ONESHOT
Park Ruhan và Eom SeongHyeon chia tay.
Nếu Jeong Jihoon nghe thấy điều này, nó chắc chắn sẽ trợn mắt, chắc rằng ngày mai mặt trời sẽ mọc ở hướng Tây và nó sẽ bị người đi đường giữa của đối thủ áp đảo 50 nghìn tiền, đó là một điều sẽ không bao giờ xảy ra ngay cả khi thế giới tận thế.
Suy cho cùng, họ là một cặp đôi phiền phức, họ đã yêu nhau từ khi còn học trung học, dù đã đi làm được ba năm nhưng họ vẫn âu yếm nhau trước mặt bạn bè. Chia tay dường như là không thể?
Nhưng khi chuông cửa reo và Jeong Jihoon mở cửa, nó thề rằng nó thực sự muốn tự hỏi liệu ngày mai có thực sự là ngày tận thế hay không.
Bởi vì người có đôi mắt đỏ hoe trước mặt trông như vừa khóc ở cửa chính là người bạn tốt Park Ruhan của nó.
Jeong Jihoon gãi đầu, ngơ ngác không biết phải nói gì. Nó thường thụ động ăn cơm chó do hai người bày ra, giả vờ không để ý hoặc đi vào tai này ra tai kia, đây là lần đầu tiên nó gặp phải vấn đề khó khăn như vậy.
Cậu có cần một bờ vai để khóc không? Jeong Jihoon lúng túng mở rộng cánh tay không phối hợp của mình, cố gắng ôm cậu an ủi. Đáng tiếc Park Ruhan không hoàn toàn ăn ý với nó nên cúi đầu chui qua khỏi tay của nó.
Khi Jeong Jihoon định thần lại, cậu đã vào phòng, ngồi co ro trên ghế sofa. Trông giống như một cái bong bóng xà phòng mỏng manh sẽ vỡ nếu bạn chọc vào.
"Anh ấy nói chia tay với tao." Park Ruhan phá vỡ sự im lặng.
Jeong Jihoon tuyệt vọng nhắm mắt lại, chuyện gì phải đến đã đến. Nhưng ngay lúc trong đầu đang cố gắng tìm kiếm những lời an ủi nào đó, nó chợt phản ứng lại và nghi ngờ hỏi: "Không, chia tay với mày là có ý gì? Anh ấy có lừa dối mày không?".
Park Ruhan nhấc đầu ra khỏi gối, mím môi như thể một giây tiếp theo sẽ khóc: "Không. Anh ấy nói sẽ ra nước ngoài, không biết bao lâu mới về, bảo tao đừng đợi anh ấy."
Jeong Jihoon thở phào nhẹ nhõm, "Không lừa dối là tốt, không lừa dối là tốt rồi... Hả? Anh ấy muốn ra nước ngoài? Vậy thì... mày sẽ làm sao?"
"Tao không biết... tao không muốn chia tay chút nào..." Park Ruhan lại nói. Cậu vùi đầu vào trong chiếc gối, ngay sau đó Jeong Jihoon nghe thấy những tiếng nức nở bị kìm nén.
Nhân vật chính còn lại của câu chuyện hiện đang cảm thấy không ổn.
Công ty của Eom SeongHyeon gần đây đã ký một hợp đồng lớn với một công ty ở Bắc Mỹ và cần cử một nhân viên đến phụ trách ở đó. Eom SeongHyeon sống ở nước ngoài khi còn nhỏ và thông thạo tiếng Anh. Ngoài ra, năng lực chuyên môn của anh cũng rất xuất sắc, được lãnh đạo đánh giá cao, vị trí thăng tiến đầy hứa hẹn này đương nhiên rơi vào tay anh. Nhưng Eom SeongHyeon không vui lắm.
Không phải là anh không biết tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này. Với sự coi trọng của lãnh đạo và cơ hội ngàn năm có một, nếu có thể nắm bắt thành công, trong vài năm nữa chắc chắn sẽ được thăng chức và kiếm được số tiền gấp mấy lần hiện tại.
Nhưng sẽ mất bao nhiêu năm? Hai năm, ba năm, bốn năm hoặc hơn. Nếu anh nói với Ruhan, anh yêu em rất nhiều, hãy đợi anh, chúng ta có thể yêu xa khi anh ở nơi đất khách quê người. Mặc dù không biết sẽ mất bao lâu nhưng hãy đợi anh quay lại nhé.
Eom SeongHyeon cảm thấy mình thật ngây thơ. Anh đã hai mươi bốn tuổi rồi, sao có thể có những suy nghĩ vô trách nhiệm như vậy? Nếu thật sự ra nước ngoài, anh có tư cách gì để nói Ruhan đợi mình?
Hiện tại không chắc chắn, tương lai thì vô định, bị ràng buộc bởi tình yêu?
Eom SeongHyeon không thể ích kỷ như vậy được. Anh hơn Park Ruhan ba tuổi và có quá nhiều việc phải cân nhắc trước. Khi nào sẽ mua nhà, xe, có thể đưa Ruhan đi du lịch và ăn nhiều món ngon được không, có thể mua cho cậu thật nhiều quần áo đẹp để cậu không phải mặc lần thứ hai không?
Trong lòng Eom SeongHyeon rất rối, anh không muốn từ bỏ cơ hội việc làm hiếm có này. Anh muốn mang đến cho Ruhan một tương lai tốt đẹp hơn, nhưng nếu anh lựa chọn điều này, đồng nghĩa với việc anh không thể ở bên Park Ruhan, điều này tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Trước đây, Park Ruhan luôn nói rằng anh là một chú cún bám người, và sẽ ré lên ngay khi cậu rời khỏi tầm mắt. Bây giờ Eom SeongHyeon thực sự muốn trở thành một con cún, để anh ấy có thể không nghĩ gì và bám lấy Park Ruhan mỗi ngày.
Sau giờ làm về, Park Ruhan đã gọi món đồ ăn ưa thích của anh, ngồi trên bàn ăn và mỉm cười nhìn anh. Eom SeongHyeon hôm nay ăn không nhiều, nhưng vẫn không có cảm giác thèm ăn. Mặc dù đang đối mặt với một bàn đầy những món ăn yêu thích của mình nhưng anh ấy thực sự không thể ăn được chúng. Anh cảm giác như bị nhét một miếng bọt biển chứa đầy nước, càng ngày càng khó chịu, gần như không thể chịu đựng được nữa.
"Ruhan, anh muốn nói với em một điều, chúng ta chia tay đi." Eom SeongHyeon nghe thấy lời chính mình nói.
Giống như ở góc nhìn của người thứ ba, Eom SeongHyeon nhìn thấy người bạn trai nhỏ đối diện với đôi mắt đỏ hoe và hỏi tại sao. Anh đã trả lời gì? Anh ấy không nghe thấy.
Nhưng Park Ruhan vừa chạy vừa khóc. Eom SeongHyeon cảm thấy mình như một con cá nhảy ra khỏi bể và có thể chết bất cứ lúc nào.
Khi nhận được tin nhắn từ Jeong Jihoon, Eom SeongHyeon đã ngồi trên ghế được vài giờ, khi anh đứng dậy, trước mắt anh hiện lên một vầng sáng giống như bông tuyết.
"Cậu ấy ở đây với em, đừng lo lắng."
"Cậu ấy rất buồn."
Khi Jeong Jihoon gửi tin nhắn xong và nhìn Park Ruhan, cậu đã ngủ gật. Nó thở dài rồi lấy chăn cho bạn mình đắp. Tối nay, vốn dĩ nó muốn thức khuya để đánh rank, nhưng lại bị ảnh hưởng bởi tâm trạng buồn bã của Park Ruhan nên không còn muốn bật máy tính nữa.
Park Ruhan đang ngủ trên sofa, nó đang dựa vào chiếc ghế gần đó, chơi đùa với chiếc điện thoại của mình.
Eom SeongHyeon đến đón cậu đã là sáng sớm. Khi mở cửa cho anh, Jeong Jihoon ngáp dài một tiếng, ánh mắt anh cho thấy Ruhan đang ngủ trên ghế sofa. Eom SeongHyeon chắp hai tay lại, gật đầu cảm ơn với Jeong Jihoon, sau đó nhẹ nhàng bước đến ghế sofa và bắt đầu đánh thức Park Ruhan.
"Ruhannie,..." Eom SeongHyeon nhẹ nhàng gọi bạn trai nhỏ của mình.
Park Ruhan đang nằm mơ, anh mơ thấy Eom SeongHyeon chuẩn bị lên máy bay nhưng cậu vẫn đang ngồi trên taxi đến sân bay. Khi cậu đến sân bay, chiếc máy bay mà Eom SeongHyeon đi đã cất cánh. "Không, không, SeongHyeon huyng, đừng đi!" Park Ruhan tỉnh dậy từ giấc mơ và cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt lưng.
"Anh không đi, anh không đi, đừng sợ Ruhannie."
Ruhan theo hướng phát ra âm thanh và nhìn thấy người vừa xuất hiện trong giấc mơ của mình. Anh ôm cậu lên, và đó là một sự tiếp xúc rất chân thực, không phải mơ, mà là SeongHyeon thực sự! Park Ruhan muốn khóc lần nữa, nhưng cậu đã khóc rất nhiều lần đến nỗi nước mắt gần như cạn khô.
Jeong Jihoon ho hai lần và giải thích tình hình hiện tại cho hai người - họ đang ở nhà của Jeong Jihoon.
Eom SeongHyeon nắm lấy tay Park Ruhan và đứng dậy chuẩn bị đưa cậu về nhà. Ngay khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, Jeong Jihoon xuất hiện và nói: "Nhớ đãi em bữa tối nhé!"
Hai người bị Jeong Jihoon chọc cười, Park Ruhan vừa mới tỉnh dậy nên đang bối rối. Trên đường về nhà, cả hai đều không nghĩ đến chuyện họ vừa chia tay.
"Nóng quá!" Sau khi cởi giày ở lối vào, Park Ruhan lao vào ghế sofa. Sau khi thân nhiệt ấm lên, cậu đột nhiên cảm thấy đói. Đồng thời, nhớ lại mâu thuẫn nổ ra giữa hai người trên bàn ăn.
"Anh ơi, ngồi lại đây và chúng ta nói chuyện này nhé." Park Ruhan vỗ vỗ vào chiếc ghế sofa bên cạnh.
Hai người ngồi đối diện nhau, anh nhìn cậu, cậu nhìn anh.
Park Ruhan không khỏi lên tiếng trước, "Sao anh không nói chuyện? Không phải anh nói muốn ra nước ngoài làm việc sao? Khi nào thì anh đi?"
"Có lẽ là tháng sau. Hiện tại ở công ty, anh còn có việc phải bàn giao, phải đợi mọi việc giải quyết xong mới có thể đi."
"Anh..."
"Em... "
Hai người gần như nói cùng một lúc.
"Tại sao chúng ta không thể ở bên nhau khi anh muốn ra nước ngoài làm việc?"
"Anh không biết sẽ mất bao lâu để quay lại, và anh không muốn em phải đợi. Anh cảm thấy điều này rất tệ đối với em.
"Eom SeongHyeon! Tại sao anh lại nói như vậy? Anh không tin tưởng em đến mức nào?" Ruhan cau mày và hơi thở trở nên gấp gấp "Anh không tin em à?"
"Không, không..." Eom SeongHyeon vội vàng đến vỗ nhẹ lưng Park Ruhan, "Anh sai rồi Ruhannie. Đừng tức giận."
Park Ruhan đẩy tay Eom SeongHyeon ra, "Em không tức giận, anh có một tương lai tốt đẹp hơn, anh không có em trong kế hoạch sau này cũng không sao cả. Không phải em không thể sống thiếu anh. Vậy thì hãy chia tay đi."
Sau khi Park Ruhan nói xong, cậu đứng dậy và đi vào phòng ngủ, "Em đi ngủ."
Kết quả là, trước khi cậu kịp cử động chân, Eom SeongHyeon đã ném Park Ruhan lên ghế sofa.
"Anh đang làm gì vậy? Anh rất nặng. Mau đứng dậy đi." Ruhan dùng tay chân cố gắng thoát khỏi xiềng xích của Eom SeongHyeon.
Eom SeongHyeon hơi nghiêng người sang một bên, nhưng vẫn dùng tay ôm chặt lấy cậu, "Không, anh sợ em chạy mất."
Park Ruhan nghe xong lời nói của anh gần như tức giận bật cười, "Cái đó, người nói chia tay là anh, giờ anh lại không rời xa em. Anh muốn gì?"
"Anh thực sự không muốn chia tay với em, chỉ sợ ra nước ngoài sẽ không tốt cho em, anh sẽ sẽ không gặp em được, không thể ở bên em thường xuyên."
"Anh ơi, anh đã bao giờ nghĩ đến câu hỏi này chưa?"
"Cái gì?"
Park Ruhan mò mẫm lấy điện thoại trong túi ra mở khóa, "Em rất nổi tiếng. Nếu anh chia tay với em, em sẽ đi ăn cơm với cậu nhóc đang theo đuổi em này ngay!"
Eom SeongHyeon vội vàng giật lấy điện thoại, "Thằng nhãi nào đang đuổi theo em? Sao anh lại không biết? Chẳng lẽ nó không biết em đã có người yêu sao?"
"Ừ thì sao anh biết được. Lâu lắm rồi anh không đến công ty đón em. Đồng nghiệp mới làm sao anh biết được?"
"Aishh, ngày mai tan sở anh đến đón em. Anh phải xem đó là ai."
"Anh ơi, anh đi với tư cách gì? Với tư cách là bạn trai cũ của em, anh có thể giúp em tìm được bạn tình không?" Park Ruhan nhẹ nhàng nói vào tai Eom SeongHyeon.
Eom SeongHyeon tức giận đến mức cắn vào vai Park Ruhan, "Đừng nói nữa, anh không muốn chia tay! Anh sai rồi."
"Ồ, em hiểu."
"Vậy trước tiên hãy hứa với anh đừng chia tay nhé?" Eom SeongHyeon ôm Ruhan cứng ngắc, với vẻ mặt không buông ra nếu cậu không đồng ý.
"Em chưa bao giờ nói muốn chia tay... Người đó luôn là anh." Park Ruhan cũng dang rộng vòng tay và ôm chặt Eom SeongHyeon.
"Này này, thả em xuống!" Eom SeongHyeon bế Park Ruhan đi vào phòng ngủ.
"Em chưa muốn ngủ, anh ơi, em đói quá, em muốn ăn!"
"Anh chỉ đang đưa em đi ăn thôi."
"Rõ ràng là anh đang đưa em về phòng ngủ để ngủ mà!" Park Ruhan vùng vẫy, nhưng Eom SeongHyeon rất khỏe nên cậu phải chấp nhận việc được bế vào phòng ngủ...
Eom SeongHyeon chưa bao giờ giỏi trả lời các câu hỏi trắc nghiệm. Khi còn đi học, mỗi lần gặp một câu hỏi trắc nghiệm đã được loại bỏ hai phương án rồi, chỉ cần chọn một trong hai phương án còn lại, anh ấy đều làm sai.
Có vẻ như lần này anh gần như đã lựa chọn sai. Nhưng may mắn thay Park Ruhan đã cho anh một cơ hội để lựa chọn lại.
Có lẽ nhờ Park Ruhan mà Eom SeongHyeon mới có thể trả lời đúng câu hỏi trắc nghiệm này.
Bởi vì dù thế nào đi nữa, sự lựa chọn của anh sẽ chỉ có cậu.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro