"Mộ Như Nguyệt, ngươi muốn khiến ta chú ý ngươi? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi đã thành công rồi."

Hắn chắp tay sau lưng, gió nhẹ thổi tung cẩm bào, tuấn nhan dưới ánh mặt trời càng thêm đẹp mắt, đôi mắt thâm thúy tựa như màn đêm đen tối.

Mộ Như Nguyệt buồn cười: "Ngươi có gì đáng giá để ta hấp dẫn?"

Sắc mặt Dạ Thiên Phong hơi đổi, giây lát lại khôi phục bình thường: "Theo lời Đình Nhi nói vừa rồi, ngươi muốn giết nàng là vì có được ta, như vậy còn không phải để hấp dẫn sự chú ý của ta? Mộ Như Nguyệt, ngươi bám theo ta nhiều năm như vậy còn không phải vì muốn làm chính phi của ta sao? Được, ta đồng ý với ngươi, ngươi sẽ là thế tử phi của ta."Mộ Đình Nhi vừa tỉnh dậy, đúng lúc nghe Dạ Thiên Phong nói vậy, nàng tức giận trợn mắt lại ngất đi.

"Thế tử điện hạ", sắc mặt Mộ Tình đại biến, "Vậy Đình Nhi..."

"Ta sẽ cho nàng làm tiểu thiếp."

Tuy bất mãn Mộ Đình Nhi bị nhiều người nhìn thấy hết nhưng dù sao bọn họ cũng đã có da thịt chi thân cho nên Dạ Thiên Phong vẫn sẽ cho nàng một danh phận.

"Thế tử, hình như ngươi đã quên một chuyện", Mộ Như Nguyệt nhún vai, vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại lạnh băng, "Ta là Quỷ Vương phi, đường thẩm của ngươi."

Hết chương 39.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro