CHƯƠNG 4: MUỐN HỦY HÔN.

Mấy ngày nay, nhà họ Kim luôn bị bao phủ trong bầu không khí nặng nề.

Tại sao lại như vậy?

Bởi vì cậu chủ nhà bọn họ, mấy ngày nay không biết tâm tình làm sao mà vô cùng khó chịu, khiến người khác chỉ muốn tránh anh càng xa càng tốt.

Bình thường anh đã đủ đáng sợ rồi, toàn thân luôn tỏa khí lạnh, người khác khi nhìn vào chỉ còn biết bất động, mà nay......anh của hiện tại xem ra còn dọa người hơn.

Chỉ là..........mấy ngày nay, còn có một chuyện trọng đại hơn xảy ra.

Là vì sao? Đó chính là vị hôn thê trong truyền thuyết của cậu chủ nhà bọn họ, đột nhiên xuất hiện.

Chỉ cần là người nhà họ Kim thì ai cũng đều nghe ông chủ nói qua : Cậu chủ có một vị hôn thê.

Mà nay........cậu lại đột nhiên xuất hiện tại nơi này, dĩ nhiên khiến mọi người cảm thấy hiếu kì, ai nấy cũng đều muốn thấy dáng vẻ thiếu phu nhân tương lai.

Nhìn gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng làm người ta hít thở không thông, đôi mắt to sáng ngời chứa đựng sự thông minh và ý cười, dáng người thướt tha mềm mại, giơ tay nhấc chán đều mang theo nét tao nhã dịu dàng.

Này.......đây chính là chủ nhân tương lai của bọn họ sao?
Dù là nam hay nữ vừa nhìn thấy Chung Quốc từ ngoài bước vào cửa, trong mắt không giấu được sự tán thưởng và ngưỡng mộ.

Chung Quốc xuất hiện, hiển nhiên trong nhà họ Kim không ít lời bàn tán, nhưng cậu đối với việc này không lo cũng không sợ, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào, theo sự hướng dẫn của quản gia đi thẳng về phía trước.

Quản gia hết sức cung kính hướng dẫn cậu đi đến phòng khách, ngồi tại đó đã có một người phụ nữ và hai người đàn ông.

Một người đàn ông trong đó là người đứng đầu nhà họ Kim, Kim Đình Quân, người phụ nữ còn lại ngồi bên cạnh là vợ ông, Cầm Oanh.

Trên mặt Chung Quốc trước sau vẫn giữ nét cười ngọt ngào mê người, đối mặt với đôi mắt vô cùng nghiêm túc, xem ra không dễ để lấy lòng người đàn ông này, nhưng cậu cũng không cảm thấy sợ hãi.

Mà bên cạnh, Cầm Oanh nhìn Chung Quốc trong mắt mang theo vài phần tán thưởng, dù sao người có thể ở trước mặt chồng bà biểu hiện tự nhiên như thế, thật sự là rất ít thậm chí không có, huống chi là một chàng trai trông có vẻ dịu dàng yếu đuối thế này.

" Con chính là Chung Quốc? ". Hiển nhiên Kim Đình Quân rất hài lòng về Chung Quốc.

" Đúng ạ, chúc sức khỏe bác trai, bác gái ". Cậu nói tiếng Nhật lưu loát, đồng thời cũng đưa lên món quà.

Cầm Oanh giật mình nói :" Con nói tiếng Nhật thật sự rất chuẩn ".

Giọng nói không giống người ngoại quốc tí nào. Bà còn tưởng rằng mọi người phải dùng tiếng Trung để nói chuyện.

Kim Đình Quân nói:" Nhà họ Tuấn cũng dạy dỗ con thật tốt, ngay cả chuyện này cũng suy nghĩ đến, xen ra con cũng đã chuẩn bị tốt để trở thành con dâu nhà họ Kim rồi".

" Không phải ". Chung Quốc lắc đầu một cái, trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào kèm theo lúm đồng tiền :" Học tiếng Nhật là vì bản thân con thích, với lại 2 tháng trước đây, con vốn không hề biết mình có vị hôn phu tại Nhật Bản".

Lời vừa nói ra, hai người lớn đang cầm tách trà chuẩn bị uống thì tức khắc dừng tay giữa không trung, vẻ mặt có chút sững sờ.

Lúc này hai người mới chợt phát hiện, trong mắt Chung Quốc mang theo tia sáng tinh nhuệ, không đơn giản như vẻ ngoài của cậu.

Ý của cậu là........từ đầu đến cuối cậu không hề biết mình có một vị hôn phu, mà bản thân cậu có lẽ cũng không có ý định hoàn thành hôn ước này?

Vậy cậu đến đây làm gì? Hai người không hiểu, bắt đầu nghiêm túc quan sát chàng trai trước mặt.

Trong mắt cậu không mang chút sợ hãi nào, đôi mắt to vẫn chăm chú nhìn thẳng về phía bọn họ, cũng không có ý định nhượng bộ, vậy cậu đến đây.........có mục đích gì?

Chung Quốc cũng không vội giải thích, nhìn sắc mặt có phần ngỡ ngàng của hai người lớn, cậu cúi đầu thản nhiên uống tách trà vừa nhận từ phía người làm.

Trà này thật đúng là không tệ, cậu hài lòng thưởng thức vị trà, cảm nhận vị trà chậm rãi khuếch tán trong miệng, sau đó từ miệng trượt xuống cổ.

Đột nhiên, có một ánh mắt sắc bén từ bên phải nhìn thẳng về phía cậu Chung Quốc quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười khiêu khích, nhìn thẳng về phía ánh mắt đó.

Người đàn ông này......trông rất quen....không đúng! Phải nói, chỉ cần nhìn đến gương mặt anh cậu đã lập tức nhận ra.

Nhưng anh trong ấn tượng của cậu có chút gì đó không giống.

Tóc anh rất đen nhưng không mấy gọn gàng, ánh mắt thâm sâu không thấy đáy, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại.

Gương mặt anh cương nghị như một tác phẩm điêu khắc, kết hợp với bộ trang phục bao bọc lấy thân hình cao to nhìn qua tràn đầy uy quyền.

Toàn thân anh tản ra không khí lạnh lẽo, lẳng lặng ngồi một bên, bắt chéo hai chân, hai tay khoanh trước ngực quan sát cậu.

Ngày đó, từ xa nhìn anh cậu không thấy có điểm gì đặc biệt, hôm nay nhìn lại quả nhiên......vẻ mặt không khác gì đầu gỗ bự.

Anh chính là Kim Tại Hưởng, là vị hôn phu mà cậu không thừa nhận.

Trong mắt Chung Quốc lóe lên tia sáng lanh lợi, chỉ trong nháy mắt cậu lại nở nụ cười vô hại.

Lịch sự gật đầu với Chung Quốc không đợi anh có phản ứng cậu lập tức quay nhìn hai người lớn.

Đồng thời, Kim Tại Hưởng cũng tập trung quan sát cậu.

Cuối cùng, cậu cũng xuất hiện. Kim Tại Hưởng cẩn thận chăm chú nhìn Chung Quốc, mái tóc ngắn hàng lông mi dài, nhỏ, lại có đôi mắt to nhu mì làm say lòng người, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi đỏ mọng ướt át mang theo nụ cười mê người.

Cậu đã không còn giống như dáng vẻ kia, ngây thơ lại đơn thuần như trong ký ức của anh, cậu của hiện tại vô cùng xinh đẹp, thông minh lại tinh ranh.

Thật lạ, anh cảm thấy bộ dạng này của cạu rất giống một người, nhưng lại không nghĩ ra là ai.

" Chung Quốc ta muốn biết.........hôm nay con đến là có mục đích gì? ". Cầm Oanh nhìn Chung Quốc nghĩ, nếu Chung Quốc và con bà có thể sống cùng nhau, nhất định cậu bé có khả năng khiến con trai bà thành một con người khác, cũng giống như bà đã làm chồng mình thay đổi vậy.

" Vâng ". Chung Quốc cúi đầu, nét cười và lúm đồng tiền trong nháy mắt biến mất, trông có vẻ khổ sở.

Kim Đình Quân quan tâm nói :" Không sao, có chuyện gì, con cứ nói ".

Xem ra là một chàng trai yếu đuối, hễ là đàn ông dĩ nhiên sẽ đau lòng khi thấy bộ dạng này.

" Con......... ". Cậu muốn nói lại thôi, cúi đầu, trong mắt lại thoáng qua một tia ma mãnh.

Kim Tại Hưởng híp mắt, mặt không biến sắc ở một bên không ngừng quan sát hành động của cậu.

Cuối cùng anh cũng biết bộ dạng này của cậu trông giống ai........chính là, người ngồi bên cạnh, mẹ anh.

Hai người này, bề ngoài trông có vẻ duyên dáng, dịu dàng, nhưng thật ra trong đầu luôn có âm mưu, thậm chí còn nhiều đến nỗi khiến người ta thấy choáng.

Những người như thế, trên mặt mang vô số mặt nạ muốn cởi cũng cởi không xong.

" Con muốn hủy hôn ". Giọng cậu không lớn, nhưng đủ làm cho ba người có mặt nghe rõ ràng.

Ngoại trừ Kim Đình Quân kinh ngạc hét lớn ra, vợ và con trai ông, một người nở nụ cười, người còn lại sắc mặt thêm u ám.

Anh có nghe lầm không? Cậu một mình đến nhà anh, nói với cha mẹ anh muốn hủy hôn, thật có dũng khí! Đôi mắt của Kim Tại Hưởng ngày càng trở nên lạnh lẽo khiến người ta khó mà hít thở, anh vẫn nhìn chằm chằm vẻ mặt cố tình lờ đi của cậu.

----------------------------------------

Xin lỗi ra truyện không đều 😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro