CHƯƠNG 10: ĐẾN CÔNG TY CỦA ANH.
Sáng tinh mơ, tâm trạng Kim Tại Hưởng rất tốt.
Gần đây trên mặt hắn thường xuất hiện nụ cười, người làm nhà họ Kim lúc mới đầu còn khiếp sợ nhưng về sau tập mãi cũng thành quen.
Ai nấy cũng bởi vì cậu chủ thay đổi mà càng thêm kính trọng cậu chủ Chung Quốc.
Đúng vậy, bởi vì có cậu chủ Chung Quốc ở đây, nên cậu chủ mới trở nên hòa nhã và tốt như vậy, mọi người làm việc ở nơi này, cũng trở nên vui vẻ rất nhiều.
Ngồi trong phòng ăn, Kim Tại Hưởng ăn điểm tâm sáng, khóe miệng như có như không mỉm cười.
Nhớ đến mấy ngày nay Chung Quốc ngây thơ nghĩ những cách xấu xa trêu trọc hắn, ngược lại chính mình hại mình, lại nhớ đôi mắt to của cậu, tỏa ra ngọn lủa không cam lòng, vẻ mặt tức giận như muốn bóp chết hắn, hắn cảm thấy thật buồn cười.
Không biết hôm nay cậu lại có kế hoạch gì? Thật mong đợi.........
Haìz! Hình như càng lúc hắn càng thích cuộc sống bị trêu chọc này.
Chỉ là...........cũng không thể để cậu chơi đùa quá lâu, hắn cũng nên có hành động rồi.
Đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Toàn thân Chung Quốc mặc một bộ âu phục màu đen áo sơ mi trắng xem ra là muốn ra ngoài.
"Sớm như vậy đã rời giường rồi sao?" Bị bóng dáng của cậu dụ dỗ xém chút nữa mất hồn, làm hắn suýt nữa không thể mở miệng.
Chung Quốc ưu nhã ngồi đối diện Kim Tại Hưởng , nở nự cười xinh đẹp.
"Chúng ta ngưng chiến đi!"
Trong mắt cậu có chân thành.
Người đàn ông đối diên hoài nghi nhướng cao lông mày, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm nhìn người trước mặt.
Cậu ấy muốn ngừng chiến?
Có ý gì? Cậu không ép hắn chủ động hủy hôn nữa sao?
Đôi mắt như chim ưng của Kim Tại Hưởng quá mức sắc bén, Chung Quốc cúi đầu, né tránh tầm mắt của hắn, che dấu tâm tình đang khẩn trương trong mắt, chỉ sợ không khéo bị hắn phát hiện.
"Có lẽ lấy anh cũng không tệ." Cậu lần nữa ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng.
Nhưng cậu là Chung Quốc diễn kịch là hạng nhất, có thể sánh ngang cả diên viên tốt nhất ở Hollywood, nếu như ngay cả chút tiết mục nhỏ nhoi này cũng không qua được mắt Kim Tại Hưởng mặt mũi cậu còn biết để đâu bây giờ.
"Vậy sao." Khóe miệng lén nở nụ cười, đồi mắt hắn thăm dò nhìn về phía Chung Quốc.
"Dĩ nhiên, lấy anh có lẻ cũng không tồi."
"Vậy em thừa nhận mình là vị hôn thê của tôi rồi sao?"
"Tôi có thể miễn cưỡng xếp anh vào danh sách nên xem xét." Chung Quốc kiêu ngạo ngẩng cao dầu, dáng vẻ như đang thương hại hắn.
"Ha ha ha! Vậy tôi có cần cảm ơn em?" Tiếng cười sang sảng từ miệng hắn phát ra.
Dáng vẻ hắn cười thật mê người, cậu nhìn có chút mê muội, không nghĩ đến khối băng lớn này còn có một mặt khác.
Bình thưởng hắn chỉ cần nhéch môi cũng đã thấy tuấn tú rồi, hôm nay lại không chút nào kiêng kị cười to như vậy, thật làm người ta cảm thấy hắn vô cùng anh tuấn.
Đáng ghét, sao dáng vẻ lại đẹp mắt như thế Chung Quốc trong lòng bất mãn, vì mình cũng bị hắn mê hoặc mất rồi.
"Chúng ta hãy tìm hiểu lẫn nhau." Kế hoạch này cậu nghĩ suốt đêm mới nghĩ ra được
Sáng hôm nay, cậu liền vội vã rời giường, ăn mặc thật tốt, cũng chỉ muốn cùng hắn ra ngoài.
Theo sát hắn, đây chính là kế hoạch B của cậu.
"Được." Kim Tại Hưởng gật đầu đồng ý, trong mắt lộ ra ánh sáng tinh nhuệ, cứ quyết định theo kế hoạch của cậu đi.
Cậu lại muốn giở trò gi?
"Vậy hôm nay cho tôi cùng anh đến công ty nhé!" Ánh mắt Chung Quốc mang theo sự vô hại cùng mong chờ, hi vọng hắn sẽ đồng ý.
"Vì sao?" Điều này thật làm hắn tò mò.
"Mỗi ngày như hình với bóng, mới có thể thêm hiểu nhau, tăng thêm tình cảm không phải sao?" Nếu không đi theo anh, tôi làm sao thực hiện được kế hoạch? Mặc dù trong trọng nghĩ như vậy nhưng cậu cũng không dại gì mà nói ra.
"Hơn nữa tôi cũng muốn nhìn nơi chồng tôi làm việc một chút." Cậu nói một cách chính đáng, giống như thật sự chấp nhận thân phận tương lai của mình.
"Được." Cậu có kế hoạch của cậu hắn cũng có kế hoạch của hắn, không bằng cứ theo ý cậu nhìn xem cậu giở trò gì, gặp chiêu nào thì phá chiêu đó.
Hắn không chút do dự mà đồng ý làm Chung Quốc có chút nghi ngờ, nhưng vì nóng lòng thưc hiện kế hoạch của mình, cậu quyết định không thèm quan tâm lo lắng trong lòng
------------------------------------------------------
Hiển nhiên, Chung Quốc xuất hiện, mang đến không ít bàn tán trong tập đoàn.
Bên cạnh tổng giám đốc chưa bao giờ xuất hiện bất kì người nào hôm nay lại xuất hiên một chàng trai lại là một chàng trai xinh đẹp khiến người ta không thể nào dời tầm mắt, mọi người tất nhiên vô cùng hiếu kì.
Tất cả mọi người đang tự hỏi, cậu rốt cuộc là ai? Cậu và chuyện tâm trạng tổng giám đốc gần đây tốt lên có liên quan không?
Nếu như là vậy, bọn họ thật phải cúi đầu sát đất mà cảm tạ cậu
Chỉ cần 'mỹ nan' này ở lại bên cạnh tổng giám đốc cả ngày, nhất định bọn họ sẽ được cả ngày an lành, vậy nếu như cậu trở thành phu nhân tổng giám đốc thì sao?
Ha ha ha! Những ngày tốt cũng phải sẽ mãi mãi tồn tại ở tập đoàn Kumamowa, về sau mọi người cũng không phải run rẩy sống qua ngày sao?
"Đây là tập đoàn Kumamowa sao?" Chung Quốc phát hiện, những người ở nơi này ai cũng giật mình nhìn cậu, còn có...........ánh mắt cảm kích?
"Không thích sao?" Hắn quay đầu phát hiện vẻ mặt kì lạ của cậu, hắn cười hỏi.
Kim Tại Hưởng nở nụ cười, làm nhân viên bên cạnh hoảng sợ hô lớn.
"Tại sao mọi người nhìn thấy chúng ta lại giống như nhìn thấy quỷ vậy?" Trên mặt vẫn nụ cười mê người, nói nhỏ vào tai hắn.
"Vậy sao?" Hắn không quan tâm nhún vai.
Hắn dĩ nhiên biết là nguyên nhân gì.
"Phòng làm việc ở đâu?" Nhìn Kim Tại Hưởng , cậu phát hiện ra tâm trạng hắn hôm nay vô cùng tốt, khóe môi còn mang theo ý cười nhẹ, cặp mắt trở nên nhu hòa, vẻ mặt khiến nhiều nhân viên ngây ngốc mà nhìn.
Ghét.
Trong lòng Chung Quốc trào ra một cảm giác chán ghét, cậu ghét những người đang nhìn vẻ mặt cùa hắn.
"Ở tầng 70." Hắn vươn tay, dắt Chung Quốc về phía thang máy cá nhân chuyên dụng.
"Tầng 70? Có cháy nhà, động đất thì làm thế nào chạy?" Người có tiền đúng là người có tiền, ngay cả công ty cũng xây cao như vậy.
"Em sợ?"
"Có gì phải sợ? Tôi cũng đâu có làm việc tại chỗ này." Chung Quốc liếc mắt hắn một cái, lạnh nhạt nói.
"Sợ chồng tương lai của em là tôi sẽ gặp chuyện không may, bỏ lại một mình em." Hắn tự cao nói, giọng điệu mười phần đùa cợt.
"Vậy cũng tốt, tôi có thể thừa hưởng di sản của anh, sau đó mang chỗ tiền kia đi bao nuôi đàn ông, cuộc sống không buồn không lo." Cậu lạnh lùng vươn tay đánh xuống lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng nói trách cứ.
"Tỉnh lại đi! Tôi sẽ ở bên cạnh em cả đời, đến khi con cháu đầy nhà." Hắn tuy là cười nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc khiến người ta không thể hoài nghi sự chân thành của hắn.
"Bệnh thần kinh." Cậu cố chỉnh lại âu phục lộn xộn trên người mình, có tình không nhìn vào ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người của hắn, nhưng trong lòng lại vì lời hắn nói mà cảm thấy ngot ngào.
"Đến rồi." Hắn vươn tay kéo cậu ra khỏi thang máy, động tác tự nhiên giống như đó là điều hiển nhiên vậy.
"Tổng giám đốc...............Xin chào, buổi sáng." Thư kí Hàn Bân đứng ngoài cửa kinh ngạc nhìn nụ cười xưa nay chưa từng có trên mặt tổng giám đốc, bên cạnh còn mang theo một......................chàng trai thật xinh đẹp.
"Chuẩn bị thật tốt cho cuộc họp, mang cho tôi hai tách cà phê." Ban lệnh xong, Kim Tại Hưởng dẫn Chung Quốc tiến vào phòng làm việc.
"Được, được." Hàn Bân vẫn còn sững sờ, đến khi Kim Tại Hưởng đóng cửa phòng mới hoàn hồn.
Chàng trai đó là ai?
Nếu như hắn không nhìn nhầm thì hình như tổng giám đốc.............vừa cười!
----------------------
"Em chờ ở đây, lát nữa tôi có cuộc họp, có gì cứ nói với thư kí, bên cạnh còn một phòng, nếu mệt thì có thể vào đó nghĩ ngơi." Hắn săn sóc nhắc nhở Chung Quốc nhìn đôi mắt cậu phát sáng, không biết cậu lại định làm gì rồi.
"Thư kí của anh sao lại là nam?"Chung Quốc ngồi hẳn trên ghế làm việc, tiện tay lấy một sấp văn kiện, nhìn một trang rồi một trang.
"Phụ nữ dễ gây phiền phức." Trên thực tế hắn không thích người nào khác cùng hắn quá thân cận, ngoại trừ mẹ hắn ra, cậu là người đầu tiên gần gũi hắn.
"A!" Thật là người đàn ông kì lạ, trong lòng Chung Quốc thầm than.
Vốn định đến đây xem một chút, bên cạnh hắn có người con gái nào khác gần gũi với hắn không, sau đó giúp cô ta thân cận với hắn, kết quả lại không có.
Kế hoạch đỗ vỡ.
Lúc vừa vào thì đã biết, nhân viên công ty này đối với Kim Tại Hưởng chỉ dám nhìn từ xa, không dám tiên gần.
Cậu biết, chắc chắn là khuôn mặt lạnh như băng kia của hắn khiến người ta không dám tiếp cận.
Không có việc gì tỏ ra mặt lạnh làm gi! Thật là. Cậu liếc nhìn Kim Tại Hưởng một cái.
"Tôi phải ở nơi này đợi anh bao lâu?" Căn phòng này lớn như vậy, lại lạnh như băng thật làm người ta chán ghét, không biết cậu có đợi qua được 10 phút hay không.
"Khoảng chừng 2 tiếng." Không biết cậu lại đang nghĩ gì, Kim Tại Hưởng vẫn tập trung quan sát Chung Quốc.
"Sao lâu vậy?" Không phải cậu sẽ buồn chết rồi sao? Ngẩng đầu lên, đôi mày cậu nhíu lại một chỗ.
"Không đợi, tôi cũng muốn đi họp." Chung Quốc nhanh chóng đứng lên, đi về phía hắn.
Nói không chừng có thể sẵn tiện quan sát một chút, bên trong công ty có cô gái nào đặc biệt hay không.
Các chù quản cao cấp chắc cũng thân cận với hắn! Cậu nghĩ như vậy.
"Em muốn đi? Rất nhàm chán." Hắn không cảm thấy cậu sẽ có hứng thú ngồi ở đó hai tiếng nghe người ta báo cáo.
"Tôi muốn đi, xin anh." Cậu chấp tay trước ngực, đi đến trước mặt Kim Tại Hưởng trong đôi mắt mang theo vẻ đáng yêu cùng khẩn cầu.
"Được rồi! Em buồn chán thì tôi không lo." Ai mà không biết cậu ấy muốn giở trò, chỉ là hắn cũng muốn biết, rốt cuộc cậu muốn làm gì.
"Ừ." Chung Quốc gật đầu, vui vẻ kéo tay hắn ra cửa.
Lắc đầu một cái, Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ nở nụ cười, dáng vẻ cậu lúc này tựa như cậu bé vẫn chưa trưởng thành.
Nhưng Chung Quốc như vậy hắn vẫn thích, sống cùng cậu càng lâu, hắn càng biết, càng hiểu rõ cậu.
Cậu giống như người 'song diện', có vô số gương mặt, một quyến rũ dịu dàng, một đơn thuần ngây thơ, một thông minh nhạy cảm, cậu như vậy càng làm hắn si mê, càng thêm muốn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro