Sinh khí?
Sinh khí?
Tác giả: http://juexixi.lofter.com
Theo nguyên tác sau khi kết hôn.
Không cần che chở ta!
===========
Một trận gió quỷ dị làm Ngụy Vô Tiện vô cớ run lập cập, khuỷu tay ở trên bàn vừa trợt, hơi kém khái đến ót. Vừa mở mắt liền thấy trước mặt là một bạch y nhân không biết đứng đây từ lúc nào.
Bạch y nhân mặt vô biểu tình mà nhìn hắn, ánh mắt so với mạt ngạch trên trán còn muốn lãnh đạm hơn.
Ngụy Vô Tiện chớp mắt hai cái, cười một chút, "Nha, Lam Trạm!"
Hắn duỗi tay muốn bắt lấy tay áo của y, đối phương lại không dấu vết mà lui về phía sau một bước, tránh đi tay hắn.
Tay Ngụy Vô Tiện dừng ở không trung một lát, làm như không có việc gì mà thu lại, huýt sáo một tiếng, nhướng mày một chút, "Sinh khí?"
Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn, "Đừng chạm vào."
Ngụy Vô Tiện cười nói, "Được được được, không chạm vào không chạm vào." Giọng nói vừa chuyển, "Như thế nào đột nhiên lại tới? Không phải đã nói ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chờ ta sao?"
Lam Vong Cơ bình tĩnh nói, "Quá hạn không trở về."
Ngụy Vô Tiện, "Ngô. Thấy thú vị liền chơi thêm mấy ngày."
Chân mày Lam Vong Cơ nhíu lại, nói, "Vậy không cần trở về nữa."
Sắc mặt y không thay đổi, dứt lời liền phất ống tay áo, xoay người đi.
Ngụy Vô Tiện, "A?"
Hắn chạy nhanh hai bước tiến lên túm chặt góc áo của Lam Vong Cơ, y lại đem tay hắn hất ra, hắn lại không buông tha mà giữ chặt, còn nói, "Đừng mà, ta sai rồi Lam Trạm. Đừng đi nha! Ngươi phạt ta như thế nào đều được......"
Đã đi đến cửa, một bàn tay đáp lên then cửa, Lam Vong Cơ bỗng nhiên dừng bước chân, vẫn đưa lưng về phía hắn hỏi, "Như thế nào đều được?"
Ngụy Vô Tiện cười hì hì, "Ta đã bao giờ lừa ngươi chưa?"
Lam Vong Cơ trầm mặc một lát, xoay người lại, ánh mắt thanh lãnh như cũ.
Y chậm rãi đi đến gần Ngụy Vô Tiện, hơi hơi mở hai tay làm như muốn ôm hắn, mà người sau không nhúc nhích, nụ cười trên mặt vẫn như cũ.
Nhưng mà, lúc ống tay áo màu trắng sắp đụng tới giữa lưng hắn, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên ra tay nhanh như chớp, gắt gao bắt được.
Một chút lực đạo kia hiển nhiên là không nhỏ, "Lam Vong Cơ" nhíu mày.
Ngụy Vô Tiện vẫn cười tủm tỉm, đáy mắt lại hiện lên một tầng lạnh lẽo khiêu khích.
Ngụy Vô Tiện nghiền ngẫm nói, "Giả trang cũng giống lắm."
Không khí đọng lại một lát, giây tiếp theo bạch y nhân trước mắt bắt đầu dần tiêu tán, thay vào đó xuất hiện một hắc ảnh mơ hồ.
Hắc ảnh lạnh giọng hỏi, "Làm sao ngươi phát hiện được?"
.........
"Cho nên mới nói, tà linh này có chút không giống với yêu ma quỷ quái bình thường đó là, nếu một lần không trừ sạch sẽ, thì quấn lấy ngươi không bỏ. Ban ngày không ra được, chờ đến lúc nội tâm ngươi yếu ớt hoặc là lúc đêm khuya tĩnh lặng âm khí thịnh nhất, đều có thể nhân cơ hội bò đến đầu giường ngươi."
Ngụy Vô Tiện làm như có thật mà nói, một bên vỗ bạch bạch cánh tay trái của mình.
Đám tiểu bối ở bên cạnh hắn mở to mắt, Lam Cảnh Nghi nhịn không được rùng mình một cái, ánh mắt theo sau nhìn nhìn cánh tay hắn.
Hiện tại da ở đó đã trắng trẻo rất nhiều, sáng nay còn lưu lại một ấn ký màu đen quỷ dị.
Lam Tư Truy cũng nghiêm túc nghe, lại nhớ tới tình cảnh ngày ấy, không khỏi cảm thấy thập phần áy náy, cầm lòng không đậu mà cúi đầu nói, "Xin lỗi, Ngụy tiền bối. Là ta quá không cẩn thận."
Ngụy Vô Tiện cắn quả đào trong tay một ngụm, chẳng hề để ý nói, "Không sao không sao, ngươi mới ra đời bao lâu đâu, không thuần thục cũng dễ hiểu. Huống chi vật kia cũng đã bị ta đuổi đi."
Lúc này Lam Cảnh Nghi nói, "Nhưng mà theo ta được biết, tà linh này biến thành người so với bản nhân không khác nhiều, hơn nữa..... khụ, là biến thành người mà người bị đeo bám coi trọng nhất, bởi vậy rất nhiều người cũng không thể phát hiện kịp thời, thế nên mới trúng chiêu của nó."
Ngụy Vô Tiện cười nói, "Nó giả thành Lam Trạm. Gương mặt kia đích xác là rất giống, khá như vậy nhưng chỉ giống khuôn mặt thôi."
Lam Tư Truy cẩn thận nhớ kỹ bút ký, cũng dừng lại hỏi, "Xin hỏi Ngụy tiền bối như thế nào phát hiện dị trạng?"
Ngụy Vô Tiện ném hạt đào, lau lau vệt nước bên môi, nói, "Cái này đơn giản."
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi chăm chú lắng nghe.
Ngụy Vô Tiện nói, "Tên kia không chỉ không thèm để ý tới ta, mà còn làm ta rùng mình."
"......" Lam Cảnh Nghi nói, "Người bình thường sinh khí đều giống như vậy mà. Hàm Quang Quân.... Ách."
Hàm Quang Quân không phải là người bình thường sao.
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn tò mò liền hào phóng nói, "Nếu là Lam Trạm, không bao giờ làm như vậy, phỏng chừng là trực tiếp khiêng ta vứt lên giường luôn."
Đám tiểu bối, "....."
Một trận ho khan hết đợt này tới đợt khác.
********
Nháo cũng xong, lần này chậm trễ mất mấy ngày là sự thật, huống chi dấu vết trên cánh tay bị oán linh công kích đã hoàn toàn biến mất.
Lúc Ngụy Vô Tiện về Tĩnh Thất, muốn trong lòng không có chút hoảng hốt nào cũng không có khả năng.
Hảo xảo bất xảo, Lam Vong Cơ đang ngồi trước thư án đọc sách. Nghe thấy động tĩnh liền quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt lướt trên người hắn, sau đó liền thập phần có mục đích mà dừng trên cánh tay Ngụy Vô Tiện.
Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự chỉ làm tội thêm nặng. Ngụy Vô Tiện giơ tay lên thẳng thắn thành khẩn nói, "Lần này không cẩn thận bị thương, bất quá đã không có việc gì."
"Ừm." Lam Vong Cơ khép sách lại, đứng dậy hướng hắn đi tới, "Cho ta xem còn có gì đáng ngại không."
Ngụy Vô Tiện nói thầm: Đã nói không có việc gì nha, một bên vẫn ngoan ngoãn kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay của mình.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cầm cổ tay Ngụy Vô Tiện, lòng bàn tay giơ lên băng lam quang mang, lại hơi hơi khom lưng cẩn thận xem xét một lát, xác nhận thật sự không có việc gì mới gật đầu ý bảo được rồi.
Cuối cùng lại dặn dò vài câu, lần sau cẩn thận, không được cậy mạnh.
Tròng mắt Ngụy Vô Tiện đảo quanh, trộm nhìn sắc mặt của y, thấy Lam Vong Cơ cũng không có ý định hỏi hắn vì sao về trễ, cũng không truy vấn lý do bị thương, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lại nói vài câu dễ nghe sau đó chạy ra ngoài chơi.
Lúc đẩy cửa còn nghe Lam Vong Cơ ở phía sau nói, "Về sớm một chút, buổi tối cùng nhau ăn cơm."
******
Trên cỏ, Lam Cảnh Nghi vừa cho thỏ ăn vừa ôn tập bút ký của mình, chuẩn bị ứng phó khảo hạch ngày mai. Rốt cuộc có thể cùng Ngụy tiền bối trừ tà ám nhưng cũng không quá nhiều, cũng là vì bọn họ mà Ngụy tiền bối mới bị đối phương nhìn ra lỗ hổng.
Lam Cảnh Nghi thấy Ngụy Vô Tiện vừa rồi rõ ràng đi về Tĩnh Thất, không bao lâu liền ra tới, tò mò hỏi, "Hàm Quang Quân không ở đây sao?"
"Ở a." Ngụy Vô Tiện thuận miệng đáp, lấy cà rốt từ trong giỏ ra cho thỏ ăn, con thỏ lại giống như không thấy hứng thú với hắn. Hắn chậc một tiếng, ném cà rốt lên cỏ, lại xách cái giỏ lên cao không cho đám thỏ đụng tới, đắc ý dào dạt nói, "Ta chào hỏi y xong thì ra đây."
Lam Cảnh Nghi nhìn biểu tình của hắn, cũng không biết nghĩ tới cái gì, thanh âm đè thấp chút, thật cẩn thận hỏi, "Hàm Quang Quân không có trách chúng ta đi?"
Ngụy Vô Tiện liếc nhìn Lam Cảnh Nghi một cái, kỳ quái nói, "Trách các ngươi cái gì?"
Lam Cảnh Nghi định nói 'hại người bị thương', cẩn thận nghĩ lại, Hàm Quang Quân đúng là sẽ không nói những lời không có ý nghĩa như vậy, vì thế lời đến bên miệng liền biến thành, "Chúng ta ở bên ngoài lâu như vậy, Hàm Quang Quân không sinh khí sao?"
Ngụy Vô Tiện bật cười, "Cũng không phải tiểu hài tử, làm thế nào phải dính vào nhau? Hơn nữa.... Lam Trạm như thế nào lại sinh khí với ta được?"
Lam Cảnh Nghi cảm thấy Ngụy Vô Tiện nói rất có đạo lý.
Ngụy Vô Tiện chân trước vừa mới cùng Lam Cảnh Nghi khen tác phong hoàn thành độc lập của năm người bọn họ, giương mắt liền thấy Lam Vong Cơ đi lại đây, sau lưng liền trực tiếp bán ra, ném giỏ trên tay, chạy theo người kia.
Lam Vong Cơ nói, "Ta đến phòng bếp, ngươi không cần đi theo."
Ngụy Vô Tiện nhão nhão dính dính nói, "Không được, ta phát hiện xa ngươi liền không được."
******
Lam Vong Cơ đã từng nói qua, chính mình sẽ không nói "không" với hắn.
Ngụy Vô Tiện muốn chọc y, cố ý nói, "Kia.... Chúng ta ba ngày một lần đi."
Lam Vong Cơ quả thực nói, "Không được."
Ngụy Vô Tiện thấy y trúng chiêu liền ha ha ôm bụng cười ngã vào trong ngực y, nói, "Lam Trạm nha, ngươi nhìn ngươi xem, vừa mới đáp ứng, như thế nào bây giờ đã không tính rồi? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy a."
Mà hắn không phát hiện, lúc Lam Vong Cơ vuốt tóc hắn, khóe môi cũng cong lên một độ cung không dễ phát hiện.
Kỳ thật trong lòng Ngụy Vô Tiện biết rõ, nếu thật sự mỗi ngày đều làm, thắt lưng của hắn khẳng định chịu không nổi. Ngoài miệng Lam Vong Cơ tuy nói như vậy, tóm lại vẫn rất cưng chiều hắn.
Ta và Lam Trạm không có khả năng cãi nhau. Ngụy Vô Tiện đắc ý dào dạt mà nghĩ.
********
Buổi tối đồ ăn đặc biệt ngon, vẫn là phong cách như vậy, nhìn qua liền biết đích thân Lam Vong Cơ xuống bếp.
Mấy ngày không gặp, Ngụy Vô Tiện vốn là có chút nhung nhớ, ăn mấy đũa càng hồn nhiên quên mình, rượu cũng không uống cơm cũng không ăn xong, cầm chén rượu hướng người bên cạnh nhào qua, được người kia bế lên, cắn vành tai y nói, "Cơm có thể không ăn, Hàm Quang Quân không thể không ăn a."
Lam Vong Cơ không có lấy một chút do dự, trực tiếp trở tay trụ gáy hắn đè ép xuống.
Ngụy Vô Tiện uống rượu xong, trong miệng vẫn còn dư vị, Lam Vong Cơ gián tiếp uống say, thân mật vài cái hắn liền cảm thấy có khả năng y đã say.
Lam Vong Cơ vén tay áo hắn, lộ ra cánh tay mang thương ngân, hạ từng cái hôn tinh tế xuống.
Không đau, chỉ có chút ngứa.
Nhưng sau đó Lam Vong Cơ liền mở miệng, hàm răng đụng tới làn da mềm mại, nhẹ nhàng cắn từng ngụm từng ngụm.
Ngụy Vô Tiện lập tức lúng túng, "Đừng! Lam Trạm! Ách.... Ngô...."
Ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ vói vào trong miệng hắn, đầu ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi mềm mại.
Ngụy Vô Tiện, "Lam......."
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, ánh mắt ôn nhu như nước chảy, vào lúc này mới toát ra một chút cảm xúc mà lúc bình thường không dễ nhìn thấy.
Như là trách cứ, như là..... chiếm hữu.
Ngụy Vô Tiện ngậm ngón tay y, bả vai bị ấn lại chặt chẽ, lắc nhẹ đầu, hậu tri hậu giác mà nhuyễn thanh nói, "Ta sai rồi Lam Trạm, ngươi đừng nóng giận."
Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, giọng nói hắn trở nên mơ hồ, Lam Vong Cơ có khả năng không nghe rõ.
Vì thế đêm nay lại là một đêm dài.
*****
Ngày hôm sau Lam Cảnh Nghi sau khi đưa bút ký cho Lam Vong Cơ kiểm tra, lặng lẽ hỏi, "Ngụy tiền bối, người nói Hàm Quang Quân thật sự không sự không sinh khí sao?"
Ngụy Vô Tiện vuốt cằm, rơi vào trầm tư.
Hết.
Editor: Ngáo
Đã đăng: 20:04 - 16/04/2020
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro