CHƯƠNG 5: TÔI MUỐN KẾT HÔN VỚI EM.
Chung Quốc phát hiện mình thực sự có khả năng chịu lạnh thật tốt, không bị ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo của người đàn ông bên cạnh làm đóng băng.
Cậu không cần ngẩng đầu cũng biết, từ đầu đến cuối anh đều nhìn mình chằm chằm.
Biết anh như vậy, bên môi cậu không khỏi giương lên nụ cười, ánh mắt cũng tỏa sáng.
Hiện tại, những ký ức ngày còn bé đối với cậu cứ như chuyện vừa mới xảy ra, lần này rốt cuộc cậu cũng có thể áp chế ý chí anh, báo thù cho những việc trước đây anh đã làm với cậu
Không nên xem thường cậu, cậu là người có thù tất báo, chỉ cần là người đắc tội với cậu, nhất định cậu sẽ nhớ kĩ.
Nhưng, vẫn có một chút gì đó khiến cậu không hài lòng.
Trong mắt anh, cậu thấy mình vẫn giống ngày trước, anh cũng không tỏ ra hứng thú hay khen ngợi cậu vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như cũ xem như không có chuyện gì. Cảm giác này..............thật khó chịu!
Nghĩ đến đây, Chung Quốc đột nhiên nhíu mày.
Anh.............có phải cũng không chấp nhận hôn ước này, nên mới có thái độ phớt lờ cậu như thế?
Nếu quả thật như vậy, cậu cũng không biết là mình nên vui hay nên buồn.
Trong lòng, cảm xúc đột nhiên trở nên phức tạp.
Thật ra thì cậu không biết............ Kim Tại Hưởng cũng không ghét cuộc hôn nhân, thậm chí, anh còn chờ đợi thật lâu.
Chẳng qua là, vẻ mặt không biểu cảm của anh đã trở thành thói quen, làm cho người khác không biết anh suy nghĩ gì, không thể bước vào thế giới nội tâm của anh.
Anh luôn che giấu thật kĩ tâm tư mình, ngay cả người nhà cũng khó mà hiểu được, thì nói chi đến một người chỉ vừa gặp mặt anh hai lần như Chung Quốc cậu.
"Tại sao?". Kim Đình Quân cau mày, không hiểu vì sao cậu bé muốn hủy hôn.
Xem như cách đây không lâu, cậu bé mới biết được mình có một vị hôn phu, nhưng với gia cảnh tập đoàn Kumamowa của bọn họ, những người mong muốn có được cuộc hôn nhân này là nhiều không kể hết, chưa từng nghe có người không muốn bao giờ.
Tuấn Chung Quốc làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cố gắng gượng cười, cậu ngẩng đầu trả lời, cố ý tránh né ánh mắt sắc bén kia: "Con không có khả năng làm dâu nhà bác".
Cầm Oanh nhẹ giong hỏi thăm: "Con không phải muốn kết hôn sao?". Từ trong ánh mắt Chung Quốc bà thấy được sự kiên định và khát vọng rực rỡ.
Bà nghĩ bà biết nguyên nhân Chung Quốc không muốn gả vào nhà họ
"Con tự nhận mình không có bản lĩnh, cũng không có tư cách làm cậu chủ nhà họ Kim". Hơn nữa cũng không muốn, không thích, không cần.
Cầm Oanh phát hiện, trên người Tuấn Chung Quốc có một sự kiên trì, cậu tuyệt đối không để bất cứ ai sắp xếp cuộc sống của bản thân mình.
Cầm Oanh nhẹ giọng thở dài, trong lòng vốn tràn đầy mong đợi lại phát hiện Chung Quốc không có ý định gả vào nhà họ nên chuyển thành thất vọng.
Chàng trai này từ lúc vào nhà cho đến bây giờ, mới đầu có liếc con trai bà một cái, nhưng sau đó lại không thấy có bất cứ biểu hiện nào nữa cho thấy có hứng thú với con trai bà.
Ai..........ngay cả gương mặt đẹp trai của con trai, nhà họ Kim danh tiếng có địa vị, cậu bé đều không để trong mắt, lần này làm sao giữ cậu bé lại đây? Thật phiền não.
Nhìn lại con trai bà một chút xem, vẫn là mặt lạnh, cứ như chuyện này không liên quan đến anh, ngoại trừ vẻ băng lãnh qua mấy thế kỷ cũng không thay đổi kia thì không còn gì cả.
Vì sao vậy? Bà không hiểu.
Không phải anh rất mong Chung Quốc có thể gả vào sao? Tại sao lại không lo lắng? Anh định bỏ qua sao?
Kim Đình Quân ở một bên bất đắc dĩ lo lắng, ông làm sao không biết suy nghĩ của vợ mình, nhưng chàng trai này kiên quyết như vậy, sợ không dễ thuyết phục.
Trong khi hai người còn đang lo lắng thì Kim Tại Hưởng đột nhiên mở lời, giọng điệu kiên định: "Tôi phải cưới em".
Chung Quốc nghe anh mở miệng nói, trong nhất thời cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh cậu đã bình tĩnh lại, vẫn là nụ cười ôn hòa như trước.
"Tôi có trách nhiệm thực hiện nghĩa vụ này, trừ khi...........em có biện pháp có thể khiến tôi từ bỏ suy nghĩ đó. Tôi cho em thời gian ba tháng, ba tháng này em ở lại đây nghĩ biện pháp thuyết phục tôi". Mặt anh không thay đổi, khiến người ta khó mà nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Đợi lâu như vậy, chính là muốn cậu trở thành cô dâu của mình, dù cho cậu không đồng ý cuộc hôn nhân này, anh cũng bắt buộc cậu phải tiếp nhận!
Trong mắt anh lộ ra sự kiên quyết, xem ra không phải đang nói đùa.
Anh hạ chiến thư rồi, chỉ thấy anh nhướng cao mày, biểu hiện trên mặt như muốn nói.......... em không dám nhận thách đấu với tôi.
Hừ! Chung Quốc trong lòng cười lạnh.
Quả nhiên như trong dự tính của cậu anh thế nào cũng nói như vậy.
Muốn cưới cậu? Phải xem anh có bản lĩnh này hay không.
"Cưới tôi rất phiền phức". Cậu nghiêng đầu, dịu dàng cười, tốt bụng nhắc nhở anh.
"Tôi vừa nói, trừ khi em có biện pháp khiến tôi từ bỏ ý nghĩ, nếu không tôi nhất định phải cưới em". Vẻ mặt anh vẫn lạnh như băng và kiên quyết.
"Anh không sợ tôi chạy trốn sao?".
Kim Tại Hưởng lạnh giọng nói: "Nơi đây là Nhật Bản, chỉ cần nhà họ Kim lên tiếng, không kẻ nào dám dẫn em đi".
Chung Quốc cười nhạt: "Vậy sao? Vậy cũng tốt! Tôi chấp nhận đề nghị của anh".
Chung Quốc trong mắt đắc ý, trong lòng bắt đầu tính toán.
Có lẽ chỉ cần một tháng! Chỉ một tháng thôi, cái gia đình này từ trên xuống dưới, nhất định sẽ khẩn cầu cậu rời đi nhanh một chút.
Cậu ấy đang làm trò gì vậy? Giống như chỉ chờ anh nói ra câu này, tựa như............anh nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khó chịu, anh có cảm giác giống như bị người điều khiển.
Vẻ mặt đơn thuần lại vô hại của cậu có thể gạt được người khác, nhưng không gạt được anh, mặc dù vậy, ý muốn cưới cậu cũng không mất đi mà lại còn thêm mãnh liệt.
Mà hai người bên cạnh, nghe Chung Quốc chấp nhận đề nghị của con trai mình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù bọn họ không biết anh có biện pháp gì, nhưng mà cũng rất vui vẻ.
Hai người vui vẻ gật đầu, lập tức sai người làm thay Chung Quốc chuẩn bị phòng.
Kim Đình Quân nói: "Con ở lại là tốt rồi, muốn ở bao lâu thì ở. Ta và bác gái con phải đi thăm một người bạn cũ, chừng hai tháng sau mới trở lại, hai con hãy chung sống thật tốt".
"Vậy xin phiền". Lễ phép gật đầu, Chung Quốc ưu nhã đứng lên, chuẩn bị rời đi, trước khi đi cậu không quên nở nụ cười với người nãy giờ vẫn chăm chú nhìn mình, trong mắt mang vài tia khiêu khích.
Kim Tại Hưởng vẻ mặt lạnh lùng nhìn bóng lưng cậu rời đi, không ai biết được trong giờ khắc này, tâm anh có bao nhiêu là chấn động.
Anh giận cậu vì cậu đã bỏ trốn, cũng giận vì cậu kiên quyết đòi hủy hôn, nhưng mà........không thể phủ nhận, sự xuất hiện của cậu lại làm lòng anh thật sự vui sướng.
Cậu tự tin có thể thuyết phục khiến anh hủy bỏ hôn ước, vậy anh cũng tự tin có thể khiến cậu tiếp nhận hôn ước trong khoảng thời gian này.
Chiến tranh sắp bắt đầu, đến cuối cùng ai thắng, ai thua?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro