CHƯƠNG 8: ĐÂY LÀ PHÒNG TRẺ.

"Này! Mọi người có phát hiện gì không? Tâm trạng của tổng giám đốc hình như không tệ". Một chủ quản vừa đi ra từ phòng tổng giám đốc nói vớithư ký.

"Đúng! Tổng giám đốc gần đây lúc thấy tôi còn chào buổi sáng với tôi đấy".

Một vài người bị lời nói của thư ký làm cho giật mình kêu to, còn vài người còn lại thì hoài nghi, nói thẳng không thể nào.

"Thật, hôm nay tổng giám đốc đi họp, mặc dù không nói chuyện, nhưng nhìn qua cũng thấy anh ta ôn hòa khá nhiều".

Mọi người, anh một lời tôi một lời, ai nấy đều tò mò, không biết nguyên nhân gì đã khiến tổng giám đốc luôn lạnh nhạt của bọn họ trở thành cái dạng như thế này.

Lo lắng sao?

Mọi người dùng sức lắc đầu, dĩ nhiên không rồi.

Nếu để bọn họ biết được người làm tổng giám đốc bọn họ thay đổi là ai, nhất định mỗi người sẽ tự mình đến cảm tạ người đó, cảm ơn người đó đã để mọi người trải qua một ngày yên bình như thế này.

Phải nói, mỗi ngày đến công ty, thấy sắc mặt tổng giám đốc có chút biến đổi là tất cả mọi người khẩn trương cả ngày.

Nhất là thời điểm đi họp, mọi người giống như tiến vào pháp trường vậy, bị dọa cho sợ muốn chết, chỉ sợ anh liếc nhìn một cái là bị dọa đến nỗi tối hôm đó về gặp ác mộng.

Một gã nhân viên trẻ tuồi nói: "Đúng rồi! Tôi nghĩ chúng ta nên tìm bạn bè đối tác của tổng giám đốc hỏi thăm, nói không chừng sẽ biết nguyên nhân".

"Hàn Bân, mang vào giúp tôi một tách cà phê".

Đột nhiên, điện thoại nội bộ truyền ra giọng nói của Kim Tại Hưởng dọa mọi người sợ đến nỗi im bặt không dám lên tiếng.

"Tổng giám đốc gọi tên tôi!". Người làm thư ký cho Kim Tại Hưởng bốn năm lớn tiếng nói.

Mọi người đều biết, Kim Tại Hưởng kêu nhân viên, bình thường chỉ gọi "anh"(hay cô), chưa bao giờ nghe anh gọi tên ai bao giờ.

Mọi người nghĩ là do nhân viên quá nhiều nên anh không nhớ rõ, nhưng lần này anh gọi thẳng tên thư ký, dĩ nhiên khiến mọi người kinh ngạc.

Có người cảm thán mà nói: "Nếu anh ta được như bây giờ mãi thì tốt quá".

Nếu về sau tổng giám đốc cũng giống như bây giờ, thì mọi người không cần run rẫy mà sống qua ngày rồi.

"Đúng vậy!".

Nhưng mà không biết ông trời có nghe hay nhìn thấy nguyện vọng của họ không...............

Ngồi trong phòng làm việc, tâm tư của Kim Tại Hưởng đã không còn đặt trong công việc, trong đầu anh lúc này chỉ toàn là hình ảnh Chung Quốc đang ở nhà.

Cậu dù không muốn gả cho anh, nhưng vẫn ở lại nơi này để anh được nhìn thấy cậu

Kết quả dù cho không được hài lòng lắm, nhưng anh cũng vì điều này mà cảm thấy vui vẻ.

Vẻ mặt luôn nghiêm túc, lạnh như băng, giờ phút này lại nở nụ cười nhàn nhạt, làm người ta khó mà phát hiện ra nụ cười và vẻ mặt dịu dàng của anh.

Mà người có thể làm vẻ mặt trở nên dịu dàng như vậy, đương nhiên là Chung Quốc .

Mười ba tuổi lúc thấy cậu bóng dáng của cậu đã in thật sâu vào tâm trí anh, lúc mười bảy tuổi, xác định người mình yêu chính là cậu anh biết người anh mong muốn chính là cậu, đồng thời cậu cũng là cả tương lai đối với anh.

Kim Tại Hưởng mở ra ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một xấp hình, mỗi tấm đều là hình ảnh của Chung Quốc .

Nâng mắt nhìn qua khoảng 100 tấm hình, những tấm hình này có hình bóng của cậu, giúp anh mỗi khi cảm thấy nhớ cậu sẽ xoa dịu bớt nỗi nhớ trong anh.

Anh tin tưởng, chỉ cần giữ cậu ở lại bên mình, cho cậu một chút thời gian, từ từ rồi cậu cũng sẽ yêu anh.

----------------------------------------------------------

Chiếc xe cao cấp màu đen chạy vào cổng chính, tất cả người làm đứng xếp hàng hai bên, cúi đầu nghênh đón Kim Tại Hưởng trở về.

Khi Kim Tại Hưởng xuống xe, mọi người ai nấy cũng đều kinh ngạc.

Vẻ mặt anh không còn lạnh nhạt như ngày thường, thậm chí khóe miệng còn lưu lại nụ cười nhàn nhạt.

Trời! Sắp có bão lớn sao? Hay là bọn họ nhìn lầm! Cậu chủ của bọn họ lại đang cười?

Thấy nụ cười của Kim Tại Hưởng mọi người càng thêm chột dạ cúi thấp đầu, sợ khi anh nhìn đến thư phòng của mình đã bị sửa đổi thì sắc mặt sẽ lập tức thay đổi.

Mặc dù cậu chủ Chung Quốc nói là không có gì, nhưng những người làm sống ở nhà họ Kim ít nhất cũng ba năm, tính tình câu chủ thế nào bọn họ hiểu rõ nhất.

Anh sẽ không mắng người, chỉdùng đôi mắt kia nhìn mọi người cũng hù chết mọi người rồi, bình thường nếu bị anh nhìn như thế, mọi người sẽ sợ đến nhịp tim tăng nhanh, gần như bị choáng.

" Chung Quốc đâu?". Không thấy người mình cả ngày mong nhớ, giọng điệu Kim Tại Hưởng có chút nóng vội.

" Cậu chủ đang tắm". Ông người làm cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm mặt đất không dám ngẩng đầu lên.

Nói thật, cậu chủ Chung Quốc rất tốt, không bởi vì mình có thân phận là cậu chủ mà làm ra vẻ, ngay cả một số việc nặng nhọc cũng sẵn lòng giúp đỡ, nói chuyện với mọi người cũng rất thân thiết, lời nói nhỏ nhẹ giọng nói nhẹ nhàng, sẽ không sai bảo hay ra lệnh cho người khác, bởi vì yêu mến sự hòa nhã của cậu, mọi người quyết định, bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ cậu chủ Chung Quốc. 

"Vậy sao! Tôi đến thư phòng, khi nào đến giờ cơm thì báo tôi". Nói xong, anh không nghi ngờ gì, trực tiếp đi đến thư phòng.

Nguy rồi!!!

Mọi người vừa nghe xong lời anh, thân thể không khỏi căng thẳng, trong mắt toàn là sự hoảng sợ.

Lần này thảm rồi!

Quả nhiên, một phút trôi qua, Kim Tại Hưởng nhanh chóng từ trong thư phòng bước ra.

"Ai có thể nói cho tôi biết, chuyện gì xảy ra với thư phòng của tôi?". Gương mặt anh tái xanh, trong mắt toàn là lửa giận, đôi mắt sắc bén quét nhìn mọi người.

Thân thể mọi người co lại, run rẫy như lá rơi rụng, nhắm hai mắt, đến nhìn cũng không dám nhìn mặt cậu chủ thế nào.

"Trả lời tôi". Đám người này có bản lĩnh làm thư phòng anh thành phòng giống như phòng dành cho trẻ nhỏ thì cũng phải có bản lĩnh đối mặt với sự tức giận của anh.

Mới vừa vào phòng Kim Tại Hưởng còn tưởng rằng mình đi nhầm.

Nhưng nhìn kĩ lại, đây đúng là thư phòng của anh.

Vốn dĩ là màu tối, lại biến thành màu hồng, ngay cả sofa màu cà phê cũng trở thành màu vàng nhạt, rèm cửa sổ cũng bị đổi thành những bức vẽ hoa đầy màu sắc, đáng nói hơn chính là, mặt tường còn được dán lên những hình ảnh phim hoạt họa, từng khuôn mặt buồn cười nhìn anh.

"Ai cho các người được quyền làm như vậy?". Mọi người không ai lên tiếng, làm anh thật sự nổi giận.

"Không ai trả lời! Tốt, các người cứ đứng ở nơi này cho đến khi có người chịu giải thích chuyện gì đã xảy ra thì thôi".

Thật không nghĩ đến, cậu chủ tức giận lại đáng sợ đến vậy, lửa giận cơ hồ lây lan đến tất cả mọi người.

Thật là đáng sợ, so với bình thường anh không nói câu nào, gương mặt lạnh lẽo còn đáng sợ hơn. Trong lòng mọi người không ngừng gào khóc.

Ôi ôi ôi! Sao cậu chủ Chung Quốc còn chưa ra cứu bọn họ, cậu còn phải tắm bao lâu nữa?

Mới lúc nãy mọi người còn quyết định muốn bảo vệ Chung Quốc nhưng bây giờ chỉ van xin cậu mau chóng xuất hiện một chút.

Mọi người tin tưởng, chỉ cần cậu chủ Chung Quốc mở lời chắc chắnmọi người sẽ tránh được kiếp này.

"Anh đã về!".

Chung Quốc vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt bước ra ngoài, cậu mở to đôi mắt ngây thơ, nhìn về phía ánh mắt cầu cứu của mọi người và ánh mắt tràn đầy lửa giận của Kim Tại Hưởng.

Nghe được giọng cậu, mọi người như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.

"Sao vậy? Thế nào lại nổi giận?". Chung Quốc mỉm cười nhìn vẻ tức giận trong mắt Kim Tại Hưởng.

"Là kiệt tác của em!". Không phải nghi ngờ mà là hết sức khẳng định.

Kim Tại Hưởng tức giận khiến Chung Quốc khoái chí gật đầu.

"Anh có thích không? Tôi đã nghĩ rất lâu, làm thế nào mới bày trí cho có cảm giác ấm áp để anh không còn lạnh như băng nữa, giống người ta, dễ dàng hòa nhã".

Cậu nở nụ cười rực rỡ, ở trước mặt Kim Tại Hưởng càng cười càng tươi.

Chàng trai đáng giận này, ý của cậu là anh từ trên xuống dưới căn bản không giống người.

Đôi mày của Kim Tại Hưởng quấn thành một chỗ, anh biết nếu bây giờ nổi giận với cậu, cậu nhất định sẽ đắc ý.

"Vậy, tôi có nên cảm ơn em không?". Nghiến răng, khó khăn lắm anh mới có thể thốt ra một câu như vậy, trên thực tế anh nghĩ, mình sẽ lớn tiếng bảo cậu dừng lại.

"Không cần cảm ơn tôi! Tất cả đều nhờ mọi người giúp đỡ, thư phòng anh nhiều đồ nặng như vậy, một mình tôi căn bản không thể làm xong". Nhìn về phía những gương mặt cách đó không xa bị cậu chỉ tên, mặt đều trở nên tái xanh, nhìn cậu bằng ánh mắt bi thảm, thật làm cậu cảm thấy buồn cười.

"Cho nên anh nhất định phải thưởng cho mọi người, mọi người ai nấy đều có lòng tốt, đã đưa ra cho tôi khá nhiều ý kiến". Cậu nói thêm một câu như vậy, chỉ thấy những người đó khi nghe được câu nói của cậu thì trán bắt đầu toát mồ hôi, toàn thân run rẫy.

Những người này........................nhìn về phía những khuôn mặt khó coi đến cực điểm kia, tâm trạng Kim Tại Hưởng vốn không được tốt cũng muốn bật cười.

Nhìn bọn họ khi nghe xong lời nói của cậu giống như là nhìn thấy quỷ, đầu cúi càng lúc càng thấp, thậm chí sắp đụng cả mặt đất, thật là đáng thương................

"Vậy tôi phải thưởng cho sự hỗ trợ của bọn họ rồi.........". Cậu chơi vui như vậy, làm anh nghĩ cũng muốn thử một chút.

"Không, không cần, cậu chủ, cậu biết tâm ý của chúng tôi là được rồi, tôi, chúng tôi giúp cậu chủ Chung Quốc một tay là chuyện nên làm, không, không cần thưởng ạ". Một bà người làm lớn tuổi vừa nghe đến cậu chủ bọn họ không những không tức giận, còn có ý định giống như cậu chủ  ức hiếp Chung Quốc bọn họ, sợ đến nỗi vội vàng mở miệng.

Trên mặt mọi người nhất trí mang theo nụ cười lấy lòng.

"Vậy sao! Được rồi, vậy ngày mai mang thư phòng của tôi khôi phục lại như cũ". Trong mắt anh vẫn còn mang theo chút tức giận.

Muốn anh ở phòng con nít làm việc, đừng có nằm mơ. Anh nói chuyện đồng thời cũng nhìn Chung Quốc chờ xem phản ứng của cậu

"Vâng! Ngày mai chúng tôi sẽ mang thư phòng khôi phục lại như cũ". Cũng biết cậu chủ sẽ không chấp nhận, mọi người có chút thất vọng thở dài.

Cúi đầu, giọng buồn buồn, Chung Quốc hỏi: "Không phải anh thích tôi bày trí trong thư phòng sao?".

Thông minh như cậu dĩ nhiên biết cách duy trì hình tượng ở trước mặt người làm, hiển nhiên là không thể chung tiếng nói với Kim Tại Hưởng ác ma này được.

"Đó là phòng trẻ". Kim Tại Hưởng cúi đầu, nhìn Chung Quốc , không biết cậu lại đang tính toán chuyện gì nữa.

Ngay cả cái ghế dựa cũng là hình Tiểu Ngưu, cậu rõ ràng là trêu chọc anh.

"Tôi rất cố gắng muốn giúp anh thay đổi hình tượng, để anh có thể hòa nhập với mọi người, anh lại không thích?". Cậu chợt ngẩng đầu, quả nhiên trong mắt ngập tràn nước mắt ủy khuất.

Chàng trai này..................Trong lòng Kim Tại Hưởng bất đắc dĩ xuất hiện một một chút buồn phiền, cậu ấy quả thật có thể đi đóng phim, nói khóc liền khóc.

"Em cũng đừng.............".

"Anh xem". Cậu vươn tay, cho anh nhìn những vết băng dán trên tay mình.

"Người ta vì anh mà tay cũng chảy máu rồi, vậy mà anh lại muốn mang nó khôi phục lại hình dạng cũ, thật làm tổn thương tấm lòng của tôi. Nếu anh thật sự hy vọng tôi có thể trở thành vợ anh thì anh cũng phải cho tôi cảm thấy bản thân mình có ích một chút chứ".

"Tôi là làm vì anh, chuẩn bị mọi việc, dù cho có xấu, anh cũng nên hiểu cho tấm lòng tôi mà khen ngợi, nhất định phải thích, nếu không, tôi làm chuyện gì cũng trái lại ý anh, đó không phải là chúng ta bất hòa, ánh mắt bất đồng, sở thích không giống nhau sao? Hai người không có điểm chung, làm sao sống cùng nhau? Đây không phải chứng minh rằng tôi không thích hợp với anh sao.........".

Giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống, trên mặt cậu là sự đau thương xen lẩn thất vọng.

Nhìn dáng vẻ lúc này của Chung Quốc nhất thời khiến anh muốn bật cười.

Mà những người xung quanh thấy cậu chủ Chung Quốc khóc khổ sở như vậy, nhất định là bất bình thay cậu

Cậu chủ Chung Quốc là có ý tốt, cậu chủ sao lại tàn nhẫn như vậy? Mặc dù mọi người cũng thấy cậu chủ Chung Quốc bày trí thư phòng của cậu chủ thành phòng rất giống phòng trẻ, nhưng...........nhìn dáng vẻ cậu bi thương thế này, lòng của mọi người cũng đứng về phía cậu

Có người trong lòng còn lén mắng anh, những người còn lại chỉ nhìn cậu chủ lắc đầu rồi thở dài, cứ như đang trách cứ anh vậy.

"Thôi". Kim Tại Hưởng giả vờ bất đắc dĩ thở dài, dáng vẻ chịu thua: "Cảm ơn ý tốt của em, ngày mai không cần mang nó sửa lại nữa".

"Các người ra ăn cơm trước, tôi muốn nói chuyện một chút cùng cậu chủ Chung Quốc ". Anh quay đầu, nhỏ giọng ra lệnh bảo mọi người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro