CHƯƠNG 11: BƯỚC TIẾN MỚI.
Trong phòng họp, tất cả mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình.
Cửa vừa mở ra thấy Kim Tại Hưởng đi đến, bên cạnh còn dẫn theo một chàng trai xinh khiến tầm mắt mọi người nhất thời đều đặt lên người cậu.
"Bắt đầu họp". Phát hiện thấy tầm mắt mọi người đều không rời khỏi người Chung Quốc trong lòng Kim Tại Hưởng không khỏi tức giận, giọng điệu lạnh nhạt khiến mọi người sợ đến cúi đầu, không ai dám nhìn nữa.
Thật không chịu nổi!
Kim Tại Hưởng liếc bên cạnh một cái, Chung Quốc không vui lườm lại anh một cái.
Bắt đầu họp thì bắt đầu họp, làm gì dữ vậy? Anh không thấy sự xuất hiện của anh làm không khí phòng họp trong nháy mắt trở nên nặng nề à?
Lại trừng mắt nhìn anh một cái, Chung Quốc mang theo nụ cười dịu dàng, ưu nhã ngồi bên cạnh anh.
Song, mỗi khâu bắt đầu run run rẫy rẫy báo cáo tình hình kinh doanh nửa tháng nay.
Nhân cơ hội đó, Chung Quốc nhìn những nhân viên chung quanh, nét mặt có chút thất vọng.
Cậu bĩu môi, trong lòng thầm than.
Công ty này tuyển người thế nào vậy? Toàn tuyển đàn ông đến làm việc, phụ nữ sao lại ít thế này! Ở đây ít nhất cũng 40 chủ quản, vậy mà chỉ có 7,8 chủ quản là nữ.
Con gái Nhật Bản đều không cần việc làm sao? Ghét.
"Ah?". Vừa nâng mắt, Chung Quốc phát hiện một vị nữ chủ quản ngồi ở phía trước, hình như không ngừng nhìn về hướng này.
Cô ấy là đang nhìn............Kim Tại Hưởng ? Không hiểu tại sao, trong lòng cậu cảm thấy ghen tuông.
Cô gái kia dù không được xem là đẹp như tiên, nhưng cũng coi như xinh đẹp, nhìn gương mặt cô ấy có thể đoán cô ấy chắc khoảng 26, 27 tuổi.
Hơi già một chút.
Cau mày, cậu cố gắng xem nhẹ cảm giác chua chát trong lòng.
Nhưng cậu đến đây là tìm phụ nữ có thể hấp dẫn Kim Tại Hưởng. Nếu cậu nhớ không lầm thì anh cũng 29 tuổi rồi thì phải? Cũng rất xứng đôi.
"Tại sao kim ngạch kinh doanh của nửa tháng này lại thấp hơn tháng trước? Kết quả tôi muốn không chỉ có những thứ này". Ngồi tại chỗ, Kim Tại Hưởng lạnh lùng quét mắt nhìn mỗi một nhân viên.
Giọng điệu của anh khiến Chung Quốc ngồi bên cạnh nhíu chặt chân mày, đối với vẻ lãnh khốc như vậy của anh cảm thấy vừa xa lạ lại vừa ghét.
"Tôi đã cho các người một cơ hội, bây giờ kết quả lại như thế này, các người ăn nói với tôi ra sao? Tập đoàn Kumamowa trả cho các người nhiều tiền lương như vậy, không phải mời các người đến chơi, cũng không phải mời các người đến làm khách du lịch, nếu các người không thực hiện được yêu cầu của tôi, tôi trả nhiều tiền cho các người như vậy làm gì?".
Nghe tổng giám đốc nói những lời vô tình như vậy, mọi người ai nấy cũng đều cúi đầu, ngay cả dũng khí trả lời cũng không có.
Thật ra không phải mọi người không cố gắng, nhưng mà đây là thời kì kinh tế sa sút, muốn kim ngạch kinh doanh tăng lên đến 70% thật là không phải chuyện dễ dàng.
Huống chi chỉ số tháng này đã tăng lên rồi, cũng gần 68%, so với yêu cầu của Kim Tại Hưởng cũng đâu chênh lệch mấy.
Nửa tháng nay, mọi người làm đến muốn chết muốn sống, ít nhất cũng có 10 ngày không về nhà, tận tâm tận lực làm, chỉ vì đạt tới yêu cầu của tổng giám đốc, nhưng mà vẫn không đạt đến tiêu chuẩn.
Ôi ôi ôi.............mọi người chỉ dám nghĩ trong lòng, căn bản không ai có dũng khí phản bát lại lời nói tàn nhẫn vàvô tình của tổng giám đốc.
Phòng họp yên tĩnh không tiếng động, có thể nói ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng động.
Ngoại trừ Chung Quốc và Kim Tại Hưởnghai người ngồi trên ghế nhìn mọi người thì mọi người hầu như không ai có dũng khí ngẩng đầu lên.
Giữa lúc bầu không khí ngưng trọng một mảng nặng nề thì Chung Quốc đột nhiên đứng lên, nhìn tài liệu mỗi người một chút.
Kim Tại Hưởng không nói lời nào, lẳng lặng nhìn động tác của Chung Quốc muốn nhìn xem cậu rốt cuộc định làm gì.
Chỉ chốc lát..................
"Kết quả như vậy rất tốt!". Cậu lên tiếng khích lệ sự cố gắng của mọi người.
Mọi người đang cúi đầu nhất thời kinh ngạc, tất cả ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu
"Anh làm gì phải gây khó khăn cho người ta như vậy? 68% và 70% cũng chỉ chênh lệnh 2% thôi, nhất định phải nghiêm khắc như vậy sao?". Cậu đi đến trước mặt Kim Tại Hưởng nhàn nhạt nói, không ủng hộ bộ dạng lạnh lẽo ép người của anh.
"Anh nhìn mọi người một chút xem, tinh thần không được tốt với dáng vẻ thiếu ngủ nghiêm trọng thế này, có thể thấy mọi người đã rất nỗ lực".
Cậu chỉ chỉ nam nam nữ nữ có mặt tại đó, quả thật trên mặt mọi người đều vô cùng nghiêm trọng, mắt thì bị quần thâm, tóc tai rối bời, thậm chí còn có một số người mặc áo sơ-mi trắng nhưng bị ngã vàng lại có nếp gấp, xem ra là ở công ty mấy ngày không về nhà nghỉ ngơi.
Ai.............Thật đáng thương.
"Ít đi 2% tương đương với ít đi 3 tỷ". Kim Tại Hưởng nhàn nhạt trả lời.
Từ lúc cậu mở lời, vẻ nghiêm túc trên mặt anh đã sớm rút đi, nhưng vẫn tò mò muốn xem cậu định làm gì.
"3 tỷ? Vậy 68% không phải là 102 tỷ ...........Này! Nhiều tiên như vậy định làm gì! Sống không dùng hết đến chết cũng không thể mang theo, anh có nhiều thời gian để xài hết số tiền này sao?". Cậu cả gan để tài liệu xuống, đứng chống nạnh trước mặt Kim Tại Hưởng nói, không phát hiện ra ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
"Tập đoàn Kumamowa từ trên xuống dưới ít nhất cũng có hơn 1000 nhân viên cần phải nhận lương". Đơn giản mà nói, số tiền kia cũng chính là dành cho nhân viên.
"Nhưng giúp anh kiếm tiền cũng là những nhân viên này!". Nói xong Chung Quốc chớp chớp mắt, nở nụ cười ngọt ngào, chờ anh trả lời.
"Hiện tại kinh tế sa sút không phải sao? Bọn họ trong hoàn cảnh như vậy còn giúp anh kiếm được nhiều tiền thế này đã rất tuyệt rồi, chính anh cũng biết điều đó không phải sao?". Đi đến sau lưng Kim Tại Hưởng , cậu không chút ngại nơi này còn có người khác mà tự mình giúp anh xoa xoa bả vai, giúp anh thả lỏng suy nghĩ một chút."Có lẽ anh sẽ lo lắng mọi người vì anh khen ngợi mà tự cao đắc ý, nhưng cũng phải đúng mực quan tâm nhân viên, thỉnh thoảng cũng nên khích lệ mọi người một chút, so với bộ dạng băng lãnh hù chết người kia còn tốt! Mọi người cũng sẽ bởi vì anh khen ngợi mà cố gắng hơn!".
Cậu vừa nói vừa nhấn xuống bả vai cứng ngắc của anh, giọng nói nhẹ nhàng, có tác dụng làm dịu lòng người.
Mỗi người có mặt nghe lời cậu nói, ai nấy đều cảm động muốn khóc, ánh mắt vô cùng cảm kích nhìn về phía cậu.
Như vậy xem ra Chung Quốc cũng là một người có tấm lòng hiền lành và tốt bụng tựa như Thiên Sứ, phía sau cậu còn phát ra một thứ ánh sáng mạnh mẽ giải thoát mọi người khỏi gian khổ, trên mặt lại mang nụ cười ngọt ngào, cũng phần nào an ủi tâm hồn mọi người.
Đứng lúc này, mọi người phát hiện...........tổng giám đốc đáng sợ của bọn họ đang cười......
Ông trời! Có phải sắp có bão rồi không!
"Được rồi. Có lẽ do tôi có chút nghiêm khắc. Thật ra biểu hiện của mọi người rất tốt, hy vọng trong thời kì kinh tế sa sút này mọi người vẫn giữ được thành tích như vậy. Tan họp".
Vừa nói xong, Kim Tại Hưởng đã xoay người kéo Chung Quốc đang đứng ở phía sau rời đi.
Lúc này dù nụ cười trên mặt đã không còn nhưng vẻ dịu dàng và ấm áp lại hiện lại trong mắt, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Mãi đến khi hai người rời đi, cửa đóng lại, mọi người vẫn bị vây trong khiếp sợ, thật lâu không nói nên lời.
Có nghe nhầm không? Tổng giám đốc luôn luôn lạnh lùng, nghiêm khắc mới vừa rồi khích lệ bọn họ! Còn nói biểu hiện của họ rất tốt?
Có người không nhịn được nở nụ cười ngây ngốc.
Ha ha ha! Từ lúc bọn họ vào công ty đến nay, đây là cuộc họp tốn ít thời gian nhất, chỉ tốn..................40 phút!!!
Mọi người ngây ngô cười, cười ngây ngốc, sững sờ, kinh ngạc, thích thú và vui sướng với lời khen ngợi khó có được vừa rồi.
Càng làm cho người ta tò mò là, chàng trai kia rốt cuộc là ai? Nam thần giải cứu bọn họ rốt cuộc là người phương nào, có thể chế ngự được tổng giám đốc?
Vì nghĩ cho cuộc sống tương lai, bọn họ nhất định phải nghĩ biện pháp tìm ra thân phận của cậu xin cậu ở lại bên cạnh tổng giám đốc mãi mãi!!
--------------------------------------------------------------------
"Lần này như em mong muốn rồi chứ?". Đứng trước bàn làm việc, Kim Tại Hưởng nhìn vẻ mặt đắc ý, cười đến không khép miệng vẻ mặt anh không biểu cảm, làm cho người ta không sao đoán được suy nghĩ của anh.
"Anh ở đây nói gì vậy?". Chung Quốc nghiêng đầu, đôi mắt thông minh phát ra ánh sáng trong suốt, vẻ mặt ngây thơ, thật giống một cậu bé nhỏ cá tính đơn thuần.
"Ở trước mặt các chủ quản trách mắng tôi có phải làm em rất vui mừng?". Anh đi đến cạnh cậu, một tay kéo cậu lên, sau đó ngồi xuống ghế, kéo cậu để ngồi trên đùi mình.
"Không có nha! Tôi thực sự cho là anh đối với mọi người quá nghiêm khắc rồi". Cậu không nghĩ mình ngồi trên đùi Kim Tại Hưởng có gì là không đúng, chỉ thấy rất thoải mái, lại ấm áp như đang nằm trên nệm dày, dựa cả thân thể vào người anh.
"Tên tuổi của tôi bị hạ thấp cùng với hình tượng bị hao tổn". Kim Tại Hưởng ở sau lưng cậu vẻ mặt toan tính khẽ vuốt tóc cậu trong giọng nói không có nửa điểm tức giận, ngược lại còn có vui thích.
"Vậy sao? Tôi lại không nghĩ vậy, không chừng ngược lại mọi người sẽ thích anh hơn". Chung Quốc nghiêm túc nói.
"Mọi người cũng sẽ thích em". Tựa vào đầu vai cậu trong hơi thở ngập tràn mùi hương thuộc về riêng cậu làm anh mê muội, chìm đắm trong mùi hương đó.
Bàn tay to của anh đột nhiên siết thật chặt làm cậu rơi vào vòm ngực của mình, Chung Quốc cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, đến khi bản thân bị anh ôm đến hít thở khó khăn thì cậu mới phát hiện khoảng cách giữa hai người quá gần.Chưa từng tiếp xúc thân mật với nguời nào như vậy, nhịp tim Chung Quốc gia tăng, cậu cảm thấy mặt mình nóng lên, nhiệt độ cơ hồ có thể tạo thành bão.
"Anh ôm tôi chặt quá, tôi.............. tôi không thể hít thở". Cậu mơ hồ nói với anh, thân thể không ngừng nhẹ giãy giụa, muốngiữ khoảng cách với anh.
Cuối cùng Kim Tại Hưởng cũng buông tay để cậu rời khỏi người mình.
Trong lòng anh thầm thở dài, vì buông cậu ra mà cảm thấy nuối tiếc.
Trời ạ! Sao cậu lại như vậy? Chung Quốc ngồi trên ghế salon, trong mắt xuất hiện sự luống cuống và kinh hoàng trước nay chưa từng có, cậu vươn tay sờ mặt mình, tim không ngừng đập thình thịch, tựa như muốn vọt từ trong miệng ra ngoài.
Cậu càng lúc càng quen có Kim Tại Hưởng ? Nhớ tới bản thân mình vừa rồi thoải mái để anh cầm tay, bây giờ lại dựa vào ngực anh cảm thấy ấm áp như vậy, cậu luôn không để người nào có những hành động như vậy đối với mình,lần này vì sao lại như vậy?
Còn nữa, cậu không bao giờ vì ai mà đỏ mặt, nhưng cùng anh chung sống mấy ngày nay, dường như cậu thường hay vì mối quan hệ với anh mà đỏ mặt cũng không tự nhiên.
Rốt cuộc là vì sao? Điểm này không giống bản thân cậu!
Vì sao vừa chạm mặt anh cậu liền trở nên không được tự nhiên?
"Sao vậy? Rất nóng sao?". Không biết từ lúc nào Kim Tại Hưởng đã ngồi bên cạnh Chung Quốc anh nhẹ giọng hỏi thăm, vươn tay ra, đặt lên trán cậu cảm nhận nhiệt độ, vẻ mặt mang theo lo lắng.
Hành động của anh nhất thời khiến Chung Quốc không kịp phản ứng, làm cậu sợ đền mức nhảy dựng lên, gương mặt mê hoặc tràn ngập kinh hoàng nhìn về phía anh. "Còn mệt mỏi sao?". Anh đứng lên định đỡ cậu sang phòng bên nghỉ ngơi.
Chung Quốc bởi vì hành động của anh mà luống cuống lùi bước, cũng là muốn giữ một khoảng cách với anh.
"Em sao vậy?". Kim Tại Hưởng không muốn để cậu lại lùi tiếp, anh đi lên phía trước một bước, bàn tay không tốn chút sức kéo tay cậu.
Anh hơi dùng sức, Chung Quốc liền va vào vòm ngực của anh.
"Thả, buông tôi ra". Chạm đến lồng ngực anh, ngửi thấy mùi xạ hương trên người anh, tay chân cậu luống cuống muốn đẩy anh ra.
Sự thông minh ngày thường không biết đã đi đâu, trong đầu cậu một mớ hỗn loạn, Chung Quốc sợ, cậu không ngừng muốn thoát khỏi vòng tay này.
Ở trong ngực anh, cậu cái gì cũng không thể nhớ, cái gì cũng không thể nghĩ, ngay cả tài ăn nói lưu loát lúc này cũng tuyên bố đình công.
Này!Bản thân mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Nhìn vẻ mặt kích động của cậu Kim Tại Hưởng có phần sáng tỏ, anh cảm thấy kinh ngạc, thì ra cậu đối với anh không phải không có cảm giác, chỉ đang trốn tránh.
Một điều này thôi đã làm lòng anh ngập tràn vui sướng.
Anh dùng sức ôm cậu, không cho cậu có chút kháng cự nào, tiếp đó không nói một lời, bá đạo cúi đầu xuống hôn lên môi cậu.
"Anh........." Mùi xạ hương quanh quẩn trong mũi giờ truyền thẳng vào miệng, Chung Quốc giật mình mở to đôi mắt, gương mặt Kim Tại Hưởng càng lúc càng gần mặt cậu, từ trong mắt anh, cậu thấy nét mặt mình phức tạp và rối loạn.
Ánh mắt anh dịu dàng mang theo sự bá đạo, nụ hôn của anh an ổn tâm trạng hoảng loạn trong lòng cậu, dẹp đi sự luống cuống trong cậu, nụ hôn vừa ấm áp lại vừa ẩm ướt, lấy dáng vẻ bá đạo, cuồng ngạo chiếm lĩnh tâm hồn cậu thân thể cậu vô lực dựa vào người anh, giống như người say rượu vậy, toàn thân nhẹ nhàng.
Đôi tay cậu níu chặt lấy cổ áo anh, lại không có sức lực nên chậm rãi buông xuống, sau một hồi hôn cuồng nhiệt hai người dựa vào nhau, Chung Quốc chậm rãi dũi tay đến sau lưng Kim Tại Hưởng vòng tay ôm anh thật chặt, cậu cảm thấy thân thể anh khẽ run, vòng tay cậu càng thêm siết chặt.
Đây chính là hôn sao? Hai người trong lòng không ngừng tự hỏi bản thân, giống như muốn mang người kia hòa nhập vào thân thể, trở thành một phần thân thể của chính mình, đó là hôn?
Ai ngờ được, cả hai người điều kiện hoàn hảo như vậy, mãi cho đến bây giờ, mới chính thức trải nghiệm nụ hôn đầu tiên.
Mãi cho đến khi cả hai không ai còn hơi sức tiếp tục, hai người mới lưu luyến rời khỏi môi nhau.
Nhìn đôi môi đỏ tươi của cậu Kim Tại Hưởng hài lòng đưa tay xoa nhẹ kiệt tác của mình, mà Chung Quốc vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi, thật lâu cũng chưa ổn định xong tâm tình.
"Có khỏe không?". Thấy tâm trạng cậu thoáng hoảng loạn, anh lại lần nữa mang cậu ôm vào ngực, muốn làm rối loạn suy nghĩ của cậu, không muốn để cậu nghĩ nữa.
"Tôi, tôi muốn đi vệ sinh". Chống đỡ thân thể không vững, Chung Quốc không còn sức để nói.
Anh ôm quá đáng sợ, ở trong ngực anh cậu căn bản không thể ổn định tâm trạng, mang mọi chuyện suy nghĩ thật rõ ràng.
"Không cần trốn tránh anh".
Trong giong nói của anh chứa đầy nồng đậm khẩn cầu.
Nghe được giọng anh mang theo khổ sở, Chung Quốc giật mình ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt nét đau thương của anh.
"Anh......".
"Đừng trốn tránh anh". Anh nghiêm túc nhìn cậu, ánh mắt như tuyên cáo cho dù cậu có trốn tránh lòng mình, anh cũng sẽ không bỏ qua.
"Tôi........Ai......". Cậu gật đầu một cái, bị sự kiên trì trong mắt anh đánh bại.
Nhưng dù đồng ý không trốn tránh anh, cậu vẫn phải tìm một nơi không có anh, không bị quấy nhiễu mà suy nghĩ kĩ xem rốt cuộc bản thân mình xảy ra chuyện gì.
Tất cả kế hoạch của cậu cũng bởi vì nụ hôn vừa rồi mà rối tung rồi.
"Ít nhất có thể cho tôi chút không gian yên tĩnh không?".
"Được". Kim Tại Hưởng làm sao không hiểu tâm trạng của cậu anh cũng không muốn nhanh chóng ép cậu như vậy, nhưng anh sợ, anh sợ mình vừa buông tay cậu sẽ đổi ý.
Nhưng giờ phút này, ánh mắt cậu lại để lộ sự cầu xin mãnh liệt như vậy, anh chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
"Tôi biết anh bận rộn, cho nên không làm phiền anh, tôi tự mình đi dạo trong công ty một chút, sẽ không đi ra ngoài". Sự lo lắng của anh đối với cậi viết hẳn lên trên mặt, Chung Quốc không đành lòng nên cho anh một sự đảm bảo.
"Ừ".
Nhìn vẻ cảm kích trên mặt cậu, Kim Tại Hưởng phát hiện anh vẫn còn nhiều điều không hiểu về cậu
Thì ra đối với tình yêu, cậu ấy cũng rất yếu ớt.
Có phải vì vậy, nên cậu mới không dám yêu?
Nhưng dù ra sao thìanh vẫn tin tưởng chỉ cần mình có lòng cuối cùng cậu cũng sẽ thuộc về anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro