Chương 9: Run rẩy đi, Thang Khải!
"Aaaa!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Chân Tiểu Tiểu trực tiếp kéo Tiểu Chúc Chúc phá tường chạy ra.
Oành!
Trên tường Lý gia lại xuất hiện thêm một cái động hình người...
Vỗ vỗ bụi đất trên đầu, Chân Tiểu Tiểu cảm thấy cách tạo cửa này vừa đơn giản vừa thô bạo, vừa học liền biết, dùng rất hiệu quả.
Đáng tiếc cho dù đã thoát khỏi hiện trường nàng cũng không thoát được cơn ác mộng sâu bọ này!
Bởi vì ngay sau đó, Chân Tiểu Tiểu liền phát hiện trong sân cũng tụ đầy các loại côn trùng núi, rắn, chuột, chúng nó rậm rạp, vô biên vô tận, hoàn toàn không màng đến sự sợ hãi của Chân Tiểu Tiểu, ra sức vươn chân, điên cuồng hướng đến cái nồi to trên bếp chạy tới, giống như nồi phân kia là lý tưởng cả đời của bọn chúng!
Lúc này Tiểu Chúc Chúc mới có phản ứng, như là bị khí thế cuồng nhiệt của đội quân kích thích, cúi người gầm nhẹ một tiếng, bộ dáng rất có khí thế, muốn cùng rắn chuột tranh đoạt mỹ vị mới ra lò!
Chúng nó đều cảm thấy canh phân ăn ngon?
Chân Tiểu Tiểu ngây người, hoàn toàn quên mất mình đang đứng trong làn sâu bọ.
Đây...... chắc là đang nằm mơ đi?
Dường như cuộc sống của nàng từ khi cha nuôi mất tích liền bắt đầu trở nên cực kì hoang đường.
Không lẽ trù nghệ của ta bây giờ đã đạt đến đỉnh cao!
"Của sự hủy diệt? Ha ha ha!"
Đứng ngoài sân đến gần sáng, phát hiện lũ sâu, rắn, chuột bị trù nghệ của mình dụ tới, sau khi ăn uống no nê xong vẫn chưa chịu bỏ đi, một đám lười biếng nằm bò trên mặt đất cùng trên nóc nhà phơi nắng. Chân Tiểu Tiểu cười một tiếng đầy đắc ý, kéo Tiểu Chúc Chúc hướng phía đông chạy như bay, nhấc lên một trận cuồng phong.
"Đồ khốn Thang Khải, chuẩn bị run rẩy đi!"
Năm ngày trước còn hướng trời kêu la, nhất định phải cho Thang Khải biết tay, Chân Tiểu Tiểu tuyệt đối không nghờ tới, cơ hội báo thù lại tới nhanh như vậy!
"Chân nha đầu! Chân tiểu thư! Chân đại lão! Này...... Ngươi có phải quên mất cái gì quan trọng rồi không? Này!"
Hai tên nam nhân bị trói như cái kén treo ngược trên cây, nhìn phía sau càng ngày càng nhiều trùng chuột, nước mắt đầm đìa cắn giẻ lau.
Lúc này Thang Khải bị ngộ độc thức ăn đang ở trong phòng dưỡng bệnh. Vừa vặn mấy tên hộ vệ luyện thể không có ở đây, cho nên không có người phát hiện, hai bóng đen đang lén lút đi vào bên trong.
Một đêm này, Thang Khải ngủ rất say, trong miệng cùng dạ dày cuối cùng cũng không còn tràn ngập cái hương vị đáng sợ kia, ý thức đang đắm chìm trong một bữa tiệc xa hoa.
"Cha, ngươi đừng đoạt chén của ta, Rượu Tam Sinh được ủ từ tuyết đọng trên lá đào sao? Tới tới tới, nhanh chóng cho ta một thùng!"
"Ôi mẹ ơi! Chân chim sẻ cầu vồng ướp mật ong lạnh? Nó là linh thú có thể tu luyện a! Bổn thiếu ăn vào chẳng phải sẽ lập tức thành tiên sao?"
Cầm chân chim sẻ lên, Thang Khải há mồm nuốt xuống, còn chưa kịp cẩn thận thưởng thức hương vị, đột nhiên hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng, vì sao thịt chim nhìn qua mềm mịn bóng loáng ăn vào trong miệng lại lông lá xù xù? Còn mang theo một cổ hương vị tanh tưởi không nói thành lời?
Ngay lập tức từ trên giường bật dậy, Thang Khải lúc này mới phát hiện mình đang nằm mơ. Hắn xoa xoa đôi mắt còn đang mơ màng, hoảng sợ nhìn thấy phòng mình đã hoàn toàn bị bò sát, rắn độc chiếm cứ! Chẳng những trên xà nhà, giá sách bu đầy gián, mà trong chăn đệm, thậm chí cái chân thối của hắn cũng bị rắn cùng nhện bâu lấy!
Cái châm chim bên tay phải, vậy mà lại là một con chuột đang phẫn nộ.
Con chuột kia cả người ướt đẫm, khóe miệng nhếch lên, tựa hồ trên đó còn dính phân đen!
"Bà cố nội mẹ ơi!" Tinh thần bị đả kích nghiêm trọng, Thang Khải thiếu chút nữa vỡ tim mà chết.
Tiếng thết chói tai muốn chọc thủng nóc nhà của hắn, đánh thức tất cả gia đinh trong nhà, nhưng những người bị đánh thức cũng nhanh chóng thét chói tai......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro