Chương 5


Chuyển Ver: Devil_Than

*******

Kim Taehuyng bị ốm, mặc dù đã uống thuốc rồi nhưng đến tối vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu. Kết quả là ban ngày thì nghỉ học, buổi tối cũng nghỉ làm. Ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.

Lúc Heeyeon đi học về, anh vẫn còn đang nằm trên giường, trùm chăn rên hừ hừ. Thế nhưng vừa nghe tiếng bước chân dừng lại trước cửa nhà mình, vị nam thần này bỗng dưng im bặt, nín thở một chút.

Chờ cho người ngoài cửa rời đi, mở cửa bước vào nhà kế bên, anh bỗng dưng bật dậy, ý định ra trước cửa xem cônnhóc  kia để lại gì trên cửa nhà mình. Thế nhưng ngồi dậy rồi, nghĩ nghĩ một lúc anh lại tự cười nhạo mình. Tâm tình chờ mong này, rốt cuộc là gì đây.

Taehuyng chính là muốn chạy ngay ra ngoài xem mẩu giấy nhắn, trong lòng lại không muốn thừa nhận chính mình có chút chờ mong. Rốt cuộc anh cứ thế ngồi ở trên giường đấu tranh tư tưởng.

Cho đến lúc nghe thấy tiếng xủng xoảng vang lên ở nhà bên, anh bất giác phì cười. Cô Nhóc hàng xóm lúc đi học đã xủng xoảng một trận, lúc về cũng xủng xoảng một trận. Có phải rất hậu đậu hay không.

Cách một bức tường, cô vừa vấp chân vào cái bàn trà nhỏ làm mấy đồ trên đó đồng loạt rơi cả xuống đất. Chính mình thì vừa ôm chân nhảy lò cò trong phòng vừa luôn miệng kêu ai ui. Không hề biết rằng tên hàng xóm sát vách đang cười nhạo mình.

Anh phía bên này, cười đã đời rồi thì không nghĩ thêm gì nữa, vui vẻ đi dép lê ra xem mẩu giấy trước cửa nhà mình. Nhìn thấy túi thuốc treo cạnh mẩu giấy, khóe miệng vốn đang cười cười lại càng cong thêm.

Cô Nhóc  này, không tạc mao nữa sao, là thực sự muốn làm hòa với mình hay là đang nhẫn nhịn chờ thời cơ. Dù sao cô cũng thật thú vị, để xem coi có thực sự tập viết chữ không.

Cầm mẩu giấy và túi thuốc đi vào nhà, Taehuyng ngẫm nghĩ một lúc sau đó nhanh chóng viết một mẩu giấy khác đem ra dán trên cửa nhà bên. Trong lòng suy nghĩ không biết cô nhóc  kia có chạy ra xem rồi hồi âm lại ngay như mình hay không.

Có điều lần này anh phải thất vọng rồi. Heeyeon vẫn còn đang bận xuýt xoa cái chân đau hồi nãy nên không hề nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ của ai đó ngoài cửa.

Chờ một lúc lâu cũng không thấy tiếng cô nhóc  hàng xóm ra mở cửa, Taehuyng chán nản bỏ cuộc, không chờ thêm nữa. Chính anh cũng không hiểu tại sao lại thích cái trò gửi giấy nhắn này. Rõ ràng chỉ cách một bức tường, chỉ cần gõ cửa là có thể nhìn thấy, rồi nói chuyện. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định liên lạc qua mẩu giấy nhắn.

Không chờ nữa, nhưng nghe thấy tiếng động vọng sang từ nhà bên anh cũng chẳng trùm chăn ngủ tiếp được. Anh ngồi dậy tự nấu ăn một chút. Ăn xong tất nhiên lại phải uống thuốc. Nhìn nhìn vỉ thuốc mình uống hồi sáng, lại nhìn túi thuốc lấy từ ngoài cửa lúc nãy. Cuối cùng mặc dù biết uống nhiều loại thuốc bệnh sẽ càng lâu khỏi, nhưng Taehuyng vẫn quyết định uống thuốc hàng xóm mua cho.

Uống thuốc xong rồi lại nằm trên giường than thở. Bình thường buổi tối đều đi làm cả, tối nay nghỉ ở nhà có chút không quen. Lăn qua lăn lại chẳng có việc gì làm, anh ngứa ngáy tay chân, quyết định với lấy guitar của mình, ý định chơi một bản nhạc nhẹ nhàng.

Heeyeon lúc này vừa tắm xong, đang ngồi ngẩn người nghĩ xem tối nay nên làm gì. Đúng lúc đó nghe thấy tiếng guitar từ nhà bên vọng sang. Cô có chút giật mình, thì ra tối nay tên tự luyến ở nhà sao, phải rồi hắn bị ốm mà, không ở nhà sao được.

Mặc dù không muốn nhưng Heeyeon cũng phải thừa nhận tiếng guitar nhà bên rất êm tai. Là một bài tình ca nhẹ nhàng cô rất thích. Cô là sinh viên thanh nhạc, nghe thấy bài hát mình thích tất nhiên rất muốn cất tiếng hát một chút.

Rồi cô hát thật, giọng hát ngọt ngào mềm mại cùng với tiếng đàn guitar trầm bổng vô cùng hòa hợp. Taehuyng  nghe thấy tiếng hát, đầu tiên có chút ngạc nhiên sau đó lại cảm thấy thích thú. Cái giọng trong trẻo mềm mượt này nghe thế nào cũng không thấy giống một vật nhỏ thích xù lông. Anh nghe thấy cũng muốn cất tiếng hát một chút tuy nhiên giọng vẫn còn khàn đặc nên đành từ bỏ.

Bài hát ngắn ngủi chẳng bao lâu đã kết thúc. Cô tiếc nuối cảm thấy hát vẫn chưa đã, đúng lúc đó tiếng đàn đã lại ngân lên, chuyển qua một giai điệu khác.

Cứ như vậy chẳng biết qua bao lâu, một người đàn, một người hát hết bài này đến bài khác. Buổi tối trôi qua cũng không đến nỗi vô vị.

Nguyên Nguyên hát tới lúc cổ họng có chút khô thì tiếng đàn cũng dừng hẳn. Cô im lặng một lúc rồi cất tiếng nói:

–     Anh đàn hay lắm. Bệnh của anh đã khá hơn chưa?

Anh nghe thấy giọng nói từ bên kia bức tường thì hơi ngẩn ra một chút, sau đó mới đáp lại bằng giọng khàn đặc:

–    Mau đi ngủ thôi.

Heeyeon nghe thấy giọng khàn khàn của tên tự luyến nhà bên thì biết hắn ta khàn giọng không muốn nói nhiều. Nhưng trong lòng vẫn có chút bất mãn, người ta quan tâm hỏi thăm, anh chỉ đáp được mỗi một câu không liên quan như vậy thôi sao.

Vốn định mở miệng chất vất nhưng chưa gì đã nghe thấy tiếng tắt điện truyền tới. Cô cũng thôi không chấp nhặt nữa. Cô khẽ bĩu môi một cái rồi cũng trèo lên giường đi ngủ (^3^)

Taehuyng  nằm trên giường một lúc lâu, chờ đến khi nhà bên không còn tiếng động gì nữa, anh khẽ bật dậy. Lại cầm giấy bút nhẹ chân, nhẹ tay đem dán thêm một mẩu giấy nữa trên cửa nhà bên. Xong xuôi rồi mới yên tâm về đi ngủ, lúc ngủ khóe miệng vẫn không ngừng giương lên.

******

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro