Chương I



Yêu một người, trăm khổ

Nhớ một người, ngàn sầu

Hối tiếc một người, vạn nỗi bi thương

         ta muốn sống với chàng trọn đời

Furuya Rei .

Chàng rất sủng ta.

Buổi sáng thức giấc trước, nhưng luôn nhẹ nhàng rời giường, không đánh thức ta đang say ngủ.

Buổi chiều thấy ta nhàm chán, lập tức phân phó gia nhân chuẩn bị kiệu chở ta đi dạo một vòng.

Buổi tối biết ta bị lạnh, trong phòng luôn đặt lò sưởi, đệm chăn xếp vài chồng.

Nam nhân tinh tế như vậy, là ước mong của mọi nữ tử.

Chàng, lại là phò mã của Vinh Xuyên quốc, là phu quân của ta.

Ta yêu chàng, nên ta không thoả mãn với cuộc sống hiện tại.

***

Đêm tân hôn, tầng tầng trướng rủ màn che ngăn cách chúng ta với thế giới bên ngoài.

Nhấc khăn, uống rượu, động phòng. Khi đã xong chuyện phu thê, chàng đắp chăn cho ta, rồi thổi tắt đôi nến long phượng.

Ta níu áo chàng, muốn trò chuyện đôi câu. Chàng vỗ vỗ lưng ta, nhàn nhạt dỗ dành : "Công chúa ngủ đi, mai còn phải vào cung dâng trà".

Ta thở dài, nhắm mắt lại. Nhìn bóng lưng say ngủ của chàng, ta lẳng lặng ngồi dậy, thắp lại cặp nến duy nhất trong tân phòng.

Trước ngày cưới, một thị nữ già đã nói với ta : nếu cặp nến long phượng này cháy hết trong đêm động phòng thì phu thê sẽ được bên nhau trọn đời, tới tận khi đầu bạc răng long.

Đêm đó, ta nằm bên tân lang đang ngủ, mở mắt nhìn hai ngọn nến dần lụi tàn.

***

Lần đầu gặp chàng, là một ngày ấm áp hiếm hoi ở Vinh Xuyên quốc.

Hôm đó, ta khoác một chiếc áo lông thỏ trắng muốt, lẫn mình trong đám tuyết ở Ngự hoa viên chơi trốn tìm.

Lần nào ta cũng bị bắt trước các huynh muội khác. Suy tính một chút, bèn bạo gan trèo lên cây thông già nhất hoàng cung, cành lá đâm tua tủa phủ đầy tuyết, thật là một nơi trốn lí tưởng.

Lần đầu trèo cây, leo được đến nhánh thứ ba thì ngã.

Lúc rơi xuống, có lẽ sẽ bị tuyết chôn vùi, huynh đệ tỉ muội khó tìm ra ta, mà ta chắc cũng không còn sức để kêu.

Một đôi tay rắn chắc đỡ lấy ta, khiến ta nhất thời hoảng hốt. Đàn quạ từ ngoài hoàng cung bay vào, kêu oa oa, át đi tiếng tim đập gấp gáp.

Khi chàng cười với ta, nụ cười nhàn nhạt, ta nhìn chàng, nhìn bầu trời âm u trên đầu, mặt ửng hồng. Nghĩ đến sinh nhật hai ngày trước, phụ hoàng lén bảo với mẫu hậu :" Nhanh thật, Shiho đã đến tuổi cập kê. Nên nhanh chóng tìm một phò mã tuấn tú cho con bé đi thôi."

Ta không nhớ mình trở về phủ như thế nào. Đêm hôm đó, ta sai tì nữ thắp thêm mấy ngọn đèn, trải giấy bút lên bàn, thêm một nghiên mực đầy. Ta ốm yếu từ nhỏ, chỉ thích học vẽ. Cũng không đến nỗi tồi, tiếng lành đồn xa, không hổ cái danh đệ tử chân truyền của Họa thần Vinh Xuyên quốc.

Một đôi mày kiếm, ánh mắt sáng trong, nụ cười nhu hòa. Điểm vài bông tuyết trên tóc, trên vai chàng, ta hài lòng, đề thêm lạc khoản rồi cuộn tranh lại, ngẩn ngơ đến sáng.

Gặp lại trong hoàng cung, chàng quỳ xuống hành đại lễ với phụ hoàng, thân phận là hoàng tử Khương Lí quốc đến nước chúng ta học tập. Thực chất chính là một con tin, dùng tính mạng cùng tự do đổi lấy sự bình yên cho quê hương của chàng.

Ta nép sau tấm rèm trên chính điện, bức họa cuộn trong tay. Vốn định dùng chút quyền lực của phụ hoàng đi tìm chàng, nhưng giây phút này, ta lại muốn cầu xin Người một chuyện khác.

Furuya Rei , ta muốn sống với chàng trọn đời.

***

Ba tháng thành thân, chàng đối với ta tương kính như tân, khi gần khi xa. Lúc đầu, ta tự nhủ là do chàng nhớ nhà, nhớ Khương Lí quốc xa xôi ngàn dặm của chàng.

Dần dà, ta sinh phiền muộn. Hai người chúng ta,tuy ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, nhưng tâm trí không cách nào cùng hướng về nhau.

Ta biết, chàng chẳng yêu ta.

Ngày còn bé, ta rất yếu ớt, phải dựa vào những bát thuốc đen đặc đắng ngắt để sống qua ngày. Một lão thầy thuốc cao tay sống ẩn dật đã khiến phụ hoàng hao tổn biết bao tâm tư mời đến trị bệnh cho ta, sau khi bắt mạch chỉ lắc đầu, phán rằng ta bẩm sinh sức đề kháng quá kém, không thể qua nổi tuổi hai mươi, nói thêm mấy lời "lão phu bất tài" rồi xách hòm thuốc rời đi.

Thời gian không hào phóng với ta lắm.

Một buổi sáng dậy sớm, chàng đọc sách trong thư phòng, ta ngồi ở chính phòng ăn cháo hạt sen. Ăn được nửa bát, miệng đắng ngắt, có lẽ do gần đây mới tăng liều lượng thuốc. Ta bỏ bát cháo sang một bên, ngồi nhẩm tính một chút, tinh thần chợt phấn chấn lạ thường.

Vội sai gia nhân chuẩn bị kiệu, không kịp nói với chàng một tiếng, tiến vào cung gặp ngự y.

Ngự y bắt mạch cho ta, cẩn thận hỏi lại : "Công chúa, người đã nghĩ kĩ chưa?"

Ta gật đầu, không che giấu nổi niềm hân hoan.

Ngự y muốn khuyên can lần nữa, ta tỏ ra mất hứng, phất tay ngăn lại. Lão thở dài, chấp bút kê đơn thuốc mới cho ta.

Về tới phủ công chúa, xa xa trong màn tuyết trắng ngập đất trời, có một người đang đợi.

Chàng vội bước tới che ô cho ta, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng : "Nàng sớm vậy sao lại ra ngoài một mình, không gọi ta đi cùng?"

Lòng ta nhất thời tràn ra một cỗ ấm áp. Ta nắm chặt đơn thuốc mới trong tay, tim đập gấp gáp, giọng nói vui sướng không kìm chế được : "Rei , ngự y nói chúng ta có thể sinh con."

Bàn tay ấm áp đang đỡ ta hơi siết lại.

Ta hồi hộp nhìn chàng, giọng nói có chút e dè: "Chàng... có vui không?", lại áy náy thêm vào "Kì thực, ta... ta nên hỏi ý chàng trước."

Chàng vẫn không lộ ra chút biểu tình trên mặt, khiến ta nhớ tới giây phút chàng nhận lệnh chỉ hôn từ phụ hoàng. Đôi mắt từng nhìn ta cười nhu hòa dưới bầu trời màu xám, ngoài trầm mặc, chỉ còn trống rỗng.

Tim ta nhói lên một chút. Ta biết, cuộc hôn nhân này, với chàng, chỉ là cuộc hôn nhân chính trị, vốn không tồn tại hai chữ "hạnh phúc". Có con, chính là gánh nặng.

Còn ta, chỉ muốn chàng gần ta thêm một chút.

Ta hứa với lòng mình, sẽ chỉ ích kỉ một lần này thôi.

Thật lâu, thật lâu sau, chàng rốt cuộc nói : "Được."

Bàn tay đang xiết chặt đơn thuốc của ta, cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

Tối hôm đó, chàng đích thân sắc thuốc theo đơn mới, còn bưng đến tận giường cho ta, nhìn ta uống hết, rồi bón mứt táo cho ta. Tì nữ hầu hạ đều nhìn chúng ta với ánh mắt ngưỡng mộ, cười thẹn thùng lui ra ngoài.

Nhân lúc chàng dém chăn, ta bắt lấy tay chàng, vuốt ve vết chai trên ngón trỏ. Nghe nói, hoàng tử của Khương Lí quốc người nào cũng tinh thông cưỡi ngựa cầm cung. Khương Lí quốc mười năm nay chiến sự liên miên, tất cả thanh niên trong hoàng tộc buộc phải cầm quân xông pha trận mạc. Còn nhiệm vụ nguy hiểm nhất , chính là "đi sứ cầu hòa". Nghe nói, giữa đại điện hoàng cung Khương Lí quốc, chỉ có một người dám đứng ra nhận đi sứ sang Vinh Xuyên quốc, vốn là kẻ thù quân sự nguy hiểm nhất lúc bấy giờ trong cuộc chiến của Khương Lí quốc.

"Xưa nay, nếu có thể lựa chọn cầm gươm giáo giẫm đạp lên kẻ khác giành chiến công, há có kẻ nào chịu đựng cúi mình sống dưới chân địch nhân, làm vật hi sinh. Để cứu giang sơn, con đường nào cần nhiều trí, dũng hơn? Shiho , con nghĩ xem?"

"Thật ra, Shiho con của ta rất tinh tường, chấm trúng hoàng tử tài giỏi nhất của Vinh Xuyên quốc. Vị phò mã này, ngoại trừ thân phận, không có gì để chê trách, là nơi con có thể gửi gắm cả đời."

Những lời của phụ hoàng trước ngày xuất giá, ta đều nhớ kĩ. Khoảng cách giữa chúng ta sinh ra bởi thân phận, vậy hãy để ta dùng chính thân phận để thu hẹp.

Khi khăn phượng được nhấc lên, ta không còn là công chúa địch quốc.

Đời này kiếp này, ta mãi mãi là thê tử của chàng .

....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro