CHƯƠNG 15: KẾT QUẢ CỦA 12 NĂM CHỜ ĐỢI.
Ngồi trước bàn làm việc chuyên tâm xử lý văn kiện, Kim Tại Hưởng đã nhẫn nại cùng cố tình không để ý gần hai tiếng đồng hồ nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc buông tập văn kiện xuống.
Mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ và khó hiểu, anh ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên ghế sofa, người mà từ sáng đến giờ không có chút nào giống Chung Quốc.
"Em nhìn đủ chưa?". Mặt mỉm cười, anh nhìn cậu không biết phải làm thế nào.
Không phải là không thích cậu đưa mắt nhìn mình, nhưng ngày hôm nay ánh mắt cậu có gì đó khang khác với quá khứ, bên trong hình như có ẩn chứa điều gì đóan không nhìn ra được, cũng không thể hiểu được.
Cậu chú tâm nhìn anh, làm anh không cách nào bình ổn tâm trạng mà làm việc, suy nghĩ không cách nào đặt vào công việc, mà trên người cậu lại tản ra một loại hơi thở quấy nhiễu mãnh liệt, không ngừng quấy rối tâm trạng anh.
Haizzzz! Ai biết được Kim Tại Hưởng anh, cũng có ngày cảm thấy luống cuống trước mặt người khác.
Điều này khiến anh vừa yêu lại vừa giận, không biết trừng trị tiểu yêu tinh này thế nào, có lẽ cậu không biết đối với anh mà nói, cậu quan trọng thế nào, anh trân trọng cậu nhiều bao nhiêu, có lẽ nhiều đến mức cả bản thân anh cũng không thể tưởng tượng.
"Hả? Tôi.........có nhìn anh sao?".
Thấy tầm mắt của mình bị anh phát hiện, Chung Quốc giống như người làm chuyện xấu bị bắt quả tang, nên vội vàng cúi đầu, nhìn thấy trên bàn có quyển tạp chí, giả vờ bận rộn lật xem.
Kim Tại Hưởng nhíu mày, đứng lên đi về phía Chung Quốc , khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng, chăm chú nhìn về phía con người đang giả vờ bận rộn kia.
Anh nhìn quyển tạp chí trên bàn một chút, khẳng định cậu thật sự không bình thường.
"Quyển tạp chí này xem hay không?".
"Cũng........cũng không tệ lắm". Chung Quốc trả lời qua loa, có trời biết ngay cả một chữ cậu không có nhìn đến.
Từ sáng sớm đến bây giờ, suy nghĩ của cậu cũng chỉ quanh quẩn về anh kể từ lúc biết bản thân có cảm giác với anh, hai mắt của cậu, cũng chỉ dõi theo hình bóng anh.
"Vậy sao? Thì ra em có thể xem ngược tạp chí, thật lợi hại. Tại sao anh lại không biết em có khả năng này?". Kim Tại Hưởng đưa tay cầm lên quyển tạp chí, trong giọng nói có phần chế nhạo.
Anh nhìn hai gò má của Chung Quốc bắt đầu ửng đỏ, cậu ấy vẫn luôn là người không chút nào sợ hãi, luôn là mở to mắt nhìn thẳng anh, lúc này sao lại không được tự nhiên dời tầm mắt, trốn tránh ánh mắt của anh, rốt cuộc là có chuyên gì xảy ra?
"À! Chắc do nóng quá". Trời! Cậu đang nói cái gì vậy? Thất vọng cắn chặc lưỡi, đầu óc cậu bây giờ muốn hoạt động như bình thường cũng không có cách.
"Hazz!!!". Kim Tại Hưởng thấy Chung Quốc rất khác thường, cảm thấy cực kì lo lắng.
Anh lấy một tay kéo Chung Quốc đang ngẩn ngơ lên, sau đó ngồi xuống sofa, đặt cậu ngồi lên chân mình, anh quyết định nói chuyện một chút với cậu để xem trong lòng cậu có tâm sự gì.
"Em làm sao vậy? Em như vậy thật làm anh thấy lo lắng, cũng thấy không quen". Gương mặt cậu luôn tràn đầy sức sống, giờ phút này lại thật bàng hoàng và hoang mang.
Ngồi trên đùi anh dường như đã tập thành thói quen rồi Chung Quốc vươn tay đặt lên vai anh, đôi mắt to bị bao phủ bởi một tầng sương mù mà nhìn thẳng vẻ mặt của Kim Tại Hưởng , nhìn anh nghi hoặc.
Giương mặt trắng nõn của cậu lên, Kim Tại Hưởng đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu.
Giờ phút này vẻ mặt cậu vô cùng ngây thơ, là đàn ông cũng không thể cưỡng lại được vẻ mặt hút hồn này của cậu, huống chi anh là người đàn ông yêu cậu.
Biết cậu cố tình muốn quyến rũ anh, anh cố gắng bình ổn hơi thở và dục vọng mãnh liệt đang không ngừng dâng lên trong cơ thể.
" Kim Tại Hưởng..........anh có thể nói cho tôi biết............thế nào là thích không? Khi thích thứ gì rồi, có phải trong lòng sẽ liên tục suy nghĩ không biết nên làm gì bây giờ?".
Giờ phút này, Chung Quốc như một cậu bé không nơi nương tựa, vẻ mặt vô cùng bối rối.
Cậu chưa bao giờ thích qua một ai, cũng không biết làm thế nào với tâm trạng như thế này, càng không biết thích một người thì nên làm gì.
Khi biết có người lẳng lặng tiến vào trong trái tim cậu, cậu không cảm thấy sợ hãi, chẳng qua chỉ thấy hoang mang, bởi cậu không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.
"Em có nghĩ sẽ bỏ qua thứ đó không?". Kim Tại Hưởng ngẩng đầu, nhìn Chung Quốc hỏi, dường như trong lời nói của cậu có chút hàm ý, anh tự nhiên có chút khẩn trương và mong đợi.
"Không". Chung Quốc không chút đắn đo vội vàng lắc đầu, không phát hiện thấy khi mình lắc đầu thì người đàn ông trước mặt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì đón nhận". Anh vươn tay ôm chặt cậu cho đầu cậu dựa vào ngực của mình, bởi anh cảm thấy vui vẻ, muốn cười lớn.
"Vậy sao? Nhưng mà...........tôi sau này sẽ ra sao? Làm thế nào?".
Nhớ đến bản thân mình nhiều năm qua khát vọng tự do, sống cuộc sống không hạn chế không bó buộc, nếu thực như lời anh nói, đón nhận việc thích một người, vậy chứng tỏ cậu phải từ bỏ tự do đúng không?
"Sau này sẽ ra sao?". Lời của cậu khiến mặt Kim Tại Hưởng lập tức biến sắc, anh lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt khẩn trương nhìn cậu.
"Nhiều người sống cùng nhau có lẽ sẽ vui vẻ hơn, dĩ nhiên, có một số thứ có lẽ em phải vứt bỏ, cũng như, em sẽ tìm thấy hạnh phúc mà trong quá khứ em không có, và một cuộc sống khác". Anh khẽ vuốt tóc cậu, nhỏ giọng giải thích.
"Không sao, anh biết rõ em cần thời gian, bất kể bao lâu anh cũng chờ, chờ một ngày khi em nghĩ kĩ, lại đến nói cho anh biết cũng không muộn". Nhìn sự áy náy thật sâu trong mắt cậu Kim Tại Hưởng không bận tâm cười cười, lại hôn lên môi cậu lần nữa.
Dù sao cũng đã chờ mấy năm, thêm mấy tháng nữa cũng không sao.
Anh chờ, anh sẽ chờ cho đến khi cậu hoàn toàn tin tưởng anh, tự nguyện mang suy nghĩ trong lòng mình, không che dấu chút nào nói hết cho anh biết mới thôi.
"Chờ anh đi họp, em ở nơi này đợi anh, khoảng nửa tiếng anh sẽ trở lại". Nhớ đến cuộc họp sắp bắt đầu, Kim Tại Hưởng đứng dậy, lấy áo khoác mặc vào, nhìn Chung Quốc cẩn thận dặn dò.
Kể từ lúc Chung Quốc đi theo anh, nội bộ công ty thay đổi khá nhiều.
Từ thời gian họp vốn là hai tiếng, bây giờ chỉ còn không đến nửa tiếng, cũng không khó phát hiện, tập đoàn tài chính Kumamowa cũng bởi sự có mặt của Chung Quốc mà bầu không khí ở đây vừa vui vẻ lại vừa thoải mái.
Bởi vì sự thay đổi của tổng giám đốc, tinh thần làm việc của nhân viên cũng tăng cao, không cần tổng giám đốc yêu cầu, mọi người so với ngày trước càng nỗ lực, hiệu quả hoạt động của công ty cũng tăng không ít.
"Ừ, tôi sẽ ngoan ngoãn ở lại nơi này chờ anh quay lại". Gật đầu một cái, Chung Quốc không còn hơi sức để nói.
Bây giờ cậu đã không cần tham dự những buổi họp với Kim Tại Hưởng vì anh thay đổi đã khiến cho mọi người không còn sợ hãi anh nữa, ngược lại càng thêm yêu mến anh.
"Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chờ lát nữa khi kết thúc, anh sẽ nghĩ biện pháp cùng em, xem có phương pháp nào vẹn cả đôi đường hay không". Không đành lòng để cậu suy nghĩ cực khổ, anh an ủi, vỗ nhẹ đầu của cậu.
"Tổng giám đốc, nhân viên đều tập trung đông đủ". Lúc này, thư ký gọi điện thoại nội bộ vào nói với Kim Tại Hưởng.
"Biết".
"Chờ tôi trở lại". Để lại trên môi Chung Quốc một dấu hôn, anh lại không yên lòng nhìn cậu một cái, mới lưu luyến không thôi rời đi.
Sau khi Kim Tại Hưởng rời đi, bên trong phòng làm việc to như thế này chỉ còn lại mỗiChung Quốc ngồi ở chỗ ngồi của anh, cậu xoay cái ghế vòng vòng, khiến nó tự do xoay vòng, vẻ mặt đờ đẫn nhìn trần nhà.
Cậu không muốn rời đi, thật sự không muốn rời đi.
Kim Tại Hưởng đối với cậu thật sự rất tốt, tốt đến nổi khiến cậu không muốn rời xa nơi này.
Từ đầu đến cuối, cái gì cậu cũng đã tính đến, chỉ là không tính đến việc bản thân mình lại lệ thuộc vào vị hôn phu mà mình không muốn thừa nhận.
Ai................Cậu khẽ thở dài, vì bản thân không biết phải làm thế nào mà phiền não.
Tựa vào ghê, cậu cúi đầu nhìn bộ âu phục màu xanh đen đang mặc trên người.
Bộ quần áo này là lúc Kim Tại Hưởng dẫn cậu đi công tác, trên đường đi ngang qua một cửa tiệm, nhìn thấy người ta trưng trên tủ kiếng, anh nhìn một cái đã nói nó thích hợp với cậu không nói một lời đã dẫn cậu vào tiệm mà mua.
Sau đó thực sự đã chứng minh ánh mắt của anh. Bộ quần áo này thật sự rất hợp với cậu, cậu mặc lên người, nhìn cậu lại càng thêm quyến rũ, vô cùng xinh đẹp, mà bộ quần áo này cũng trở thành bộ quần áo cậu yêu thích nhất.
Từ đó có thể thấy được, anh rất hiểu cậu, dù là tính cách, hay món đồ yêu thích, chỉ cần thích, không cần cậu mở miệng, anh đều có thể mang đến cho cậu xem mọi thứ.
Người đàn ông thích hợp với mình như thế, chỉ sợ cả đời không mấy ai gặp được, nhưng cậu lại may mắn đụng phải, mà lại còn không biết quý trọng.
"Thật là người sống trong phúc mà chẳng biết". Chung Quốc khẽ cười mình ngu.
Cậu buồn chán lục lọi bàn làm việc của anh, kéo ra ngăn kéo, nhìn cái gì đó ở bên trong.
"Đây là cái gì?". Cậu phát hiện bên trong có một chiếc hộp tinh xảo.
Chung Quốc mở chiếc hộp ra, khi thấy được thứ bên trong thì không dám tin mở to đôi mắt, nhất thời đôi mắt cậu bị vây trong một tầng sương mù, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Đây..................là cậu
Trong chiếc hộp này đều là những tấm hình chụp cậu từ nhỏ đến lớn, mỗi tấm đều được cất giữ cẩn thận, có thể thấy, là vô cùng trân trọng.
Những tấm hình này nói ít cũng có hơn 100 tấm, tại sao anh lại có những thứ này?
Chẳng lẽ...........từ đầu anh đã biết, có một vị hôn thê là cậu, còn nữa.............
Nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, trong lời anh nói luôn mang trách nhiệm nghĩa vụ, và vẻ mặt nghiêm túc, cố chấp, kiên trì muốn kết hôn cùng cậu
A! Sao cậu lại không nghĩ đến, anh là người đàn ông cao ngạo, làm sao có thể chấp nhận cho người khác sắp xếp hôn sự của mình? Anh có thể đồng ý cuộc hôn nhân này, tất cả là vì..........................
Trước mắt Chung Quốc xuất hiện, là ánh mắt diụ dàng của anh, nghĩ đến anh cẩn thận chăm sóc che chở, nghĩ đến anh mặc cho mình dùng mọi cách trêu đùa, gây khó khăn, anh.....anh.......
Cuộc hôn nhân này nhất định là anh gật đầu đồng ý, bởi không ai có thể thay anh lựa chọn, ngoại trừ chính anh.
Vì vậy.........anh thật lòng muốn cậu lấy anh, mà không phải vì danh tiếng hay lợi ích nhà họ Kim.
Từ lúc nào? Từ lúc nào thì anh đã đón nhận hôn sự này? Tâm trạng cậu kích động, không ngừng tìm kiếm trong đống hình, muốn tìm ra tấm hình có thể cho cậu câu trả lời.
12,13,14,15, 16, 17........24 tuổi, hình sinh nhật hằng năm của cậu anh đều có, hơn nữa anh còn ghi chú rõ ràng ở sau tấm hình.
Vậy anh........là từ lúc cậu 12 tuổi, đã tiếp nhận cuộc hôn nhân này? Nói cách khác..........lúc đó anh chỉ mới 17 tuổi?
Trời! Chung Quốc cắn chặt môi mình, cảm động, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống mà không sao ngăn được, cậu thật không dám tin điều mình vừa phát hiện.
"Anh.......đợi tôi 12 năm.......". Trái tim.........rung động như muốn lao ra ngoài, sự chua xót lan tràn ra toàn thân.
Là sự kiên trì đến mức nào có thể khiến anh tự nguyện chờ đợi như vậy? Hai người bọn họ...........từ nhỏ không nên ở cùng nhau mới phải, từ nhỏ nên trở thành kẻ thù mới phải, vì sao? Vì sao anh lại đón nhận? anh nên ghét cậu mới đúng.......
Vì sao lại cố chấp như vậy, cậu có bản lĩnh gì, để anh tự nguyện chờ đợi mình như thế?
Khóe miệng khẽ nở nụ cười, trong mắt trào ra cảm động, vì sự si tình của anh mà trong lòng cảm thấy đau đớn, chua xót không thôi.
"Anh hoàn toàn yêu em yêu đến không thể kiềm chế bản thân luôn sao?". Cậu cầm chặt những tấm hình trên tay, mang nó đặt trong ngực mình, cảm nhận từng cơn từng cơn rung động trong lòng.
"Kẻ khờ.........".
Người đàn ông như vậy............bảo cậu làm sao buông tay đây, làm thế nào có thể thoải mái rời đi?
Nếu như mới vừa rồi cậu còn đang do dự, thì giờ phút này, khi biết anh thật lòng, cậu làm sao có thể thoải mái nói đi liền đi?
Anh như vậy.............làm sao cậu lại không thích, làm sao có thể không yêu?
Giờ khắc này, người đàn ông đó đã hoàn toàn tiến vào lòng cậu chiếm giữ hoàn toàn trái tim cậu, ngay cả một kẽ hở cũng không còn.
Cậu thật sự may mắn.
Đúng vậy, có thể thấy, anh sẽ mang lại hạnh phúc, vui vẻ cho cậu, coi như bị mất đi tự do, nhưng cậu có được một tình yêu tốt, không phải sao?
Kẻ khờ này................làm cậu phải khuất phục.
Anh dùng trái tim mình để làm cậu rung động...............khiến cậu cam tâm tình nguyện mà trở thành vợ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro