Chương 9

Chuyển ver : Devil_ Than

Những mẫu giấy nhắn trên khung cửa

Chương 9:

Lúc Hyerin đi tập thể dục trở về mới để ý thấy trên cửa nhà Heeyeon có thêm một mẩu giấy màu vàng. Trước khi đi hình như đã có rồi nhưng cô không để ý tới.

Đọc một hồi cũng chẳng hiểu hai người này nói gì với nhau, Hyerin liền tiện tay cầm vào trong nhà. Heeyeon chắc chắn vẫn ngủ chỏng chơ đến giờ cho xem.

Quả như dự đoán, cô lúc này vẫn đang ngáy khò khò, tư thế so với lúc Hyerin rời đi hồi sáng cũng không khác biệt nhiều lắm. Gần đến giờ đi học, cô ngốc này mới vùng dậy, sau đó cứ thế lao thẳng vào phòng tắm, rửa mặt, sửa soạn. Ra khỏi nhà tắm, tiếp tục dùng tốc độ ánh sáng chuẩn bị sách vở đi học. Suốt cả quá trình không hề liếc qua bạn mình một cái nào.

Seo Hyerin ngồi một chỗ mắt tròn, mắt dẹt, sinh hoạt cũng quá tùy tiện rồi đi, kiểu như đến giờ là máy móc tự động vận hành ấy. Bị tên bạn ngốc làm cho choáng váng, Hyerin quên luôn chuyện mẩu giấy mình tiện tay cầm vào trong. Heeyeon cũng vội đi học, lúc ra khỏi cửa cũng chẳng để ý xem có mẩu giấy nào hay không.

Ngày hôm ấy cô đặc biệt bồn chồn, rõ ràng cảm thấy hình như mình quên làm việc gì đó, thế nhưng lại chẳng tài nào nhớ nổi rốt cuộc là quên cái gì. Nhớ không được cũng lười nhớ, dứt khoát không nhớ nữa.

Năm học mới diễn ra được gần một tháng rồi, mấy hôm đầu đặt chân vào trường còn bỡ ngỡ, bây giờ mọi thứ đều đã dần quen thuộc. Heeyeon nhà ở gần trường, sống một mình, còn là một người vô cùng hiếu động, vì thế sau một tuần đầu tiên buồn chán đi học lại về nhà; tuần thứ hai cô đã ghi danh vào đủ các loại câu lạc bộ. Hôm trước là câu lạc bộ âm nhạc, hôm nay tiếp tục tham gia câu lạc bộ bóng rổ.

( con gái cũng chơi bóng rổ được mà ha ! )

Khác với câu lạc bộ âm nhạc, câu lạc bộ bóng rổ chiều nào cũng tập ở trường, học xong thư giãn gân cốt vô cùng tốt. Thật lâu không động vào bóng rổ, cô có chút hưng phấn, vì vậy liền cùng vài đàn anh, đàn chị ở lại tập đến khá muộn.

Taehuynh vốn là một người không thích thể thao, thường không hay lảng vảng ở mấy câu lạc bộ thể dục. Thế nhưng nếu tan học trước giờ làm thêm, không có việc gì để làm cũng sẽ ghé qua một chút.

Tình cờ hôm nay lại là một ngày như thế, lúc bước tới sân bóng rổ, anh ngay lập tức nhìn thấy cô nhóc ngày hôm qua, mồ hồi nhễ nhại chạy trên sân. Trong lòng chẳng hiểu sao liền cảm thấy vui vẻ, bộ dạng tươi cười đầy sức sống rất khác với điệu bộ thỏ nhỏ run sợ hôm qua nha.

Vẫn còn ba mươi phút nữa mới tời giờ đi làm thêm, mình cũng vẫn còn đồ để thay trong tủ, nghĩ một chút, Taehuyng vui vẻ nhảy vào sân chơi cùng.

Heeyeon lúc đầu không hề để ý người mới tới, vẫn mải mê chạy theo quả bóng. Mãi cho đến khi cảm thấy có người kèm mình dai như đỉa, dứt thế nào cũng không thoát ra được mới ngẩng đầu lên nhìn. Đập vào mắt là hai cái răng khểnh chói lóa có chút quen thuộc.

Không cần nói cũng biết, cô bị dọa ngây người rồi, cứ thế ngốc ngốc bị cướp mất bóng. Từ khi anh vào sân, cô như bị chậm lại một nhịp, lúc nào cũng hụt mất bóng. Đàn anh, đàn chị khóa trên tưởng cô mệt nên kêu cô nghỉ cho người khác vào thay. Heeyeon dù trong lòng không muốn nhưng quả thực cảm thấy mệt nên đành ra sân.

Taehuyng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ra khỏi sân, ánh mắt tràn đầy ý cười. Trong lòng thầm nghĩ sẽ chứng tỏ bản thân một chút, để cô nhóc  kia thấy nam thần trong lòng cô không chỉ bộ dạng tốt, còn chơi thể thao rất giỏi. Nhưng cái người vốn ghét thể thao làm sao có thể chơi giỏi được. Rất không may cho anh , dù cố gắng thể hiện thế nào thì ném 10 trái cũng trượt mất 8. =))

Cô ngồi ngoài sân vừa nhìn cái bóng cao gầy của nam thần vừa cảm thán, mấy ngày trước chỉ đợi tới tiết Triết để ngắm người, tại sao mấy hôm nay đi đâu cũng gặp như vậy, dù người đẹp nhưng nhìn nhiều cũng có chút bội thực nha. Hơn nữa nam thần chơi thể thao có vẻ không tốt, đáng tiếc, nếu chơi tốt một chút sau này còn có thể rủ người ta đi chơi bóng rổ.

Trận bóng rổ cứ thế kéo dài thẳng đến giờ làm thêm của anh mới kết thúc. Nam thần một thân mồ hôi nhễ nhại tiến lại gần cô, lúc này mới lên tiếng hỏi:

_Em là Heeyeon nhỉ, rất ít người tham gia cả câu lạc bộ âm nhạc cả câu lạc bộ bóng rổ đó.

_Vâng, không phải anh cũng tham gia câu lạc bộ bóng rổ à?

_Không có, hôm nay rảnh rỗi nên anh ghé qua chơi thôi.

_Ah, hèn gì có vẻ anh chơi không tốt…

_*Khụ* Đó là hôm nay sức khỏe không được tốt…

_Vậy à? Sau này anh tập thể thao nhiều một chút sức khỏe nhất định sẽ tốt, hơn nữa cũng sẽ chơi tốt hơn đó – Cô thành thật góp ý.

_…

_Làm sao em biết cậu ta không thường xuyên tập thể thao ? – một đàn anh trong câu lạc bộ bóng rổ vừa lúc tiến đến đằng sau Taehuyng , lên tiếng.

_Em đoán thôi – Heeyeon hình như vẫn không biết mình chạm trúng nỗi đau của người nào đó, hồn nhiên đáp.

_Ha ha, Kim Taehuyng , cậu thấy chưa, đàn em cũng khinh bỉ cậu lười tập thể dục. Nếu không muốn bị người ta chê cười thì chăm chỉ đến đây đi, không thì tương lai cậu sẽ có một đống mỡ bụng đấy.

_Được, vậy sau này ngày nào tôi cũng đến đây !! – anh thẹn quá hóa giận, quả quyết nói, sau đó chợt nhớ đến giờ đi làm thêm, vì thế vội vàng chạy về phía phòng thay đồ, vừa đi vừa nói – có điều giờ tôi phải đi rồi, Ahn Heeyeon , em nhớ đấy, sau này sẽ cho em biết thế nào là lười tập thể dục.

Cô vẫn không biết mình làm gì chọc giận đến nam thần rồi, mình nói chuyện còn chưa đến 3 câu mà. Nhìn theo bóng dáng hấp tấp của người kia, cô ngẩng lên hỏi đàn anh đang đứng cạnh mình :

_Đàn anh Taehuyng  bận gì thế ạ ?

_À, hắn làm thêm buổi tối ở quán bar đó, ca sĩ nghiệp dư mà. Thực ra cũng không phải hắn lười tập thể dục, là mải kiếm tiền thôi…

Sau đó đàn anh nói những gì nữa Heeyeon cũng không để ý, trong lòng thầm nghĩ, nam thần quả nhiên lợi hại, bộ dạng tốt còn biết kiếm tiền, mặc dù chơi thể thao không tốt lắm nhưng điểm yếu này có thể khắc phục được. Thật đáng nể nha.

***

Nhà gần, vì thế co9 ở lại thu dọn câu lạc bộ bóng rổ rồi mới về sau cùng. Trên đường về nhà, cảm giác bồn chồn ban sáng lại xuất hiện, rõ ràng mình quên cái gì đó mà không thể nhớ ra nổi.

Đến lúc bước lên bậc cầu thang cuối cùng, cô rốt cuộc cũng nhớ ra việc mình quên làm, đó là đọc mẩu giấy nhắn trên cửa hàng ngày. Có điều hôm nay cô tìm mãi cũng không thấy trước cửa nhà mình có mẩu giấy nào.

Tâm trạng có chút ủ rũ, Heeyeon đành lấy một mẩu giấy màu vàng khác ghi vài dòng hỏi thử xem tên tự luyến nhà bên sáng hôm nay có viết gì không. Dán lên cửa rồi lại nghĩ có khi nào gió thổi bay mất không, sáng nay gió cũng lớn. Vì thế suy tính một hồi, cô chạy vào nhà lấy một cái đinh ghim nhỏ, ghim lại mẩu giấy trên cửa nhà bên.

***

Anh hôm đó bị trễ giờ làm, nhưng cũng may ông chủ dễ tính nên không cằn nhằn gì nhiều. Vị đồng nghiệp hôm qua nói muốn cho cún con, hôm nay đã đem đến. Là một nhóc cún nhỏ bằng hai nắm tay, lông màu nâu đậm, xoăn tít, mắt tròn xoe, long lanh. Anh đột nhiên nghĩ, nếu lông màu trắng thì rất giống cô nhóc Heeyeon .

Nghĩ đến đó liền bật cười, rồi chợt nhớ ra hình như nhóc hàng xóm đã có lần mình gặp đi cùng Heeyeon rồi, cái hôm đăng ký vào câu lạc bộ, nhưng hôm đó hoàn toàn không để ý đến cô . Vuốt cằm một lúc, lung tung so sánh hình ảnh giữa Heeyeon  và cô nhóc hàng xóm nhìn thấy hồi sáng, anh cảm thán, bạn bè sao lại khác nhau như vậy, một người thích tạc mao, một người lại ngây ngốc như thỏ nhỏ.

(_ 1 người đấy_)

Dù sao, cả hai tính tình đều rất thú vị, nhìn thấy người rồi sau này mình sẽ bớt đùa giỡn một chút. Hôm nay ôm cún con này về, hẳn cô nhóc hàng xóm sẽ sướng rơn lên đi. Cái cô Heeyeon  đó chắc cũng sẽ đến ngắm cún con phải không.

Lung tung suy nghĩ, cuối cùng buổi làm thêm cũng kết thúc, ạn vui vẻ ôm cún nhỏ theo mình về nhà. Vừa đi vừa tính xem nên đặt tên cún con là gì. Trông giống cô nhóc  Heeyeon , vậy đặt tên là " Viên thịt nhỏ " đi!

( Nam và Nữ chơi chung bống rổ với nhau được chứ nhỉ ?! )

Nay rảnh nên bù chap mới cho các cậu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro