02
Không biết trận giằng co kéo dài bao lâu, Lam Vong Cơ đang trong trạng thái mất tập trung cuối cùng cũng bị tiếng gào thét điên cuồng của yêu thú làm tỉnh lại. Lúc này, anh mới chú ý rằng mục tiêu của trận Dạ Liệp đêm nay là hai con xích lân hổ đã trưởng thành.
Những con yêu thú này có thân hình to lớn và hành động nhanh nhẹn. Bộ giáp lân dày cứng và vuốt của chúng có độc, chỉ cần một đòn trúng là có thể gây thương tích nghiêm trọng. Năm ngoái vào mùa thu, Kim gia phải huy động đến bảy tám tu sĩ có Kim Đan mạnh mới có thể săn được một con, trong khi hiện tại lực lượng tu sĩ ở đây chưa tới năm người. Nếu không nhờ Ngụy Vô Tiện và Ôn Ninh xuất hiện kịp thời, có lẽ các tu sĩ nơi đây đã mất mạng.
Lúc này, Ôn Ninh đã chế ngự được một con xích lân hổ, trong khi con còn lại vùng lên phản công dữ dội, cuốn theo cả gió mạnh và bụi đất bay mịt mù. Những chiếc vuốt sắc bén của nó lao thẳng tới trước mặt.
Lam Vong Cơ từ đầu tới giờ luôn dõi theo Ngụy Vô Tiện. Y chỉ vận linh lực dựng một lớp chắn phòng vệ, nhưng rồi bất chợt nghe thấy tiếng hét kinh hãi từ phía sau. Thì ra, Ôn Ninh đang trong cơn cuồng sát, nắm lấy đuôi của con yêu thú và vung mạnh nó lên, xoay hai vòng rồi ném thẳng vào một tảng đá lớn.
Con yêu thú to lớn, tuy sức mạnh không thua kém gì vài người Ôn Ninh hợp lại, vẫn bị ném mạnh đến nỗi không thể chống đỡ, khiến ai nấy đều ngỡ ngàng. Hai thiếu niên nấp sau tảng đá không kịp tránh, chỉ biết hét lên thất thanh.
"Ôn Ninh!" Ngụy Vô Tiện hét lên. Ôn Ninh vội muốn cứu họ nhưng không kịp.
Trong tiếng gào thét, một tia sáng lam từ kiếm Lam Vong Cơ vụt qua, chém ngang thân con xích lân hổ, khiến nó gục ngã. Thân hình khổng lồ của con hổ rơi xuống đất, nội tạng và xương bị cắt vụn, không còn hy vọng sống sót.
Sau khi vung kiếm, Lam Vong Cơ cũng không ngờ đòn đó lại mạnh mẽ đến vậy, xuyên qua lớp giáp lân và vào đúng điểm yếu của yêu thú. Sức mạnh của mình sau mười bốn năm quả thực đã vượt ngoài dự đoán.
Các tu sĩ xung quanh đồng loạt hoan hô, nhiều người tiến lại gần Lam Vong Cơ, không ngớt lời khen ngợi. Trong khi đó, Ngụy Vô Tiện mỉm cười, lùi lại một chút, và ra hiệu cho Ôn Ninh xử lý thi thể yêu thú: "Ôn Ninh, lấy đan nguyên và lớp da lân, còn lại bỏ đi."
Những chiếc vảy đỏ sẫm sáng lấp lánh trên cổ và chân xích lân hổ, dùng làm pháp bảo phòng ngự sẽ rất tốt. Ôn Ninh cúi đầu chuyên tâm lột da yêu hổ, vừa im lặng làm vừa đáp lời. Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt của con hổ, cảm thấy nó cũng thật đáng thương, bèn dứt khoát kết liễu cho nó. Rồi hắn xoay người nhảy lên một nhánh cây, ngồi đong đưa chân với vẻ thư thái, thỉnh thoảng nhắc: "Cẩn thận đừng để máu bắn quá nhiều, không thì lại bị tỷ của ngươi mắng đấy!"
Ngụy Vô Tiện nhìn Ôn Ninh làm việc một lúc rồi lại liếc qua Lam Vong Cơ. Đám tu sĩ vừa rồi phát pháo tín hiệu màu vàng đã nhanh chóng đến nơi, trong số họ có nhiều người bị thương nặng. Lam Vong Cơ với đôi tay thuần thục lần lượt kiểm tra cho những người trọng thương, động tác khéo léo, nhanh gọn. Y còn vẽ bản đồ, chỉ dẫn họ đi tìm thảo dược giải độc ở các khu vực xung quanh.
Các gia tộc lớn đều rất chú trọng việc bồi dưỡng đa kỹ năng cho đệ tử của mình, y thuật cũng là một phần trong đó. Ngụy Vô Tiện tuy có thể hiểu cơ bản về các phương thuốc, nhưng khi thấy Lam Vong Cơ thao tác, từ tay nghề đến ánh mắt đều cho thấy sự thành thạo và kỹ năng chuyên sâu. Ngay cả chất độc trên nanh vuốt của xích lân hổ cũng được Lam Vong Cơ xử lý một cách thuần thục, không sai sót – quả là chuyên nghiệp đến mức đáng ngạc nhiên! Ngụy Vô Tiện nhớ lại, trong cuộc chiến Xạ Nhật năm xưa, Lam Vong Cơ đâu có kỹ năng này. Đúng là "ba ngày không gặp, nhìn người bằng ánh mắt khác"!
Ngụy Vô Tiện lặng lẽ nhìn Lam Vong Cơ. Hồi mới gặp, hai người còn rất bình thản, nhưng thái độ của Lam Vong Cơ hôm nay thật kỳ lạ, giống như một kẻ quyết truy bắt con mồi không buông.
Trong mấy tháng qua, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Các tán tu* dọn dẹp chuẩn bị rời đi, có hai người gan lớn tiến đến hỏi Ngụy Vô Tiện: "Ngài có phải là Di Lăng lão tổ vô thượng tà tôn?"
*tán tu: chỉ những người tu luyện mà không theo tông phái nào
Ngụy Vô Tiện hờ hững đáp lại, "Có chuyện gì?"
Họ lập tức phấn khởi bày tỏ ý muốn được nương nhờ, vài người nịnh bợ và hy vọng có thể học được vài chiêu hoặc thậm chí là cách luyện chế Hung Thi để uy phong trong những lần Dạ Liệp.
Ngụy Vô Tiện thấy buồn cười, không khách sáo đuổi họ đi. Vừa lúc Lam Vong Cơ tiến đến, hắn hỏi: "Lam Trạm, sao ngươi lại tới đây?"
Dù đã nhiều năm trôi qua, Lam Vong Cơ vẫn không thể nói rằng mình đến vì Ngụy Vô Tiện, chỉ đáp: "Nhìn thấy tín hiệu."
"Vậy thật trùng hợp!" Ngụy Vô Tiện cười, đi đến vài bước để quan sát kỹ Lam Vong Cơ dưới ánh lửa. Đột nhiên, hắn nhận thấy nét mặt Lam Vong Cơ có phần khác thường, lo lắng hỏi: "Lam Trạm, ngươi ổn chứ?"
Lam Trạm đáp: "Không có gì."
Ngụy Vô Tiện còn định hỏi thêm vài điều, thì bên kia nhóm tu sĩ Trình gia đã bắt đầu tất bật chữa trị và tìm dược liệu. Hai trong số họ tiến về phía Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, tự nguyện bước tới đề nghị hỗ trợ.
Xác con hổ xích lân ngoài lớp vảy và viên đan nguyên quý giá thì phần thịt và xương cũng đều là dược liệu hiếm. Tuy nhiên, Ngụy Vô Tiện lại không mang theo vật đựng phù hợp, cũng chẳng muốn phiền hà gọi Ôn Ninh đem xác yêu thú về. Giờ có người tình nguyện hỗ trợ, hắn chỉ thấy mừng rỡ. Nhìn những tu sĩ kia thuần thục lột da và tách xương, Ngụy Vô Tiện thầm gật gù tán thưởng, nghĩ rằng mặc dù Ôn Ninh khỏe thật nhưng khớp xương lại cứng nhắc, không thể nào khéo léo được như họ trong việc này.
Lam Vong Cơ yên lặng quan sát, rồi đột nhiên nói: "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, thấy Lam Vong Cơ đưa một chiếc hộp ngọc trắng tinh, có phần ngượng ngùng nói: "Tay ngươi bị thương."
Căn bản ta không động thủ thì sao bị thương được? Ngụy Vô Tiện theo bản năng nhìn vào cổ tay mình, quả nhiên thấy một vết bầm tím, rõ ràng là vừa bị cách đây không lâu. Vừa nhìn thấy, hắn lập tức cảm thấy đau đớn, nhe răng nói: "Lam Trạm, ngươi đúng là mạnh tay quá!"
Lam Vong Cơ khẽ cúi đầu, "Xin lỗi."
Ngụy Vô Tiện đã quen dáng vẻ đoan chính nghiêm chỉnh của y, cảm thấy hành động xin lỗi của Lam Vong Cơ thật thú vị, cười cười tiếp nhận hộp thuốc, lấy thuốc mỡ ra xoa nhẹ. "Không thể nói chuyện bình thường được sao, phải giữ ta chặt thế này? Tay ta còn muốn để thổi sáo..."
Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp nói dứt lời thì đã thấy tay phải bị Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nắm lấy. Hai ngón tay hơi lạnh dừng lại trên cổ tay hắn, mang theo một dòng linh lực dịu dàng len lỏi thấm vào da thịt, đẩy đều lớp thuốc mỡ một cách chậm rãi và chăm chút.
Ngụy Vô Tiện lập tức giật tay ra, nói: "Chỉ là vết thương nhỏ, không cần dùng linh lực như vậy, thuốc là đủ rồi!"
Lam Vong Cơ không nói gì, nhưng vừa thử linh lực của Ngụy Vô Tiện thì trong lòng y đã phần nào xác định nghi ngờ của mình. Mặc dù đã quyết định không hỏi thêm gì, trong lòng y vẫn âm thầm lo lắng. Vẻ mặt Lam Vong Cơ trầm tĩnh, nhưng đôi mày hơi nhíu lại, toát lên vẻ ưu tư.
Dù sắc mặt Lam Vong Cơ không khác gì ngày thường, Ngụy Vô Tiện lại nhận ra hắn không vui. Nghĩ đến việc bị tránh né như thể là người xa lạ, trong lòng Ngụy Vô Tiện chợt có chút ngậm ngùi. Đang định nói gì đó để xóa tan không khí ngột ngạt, hắn lại nghe Ôn Ninh hỏi: "Công tử, ngài bị thương sao?"
Ngay lập tức, Ngụy Vô Tiên cảm giác được rõ ràng ánh mắt của Lam Vong Cơ lạnh đi đôi chút, nhìn lướt qua Ôn Ninh với vẻ không hài lòng. Ngụy Vô Tiện liền bước lên đứng chắn trước Ôn Ninh, nói: "Lam Trạm, ngươi đây là..." Liên tưởng đến việc Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn không buông lúc trước, Ngụy Vô Tiện thoáng chốc cảnh giác, hỏi: "Chẳng lẽ ngươi vẫn còn muốn bắt ta về Lam gia sao?"
Hai tu sĩ bên cạnh nghe thế thì lập tức căng tai lắng nghe. Lam Vong Cơ thấy ánh mắt cảnh giác của Ngụy Vô Tiện, liền nói ngay: "Ngươi không muốn, liền không đi."
Tưởng là sẽ phải giằng co một lúc. Bất quá trước kia Lam Vong Cơ chừa từng thể hiện thái độ quá mức, Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm, nhướng mày đầy vẻ tò mò và thích thú, trêu chọc: "Không ngờ có ngày lại nghe được những lời này từ miệng Hàm Quang Quân. Ta cứ tưởng ngươi thề phải 'độ hóa' cho ta – cái tên tà ma ngoại đạo này – mới thôi chứ!"
Nhìn vẻ mặt đề phòng của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ cảm thấy một nỗi xót xa dâng lên trong lòng. Y đã phải trả một cái giá rất đắt mới nhận ra rằng những lời lẽ cứng nhắc của mình từng mang đến cho người trước mặt bao nhiêu hiểu lầm và tổn thương. Y từng chỉ muốn khuyên bảo, giúp đỡ, nhưng lại bị xem như người luôn chướng mắt, muốn đối đầu. Đã có lúc y nghĩ đến việc đưa Ngụy Vô Tiện về Cô Tô, nhưng giờ thì không còn ý nghĩ đó nữa. Y hiểu rằng với Ngụy Vô Tiện, có những giá trị còn quan trọng hơn cả tính mạng. Việc từ bỏ tàn quân Ôn gia để đổi lấy một con đường danh chính ngôn thuận chưa bao giờ là lựa chọn của Ngụy Vô Tiện.
"Không phải," Lam Vong Cơ chậm rãi nói. Thấy vẻ ngạc nhiên của Ngụy Vô Tiện, y giải thích thêm, "Ngươi không phải tà ma ngoại đạo, ta cũng không có ý muốn cải hóa ngươi."
Ngụy Vô Tiện vẫn bán tín bán nghi nhìn hắn, rồi thở dài: "Lam Trạm, ngươi... Nếu ngươi đã có ý đó từ trước thì nên nói rõ. Hại ta cứ nghĩ ngươi ghét ta!"
Tuy chỉ là lời cảm thán, nhưng âm cuối lại có chút tươi vui. Nửa năm nay hắn chỉ quẩn quanh ở bãi tha ma, thỉnh thoảng chạm mặt vài tu sĩ khác. Những người đó hoặc kiêng dè hoặc nịnh bợ hắn, nhưng chẳng mấy ai thực sự hòa nhã, thân thiết. Kể cả khi được hắn cứu giúp, họ vẫn giữ khoảng cách, rõ ràng là không có chút nào đồng cảm.
Dù khi lựa chọn con đường này hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi cảm nhận được sự chân thật lúc bị mọi người "Nhìn với con mắt khác, cảm giác ấy quả nhiên không giống như dự tính ban đầu.
Ngụy Vô Tiện từng cho rằng cả thế gian này đều coi hắn là một đại ma đầu đáng sợ. Nào ngờ, lại có ngày được nghe một lời chắc chắn rằng "Ngươi không phải tà ma ngoại đạo" từ chính người được xem là tấm gương mẫu mực của Tu chân giới.
Lam Vong Cơ nghiêm túc nói: "Ta chưa từng ghét ngươi."
Ngụy Vô Tiện cảm thấy thái độ nghiêm túc quá mức của Lam Vong Cơ, bèn trêu đùa: "Lam Trạm, hôm nay ngươi đúng là không giống ngươi chút nào!"
Lam Vong Cơ nghe vậy, trái tim như đập mạnh một nhịp, im lặng nhìn chăm chú đôi mắt sáng lấp lánh của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện mỉm cười, nụ cười ấy như ánh sáng chiếu thẳng vào lòng Lam Vong Cơ. "Khó có ngày được nghe ngươi nói thẳng thắn như vậy, ta thật sự rất cao hứng."
Ánh trăng lúc này đã lên cao, từ ngọn cây chiếu xuống, làm sáng bừng gương mặt tươi sáng và rạng rỡ của Ngụy Vô Tiện. Nhìn Ngụy Vô Tiện giữa ánh trăng, Lam Vong Cơ không tự chủ được mà ánh mắt cũng dịu đi.
Đột nhiên Ngụy Vô Tiện cao hứng, tiếc nuối nói: "Giờ mà có rượu thì tốt, nhưng lại chẳng có chỗ nào để mua."
Ngay lúc đó, Lam Vong Cơ từ đâu lấy ra hai vò rượu, đưa đến trước mặt hắn.
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: "Cho ta?"
Lam Vong Cơ khẽ đáp: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện tròn mắt nhìn, không khách khí cầm lấy một vò rồi bật cười: "Ôi chao! Thật là mặt trời mọc hướng Tây! Nhưng thôi, đã có thì uống vậy!"
Mở nắp vò, mùi rượu thơm ngào ngạt tỏa ra, Ngụy Vô Tiện liền ngửa cổ uống một hớp lớn, tấm tắc khen: "Rượu ngon!"
Lam Vong Cơ nghe hắn khen, trong lòng có chút an tâm. Lúc này, y vẫn chưa cất giữ "Thiên Tử Tiếu" trong Tĩnh Thất, cũng không có thời gian mua. Hai vò "Thượng Lâm Xuân"* này là món rượu y đã cất công chọn lựa khi đến Lịch Dương, sau khi đặc biệt hỏi ý kiến người trong Đường gia, để tìm đến nơi bán rượu chuẩn nhất.
Ngụy Vô Tiện uống được nửa vò, tự hỏi không biết có phải Lam Vong Cơ hôm nay cố ý tìm hắn không, nhưng hắn lại cảm thấy giữa họ chưa đủ thân thiết để Lam Vong Cơ phải làm vậy.
Hắn nghiêng đầu, đánh giá người bên cạnh như sương như tuyết trong bộ bạch y. Từng cử chỉ, từng ánh mắt, tất cả đều quá đỗi quen thuộc với hắn, nhưng cũng có một chút khác biệt mà hắn khó có thể nhận ra ngay. Mặc dù Lam Vong Cơ luôn ít nói, nhưng vào mùa đông năm trước, khi họ gặp nhau lần đầu, vẫn còn có chút ngây ngô và sự tươi mới của tuổi trẻ. Dù vậy, chỉ sau vài tháng, người thiếu niên ấy dường như đã trải qua một sự thay đổi kỳ diệu, làm cho y trở nên trầm tĩnh và chín chắn hơn, như thể đã già đi mười tuổi.
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lam Trạm, ngươi sao lại mang theo rượu?"
"Mua," Lam Vong Cơ đáp.
Ngụy Vô Tiện bật cười: "Lam gia cấm rượu, ngươi lại dám mua rượu! Có phải trộm uống không?"
Lam Vong Cơ không đáp.
Ngụy Vô Tiện uống thêm, chậm rãi hỏi: "Lam Trạm, ngươi muốn đi đâu?"
Lam Vong Cơ đáp: "Không có việc gì... Về nhà."
Ngụy Vô Tiện cảm kích nói: "Cảm ơn rượu ngon của ngươi, hôm nào ta sẽ mời ngươi một bữa!"
Lam Vong Cơ đột nhiên nói: "Vì sao phải để hôm nào?"
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: "A?"
Lam Vong Cơ gằn từng chữ: "Hôm nay, liền có thể."
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn ánh trăng chìm dần vào tầng mây, rồi lại nghĩ đến sự thật rằng trong bán kính mười dặm không hề có một bóng người. Suy tư một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nói: "Đúng vậy... được thôi."
Bọn họ xuống núi khi trời đã gần sáng. Ngụy Vô Tiện có chút hơi say, nói không ngừng, cười nói: "Mấy ngày trước nghe đồn trong núi có ác quỷ ăn thịt người, ta định đến xem là loại oán linh gì, bắt về làm quỷ tướng, nhưng không tìm được. Đúng lúc gặp người kêu cứu ở Ngọa Long Lĩnh này, đến nơi mới thấy chỉ là hai con yêu thú xấu xí! Nếu chúng đẹp một chút, có khi ta còn thu về làm tọa kỵ..."
"Bất quá, da chúng có thể mang về làm đệm giường cho bà bà và thúc bá. Ôn Ninh, ngươi nhớ lấy kỹ!"
Ôn Ninh yên lặng cõng một chồng đồ vật lớn như núi trên lưng, lẳng lặng đi theo sau. Tất cả các thứ Lam Vong Cơ không cần đều được giao cho Ôn Ninh mang đi.
Con xích lân hổ này vốn khó săn, gia đình nào có được tấm da hổ cũng đều xem như báu vật. Các tán tu còn coi đó là đồ gia truyền. Nhưng với Ngụy Vô Tiện, nó chẳng khác gì da hổ bình thường.
Lam Vong Cơ khi còn trẻ ít quan tâm đến chuyện thế tục, nhưng với kinh nghiệm sống được tích lũy, y cũng hiểu giá trị của những thứ này. Nghe Ngụy Vô Tiện nói như vậy, y khẽ hỏi: "Mùa đông ở Di Lăng, có phải rất lạnh không?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, rồi đáp: "Bà bà lớn tuổi rồi..."
Một lát sau, hắn nói thêm: "Nhưng lần này ra ngoài gặp ngươi, ta thật sự rất vui."
Lam Vong Cơ cùng hắn sóng vai, bước chân càng ngày càng chậm. Theo tốc độ này, đến sáng mai bọn họ cũng chưa đi tới bãi tha ma, nhưng y không hề bận tâm.
Y vốn đến đây chỉ để gặp người này, giờ đã gặp được, thì chẳng còn mong gì hơn.
Đêm trăng sáng, sườn núi xuân sắc tràn đầy, hoa nở khắp nơi, vạn vật hồi sinh, cảnh đẹp này quả là tuyệt vời.
Vào đêm của một ngày trước, y còn đang ở trong ngôi miếu Quan Âm của mười bốn năm sau, đối mặt với Kim Quang Dao cùng hung thi Nhiếp Minh Quyết, chiến đấu để sinh tồn. Nhưng giờ đây, y đang sánh bước cùng ý trung nhân được đặt ở trong tâm nhiều năm dạo bước dưới tán cây xanh. Khung cảnh đối lập rõ rệt này khiến y bỗng chốc hoang mang, ngỡ như đang trong một giấc mơ.
Một giấc mơ đẹp nhất của cuộc đời.
Ngụy Anh – hắn đang sống sờ sờ bên cạnh y, không hề có vẻ phòng bị hay cao ngạo, cũng chẳng còn sự lạnh lùng xa cách. Những phút giây bình dị và hòa nhã như thế này, là điều y chưa từng có trong suốt hai kiếp người.
Một tiếng chim non bỗng chốc phá vỡ dòng suy nghĩ của y.
Ngụy Vô Tiện giơ tay cầm sáo, tiến lại bụi cỏ bên đường, nơi hai chú chim non bằng cỡ nắm tay đang chen chúc run rẩy. "Bị rơi khỏi tổ à?" Hắn ngẩng đầu nhìn lên các nhánh cây dày đặc, vẫn chưa tìm thấy tổ chim, thì đột nhiên một bóng đen lao xuống như tên bắn. Chưa kịp phản ứng, Lam Vong Cơ đã nhanh chóng đưa tay chụp lấy bóng đen ấy.
Đó là một con chim tương tư nhỏ bé, nhẹ tênh trong lòng bàn tay y, trái tim đập liên hồi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Tiếng kêu líu ríu đầy sợ hãi vang lên từ kẽ tay y, không hề trong trẻo mà chỉ run rẩy.
Hai chú chim non lập tức kêu lớn, có lẽ đó là mẹ của chúng.
Ngụy Vô Tiện bật cười nhìn Lam Vong Cơ, rốt cuộc tìm thấy một tổ chim trên nhánh cây. Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, đặt hai chú chim non vào tổ. Dù Lam Vong Cơ không thấy rõ, y biết chắc Ngụy Vô Tiện nhất định đã buông tay vô cùng nhẹ nhàng, và nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên.
Y thả lỏng tay, con chim mẹ liền bay lên trời, đậu lại trên mép tổ, dang rộng đôi cánh bảo vệ chim con.
Ngụy Vô Tiện đáp xuống, vừa cười vừa trách: "Lam Trạm, ngươi thật là dọa người ta ghê gớm! Rõ ràng ngươi bắt nó, vậy mà con chim lại chỉ hung dữ với ta thôi!"
Tiếng cười sảng khoái của Ngụy Vô Tiện vang lên, thanh âm ấy luôn trong trẻo, như ánh trăng sáng giữa đêm yên tĩnh, như bầu trời quang đãng sau cơn mưa. Khi hắn cao giọng, từng từ rõ ràng và nhanh nhẹn, nhưng khi hạ giọng lại mang chút khàn khàn. Lúc này giọng nói có chút trách móc, lại êm tai vô cùng.
Hắn cười nheo mắt, và tất cả ánh trăng dường như hội tụ trong đôi mắt linh hoạt đầy sức sống ấy.
Lam Vong Cơ khẽ mỉm cười, đáp: "Đi thôi."
---
Tác giả có đôi lời chia sẻ: Cái tên "Ngọa Long Lĩnh" được chọn vì vùng này nằm gần Nam Dương, gần với chốn ẩn cư của Gia Cát Lượng, nghe qua thấy rất thú vị. Nhưng nghĩ lại, việc đưa vào không hoàn toàn hợp vì ở đây không toát lên khí chất tiên giới mà có chút sắc thái của giới lục lâm... Tuy vậy, tên gọi này lại lưu giữ ý nghĩa đặc biệt về cuộc gặp gỡ của hai nhân vật, nên khi viết tiếp mà phải thay bằng cụm "ngọn núi hoang kia" thì có vẻ dài dòng, nên tôi quyết định giữ tên "Ngọa Long Lĩnh" cho gọn.
Về mạch truyện, cảnh trong chương cuối này thực ra là hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu khi tôi viết áng văn này, do đó hai chương trước cũng đi theo mạch truyện đó. Đôi lúc tôi cảm thấy đoạn cuối có thể lược bỏ hoàn toàn... nhưng vì chính mình thích, nên cứ tùy hứng mà để lại thôi!
Về chi tiết trọng sinh, ban đầu tôi từng muốn để câu chuyện bắt đầu ở khoảng thời gian sau khi chiến dịch Xạ Nhật kết thúc. Tuy nhiên, tôi muốn viết về Ngụy Vô Tiện trong vai trò "Di Lăng Lão Tổ" – một danh hiệu gắn với sự kiện bãi tha ma và đỉnh núi khác mà hắn lập nên, vì thế tôi không muốn làm xáo trộn lịch sử câu chuyện. Ngoài ra, tôi cũng không có nhiều ý tưởng để viết một tình tiết khiến hắn rời khỏi Giang gia, vậy nên quyết định bắt đầu từ bãi tha ma. Đáng thương cho Ôn Ninh, cậu ấy vẫn phải trở thành hung thi.
Lúc đầu, tôi không thích số "mười bốn" vì nó có vẻ không may mắn, nhưng khi hồi tưởng lại những năm trước đây, nhớ đến thời điểm sư tỷ của Ngụy Vô Tiện thành thân, tôi vẫn chọn mùa xuân – mùa của niềm vui và cảnh đào nở rực rỡ, vì cảm thấy thích hợp nhất. Cảnh xuân ba tháng là thời điểm đẹp nhất, vậy thì chọn thời gian này thôi!
Tiết tấu của áng văn này cứ vậy mà tiếp diễn, có lẽ sẽ mạch lạc theo cách giản dị, chân thực như chuyện làm ruộng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro