Chap 3: Nhớ nhung chính là mỗi giờ mỗi khắc đều muốn gặp anh
Cậu chưa bao giờ cảm thấy ai có thể nói câu "vào đi" lại lãnh đạm mà đi sâu vào tim cậu như vậy, cậu cảm thấy những bông pháo hoa lớn bắn ra trên đầu cậu kèm theo đó là tiếng đì đùng, Jungkook bước vòng qua trước xe đến bên ghế phụ, ngồi vào trong.
Quay đầu nhìn người đàn ông rõ ràng đã rời đi, khoé miệng cậu bất giác cong lên, âm thanh trong trẻo vang lên trong xe: "Taehyung, anh sao quay lại vậy? Là quay lại đón em à?". Nói rồi, cười hắc hắc ngốc nghếch mấy tiếng, nếu không phải đến đón cậu, thì làm sao lại xuất hiện ở đây chứ, mặc dù đã biết đáp án nhưng cậu rất hy vọng chính người đàn ông này thừa nhận.
Nhưng, Taehyung dường như có ý không muốn trả lời, vẫn là một câu nói lãnh đạm, chỉ có điều từ hai chữ chuyển thành năm chữ: "Thắt dây an toàn vào.".
Jungkook cảm thấy chỉ năm từ đơn giản mà cũng có thể khiến cậu vốn tâm trạng không tốt nhanh chóng vui vẻ lên, hóa ra, có một số thứ, sau khi đánh mất mới phát hiện ra những thứ đó vốn dĩ vẫn bên mình thật vui vẻ biết dường nào.
"Vâng." Jungkook gật mạnh đầu, cậu lại cảm thấy pháo hoa lại đang bắn ra trên đầu, khiến cậu có chút váng đầu hoa mắt.
Taehyung lái xe rời đi, qua một lúc mới nghĩ đến một vấn đề quan trọng: "Địa chỉ.".
Kỳ thực, anh có chút khinh thường với hành động của mình, anh từ khi nào lại làm những việc như thế này? Việc người ta có thể về nhà hay không liên quan gì đến anh? Chẳng qua, tối nay anh đã bỏ rơi cậu một mình nơi đây, nên anh cảm thấy vô cùng bất an, đã về gần đến nhà rồi mà anh lại không chút do dự quay xe, có điều, thời gian thật vừa khớp.
Jungkook nhanh miệng nói một địa chỉ, sau đó nhìn Taehyung, chớp chớp đôi mắt rất có thần, dùng ngữ khí vô cùng chân thành mà ngây thơ nói: "Taehyung, anh thật tốt.". Nơi cậu nói Taehyung dừng xe không gần nhà, cậu cũng không biết bản thân nghĩ gì, trực giác lại khiến cậu làm như vậy.
Ra khỏi xe, Jungkook cố ý đứng lại vẫy vẫy tay với chiếc xe Bentlay màu đen đã dần khuất coi như tạm biệt. Jungkook thở dài, chỗ này cách nhà cậu không quá xa, cậu ôm ba lô, hăng hái bước từng bước về khu biệt thự cao cấp, suy cho cùng, mấy ngày gần đây, cậu và anh đã tiến thêm một bước dài.
Vì bên ngoài nóng nực, Jungkook uể oải lấy chìa khóa ra, vừa mở cửa, liền cảm nhận được một cách rõ ràng sự khác biệt của nhiệt độ giữa trong phòng và bên ngoài, Jungkook cảm thấy toàn thân như sống lại, nhìn đèn treo phòng khách vẫn sáng, tinh thần tỉnh táo gọi lớn: "Lão đầu tử, cháu về rồi.".
Đổi sang dép đi trong nhà xong, Jungkook quay đầu nhìn thì đã thấy người mà cậu gọi là "lão đầu tử" từ phòng sách đi ra, lúc đó, ông đang cầm chiếc kính lão trong tay, cậu bỗng nhiên bật cười, chạy lại ôm lấy cánh tay ông: "Lão đầu tử, sao hôm nay ngủ muộn vậy?".
"Ừ." Kim Minguk đáp nhẹ một tiếng, tóc mai của ông đã điểm bạc, mắt cũng không còn nhìn rõ như trước nữa, ông cười quay đầu, dịu dàng nói với Jungkook: "Hôm nay sao về muộn vậy? Cháu chưa về ông làm sao ngủ được?".
"Ồ, lão đầu tử", Jungkook cười dụi đầu vào ngực Minguk, bộ dạng vô cùng cảm động, "cháu thật có lỗi, ông tốt với cháu quá.". Cậu rì rầm, lẩm bẩm một hồi, khiến Minguk cười lớn:
"Từ khi nào mà lại bám lấy ông vậy?". Minguk đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Jungkook, "Được rồi, mau đi tắm rửa rồi ngủ, sớm mai còn phải đi làm nữa. Cháu ấy, nhất định đòi đi làm mệt người, thấy ông thương cháu chưa đủ đúng không?"
Jungkook thấy mình là người may mắn nhất vì có được một người ông ngoại vô cùng yêu thương mình, từ nhỏ đến lớn, ông là người bên cạnh cậu nhiều nhất, có thể nói người thân thân nhất của cậu chính là ông ngoại.
"Lão đầu tử, ông thật khó chịu." Cậu cười hi hi ngẩng đầu, bỗng ôm Minguk một cái, "Được rồi, cháu đi tắm và ngủ thôi, ông cũng nghỉ sớm nhé." Nói rồi nhảy vài bước chạy lên lầu, được một nửa cầu thang bỗng nhiên dừng lại, như nghĩ ra điều gì đó, quay người nhìn Minguk nói: "Phải rồi, sau này nếu cháu về muộn ông đừng đợi cháu nữa, thật ra, ông vì cháu mà ngủ muộn như vậy, cháu cũng đau lòng ông lắm. Hì hì.". Nói rồi làm mặt quỷ chạy lên lầu.
Minguk nhìn bóng Jungkook chạy lên cười cười, bước vào phòng ngủ của mình, dựa vào đầu giường, cầm lên một bức ảnh đen trắng đã phủ màu thời gian, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc của chàng trai trẻ đang toét miệng cười, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.
"A Dao, Jungkook rất ngoan, ta coi như được nhìn thấy thời trẻ của con vậy." Nói rồi, khoé môi nở nụ cười vô cùng ấm áp. Ông cẩn thận đặt bức ảnh lên chiếc bàn trà kỷ để bên cạnh, bỏ kính xuống, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Jungkook tự nhiên khó ngủ, nằm trên giường chăm chăm nhìn trần nhà màu xanh, nhớ đến Taehyung lạnh lùng, bỗng nhiên cảm thấy hai má mình nóng lên, lúc đó làn gió mát đang thổi thẳng vào mặt cậu mà cậu vẫn cảm thấy nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên.
Cậu đặt tay lên ngực, cách lớp áo mỏng vết sẹo dường như vô hình, cậu rõ ràng cảm nhận được tim mình đập loạn nhịp, có lẽ đây chính là cái gọi là chớm yêu trong truyền thuyết chăng? Cậu khẽ gọi một tiếng, đột nhiên kéo chăn lên trùm kín đầu, kèm theo sự hờn dỗi thú vị cắn vào môi, kỳ thực, kỳ thực cảm giác này thật tuyệt.
Jungkook nghĩ, trong trái tim cậu giờ đây giống như một chiếc kẹo hoa quả nhiều màu sắc, có điều, kẹo chỉ ngọt trong miệng, còn giờ đây cậu lại cảm thấy ngọt ngào tràn ngập trong tim, giống như một thứ gì đó đang muốn tràn ra vậy. Cậu cong môi, từ từ nhắm mắt lại, ngày mai, ngày mai lại có thể gặp anh rồi.
Đêm nay dường như không chỉ có Jungkook mất ngủ, Taehyung khoác áo choàng tắm màu trắng, hơi phanh ở phần ngực, anh mệt mỏi ngồi bên chiếc giường màu xanh, trong tay đang cầm một bức ảnh có phần cũ nát.
"Kiwang...", anh khẽ lẩm bẩm, đưa bức ảnh lại gần hơn, dường như làm như vậy cũng chưa thỏa mãn.
Chàng trai trong bức ảnh mặc một bộ vest màu đen bảnh bao, mái tóc hoàn toàn để tự nhiên, chàng trai đang ngồi trên xích đu, nở nụ cười rạng rỡ.
Trong bức ảnh còn có một nhân vật nữa cũng mặc bộ vest màu đen, đang đẩy xích đu ở đằng sau, khuôn mặt lộ rõ niềm vui.
Taehyung bỗng nhiên cười thành tiếng, kỳ thực ngày đó mặc như vậy không phải là ý của Kiwang mà là cha mẹ họ rất muốn hai anh em ăn mặc thật bảnh, có điều, xem ra Kiwang lại thật giống một chàng hoàng tử bé nhỏ.
Không, nụ cười trên môi Taehyung bỗng nhiên thu lại. Kiwang, anh rốt cuộc phải làm thế nào mới tìm được em? Kiwang, anh nhớ em, em trai...
Kết quả của việc mất ngủ là hôm sau Jungkook dậy muộn. Đến khi Jungkook thét lên một tiếng, với tốc độ nhanh nhất mặc quần áo xong xuôi thì đã tám giờ hơn, cậu vẫn còn nhớ hôm qua Jimin nhắc nhở buổi sáng Taehyung có chương trình, yêu cầu cậu bắt buộc trước chín giờ phải có mặt, mà nhà cậu cách trường quay không phải gần. Cậu tuỳ tiện cào cào qua mái tóc rối, rồi chạy xuống lầu.
"Lão đầu tử, cháu không ăn sáng nhé." Cậu vừa nói gọi vừa chạy đến tủ đựng giày đổi dép, thì nghe thấy tiếng Minguk vang lên ở phía sau: "Jungkook, đợi đã, quay lại.". Jungkook khó chịu quay người: "Lão đầu tử, cháu sắp bị muộn rồi.".
"Coi như là đến muộn cũng không thể không ăn bữa sáng." Minguk khẽ chau mày, phản đối.
Jungkook vừa nhìn là biết nói không lại với ông, nhìn bộ dạng nghiêm túc của ông cậu đành phải cởi giày bước quay vào: "Nhưng, cháu đúng là sắp muộn rồi.".
Minguk nhìn cậu, rồi tiện tay nhét vào tay cậu bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn: "Cũng không bắt cháu ở nhà ăn sáng, này, cầm lấy trên đường ăn, ông đã bảo lão Lee đợi cháu ngoài cửa rồi, hôm nay để ông ấy đưa cháu đi, không được cãi lại."
Nghe lời ông nói Jungkook bỗng cười thành tiếng, sát lại ôm Minguk một cái: "Lão đầu tử vẫn là tốt nhất, cháu đi trước đây.". Nói rồi quay người chạy ra đi xỏ giày, vừa xỏ giày vừa nói: "Hôm nay do vội nên mới nhận sự giúp đỡ này, đến ngày mai, cháu tự đi làm được rồi. À, buổi tối không phải đợi cháu đâu, ông phải ngủ sớm đấy.".
Nói xong cậu cũng kịp xỏ được đôi giày thể thao đơn giản màu trắng vào chân, mở cửa bước ra, nhưng khi đóng cửa lại thì dừng một chút nhìn Minguk ở trong nhà hôn gió một cái, cười: "Hôn tạm biệt, ông đừng nhớ cháu quá đấy.".
Minguk thở dài, nhìn cái bóng dáng yêu dần biến mất bên cửa, không khỏi bật cười, lắc lắc đầu đi vào nhà bếp.
Jungkook gặm bữa sáng trong tay, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe dần lùi xa, cậu sống ở nước Y mười mấy năm, giờ đây coi như đã trở về, thực ra trước đây cũng có lần trốn về, ngày tháng ở bên đó thực sự đủ khiến người ta phát điên, cậu cũng mấy lần thử bỏ nhà đi, mục đích của một lần là thành phố Seoul, nhưng chỉ mới hai ngày cậu liền bị mấy người mặc đồ đen thoắt ẩn thoắt hiện bắt về.
__End chap 3__
Sẽ ra chap đều nên mn ủng hộ nhé!
#Edit by Narin
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro