Chương 11:
Chuyển ver: Devil_Than (PCH)
Những mẫu giấy nhắn trên khung cửa
Chương 11:
Taehuyng chiều hôm đó sau khi trao đổi xong với thầy giáo, vốn dĩ phải đi đến chỗ làm thêm ngay, chính là nhịn không được ngó qua sân bóng rổ một chút. Bước đến sân bóng rổ càng gần, trái tim càng đập nhộn nhịp, đến nơi rồi nhìn mãi không thấy người đâu, trái tim bỗng rơi bịch một cái đầy ảo não.
Bạn học nhìn thấy vô cùng quan tâm hỏi thăm sao trông anh thất vọng vậy, hôm nay có muốn chơi vài hiệp không. Nhìn không thấy người, anh cũng không còn hứng thú chơi bóng nữa, vội vàng đến chỗ làm thêm.
Trong lòng nghĩ có khi nào Heeyeon đến nhà cô nhóc hàng xóm xem cún con không, nhìn cũng có vẻ thân nhau như vậy. Nghĩ vậy, không hiểu sao trong lòng vừa có chút mong đợi, vừa có chút không thoải mái.
Thở hắt ra một tiếng, Taehuyng lẩm bẩm:
“Nếu hai người là một thì tốt rồi.”
***
Heeyeon vội vàng về nhà với cún nhỏ, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ chuyện hát chung với nam thần, nhất định phải lựa chọn bài hát thật kỹ. Có điều vừa mở cửa, nhìn thấy cái đuôi xù lông của Pu Pu ve vẩy trước mặt mình, những chuyện vừa nghĩ vài giây trước cô liền quăng ra khỏi đầu, tít mắt nhào tới, ôm cún nhỏ đi vào nhà chơi đùa.
Pu Pu rất ngoan, lũn cũn đi theo sau mông cô vòng quanh nhà, bộ dạng cực kỳ buồn cười. Cô lớn đầu như vậy vẫn bị cún con chọc cười vui vẻ.
Một người một cún quấn lấy nhau, hoàn toàn quên mất vị hàng xóm tốt bụng nhà bên. Vật nhỏ thì quên cái người ẵm mình về nhà hôm qua. Người lớn thì quên ai đã cho mình cún, tập giấy vàng trong cặp sách vô cùng thắc mắc tại sao hôm nay mãi vẫn chưa thấy một đứa ra đi.
Cứ như vậy, cho tới lúc Taehuyng về đến nhà, mẩu giấy vàng thường ngày vẫn không xuất hiện trên cửa. Đầu tiên anh nghĩ, không phải lại bị gió thổi bay rồi chứ, ngày hôm nay gió cũng không quá lớn mà, hơn nữa còn dùng cả đinh ghim.
Trong lòng dâng lên một cỗ giận dỗi vô cớ, anh cứ thế đứng bần thần trước cửa nhà bên, ánh vàng le lói vẫn hắt qua khe cửa. Nghe thấy tiếng cún con sủa văng vẳng cùng tiếng cười vui vẻ bên trong , nắm tay đang đưa lên định gõ cửa lại buông xuống.
Cuối cùng Taehuyng khẽ bĩu môi, cũng không gõ cửa, thở dài lấy ra một mẩu giấy vàng mới tinh. Viết vài dòng rồi dùng đinh ghim cố định lại trên cửa nhà bên. Tới lúc mở cửa bước vào nhà mình, nghĩ thế nào lại gắn thêm một chiếc đinh ghim nữa, sợ gió thổi bay mất.
Mệt mỏi nằm trên giường nhìn trần nhà, nghe tiếng cười vọng lại nho nhỏ phía bên kia bức tường, chẳng hiểu sao anh cảm thấy rất phiền não. Trong đầu không ngừng tưởng tượng ra gương mặt cô, sau đó lại tưởng tượng ra gương mặt cô nhóc hàng xóm.
Nghĩ tới Heeyeon , Taehuyng nhoẻn miệng cười, nghĩ tới cô nhóc hàng xóm anh lại khẽ cau mày. Cảm giác với Heeyeon có chút thú vị, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Với cô nhóc hàng xóm không hiểu sao vừa có chút giận dỗi, vừa có chút cảm giác có lỗi.
Nghĩ vẩn vơ hồi lâu, anh cũng không buồn nghĩ nữa, lỗi lầm gì chứ, mình tặng cún con, cô không cảm ơn mới có lỗi, mình đâu có lỗi gì. Nghĩ xong rồi, Taehuyng tắm rửa rồi dứt khoát trèo lên giường đi ngủ. Có điều giấc ngủ đêm đó cứ trằn trọc không yên, hình ảnh cô nhóc hàng xóm và Heeyeon vẫn cứ thay phiên nhau xuất hiện trong đầu nam thần.
****
Sáng hôm sau.
Hiếm có hôm nào Heeyeon dậy sớm như hôm nay, không phải do chăm chỉ đột xuất mà do chú chó nhỏ đói bụng, chạy tới chạy lui làm loạn nên cậu buộc phải dậy. Cho nó đi tè, ăn sáng xong rồi, vẫn còn rất lâu nữa mới đến giờ đi học. Cô nằm lăn ra giường định ngủ thêm giấc nữa, nhưng lăn qua lăn lại mãi cũng không ngủ được. Cuối cùng cậu quyết định đưa Pu Pu đi dạo.
Buổi sáng không khí vô cùng mát mẻ. Pu Pu được ra khỏi nhà liền thích thú chạy tung tăng, Heeyeon quên đem theo dây xích nhỏ, chạy thế nào cũng không đuổi kịp. Đúng lúc cô dừng lại ôm gốc cây thở dốc, thì Pu Pu ham chơi chạy không nhìn đường cũng tông vào chân người khác.
Taehuyng nhìn cún con đang thè lưỡi vẫy đuôi với mình, sau đó lại nhìn cô đang thở dốc đằng kia. Đây không phải cún con mình cho hàng xóm hôm qua sao, thế cô nhóc hàng xóm đâu, tại sao cún nhỏ lại cùng cô chạy loạn thế này.
Heeyeon đang khom lưng thở dốc, nhìn thấy nam thần đang ẵm cún nhỏ tiến về phía mình, ngay lập tức đứng thẳng người dậy, vô thức đưa tay sửa sang đầu tóc. Vốn định mở miệng nói chuyện, cuối cùng vì khẩn trương, hơi thở lại chưa bình ổn, cô lắp bắp nửa ngày mới nói hết một câu:
_ " Nam….nam…nam…thần….cảm…ơn…ơn…anh! "
_ " Cảm ơn cái gì? " – Anh phì cười, nhóc con này lúc nào cũng đáng yêu như vậy –
" còn nữa không cần gọi anh nam thần, em kêu một tiếng Taehuyng được rồi."
_" A, em biết rồi nam…à…anh Taehuyng . " – Heeyeon nói hết câu hai má cũng đỏ ửng rồi.
_" Ừ, gọi dễ nghe lắm " – Anh lại tiếp tục phì cười –
" cún con này của em hả? Sao sáng sớm đã cùng nó chạy loạn như vậy?"
_" Vâng, nó tên Pu Pu đó, vô cùng nghịch ngợm, cho đi dạo một chút, kết quả vừa ra khỏi nhà liền chạy biến, lần sau em phải nhớ đem theo dây dắt. Mà nam…à..anh Taehuyng , anh cũng đi thể dục hả, nhà anh gần đây sao?
_" Ừ, nhà anh gần đây, đi vài bước chân là đến trường, hôm nay anh có tiết sớm nên đến trường bây giờ đây, bình thường anh cũng không hay tập thể dục buổi sáng. "
_" Thảo nào anh chơi bóng rổ không được tốt nha…" – Cô vô thức bật ra một câu.
_" Em nói gì? " – Anh nhướn mày, thỏ nhỏ muốn trêu mình sao.
Đúng lúc đó bạn Taehuyng đi qua, liền gọi anh cùng đến trường. Trước khi đi anh vẫn cố nói với lại một câu:
_ " Không phải anh chơi bóng rổ không tốt, là hôm đó phong độ không tốt thôi. "
"………"
Cô ôm Pu Pu đứng đó ngẩn người, mình mới nói gì nhỉ, cũng không phải chê nam thần, chỉ cảm thán chút thôi mà. Nam thần…à…anh Taehuyng đẹp trai, hát hay lại biết kiếm tiền, vậy được rồi, chơi bóng rổ kém chút cũng không sao mà.
***
Taehuyng cùng bạn đến trường, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ chuyện vừa rồi. Anh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, cô nhóc con kia luôn miệng gọi mình nam thần, lại mấy lần cảm thán mình chơi bóng rổ không tốt. Rốt cuộc thỏ nhỏ là đang tiếc nuối nam thần không hoàn hảo hay đang cười nhạo mình đây.
Còn nữa, cún con của cô không phải là cún con mình mới cho hàng xóm sao. Chẳng nhẽ mới được tặng nhóc hàng xóm đã đem cho người khác rồi, mấy bữa trước còn tha thiết nói tôi muốn nuôi một con chó kia mà. Thật không hiểu nổi. Bất quá, Heeyeon và cún con kia đứng cạnh nhau cũng vô cùng thích hợp, đều nhỏ nhỏ, mắt tròn xoe. Nghĩ đến đó, Taehuyng tít mắt cười, thỏ nhỏ và cún nhỏ, đúng là rất hợp nhau đấy nhỉ.
( dễ thương thật <3 )
Lại nói đến Heeyeon , sau khi ôm Pu Pu về đến nhà, rốt cuộc cũng nhớ ra chưa cảm ơn hàng xóm nhà bên. Có điều đến lúc cô định để lại lời cảm ơn, rốt cuộc lại bị mẩu giấy đính trên cửa nhà mình chọc cho xù lông rồi.
' Cô Nhóc vô ơn, tôi tặng cún cho em cũng không thấy một câu cảm ơn. Xấu tính như vậy thảo nào chữ xấu cũng đúng thôi. Tôi sẽ đòi lại Viên Thịt Nhỏ cho coi.'
Cô phồng má nhìn chòng chọc mẩu giấy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô không phải xấu tính mà, chỉ là quên chưa cảm ơn thôi, tại sao lại có cái người vừa độc miệng vừa bắt bẻ người khác như vậy chứ. Cô mới không chấp nhặt chuyện này, tên tự luyến đáng ghét.
Vất vả lắm mới có thể nguôi cơn giận, Heeyeon cuối cùng bình tĩnh lại, viết một mẩu giấy khác, đập bộp một nhát, dán lên cửa nhà bên. Sau đó ôm Pu Pu vào nhà đóng cửa, chuẩn bị sách vở đi học.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro