Sắc lệnh trí hôn [Thượng]

Sắc lệnh trí hôn

Tác giả: LuJiu.

Tướng quân Kỷ x Hoàng thượng Tiện.

=========

[1]

Kinh thành.

Hôm nay quang cảnh rất tốt, ánh nắng vàng nhạt, bầu trời trong xanh, trên đường phố ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi qua. Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường đá xanh, người trên đường qua lại một mảnh mênh mông, không khí ướt át thanh nhân phế phủ.

Qua mấy lần rẽ, xe ngựa đi đến một con hẻm nhỏ, không khí tươi mát vừa rồi lập tức biến mất. Khắp nơi đều là các nhóm cô nương gia kiều thanh toái ngữ, càng đi mùi nước hoa son phấn ngày càng dày đặc, có nhiều tú bà lớn mật, ăn mặc mỏng như vải the ra đón khách.

Người đánh xe mặt không biểu tình, chỉ cầm dây cương thúc ngựa đi nhanh, nhưng vẫn có không ít cô nương ở trên lầu các ném trâm hoa và khăn tay xuống. Hắn dùng tay chặn lại mấy cái, lại không dám dùng sức, nhất thời lưỡng lự, chỉ có thể gõ gõ vào vách thùng xe.

"Công tử..... còn đi sao?"

Người trong xe không lên tiếng, sau một lúc lâu, một cây sáo đen nhánh đeo phụ kiện đỏ thẫm vươn ra, vén nửa bên mành, ở đầu ngón tay có một đóa hoa, lúc thu tay, đuôi sáo đã câu lấy một túi thơm bột củ sen.

Người bên trong xe mở túi thơm ra, đảo mấy nguyên liệu bên trong đến bên mũi nhẹ ngửi.

"Huân hương của Đông Doanh*?"

(*Đông Doanh = Nhật bản)

Hắn đem hai ngón tay vói vào túi thơm tinh tế tìm tòi, quả nhiên lấy ra một tờ giấy.

"Tiếp tục đi, đến thanh lâu lớn nhất trong thành."

********

Lúc La Thanh Dương ngẩng đầu, nam nhân đã vén rèm mà vào. Trên người hắn mặc một bộ thường phục màu lam nhạt, nửa bên mặt mang mặt nạ thuần bạc. Trong phòng có hai nữ tử đang thổi tiêu đánh đàn, tiếng nhạc thanh uyển, tựa lưu phong hồi tuyết.

La Thanh Dương khom người, gọi một tiếng công tử, vẫy tay cho hai người khác đi ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm, đi thẳng vào vấn đề nói: "Ngươi thấy hắn?"

"Vâng, hình như là họa sư của Đông Doanh." La Thanh Dương nhíu nhíu mày, "Hắn đi qua nhiều con đường mới vào hẻm Hoa Liễu, bất quá với dáng vẻ kia ta đoán hắn cũng không dám. Một tháng gần đây hắn thường xuyên ra vào Trần Tình Các, công tử nên cẩn thận một chút."

Ngụy Vô Tiện để chén trà lên bàn, cười nói: "Không sao."

"Ngày ba tháng sau, nghe nói ở Trần Tình Các sẽ tổ chức triển lãm tranh Đông Doanh."

"Ta nghe nói."

La Thanh Dương nhìn về phía hắn: "Chúng ta nên làm gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Người Nhật Bản muốn làm triển lãm tranh thì cứ để cho bọn họ làm, ngươi chỉ cần làm giúp ta một chuyện."

Hắn búng tay một cái, Ôn Ninh chờ ở bên ngoài mành lập tức mang một hộp gỗ tiến vào, lại lặng yên không một tiếng động mà lui ra.

"Ở đây có một quyển họa, là danh họa sư ở tiền triều họa ra. Ngươi tìm cách đem nó đến triển lãm, tìm nơi khiến hắn thấy nó là được."

La Thanh Dương gật đầu, thu quyển họa cuộn tròn, biểu tình trên mặt lại không vui sướng lắm.

"Vâng, công tử, bệ hạ của ta ơi, về sau loại sự tình này, người vẫn là nên tìm mấy thanh lâu nghệ kỹ tới làm đi. Người ta cầm kỳ thi họa đều tinh thông, còn có không ít nữ tử tuy phong trần nhưng lại vô cùng trọng tình trọng nghĩa. Nếu là hứa hẹn với người phương tâm, mệnh cũng có thể cho người, đừng nói là thám thính tin tức cho người."

La Thanh Dương đô miệng: "Hằng ngày đánh đàn vẽ tranh cùng ta, còn không bằng cho ta đi đánh đánh giết giết đi."

Ngụy Vô Tiện cười ha ha: "Ngươi làm xong chuyện lần này thì không cần phải ở đây nữa."

Hắn lấy ra túi thơm bột củ sen trong ngực ném vào lòng bàn tay La Thanh Dương.

"Ta chính là lo lắng có cô nương thật sự động tình với ta mới đến tìm ngươi. Ngươi không biết tính khí của tướng quân nhà ta đâu, khí lượng còn không lớn bằng cái túi thơm này nữa."

Hắn gỡ mặt nạ xuống, hướng người chớp chớp mắt.

"Ta sợ vợ, ngươi đảm đương nhiều một chút."

[2]

Muốn hỏi kinh thành có nơi nào ăn chơi trác táng không, trừ bỏ thanh lâu sở quán thì có thể kể đến Trần Tình Các nằm ở phía tây thành.

Trần Tình Các có bảy tầng. Tầng một là tửu quán; tầng hai là ghế lô; tầng ba bán các loại tranh chữ đồ cổ; tầng bốn là nơi đấu giá và cầm đồ; tầng năm là sàn đấu đại danh đỉnh đỉnh, có các thợ dạy điều khiển con rối tại đây; tầng sáu không được vào, trừ khi có yển sư muốn so tài đấu con rối thì sẽ mượn sân ở đây; tầng bảy chỉ có một phòng nhỏ, chưa bao giờ mở cửa với bên ngoài.

Trần Tình Các thành lập lúc thiên hạ mới đổi chủ, các chủ xuất quỷ nhập thần, không có ai biết chân dung của các chủ. Bất quá hắn cũng thật sự không quản chuyện này, giống như ở một nơi tách biệt, người khác ở bên trong làm gì hắn đều một mực mặc kệ. Nếu có người mua bán tranh chữ nổi lên tranh cãi, hoặc là yển sư luyện khôi (con rối) xảy ra vấn đề, quản sự lưỡng lự đi tìm hắn, vĩnh viễn chỉ nhận được một tờ giấy: "Tùy tiện."

Trần Tình Các có một quy củ bất thành văn, đó là con rối của Trần Tình Các, đều không được lấy chồng.

Đương kim thánh thượng là người điều khiển đại quân con rối huyết tẩy vương triều Ôn thị, rốt cuộc đánh hạ giang sơn này, là người điều khiển con rối danh chấn thiên hạ. Những con rối tầm thường không khác rối gỗ, nhưng trong lời đồn đãi, Ngụy Vô Tiện chế tạo ra con rối động tác linh hoạt, mặt như người sống, thậm chí có người hoài nghi Ngự nội thị vệ Ôn Ninh bên người hắn là tác phẩm con rối đắc ý nhất của hắn.

Nhưng dù sao cũng chỉ là lời đồn đãi, không biết thực hư, điều duy nhất có thể xác định chính là thực sự có tồn tại một đội quân con rối như vậy, hằng năm được nuôi dưỡng ở ngoại thành. Trong đó có một con được âm thiết chế thành, đứng lên có thể cao bằng nửa tường thành, chỉ có Ngụy Vô Tiện mới có thể điều khiển.

Tuy rằng hoàng đế xuất thân là người điều khiển con rối, nhưng trong mắt mọi người thì thuật điều khiển con rối vẫn là đường ngang ngõ tắt. Trên dưới triều đình được Ngụy Vô Tiện đưa thuật điều khiển con rối vào quản chế, có thể cho hắn sự yên ổn.

Trong đó, Đại tướng quân Lam Vong Cơ giống như đặc biệt phản đối, hai người ở trên triều còn bởi vì chuyện này mà không cho nhau vẻ mặt thoải mái.

Có thái độ của tướng quân, một ít trung thần càng ngày càng viết tấu sớ cần mẫn dâng lên, trong chốc lát tiếng khóc lóc than thở lên án nghiêm trị công khai sát phạt, khiến cho Ngụy Vô Tiện đau đầu không thôi, thấy tấu sớ như vậy liền trực tiếp ném tới một bên, mắt không thấy tâm không phiền.

Triều đình phản đối là phản đối, dân gian lại có khối người truy phủng. Không ít công tử nhà giàu trong nhà có được một hai con rối mà cảm thấy kiêu ngạo, thậm chí còn muốn lão cha nhà mình mỗi lần thượng triều nên dâng tấu sớ cho hoàng đế, bảo hắn mau viết một quyển "Bách khoa toàn thư về thuật điều khiển con rối".

*******

Mà giờ phút này Ngụy Vô Tiện đang lười biếng nằm trên Bàn Long tọa xa hoa gấm vóc, y phục huyền sắc tùy tiện lỏng lẻo, dưới ánh sáng mới có thể thấy chỉ vàng tinh mịn lập lòe long văn ánh kim.

Hắn cầm một quyển sách trên bàn, tùy tay lật vài tờ, cảm thấy không có gì thú vị, ánh mặt trời xuyên thấy qua chiếc gương, quang ảnh tới lui như tuần tra trên trang sách, giống như bóng dáng tuấn lãng của người nào đó.

Ngụy Vô Tiện xoa xoa ấn đường, đem ly trà bạch ngọc trên thư án uống một hơi cạn sạch, vẫn cảm thấy tâm phù khí táo, lên tiếng gọi Ôn Ninh vào.

"Hoa ngọc lan trong cung đã nở hoa rồi sao? Dường như ta ngửi được mùi hương."

"Bẩm Hoàng Thượng, sáng nay hoa đã nở, hôm nay ta vào điện nghe thấy các công công nói."

Ngụy Vô Tiện trầm ngâm một lúc lâu: "Lúc Lam Trạm lĩnh quân xuất chinh hoa ngọc lan cũng nở, đảo mắt đã qua một năm."

Ôn Ninh thấp giọng nói, "Có quân báo ở tiền tuyến, ngày Đại tướng quân khải hoàn hồi triều không còn xa."

Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, không tiếp tục đề tài này.

"Tỷ tỷ ngươi cũng nhanh trở lại. Nàng xuống phía nam tìm dược đã hơn nửa năm, rốt cuộc cũng sắp trở lại."

Quả nhiên ánh mắt Ôn Ninh sáng lên.

"Phía nam nhiều núi, sơn tặc hoành hành, ngươi đi đón nàng đi."

"Nhưng mà gần đây trong cung không yên ổn..... mấy ngày nay mí mắt ta vẫn luôn nhảy, ta cảm thấy sắp có chuyện xảy ra."

"Người muốn giết trẫm nhiều đếm không xuể, nhảy nhót vai hề mà thôi, trẫm ứng phó được, ngươi an tâm đi đi. Trở về thu thập một chút, hôm nay liền ra khỏi thành đi."

Ôn Ninh chỉ có thể đồng ý, ngày đó trở về thu thập hành lý liền thúc ngựa ra khỏi thành.

Ôn Ninh đi rồi, bên cạnh Ngụy Vô Tiện thiếu đi một người có thể nói chuyện, mỗi ngày trôi qua nhàn lại càng nhàn. Hôm nay ra khỏi thành ngắm hoa, ngày mai đến giám định thưởng thức đồ sứ tiến cống, hôm sau lại không biết chui vào ngõ nhỏ nào mua rượu uống.

Rốt cuộc cung nhân tìm được hắn ở khu vực săn bắn, còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu tiếng vũ khí sắc bén xé gió lao đi, nơi xa "phanh" một tiếng, một bóng đen rơi xuống, lông chim hỗn loạn rơi rụng, kích thích một đám bụi mịn dưới mặt đất.

Cung nhân kia nhìn thấy con phi ưng bị mũi tên xuyên qua trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm, phục hồi tinh thần lại nhanh chóng bùm một tiếng quỳ trên mặt đất dập đầu.

"Hoàng Thượng, hảo tiễn pháp!"

Ngụy Vô Tiện đem cung tiễn giao cho nội thị bên cạnh, kéo mảnh vải trên mắt xuống, "Đừng sờ mông ngựa, có việc gì mau nói."

"Hoàng Thượng, Khâm Thiên Giám, Giám Chính đại nhân nhiều lần cầu kiến, người đều không ở trong cung. Nói là sứ đoàn Đông Doanh đến, còn mang theo thấu kính của Tây Dương, mời người lên đài cao tường thành ngắm sao."

"Trẫm đã biết, ngươi nói với hắn, đêm mai trẫm sẽ tới. Lễ Bộ cùng Khâm Thiên Giám cử ra vài người đi theo là được, đừng mang nữ quyến, cũng đừng mang theo quan viên lớn tuổi, ta sợ tim bọn họ chịu không nổi."

Cung nhân kia cũng không rõ, chỉ là ngắm sao mà thôi, như thế nào tim lại chịu không nổi, nhưng cũng không dám lắm miệng, cúi đầu vâng dạ rồi rời khỏi.

-TBC-

Editor: Ngáo

Đã đăng: 20:35 - 29/04/2020

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro