CHƯƠNG 17: TỰ MÌNH HÀNH ĐỘNG.
"Tại Hưởng".
Đột nhiên, Chung Quốc mở cửa phòng đi ra, vẻ mặt còn buồn ngủ, bộ dạng ngây thơ, trên người cậu mặc một chiếc áo sơ-mi đôi chân dài chỉ che được một nửa, nhìn qua thật làm cho người ta huyết mạch sôi trào.
"Sao lại thức rồi?". Kéo cậu ngồi lên chân mình, Kim Tại Hưởng vuốt mái tóc mềm mại của cậu vì hai tay cậu vòng qua cổ anh, gương mặt hồng hồng dựa vào ngực anh.
"Các người làm ồn". Chung Quốc thoải mái cọ cọ trước ngực anh, ngửi mùi xạ hương nhàn nhạt phát ra từ người anh.
"Xin lỗi, làm em thức giấc". Anh cưng chiều hôn cậu nhìn rõ ràng quầng thâm ở mắt cậu, không khỏi cảm thấy thật đau lòng.
Cũng vì anh không áp chế được dục vọng của bản thân, nên mỗi đêm liên tục nhiều lần khiến cậu tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, không cách nào nghỉ ngơi thật tốt.
"Ai bảo anh làm người ta mệt muốn chết". Chung Quốc bĩu môi, không nhịn được oán trách.
Đây là sự thật, sinh lực của anh thật sự dồi dào giống như con trâu vậy, muốn cậu cả đêm, hôm sau còn có tinh thần tỉnh táo để đi làm, thật không biết anh làm thế nào mà được như vậy.
"Ai kêu em quyến rũ như vậy, vừa chạm vào em anh liền thức tỉnh". Vì để cậu biết anh không nói dối, Kim Tại Hưởng còn cố ý để thân thể của cậu nhích lại gần mình, để cậu cảm nhận được dục vọng đang thức tỉnh của anh.
"Anh.........em không muốn! Mệt quá a! Vừa mới một lần rồi. Những người khác muốn em ở đây nghỉ ngơi, sao anh lại.......". Đỏ mặt, đưa khuỷu tay đánh vào ngực anh, Chung Quốc hông chịu, làm nũng.
"Được rồi, không chọc em nữa". Đúng là anh rất muốn nhưng lại càng không muốn cậu mệt mỏi, cố đè xuống khát vọng trong lòng, anh hôn thật sâu lên môi cậu một cái.
"Phải rồi, mọi người vừa mới bàn luận gì vậy, sao giống như nghe những người kia oán trách vậy?". Cậu núp trong lồng ngực của anh, cố ý không nhìn đến mặtanh.
"Không có gì, chắc là lượng công việc nhiều lại có chút không chịu nổi!". Vẻ mặt Kim Tại Hưởng thần bí.
Anh nghĩ đến lúc đó sẽ cho cậu một bất ngờ.
"Thì ra là vậy". Chung Quốc bĩu môi, đột nhiên đứng dậy oán trách: "Cái người này, mấy ngày nay anh còn bận rộn thế sao?".
Mấy ngày nay, không biết Kim Tại Hưởng vì điều gì, đột nhiên muốn mang công việc ba tháng thu xếp hết trong tháng này, làm hại anh không có thời gian bên cậu
"Xin lỗi, một khoảng thời gian nữa là xong rồi". Kim Tại Hưởng lần nữa cười thần bí.
"Phải không? Đột nhiên em nhớ đến Chi Liễn vẫn còn đợi em ở Zehder, vốn định giải quyết xong chuyện của anh, sau đó bay đến chỗ em ấy giúp đỡ nó, ai ngờ đâu lại kéo dài ba tháng. Không biết em ấy giờ thế nào, ngày hôm qua em gọi điện thoại chỗ nó thuê nhà cũng không có ai bắt máy, em thật sự sợ nó sẽ xảy ra chuyện.........". Trong mắt Chung Quốc xuất hiện lo lắng.
Phải biết là, cô con gái thứ ba Chi Liễn từ nhỏ rất nhát gan, lần này em ấy một mình chạy đến Zehder cậu làm sao có thể yên tâm.
Còn có bé út Thiên Cẩn, em ấy không rõ tung tích, không biết hiện tại đang ở nơi nào.
"Đúng rồi, trước đây khi em bỏ nhà đi, anh đã đến nước Pháp, gặp được chị của em". Kim Tại Hưởng biết cậu vì chị em của mình mà lo lắng, anh lấy ra số điện thoại của Tâm Diệp đưa cho Chung Quốc.
"Vậy sao? Chị hai ở nước Pháp? Chị ấy tốt chứ?". Rốt cuộc cũng có tin tức của một người, Chung Quốc sốt ruột hỏi.
"Nhìn qua cũng không tệ, cô ấy và một người đàn ông người Pháp sống cùng nhau, nếu anh không nhớ lầm, thì người đàn ông đó tên là Lạp Kiệt Nhĩ—Địch Lạc, là quý tộc nước Pháp".
"Quý tộc? Tốt lắm, cũng không đến nổi tệ! Chị của em vốn định tìm anh giúp một tay, vậy mà có ý định lấy anh sao? Nếu như thật sự lấy anh...........Chị ấy sau này không phải trở thành Bá tước phu nhân rồi sao! Oa! Bá tước phu nhân nha! Hôm nào gặp chị ấy phải hỏi chị, có còn người đàn ông nào có thân phận giống vậy hay không, em cũng muốn làm bá tước phu nhân".
Chung Quốc chỉ nói đùa, lại không phát hiện người đàn ông bên cạnh, khi nghe xong lời nói của cậu, sắc mặt càng lúc càng kém.
" Chung Quốc ............"
"A! Thật xin lỗi mà! Em quên là anh vẫn còn ở bên cạnh, em chỉ tùy tiện nói một chút, anh đừng cho là thật". Vẻ mặt Chung Quốc cứng nhắc mà cười cười, thân thể không tự chủ mà lùi về sau.
"Không còn kịp rồi". Kim Tại Hưởng đâu thể bỏ qua dễ dàng như vậy, chỉ thấy anh giơ ra 'ma chưởng', nhìn về phía cậu mà phóng tới.
Tiếng thét chói tai và tiếng cười của hai người truyền từ trong phòng ra đến ngoài phòng làm việc, thư ký ngoài cửa sau khi nghe thấy tiếng cười đùa bên trong chỉ biết lắc đầu.
Anh ta đã sớm quen đến không thể quen nữa rồi.
--------------------------------------------------------------------------------
"Hôm nay em có thể không đến Hong Kong với anh được? Thật sự rất mệt". Mệt mỏi nằm trên giường, Chung Quốc oán trách.
"Thật sự không đi với anh sao? Một mình ở đó những 5 ngày, không có em bên cạnh anh sẽ cô đơn". Kim Tại Hưởng mặc xong quần áo ngồi ở mép giường, nhìn vẻ mặt thật sự mệt mỏi của Chung Quốc không thôi.
"Còn không phải lỗi của anh sao, tối hôm qua cũng không cho người ta được ngủ ngon, hôm nay em muốn nghỉ ngơi thêm! Mặc kệ". Chung Quốc giở trò làm nũng.
"Được rồi! Vậy em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt".
"Ừ". Thấy anh đồng ý, Chung Quốc mang chăn đắp lên đĩnh đầu, chuẩn bị bổ sung giấc ngủ.
Kim Tại Hưởng có chút bất đắc dĩ, trong mắt tràn đầy cưng chiều lắc đầu một cái.
"Anh cũng phải cẩn thận một chút! Tạm biệt". Đột nhiên cậu kéo chăn xuống, chống tay ngồi lên, đặt lên môi anh một cái hôn.
"Được, em cũng phải ngoan ngoãn biết không?". Kim Tại Hưởng đứng dậy, đôi mắt thâm sâu nhìn cậu một cái, sau đó mới rời đi.
--------------------------------------------------------------------------------
Sau đó ngủ gần một giờ đồng hồ, Chung Quốc nằm trên giường, bị một hồi chuông đánh thức.
"Gì vậy?". Cậu miễn cưỡng bò dậy khỏi giường: "Điện thoại của mình sao? Ai vậy?".
Sau khi đến Nhật Bản, cậu đã không sử dụng điện thoại di động lâu lắm rồi, ngày hôm qua vì gọi điện cho Chi Liễn ở Zehder, cậu mới mở điện thoại di động, sau đó liền quên không tắt máy.
"Chắc là Chi Liễn gọi đến, thật là, tại sao lâu như vậy mới gọi đến đến chứ?".
Cậu vừa nhấn nút nhận cuộc gọi, cứ ngỡ đầu bên kia là người đã lâu không gặp, Chi Liễn, không ngờ giọng nói phát ra, là người chủ cho thuê nhà Tây Sa Na mà lúc trước cậu tìm nhà Chi Liễn, cậu vô cùng hốt hoảng nhanh chóng dùng tiếng Zehder nói.
"Ông nói chậm một chút được không? Nhanh quá tôi nghe không hiểu". Chung Quốc dùng những từ ngữ đơn giản nhất để nói.
Cũng may lúc đầu cậu đi theo Chi Liễn, học được một ít câu nói tiếng Zehder, nếu không chỉ sợ ngay cả một chữ cậu cũng nghe không hiểu.
"Không thấy Tuấn tiểu thư tôi........tôi vừa mới trở về, thì phát hiện Tuấn tiểu thư mang tất cả đồ của mình đi không để lại bất cứ thông tin nào nói cô ấy đi đâu". Tây Sa Na hoảng sợ nói, trong giọng nói có chút gấp gáp.
"Thế nào mà không thấy chứ?". Cả người Chung Quốc cũng tỉnh táo.
"Trước đó vài ngày, Chi Liễn cứu một người đàn ông bị trúng đạn, nhìn dáng vẻ của anh ta có lẽ là một nhân vật đáng sợ cũng nên, lúc tôi vừa trở về liền không thấy hai người đó, tôi nghĩ có lẽ cô ấy đã bị người đàn ông đó dẫn đi". Tây Sa Na vừa tự trách vừa đau lòng nói, sớm biết như vậy đã không đồng ý để cho Chi Liễn cứu người đàn ông đó.
"Người đàn ông bị trúng đạn?". Chi Liễn biết người đàn ông như vậy khi nào? Chung Quốc hơi nhíu mày, trong lòng bắt đầu lo lắng.
"Tôi hiểu rõ rồi, tôi sẽ nhanh chóng đến chỗ của ông". Vừa nói xong, Chung Quốc đã gác máy.
"Phải rồi, Tại Hưởng". Cậu nhớ Kim Tại Hưởng vừa rời đi không bao lâu.
Cậu nhanh chóng thay quần áo, không chút suy nghĩ chạy thẳng vào thư phòng của Kim Tại Hưởng nhất điện thoại chuẩn bị gọi cho anh.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không có tín hiệu......".
Chung Quốc nhớ giờ phút này Kim Tại Hưởng đang trên máy bay mới phải.
"Không còn cách, cứ đi trước rồi nói......".
Cậu lấy từ trong tủ quần áo ra một cái túi nhỏ, sau đó gom một ít hành lý đơn giản rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro