CHƯƠNG 6: GÂY SỰ VÀO BUỔI SÁNG.
Sáng sớm, nhà họ Kim đã bị bao bọc trong một bầu không khí kì lạ.
Hầu như người làm ai ai cũng bận rộn, nhưng toàn bộ họ lại tập trung trong một căn phòng ở trong sân, quét quét dọn dọn, tưới hoa, cộng thêm người ở hồ cá cho cá ăn, người chăm hoa và cây cảnh, thì ít nhất cũng phải mười mấy người.
Bời vì căn phòng này trong sân tương đối bẩn, nên mới cần nhiều người dọn dẹp sao?
Không! Là bởi vì người trong căn phòng này là cậu chủ tương lai của bọn họ
Ngày hôm qua, khi thấy khí chất thanh thuần của cậu hòa cùng nét đẹp trên gương mặt, dù là nam hay nữ, ai cũng bị vẻ đẹp của cậu thu hút, cho nên sáng sớm mọi người mới đợi ở đây cũng chỉ muốn sớm có thể gặp cậu
Mọi người đa số tuổi tác cũng khá cao nên lại càng cao hứng suy nghĩ xem làm sao chăm sóc thật tốt cậu chủ mà họ đã chờ đợi từ rất lâu.
"Chào buổi sáng".
Vừa thấy cậu, tất cả mọi người đều chìm đắm trong nụ cười mê người như muốn câu mất linh hồn họ.
Cậu chủ của bọn họ thật sự đẹp đến nỗi làm người ta "thần hồn điên đảo".
" Cậu chủ, chào buổi sáng". Mọi người cúi đầu chào Chung Quốc , thái độ cung kính này làm cậu không khỏi âm thầm nhíu mày.
Thật ra cậu không có ý định trở thành cậu chủ của bọn họ, mà sáng sớm nào cũng "thỉnh an" cái kiểu này có ngày chắc cậu nổi điên.
"Đến giờ ăn điểm tâm rồi sao?". Cậu nhẹ giọng hỏi người đang đứng gần mình nhất.
Người đàn ông khi biết cậu đang nói chuyện với mình thì khẩn trương đến nỗi phát run.
Ôi! Lớn như vậy rồi anh vẫn chưa gặp qua chàng trai nào xinh đẹp lại đứng gần mình như thế, làm hại tim anh nhảy loạn nhịp không thôi.
"Đúng, đúng vậy, đã đến giờ, giờ ăn điểm, tâm, tâm rồi". Mặt đỏ lên, đầu anh cúi xuống càng lúc càng thấp.
"Vậy sao?". Cậu nở nụ cười dịu dàng: "Có thể phiền anh dẫn tôi đến đó không?".
Người đàn ông dùng sức gật đầu, vội vàng dẫn cậu đến phòng ăn.
Chung Quốc đi vào phòng ăn đã có ba người ngồi tại đó, cậu lịch sự lên tiếng chào hỏi: "Thật xin lỗi, con đến muộn".
"Tối qua ngủ ngon giấc không?". Kim Đình Quân vừa thấy con dâu tương lai đi đến, lập tức bảo cậu ngồi xuống ăn cơm.
Ông cố ý sắp cậu ngồi cạnh Kim Tại Hưởng để tạo cơ hội cho hai người.
"Xin chào". Trên mặt cậu cố ý nở nụ cười thật tươi, chủ động chào hỏi Kim Tại Hưởng.
"Ừ." Kim Tại Hưởng hơi nâng mắt, đối với giọng điệu trước sau luôn thay đổi của cậu, anh thật sự nghi ngờ.
Anh nghĩ, ngày hôm qua cậu chấp nhận đề nghị của anh thì hôm nay chắc hẳn phải có hành động gì mới đúng, sao có thể tốt bụng nói chào buổi sáng với anh.
"Tôi nói xin chào". Chung Quốc chớp mắt, một lần nữa nói lại câu nói, vẫn là vẻ mặt dịu dàng.
"Ừ". Kim Tại Hưởng cũng ừ lần nữa, tỏ ý anh cũng nghe rõ.
Thấy thế, Chung Quốc keng một tiếng, đặt bát đũa lên bàn.
Hai người ngồi ở phía đối diện bị hành động của cậu dọa cho phải ngẩng đầu.
Chung Quốc nhìn thẳng Kim Tại Hưởng , không khách khí nói: "Khi người ta lịch sự chào hỏi với anh thì coi như tôn trọng anh, anh cũng phải lịch sự đáp lại chứ không phải đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ ừ hử một tiếng".
Theo như cậu biết, đàn ông Nhật Bản rất có tính gia trưởng, nhất là những người có gia thế, có thể nói, những ngườ ngoài trong nhà tuyệt đối không được nói nhiều, huống chi là chỉ trích chỗ sai của đàn ông, mà cậu lúc này.........đang ở trước mặt cha mẹ anh, chỉ trích anh!
Cứ như vậy, thế nào cha mẹ anh cũng thấy cậu không có văn hóa, không có phẩm chất của một người con dâu Nhật Bản, sau đó sẽ ghét cậu
Hay là, tên đàn ông đáng ghét bên cạnh cậu sẽ nghĩ cậu không cho anh mặt mũi, chút nữa lại kêu cậu cút xéo.
Nói không chừng...........chưa đến một tháng, chỉ cần một ngày là cậu có thể đi, ha ha!
Cậu ấy có ý gì? Nghe thấy Chung Quốc nói, Kim Tại Hưởng buông bát đũa, quay đầu nhìn cậu
Cậu nhìn vẻ mặt không biểu cảm của người đàn ông bên cạnh, không thèm quan tâm nói: "Là vợ chồng, sao lại có thể lạnh lùng như hai người xa lạ, cho nên.......nếu anh cho rằng anh là chồng tôi, thì phải để tôi cảm thấy mình được tôn trọng".
Cậu lại tiếp tục nói: "Tôi không phải người Nhật Bản như mọi người, chuyện gì cũng nhẫn nhục chịu đựng, đánh không đánh lại, mắng cũng không nói lại, nếu như anh cho rằng.........
"Chào buổi sáng".
Chung Quốc còn chưa nói xong, lại nghe Kim Tại Hưởng nói một câu như vậy, sau đó lại nâng bát đũa tiếp tục ăn cơm, không thèm để ý đến cậu
Nghe được anh nói, Chung Quốc khẽ nhíu mày.
Cậu có nghe nhầm không, đầu gỗ bự lại không tức giận? Người ta không phải nói...............
Sao lại có thể?
Thấy thế, hai người ngồi đối diện nhẹ thở ra một hơi.
Bọn họ biết Chung Quốc đang trêu chọc con mình, nhưng nhìn Kim Tại Hưởng không để tâm lắm, hai người cũng xem như không có gì xảy ra, tiếp tục ăn.
Ăn chưa được vài đũa, Chung Quốc lại buông bát, nhìn anh cười dịu dàng: "A.......Tại Hưởng , tôi có thể gọi anh là Tại Hưởng được chứ?".
Kim Tại Hưởng không trả lời, anh chỉ nhìn cậu, cũng không cự tuyệt.
Đột nhiên cậu vươn tay kéo ông tay áo anh, mở miệng nói: "Tại Hưởng tôi muốn uống canh".
Kim Tại Hưởng nhếch mày thật cao, trong lòng dường như hiểu ra gì đó. Vì vậy anh không chút động đậy, chờ cậu mở miệng nói.
"Chăm sóc vợ một chút, ngay cả như vậy anh cũng không muốn sao? Anh cho là tôi phải đến chăm sóc anh mới đúng ư? Cha tôi nói, đàn ông phải biết chăm sóc mới là đàn ông tốt, như thế khi gả cho anh mới hạnh phúc cả đời..........".
Ha ha ha! Cậu cười to trong bụng, cha cậu còn chưa từng nói những lời như vậy.
Nghe vậy, Kim Tại Hưởng cũng không nói một lời, thả bát đũa xuống, cầm cái bát không ở trước mặt cậu, mặt không biểu cảm tốt bụng vì cậu múc canh, sau đó để trước mắt cậu
"Cảm ơn, anh thật tốt". Chung Quốc cười tươi, vui vẻ nhâm nhi thưởng thức.
Kim Tại Hưởng cái gì cũng không nói, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Chẳng qua, anh lại lần nữa khẳng định ý nghĩ vừa rồi của mình.
Chẳng lẽ cậu nghĩ làm như vậy, anh sẽ làm ra chuyện gì đó làm tổn thương cậu ví dụ như anh sẽ tức giận? Mắng cậu?
Nếu cậu thực sự nghĩ như vậy thì đã quá xem thường anh rồi.
Hai người, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Đứa con này thật quá đáng, anh lớn như vậy, chưa bao giờ thấy anh vì mẹ mình mà tốt bụng múc canh.
Cầm Oanh dĩ nhiên biết Chung Quốc cố ý, nhưng cũng giống như chồng mình không nói gì hết chỉ yên lặng chờ xem kịch vui.
"Uống thật ngon". Chung Quốc kêu lên, quay đầu nhìn Kim Tại Hưởng trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ xấu xa khác.
"Anh uống đi". Cậu nâng bát canh trên tay đến trước mặt anh, đợi anh nhận lấy.
Lần này Kim Tại Hưởng thông minh, không đợi cậu nói bất cứ điều gì đã buông bát đũa chuẩn bị nhận lấy bát canh của cậu
"Uhm". Anh khẽ đụng tay cậu, đột nhiên tay Chung Quốc trơn một chút, bảy phần bát canh nóng cứ như vậy hướng đến trên người Kim Tại Hưởng.
"Thật, thật xin lỗi". Khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi, Chung Quốc nhanh chóng đứng dậy, chạy thẳng ra ngoài.
Không lâu sau, chỉ thấy cậu thở gấp phì phò, trên tay cầm đủ thứ loại đồ vật, đến lau trên người anh.
"Thật xin lỗi, anh có sao không? Tôi không biết tay bị trơn, rất nóng sao? Thật xin lỗi!". Trên khuôn mặt nhỏ có đau lòng và kinh hoàng, cậu không ngừng hỏi thăm tình trạng của anh.
Kim Tại Hưởng không nói một lời, nhìn chằm chằm động tác của cậu đôi mày nhíu lại thành một đường thẳng.
Cậu cố ý!
Chắc chắn là như vậy, dù vẻ mặt cậu vô cùng lo lắng và khiếp sợ, nhưng không giấu được ý cười trong mắt.
Chàng trai này.............
"Chờ một chút". Anh đột nhiên đưa tay ngăn lại hành động của cậu trong mắt xuất hiện một chút biểu cảm xưa nay chưa từng có.................một chút tức giận.
"Em cầm khăn gì trên tay?". Anh nghi ngờ hỏi cậu. Cậu làm anh cảm thấy có một loại cảm giác..............cảm giác không tốt, lại rất mãnh liệt.
Anh lấy khăn từ trên tay cậu nhìn thật kĩ.
Liếc nhìn bộ dạng đáng thương của cậu Kim Tại Hưởng nắm khăn trên tay lại, đứng dậy nói: "Lần sau không được sơ ý như vậy".
Cậu ấy rốt cuộc muốn làm gì? Những hành động nhỏ này chính là phương pháp của cậu ấy?
"Thật xin lỗi, tôi không tìm được khăn lông, nên cầm đại giẻ lau, anh.................anh đang tức giận sao?". Trong mắt Chung Quốc ngập tràn nước, thân thể dường như sợ hãi đến phát run, hai tay ôm chặt lấy mình.
Anh nhìn cậu
Anh thật không ngờ cậu lại có hành động bướng bỉnh như vậy.
Anh thật sự nổi giận thì sao? Không, chỉ là............ anh không nghĩ đến cậu lại làm bậy trên người anh.
Thú vị? Đúng, anh thật sự cảm thấy thú vị.
Khóe môi anh nâng lên một nụ cười.
Chọc giận anh, làm anh phát điên hẳn là kế hoạch của cậu ấy!
Haizz....cậu thật sự nghĩ có thể dễ dàng chọc anh nổi giận với cậu như vậy sao?
Cậu.................là cô dâu anh mong đợi đã rất lâu! Anh thương còn không kịp, nỡ lòng nào nổi giận với cậu.
Bất luật trong lòng cậu có bao nhiêu kế hoạch, muốn anh buông tha, đều không thể được.
Nhưng...........nếu như kế hoạch của cậu là như vậy, anh cũng nên nghĩ một kế hoạch mới cho mình mới được.
Cậu muốn chơi, anh sẽ theo đến cùng.
Nhìn cậu một cái, anh mím môi xoay người rời đi.
Anh vừa rời đi, gương mặt vốn rưng rưng của Chung Quốc lập tức lộ ra nụ cười chiến thắng.
Hài lòng với kết quả của mình, cậu vui vẻ đứng dậy.
Đừng tưởng rằng như vậy là xong, kế tiếp còn kịch hay sắp lên sân khấu.
Nếu không dùng hết tất cả các biện pháp khiến Kim Tại Hưởng ghét mình mà chủ động hủy hôn, cậu nhất định không bỏ qua.
Dĩ nhiên cậu đã quên nơi này vẫn còn có người, cười đắc ý ra tiếng, trong mắt cũng là ý cười rạng rỡ.
Quay người lại...................
Nụ cười trong nháy mắt rút đi.
Cha mẹ anh................còn ở đây...................mà cậu.............quên.
"Không tệ không tệ". Kim Đình Quân và vợ mình thấy Chung Quốc chọc giận con trai, lại cao hứng cười lớn.
"Bác trai bác gái?". Cậu nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hai người họ.
Tại sao họ thấy con trai mình bị cậu chọc giận, mà còn vui vẻ như vậy?
"Chung Quốc, con quả nhiên thích hợp làm con dâu nhà họ Kim chúng ta, chúng ta có thể yên tâm giao Kim Tại Hưởng cho con rồi". Kim Đình Quân, cầm tay cậu không ngừng lay động.
Bà cũng biết con dâu tương lai dĩ nhiên có bản lĩnh này, chỉ nhìn qua thật không bình thường.
"Con không hiểu hai người đang nói gì" Chung Quốc nghiêng người giả ngu, thật không hiểu tại sao hai người này cứ cười như vậy.
Bọn họ thật là, tại sao con trai mình bị khi dễ như thế cũng không tức giận chứ?
Cậu còn tưởng mình sẽ bị trách phạt. Chung Quốc quái dị nhìn về phía hai người họ.
Như vậy.........có phải chứng tỏ rằng họ không ghét cậu hay không?
"Được rồi, chúng ta ăn no rồi, con cứ từ từ ăn". Vỗ vỗ vai Chung Quốc ý cười trong mắt, hai người kia cứ như vậy mà rời đi bỏ lại một người đang vô cùng ngỡ ngàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro