CHAP 12: PHU NHÂN CỦA KIM TỔNG TÀI.
Mang theo một mớ hoảng loạn và những câu hỏi không có lời giải đáp, Chung Quốc rời khỏi phòng làm việc của Kim Tại Hưởng hai mắt cậu vô hồn, nhìn con số không ngừng giảm xuống của thang máy.
Rối loạn, hoàn toàn rối loạn. Cậu phiền lòng dựa vào thang máy, ngẩn người ra.
Mình càng lúc càng không giống mình, đây rốt cuộc là vì sao?
Nhớ đến nụ hôn vừa rồi, cậu vô thức vươn tay khẽ vuốt môi mình, nhất thời có một sự ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc rót vào tim.
Không biết trên mặt mình có bao nhiêu là vui vẻ, khóe miệng cậu không tự chủ nở nụ cười.
Nhớ đến gương mặt Kim Tại Hưởng , tim cậu lại không ngừng đập rộn ràng.
Điều này thật không giống cậu, cả người cậu dường như thay đổi hoàn toàn vậy, trong đầu chỉ toàn bóng dáng của anh, rốt cuộc là vì sao?
Quay đầu, Chung Quốc thấy được bóng người phản chiếu trong tấm gương của thang máy, cậu chấn động.
Đó........là cậu sao? Gương mặt ửng đỏ, đôi mắt to xinh đẹp cũng bị vây trongmột tầng sương mù, vẻ mặt như người đang yêu.
Yêu?
Trong đầu xuất hiện một câu trả lời không khỏi làm lòng cậu gợn sóng.
Cậu yêu? Người đó là Kim Tại Hưởng ? Trời ạ! Cậu đang làm gì vậy, chuyện gì mà càng lúc càng rối loạn vậy chứ? Tựa trán lên tấm gương, giờ phút này cậu thật sự muốn đập đầu mình, để những phiền não kia nhanh chóng biến mất.
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
"Tổng giám đốc phu nhân".
Đứng bên ngoài là một số chủ quản trong số người lúc nãy vừa bi Kim Tại Hưởng trách mắng, bọn họ vừa phát hiện nam thần trong thang máy thì lập tức hô to.
Mặc dù không biết thân phận thật của cậu là gì, nhưng sau khi thảo luận, mọi người nhất trí cho rằng, người có thể xuất hiện bên cạnh tổng giám đốc, phải là tổng giám đốc phu nhân mới đúng.
Bọn họ còn đang buồn phiền, không biết làm thế nào mới gặp được cậu, nói chuyện một chút với cậu thì không ngờ cậu lại xuất hiện trước mặt bọn họ như thế này.
"Ah? A, mọi người khoẻ, muốn đi thang máy thì vào đi!". Trước mắt đột nhiên xuất hiện một nhóm người, khiến Chung Quốc không có thời gian suy nghĩ về vấn đề của mình, vì vậy cậu nở nụ cười quyến rũ, chớp chớp mắt mấy cái, chào hỏi mọi người.
Mọi người lắc đầu một cái, ý muốn nói không đi thang máy.
"Không vào sao? Vậy tiếp tục cố gắng làm việc nhé!". Cậu nhẹ giọng nói, động viên mọi người sau đó nhấn nút đóng cửa.
Đang lúc cửa thang máy sắp đóng lại, nụ cười ngoài miệng của Chung Quốc cũng sắp rút đi thì có người lại đưa tay chặn cửa thang máy, cửa thang máy lần nữa lại mở ra.
"Có chuyện gì sao?". Chung Quốc không hiểu hỏi.
Có chuyện gì xảy ra với những người này vậy, không phải mới vừa lắc đầu nói không đi sao? Thế sao bây giờ lại ngăn cửa thang máy ?
Bị cậu hỏi như vậy, mọi người đứng ngoài cửa không ngừng đùn đẩy nhau, nhưng không một ai nói chuyện.
Cuối cùng, một người đàn ông bị mọi người đẩy về phía trước, sắc mặt lúng túng nhìn Chung Quốc nói: "Cái đó,tổng giám đốc phu nhân, không, không biết cậu có thời gian, tôi, chúng tôi..............muốn, muốn cùng cậu nói chuyện một chút". Anh nói lắp bắp, chỉ sợ cậu cự tuyệt.
Phu nhân tổng giám đốc? Kim Tại Hưởng nói với mọi người về thân phận của cậu rồi sao?
"Nói chuyện một chút với tôi?". Nghiêng đầu, cậu không hiểu, chuyện gì khiến mọi người phí thời gian đứng toàn bộ ở nơi này lại vừa lúng túng vừa đổ mồ hôi.
Nghe cậu hỏi, mọi người dùng sức gật đầu, biểu đạt ý muốn mãnh liệt.
"Được rồi!". Cậu gật đầu một cái, sau đó cùng những chủ quản kia, bộ dạng cứ như ăn trộm vậy, nhanh chóng chạy vào phòng họp.
Dù sao chuyện của bản thân cũng không lập tức hiểu rõ ràng được, thôi thì đến xem mọi người có chuyện gì mà lại thận trọng như vậy, đối với người lần đầu tiên đến công ty như cậu lại có thỉnh cầu.
Vào phòng họp,Chung Quốc thật sự giật mình, những chủ quản lúc nãy tham dự cuộc họp vẫn còn ngồi ở vị trí cũ, sau khi thấy cậu đến, vẻ nặng nề trên mặt mọi người lập tức biến mất.
Ngồi ở vị trí vừa rồi, Chung Quốc đặt tay lên bàn, giơ tay chống cằm của mình, vẻ mặt tò mò.
"Được rồi! Nói đi. Có chuyện gì khiến mọi người dè dặt lại nghiêm túc như vậy".
Giọng điệu của cậu vô cùng nhẹ nhàng, tâm trạng mọi người vốn đang căng thẳng, nghe xong lời cậu nói cũng hơi thả lỏng tâm tình.
"Là, là vầy, tôi, chúng tôi hy vọng...........không, là khẩn xin cậu xin cậu ở lại bên cạnh tổng giám đốc". Một người đàn ông chừng hơn 30 tuổi, lấy hết can đảm đứng lên nói, mở miệng trước, vẫn không quên lau mồ hôi trên trán.
Lời anh vừa nói xong, mọi người đã gật đầu không ngừng.
"Thật xin lỗi, hình như tôi không nghe rõ, xin hỏi mọi người vừa nói gì, có thể nói lại lần nữa không?". Vẻ mặtChung Quốc có chút cứng ngắt, cậu nghi ngờ không biết mình có nghe lầm hay không.
"Xin cậu, xin cậu ở lại bên cạnh tổng giám đốc". Phía sau truyền đến giọng một người phụ nữ, thanh âm lớn đến nỗi khiến tất cả mọi người có mặt ai cũng đều nghe thấy, bao gồm cả Chung Quốc cũng nghe rõ ràng.
Chung Quốc nhìn về phía người phụ nữ vừa nói chuyện.
Là cô ấy, người trong khi họp không ngừng nhìn về phía Kim Tại Hưởng.
"Vì sao vậy?". Cô ấy không phải có ý với Kim Tại Hưởng sao? Tại sao ngược lại hy vọng cậu ở bên cạnh anh?
"Bởi vì............ cậu ở bên cạnh tổng giám đốc, mọi người, mọi người mới có thể trải qua những ngày tốt đẹp". Cô ấy cúi đầu suy nghĩ một lúc, mới chậm rãi trả lời.
"Tôi ở lại bên cạnh Kim Tại Hưởng mọi người mới có những ngày tốt lành?". Vì sao?
"Mấy ngày nay, chúng tôi phát hiện tâm trạng của tổng giám đốc hình như rất tốt, mọi người cũng không phải lo lắng đề phòng". Một người chủ quản giải thích.
"Đúng vậy, tổng giám đốc cũng không thường xuyên gọi chúng tôi lên tầng 70". Người còn lại cũng đi theo phụ họa.
"Lúc đi họp cũng không làm người ta thấy áp lực".
"Vẻ mặt của anh ta cũng không còn đáng sợ như trước".
"Đúng vậy! Nhất là đôi mắt của anh ta cũng không còn kinh khủng như trước".
"Đúng vậy! Đúng vậy! Giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi khá nhiều".
Mọi người ở đây, anh một câu tôi một câu nói không ngừng nghỉ, xem ra đối với Kim Tại Hưởng chất chứa không ít thành kiến và sợ hãi.
"Vì vậy?".
"Chúng tôi nghi ngờ.........tổng giám đốc thay đổi là bởi vì cậu". Cô gái kia lớn tiếng nói.
"Chỉ cần cậu vẫn bên cạnh tổng giám đốc, cuộc sống của mọi người cũng sẽ không khó khăn nữa". Người còn lại ánh mắt mang theo vẻ cầu xin nhìn về Chung Quốc.
"À! Tôi hiểu rồi". Thì ra chuyện là như vậy, Chung Quốc nhẹ nhàng cười.
Nghe mọi người nói Kim Tại Hưởng vì cậu mà thay đổi, nói cậu không vui sướng thì đúng là gạt người.
" Cô muốn tôi ở lại bên cạnh Kim Tại Hưởng vậy còn cô? Không phải cô thích anh ta sao?". Cậu nhìn về phía nữ chủ quản, trong giọng nói mang theo sự tò mò, trong lòng cũng có chút quan tâm đáp án của cô ấy.
Câu hỏi của cậu khiến mọi người thở mạnh vì kinh ngạc, tất cả ánh mắt đều dồn về phía nữ chủ quản.
Người bị kêu tên đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó mới dùng sức lắc đầu không ngừng, chỉ thiếu điều cái đầu còn chưa rớt ra thôi.
"Tôi? Tôi làm sao có thể thích tổng giám đốc!". Cô vươn tay, lắc không ngừng, để biểu đạt tâm trạng của mình với Chung Quốc.
Tổng giám đốc đúng là đẹp trai, nhưng còn số phận của cô thì sao? Nếu ngày nào cũng nhìn vẻ mặt lạnh như băng của anh ta, không bị chết cóng cũng bị hù chết.
"Nhưng hôm nay tôi thấy cô không ngừng nhìn về Kim Tại Hưởng không phải sao?". Chung Quốc nói rõ, mọi người lại vì lời nói của cậu mà lần nữa nhìn về nữ chủ quản.
"Không, không, tôi không có nhìn tổng giám đốc.............mà là nhìn cậu". Cúi đầu, cô nhỏ giọng nói.
"Nhìn tôi?". Lần này Chung Quốc ngây ngẩn cả người. Nhìn cậu làm gì?
"Bởi vì tôi thấy rất phục cậu có dũng khí lớn như vậy đứng bên cạnh tổng giám đốc, lúc nói chuyện với anh ta lại rất tự nhiên, hơn nữa không thèm để ý đến vẻ mặt đáng sợ của anh ta". Cô nhỏ giọng nói, chỉ sợ câu trả lời của mình khiến Chung Quốc tức giận.
"Ha ha ha!". Chung Quốc chợt vươn tay, che miệng cười ra tiếng.
Thì ra là do bản thân nghĩ quá nhiều, Chung Quốc cười mình bị bệnh đa nghi quá nặng, lại vì những người này đối với Kim Tại Hưởng cảm thấy sợ hãi mà buồn cười.
"Được rồi! Tôi hiểu rõ rồi". Cậu thả tay xuống, vẻ mặt thành thật mà nói.
Mọi người nghe cậu nói, cứ ngỡ cậu sẽ đồng ý ở lại bên cạnh Kim Tại Hưởng mới dùng sức thở một hơi dài, thì lại nghe cậu nói: "Tôi sẽ suy nghĩ yêu cầu của mọi người".
Nghe vậy, mọi người nản chí rủ vai, có người còn thất vọng mà ngả người tựa vào ghế, vì tương lai không thể nào đoán được.
"Được rồi! Tôi cũng nên rời đi, nếu ra ngoài lâu quá, Kim Tại Hưởng không tìm thấy tôi sẽ nghi ngờ". Chung Quốc đứng lên, cười nhìn mọi người, sau đó xoay người rời đi, bỏ lại một nhóm người với vẻ mặt đờ đẫn.
Chung Quốc bước vào thang máy, thẳng lên tầng 70.
Nghe mọi người nói không biết vì sao tâm trạng cậu trở nên thật vui vẻ, cứ như mọi chuyện đã được giải quyết dễ dàng.
Miệng ngân nga một bài hát không rõ tên, trên mặt cậu nở nụ cười ngọt ngào.
Trước hết cứ như vậy đi! Cậu quyết định.
Nghĩ quá nhiều thì cũng vô dụng, để mọi phiền não sang một bên, trước tiên nên hưởng thụ cuộc sống này, dù sao một hai tháng này cũng không tệ, Kim Tại Hưởng đối với mình không phải rất tốt sao? Cuộc sống như thế có lẽ không tồi.
Cửa thang máy vừa mở ra, Chung Quốc định ra ngoài thì đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo ra khỏi cửa, sau đó cậu rơi vào vòm ngực ấm áp quen thuộc.
Biết người đến là ai, cậu an tâm dựa vào ngực anh, lắng nghe từng nhịp đập mạnh mẽ của tim anh, mùi xạ hương nhàn nhạt tiến vào trong mũi cậu, nhất thời làm cậu thả lỏng, cậu cũng đưa tay vòng chắc hông anh.
"Anh vừa mới nghĩ, nếu cửa này mở ra mà em vẫn không xuất hiện thì anh liền đi tìm em". Mùi hương trên người cậu khiến tâm tình vốn đang căng thẳng của anh đột nhiên biến mất.
Từ lúc cậu rời đi đến giờ, anh căn bản không có tâm trạng làm việc, trong đầu anh nghĩ, nếu như cậu rời đi trở lại trong lớp vỏ bọc của mình thì anh nên làm gì.
Vì vậy từ lúc cậu vào thang máy rời đi, anh đã đứng mãi ở nơi này, không thèm để ý đến thư ký dùng ánh mắt quái dị không ngừng nhìn mình.
Nhưng thật may, cậu không lùi về thế giới của mình mà trốn tránh anh, vẫn yên ổn trong ngực anh, chấp nhận để anh ôm.
"Vậy anh thật may mắn, mới nghĩ thôi mà tôi đã xuất hiện". Cậu dĩ nhiên không biết Kim Tại Hưởng đứng ở đây bao lâu, từ lúc cậu rời đi đến giờ, ít nhất cũng phải 30 phút.
Giọng điệu Chung Quốc nhẹ nhàng, khiến Kim Tại Hưởng cảm thấy kì lạ.
Anh khẽ đẩy cậu ra, cẩn thận quan sát cậu
"Sao?". Chung Quốc không hiểu, nhìn vẻ mặt kì lạ của Kim Tại Hưởng.
"Em..........có chút kì lạ, có chuyện gì sao?". Anh không chắc hỏi.
Vẻ mặt Chung Quốc không che dấu được sự vui sướng, khác xa vẻ mặt lúc nãy rời đi của cậu làm Kim Tại Hưởng không thể không nghi ngờ.
"Không có, chỉ phát hiện một số chuyện". Lắc đầu một cái, cậ không muốn nói nhiều, vì bảo vệ những người kia cậu làm sao có thể nói cho anh biết!
"Vậy sao?". Nụ cười trên mặt cậu ấy thật đáng nghi ngờ, hơn nữa lúc nhìn mình còn tỏ vẻ đắc ý.
"Đương nhiên rồi!". Cậu dùng sức gật đầu đảm bảo, lại phát hiện thư ký đang ngồi ở sau lưng anh, vẻ mặt giật mình nhìn hai người họ.
Chung Quốc chỉ nhìn anh rồi nhẹ gật đầu, sau đó không thèm để ý chút nào mà lướt qua Kim Tại Hưởng tự mình đi thẳng vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Thật không có chuyện gì sao?". Kim Tại Hưởng đi theo phía sau, không ngừng hỏi cậu sau đó cũng đi theo vào phòng.
Cho đến khi cửa được đóng lại, thư ký thỉnh thoảng vẫn nghe được tổng giám đốc không ngừng hỏi Chung Quốc.
Thật lâu thật lâu sau, anh mới cầm điện thoại lên, nhấn xuống điện thoại nội bộ, định mang những gì mình nghe được, thấy được, báo cáo lại cho mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro