Chương 94: Mộ gia vô sỉ tới cửa
Ta chờ ngươi trở nên cường đại, sau đó, cùng ta bước lên đỉnh cao, sóng vai mà đi...
Lời nói của nam nhân như một hòn đá rơi vào lòng Mộ Như Nguyệt, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đè trên người mình, vươn tay xoa khuôn mặt tà mị, khóe môi khẽ cong lên.
“Được, ta sẽ trở nên cường đại hơn, sau đó bước lên đỉnh cao, cùng ngươi sóng vai mà đi.”
Đây là mục tiêu của nàng, cùng hắn sóng vai bước tiếp.
Dạ Vô Trần cong môi cười, không nói thêm gì nữa, hắn cúi đầu hôn lên môi thiếu nữ, tất cả ôn nhu đều dồn vào nụ hôn này...
.
.
.
“Ngươi nói cái gì?”
Trong Mộ gia, Mộ Tình vỗ bàn đứng bật dậy, ánh mắt lập lòe: “Ngươi nói Quỷ Vương vẫn luôn giả ngốc? Là chủ tử của Quỷ điện? Hơn nữa còn dung mạo tuấn tú, vô cùng cường đại?”
Buồn cười chính là, bọn họ vẫn luôn cho rằng Quỷ Vương là một ngốc tử.
Mộ Như Nguyệt kia có tài đức gì, trời xui đất khiến lại có được một vị hôn phu tuyệt hảo như vậy, không được, tuyệt đối không thể để Mộ như Nguyệt cướp đi một cơ hội tốt như vậy.
“Người tới, báo cho Tuyết Nhi, bảo nàng chuẩn bị cùng ta đi bái phỏng tỷ tỷ nàng.”
Bất luận thế nào, Mộ gia đều phải nắm lấy cơ hội này, Quỷ điện là thế lực gì? Nghe nói còn mạnh hơn cả Thanh Vân Môn, thực lực của chủ tử Quỷ điện càng thần bí khó lường, ai ngờ đường đường chủ tử Quỷ điện lại là Quỷ Vương bị đồn là ngốc tử xấu xí?
Nếu như Mộ Như Nguyệt trở thành Quỷ Vương phi, hắn nhất định phải đưa Tuyết Nhi lên, cho dù làm trắc phi cũng không thể bỏ qua cơ hội nịnh bợ Quỷ Vương.
Dù sao Mộ Tình vẫn biết rõ Mộ Như Nguyệt không phải nữ nhi ruột của Mộ gia, đơn giản là vì vị đại nhân kia thỉnh cầu nên hắn mới giữ lại nàng ở Mộ gia, cũng tuyên bố với bên ngoài nàng là huyết mạch Mộ gia.
Cũng vì Mộ Như Nguyệt không phải nữ nhi ruột của hắn, cho nên lúc trước hắn mới tàn nhẫn với nàng như vậy, một phế vật không phải nữ nhi ruột, giữ lại có tác dụng gì?
Đáng tiếc, hiện giờ Mộ Tình còn không biết, Mộ Y Tuyết đã không còn là thân xử nữ, hơn nữa còn là bị Dạ Vô Trần sắp đặt một gã sai vặt dây dưa đòi hỏi, một nữ nhân như thế, đừng nói Dạ Vô Trần, dù là những người khác cũng không thèm lấy.
.
.
.
Gió thu phất qua, lá phong đỏ tà tà rơi xuống.
Mộ Như Nguyệt lười biếng dựa vào ngực Dạ Vô Trần, khóe môi cười thích ý, Dạ Vô Trần lột một quả nho đưa tới bên miệng nàng.
Mộ Như Nguyệt cắn nhẹ quả nho, còn chưa kịp nuốt xuống, đã thấy Lý Lộ đi tới: “Chủ tử, cha con Mộ gia muốn gặp ngươi, ngươi có muốn gặp không?”
“Gặp ta?” Mộ Như Nguyệt cười khẽ, “Thật là chỉ tới gặp ta? Chỉ sợ không chỉ có như thế.”
Nói tới đây, nàng liếc nhìn Dạ Vô Trần, nói: “Nói không chừng là muốn gặp ngươi, nhất định là bọn họ nghe nói ngươi không phải ngốc tử nên có ý đồ muốn tặng Mộ Y Tuyết cho ngươi làm trắc phi.”
Trong mắt Dạ Vô Trần xẹt qua một tia chán ghét, cười âm lãnh: “Xem ra có vài người còn chưa tự mình hiểu lấy, bổn vương đã có vương phi, sẽ không có thêm trắc phi gì nữa, quăng bọn họ ra ngoài cho bổn vương, thuận tiện dùng nước rửa sạch chỗ bọn họ vừa đứng một chút.”
Lý Lộ cười khẽ, xem ra Quỷ Vương này đúng là rất sủng ái chủ tử nhà mình.
“Ta hiểu rồi.”
Thời điểm Lý Lộ xoay người chuẩn bị rời đi, một thanh âm từ phía sau truyền đến: “Khoan đã.”
“Chủ tử, còn có gì muốn phân phó?”
Hiện tại, Lý Lộ hoàn toàn trở thành quản gia cho Mộ Như Nguyệt, dường như đều quên mất thân phận công tử nhà Tướng quân rồi.
Mộ Như Nguyệt lười biếng dựa vào người Dạ Vô Trần, trên mặt cũng có chút mệt mỏi, nàng duỗi cái eo lười, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cho bọn họ vào đi, ta muốn xem bọn họ có thể vô sỉ đến mức độ nào.”
Lý Lộ kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt: “Vâng, chủ tử.”
Dứt lời liền xoay người rời đi, không lâu sau, thân ảnh hai cha con kia đã lọt vào mắt bọn họ. So với Mộ Tình vẻ mặt tính kế, lúc Mộ Y Tuyết nhìn thấy Dạ Vô Trần, trong mắt tràn ngập si mê.
Thì ra hắn chính là Quỷ Vương, đã từng là ngốc tử kia.
Không ngờ Quỷ Vương lớn lên lại đẹp như vậy, hơn nữa còn im hơi lặng tiếng nhẫn nhục giả ngốc để sống sót, nam nhân ưu tú như thế, sao nữ tử có thể không yêu?
Huống chi Mộ Y Tuyết đã sớm vì dung nhan xuất chúng của Dạ Vô Trần mà yêu hắn...
Mộ Tình vừa tiến vào Mộ trạch đã cảm nhận được hơi thở cường đại khiến trong lòng hắn hơi chấn động, nhưng hắn cũng chỉ cho là của Dạ Vô Trần.
Bất luận thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được hơi thở cường giả đó phát ra từ thế lực mà Mộ Như Nguyệt thành lập - Thí Thiên Môn.
Sau khi Mộ Như Nguyệt đi tham dự đan hội, Lý Lộ càng triệu tập nhiều cường giả hơn, lại trải qua vô số đan dược bồi dưỡng, thực lực của những cường giả đó ngày càng mạnh mẽ hơn. Vốn những cường giả đó cũng không ở lại Mộ trạch, nhưng sau ngày phát sinh sự kiện Điệp Y, Mộ Như Nguyệt triệu tập toàn bộ trở về, bình thường luôn ở Mộ trạch tu luyện.
“Nguyệt Nhi.” Mộ Tình nhìn về phía thiếu nữ ngồi trên người Dạ Vô Trần, hơi bất mãn nhíu mày, trong mắt hắn tư thế này thật là không ra thể thống gì, cho dù nữ tử đã gả chồng cũng không thể ngồi trên người vị hôn phu.
Có điều, nghĩ tới mục đích mình tới đây, Mộ Tình nhịn mấy lời giáo huấn xuống, miễn cưỡng lộ ra nụ cười cứng ngắc: “Ngươi ở đây một mình quá cô đơn, cha để Tuyết Nhi tới đây bồi ngươi đi.”
Không phải là dò hỏi mà là mệnh lệnh, trực tiếp nói ra ý đồ của hắn.
Mộ Như Nguyệt cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh băng quét về phía Mộ Tình, nói: “Một mình ta? Chẳng lẽ Vô Trần không phải người, Lý Lộ không phải người? Những người khác cũng không phải người?”
Mộ Tình cười gượng nói: “Quỷ Vương dù sao cũng là vị hôn phu của ngươi, các ngươi không thể thường xuyên gặp mặt, Lý Lộ nhận ngươi làm chủ nhân, thân phận bất đồng, cho nên ta muốn để muội muội ngươi tới bồi ngươi.”
“Thân phận?” Mộ Như Nguyệt cười nhạo, nụ cười lạnh lùng trào phúng: “Chẳng lẽ trong mắt Mộ gia chủ, một tiểu thư thế gia, thân phận của nàng có thể giống ta?”
Mộ Như Nguyệt nói không sai, nàng không chỉ là Quỷ Vương phi, hơn nữa còn là đồ đệ của Vô Ngu đại sư, còn là chủ mẫu của Quỷ điện, bất luận là thân phận nào Mộ Y Tuyết đều không bằng nàng.
Lúc này, Mộ Y Tuyết phẫn hận nắm chặt nắm đấm, dùng ánh mắt ghen ghét trừng Mộ Như Nguyệt.
“Nguyệt Nhi, ngươi khát không?” Dạ Vô Trần âm lãnh quét mắt hai cha con Mộ gia, lúc nhìn Mộ Như Nguyệt, dung nhan tuấn mỹ lại lộ ra ý cười ôn nhu: “Có muốn vi phu rót trà cho ngươi không?”
“Lần trước Triệu lão pha hồng trà không tồi, bất quá ta không thích hương vị quá nồng.” Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, nhìn Dạ Vô Trần nói.
Dạ Vô Trần ôn nhu vuốt mái tóc đẹp của nàng, ôn nhu trong mắt có thể làm người ta chết chìm: “Tốt.”
Hành động của hai người hoàn toàn khơi dậy sự đố kị trong đáy lòng Mộ Y Tuyết, nàng phẫn hận trừng mắt Mộ Như Nguyệt, ánh mắt như đao hung hăng quét về phía dung nhan tuyệt mỹ kia.
Hết chương 94
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro