Chương 6.
Đầu xuân khi bên ngoài còn vấn vương chút lạnh lẽo, Jeong Jihoon đến GRF. Mấy tháng trước ăn uống không đàng hoàng làm nó gầy đến mức da bọc xương. Park Dohyeon bị bộ dạng tiều tụy ấy làm cho giật mình, rõ ràng nhìn qua ống kính nó vẫn chưa gầy đến mức này.
Đãi ngộ dành cho tuyển thủ dự bị vô cùng tệ, chỉ được ăn đồ thừa, bữa khuya cũng chỉ có mì gói. Ngay ngày đầu tiên Jeong Jihoon đến, Park Dohyeon đã như chó giữ đồ ăn, gắp riêng một đĩa để bên cạnh mình trước khi mọi người bắt đầu ăn. Anh ăn rất chậm, đợi đến lúc đồng đội ăn xong, rời đi, và Jeong Jihoon từ căn phòng luyện tập nhỏ hẹp bước ra, anh mới thản nhiên như không nói với tất cả những người đang có mặt hiện tại:
"Phần của mọi người đấy, tôi chưa đụng qua đâu."
Bạn cùng phòng Lee Seungyong của anh rất kinh ngạc trước một màn "Khổng Dung nhường lê" này, lúc về phòng lập tức mang chuyện này đi rêu rao khắp nơi. Dần dà, các tuyển thủ chính thức khác cũng làm theo, ít nhiều sẽ chừa một phần thức ăn lại. Nhờ đó, chế độ ăn uống của nhóm dự bị được cải thiện thêm đôi chút, ít nhất không còn phải nhịn đói nữa.
*Một câu chuyện về đức tính khiêm nhường, biết nghĩ cho người khác của Khổng Dung, cháu đời thứ 20 của Khổng Tử.
Đối với chuyện này, Kim Daeho cũng chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Tuy là huấn luyện viên, nhưng chuyện tư bản để người khác đói khát như thế này không liên quan đến gã, mà gã cũng không nỡ nhìn. Có thể chắc chắn một điều rằng hai anh em giả kia có tình cảm rất tốt, nhưng không hiểu vì sao cả hai lại ăn ý giữ một khoảng cách nhất định với nhau. Càng như thế, Kim Daeho lại càng không nhịn được mà nghĩ đến những khả năng khác khiến mối quan hệ này phải giữ bí mật. Chẳng lẽ là đang yêu nhau thật? Hay là còn chuyện gì khác nữa?
Không phải gã là loại bệnh hoạn dở hơi thích phá hoại đôi uyên ương nào, chỉ là trong mắt gã, hai đứa học trò kia, một người có thiên phú chơi game cực tốt, một người có tố chất tâm lý vô cùng vững vàng. Hai người đều là những ngôi sao hy vọng trong tương lai. Nếu vì hai đứa nó quá thân mật mà vướng phải scandal thì sự nghiệp huấn luyện viên của gã cũng có thể tiêu tùng theo. Thỉnh thoảng gã sẽ nghĩ như thế. Chỉ thỉnh thoảng thôi, bởi vì ngoài chuyện chia phần cơm, Park Dohyeon và Jeong Jihoon chẳng tỏ ra thân thiết chút nào, gặp nhau cũng chỉ gật đầu xã giao, không mấy khi trò chuyện. Dù Kim Daeoho có muốn giám soát chặt chẽ đến mấy, nhưng cái gì chưa thấy tận mắt thì vẫn chỉ là phỏng đoán. Gã cũng chẳng gấp gáp muốn xác minh làm gì.
Việc cấp bách trước mắt là cho hai đứa luyện tập cho tốt, thi đấu thắng lợi.
Những suy đoán lắt léo đến mức gần như biến thái ấy như một đám mây đen lơ lửng trong lòng Kim Daeho, chỉ khi thấy Park Dohyeon và Jeong Jihoon cùng xuất hiện, nó mới nhất thời che mờ lý trí gã ta.
Khó khăn của tuyển thủ dự bị không chỉ nằm ở đồ ăn mà còn ở thiết bị và môi trường sống. Thiết bị họ dùng đều cũ kỹ, máy tính luôn bị lag vào những lúc quan trọng. Jeong Jihoon điên cuồng nhấp chuột, càng trong những lúc bực bội như này giác quan càng trở nên nhạy bén, nó ngửi thấy rõ mùi ẩm mốc từ bức tường bị thấm nước. Nó thở dài một hơi, vô thức muốn ngả người ra sau rồi lại nhớ cái ghế này không có tựa, đành chống tay cúi gập người về phía trước.
Phiền quá, chán quá, mệt mỏi quá. Nhớ Park Dohyeon chết đi được.
Một luồng hơi ấm đột ngột phả lên gáy khiến Jeong Jihoon giật mình rụt người lại, quay đầu thì thấy Kim Daeho.
Anh ta vỗ mạnh một phát lên gáy nó:
"Sao không nghiêm túc tập luyện hả?"
Jeong Jihoon lùi lại, chỉ vào màn hình:
"Lag lắm..."
"Cứ lên được đội hình chính đi thì được chuyển lên lầu."
Kim Daeho nói chuyện chưa bao giờ biết để ý cảm xúc người khác, Jeong Jihoon cảm thấy gã đang cố gắng khiến nó ghét gã. Nhưng mà có ai lại không thích được khen chứ, việc Kim Daeho đánh giá cao nó vẫn làm Jeong Jihoon thấy ấm lòng. Ngoài những lần long trọng giới thiệu nó khi ra sân và khen ngợi trước công chúng, đôi khi Kim Daeho còn đích thân xuống tầng giám sát nó, còn với mấy tuyển thủ dự bị khác thì đến mắng chửi gã cũng chẳng buồn làm.
Nhưng Jeong Jihoon không quan tâm Kim Daeoho nghĩ gì. Điều duy nhất nó quan tâm là lên phòng tập trên tầng, và Park Dohyeon đang ở đó.
Nghĩ đến đây, nó lại chống tay ngồi thẳng dậy.
Không giống với cách Park Dohyeon hay Kim Daeho có những sự hiểu biết khác nhau về trò chơi này, vốn lý thuyết căn bản của Jeong Jihoon có thể nói là gần như không tồn tại. Nó hoàn toàn dựa vào việc tay to và kỹ năng đi đường để lên đến đỉnh cao và Kim Daeho phải chỉ dạy cho nó hết lần này đến lần khác, như thể nó là một đứa trẻ mẫu giáo đang cần học đánh vần ABCD cơ bản. Nhưng với một thiên phú tốt như vậy, nó không nhất thiết phải dốc hết sức cho việc đọc vị trò chơi. Chỉ cần nó tiếp tục duy trì tập luyện phát triển trình độ, những kỹ năng còn lại sẽ tự nhiên được cải thiện theo thời gian và kinh nghiệm.
Kim Daeho nghĩ rằng luyện tập mười hai giờ một ngày vẫn là quá lười. Gã dựa vào chiếc ghế sofa bên cạnh Jeong Jihoon, hoàn toàn không để ý đến việc chiếc ghế trông như thể đã tám trăm năm không được giặt. Ở một mức độ nào đó, Kim Daeho thực sự là một người đàn ông mạnh mẽ. Jeong Jihoon nghe gã kể chuyện ngày xưa bị chính bố mình ép bay dù lượn không có đồ bảo hộ, nó vừa ngưỡng mộ vừa nghĩ sao gã không ngã mẹ luôn đi.
Bởi vì Kim Daeho nhẫn tâm với chính mình và cả người khác, Jeong Jihoon đã bị viêm gân ngay sau tuần luyện tập đầu tiên. Nó không thể không co giật ngón tay cái trong khi ngủ, giống như một con búp bê hỏng đột nhiên tự xoay vào giữa đêm mà không cần lên dây cót. Jeong Jihoon nhìn chằm chằm ngón tay mình một lúc, tự thấy nó thật đáng thương khi một thứ vốn chỉ dùng để thủ dâm giờ lại phải gánh chịu cái trách nhiệm nặng nề như vậy. Tiếng ngáy của bạn cùng phòng vang vọng bên tai, Jeong Jihoon lại nghĩ, anh Dohyeon sẽ không ngủ ngáy.
Nghĩ đến Park Dohyeon khiến mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng ở mức có thể chịu đựng được. Nó sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mỗi lần ăn cơm, nó đều cố tình ngồi trên chiếc ghế đẩu mà Park Dohyeon từng ngồi, cảm nhận hơi ấm còn sót lại khi anh ngồi xuống. Sau khi ăn xong, nó thấy quần lót của mình hơi ướt.
Nó từng nghĩ mình sẽ có thể có chút thời gian rảnh để đi chơi, nhưng chẳng ngờ nó thậm chí còn thấy cô đơn hơn trước. Jeong Jihoon chỉ có thể hy vọng mình có thể đánh chính càng sớm càng tốt. Nó đã chơi tốt trong mọi trận đấu nhưng vì tuổi tác nên luôn bị giữ lại. Kim Daeho bảo nó có có thể chơi vào nửa sau của mùa giải hè.
Vậy nên trước khi tới được lúc đó, nó với Park Dohyeon đều duy trì một mối quan hệ chỉ thỉnh thoảng mới được gặp nhau. Cả hai có một kì nghỉ ngắn ngày sau khi đội giành được vé tới LCK. Cuối cùng họ trở về nhà, xa cách ít ngày làm cặp đôi trẻ khi được ở cạnh nhau còn mặn nồng hơn cả đêm tân hôn. Cả kỳ nghỉ là một chuỗi làm tình không ngừng nghỉ. Park Dohyun nửa đùa nửa thật bảo rằng ngón tay anh đã bị âm hộ Jeong Jihoon vắt đến trắng bệch.
Tốc độ tay của AD thực sự rất nhanh. Jeong Jihoon choáng váng, nửa linh hồn nó trôi ra khỏi cơ thể. Nó hét lên cầu xin lòng thương xót, nhưng Park Dohyeon thậm chí còn hành động quá đáng hơn. Sau khi chịch nó bằng tay, anh tiếp tục dùng lưỡi liếm nó. Đến khi Jeong Jihoon sắp ngất xỉu, anh mới cắm dương vật vào trong nó, bao cao su gần như trượt ra vì nước trơn. Dù cũng không thích bằng làm trần, nhưng Park Dohyeon vẫn cảm thấy thoải mái và khoái cảm khi nghe thấy những tiếng nước nhóp nhép và tiếng bìu đập vào chân nó.
Cặp đôi làm từ sáng tới tối suốt nhiều ngày, thời gian này Park Dohyeon nấu ăn rất rất ngon. Jeong Jihoon trở mình, đưa tay với lấy chiếc bao cao su đã dùng rơi trên giường. Nó liếm phần tinh dịch vương trên đó trong khi lắng nghe những tiếng động trong bếp. Trí óc mù mịt của nó ngẫm nghĩ, nếu mình thực sự là con gái thì tốt biết mấy.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ là lúc cả hai đều đã kiệt sức, hai người đánh một giấc thật ngon lành. Jeong Jihoon nép mình trong vòng tay của Park Dohyeon, lúc tỉnh giấc nó vẫn hơi thấy mệt mỏi. Bầu trời đen mịt, nó nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối. Động tác của nó đánh thức Park Dohyeon, anh siết chặt nó vào lòng mình. Jeong Jihoon bị ép phải dính chặt lấy anh, cảm thấy dương vật của anh lại cương cứng rồi.
Jeong Jihoon thì thầm: "Đồ biến thái."
Park Dohyeon nửa tỉnh nửa mê đáp lời: "Biến thái thì có gì sai? Hôm nay anh cũng không làm gì em mà."
Jeong Jihoon xòe ngón tay ra đếm: "Hôm qua anh làm, hôm kia, hôm kia nữa, hôm kia nữa nữa... Anh làm gì em tận sáu ngày đấy! Đồ bệnh!"
Park Dohyeon thấy buồn cười vì bộ dạng kỳ lạ và ngốc nghếch của nó, làm anh tỉnh táo hơn nhiều. Anh hé mắt, hỏi nó: "À, là anh, anh là một tên biến thái. Bhưng ai đã mua trước một đống bao cao su và gửi đến nhà anh trước kỳ nghỉ thế?"
"Đấy là hàng giảm giá." Jeong Jihoon cãi lại: "Anh mà bảo anh không dùng xem!"
"Anh sợ em mang thai."
"Tại sao em không thể mang thai?"
"Huấn luyện viên sẽ giết anh mất." Park Dohyeon mở mắt: "Với cả, em sẽ bị tổn thương nữa."
"Ý anh là gì?"
"Nếu mọi người phát hiện ra, mọi thứ sẽ rất khó khăn." Park Dohyeon từ tốn nói: "Sinh con cũng rất khó khăn. Đau lắm đấy, em xem, lúc làm với anh em còn sợ đau, huống hồ là sinh con..."
"Đừng có coi thường em! Em đã sống sót sau một quá trình huấn luyện khắc nghiệt như này cơ mà."
Park Dohyeon ôm chặt vòng eo thon thả của nó trong vòng tay, vuốt ve phần thịt mềm mại nhỏ bé ở lưng dưới của nó, vùi môi và lưỡi vào giữa xương đòn và hôn nó. "Sao em lại ám ảnh việc có con thế? Em cũng là một em bé mà."
"... Bởi vì em muốn trở thành người nhà với anh?" Jeong Jihoon đáp: "Anh thấy đấy, tình bạn với tình yêu dường như là hai thứ tách biệt, nhưng nếu em sinh con, anh sẽ mãi là bố của đứa bé, còn em sẽ mãi là mẹ của nó... Và bởi vì chúng ta có một mối quan hệ như thế, chúng ta sẽ không bao giờ tách rời."
Khi Jeong Jihoon nói điều này, nó nhớ đến người mẹ tội nghiệp và thân phận khốn khổ của chính mình, càng cảm thấy thêm tội lỗi. Nó nắm chặt cánh tay Park Dohyeon thêm một chút và hỏi xác nhận: "Đúng không anh?"
Park Dohyeon cắn vào lớp da mỏng trên xương quai xanh của nó, hôn lên tận cổ Jeong Jihoon làm nó thấy hơi nhột. Anh phát hiện ra yết hầu của Jeong Jihoon cực kỳ khó nhìn thấy, một vòng đỏ lan rộng khắp nơi bị anh hôn. Park Dohyeon nhìn Jihoon, anh đưa tay chạm nhẹ vào hàng mi nó. Jeong Jihoon nheo mắt như một con thú nhỏ, cảm nhận sự đụng chạm nhẹ nhàng lướt qua mí mắt của mình.
...Thật dịu dàng.
"Jihoonie là thiên tài, cả thế giới đều sẽ phải công nhận em." Park Dohyeon giảng giải cho nó một số sự thật mà Jeong Jihoon vẫn chưa hiểu được. "Anh sẽ không rời xa em, nhưng tài năng và thiên phú sẽ rời xa một người nếu không được trọng dụng."
Anh nhìn Jeong Jihoon một cách kiên định: "Em có năng khiếu chơi game rất tốt, điều này sẽ mang lại cho em sự công nhận, sự chú ý, danh tiếng, sự giàu có và thậm chí là địa vị. Chỉ khi em có những thứ này, em mới có thể có được mức độ tự do cao hơn."
"Và nếu em chỉ lãng phí thời gian để sinh con, cơ hội sẽ bị bỏ lỡ." Park Dohyeon hỏi nó: "Không phải sinh con thì sinh lúc nào cũng được à?" Jeong Jihoon muốn trả lời rằng cũng có một độ tuổi sinh con lý tưởng, nhưng đầu óc nó đã tràn ngập những lời vừa rồi của Park Dohyeon. Nó không thể không hỏi: "Phải có danh tiếng, giàu có, quyền lực và tiền bạc thì mới được tự do sao?"
"Tại sao em phải cúi đầu khi nhìn thấy huấn luyện viên?" Park Dohyeon hỏi: "Tại sao tuyển thủ không có thành tích lại có lương thấp? Tại sao tuyển thủ dự bị chỉ được ăn đồ thừa?"
"Đây là quy tắc bất thành văn của thế giới này, bất kể em có muốn thừa nhận hay không." Park Dohyeon cảm thấy nói ra những lời này có vẻ hơi tàn nhẫn và thẳng thắn quá, liền vỗ mông Jeong Jihoon: "Thôi cứ coi như anh nói linh tinh đi, anh chỉ tiện mồm bày tỏ cảm xúc thôi."
Jeong Jihoon bị đánh vào mông liền rên rỉ, bắt chước câu nói của Park Dohyeon: "Tại sao ngày nào anh cũng chịch em?"
Nó nở nụ cười ranh mãnh, hỏi anh: "Có phải vì địa vị của anh cao hơn em không?"
"Bởi vì em thích anh." Park Dohyeon hôn lên bầu má nó. Phần cơ má tròn phính lập tức đỏ ửng, trông thực sự giống một quả táo*.
*Phần cơ gò má bên Trung đôi lúc còn được gọi là cơ táo, tuy nhiên đây là một thuật ngữ không chính thống và phổ biến, mọi người cân nhắc khi dùng nha.
Lúc rửa mặt, Jeong Jihoon liên tục chạm vào phần má vừa được hôn. Anh đã hôn nó nhiều lần như vậy, nhưng không biết tại sao lúc này, nó đột nhiên lại trở nên ngây thơ đến thế. Nó ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định sẽ đi chất vấn Park Dohyeon. Đúng vậy, anh ta thậm chí còn không nói anh ta thích mình. Jeong Jihoon rửa sạch bọt kem trên mặt, gạt nước bằng mu bàn tay như một chú mèo con. Park Dohyeon, người đã vệ sinh cá nhân xong và chuẩn bị bắt đầu nấu ăn, đột nhiên lại rủ nó đi ăn ngoài.
Jeong Jihoon quyết định phải thảo luận vấn đề này một cách nghiêm túc. Tỉ dụ như Park Dohyeon có thích nó không, và họ có đang trong một mối quan hệ hay không.
Thời điểm phải trở về gaming house là đêm mai, vậy nên về cơ bản, cặp đôi vẫn còn thời gian để mà "dùng thân thể ôn chuyện cũ". Nhưng Jeong Jihoon tự dưng lo lắng rằng họ chỉ là bạn bè có lợi ích, thế nên nó từ chối để Park Dohyeon chạm vào mình. Nó lôi ra một hộp kẹo the hương anh đào, vị của thứ này kỳ cục đến mức như đang nhai cao su, nhưng Jeong Jihoon vẫn cho vào miệng rồi đi trước, vượt qua Park Dohyeon.
"Từ giờ tới lúc về kí túc anh chỉ được hôn thôi!" Park Dohyeon hỏi lại, "Tại sao? Em làm thế không thấy ác với thanh niên trai tráng tuổi đôi mươi như anh quá à?"
"Bởi vì anh chưa bao giờ nói rằng anh thích em." Jeong Jihoon thấy cái kẹo này dở gần chết, biểu cảm của nó thành ra rất kì cục: "Lỡ anh chỉ muốn ngủ với em thì sao?"
"Em không biết anh có thích em hay không à?" Park Dohyeon đưa tay nhét miệng nó, khuẩy đảo: "Ăn gì đấy?"
Trước đây khi xảy ra tình huống như thế này, mọi thứ sẽ tất yếu mà phát triển rất nhanh từ cắn ngón tay thành sờ mó, rồi làm bằng miệng... Nhưng Jeong Jihoon lại rất bướng bỉnh quay mặt đi: "Anh không được chạm vào em, chỉ có thể hôn thôi."
Bàn tay trượt ra khỏi khuôn miệng mềm mại của nó, Park Dohyeon dùng những ngón tay ướt đẫm của mình vuốt ve hàm của Jeong Jihoon, giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó kéo về phía mình. Có mùi bạc hà và một hương vị kỳ lạ. Park Dohyeon không thích mùi vị này, nhưng anh vẫn áp đầu lưỡi vào viên kẹo, từ từ liếm tan nó, hớp hết không khí ra khỏi miệng Jeong Jihoon. Hơi thở của nó dần trở nên mỏng manh, cơ thể cũng nhạy cảm hơn theo bản năng. Jeong Jihoon nheo mắt, như thể có một làn sương mù bốc hơi từ cơ thể nó, sự ướt át tiếp tục nhấn nó chìm sâu.
Park Dohyeon giữ chặt khuôn mặt nó, dùng đầu lưỡi lần mò chiếc răng nanh trong miệng. Những chiếc răng ấy không hẳn quá sắc nhọn nhưng lại là bộ phận cứng nhất của cơ thể nó. Còn tất cả những nơi khác trên người Jeong Jihoon đều mềm mại, cảm tưởng như nó có thể dễ dàng bị nhiệt độ hun chảy.
Bị anh nghiêm túc hôn một hồi, rốt cuộc Jeong Jihoon cũng chịu không nổi nữa. Nó dùng chóp mũi cọ cọ khuôn mặt Park Dohyeon, rên rỉ lên một cách đáng thương. Nhưng Park Dohyeon vẫn cố tình lờ đi lời cầu xin của nó, tiếp tục hôn cho đến khi Jeong Jihoon không thể không nắm lấy tay anh kéo đến eo mình:
"Anh ơi, chạm vào em đi!"
"Chạm vào đâu?"
"... Bất cứ chỗ nào!"
Thế là Park Dohyeon chạm vào đầu nó.
Jeong Jihoon sốt ruột tới nỗi tự tay kéo tay anh ấn vào ngực mình.
Lệnh cấm được dỡ bỏ, Park Dohyeon ôm nó trong vòng tay, cúi đầu mút mát ngực nó suốt hơn mười phút. Lúc anh tách ra, quần lót của Jeong Jihoon đã ướt đẫm. Nó đã cố gắng lắc qua lắc lại để thoát ra suốt hơn mười phút này, nhưng Park Dohyeon siết chặt và ấn nó trở lại. Bộ ngực mềm mại lao về phía anh khi nó vùng vẫy, như những con sóng nhấn chìm đôi môi và lưỡi của Park Dohyeon.
Khi anh buông Jeong Jihoon ra, anh không nhịn được mà hỏi nó: "Bé cưng, em đã bị anh mút tới lớn hơn chưa?"
Chân Jeong Jihoon run rẩy, phải mất một lúc lâu sau nó mới lấy lại được ý thức để phản ứng trước khi hiểu ra Park Dohyeon đang nói gì. Nó lại phun ra một luồng nước nữa, quần nó ướt đẫm. Jeong Jihoon run rẩy đứng dậy định tự đi tắm, nếu không có lẽ Park Dohyeon sẽ không nhịn được thêm. Nó mơ màng đáp lời anh:
"Tất cả là lỗi của anh."
"Thế anh không chạm vào em nữa..."
"Không được!" Khuôn mặt Jeong Jihoon đỏ bừng. Thấy Park Dohyeon thực sự hối hận, nó vừa thấy xấu hổ vừa tức giận, cơ thể hoàn toàn mất hết sức lực ngã gục xuống ghế sofa.
Trong thoáng chốc Park Dohyeon cảm giác mình là người có tội.
Anh thay quần cho Jeong Jihoon. Lúc lột quần lót của nó ra, anh không nhịn được cười: "Sao hôn xong không chỉ rỉ nước mà còn ra luôn thế em."
"Tất cả là lỗi của anh!"
"Không phải em bảo anh làm à?" Park Dohyeon tỏ vẻ vô tội. Anh còn chưa tháo súng, sắp phải tự mình giải quyết đây. Thế mà tên nhóc này lại đổ lỗi cho anh, quá vô lý.
Jeong Jihoon không còn sức để cãi lại anh nữa. Môi nó mấp máy một lúc chỉ thốt ra vài từ: "Ôm em đi."
Đêm hôm đó không làm gì cả. Park Dohyeon ôm Jeong Jihoon, nghe nó mắng chửi Kim Daeho và đội không công bằng cả đêm. Park Dohyeon vỗ về lưng nó như an ủi một đứa trẻ:
"Không sao mà, về rồi em sẽ sớm được đánh chính thôi."
Ngoài sự ấm áp, những tin tức tốt và vài đôi lời chào hỏi chân thành với Park Dohyeon, đầu mùa hè cũng mang theo vài bất tiện cho sinh hoạt thường ngày của Jeong Jihoon. Thực ra đó không hẳn là một vấn đề lớn, nhưng chẳng biết có phải do hoạt động tình dục liên tục một thời gian trước khiến hormone tiết ra điên cuồng hay là do sự phát triển bình thường ở độ tuổi này, nhưng bây giờ ngực nó cứ hơi sưng lên, đến mức nó không thể mặc quần áo nếu không có băng dán ngực.
Mỗi ngày sau khi thức dậy, Jeong Jihoon đều trốn trong phòng tắm thay băng mới, quấn lại vài vòng rồi mặc một chiếc áo phông mỏng và rộng rãi.
Có lẽ là do tâm lý, nó cảm giác vẫn còn những đường ngang hơi đáng ngờ bị gồ lên. Vậy nên nó quyết định nhịn ăn để tránh vỗ béo bầu ngực này.
Thấy nó ăn không ngon, Park Dohyeon mặc kệ luôn những người khác, cứ gắp đồ ăn cho nó. Vì giải đấu mà dạo này Lee Seungyong chăm chỉ vô cùng, vừa ăn bữa tối xong đã lập tức quay trở lại đấu xếp hạng, Park Dohyeon nhân cơ hội kéo Jeong Jihoon trở về ký túc xá.
Anh quan sát ngực Jeong Jihoon, đại khái đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra với nó. Khóa cửa xong, anh kéo gấu áo nó lên, trong đầu anh thoáng chốc nhớ đến truyện Hoa Mộc Lan của Trung Quốc.
Park Dohyeon cau mày, anh nghĩ đây thực sự là lao động khổ sai không cần thiết.
Anh đưa tay tháo băng quấn quanh ngực, từng vòng từng vòng một, nhìn thấy ngay phần thịt mềm lập tức biến dạng thoát khỏi sự trói buộc, bung ra một cách yếu ớt. Lần đầu tiên anh không có ham muốn gì khác với thứ này, chỉ đưa tay chạm vào những vết đỏ trên đó một cách rất cẩn thận. Từng vệt đỏ tươi và sắc nhọn làm cay mắt anh.
Núm vú đỏ tấy sau khi bị quấn chặt, Park Dohyeon hạ mi mắt nhìn, nhận thấy rằng nơi mềm mại và dịu dàng này gần như bị trầy xước. Làn da trắng khiến bất kỳ vết thương nào cũng có thể nhìn thấy chỉ bằng một cái liếc mắt, Park Dohyeon cũng phát hiện ra những vết thương trước đó đã để lại một vết sẹo mờ. Thật sự rất xót xa.
Đôi mắt cụp xuống như làn mưa xuân nhẹ nhàng rơi, dịu dàng đến nỗi Jeong Jihoon dần dần không còn cảm giác ngại ngùng khi bị nhìn chằm chằm. Nó nhẹ giọng an ủi anh: "Em quen rồi."
Park Dohyeon ôm lấy bầu ngực nó, hôn nhẹ lên quầng vú nhợt nhạt, rồi nhanh chóng dùng đầu lưỡi quét vết thương như một con rắn. Vết trầy dường như được xoa dịu khi được liếm qua, cơn đau rát cũng được pha loãng trong cảm giác lành lạnh mỏng manh.
Park Dohyeon tìm thấy lọ nước oxi già, dùng tăm bông khử trùng cho nó một cách cẩn thận quá mức.
Jeong Jihoon không ngờ được dù cho nó từng gặp rất nhiều những gã đàn ông ngu ngốc, nó cũng đã dựa vào cuộc đời ngắn ngủi của mẹ để có thể cảm nhận được sự tà ác tột cùng của thế gian, nhưng giờ đây nó lại may mắn đến mức được nâng niu như thế này.
Sau khi thay quần áo, Park Dohyeon ra ngoài. Jeong Jihoon bị nụ hôn của anh làm cho run rẩy, chủ quan cho rằng anh ra ngoài mua bao cao su. Nhưng khi anh trở lại, Park Dohyeon chỉ đặt xuống hai thứ trông có vẻ kỳ lạ. Jeong Jihoon nhìn xuống. Đó là hai món đồ làm bằng silicon, màu da, chạm vào rất mềm mại, và một lớp màng nhựa sột soạt trên đầu ngón tay nó. Thấy nó nghiêng đầu nhìn anh, Park Dohyeon giải thích: "Dùng cái này để ngăn ở giữa trước."
"Sẽ không làm em bị đau."
Ngẫm nghĩ một lúc lâu Jeong Jihoon mới nhận ra rằng đây là miếng dán ngực.
Nó lập tức nở một nụ cười mỉm rất kỳ lạ. Bất cứ khi nào gặp phải một điều gì đó vượt quá mong đợi của mình, bất kể là quá xấu hổ hay quá cảm động, nó sẽ luôn vô thức mỉm cười như thế này, giống như một cơ chế phòng vệ của bản thân nó. Sau khi mỉm cười, Jeong Jihoon hỏi Park Dohyeon: "Anh không thấy xấu hổ khi mua sao?"
Nếu nó phải tự đi mua, chắc chắn nó sẽ cảm thấy xấu hổ.
Quần áo nữ của nó đều là đồ mua trên mạng, và nó cũng chưa bao giờ nghiên cứu nghiêm túc những thứ như đồ lót. Có lần hứng lên, nó thử mặc một bộ đồ lót gợi cảm, nhìn mà chỉ thấy bản thân thật rẻ tiền, chụp ảnh xong là lập tức xóa luôn. Lúc mẹ mất nó mới mười lăm tuổi, vẫn chưa lớn đến mức cần phải lo lắng quá nhiều. Cách bà lo cho nó là xé toạc một chiếc áo cũ, lấy mảnh vải vụn quấn thật chặt quanh phần ngực đã lộ rõ đường nét của nó, rồi hạ giọng mắng: "Con không được đi bơi với người khác, hiểu không?"
Nó đã tìm mọi cách để trốn khỏi lớp học bơi, nhưng rồi vẫn bị các bạn cùng lớp cười nhạo vì nhất quyết mặc áo ba lỗ đến lớp.
Vì chưa bao giờ đi tiểu trong bồn tiểu, các bạn cùng lớp đã thoăn thoắt lao đến sờ soạng háng nó sau khi ra khỏi nhà vệ sinh để xem nó có "cái đó" không.
Nó không biết mình đã vượt qua điều đó như thế nào, cũng không biết mình đã quên đi như thế nào.
Những ký ức rời rạc ấy cứ thế vào tâm trí nó như một cơn thủy triều. Jeong Jihoon thở dài, như thể cuối cùng nó đã tìm thấy một bờ biển để neo đậu sau một thời gian dài chìm sâu trong làn nước.
Một khoảng lặng trôi qua, nó nghe thấy Park Dohyeon bảo: "Jihoon ngại à? Vậy lần sau anh sẽ mua cho em tiếp."
Anh lại nói tiếp: "Hình như cũng có loại áo ba lỗ bó ngực..."
Tốt quá, tốt đến mức nó cứ ngỡ chỉ là những ảo mộng. Ngay lúc này, Jeong Jihoon rất muốn có một mối quan hệ máu mủ với Park Dohyeon. Bởi vì đó là mối quan hệ bền chặt hơn, không thể tách rời, không thể bị thay đổi bởi sự vận động của thế giới. Nó thậm chí còn cảm thấy sợ hãi. Niềm hạnh phúc mãnh liệt này châm chích đến nhói đau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro